Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470: Hóa Ra Nó Chính Là Chân Tướng

Chương 470: Hóa ra nó chính là chân tướng Chương 470: Hóa ra nó chính là chân tướng

Một chiếc xe van đi trong cơn mưa lớn, người phục vụ có duyên gặp mặt một lần với Hàn Phi ngồi ở ghế lái chính, anh ta lái xe cẩn thận, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn Hàn Phi qua kính chiếu hậu.

Lăn lộn mười mấy năm trong nghề rồi, người phục vụ đã gặp đủ loại người, nhưng duy nhất chưa từng thấy qua người nào đặc biệt như Hàn Phi.

Khi khoác lên mình bộ đồng phục nhân viên siêu thị, trông có thông tình đạt lý, nho nhã lịch sự; khi khoác lên người chiếc áo khoác của Anh Rắn, cả người lại trông rất âm hiểm độc ác, đặc biệt là quỷ văn trên người, chỉ là nhìn thôi đã khiến cho người ta thấy ngộp thở.

“Chú ý lái xe của anh đi.”

Hàn Phi đang nhắm mắt dùng ngón tay gõ vào khung cửa sổ.

“Được, được.” Người phục vụ tạm thu lại ánh mắt, nhưng vẫn sẽ không kiểm soát được mà nhìn vào kính chiếu hậu.

Trong xe van có một vài tên côn đồ, ngoài bà lão ngồi ở ghế phụ ra, trong xe này đều là người tàn nhẫn trong nghề, đánh nhau ẩu đả là chuyện như cơm bữa, ngày bình thường không ai phục ai, nhưng từ sau khi Hàn Phi lên xe, mọi người đều trở nên vô cùng ngoan ngoãn, không biết còn tưởng là teambuilding của một công ty nào đó.

Không khí trong xe hơi ngưng trọng, không ai dám nói chuyện, nhưng Hàn Phi lại rất hưởng thụ bầu không khí này, cả một xe đều là người sợ giao tiếp, không ai làm phiền đến ai, ngược lại sẽ rất tự tại.

Nửa giờ sau, xe van đến đầu nguồn sông Sa Hà, bọn họ tắt đèn trên xe đi, từ từ đến gần khu dân cư.

Đầu nguồn sông Sa Hà vào đêm khuya trông không còn sạch sẽ gọn gàng nữa, khắp nơi đều mang theo một sự quỷ dị, thay vì nói đây là khu dành cho người giàu, thì trông nó giống một nghĩa trang khổng lồ hơn.

“Có cần chúng tôi đi cùng anh không?”

“Không cần.”

Người phục vụ rất tích cực, nhưng Hàn Phi lại trực tiếp từ chối đối phương: "Các anh ở lại đây tiếp ứng cho tôi, đừng cách bà lão quá xa, cũng đừng tùy tiện xuống xe."

Khoác lên người chiếc áo mưa màu đen, Hàn Phi mang theo gói đồ bước vào đầu nguồn sông Sa Hà.

Cổng lớn ban ngày có bảo vệ canh giữ, nhưng ban đêm lại tối đen như mực, không một bóng người.

Đi về phía trước, Hàn Phi phát hiện có một nhãn cầu màu đỏ như máu được giấu ở tất cả các camera giám sát gần khu dân cư, chỉ cần phát hiện có thứ chuyển động, nhãn cầu đó sẽ theo sát đối phương.

"Thiết kế khá nhân hóa đấy chứ."

Dựa vào trí nhớ phi thường của mình, lúc trước Hàn Phi đã ghi nhớ tất cả các vị trí có camera giám sát, cộng thêm sự trợ giúp của trận mưa bão này, hắn rất dễ dàng lẻn vào trong khu dân cư.

"Tất cả các tòa nhà dường như đều có sinh mệnh, mạch nước ngầm chính là mạch máu của bọn chúng, kết nối chúng thành một tổng thể."

Vừa bước vào đầu nguồn sông Sa Hà, từ trong bình ước nguyện của Hàn Phi liền truyền ra tiếng động kỳ lạ, người chết oan nhỏ giọng gầm lên, tựa hồ sắp không kìm nén được oán khí trong lòng.

"Chịu thêm chút nữa, rất nhanh thôi tôi sẽ để cho mọi người xả hết oán khí."

Ông chủ trung tâm thương mại hiện tại vẫn là một nhà từ thiện và doanh nhân được kính trọng, có sự bảo vệ của điện thờ, đây chính là thân phận vàng son, nhưng sẽ không lâu nữa, tất cả mọi người ở Sa Hà đều sẽ nhìn thấy rõ bộ mặt thật của ông ta.

Đến lúc đó, nên đến lượt ông chủ trung tâm thương mại trả nợ rồi.

Khi đến khu vực số 9, Hàn Phi vừa đi qua, cửa hành lang liền tự mở ra, tựa như vẫn luôn chờ đợi hắn vậy.

Bước vào hành lang, có một ông lão đang ngồi xổm trên bậc thềm tối tăm, sắc mặt tái nhợt, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

“Ông ơi, thứ mà ông muốn cháu đã tìm được rồi.” Hàn Phi lúc này chẳng những không sợ hãi mà còn có chút tự đắc.

Hắn từ trong áo mưa lấy ra chiếc túi vải, lục tìm tấm ảnh đoàn tụ của gia đình ông lão.

Nhìn thấy bức ảnh, gương mặt ông lão đầy vẻ ngạc nhiên: "Muốn lấy bức ảnh ra chỉ có thể đi vào trong giếng, cái giếng ấy ngưng tụ hận ý và oán thù nhiều không kể xiết, chỉ cần chạm vào mặt nước là sẽ bị kéo xuống dưới, cậu đã làm chuyện này như thế nào?"

“Quả thực vô vùng nguy hiểm.” Hình bóng đầu bếp xẹt qua trong đầu Hàn Phi: "Cháu coi như là có quý nhân giúp đỡ."

“Quý nhân giúp đỡ?" Ông lão trầm ngâm gật đầu: "Tôi còn tưởng rằng lúc trước cậu chỉ muốn kiếm cớ thoát thân thôi, không ngờ cậu thực sự mang được ảnh về."

“Chuyện mà cháu đã hứa, nhất định sẽ làm được.” Hàn Phi đưa tấm ảnh cho ông lão, nhưng đối phương lại không đưa tay ra nhận.

“Bức ảnh chụp chung này đối với gia đình tôi vô cùng quan trọng, tôi sẽ cảm ơn cậu tử tế.” Ông lão ra hiệu cho Hàn Phi đi theo sau, hai người cùng nhau vào căn hộ số 19.

Trong nhà không ngừng vang lên tiếng nấu nướng, nghe rất náo nhiệt, nhưng sau khi vào bên trong, đập vào mắt là một phòng khách tan hoang lạnh lẽo và một bàn đồ ăn thối rữa bốc mùi hôi thối.

Ông lão dẫn Hàn Phi vào phòng ngủ, bọn họ đứng ở bên giường, trước mặt là bảy di ảnh đen trắng.

Nhìn thấy Hàn Phi vào nhà, con mắt của chân dung trong di ảnh chuyển động, lặng lẽ nhìn chằm chằm hắn.

Hơn hai giờ sáng, Hàn Phi cùng một con quỷ đứng trước một dãy di ảnh, cảnh tượng vậy mà lại hài hòa đến kinh ngạc, sự tồn tại của hắn cũng không hề bất ngờ, có thể nói là hòa nhập vào trong đó một cách hoàn hảo.

“Cậu cầm lấy một góc của bức ảnh, chúng ta cùng nhau đặt nó lên trên bàn cúng.” Ông lão có vẻ lo lắng làm cho Hàn Phi sợ hãi, dùng đôi mắt đầy lòng trắng nhìn khích lệ hắn một cái.

“Được.” Làm theo như vậy, khi Hàn Phi đặt bức ảnh lên bàn cúng, tất cả di ảnh bắt đầu mờ đi, oán khí dày đặc tuôn ra từ mọi ngóc ngách trong căn phòng.

Tiếng la hét, tiếng xương gãy và tiếng máu chảy đều đều vang lên bên tai Hàn Phi, dường như hắn đang trải qua lại một lần nữa nỗi tuyệt vọng của người chết khi vụ tai nạn xảy ra.

Trời đất quay cuồng, không thể kiểm soát được cơ thể của mình, nhưng cho dù như vậy, trong tim vẫn lo lắng cho những thành viên khác trong gia đình đang ngồi trên xe.

Sự lo lắng và bận lòng đó đã liên kết tất cả những di ảnh lại với nhau, từ từ, những cánh tay duỗi ra khỏi di ảnh, bọn họ cùng nhau nắm lấy bức ảnh gia đình hạnh phúc do Hàn Phi mang tới.

Tiếng kêu đau đớn liên tục vang lên, người trong di ảnh dường như phải chịu đựng những cơn đau không thể tưởng tượng được mới thoát được ra ngoài.

Cơ thể của họ bị xé nát hết lần này đến lần khác, nhưng không có một ai buông tay.

“Người một nhà đương nhiên phải ở cùng nhau mới được, đây chính là nguyện vọng cuối cùng của chúng tôi.”

Tay của ông lão cũng chạm vào bức ảnh gia đình hạnh phúc, bọn họ cùng mang theo âm khí đã tích tụ trong căn nhà nhiều năm tiến vào bên trong bức ảnh gia đình.

Trong bảy di ảnh trên bàn cúng không còn bóng người, ông lão bên cạnh Hàn Phi cũng biến mất, nhiệt độ cả căn phòng chậm rãi tăng lên, mọi thứ dường như đều trở lại bình thường.

Cúi đầu nhìn xuống bức ảnh gia đình, những người trong ảnh đang cười rất vui vẻ, dường như bọn họ đang chào hỏi Hàn Phi.

“Bây giờ có lẽ mình có thể đưa bọn họ ra khỏi căn nhà này rồi.”

Cất tấm ảnh gia đình đi, Hàn Phi lại chuẩn bị đi tìm em trai của ông chủ Cốc, nhưng hắn vừa đi vào căn nhà liền phát hiện có chuyện không ổn, tất cả ảnh trong nhà đều bị phá hủy, phòng ngủ của em trai cũng trống rỗng.

"Cậu đến muộn rồi, hôm qua khi mặt trời lặn, ác quỷ họ Cốc kia đã đến đây."

Giọng nói của ông lão đột nhiên xuất hiện, khiến Hàn Phi giật nảy mình, suýt chút nữa thì rút dao tái sinh ra: "Ông ơi, lần sau khi ông ra khỏi bức ảnh gia đình, nhớ nói trước với cháu một tiếng, cháu sợ vô tình làm tổn thương đến ông đấy."

Khẽ gật đầu, ông lão nói tiếp: "Em trai của ông chủ Cốc biết quá nhiều bí mật, bắt buộc phải đốt thành tro tàn, hồn phi phách tán, ông ta mới có thể ngủ ngon. Xem ra gần đây ông ta đã gặp phải rắc rối gì đó, lo lắng mọi chuyện sẽ bị bại lộ, nên mới làm như vậy. Có điều cậu cũng không cần phải thông cảm cho em trai của ông ta, em trai của ác quỷ cũng không phải là người tốt gì đâu."

Nhà có người già như có bảo bối, mạch suy nghĩ ông lão sáng suốt, quan trọng nhất là ông vô cùng hiểu ông chủ Cốc, hai người đã từng là bạn thân nhất của nhau.

“Vậy thì tiếp theo chúng ta sẽ phải làm như thế nào?”

“Tới nhà ông ta xem xem, tôi sẽ mở đường cho cậu.” Cả nhà ông lão đã được tự do, hiện tại tâm tình rất tốt, nếu như không phải Hàn Phi vẫn còn sống, ông còn muốn coi hắn như gia đình của mình.

Mưa xối xả trút xuống, tia chớp lóe lên, Hàn Phi mặc áo mưa đi trong đêm tối, xung quanh là những quần thể cao ốc đang dần dần dị hóa.

Dưới sự che chở của gia đình ông lão, không có quỷ quái nào đến tìm Hàn Phi phiền phức, bọn họ từ khu số 9 đến khu số 1 rất thuận lợi.

Cho dù đêm nay trời mưa rất to, khu số 1 vẫn có nhân viên bảo vệ đi tuần tra, có thể là do tình hình tương đối căng thẳng, chỉ là gần khu nhà ở của ông chủ Cốc đã bố trí tận hai đội bảo vệ.

“Bảo vệ nhiều hơn bình thường rất nhiều, nhưng có tác dụng gì chứ?” Hàn Phi đeo mặt nạ mặt thú lên, khi hắn chuẩn bị xông vào thì ông lão đã ngăn lại.

“Đừng hấp tấp, cậu có để ý nhà ông chủ các cậu rất giống một điện thờ phóng to không?” Ông lão ngăn Hàn Phi lại.

“Điện thờ?”

"Đúng vậy, bảo vệ chỉ để cho người ngoài nhìn thấy thôi, muốn vào được nhà của ông chủ cậu, phải phá hủy điện thờ mới được. Toàn bộ khu dân cư đầu nguồn sông Sa Hà mà ông ta xây dựng đều được mô phỏng theo cái giếng và điện thờ, cái hồ nhân tạo ở trung tâm tượng trưng cho giếng nước, những tòa nhà nơi tất cả những người giàu sống đại diện cho các dãy kệ hàng, mà tòa nhà số 1 ở khu số 1 là tượng trưng cho điện thờ.” Ông lão đã sống rất lâu ở đây, biết rõ những chuyện bẩn thỉu mà ông chủ Cốc bí mật làm.

“Tên này chịu chi thật đấy!”

“Lòng tham của con người là vô hạn, ông ta đã không bằng lòng chỉ đánh đổi bằng may mắn và tiền bạc nữa, ông ta muốn chính mình trở thành thần.” Ông lão nhìn chằm chằm vào tòa nhà phía xa với đôi mắt trắng dã: “Vào phòng ông ta bây giờ có hai cách, thứ nhất là phá hủy bản thể điện thờ, thứ hai là phá hủy địa hình ở đây, chúng ta…”

“Chúng ta nhảy từ trên đỉnh xuống đi.” Ông lão còn chưa kịp nói xong đã bị Hàn Phi ngắt lời: “Cháu đập nát đỉnh điện thờ trong bách hóa thương mại rồi, phần đỉnh chắc là có sơ hở. "

Ông lão nhất thời chưa kịp phản ứng lại, điện thờ tượng trưng cho thần linh vậy mà lại bị lật mất đỉnh.

“Cậu chắc chắn không?”

“Cháu vừa đập một cái, nó đã thủng rồi.”

Hàn Phi và ông lão lặng lẽ tiếp cận tòa nhà, sau khi hạ gục hai nhân viên bảo vệ, hắn đã dẫm lên camera giám sát leo lên ban công của biệt thự biệt lập nhà ông chủ Cốc.

"Chỗ ở quý phái đấy, ông ta cái gì cũng có, nhưng cái gì cũng đều đã mất."

Không có bất kỳ sự ngăn cản nào, Hàn Phi cạy cửa sổ bước vào nhà, nhìn trang trí sang trọng của căn nhà mà rất xúc động.

“Căn nhà to như vậy, chỉ có một mình ông ta, ông ta không cảm thấy cô đơn ư?”

Theo lời gợi ý của người phụ nữ trong căn hộ số 13, Hàn Phi đi một mạch xuống dưới, nhưng cả căn nhà đều không có bất kì vấn đề gì.

“Không thể nào?” Khi đến tầng một, Hàn Phi cẩn thận tránh camera theo dõi trong nhà, hắn thăm dò xung quanh: “Trong siêu thị đồ cũ có hai cái điện thờ, cái thật ở dưới tầng hầm, trên mặt đất là do ông chủ tự mình xây dựng. Liệu căn nhà này của ông ta có được xây dựng theo cùng một logic đó không? Trên mặt đất là ngụy trang, dưới mặt đất mới là nơi ông ta thực sự sinh sống."

Hàn Phi rất giỏi trong việc phỏng đoán suy nghĩ của ông chủ, chỉ có điều những người khác phỏng đoán suy nghĩ ông chủ để được tăng lương thăng chức, còn hắn thì lại muốn đưa ông chủ đến địa phủ để cải tạo.

Tìm kiếm rất lâu, dưới sự giúp đỡ của ông lão, cuối cùng Hàn Phi cũng phát hiện ra lối đi bí mật dẫn xuống tầng hầm.

Nâng tấm thảm lên, mở tấm vách ngăn ra, thang cuốn quen thuộc hiện ra trước mặt, Hàn Phi cảm giác như trở lại nhà kho dưới tầng hầm.

“Một mùi thật kì lạ.”

Hàn Phi lấy điện thoại di động ra chiếu sáng, thời điểm mở điện thoại di động, trong bóng tối nhìn thấy một đôi mắt lóe lên.

“Ông ơi, ông có nhìn rõ là cái gì không?” Hàn Phi trầm giọng hỏi, nhưng hồi lâu cũng không có ai đáp lại, quay đầu lại phát hiện ông lão đã biến mất.

Hắn mạnh dạn nhìn xung quanh, toàn bộ tầng hầm được sắp xếp thành một công viên vui chơi nhỏ, có bày rất nhiều đồ chơi trẻ em, trên mặt đất còn có rất nhiều đồ ăn vặt còn chưa ăn hết.

"Tại sao ông chủ Cốc lại xây công viên vui chơi cho trẻ em dưới tầng hầm? Loại biến thái như ông ta không nên thích những thứ này mới đúng."

Đi tiếp về phía trước, mùi kỳ lạ trong không khí càng lúc càng nồng nặc, Hàn Phi cũng dần dần nghe thấy âm thanh kỳ lạ, giống như là có người đang ăn.

Tiếng răng đang nhai càng ngày càng rõ, sau khi Hàn Phi đi một vòng quanh dãy máy trò chơi điện tử, phát hiện trong góc có một bóng đen lớn đang nhúc nhích, mùi kỳ lạ bốc vào mũi kia chính là phát ra từ trên người nó.

"Đây là thứ gì vậy?"

Cầm điện thoại chiếu thẳng vào góc tường, dưới ánh đèn lạnh lẽo, Hàn Phi nhìn thấy một quái nhân toàn thân sưng tấy, cả người nằm liệt trên mặt đất như bùn nhão.

Tay chân của nó bị xích sắt xích chặt, cố định vào góc tường, các loại đồ ăn vặt cùng các loại thịt ném đầy xung quanh, nó dính ở trong góc đó, không ngừng ăn đồ ăn.

Từ từ đến gần, con quái vật đang vùi đầu vào đống thịt nghe thấy tiếng bước chân, khó khăn ngẩng đầu lên.

Khi Hàn Phi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, con quái vật này vậy mà lại có khuôn mặt giống y chang ông chủ Cốc!

“Đừng giết nó, quái vật này tên là lương tâm, nó chính là lương tâm của ông chủ Cốc.” Ông lão lại xuất hiện, giữ lấy dao của Hàn Phi.

“Cháu không có ý giết nó, chỉ là vung dao theo thói quen thôi.” Hàn Phi đi một vòng quanh con quái vật: “Trước đây miêu tả người xấu đều là nói lương tâm bị chó ăn mất rồi, nhưng lương tâm của ông chủ Cốc này có lẽ chó cũng sẽ không thèm ăn, bẩn quá."

“Cho dù có bẩn hơn nữa, chúng ta cũng phải đưa nó đi.” Ông lão thử sờ lên sợi dây xích, nhưng nhìn thì tưởng sợi dây xích bình thường vậy mà lại ẩn chứa sức mạnh của điện thờ, suýt chút nữa đã làm ông lão bị thương.

“Hay là để cháu đi.” Hàn Phi lấy dao tái sinh ra, chặt đứt dây xích, sau đó dùng một tay kéo lương tâm của ông chủ Cốc sang một bên: “Làm sao để mang thứ này đi?”

“Đừng lo lắng, công viên vui chơi dưới tầng hầm này không phải được xây dựng cho lương tâm, bên trong này vẫn còn giấu một con quái vật nữa.” Ông lão và Hàn Phi lục tìm trong căn phòng một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một viên gạch lát sàn lỏng lẻo.

Bọn họ chuyển gạch lát nền đi, trong không gian chật hẹp, tối tăm, giam giữ một đứa trẻ vừa điếc vừa mù, không có mũi, chỉ có một cái miệng trên mặt.

Cậu bé gầy như que củi, thu mình trong bóng tối, không có bất kì phản ứng nào với mọi thứ bên ngoài.

“Tìm được rồi.” Ông lão thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Đứa nhỏ này là chân tướng, nó đã từng là máu thịt của chính ông chủ Cốc.”

Bình Luận (0)
Comment