Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 472 - Chương 472: Ba Câu, Đánh Sập Một Trung Tâm Thương Mại

Chương 472: Ba câu, đánh sập một trung tâm thương mại Chương 472: Ba câu, đánh sập một trung tâm thương mại

Trong một trò chơi kinh dị thông thường, khi người chơi bắt đầu với vai trò là một nhân viên bán hàng, thường gặp phải đủ loại khách hàng cổ quái ở trung tâm thương mại, trải qua đủ thứ chuyện kinh khủng, sau khi bị dọa cho sợ bán sống bán chết, dưới áp lực mà chết chóc mang lại, không thể không đi thu thập manh mối, cố gắng tìm ra chân tướng.

Bọn họ sẽ luôn thận trọng khám phá, đấu tranh với hết cái này đến cái khác bên trong bí ẩn tuyệt vọng.

Lúc đầu Hàn Phi cũng ở trong hoàn cảnh tương tự, nhưng người chơi bình thường và người chơi ở thế giới tầng sâu dù sao cũng khác nhau.

Chỉ trong thời gian một tuần, hắn đã khiến trung tâm thương mại rất khó có thể kinh doanh được bình thường.

Hàn Phi thực sự cũng đã gặp rất nhiều quỷ quái đáng sợ, nhưng bây giờ hầu hết những quỷ quái đáng sợ đó đều chui vào bình của hắn, đứng cùng phe với hắn.

Một người chơi bắt đầu làm nhân viên bán hàng, trở thành thủ lĩnh băng đảng trong một trò chơi sinh tồn kinh dị, còn có sức mạnh để đảo ngược tình thế, chuyện tưởng như khó tin nhưng lại xảy ra với Hàn Phi, hơn nữa nó còn khiến cho người ta cảm thấy rất tự nhiên.

Bất chấp mưa to, Hàn Phi đã đào được bằng chứng tội ác của ông chủ Cốc, dưới sự vây quanh của một đám anh em, lần đầu tiên hắn nở nụ cười.

Thuộc hạ của Anh Rắn lúc trước còn có chút không tin tưởng, nhưng bây giờ họ đã bị sức hấp dẫn nhân cách của Hàn Phi chinh phục.

"Không thể tin được ông chủ Cốc, một nhà từ thiện lớn nổi tiếng như vậy, lại làm những chuyện bẩn thỉu như này sau lưng, vậy mà trước đây mình còn quyên góp tiền cho quỹ từ thiện của ông ta nữa chứ."

“Đúng là mặt người dạ thú!”

“Hàn Phi, chứng cứ đã được tìm thấy, kế tiếp chúng ta phải làm gì.” Người phục vụ lúc này đã bị Hàn Phi hoàn toàn thuyết phục, anh ta giống như trước đây từng phò tá Anh Rắn vậy, sẽ luôn đứng ở bên cạnh Hàn Phi.

"Tường muốn đổ mọi người phải đẩy, trống muốn vỡ vạn người phải đánh, các anh hãy nhanh chóng lan truyền những chuyện mà ông chủ Cốc đã làm ra ngoài, chờ sau khi có được ảnh hưởng nhất định, chúng ta mới mang bằng chứng ra. Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, đám đông giận dữ cũng sẽ xông vào đầu nguồn sông Sa Hà." Hàn Phi toàn thân mặc đồ đen, cầm một chiếc ô, giống như bộ dạng khi còn nhỏ trong phim Bố Già.

“Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?”

“Tốt nhất là đợi đến khi Mười Ngón và ông chủ Cốc đại chiến.” Khẩu khí của Hàn Phi rất lớn, hắn chuẩn bị đánh Mười Ngón trong thế giới ký ức của điện thờ, để chuẩn bị cho bước tiếp theo là chiếm trung tâm thương mại trong thế giới tầng sâu.

Nhân viên không muốn trở thành ông chủ của trung tâm thương mại không phải là người quản lý tòa nhà tốt, chỉ cần là tòa nhà không nằm trong khu vực tòa nhà chết chóc, Hàn Phi đều muốn.

Sau một đêm bận rộn, trời cũng gần sáng, Hàn Phi chuẩn bị dẫn theo thuộc hạ của Anh Rắn nhanh chóng rời đi.

Hắn cầm ô chỉ đạo mọi người thu dọn hiện trường, không để sót một chi tiết nào, chỉ đạo cấp bậc tội phạm chuyên nghiệp một lần nữa khiến đám thuộc hạ của Anh Rắn phải kinh ngạc.

Người đàn ông trước mặt này nhất định đã phạm phải trọng tội! Lý do tại sao hắn còn chưa vào tù, là vì hắn không để lại bất kỳ bằng chứng nào.

Động tác của đám thuộc hạ Anh Rắn rất nhanh nhẹn, Hàn Phi cảm thấy dùng đám người này cũng khá dễ chịu, cũng hơi hưởng thụ cảm giác này.

Xử lý xong hiện trường, Hàn Phi và những người khác trở về quận Tây Thành, vốn dĩ hắn muốn đưa bà lão về nhà, nhưng bà lão có vẻ coi "Chân Tướng" là cháu nội của mình, nên không muốn rời đi.

Hàn Phi nổi tiếng là thấu tình đạt lý, hắn không chỉ giữ bà lão bên cạnh mình mà còn để cho thuộc hạ Anh Rắn chăm sóc bà lão một cách chu đáo.

Chuyện vạch trần bộ mặt thật của ông chủ Cốc cũng giao cho đám anh em bên dưới, Hàn Phi tự mình vào phòng riêng ăn một bữa thật no, rồi ngủ bù một giấc.

Nếu không nghỉ ngơi trong một thời gian dài, giá trị tâm trạng của hắn sẽ giảm xuống, thể chất cũng sẽ giảm.

Đặt người giấy màu máu lên gối để cảnh báo, Hàn Phi quấn lấy chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi người phục vụ vẫn đang chăm sóc bà lão nhìn thấy Hàn Phi đã ngủ say, anh ta bước đi rất cẩn thận: "Bà ơi, nếu bà cần gì thì cứ gọi cháu, cháu ở ngay bên cạnh phòng của mọi người."

Nhìn thấy bà lão cũng đã ngủ say, người phục vụ đứng dậy, liếc mắt nhìn Hàn Phi, vô tình phát hiện hình người giấy biết chuyển động.

Dụi dụi mắt, người phục vụ không dám hỏi thêm câu nào, chậm rãi rời khỏi phòng: "Không hổ là đồ tể nửa đêm, bộ dáng khác hẳn những người khác."

Đêm đã trôi qua, nhưng ánh sáng vẫn không thể xuyên qua những đám mây dày, cơn mưa xối xả vẫn không ngừng rơi xuống.

Đến hơn tám giờ sáng, điện thoại của Hàn Phi đột nhiên vang lên, từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện ông chủ đang gọi điện thoại đến.

Lúc này phản ứng bình thường của người ta là lo lắng ông chủ sẽ bắt mình làm thêm giờ, nhưng phản ứng đầu tiên của Hàn Phi chính là chuyện trung tâm thương mại bị sụp đổ đã bại lộ?

Hàn Phi đã bẻ gãy vận mệnh của ông chủ, nhìn ID người gọi, ít nhiều có phần do dự.

“Bỏ đi, mang chuyện này đổ hết lên đầu Mười Ngón là được, tối qua bọn chúng đúng là có vào trung tâm thương mại.”

Sau khi trả lời cuộc gọi, Hàn Phi ra vẻ vô cùng yếu ớt: "Ông chủ, ông có chuyện gì à?"

"Tối hôm qua siêu thị thế nào?"

“Hai tên trên người có hình xăm muốn giết tôi, tôi chỉ có thể chạy, không ngừng chạy thôi!”

“Siêu thị đồ cũ thế nào rồi! Bọn chúng có vào bên trong siêu thị không?” Ông chủ Cốc hơi nóng nảy.

“Tôi không biết, bọn chúng muốn giết tôi, tôi chỉ có thể chạy ra bên ngoài trung tâm thương mại, bây giờ tôi vẫn còn đang trốn ở bên ngoài.” Hàn Phi quấn chặt chiếc chăn: “Bây giờ tôi cảm thấy rất lạnh, quần áo ướt hết rồi, cơ thể cũng sắp không gắng gượng được nữa rồi.”

“Cậu lập tức đến bệnh viện một chuyến! Nói hết tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua cho tôi!” Ông chủ Cốc dường như là do một số nguyên nhân nào đó, không tiện rời khỏi bệnh viện.

“Bây giờ sao? Tôi e rằng…..”

"Mẹ cậu cũng đang ở trong bệnh viện, vừa rồi bác sĩ đến nói với tôi, tình trạng của bà ấy đã xấu đi, nhờ tôi giúp thông báo cho gia đình." Ông chủ Cốc tỏ ra lo lắng trong từng lời nói, nhưng Hàn Phi lại nghe thấy sự uy hiếp trong đó.

“Vậy được rồi, bây giờ tôi sẽ đến ngay.” Cúp điện thoại, Hàn Phi với vẻ mặt vô cảm cởi áo khoác của Anh Rắn ra, mặc lại đồng phục nhân viên bán hàng.

Nghe thấy tiếng động, người phục vụ tiến vào: "Anh không ngủ thêm chút nữa à?"

“Tôi vừa nghĩ tới việc Anh Rắn còn chưa trở về, ngủ không được ngon giấc.” Hàn Phi thu lại người giấy, lại đưa gói đồ đựng đầy những tấm ảnh khác nhau cho người nhân viên phục vụ: “Tôi đi tìm ông chủ Cốc thăm dò một chút, gói đồ này cậu hãy giấu kĩ, đừng cho bất cứ ai tìm thấy nó."

“Vất vả cho anh rồi.” Người phục vụ cảm thấy Hàn Phi là người trọng tình trọng nghĩa, xứng đáng thâm giao: “Đúng rồi, tôi còn chưa chính thức giới thiệu về mình.”

“Cứu người quan trọng, đợi tôi trở về hẵng hay.” Hàn Phi thu dọn đồ đạc xong liền vội vàng rời đi.

Người phục vụ nhìn Hàn Phi biến mất trong màn mưa, tự lẩm bẩm một mình, "Anh ấy thậm chí còn chưa biết tên của mình..."

Sau khi trời sáng, bên ngoài không còn quá nguy hiểm nữa, Hàn Phi bắt taxi vội đến bệnh viện Nhân dân.

Ô cũng không che, sau khi xuống xe, Hàn Phi đi trong màn mưa, thẳng tiến đến phòng bệnh của mẹ chủ nhân điện thờ.

Nước mưa ướt khắp người, Hàn Phi đến cửa phòng bệnh, hắn liếc mắt nhìn vào bên trong.

Mẹ của chủ nhân điện thờ ngày càng yếu hơn rồi, mới có vài ngày không gặp, bà đã gầy sọp đi như vậy.

“Đừng lo lắng, cô sẽ khỏe lại thôi.” Giọng nói của một người phụ nữ vang lên bên tai Hàn Phi, hắn ngây người quay đầu lại thì thấy Lâm Lộc mặc đồng phục y tá đang đứng phía sau!

"Sao em lại ở đây? Đi mau!" Nhìn thấy Lâm Lộc xuất hiện, Hàn Phi lập tức kéo cô vào lối đi an toàn.

“Em xin nghỉ việc ở bệnh viện Sa Hà rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đến đây làm việc.” Lâm Lộc cũng không có phản kháng, cô chỉ thở dài: “Không ngờ mẹ anh lại bệnh nặng như vậy, nghĩ lại anh thật là quá vất vả rồi, sau này anh cứ tập trung làm việc, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh chăm sóc cho cô."

“Em không nên đến đây.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Lộc: “Anh sẽ cho em tiền, em đi xin nghỉ phép một tháng, không, ba tuần là đủ rồi.”

"Khó khăn lắm em mới nhận được công việc này. Bệnh viện Nhân dân quy củ hơn nhiều so với bệnh viện tư nhân Sa Hà..."

“Nghe anh đi, ba tuần này tạm thời đừng đến làm việc.” Hàn Phi nắm lấy tay Lâm Lộc: “Được không?”

Nhìn thấy Hàn Phi nghiêm túc như vậy, Lâm Lộc do dự hồi lâu, sau đó gật gật đầu.

“Ngoài ra, tuyệt đối đừng nói cho người lạ biết tên của em.” Hàn Phi còn muốn hỏi thêm nhiều thứ nữa, nhưng điện thoại của hắn lại rung lên vào lúc này, tệ hơn nữa là trên hành lang có vài tiếng bước chân: “Em hãy nhanh chóng rời khỏi đây."

Cầm điện thoại lên, Hàn Phi chủ động đi ra khỏi lối đi an toàn, tình cờ nhìn thấy ông chủ Cốc cũng đang cầm điện thoại.

Với vẻ mặt u ám, ông ta đứng giữa bốn tên vệ sĩ.

“Sao bây giờ cậu mới tới?”

“Tôi không được khỏe.” Hàn Phi dựa vào tường, yếu ớt nhìn ông chủ Cốc: “Tình hình mẹ tôi thế nào rồi?”

"Bác sĩ vừa vào kiểm tra, cậu tạm thời ở đây chờ kết quả, nhân tiện nói cho tôi biết chuyện xảy ra tối hôm qua ở trung tâm thương mại." Ông chủ Cốc mặt vô cảm, như đang kìm nén lửa giận trong lòng.

Hàn Phi lần lượt nói với ông chủ những đặc điểm ngoại hình của đầu bếp và tên lùn, mang tất cả mọi thứ đổ hết lên người Mười Ngón.

Ông chủ Cốc vẫn luôn nghi ngờ Mười Ngón, những gì Hàn Phi nói vừa hay xác nhận phỏng đoán của ông ta.

"Lại là bọn chúng! Đám người này rốt cuộc đến từ đâu vậy? Làm sao bọn chúng lại biết được bí mật của điện thờ?" Ông chủ Cốc liếc nhìn Hàn Phi yếu ớt, giả vờ dặn dò hắn chú ý sức khỏe, sau đó đi xuống dưới tòa nhà.

"Điện thờ cần tế phẩm, bọn chúng đều muốn hoàn thành yêu cầu của điện thờ, chỉ có mình muốn phá hủy hoàn toàn điện thờ đó." Hàn Phi đang ngồi ở hành lang bệnh viện, không lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra, hai bác sĩ đi ra ngoài.

“Hai vị, bệnh tình của mẹ tôi thế nào rồi?”

“Lại xấu đi rồi, bây giờ tiến hành phẫu thuật cũng rất khó, cậu hãy chuẩn bị tâm lý đi.” Một trong hai vị bác sĩ nói.

“Tại sao lại đột nhiên xấu đi?”

“Tôi rất khó nói rõ ràng với cậu.” Bác sĩ chuẩn bị rời đi, Hàn Phi trực tiếp đứng chắn trước mặt.

“Bác sĩ, tôi muốn hỏi một câu cuối cùng nữa, mẹ tôi còn có thể gắng gượng được khoảng bao lâu?”

“Khoảng một tuần.” Hai vị bác sĩ vỗ vỗ vai Hàn Phi, rồi rời đi.

Cả quá trình nói chuyện rất ngắn, bác sĩ chỉ nói đúng ba câu, nhưng chính ba câu này đã khiến Hàn Phi hạ quyết tâm.

"Sự tiếc nuối lớn nhất của chủ nhân điện thờ chính là cái chết của mẹ anh ta, đây cũng là sự thật đã xảy ra rồi, cho dù mình có gom đủ tiền phẫu thuật thì cũng không có xác suất có thể thay đổi được."

"Nếu muốn bù đắp cho sự tiếc nuối này của chủ nhân điện thờ, mình chỉ có thể trong vòng bảy ngày chiếm giữ điện thờ, phá hủy hoàn toàn thế giới ký ức, để thế giới này vĩnh viễn đóng băng vào lúc trước khi mẹ anh ta chết!"

Bình Luận (0)
Comment