Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469: Là Hàn Phi, Không Phải Hãn Phỉ (Tội Phạm)

Chương 469: Là Hàn Phi, không phải Hãn Phỉ (tội phạm) Chương 469: Là Hàn Phi, không phải Hãn Phỉ (tội phạm)

Bà lão vốn chuẩn bị vào siêu thị, thất thần một cái, lúc này đã bị Hàn Phi cõng ra khỏi bách hóa thương mại.

Bà nắm lấy gói hàng trên tay, hơi lúng túng một chút.

“Bà ơi, bà đừng căng thẳng, bà đã cứu cháu một mạng, đương nhiên cháu sẽ không làm hại bà.” Sau khi Hàn Phi chắc chắn quỷ quái trong điện thờ tạm thời sẽ không xuất hiện, mới đặt bà lão xuống.

Hai chân chạm đất, bà lão quay người bỏ đi, run run rẩy rẩy, đi cũng khá nhanh.

“Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.” Hàn Phi khẽ đặt tay lên vai bà lão: “Cháu cho bà xem một thứ, đây là cháu liều cả sinh mạng của mình mới lấy được ra.”

Bà lão xua xua tay, không có ý định quay lại nhìn, cho đến khi Hàn Phi từ trong túi lấy ra một di ảnh đen trắng.

Khóe mắt liếc nhìn di ảnh, đôi mắt già nua sau khi nhìn thấy người đàn ông trong bức ảnh, liền không thể dời đi chỗ khác nữa.

Thế giới của bà lão dường như trở thành một vùng im lặng, không nghe thấy gì hết, đôi mắt đục ngầu cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt trong bức ảnh.

"Con trai của tôi, đây là con trai của tôi..."

“Ông chủ bách hóa thương mại đã hại chết anh ấy, nhốt anh ấy trong điện thờ mà bà cúng bái hàng ngày, biến anh ấy thành một cái nắp giếng để phong ấn oán khí.” Hàn Phi không muốn giấu giếm, nói hết chân tướng với bà lão: "Cái gọi là làm một nghìn việc tốt thì có thể tìm lại con của mình, chẳng qua chỉ là lời nói dối của ông chủ Cốc, ông ta dùng việc tốt của bà để tích đức cho chính bản thân mình."

"Đây là con trai của tôi, nó đã lớn thế này rồi..." Bà lão nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên khuôn mặt trong di ảnh: "Trời lạnh như vậy, nó lại mặc phong phanh như thế, có phải đan nhỏ rồi, không mặc được nữa rồi phải không?"

Bà lão đã lớn tuổi rồi, bình thường đã rất khó giao tiếp với mọi người, bây giờ cảm xúc lại vô cùng kích động, căn bản không nghe lọt tai lời của Hàn Phi.

"Bà ơi, con trai bà cho dù có chết cũng không thể có được tự do chân chính, nếu muốn giải thoát cho anh ấy, thì phải phá hủy điện thờ."

“Phá hủy điện thờ rồi thi con trai tôi có thể trở lại sao?” Bàn tay đầy vết chai giữ lấy di ảnh, bà lão ngẩng đầu nhìn Hàn Phi.

Hàn Phi miệng khẽ mở ra, nhưng lời nói đến miệng lại không thể thốt được thành lời, hắn không muốn lừa gạt một người già lương thiện.

Phá hủy điện thờ, ngày mai mà chưa từng ai có thể đến được, con trai của bà lão thật sự có thể trở về sao?

Thấy Hàn Phi không lên tiếng, hai tay bà lão cầm di ảnh của con trai đi về phía đường: "Tôi muốn về nhà, đưa con trai cùng về nhà."

Hàn Phi cầm ô đuổi theo, hắn rất chu đáo đưa chiếc ô về bên phía bà lão.

Mưa càng lúc càng lớn, nhưng bà lão dường như không nghe thấy, ôm di ảnh bước về phía trước.

Đêm tối trong thế giới ký ức cực kỳ nguy hiểm, sau khi Hàn Phi rời khỏi bách hóa thương mại cũng không dám tùy ý đi lại, đành phải đi theo bà lão.

Thành phố ngập trong màn mưa, tiếng mưa lớn át đi mọi thứ, ngay cả những con quái vật dị hóa cũng không thấy xuất hiện.

Sức khỏe của bà lão không được tốt, tuổi lại cao rồi, bà đi được một đoạn đường lại phải nghỉ ngơi một lúc.

Cứ vừa đi vừa nghỉ như vậy, khi đi qua một ngã tư, bà lão đột nhiên ngẩng đầu hỏi Hàn Phi: "Cậu có nghe thấy tiếng gì không?"

“Mưa lớn quá.” Ngũ quan của Hàn Phi hơn người thường rất nhiều, nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh kỳ quái nào.

"Có người đang gọi tôi..." Bà lão đột nhiên trở nên vội vã, bà ôm di ảnh không ngừng nhìn ra xung quanh.

Hàn Phi cũng thấy rất kì lạ, mọi thứ xung quanh vẫn bình thường, đến quái vật dị hóa cũng không có.

“Có phải bà nghe nhầm rồi không?” Hàn Phi nhìn về phía bà lão, ánh mắt vô tình quét tới di ảnh, người đàn ông trong di ảnh đã biến mất.

“Mẹ!”

Một giọng nói vang lên bên kia đường, bà lão và Hàn Phi cùng nhìn qua, người đàn ông trong di ảnh đang đứng dựa vào đèn đường, anh ta thở hổn hển, sau đó không ngừng vẫy tay với bà lão: "Mưa lớn quá, mẹ mau về nhà đi! Đừng chạy lung tung! Ngày mai con sẽ trở về!"

Giọng nói của người đàn ông vang lên trong màn mưa, bà lão vẫn đứng đó, nhìn về phía bên kia đường, bất động.

"Con không lạnh tí nào đâu! Mẹ không cần lo lắng cho con, con sẽ sớm trở về thôi!" Người đàn ông nở nụ cười trên mặt, sau khi vẫy vẫy tay, quay người rời đi dưới ngọn đèn đường, đi vào bên trong bóng tối.

Hàn Phi cũng không ngờ lại xuất hiện cảnh tượng này, sau khi người đàn ông biến mất, hắn lại liếc nhìn di ảnh.

Hình bóng người đàn ông trong di ảnh lại xuất hiện, chỉ có điều nét mặt anh ta đã không còn u ám, trên bề mặt di ảnh cũng có thêm một vài giọt nước.

“Bà ơi, con trai bà sẽ về nhà sớm thôi, đừng lo lắng quá.” Hàn Phi nhẹ giọng nói, nhưng bà lão vẫn đang nhìn bên kia đường, ánh mắt như dừng lại trên đèn đường: “Bà sao vậy?"

Bà lão dụi dụi mắt, lau nước mưa trên mặt rồi chỉ tay về phía đèn đường trong màn mưa.

"Đó là mặt trăng à?"

Hàn Phi không rõ tại sao bà lão lại đột nhiên hỏi như vậy, có lẽ trong lòng bà lão biết rất rõ con trai của mình đã không còn sống nữa, bà chỉ đang hết lần này đến lần khác tự lừa dối mình, khi người thân nhất của mình thực sự xuất hiện, bà thậm chí còn nghi ngờ có phải do mình quá nhung nhớ mà xuất hiện ảo giác không.

“Bà ơi, trước khi anh ấy trở về, để cho cháu ở cùng bà nhé.” Hàn Phi cõng bà lão lên: “Chờ điện thờ bị phá hủy, anh ấy nhất định sẽ trở về.”

Bây giờ số phận của tất cả mọi người đã thay đổi, không ai biết điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Hàn Phi cảm thấy ít nhất trong thế giới ký ức này, hắn muốn giúp bà lão bù đắp tiếc nuối trong lòng, coi như là báo đáp ân tình cứu mạng của bà lão.

Một già một trẻ đi trong cơn mưa to, cùng nhau che một chiếc ô.

Kể ra cũng lạ, cả thành phố dị hóa càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng lại không một con quỷ quái nào gây phiền phức cho bà lão.

Hàn Phi cõng theo bà lão, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giá trị tâm trạng cũng không giảm nữa.

Đi ngang qua đường cái, rẽ vào một con ngõ nhỏ, khi sắp đến nhà bà lão, điện thoại của Hàn Phi đột nhiên rung lên.

Hắn kết nối cuộc gọi, giọng của một người đàn ông từ trong điện thoại phát ra.

"Lý Long và Lý Hổ đều không thấy đâu! Hình như bọn họ đã bị ai đó bắt cóc, tốt hơn cậu nên nhanh chóng đến quận Tây Thành, chúng ta sẽ trực tiếp thảo luận."

Hàn Phi nghe giọng nói cảm thấy quen quen, hắn rất nhanh nhớ ra, người gọi điện thoại cho hắn tên là Anh Rắn, chính là đại ca của đám côn đồ ở quận Tây Thành.

"Trên người Lý Long bị Bảy Ngón lưu lại dấu vết, em vốn chuẩn bị ngày mai đi tìm anh ấy, xem ra em vẫn là chậm một bước rồi."

“Cậu có biết rõ về bọn Bảy Ngón không?” Anh Rắn là người nhìn xa trông rộng, ngữ khí nói chuyện rất nhanh: “Kể từ sau khi Bảy Ngón và Tám Ngón mất tích, quận Tây Thành bắt đầu xảy ra những chuyện kỳ lạ, chỉ trong một đêm đã có một số cơ sở kinh doanh biến mất, sống không thấy người chết không thấy xác. Tôi đã cử người của mình đi tìm manh mối, nhưng những người anh em ra đi đều không quay lại nữa."

"Đừng hành động hấp tấp, các anh không phải là đối thủ của Mười Ngón đâu."

"Mười Ngón? Bọn chúng quả nhiên là một băng nhóm giết người biến thái có tổ chức nghiêm ngặt." Anh Rắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lời nói mang theo một chút lo lắng và bất an.

Là một bậc thầy về kĩ năng diễn xuất, Hàn Phi đã đoán ra được trạng thái tinh thần hiện tại của Anh Rắn, hắn thăm dò hỏi: "Nếu như chỉ có Lý Long và Lý Hổ mất tích, có lẽ anh đã không đặc biệt gọi điện thoại để mời em đến Tây Thành, phải không? Bên cạnh anh có phải còn ai mất tích nữa không?"

Nghe thấy lời của Hàn Phi, Anh Rắn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: "Đúng vậy, con gái duy nhất của tôi cũng mất tích rồi, đám quỷ giết người đó giờ đã nhắm thẳng dao đồ tể vào tôi..."

Anh Rắn còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng hét từ điện thoại vang lên, sau đó hình như có tách trà đã bị đập vỡ.

“Chết tiệt, người biết địa chỉ phòng tối này không vượt quá ba người, làm sao mà bọn chúng lại tìm được?” Tinh thần của Anh Rắn càng thêm căng thẳng, giống như đang dặn dò hậu sự vậy, tranh thủ thời gian nói với Hàn Phi: “Trong số những người tôi biết, chỉ có cậu có cách đối phó với những tên điên đó, cậu giúp tôi giải quyết bọn chúng, muốn gì tôi sẽ cho cậu hết!"

“Không thành vấn đề, bây giờ em sẽ đi Tây Thành ngay.”

“Tôi đã sắp xếp cho thuộc hạ đến đón cậu ở quán trà, tôi đã sống đủ rồi, nhưng xin cậu nhất định phải giải cứu con gái tôi!” Tiếng bước chân đến gần, Anh Rắn lập tức cúp điện thoại.

“Hành động của Mười Ngón nhanh thật đấy.” Khi Hàn Phi nghe được những lời của ông chủ, đã linh cảm sẽ có chuyện xảy ra với Anh Rắn, bởi vì tên của tên côn đồ này cũng có động vật, theo như ý của ông chủ, Anh Rắn cũng là một trong những tế phẩm trên bàn cúng.

“Lý Long, Lý Hổ, Anh Rắn, Bùi Dương….. Mười Ngón là đang tranh giành tế phẩm với ông chủ Cốc sao?” Hàn Phi lại nghĩ tới một người khác, hắn thử gọi điện thoại cho Hoàng Oanh, rất lâu sau, điện thoại vậy mà lại được kết nối: "Chị Hoàng? Chị tỉnh rồi à?"

Hàn Phi vô cùng ngạc nhiên lên tiếng, nhưng một lúc sau, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói lãnh đạm bình thản của ông chủ Cốc: "Hoàng Oanh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, tôi và bác sĩ đang thảo luận cách chữa trị cho cô ấy."

“Ông chủ vất vả rồi.”

“Bên chỗ cậu tiếng mưa to quá, bây giờ cậu không ở trong siêu thị à?” Giọng nói ông chủ Cốc hơi thay đổi.

"Biển quảng cáo bên ngoài trung tâm thương mại đã bị mưa làm đổ, tôi đang nghĩ cách dựng nó lên."

"Không cần quan tâm đến những thứ đó, lập tức trở lại siêu thị, cậu xem xem trong siêu thị có xảy ra chuyện gì không?"

“Ông chủ yên tâm đi, mọi thứ đều bình thường! Không có vấn đề gì!” Hàn Phi thề thốt nói.

"Tôi vẫn cảm thấy không yên tâm, đêm nay cậu đừng rời khỏi siêu thị nửa bước. Đúng rồi, cậu không vào nhà kho dưới tầng hầm chứ?" Ông chủ Cốc không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi bất an, lại hỏi Hàn Phi thêm một câu.

“Không có, nhưng…..”

“Nhưng cái gì?”

"Đêm nay siêu thị có hai khách hàng rất kì lạ đến, trên người bọn họ có hình xăm đầu người, cứ quanh quẩn trước cửa siêu thị, cảm giác không phải là người tốt." Hàn Phi vừa nhớ lại, vừa báo cáo với ông chủ.

"Lại là hình xăm đầu người?!" Tâm trạng của ông chủ Cốc rõ ràng trở nên nóng nảy hơn: "Đêm nay không cần kinh doanh nữa, lập tức đóng cửa, cậu chỉ cần trông coi trong siêu thị là được."

“Hai người đó hình như vẫn chưa đi, tôi có cần đi đuổi bọn họ ra khỏi trung tâm thương mại không?”

“Cậu không phải là đối thủ của bọn họ, đóng cửa lại đi.” Ông chủ Cốc nói một cách chắc nịch.

“Được thôi.” Cúp điện thoại, Hàn Phi cõng theo bà lão chuẩn bị đi quận Tây Thành, không có chút ý định nào là quay lại trung tâm thương mại.

Bà lão vỗ vỗ vai Hàn Phi, trong mắt mang theo một sự khó hiểu.

“Bà ơi, tốt khoe xấu che, đây cũng là một loại kĩ năng nghề nghiệp. Dựa vào một số kinh nghiệm mà cháu tổng kết, đã phá hủy được một số ngành nghề rồi…..”

Đội mưa tiến về phía trước, bọn họ đi bộ một quãng đường dài mới bắt gặp một chiếc taxi.

Để tránh việc lái xe là quỷ đóng giả, Hàn Phi đặt bình ước nguyện và di ảnh lên ghế phụ, để những đôi mắt giám sát đối phương từng giây từng phút.

Kết quả là đối phương chạy xe như bay, tiềm lực được kích hoạt, chỉ mất mười mấy phút lái xe đã đến quận Tây Thành.

“Quả nhiên là do mình đi cùng với bà lão, những quỷ quái này đều không dám dị hóa.”

Sau khi xuống xe, Hàn Phi cõng theo bà lão đi vào khu Tây Thành hoang vắng, hắn đi qua các công trường, cuối cùng đến quán trà.

Đẩy cửa ra, đèn bật sáng ngay lập tức, vài người mặc đồ đen bước ra khỏi phòng đơn, người cầm đầu Hàn Phi đã từng gặp trước đó, chính là người phục vụ đã đi theo Anh Rắn lần trước.

“Đừng kích động, là Anh Rắn gọi điện thoại bảo tôi đến.” Hàn Phi giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có ác ý.

“Chúng tôi không kích động, chỉ cảm thấy…..” Người đàn ông thực sự không ngờ được, đêm hôm khuya khoắt mà Hàn Phi còn cõng theo một bà lão chạy đến cứ điểm bang phái của bọn họ: “Không sao, Anh Rắn đã nói với chúng tôi rồi, bảo chúng tôi phối hợp với anh vô điều kiện.”

“Hiện tại chúng ta vẫn còn bao nhiêu anh em?”

“Hiện tại có thể ngay lập tức qua đây chỉ có hơn ba mươi người, chờ trời sáng tôi sẽ thông báo cho các cứ điểm, đại khái có thể tập hợp được khoảng một hai trăm người.” Người phục vụ lấy điện thoại của mình ra: “Ngoài ra còn một số thành viên cũ đã rửa tay gác kiếm cũng sẽ giúp đỡ chúng ta, bọn họ phân tán ở phụ cận Sa Hà, giống như Lý Long và Lý Hổ, bình thường hoạt động ngầm, thời khắc quan trọng đều sẽ quay lại.”

“Người cũng khá nhiều, vậy thì tôi yên tâm rồi.” Hàn Phi đặt bà lão bên cạnh máy sưởi, lại đem cho bà một chiếc chăn.

“Bây giờ chúng tôi đã không liên lạc được với Anh Rắn nữa rồi, anh ấy rất có khả năng đã gặp phải đám người đó.” Nam phục vụ và các anh em trong quán trà rất lo lắng, bọn họ rất trung thành với Anh Rắn.

“Lo lắng cũng vô ích, tôi có thể rất chắc chắn nói với các anh rằng, Anh Rắn đã bị đám điên đó bắt đi rồi, bọn chúng biết vị trí của phòng tối.” Hàn Phi tìm giấy và bút trên bàn.

"Mẹ kiếp! Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Mau đi tới đó thôi!"

"Liều mạng với bọn chúng thôi! Mạng sống của tôi là do Anh Rắn cho, ra ngoài sống phải có đạo nghĩa!"

Vài người đàn ông to lớn hét lên, nhưng Hàn Phi lại chỉ lắc lắc đầu: "Các anh như thế này không những không cứu được Anh Rắn, mà ngược lại còn hại chết anh ấy."

Hàn Phi đứng dậy đi tới phía người phục vụ: "Nếu như Anh Rắn đã yêu cầu tất cả các mọi người phải làm theo chỉ dẫn của tôi, chính là bởi vì anh ấy biết rằng chỉ có tôi mới thực sự cứu được anh ấy. Tôi biết rất rõ về đám điên đó, mục tiêu thực sự của bọn chúng thực ra không phải là Anh Rắn, mà là ông chủ Cốc của bách hóa thương mại."

“Ông chủ Cốc?” Mấy người trong quán trà nghi ngờ nhìn Hàn Phi: “Chuyện này liên quan gì đến ông chủ Cốc?”

"Tôi có thể giúp anh giải thích một cách đơn giản là, tất cả những điều bất hạnh xảy ra ở Sa Hà đều là do ông chủ Cốc, đám điên rồ biến thái kia lại là cấp dưới của ông ta, nhưng vì phân chia chiến lợi phẩm không đồng đều, bọn họ đã phát sinh đấu đá nội bộ."

"Đen ăn đen sao?"

“Nhưng các anh phải ghi nhớ một điểm, bất kể là ông chủ Cốc, hay là đám điên rồ kia, bọn họ đều sẽ giết Anh Rắn vào thời điểm thích hợp, vì vậy chúng ta phải chuẩn bị tốt để đối phó với cả hai cùng một lúc.” Hàn Phi đi vòng quanh phòng, tìm giấy và bút.

"Đám điên rồ kia sẽ chiến đấu đến cùng với ông chủ trung tâm thương mại, chúng ta sẽ để bọn họ tiêu diệt lẫn nhau trước, bí mật tìm ra điểm yếu của đối phương."

"Quỷ giết người biến thái rất dễ đối phó, bởi vì mọi người đều biết chúng rất hung dữ và điên rồ; kẻ khó khăn thực sự là ông chủ Cốc, với tư cách là nhà từ thiện và doanh nhân nổi tiếng nhất của Sa Hà, mọi người đều ủng hộ, tôn trọng và tin mọi lời ông ta nói. Nếu như ông ta cảm thấy chúng ta là tội phạm giết người, thì cho dù chúng ta không giết người cũng sẽ bị người dân bình thường hiểu lầm, hoàn toàn rơi vào thế bị động."

“Vậy thì chúng ta phải làm thế nào?” Người phục vụ không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy.

"Các anh hãy sắp xếp một số anh em theo sát Mười Ngón, nhớ đừng đến quá gần; toàn bộ số anh em còn lại đi tung tin ông chủ Cốc làm từ thiện giả, ép chết vợ mình, chiếm đoạt tài sản của bạn bè, mưu sát em trai ruột." Hàn Phi đã từng đóng vai Nhện, vì để diễn tốt vai đó, hắn cũng đã học được một số kỹ năng viết chuyện.

"Những gì công chúng thích nghe và xem nhất đều ở đây, các anh cứ làm theo những gì tôi viết." Hàn Phi đã tìm thấy giấy và bút, đem tất cả những việc làm xấu xa của ông chủ Cốc viết hết ra.

“Như vậy là được rồi sao?” Người phục vụ vốn đã chuẩn bị đi liều chết, nhưng bây giờ lại đặt dao xuống, cầm kịch bản lên.

“Đương nhiên không thể nói mà không có chứng cứ, bây giờ chúng ta phải đi lấy được chứng cứ đã.” Mục tiêu của Hàn Phi là phá hủy điện thờ, muốn phá hủy điện thờ thì trước tiên phải tiêu diệt kẻ trục lợi lớn nhất, ông chủ Cốc.

Khi ông ta là một nhà từ thiện và doanh nhân nổi tiếng, những lời ông ta nói sẽ có rất nhiều người tin tưởng, nhưng nếu như ông ta biến thành một kẻ giết người và một con quái vật, vậy thì cho dù ông ta có làm gì đi chăng nữa cũng đều sẽ bị mọi người căm ghét.

"Trước khi tế phẩm được thu thập đủ, Anh Rắn sẽ không bị tế sống, hiện tại anh ấy vẫn an toàn, chúng ta sẽ lợi dụng thời gian này để tìm ra chân tướng."

"Anh có chắc là có thể tìm ra bằng chứng làm những chuyện đó của ông chủ Cốc không? Ông ta là một người tốt nổi tiếng gần xa đấy." Sau khi người phục vụ đọc kịch bản do Hàn Phi viết, anh ta cảm thấy sởn tóc gáy, trên thế giới này không thể nào có ai tàn nhẫn biến thái đến như vậy.

“Chuyện này anh không cần lo lắng, bản thân chân tướng tự nó có miệng.” Hàn Phi cởi quần áo bị ướt ra, dưới sự kích thích của nước giếng oán niệm, quỷ văn trên người hắn toàn bộ đều hiện lên.

Khoảnh khắc đó cũng khiến đám giang hồ có mặt tại đó khiếp sợ, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một hình xăm đáng sợ đến như vậy!

Một nhân viên cửa hàng bình thường sao lại có một hình xăm như thế?

Khoác lên người chiếc áo khoác màu đen của Anh Rắn khi còn trẻ, Hàn Phi nhìn cánh tay quỷ văn của mình, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt: "Lái xe đi, đêm nay chúng ta đến đầu nguồn sông Sa Hà."

Khi gọi điện cho Hoàng Oanh, Hàn Phi tình cờ biết được ông chủ đang ở trong bệnh viện, có lẽ ông ta lo lắng "tế phẩm" cuối cùng sẽ bị Mười Ngón cướp mất, nhưng chuyện này lại vừa hay cho Hàn Phi một cơ hội.

"Đầu nguồn sông Sa Hà? Đó là nơi những người giàu nhất Sa Hà sinh sống." Người phục vụ lúc đầu lo lắng Hàn Phi sẽ không thích ứng được với phong cách của bọn họ, bây giờ anh ta lại bắt đầu lo lắng Hàn Phi quá điên cuồng mà làm ra những chuyện điên rồ mất trí.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được.” Hàn Phi giấu dao tái sinh vào trong quần áo, hắn đứng bên cửa sổ, bên ngoài là mưa to gió lớn và đêm đen đè nén đến mức không thể hô hấp.

“Được, được.” Người phục vụ cúi đầu, ngay cả khi Anh Rắn còn trẻ, cũng không có được khí chất như Hàn Phi, một loại tàn nhẫn và điên cuồng đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thẳng: "Mấy người các cậu còn ngây ra đấy làm gì? Mau đi chuẩn bị xe đi!"

Sau khi mấy người anh em đều chạy ra khỏi phòng, người nhân viên phục vụ cảm thấy hơi hối hận, anh ta một mình đứng bên cạnh Hàn Phi, thấy trán mình đã đổ mồ hôi lạnh.

“Anh rất nóng à?”

“Không, không nóng.” Người phục vụ lau trán, cẩn thận hỏi: “Lần trước đi vội quá, không biết xưng hô với anh như thế nào.”

“Tôi tên là Hàn Phi.”

“Tên hay, quá thích hợp.” Người phục vụ khen xong, lại thận trọng hỏi: “Vậy trước kia anh làm nghề gì? Tôi thấy anh không giống một nhân viên bán hàng bình thường.”

“Anh nhiều câu hỏi thật đấy.” Hàn Phi xoay người, tia chớp xẹt qua cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm cổ của người phục vụ nói ra một nghề tương đối hiếm gặp.

“Đồ tể, đồ tể nửa đêm.”

Bình Luận (0)
Comment