Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 471 - Chương 471: Chứng Cứ Tội Phạm Thầm Lặng

Chương 471: Chứng cứ tội phạm thầm lặng Chương 471: Chứng cứ tội phạm thầm lặng

“Ông chủ Cốc có con?” Hàn Phi nhìn vào chỗ sâu trong phòng tối: “Với tính cách của ông ta vậy mà lại không đẩy con mình xuống giếng à?

"Đứa trẻ này đã chết rồi, trạng thái của nó bây giờ giống như tôi, không người không quỷ, lưu lại trên thế giới này, gánh chịu nguyền rủa do điện thờ mang lại." Ông lão rất đồng cảm với đứa trẻ trong phòng tối: "Biệt thự biệt lập tương đương với điện thờ, ý nghĩa tồn tại là trấn áp cậu bé, phong tỏa tất cả chân tướng ở đây."

Sau vài tiếng ho nhẹ, cơ thể ông lão dần dần trở nên hư ảo: "Tôi không thể ở đây lâu, cậu hãy nhanh chóng mang Chân Tướng và Lương Tâm ra ngoài."

"Làm sao để mang ra?"

"Cậu xuống giếng lấy bức ảnh ra bằng cách nào, thì cứ mang Chân Tướng ra bằng cách đó, muốn biết Chân Tướng, tất nhiên phải đích thân ôm lấy nó." Biệt thự biệt lập của ông chủ Cốc dường như được che chở bởi sức mạnh điện thờ, cơ thể của ông lão bắt đầu từ từ vỡ vụn.

“Cháu hiểu rồi.” Hàn Phi nhìn căn phòng tối dưới mặt đất, hắn từ trong túi đồ lấy ra một sợi dây xích dính đầy lông động vật, lại đặt bên cạnh một người giấy màu máu.

"Cậu còn mang theo bên mình dây xích? Đây là lấy từ đâu ra vậy?" Ông lão rất chấn động.

Hàn Phi mặc kệ ông lão, để người giấy túm lấy một đầu dây xích, tự mình nhảy vào bên trong phòng tối.

Căn phòng nhỏ bé dán đầy những bức ảnh, có người lớn, cũng có trẻ em, tất cả đều lộ ra nụ cười, như thể làm như vậy sẽ nhận được một phần thưởng nào đó.

"Cậu bé bị nhốt ở nơi này suốt ư?"

Hàn Phi bước bên cạnh đứa trẻ, đối phương vẫn không có bất kì phản ứng nào như cũ, cậu không nghe thấy, không nhìn thấy, cũng không ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào, đối với cậu mà nói, thế giới giống như một cái hộp đen nhỏ.

“Nhanh lên! Đừng đứng ngây ra đó nữa!” Ông lão không ngừng thúc giục từ phía trên.

Di chuyển bước chân, Hàn Phi sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cậu bé.

"Không có bất kì cảm xúc nào?"

Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn có thể cảm nhận được chấp niệm sâu sắc nhất và cảm xúc mạnh mẽ nhất của đối phương, nhưng Hàn Phi chỉ cảm thấy một vùng hư vô trong cậu bé.

Cậu giống như một con rối không có sinh mệnh, để mặc Hàn Phi sắp xếp, không vùng vẫy cũng không phản kháng.

"Đứa nhỏ này có phải coi mình là ông chủ Cốc không?"

Hàn Phi bế cậu bé lên, nhìn mặt đối phương.

Không có mắt, tai và mũi, cậu chỉ có một cái miệng. Nhiều khi Chân Tướng chính là như vậy, có lẽ cậu có thể hét lên thật to, nhưng cậu vĩnh viễn đều không bao giờ biết được xung quanh mình đang ẩn giấu những gì, có thể ông chủ Cốc đang ở bên cạnh theo dõi cậu, cũng có thể xung quanh chỉ có những bức tường lạnh lẽo.

Chân Tướng cô độc, bị nhốt trong một căn phòng tối chật hẹp, chỉ có những người dám phá bỏ điện thờ, không sợ quyền lực mới có thể nhìn thấy cậu.

"Làm sao để Chân Tướng nói chuyện?"

Hàn Phi không biết Chân Tướng đã phải chịu bao nhiêu hành hạ, đứa nhỏ này có lẽ từ lâu đã không dám mở miệng.

"Hãy đưa cậu bé ra ngoài trước."

Bế cậu bé lên, Hàn Phi phát hiện dưới người cậu bé còn có một chiếc áo len màu đỏ, chiếc áo len đó là thứ thực sự tồn tại.

"Cậu đã từng mặc chiếc áo len do bà lão đan?"

Chi tiết nhỏ này đã thu hút sự chú ý của Hàn Phi, hắn cũng tìm thấy chiếc áo len màu đỏ ở căn hộ số 13 của khu cư xá, người phụ nữ treo cổ và đứa con của cô ấy đã nhận được sự giúp đỡ từ ông chủ Cốc, sau khi hai người họ cùng nhau vào thành phố, đứa con của người phụ nữ đã biến mất trong trung tâm thương mại.

Một chiếc áo len đỏ đã xâu chuỗi rất nhiều sự việc với nhau, bây giờ Hàn Phi nghi ngờ rằng giữa cậu bé được gọi là Chân Tướng này với người phụ nữ bị treo cổ có tồn tại mối liên hệ nào đó.

Đưa Chân Tướng ra khỏi phòng tối, Hàn Phi lại bước tới chỗ Lương Tâm, con quái vật có khuôn mặt giống y hệt ông chủ Cốc, vừa nhìn thấy Chân Tướng, đã sợ tới mức lập tức lui về phía sau, cuộn mình trong góc, đến thở mạnh cũng không dám.

“Có Chân Tướng và Lương Tâm, họ Cốc kia lần này chết chắc rồi, điện thờ cũng không thể bảo vệ được ông ta nữa.” Ông lão nghiến răng, hận thù chồng chất cuối cùng có thể được giải quyết rồi.

Lấy ra bình ước nguyện, Hàn Phi đặt Lương Tâm và Chân Tướng vào bên trong, sau đó hắn và ông lão nhanh chóng bỏ trốn.

Nhìn bề ngoài toàn bộ khu dân cư không có gì thay đổi, nhưng đúng lúc Hàn Phi vừa trèo ra khỏi cửa sổ biệt thự, trên bầu trời vang lên tiếng sấm, trong hồ nhân tạo cách đó không xa xuất hiện một bóng đen lớn.

"Chân Tướng đã nhìn thấy ánh sáng, họ Cốc kia rất nhanh sẽ vội quay trở về. Trước khi chúng ta để Chân Tướng mở miệng, tốt nhất đừng gặp ông ta." Ông lão liên tục bày mưu tính kế cho Hàn Phi, có thể thấy được ông ấy rất muốn ông chủ Cốc phải chết.

Sau khi trốn thoát thành công khỏi đầu nguồn sông Sa Hà, Hàn Phi mặc áo mưa vào lại trong xe.

"Ra nhanh như vậy? Lấy được chứng cớ rồi sao?"

"Lái xe, đến chỗ thuê nhà của tôi."

Sau khi nói cho mấy người anh em biết địa chỉ, Hàn Phi mời bà lão ngồi xuống ghế bên cạnh mình: "Bà ơi, bà có nhớ mình đan chiếc áo len màu đỏ này khi nào không?"

Đôi tay thô ráp của bà lão chạm vào chiếc áo len, đột nhiên làm một động tác kỳ lạ, đưa hai tay về phía trước như thể đang ôm một đứa trẻ.

"Trời trở lạnh rồi, phải mặc quần áo ấm hơn."

Bà bắt đầu tự lẩm bẩm một mình, những người khác trong xe đều cho rằng bà đã lớn tuổi nên lẩm cẩm rồi, chỉ có Hàn Phi cảm thấy rất kì lạ.

Lấy ra bình ước nguyện, Hàn Phi để Chân Tướng ra ngoài, để cậu ngồi trong vòng tay của bà lão.

Chân Tướng không có bất kì phản ứng kích thích nào với thế giới bên ngoài, khi dựa vào người bà lão, môi lại mấp máy, tựa hồ như muốn nói gì đó.

"Có tác dụng? Cậu ấy không cảm thấy khó chịu khi ở trong vòng tay của bà lão?"

Hàn Phi không ép buộc Chân Tướng, bà lão cũng dường như đang ôm cháu trai mình, ngâm nga một bài đưa đứa nhỏ vào giấc ngủ.

“Lái chậm một chút, để cho Chân Tướng ngủ một giấc ngon lành.” Hàn Phi nhìn Chân Tướng trong tay bà lão, các anh em trong xe thì mắt chữ O mồm chữ A nhìn hắn, mọi người không biết Chân Tướng là ai, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.

Yên tĩnh trong suốt quãng đường, chiếc xe van chạy qua màn đêm đen kịt, cuối cùng dừng lại ở khoảng đất trống bên ngoài khu cư xá.

“Xuống xe.” Hàn Phi vẫy vẫy tay, hắn để thuộc hạ của Anh Rắn đi ra ngoài che ô trước, sau đó mới dìu bà lão ra khỏi xe.

Chân Tướng vẫn nằm trong vòng tay của bà lão, tận hưởng giây phút bình yên.

Các anh em cầm ô che ở hai bên đường, Hàn Phi bảo vệ bà lão đi về phía cư xá, bọn họ chỉ vừa mới tiến gần đến nơi, Chân Tướng vốn để mặc người khác sắp đặt, lần đầu tiên lại có phản ứng, cơ thể không ngừng run rẩy, vô cùng sợ người.

“Đừng khóc, đừng khóc, bà nội sẽ đan quần áo cho cháu.” Bà lão hơi lo lắng, không ngừng an ủi Chân Tướng, nhưng căn bản không có tác dụng.

“Bà ơi, bà đi với cháu.” Hàn Phi cảm thấy Chân Tướng quả thật có liên quan đến người phụ nữ trong căn hộ số 13, hắn tăng tốc hơn.

Một đám đồ đệ không biết nguyên nhân, chỉ đành đi theo phía sau Hàn Phi, bọn họ vội vàng đi vào hành lang.

"Đến rồi, chính là căn nhà này!"

Một chân đá tung cánh cửa, Hàn Phi và bà lão đi vào nhà.

Nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, có thứ gì đó đang dần thức tỉnh trong căn nhà không người.

Hàn Phi dẫn bà lão đi vào nhà vệ sinh, hắn đặt chân tướng lên trên đống giấy vụn vẽ đầy những kí hiệu cổ quái.

Từng mảnh giấy vo tròn lướt dưới đất, các ký hiệu trên mảnh giấy hội tụ về phía Chân Tướng.

Mảnh giấy vo tròn lăn sang hai bên như cát sỏi, một đôi tay cháy đen vươn ra từ đống giấy vụn, ôm lấy Chân Tướng từ phía sau.

Những ký hiệu cổ quái trên tờ giấy từ từ biến mất, một người phụ nữ với những giọt nước mắt còn sót lại trên cổ xuất hiện.

Cô ấy không nói gì, chỉ ôm chặt Chân Tướng, như thể chỉ cần buông tay, đối phương sẽ biến mất ngay lập tức.

Đôi mắt trắng dã không còn nước mắt, hai dòng máu pha lẫn hận ý chảy ra từ mắt người phụ nữ, nhỏ xuống khuôn mặt của Chân Tướng.

Chân Tướng nằm ở trong vòng tay của người phụ nữ chậm rãi ngẩng đầu, miệng cậu chậm rãi mở ra, nói một câu: "Mẹ ơi, đừng khóc nữa."

Chân Tướng chỉ có một chiếc miệng, nhưng lại cảm nhận được sự tồn tại của mẹ mình, rất dứt khoát nói ra câu đó.

Người phụ nữ treo cổ ôm Chân Tướng không chịu buông tay, trong vòng tay của mẹ, cuối cùng cậu cũng chịu mở miệng.

"Mẹ ơi, con đã gặp bố, còn gặp được rất nhiều anh chị, bọn họ đều là con của bố, tất cả bọn họ đều sống trong cơ thể của con."

Trong phòng vang lên giọng nói non nớt của một đứa trẻ, người phụ nữ treo cổ dường như biết Chân Tướng không thể nghe thấy, nên cô ấy chỉ có thể ôm cậu chặt hơn.

"Rất nhiều anh chị cũng có cùng cảnh ngộ như chúng ta, khi bố làm "từ thiện" đã gặp mẹ của bọn họ, sau đó dùng chi phí thấp nhất để có được thứ mình muốn. Có anh chị còn chưa được sinh ra đã rời xa, bọn họ rất ngưỡng mộ con vì đã từng được nhìn thấy thế giới này."

Chân Tướng nói chuyện không mang chút cảm xúc nào, không vui vẻ, cũng không đau buồn, cậu hoàn toàn không nghe thấy hồi đáp của người khác, chỉ có thể không ngừng dùng miệng để nói về chính mình.

"Mẹ ơi, mẹ có thể đưa con đến công viên bên cạnh Sa Hà được không? Các anh chị của con luôn muốn đến đó, bọn họ nói rằng thi thể của họ và những bí mật của bố được chôn ở đó."

Nghe đến đây, Hàn Phi chạy đến ngay lập tức, hắn buộc phải cắt ngang cuộc đoàn tụ của hai mẹ con.

"Bi kịch của con cô vẫn còn lặp đi lặp lại trên những người khác, muốn chấm dứt tất cả chuyện này thì chỉ có thể khiến ông chủ không bao giờ trở mình được nữa, tôi cần sự giúp đỡ của Chân Tướng."

Hàn Phi có thể hiểu được người phụ nữ, con mình đã trở thành quái vật chỉ còn lại cái miệng, còn có vô số oan linh đang sống bên trong cơ thể, nội tâm cô ấy hẳn là rất đau khổ, nhưng bây giờ không phải là lúc đau khổ.

“Hãy để Chân Tướng mở miệng, chúng ta đi tìm bằng chứng tội ác của ông chủ Cốc.” Để đưa được ông ta vào, Hàn Phi cũng liều mình luôn.

Lấy ra bình ước nguyện, Hàn Phi rất thành khẩn nhìn về phía người phụ nữ treo cổ: "Hiện tại ngoài trời tối tăm, chính là thời điểm thuận lợi để chúng ta hành động."

Ngay từ lần đầu tiên khi Hàn Phi xuất hiện ở cư xá, hắn đã thu hút sự chú ý của người phụ nữ treo cổ, cô ấy cũng có vài cơ hội giết chết hắn, nhưng vì nhiều lý do, lại chủ động từ bỏ.

Nhân quả tuần hoàn, cũng chính vì niềm tin của cô ấy hết lần này đến lần khác nên mới đánh đổi được cuộc hội ngộ hiện tại.

Sau một lúc do dự, người phụ nữ treo cổ ôm Chân Tướng bước vào chiếc bình ước nguyện.

Bình ước nguyện vốn chỉ là vật nguyền rủa rank G, bây giờ khí tức phát ra còn đáng sợ hơn cả người giấy vật nguyền rủa rank F, nếu cứ tiếp tục đựng tiếp, nói không chừng nó thực sự có thể thay thế giếng cầu nguyện, trở thành thứ linh dị nhất trong thế giới ký ức này.

Nhìn thấy người phụ nữ tiến vào trong bình ước nguyện, Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, lập tức đỡ bà lão ra ngoài: "Mau! Chúng ta đến công viên bên cạnh Sa Hà!"

Một nhóm người vội vã xuống lầu, khi đến góc tầng 2 và 3, cửa một căn nhà cho thuê bất ngờ mở ra, một người đàn ông đi dép lê bước ra chửi bới.

"Không cho người ta ngủ à? Đêm hôm chạy lên cầu thang nhảy nhót, mấy người cưỡi ngựa..." Đôi mắt mông lung của người đàn ông chậm rãi nhìn thấy bóng dáng trong hành lang, bọn họ là thành viên băng đảng, mặc quần áo màu đen, anh ta hít một hơi thật sâu, tự cho mình một cái tát vào mặt: "Sao lại mộng du rồi? Sao mình không đeo kính vậy, cận thị 2500 độ, mình không đeo kính thì không nhìn thấy gì hết."

Vừa nói, anh ta vừa lui về.

Lúc anh ta chuẩn bị đóng cửa lại, Hàn Phi đã nắm lấy vai.

"Đừng, đừng, đừng! Có chuyện gì từ từ nói." Người đàn ông sợ hãi co người lại bên cạnh tủ giày.

“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói với anh.” Hàn Phi chỉ vào đỉnh đầu của người đàn ông: “Tóc anh nhuộm bị phai màu rồi, trông hơi xanh.”

"Ngày mai tôi sẽ nhuộm đen lại, anh yên tâm!"

“Sao cũng được.” Hàn Phi kéo vành áo mưa xuống, không lãng phí thời gian nữa, dẫn theo thuộc hạ của Anh Rắn quay lại xe.

Chỉ cần có được chứng cứ đầy đủ, vậy thì lần đầu tiên trong thế giới ký ức hắn sẽ chiếm được thế chủ động.

Hàn Phi đã đến công viên bên cạnh Sa Hà nhiều lần, nhưng hắn chưa bao giờ đi sâu vào trong, bởi vì nó mang lại một cảm giác vô cùng tồi tệ.

"Rõ ràng chỉ là một công viên nhỏ bỏ hoang, nhưng âm khí lại nặng nề như vậy, mình biết ngay là có vấn đề mà."

Bất chấp cơn mưa lớn, Hàn Phi và nhóm của mình tiến vào công viên, dưới sự chỉ dẫn của Chân Tướng, bọn họ đến khu rừng nhân tạo sâu nhất ở bên trong.

“Hàn Phi, anh có chắc bằng chứng phạm tội của ông chủ Cốc ở đây không?” Người phục vụ rất sợ Hàn Phi, nhưng lúc này cũng không thể nhịn được nữa, nhìn từ góc độ của anh ta, đêm nay hắn đem theo một bà lão chạy lung tung, sau đó không hiểu vì sao lại đến mảnh đất hoang này.

“Cùng nhau hành động đi, chúng ta nhất định phải tìm thấy đồ vật trước khi trời sáng.” Hàn Phi nhìn xích đu vẫn đang từ từ rung chuyển trong cơn mưa, hắn xung phong đi đầu, bắt đầu đào xuống dưới.

Nếu như không phải trước đây Hàn Phi đã trấn áp được thuộc hạ của Anh Rắn, thì đám côn đồ này e rằng đã sớm chạy rồi, dù sao thì bọn họ tình nguyện đi theo hắn là để cứu Anh Rắn chứ không phải ở đây đào hố.

Khoảng nửa giờ sau, một số lượng lớn búp bê xuất hiện trong hố sâu, trên mỗi con búp bê đều có viết tên của riêng mình.

Ngoài những thứ này, Hàn Phi còn tìm thấy một chiếc hộp được niêm phong cẩn thận, trong đó có lý do làm từ thiện, vơ vét của cải một cách trắng trợn và sổ sách tham ô tiền từ thiện của ông chủ Cốc.

Những thứ này đều do em trai của ông chủ Cốc để lại, anh ta vì để chừa một lối thoát cho bản thân, đã sao chép lại những việc làm đen tối, nhưng đáng tiếc anh ta vẫn không thoát khỏi bàn tay thâm độc của anh trai mình.

"Khi xây dựng cao ốc kết hợp với các băng nhóm để bắt nạt thương gia, xây dựng bệnh viện tư nhân từng làm chết người, làm từ thiện chỉ để chiếm đoạt tiền, còn nhân cơ hội đó quan hệ với nhiều người nhận từ thiện trẻ, tên này đúng là không còn chuyện gì xấu mà chưa làm nữa."

Ngoài tài năng xuất chúng trong vấn đề làm việc xấu, ông chủ Cốc không có bất kì kỹ năng đặc biệt nào khác, người như vậy có thể không ngừng gặt hái được thành công, hoàn toàn là nhờ vào điện thờ và giếng nước.

"Thần trong điện thờ che chở cho cả một tên khốn nạn như vậy, không phân biệt trắng đen, xem ra ông ta thật sự không cần thiết tồn tại nữa."

Hàn Phi đã có được bằng chứng không thể chối cãi, nắm được những điều trọng yếu nhất, giờ đây hắn đã có khả năng thay đổi số phận của tất cả mọi người trong thế giới ký ức này rồi.

Bình Luận (0)
Comment