Hai vị bác sĩ đi xa không hề biết rằng, ba câu nói của mình vậy mà lại đẩy nhanh sự hủy diệt của thế giới, lúc này anh ta vẫn đang ở bên cạnh ông chủ Cốc với vẻ mặt nịnh nọt, nhẹ nhàng nói chuyện gì đó với đối phương.
Ông chủ Cốc cũng duy trì sự lịch sự của mình, còn yêu cầu vệ sĩ đưa cho bác sĩ một chiếc thẻ ngân hàng.
Bọn họ nhìn thì cười cười nói nói, dường như quan hệ rất tốt, thực ra là đều có toan tính riêng.
Chờ sau khi bác sĩ rời đi, ông chủ Cốc và đám vệ sĩ lại đi đến trước mặt Hàn Phi.
“Tôi đã nhờ bác sĩ cố gắng chữa trị cho mẹ cậu rồi, phấn chấn tinh thần lên, càng lúc khó khăn, cậu càng không được gục ngã.” Trong ánh mắt ông chủ Cốc tràn đầy lo lắng, ông ta lại bắt đầu diễn kịch với Hàn Phi.
“Cảm ơn.” Đồng phục nhân viên ướt đẫm dính chặt vào người, cơ thể Hàn Phi khẽ run lên, hắn mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng nói một tiếng cảm ơn.
Sau khi biết mẹ chỉ còn một tuần nữa, Hàn Phi đã cố gắng hết sức để kìm nén nỗi đau, nhưng nỗi tuyệt vọng vẫn tỏa ra từ trong ra ngoài.
Cố gắng nắm lấy tay vịn của ghế, một giọt nước rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Hàn Phi, dường như hắn đã bị hiện thực hoàn toàn đánh gục, sắp ngã quỵ.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Hàn Phi, ông chủ Cốc rất đắc ý, bây giờ chỉ cần gây sức ép một chút với hắn, có lẽ hắn sẽ từ bỏ hy vọng trong lòng, thật sự rơi xuống vực sâu.
Tưởng tượng đến nỗi đau tiếp theo của Hàn Phi, khóe miệng của ông chủ Cốc khẽ nhếch lên một vòng cung, ông ta giả vờ vỗ vai hắn: "Bất kể như thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Nào, trở lại siêu thị một chuyến với tôi, xem xem đêm qua hai người kia có phá hỏng cái gì của trung tâm thương mại không."
Sau khi an ủi Hàn Phi, ông chủ Cốc cùng ba vệ sĩ đi phía trước, một vệ sĩ khác dừng lại bên cạnh hắn, anh ta có vẻ quan tâm, nhưng thật ra lại giống như theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
Sự sắp đặt này của ông chủ Cốc khiến Hàn Phi rất bận tâm, thật ra những chiêu trò giả tạo vừa rồi của ông ta đã khơi dậy sự nghi ngờ của hắn.
"Lão già này thật ích kỷ và vô liêm sỉ, sự quan tâm của ông ta nhất định là có lý do. Theo những gì ông ta nói lần trước, tế thần cần phải có tế phẩm, những nhân viên cửa hàng còn sống như Hoàng Oanh, Bùi Dương… đều là đối tượng tranh đoạt. Suy đoán theo cách này, mình cũng là một trong những tế phẩm của ông ta."
Tên của Hàn Phi không có động vật, nhưng hắn thay thế cho kí ức của chủ nhân điện thờ, lúc này hắn đang đại diện cho chủ nhân điện thờ trước đây, hắn chính là tế phẩm quan trọng nhất của nghi thức thông thường.
Bị vệ sĩ giám sát chặt chẽ, Hàn Phi cũng không làm ra bất kì phản ứng quá kích động nào, hắn vô cùng “yếu ớt”, sắp không đi nổi nữa.
Ngồi vào trong xe ông chủ Cốc, bởi vì quá mệt mỏi, Hàn Phi ngủ thiếp đi.
“Như vậy mà vẫn còn ngủ say được?” Ông chủ Cốc không hề biết Hàn Phi cũng từng ngủ rất ngon lành trên xe cảnh sát, ông ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Nhìn từ trên xuống dưới, ông ta không tìm ra bất kì sơ hở nào trên người Hàn Phi, đối phương dường như chỉ là một sinh viên đơn thuần không có tâm cơ gì.
“Ngủ đi, hãy trân trọng giấc mơ đẹp cuối cùng này.”
Ông chủ Cốc vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay, màu sắc của chiếc nhẫn đó rất kì lạ, tạo hình cũng hơi quỷ dị, rất giống như là được làm từ tro cốt.
Chiếc xe rất nhanh đến bách hóa thương mại, hiện tại đã là thời gian kinh doanh bình thường, nhưng bên trong lại không có một bóng người nào, chỉ có một vài doanh nhân và nhân viên đi ra đi vào.
Trong lòng ông chủ Cốc nảy sinh một dự cảm không lành, ông ta yêu cầu lái xe lập tức dừng lại, mở cửa xe ra liền chạy vào bách hóa thương mại.
Là sản nghiệp đầu tiên của mình ở Sa Hà, nên ông ta vẫn dành rất nhiều tình cảm cho bách hóa thương mại.
Vệ sĩ cầm ô đuổi theo, Hàn Phi bị tiếng động đánh thức cũng đi theo sau cùng.
Đi vào từ cửa C, ngay khi ông chủ Cốc bước vào trung tâm đã thấy nước bẩn và các mảnh vỡ thủy tinh khắp sàn nhà, một số lượng lớn cửa kính cửa hàng bị đập vỡ, tay vịn trên mỗi tầng đều méo mó biến dạng, như thể bị người ta giẫm lên trên vậy.
Đứng ở giữa trung tâm, ông chủ Cốc nhìn lên và thấy dải băng quảng cáo phía trên đỉnh đã bị xé toạc, chiếc đồng hồ ở trên cùng ngừng hoạt động, tệ nhất là khu vực quần áo nữ ở tầng ba, hầu như tất cả các cửa hàng đều là một vùng ngổn ngang lộn xộn.
Trời đất quay cuồng, những đường gân xanh nổi lên trên trán, ông ta gần như tức đến suýt ngã xuống đất.
Cơ thể vốn đã kém không thể chịu đựng được, ông ta lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong ngực.
Nhưng chính vào lúc cúi đầu định rót ra vài viên thuốc, ông ta lại nhìn thấy mặt đất trung tâm thương mại nứt nẻ, tất cả các vết nứt đều mơ hồ tạo thành hình một cái giếng.
“Không thể nào!” Ông chủ Cốc hét lớn, khiến những người dọn dẹp bên cạnh đều phải giật mình.
"Khu quần áo nữ tầng ba? Là cô ấy chạy ra ngoài? Làm sao cô ấy có thể chạy ra ngoài được!"
Hét lớn một tiếng, ông chủ Cốc đẩy những người bên cạnh ra rồi đi thẳng vào siêu thị đồ cũ.
Cửa siêu thị không khóa, cùng với âm thanh ding dong ding dong, ông chủ Cốc dẫn theo vệ sĩ và Hàn Phi xông vào bên trong.
Hầu hết các kệ hàng trên mặt đất đều không có vấn đề gì, vẫn còn ở trạng thái ban đầu, ông chủ Cốc nhìn thấy những thứ này thì hơi thở phào nhẹ nhõm một chút.
Đầu tiên ông ta bước đến điện thờ trên mặt đất, vén tấm vải đen lên, điện thờ trên mặt đất vẫn nguyên vẹn, không có gì bất thường.
"May quá, nắp chặn không có vấn đề gì..."
Sau khi nói xong ông ta lại mở vách ngăn của nhà kho dưới tầng hầm ra, ngay lúc vách ngăn được nhấc lên, một luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo từ dưới tầng hầm trào ra.
Sắc mặt của ông chủ Cốc thay đổi, ông ta cùng với các vệ sĩ tiến vào nhà kho.
Dưới đáy nhà kho có nước đọng sâu đến nửa mét, một số lượng lớn các kệ hàng bị lật đổ, cứ như thế ngâm trong nước thải bốc mùi.
Ông chủ Cốc ngây người, chiếc khăn quàng cổ cao cấp trên cổ rơi xuống nước, như người mất hồn, từng bước từng bước đi đến chỗ sâu nhất của nhà kho.
Một tấm vải đen dày nổi trên mặt nước, điện thờ tối đen như mực vẫn ở nguyên chỗ, chỉ có điều trên đỉnh của điện thờ bị đập thủng một cái lỗ lớn!
Đôi mắt gần như sắp rỉ ra máu, cơ thể ông chủ Cốc không ngừng run rẩy, bộ dạng run rẩy của ông ta còn đạt hơn nhiều so với màn biểu diễn của Hàn Phi vừa rồi.
“Ai đã làm, là ai đã làm!”
Nghiến răng nghiến lợi, ông chủ Cốc đã kinh doanh tại Sa Hà nhiều năm như vậy, đây coi như là lần đầu tiên tức giận đến mức này.
Theo sau vệ sĩ, Hàn Phi đứng ở thang cuốn, không dám đến quá gần điện thờ vì sợ có vấn đề.
“Ông chủ, trong siêu thị vẫn còn một cái camera giám sát có thể sử dụng bình thường!” Vì để không ở lâu dưới tầng hầm, Hàn Phi hét lớn, chuyển hướng sự chú ý của ông chủ Cốc.
Hắn chạy đến quầy, mở một đoạn camera giám sát mà mình đã cố ý để lại.
Thực ra Mười Ngón hoàn toàn thèm vào phá hủy camera giám sát, tất cả đều là do chính Hàn Phi làm, giống như cố tình ác ý chỉnh sửa vậy, camera may mắn còn lại đã quay được đầu bếp và tên lùn từ một góc không chú ý, còn quay được hình xăm đầu người đáng sợ trên người tên lùn nữa.
"Tối qua chính là hai người bọn họ muốn giết tôi! Tôi liều mình chống cự, nhưng bọn họ mạnh đến mức không giống như một con người!" Hàn Phi để cho ông chủ Cốc quan sát, trái tim ông ta đang chảy máu, dồn hết toàn bộ hận ý vào mười đầu ngón tay.
Thực ra ông ta cũng nghi ngờ qua Hàn Phi, nhưng một người bình thường làm sao có thể phá hoại điện thờ? Làm sao có thể làm cho trung tâm thương mại thành ra như vậy? Cho dù có đưa cho hắn một cái búa, để hắn đập phá từng cửa hàng một, thì cũng rất khó có thể phá hỏng cả khu mua sắm thành như thế này.
Hơn nữa, mẹ của Hàn Phi đang ở trong bệnh viện, đây là điểm yếu chết người nhất của hắn, ông chủ Cốc cũng không lo lắng hắn có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Căn cứ vào những điều trên, ông chủ Cốc ngay từ đầu đã không cảm thấy Hàn Phi có khả năng phá hoại.
“Hết lần này đến lần khác, đám điên này thực sự nghĩ rằng mình không có biện pháp chống trả sao?” Trên mặt ông ta lộ ra vẻ hung ác, những vết thương mưng mủ trên da bắt đầu rỉ máu, ông ta đứng hồi lâu ở trước quầy, sau đó lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Nửa giờ sau, một chiếc xe tải khổng lồ xuất hiện ở lối vào của trung tâm thương mại.
Hàn Phi đã từng nhìn thấy chiếc xe tải này một lần, dường như lần nào cũng là chiếc xe tải này chở hàng đến kho hàng dưới tầng hầm.
“Hãy chặn lối vào cửa C của trung tâm thương mại trước cho tôi, nghiêm cấm người đi bộ đi qua.”
Một nhóm người đi ra từ phía sau xe, bọn họ làm công việc chuyên môn tiến vào siêu thị đồ cũ, gỡ bỏ tấm vách ngăn dẫn đến nhà kho dưới tầng hầm.
“Đây là muốn làm gì?” Hàn Phi đứng sau quầy quan sát những người này.
"Nhẹ tay thôi! Tuyệt đối đừng chạm vào nó!" Giọng của ông chủ Cốc thỉnh thoảng vang lên, dường như trước đây ông ta chưa bao giờ căng thẳng như vậy.
Lại thêm mười mấy phút nữa, Hàn Phi rõ ràng cảm giác được mặt đất rung chuyển, sau đó nghe thấy tiếng nước ào ào truyền ra từ nhà kho dưới tầng hầm.
Một vài nhân viên nhanh chóng di chuyển một món đồ gần như được che bằng một tấm vải đen từ dưới ra.
“Điện thờ dưới tầng hầm?” Hàn Phi nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng hiện tại trong trung tâm thương mại đã không có quỷ quái, điện thờ cũng không cần trấn áp cái gì nữa, nhưng hắn cảm thấy điện thờ đó không thể nào để cho người ta di chuyển như vậy.
Lần theo những kẽ hở trên tấm vải đen, Hàn Phi mơ hồ nhìn thấy đường viền của giá sách, ông chủ dường như đang chuẩn bị dọn sạch kho hàng dưới tầng hầm, Hàn Phi cũng không biết tại sao ông ta lại làm như vậy.
Các nhân viên bắt đầu bắt tay vào làm việc, Hàn Phi cũng lấy danh nghĩa giúp đỡ đi xuống tầng hầm xem xét một chút.
Phần lớn các kệ hàng đã bị dỡ bỏ, những kệ hàng còn lại được đặt ở những vị trí đặc biệt, nếu nhìn kỹ, có thể thấy cách bài trí này rất giống với cách bố trí của các tòa nhà ở đầu nguồn sông Sa Hà.
Sau khi dỡ bỏ một số lượng lớn các kệ hàng, ông chủ Cốc cũng phát hiện lỗ hổng lớn trên tường, nước trong nhà kho đều chảy ra từ đó.
Trong giếng không nhìn thấy một bức ảnh, sắc mặt của ông chủ Cốc suýt chút nữa đến cực điểm, ông ta không ngừng ho khan khiến Hàn Phi cũng thấy thầm lo lắng, nếu như ông ta trực tiếp bị tức chết, vậy thì hắn sẽ phải xử lý Mười Ngón một mình.
Mưa tầm tã, nước giếng vẫn đang dâng cao.
Ông chủ Cốc đứng dưới nước, nghiến răng chỉ đạo công nhân.
Đầu tiên bọn họ bịt lại lỗ hổng trên bức tường, hút hết nước trong nhà kho ra, sau đó bắt đầu viết rất nhiều ký hiệu kỳ lạ lên tường và mặt đất của nhà kho.
Hàn Phi từng nhìn thấy những kí hiệu tương tự trên những tờ giấy ở căn hộ số 13, những kí hiệu này dường như là chữ viết trong điện thờ, đại diện cho một điều gì đó đặc biệt.
"Cơ thể của người phụ nữ treo cổ chính là được làm bằng những kí hiệu này, ông chủ dường như thích để lại dấu ấn của điện thờ trên cơ thể người chết."
Lấy lại những bức ảnh của người chết bên trong giếng chỉ có thể trả tự do tạm thời cho họ, bên trong linh hồn của bọn họ dường như còn có một tầng trói buộc khác.
"Tất cả những linh hồn đã giao dịch đều bị niêm yết giá cả, bọn họ trở thành 'vật phẩm', có mối liên quan đến điện thờ."
Nghĩ đến đây, Hàn Phi cảm thấy vô cùng may mắn, từ khi tiến vào thế giới ký ức đã có vài lần suýt nữa thì phát sinh quan hệ với điện thờ, điện thờ đó cũng luôn ép hắn cầu nguyện, nhưng hắn đều tránh được.
Bây giờ, mặc dù hắn là một trong những người gần nhất với điện thờ, nhưng điện thờ lại không thể kiểm soát được số phận của hắn.
Sau khi kí hiệu cuối cùng được vẽ xong, nhà kho dưới tầng hầm đã hoàn toàn thay đổi, đứng bên trong nhà kho có cảm giác như đang đứng bên trong điện thờ vậy.
Công nhân căn cứ theo yêu cầu của ông chủ, ngoài việc vẽ các ký hiệu khác nhau ra, còn đem súc sinh đã giết mổ vào chôn ở các ngóc ngách.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, bọn họ lại lấy ra một bức ảnh của chính mình đưa cho ông chủ Cốc.
Chỉ những người đã nộp ảnh của mình, mới được quyết toán lương.
Mấy người công nhân đó cũng không thấy ngạc nhiên, ông chủ Cốc trả nhiều tiền nên họ đến đây làm việc, giao ảnh hay cái gì đó họ căn bản cũng chẳng quan tâm.
Các công nhân vui vẻ nhận tiền lương gấp đôi, nhưng bọn họ không hề phát hiện ra sự điên cuồng trong mắt ông ta.
Khi việc quyết toán lương sắp hoàn thành, có một số công nhân đã nhận được tiền lương tụ tập lại với nhau, bí mật chỉ trỏ vào ông chủ Cốc, như thể đang nói chuyện gì đó.
Vốn dĩ chỉ là những câu chuyện tán gẫu nhỏ của những người công nhân, nhưng bởi vì nội dung quá bùng nổ, càng ngày càng có nhiều người lặng lẽ vây quanh, âm thanh nói chuyện cũng dần lớn hơn, trong đó có một vài câu cũng đã lọt vào tai của ông chủ Cốc.
"Mấy người đã nghe nói chưa? Ông chủ Cốc luôn quan tâm đến hoạt động từ thiện vì ông ta cắn rứt lương tâm, ông ta đã ép chết vợ cũ, ném con mình xuống giếng."
"Không đúng, tôi đọc trên mạng thấy nói ông chủ Cốc làm từ thiện để chiếm đoạt tiền, ông ta đã kiếm được hàng trăm triệu tệ rồi."
"Đúng đấy, anh xem xem trung tâm thương mại mỗi ngày cũng chẳng có bao nhiêu người, ông ta làm sao mua được một nửa đầu nguồn sông Sa Hà?"
"Mấy người chỉ nghe tin đồn thôi, cậu của tôi là bảo vệ ở đầu nguồn sông Sa Hà, khi còn trẻ đã từng là thuộc hạ của ông chủ Cốc, cậu tôi nói ông ấy trắng đen gì cũng đều ăn hết, người vì ông ta mà chết, một bàn tay cũng không đếm được hết."
"Một bảo vệ quèn thì có thể biết được điều gì? Chị gái tôi và một sinh viên đại học được ông chủ Cốc tài trợ là bạn học, cô ấy nói rằng ông ta bề ngoài thì ra vẻ đạo mạo, nhưng trên thực tế thì có rất nhiều con riêng bên ngoài rồi."
Các công nhân xem các tin nhắn liên tục được quẹt trên điện thoại, càng ngày càng bàn tán sôi nổi hơn.
Âm thanh xì xào vây quanh ông chủ Cốc, vo va vo ve, khiến bàn tay phát tiền đều xuất hiện những mạch máu xanh.
“Đi ra ngoài hết cho tôi!”
Nhà kho dưới tầng hầm đã bị bố trí thành tế đàn, ông chủ Cốc yêu cầu vệ sĩ đuổi tất cả công nhân đi.
“Mấy tên đến giá trị giao dịch cũng không có này, bọn họ đã nghe những tin đồn này ở đâu vậy?” Ông chủ Cốc lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua, huyết áp lập tức tăng lên.
“Là ai đang tung tin đồn!” Vô cùng tức giận, ông chủ Cốc suýt đánh rơi điện thoại, ông ta nhìn chằm chằm vào nhóm công nhân vừa rời đi và hằn học nói: “Hai người lại đây, đập thủng bức tường này cho tôi.”
Các vệ sĩ nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình theo lệnh của ông chủ Cốc, đập vỡ bức tường đối diện với điện thờ.
Đằng sau bức tường còn có một căn phòng tối lạnh lẽo, trong đó có vô số bức ảnh chất thành đống.
“Tôi đã làm nhiều việc tốt như vậy, bây giờ đến lượt các người trả nợ cho tôi rồi.”
Ông chủ Cốc cũng đổ hết tất cả ảnh do những công nhân vừa rồi đưa vào căn phòng đó: “Một phần công kiếm một phần tiền, muốn kiếm tiền gấp đôi, vậy thì phải trả giá gấp đôi.”
Bức tường bị đập thủng, một lượng lớn ảnh được lưu trữ trong phòng tối tràn vào nhà kho dưới tầng hầm, đè lên những kí hiệu kỳ quái vừa được vẽ ra.
“Tế đàn đã được lập, bây giờ chỉ cần đặt tế phẩm lên bàn cúng là xong.” Ông chủ Cốc nhìn chằm chằm bóng lưng của Hàn Phi, đuổi tất cả vệ sĩ ra ngoài.
Sau khi xác nhận không có ai xung quanh, ông ta lại lấy điện thoại ra, kết nối một cuộc gọi.
"Nhiệm vụ lần trước tôi giao, anh vẫn chưa hoàn thành. Con trai anh không những không bị thương mà vẫn còn nhảy nhót tưng bừng trở về."
"Ông, ông chủ Cốc, tôi cũng không ngờ thằng súc sinh đó lại bảo người của Anh Rắn đến tìm tôi.."
"Thôi đừng nói nhảm nữa, lần này tôi sẽ cho anh tiền gấp mười lần, hãy đi làm giúp tôi một việc."
“Việc gì?”
"Không phải anh vẫn luôn cho rằng vợ mình là gánh nặng sao? Bây giờ anh có thể trút bỏ gánh nặng này rồi."
“Ông… là có ý gì?”
"Cô ấy đang ở phòng bệnh 401 trên tầng 4 của bệnh viện Nhân Dân, bác sĩ nói đêm nay 2 giờ đến kiểm tra, sau đó sẽ rời đi." Ông chủ Cốc không nói tiếp: "Hãy nắm bắt tốt cơ hội này, tiền tôi đã để ở chỗ cũ rồi, đừng để tôi thất vọng nữa."
"Ông muốn tôi ra tay? Nhưng cô ấy vốn cũng không sống được bao lâu nữa."
"Tiền tôi đã đưa sẽ không lấy lại, nhưng nếu anh lấy tiền của tôi mà không làm được những gì tôi yêu cầu, thì hậu quả anh chắc đã rõ rồi phải không?"
Cúp điện thoại, trên khuôn mặt u ám của ông chủ Cốc lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Trong tuyệt vọng như vậy, cậu ta nhất định sẽ trở thành tế phẩm hoàn hảo nhất."
Bước ra khỏi nhà kho, ông chủ Cốc yêu cầu hai vệ sĩ ở trong siêu thị, ông ta vốn định giả vờ động viên Hàn Phi, nhưng điện thoại lại đột nhiên vang lên.
Nhìn thấy số người gọi, ông chủ Cốc cau mày trả lời điện thoại ngay lập tức: "Ở nhà xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay khi tôi dọn dẹp như thường lệ, phát hiện ra chiếc áo len màu đỏ trong công viên vui chơi không thấy đâu nữa."
"Áo len màu đỏ nào?"
“Chính là cái trong phòng tối…..”
“Bụp!” Ông chủ Cốc không nắm chắc, điện thoại trực tiếp rơi xuống đất.
“Ông chủ, ông chủ? Ông có sao không?”
Đồng tử run lên,ông chủ Cốc nhớ lại những chuyện mà các công nhân đã nói vừa rồi, sắc mặt trắng nhợt đến đáng sợ, cả người bị nỗi khiếp sợ cực lớn bao trùm.
Chân tướng bị mang đi rồi!
“Ông chủ, dây xích ở góc tường công viên vui chơi hình như bị thứ gì đó chặt đứt rồi, rác trên mặt đất hôm nay ít hơn rất nhiều, thịt sống cũng không ít đi, tôi có cần thay thế đúng giờ nữa không?” Giọng nói không ngừng truyền ra từ trong điện thoại, nhưng ông chủ Cốc lại không trả lời, ông ta thậm chí còn không cúi lưng xuống nhặt điện thoại.
Một lúc lâu sau, ông chủ Cốc mới tỉnh lại từ trong mộng, ông ta nhặt điện thoại lên, ngắt kết nối.
“Hai người đêm nay ở lại trong siêu thị, trực ca đêm cùng với nhân viên của tôi, bất kể là đi đâu ba người cũng phải cùng nhau.” Ông chủ Cốc nói rất nhanh, ông ta nói xong lập tức dẫn theo hai người vệ sĩ khác rời đi.
“Xem ra ông chủ rất vội vã, trong nhà xảy ra chuyện gì rồi à?” Hàn Phi đứng bên cạnh quầy, rót cho mình một cốc nước nóng: “Đúng rồi, tôi quên mất ông chủ không còn người thân nào, trong nhà chỉ có một mình.”
Chân tướng đã phơi bày, ông chủ Cốc nhìn thì có vẻ có rất nhiều thuộc hạ, nhưng thực tế ông ta đều chỉ có một mình, không có ai là thành tâm tình nguyện giúp đỡ, hoặc là vì tiền, hoặc là vì ép không còn cách nào khác.
Tình cảnh của Hàn Phi thì lại hoàn toàn trái ngược, nhìn thì chỉ có một mình, nhưng thật ra phía sau có vô số bàn tay hỗ trợ.
Sau khi ông chủ rời đi, di động của Hàn Phi rung lên, hắn liếc nhìn số người gọi, là Lâm Lộc.
“Alo? Em tìm anh có việc gì thế?”
“Vừa rồi trong bệnh viện sao anh lại bảo em phải xin nghỉ phép? Thần thần bí bí cũng không nói rõ.”
“Bây giờ anh không tiện nói chuyện, tóm lại, tốt nhất em hãy nhanh chóng rời khỏi đó.” Ngữ khí Hàn Phi vô cùng nghiêm túc.
“Em tìm cấp trên xin nghỉ rồi, nhưng mà cấp trên không duyệt, còn cãi nhau với em một trận, bắt em phải trực ca đêm nay.”