Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465: Bên Trong Giếng Sâu Có Giấu Xác Của Ai

Chương 465: Bên trong giếng sâu có giấu xác của ai Chương 465: Bên trong giếng sâu có giấu xác của ai

Có một số người nói tình yêu cần phải vun đắp, nhưng Hàn Phi không ngờ rằng, chủ nhân điện thờ lại có thể vun đắp ra một người yêu không hề tồn tại.

Khi tất cả khách hàng đều sợ hãi không dám đến gần siêu thị đồ cũ, Lâm Lộc lại xuất hiện.

Cô ấy không quan tâm đến những "tin đồn" đó, cũng không sợ nguyền rủa của siêu thị đồ cũ, trong mắt dường như chỉ có Hàn Phi, hoàn mỹ đến mức có chút không chân thực.

“Trong siêu thị này đều là đồ cũ, thực sự không biết tại sao tên ăn cắp lại chú ý đến các anh nữa, chẳng lẽ gã đã nghèo đến phát điên rồi à?” Lâm Lộc đỡ một đầu của kệ hàng, hơi khó khăn giúp Hàn Phi dựng ngay ngắn cái kệ lên: “Ông chủ của các anh cũng thật là, chỉ để lại có một mình anh bận rộn ở đây, ông ta kiếm nhiều tiền như vậy mà không biết thương xót nhân viên của mình một chút, vậy mà trước đây em còn cảm thấy ông ta là một người rất tốt đấy.”

Giúp đỡ sắp xếp các kệ hàng, cùng nhau phàn nàn, sự xuất hiện của Lâm Lộc đã lấp đầy chỗ trống trong trái tim của chủ nhân điện thờ.

Ngay cả khi bị cả thế giới bỏ rơi, chỉ cần Lâm Lộc vẫn còn, chủ nhân điện thờ vẫn có thể sống như một người bình thường.

“Ông chủ có thể có khó khăn riêng.” Hàn Phi bận rộn dọn dẹp, đối với Lâm Lục cũng rất thờ ơ.

"Anh vẫn còn nói thay cho ông ta nữa? Anh thật sự là người làm thuê tốt nhất mà em từng gặp. Nếu sau này em thành lập doanh nghiệp, ngay đầu tiên sẽ đến tìm anh." Lâm Lộc rất lương thiện, cô ấy cảm thấy được tâm trạng Hàn Phi đang rất chán nản, vì vậy không ngừng trêu đùa, hy vọng Hàn Phi có thể vui vẻ hơn một chút.

Đáng tiếc Hàn Phi không những không có bất kì phản ứng nào, mà hai bên lông mày còn nhíu lại với nhau.

Theo những gì ông chủ trung tâm thương mại đã nói lúc trước, Lâm Lộc cũng có thể là một tế phẩm trên bàn cúng, có một số người ngay từ khi gặp nhau đã được định sẵn kết cục.

Hàn Phi không muốn giết Lâm Lộc, hắn không bao giờ làm hại người vô tội, cũng không muốn phá hủy tốt đẹp duy nhất của chủ nhân điện thờ.

“Có lẽ còn có cách khác.”

Buổi tối hơn 6 giờ, Hàn Phi và Lâm Lộc đã dọn dẹp xong siêu thị, sắp xếp xong xuôi tất cả các kệ hàng.

Hàn Phi đứng ở quầy bắt đầu thống kê hàng hóa, lấy xuống một số món hàng bị hư hỏng nặng, Lâm Lộc thì ngồi trên chiếc ghế nằm đã qua sử dụng, giống như một ông lớn vừa đi dạo về, thân thể lắc lư theo chiếc ghế.

“Trời đã tối rồi, em vẫn chưa về à?” Hàn Phi liếc nhìn Lâm Lộc một cái, đối phương hoàn toàn không có ý định rời đi: “Anh nhớ hình như em là y tá ở bệnh viện Sa Hà, bình thường làm việc chắc cũng rất mệt phải không? Em nên sớm trở về nghỉ ngơi đi."

"Bệnh viện tư nhân Sa Hà sắp đóng cửa rồi, họ vẫn còn nợ em nửa năm tiền lương nữa. Nhắc đến chuyện này là em lại đau đến thắt ruột, phúc lợi hàng tháng của tầng quản lý đều phát đầy đủ, nhưng lại không trả tiền lương của y tá thực tập sinh bọn em, đây không phải là bắt nạt người ta sao?"

“Thế em còn quay lại làm việc nữa không?”

“Làm việc? Ngày mai em sẽ xuống mồ cho những người quản lý đó.” Lâm Lộc dựa vào chiếc ghế nằm, có thể nhìn ra cô ấy cũng rất mệt rồi.

Thống kê xong tình hình hư hại của món hàng cuối cùng, Hàn Phi đi ra khỏi quầy, dừng lại bên cạnh Lâm Lộc.

“Anh muốn đuổi em đi à?”

“Muốn ăn gì? Anh mời.” Hàn Phi lấy chìa khóa ra, tạm thời khóa cửa lại, hắn dẫn Lâm Lộc đi dạo bên trong trung tâm thương mại: “Tầng năm có rất nhiều quán ăn, có điều anh khuyên em nên ăn chay thì tốt hơn.”

Đây là lần đầu tiên Hàn Phi đi dạo một cách bình thường bên trong trung tâm thương mại, cũng không biết tại sao, những người đi đường xung quanh cứ nhìn hắn và Lâm Lộc với ánh mắt kinh ngạc.

“Sao cứ cảm giác như mọi người đều đang nhìn chúng ta vậy?” Lâm Lộc đi theo phía sau Hàn Phi, khẽ lên tiếng.

“Có lẽ bọn họ đang ngưỡng mộ anh.” Hàn Phi đi thang máy đến tầng năm, nơi đây so với lúc 0 giờ là hai bộ dạng hoàn toàn khác nhau, trong không khí phiêu tán các loại mùi thơm, thực khách ra ra vào vào rất nhiều, tầng năm cũng là tầng được coi là náo nhiệt của trung tâm thương mại.

“Tùy tiện ăn chút gì là được, gần đây em đang giảm cân, bản thân cũng không đói lắm.” Lâm Lộc đeo chiếc bao da của mình, đi đến đâu cũng trở thành tâm điểm chú ý của người qua đường, vừa hay hoàn toàn ngược lại với chủ nhân điện thờ.

“Vậy thì vào quán này đi.” Tiêu chuẩn mà Hàn Phi lựa chọn quán ăn không phải là xem thức ăn họ làm có ngon hay không, mà là xem bọn họ đã từng xuất hiện trong ảo giác hay chưa.

Tất cả những quán ăn kinh doanh bình thường trong ảo giác của chủ nhân điện thờ, Hàn Phi đều sẽ không chọn, bởi vì hắn không chắc chắn thịt trong thức ăn của đối phương có phải là một loại thịt nào đó mà mình chưa từng ăn hay không.

Hai người đi vào quán ăn, tìm một vị trí cạnh cửa sổ, ngồi xuống đối diện nhau.

Hàn Phi chưa từng yêu ai bao giờ, trên phương diện này hắn và chủ nhân điện thờ ở cùng một vạch xuất phát.

Có điều hai người cũng có một chút khác biệt, Hàn Phi dự đoán được kết cục của Lâm Lộc, vì vậy, cho dù ký ức của chủ nhân điện thờ có hiển hiện trong tâm trí hắn mạnh mẽ như thế nào, hắn đều sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.

Tùy ý gọi một vài món ăn, trong khi đang chờ được phục vụ, một đầu bếp đột nhiên bước ra khỏi bếp sau.

Anh ta nhìn trái nhìn phải, sau đó bước tới bàn của Hàn Phi.

Điều càng cổ quái hơn nữa là anh ta dường như không nhìn thấy Lâm Lộc, ngồi ngay bên cạnh cô ấy đối diện với Hàn Phi.

"Tôi đã là một đầu bếp được mười năm trong thế giới ký ức này, mỗi một vị khách đều bị tôi làm thành món ăn ngon, tôi nhớ vẻ ngoài của tất cả bọn họ, có thể phân biệt được tiếng la hét của tất cả bọn họ, nhưng hình như tôi chưa bao giờ thấy cậu." Người đầu bếp cởi bỏ chiếc mũ trên đầu ra, anh ta trông hào hoa phong nhã, làn da trắng như một người bị ốm, trên người không hề có mùi khói dầu, chỉ đánh giá về vẻ bề ngoài, anh ta hoàn toàn không liên quan gì đến nghề đầu bếp.

"Sắp đến lễ Halloween rồi à? Hoạt động trong cửa hàng của các anh dữ dội ghê." Hàn Phi liếc nhìn cổ của đối phương, dưới bộ đồng phục đầu bếp có ẩn giấu mặt người đang gào khóc.

“Diễn xuất của cậu thật sự rất tốt, nhưng cậu không lừa được tôi đâu.” Đầu bếp nhìn Hàn Phi cười: “Tôi đã ngửi thấy mùi của đồng nghiệp tôi trên người cậu, một mùi thối rữa mang theo vô vàn oán hận.”

Hàn Phi cười cười không quan tâm, hắn biết đối phương chỉ là phát giác ra vấn đề, nhưng vẫn chưa dám chắc chắn, bằng không với tính cách của Mười Ngón, nhất định sẽ không ngồi xuống nói chuyện phiếm với hắn như vậy.

Cầm tách trà lên, Hàn Phi cũng lười đáp lời đối phương, giống như nói chuyện với đối phương sẽ hạ thấp chỉ số IQ của mình vậy.

Lâm Lộc bị dồn vào sát tường cùng cũng không nói nên lời, cô ấy lén lút chỉ vào đầu bếp, dùng khẩu hình miệng hỏi Hàn Phi, người này có phải bị bệnh không?

"Nếu không nói chính là mặc nhận rồi, sự mất tích của bọn họ hẳn là có liên quan đến cậu." Khóe miệng hơi nhếch lên, đầu bếp cười đắc ý: "Hãy tận hưởng bữa ăn ngon này đi, chúc cậu ăn vui vẻ, cũng chúc cậu có một đêm tốt lành."

Đầu bếp nói xong liền quay trở lại phòng bếp đằng sau, Hàn Phi gọi ông chủ quán ăn ra, đầu tiên là mắng đầu bếp kia một trận, sau đó từ trong miệng ông chủ lấy được một ít thông tin.

Đầu bếp kia là người mới, các món thức ăn mặn mà anh ta nấu rất thơm, ăn một lần là sẽ muốn đến lần thứ hai.

Sau khi biết những thông tin này, đương nhiên Hàn Phi không dám tiếp tục ăn nữa, hắn đưa Lâm Lộc ra khỏi bách hóa thương mại.

Đèn đường đã sáng, hai người tìm một quán ven đường vui vẻ dùng một bữa thật no.

Sau khi ăn uống no nê, vẻ mặt của Hàn Phi đối với Lâm Lộc từ từ trở nên nghiêm túc.

“Anh uống say rồi à? Cứ nhìn em chằm chằm như thế làm gì?”

“Anh sợ sau này em sẽ biến mất, nên muốn ghi nhớ em.” Hàn Phi sẽ không để lại điện thờ cho Mười Ngón, nếu như hắn không thể chiếm được điện thờ, vậy hắn nhất định sẽ phá hủy nó, cho dù kết cục là gì, thế giới ký ức lấy điện thờ làm nền móng này đều sẽ bị phá hủy, Lâm Lộc cũng không thể nào lại xuất hiện nữa.

Cô ấy là ảo tưởng của chủ nhân điện thờ đối với sự tốt đẹp, không quên khuôn mặt của cô ấy, có lẽ là một trong những chuyện mà anh ta muốn làm được nhất.

“Sao em lại có thể biến mất được chứ?” Lâm Lộc đã hơi ngà ngà say rồi, khuôn mặt cô ấy ửng đỏ.

“Đừng uống nữa, để anh đưa em về nhà.”

“Không cần! Em tự đi được.” Lâm Lộc thẳng thắn từ chối Hàn Phi, như thể sợ hắn phát hiện ra nơi ở của mình, đeo túi lên đi về phía con đường đối diện.

Hàn Phi vẫn luôn đi theo phía sau cô ấy, nhưng vừa đi được vài chục mét, hắn đột nhiên phát hiện đã không còn thấy bóng dáng của Lâm Lộc trong biển người.

“Cô ấy vẫn biến mất rồi.”

Lâm Lộc dường như chỉ xuất hiện khi tâm trạng của chủ nhân điện thờ dao động dữ dội, Hàn Phi tạm thời vẫn chưa rõ quy luật bên trong đó.

Khi Hàn Phi quay trở lại trung tâm thương mại, đa số hàng quán đều đã đóng cửa, hắn đẩy cửa siêu thị đồ cũ ra, âm thanh nhắc nhở của hệ thống và âm thanh nhắc khi có khách đến đồng thời vang lên.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ đói hiện tại của bạn là 0, tình trạng thể chất tồi tệ, trạng thái tinh thần hiện tại của bạn hơi thấp, giá trị tâm trạng là 45. Bạn có muốn bắt đầu công việc hôm nay không?"

“Có.”

Đứng ở trước cửa siêu thị, Hàn Phi xoa xoa mấy ngón tay cứng ngắc: "Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?"

Nhìn những bức ảnh của nhân viên ưu tú trên tường, bọn họ đã từng là người sống sờ sờ, nhưng bây giờ nếu không phải đang nằm trong bệnh viện, thì cũng đã mất tích, cả siêu thị đồ cũ hiện tại chỉ còn lại Hàn Phi.

"Ông chủ Cốc giờ này vẫn chưa liên lạc với mình, cũng không quay lại siêu thị, xem ra bên phía ông ta đang không suôn sẻ."

Hàn Phi bước vào siêu thị, hắn dùng ngón tay vẽ trên bàn, xâu chuỗi những chuyện phát sinh gần đây lại với nhau để suy nghĩ.

"Mười Ngón đã nhiều lần tiến vào thế giới ký ức, thời gian tích lũy cũng đã vượt quá mười năm, bọn chúng phân công hợp tác, tiếp xúc với tất cả mọi người trong thế giới này, hiện tại bọn chúng đã mang Bùi Dương đi, có lẽ nghĩ rằng Bùi Dương có xác suất lớn sẽ trở thành chủ nhân mới của điện thờ."

Mười Ngón như thế này cảm thấy rất bình thường, trước khi Hàn Phi xuất hiện, Bùi Dương chính là nhân viên cuối cùng chết trong siêu thị, bất kể phân tích từ góc độ nào, anh ta cũng đều có một mối nghi ngờ lớn.

"Nếu như Mười Ngón xác định Bùi Dương thực sự không phải là người mà mình đang tìm kiếm, vậy thì bọn chúng nhất định sẽ dồn toàn bộ tâm sức lên mình, đến lúc đó mình sẽ phải đối mặt với áp lực kép của cả Mười Ngón và ông chủ."

Hàn Phi nhìn chằm chằm danh sách nhập hàng trên quầy, trong đầu hắn bắt đầu luyện tập cách lấy những bức ảnh từ trong giếng ra.

Đến hơn mười giờ tối, tất cả đèn trong trung tâm thương mại tắt hết, bên ngoài đã không còn nhìn thấy ai nữa.

"Đến lúc ra tay rồi."

Thực ra xác suất bị phát hiện khi ra tay sau 0 giờ đêm sẽ nhỏ hơn, nhưng Hàn Phi không dám đánh cược, bởi vì trung tâm thương mại sau 0 giờ đêm thực sự quá nguy hiểm.

Lấy bao tay đã chuẩn bị trước ra, Hàn Phi đi kiểm tra hết một lượt các camera giám sát, phần lớn các camera giám sát đã bị Mười Ngón và Bùi Dương làm hỏng, ông chủ còn chưa kịp sửa chữa.

"Bọn họ cũng coi như đã giúp mình tiết kiệm rất nhiều sức lực."

Hàn Phi khóa chặt cửa siêu thị từ bên trong, tính toán một chút thời gian.

Khi cửa được mở ra, âm thanh nhắc nhở có khách đến sẽ vang lên, hắn sẽ có khoảng hai mươi giây để đi từ nhà kho dưới tầng hầm.

"Thời gian dài như vậy đối với mình đã đủ rồi."

Chuẩn bị xong xuôi, Hàn Phi lấy đồ dụng cụ cũ từ trong siêu thị đi vào nhà kho dưới tầng hầm.

Hôm qua hắn đã xác định được vị trí, đêm nay nhất định phải tìm ra bí mật của cái giếng kia.

“Lạnh quá.”

Nhà kho dưới tầng hầm giống như hầm băng vậy, âm khí tràn ngập khắp các ngóc ngách, giống như cỏ độc mọc hoang.

Mắt trái của Hàn Phi có thể nhìn được chân thực, nên không bật đèn, hắn đi thẳng vào chỗ sâu nhất của nhà kho.

Di chuyển kệ hàng ra, trước tiên Hàn Phi dùng thước dây để xác định rõ hơn vị trí cần đập, sau đó lấy ra cái búa và cái đục để hành động.

Vì để không gây ra tiếng động quá lớn, động tác của Hàn Phi rất chậm.

Sau khi đập xong, Hàn Phi liền trở lại mặt đất uống một ly nước, bước ra khỏi bách hóa thương mại hoạt động tay chân một chút, thuận tiện lộ mặt mình ra với các camera giám sát bên ngoài.

Sau khi giãn xương cốt xong, Hàn Phi quay lại siêu thị đồ cũ, chuyển máy cắt và búa điện xuống nhà kho dưới tầng hầm.

"Một khi sử dụng công cụ sẽ rất ồn ào, có điều trước 0 giờ bên trong trung tâm thương mại đến con quỷ cũng không thấy, bên ngoài đường cũng rất ít xe cộ, chắc sẽ không có ai chú ý."

Hàn Phi rất quyết đoán, vì để có thể nhanh chóng xuyên thủng bức tường, hắn đã sử dụng búa điện.

Sau khi xuyên qua chỗ kết nối, Hàn Phi nhặt chiếc búa đã chuẩn bị sẵn đập vào nó.

“Bụp!”

Liên tiếp vài phát liền, bức tường nguyên vẹn ban đầu đã xuất hiện một cái lỗ hổng có chiều dài và chiều rộng khoảng nửa mét.

Mảnh tường lớn nhất rơi vào bên trong giếng, nước bắn tung tóe, trong đó có một mảng rơi trúng mu bàn tay của Hàn Phi.

Ngay lúc đó, Hàn Phi có cảm giác linh hồn bị thiêu đốt, như thể không phải nước rơi trên người mình, mà là một ngọn lửa đang chuyển động.

Bức tường rơi xuống nhanh chóng chìm vào trong giếng, rất nhanh biến mất không tung tích, Hàn Phi cũng đã nghĩ tới trước việc này, hắn dùng miệng giếng để xử lý phế thải, cũng đỡ phải chuyển phế thải ra khỏi siêu thị.

"Mặt nước bây giờ chỉ còn cách mình nửa mét, đưa tay ra là có thể chạm vào được."

Thành công dường như đã ở trong tầm mắt nhưng Hàn Phi cũng không hề buông lỏng, hắn lau sạch sẽ toàn bộ búa điện, máy cắt và các dụng cụ khác, đặt chúng trở lại vị trí cũ rồi bắt tay vào công việc dọn dẹp.

Chỉ mất hai mươi phút, Hàn Phi đã xử lý xong mọi dấu vết.

Cho dù bây giờ ông chủ Cốc vào siêu thị, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ rằng Hàn Phi đã dùng dụng cụ trong siêu thị để khoét một lỗ lớn trên tường như vậy.

“Bây giờ vẫn còn cách 0 giờ một khoảng thời gian.” Hàn Phi cầm một cuốn sách, pha một tách cà phê rồi ra bên ngoài đi dạo, sau khi xác định xung quanh không có gì bất thường, hắn mới quay trở lại siêu thị đồ cũ.

So với lúc nãy mới đi vào, trong nhà kho dưới tầng hầm không có "bất kỳ thay đổi nào".

"Cũng may mình chỉ là diễn một vai phản diện thôi, nếu ở những ngành khác, nói không chừng đã phim giả thành thật rồi.”

Dịch chuyển kệ hàng ra, Hàn Phi thò nửa người vào trong lỗ hổng.

Không bao lâu sau hắn phát hiện ra bức ảnh chụp chung của gia đình ông lão, bức ảnh đó cách hắn rất gần.

Chống lại ý muốn lấy nó bằng tay, Hàn Phi từ trên kệ tìm thấy một ngọn nến.

Hắn đốt ngọn nến trước, sau đó đưa một đầu ngọn nến từ từ tiến lại gần bức ảnh.

Khi lửa sáng lên trong giếng nước tối tăm, Hàn Phi nhìn thấy những khuôn mặt chen chúc nhau dưới mặt nước.

Bình Luận (0)
Comment