Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474: Thành Phố Vô Cùng Quái Đản

Chương 474: Thành phố vô cùng quái đản Chương 474: Thành phố vô cùng quái đản

"Nếu cấp trên không chấp thuận cho nghỉ phép, vậy em hãy từ chức đi!"

Hàn Phi là thật tâm thật ý muốn tốt cho Lâm Lộc, bây giờ tiêu điểm tranh đoạt của ông chủ Cốc và Mười Ngón là Hoàng Oanh, mà Hoàng Oanh lại đang ở bệnh viện đó, cô ấy rất có khả năng sẽ bị liên lụy.

“Cái anh nói vừa nghe qua thì thấy cũng có lý.”

“Anh biết em vừa mới được trúng tuyển, rất khó hạ quyết tâm nghỉ việc, nhưng xin em hãy tin tưởng anh một lần, bệnh viện đó rất nguy hiểm, sau khi em tan ca thì đừng đến đó nữa, hãy ngoan ngoãn ở yên trong nhà.” Giọng điệu Hàn Phi chậm lại, hắn rất ít khi giao lưu với những người phụ nữ bình thường, vì vậy cần phải từ từ sắp xếp ngôn ngữ của mình.

"Nhưng... mẹ anh vẫn đang ở trong phòng bệnh, hôm nay khi em đến xin nghỉ phép, hình như nghe thấy bác sĩ thảo luận về bệnh tình của bà ấy."

“Bọn họ nói như thế nào?”

"Cảm giác vẫn còn hy vọng, nhưng viện trưởng và bác sĩ hình như đã nhận tiền đen từ ông chủ Cốc, nội dung chi tiết thì em không nghe rõ, chỉ biết rằng có lẽ đêm nay bọn họ muốn thay đổi thời gian tuần tra phòng bệnh nặng."

Sau khi Lâm Lộc nói xong, đôi mắt Hàn Phi hơi híp lại, hắn vô cùng nhạy bén đã phát giác ra vấn đề.

“Thời gian kiểm tra đổi thành lúc nào?”

"Thông thường sau nửa đêm sẽ kiểm tra phòng bệnh hai lần, trước đây 0 giờ nửa đêm kiểm tra một lần, 4 giờ sáng kiểm tra một lần; bây giờ thay đổi thành chỉ kiểm tra một lần vào lúc 2 giờ sáng." Lâm Lộc nói với Hàn Phi những gì mà mình nghe lén được.

“Hai giờ sáng đã kiểm tra phòng bệnh, sau đó cho đến tận khi trời sáng, thời gian ở giữa này bác sĩ đều không có mặt sao? Thế chẳng may bệnh nhân có chuyện gì thì phải làm thế nào?”

“Còn có người trực ca, có điều chỉ cần không có vấn đề gì, bọn họ có lẽ sẽ đều nghỉ ngơi trong phòng trực.”

“Thay đổi thời gian kiểm tra phòng bệnh chắc chắn bên trong có vấn đề, ông chủ Cốc đã gặp bác sĩ, sáng nay ông ta lại dùng mẹ để uy hiếp anh một lần nữa.” Hàn Phi đè nén giọng nói: “Mẹ anh có hy vọng cứu chữa, bác sĩ lại nói với bà ấy chỉ còn lại thời gian một tuần, xem ra ông chủ Cốc là muốn dùng mẹ để đối phó với anh.”

Nhìn thấy vệ sĩ của ông chủ Cốc đang đi về phía mình, Hàn Phi nói nhanh hơn: "Đêm nay em trực ca cẩn thận một chút, gặp phải phiền phức bất cứ lúc nào hãy gọi cho anh, anh sẽ nhanh chóng tới ngay."

Cúp máy, Hàn Phi cất điện thoại đi, biểu tình trên mặt hắn từ đầu đến cuối không thay đổi, chỉ là ánh mắt hơi dọa người.

Ông chủ Cốc để lại hai vệ sĩ trong siêu thị, bất kể Hàn Phi đi đâu bọn họ cũng đều đi theo, đảm bảo rằng hắn nằm trong tầm mắt của bọn họ.

"Mẹ của chủ nhân điện thờ đang bị bệnh nặng, vẫn phải dùng thuốc, bà ấy không thể di chuyển, chỉ có thể ở trong bệnh viện, mình muốn di chuyển bà ấy đi nơi khác cũng không được."

Hàn Phi đi dạo một vòng siêu thị, hắn muốn xem tình hình trong nhà kho dưới tầng hầm để tiện đưa ra quyết định cho bước tiếp theo.

Nhưng khi vừa đến gần lối vào của nhà kho, hắn đã bị một vệ sĩ chặn lại.

Tóm lại hiện tại hắn bị giam giữ trong siêu thị đồ cũ, không thể tùy ý rời khỏi đây, cũng không được tùy ý đi xuống tầng hầm.

"Ông chủ Cốc đã dọn sạch nhà kho dưới tầng hầm, tế đàn cũng lập xong rồi, bước tiếp theo chắc chắn là đặt cống phẩm, chuẩn bị tế thần."

Chân Tướng bị mất tích đối với ông chủ Cốc mà nói kích thích vô cùng lớn, tất cả các kế hoạch của ông ta buộc phải tiến hành sớm.

“Điện thờ bị đập cho thủng một lỗ lớn, nền tảng của thế giới kí ức không ổn định, một tương lai mà chưa có ai trải qua đã xuất hiện."

Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên qua màn mưa, nhìn chằm chằm thành phố bị cơn mưa xối xả cuốn trôi.

"Trời đã tối sầm lại, đêm ngày càng dài."

Ngồi sau quầy, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho thuộc hạ của Anh Rắn, yêu cầu bọn họ mang theo bà lão cùng gói đồ, 0 giờ đêm nay đến phụ cận bách hóa thương mại.

Chờ sau khi thuộc hạ Anh Rắn trả lời, Hàn Phi lại không yên tâm, hắn chuẩn bị bảo hiểm hai lớp, vì vậy gửi một tin nhắn khác cho Vương Bình An, đáng tiếc anh ấy không trả lời lại.

“Cậu đang làm gì thế?” Vệ sĩ ngăn cản Hàn Phi tiếp cận nhà kho dưới tầng hầm vừa rồi lại đi tới, đưa tay về phía hắn hỏi chiếc điện thoại di động mà hắn đang cầm: “Vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”

Nhìn cánh tay dang ra của vệ sĩ, Hàn Phi chỉ cười: "Chủ nhà thúc giục tôi trả tiền thuê nhà."

Không dùng điện thoại nữa, Hàn Phi cầm quyển sách cũ trong siêu thị lên đọc, dần dần, trời đã tối hẳn.

Trong trung tâm thương mại căn bản không có mấy người khách, số lượng lớn cửa hàng đã đóng cửa, sau chín giờ tối, đèn trong trung tâm thương mại gần như đã tắt hết.

"Hai người muốn ăn gì không?"

Hàn Phi đi tới chỗ vệ sĩ, nhưng hai người vệ sĩ không trả lời, bọn họ nhìn chằm chằm lối vào của nhà kho dưới tầng hầm, trên làn da mọc lên một ít lông màu đen.

“Lúc trước vẫn rất bình thường, sao đột nhiên lại như vậy?”

Khẽ vỗ cánh tay vệ sĩ, tên đó quay mạnh đầu lại, nhe răng với Hàn Phi, như một con chó điên, nhưng chỉ sau nửa giây, anh ta đã lại khôi phục bình thường.

“Cậu có chuyện gì sao?”

“Không có gì.” Hàn Phi từ từ cách xa hai vệ sĩ, hai người này ngồi ở lối vào của nhà kho dưới tầng hầm đang dần dần dị hóa, chỉ là chính bọn họ chưa nhận ra.

“Bây giờ mới có hơn 9 giờ, trước đây một số thứ trong thế giới kí ức chỉ sau 0 giờ đêm mới dị hóa.”

Mang theo một chút bất an, Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm nay đèn trong thành phố đã ít đi rất nhiều, dưới cơn mưa xối xả, cả thành phố dường như đều bắt đầu biến dạng.

“Chẳng trách Mười Ngón không dám tùy tiện phá hủy điện thờ, số phận thay đổi, dị hóa cũng sẽ đến sớm hơn.” Sông Sa Hà trong thế giới ký ức là biểu tượng của chết chóc, nước trong giếng cầu nguyện là ngưng tụ từ hận ý và oán thù, trong cả thế giới này, tất cả những gì liên quan đến nước đều là điềm gở.

Thời gian ban đêm vốn đang trở nên dài hơn, cộng thêm mây đen dày đặc, bầu trời đêm bây giờ đã không còn tia sáng nào lọt qua nữa...

“Ding dong”, “ding dong”…..

Mười giờ tối, cửa siêu thị được mở ra, trên thang cuốn dẫn đến kho hàng dưới tầng hầm không ngừng vang lên tiếng bước chân.

Trên kệ hàng cũ ở mặt đất, rất nhiều đồ chơi và búp bê đều chảy nước mắt, những chiếc kệ vốn rất sạch sẽ cũng mọc thêm rất nhiều vết máu.

Sàn nhà phát ra âm thanh kẽo kẹt, như thể có thứ gì đó đang khoan đục khoét sâu, mặt sau của kệ hàng bị nứt tối đen như mực, nhưng nếu soi đèn pin vào, có thể nhìn thấy vài con mắt đen láy.

Bàn ghế dường như hơi rung chuyển, từ nhà kho dưới tầng hầm phát ra âm thanh nặng nề, như thể một trái tim khổng lồ đang đập.

Hàn Phi không biết trong nhà kho rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy tất cả bất thường đều phát ra từ trong tầng hầm.

“Yêu cầu của nhiệm vụ là phải sống sót trong 30 ngày, nhật ký của chủ nhân điện thờ có 30 trang, cũng có nghĩa là vào ngày thứ 30 anh ta mới bị hiến tế. Nhưng hiện tại ông chủ đang bị áp lực, đã sắp đặt xong trước tế đàn." Hàn Phi âm thầm cân nhắc: "Mình có nên tìm cách phá hủy cái tế đàn đó không?"

Sấm sét ầm ầm, mưa giông đập vào cửa kính điên cuồng, mấy đồ điện tử cũ trong siêu thị rõ ràng không được kết nối điện, nhưng màn hình lại bắt đầu nhấp nháy, trong hoa tuyết đen trắng mơ hồ có thể nhìn thấy một người bị đẩy xuống giếng, đang điên cuồng la hét.

Buổi tối mười một giờ, Hàn Phi bước tới cửa siêu thị, khi vừa nghe thấy âm thanh ding dong ding dong vang lên, cũng là lúc nghe thấy hệ thống nhắc nhở.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ đói của bạn hiện là 60, giá trị tâm trạng là 30. Bạn có muốn bắt đầu công việc hôm nay không?"

“Có.”

Ngay khi âm thanh nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống vang lên, Hàn Phi cảm thấy bờ vai của mình đột nhiên chìm xuống, quay đầu lại nhìn, một cánh tay mọc đầy lông màu đen đang đặt trên vai.

“Ở lại đây, đừng đi lung tung.” Diện mạo của vệ sĩ đã hoàn toàn thay đổi, trên lớp da lộ ra bên ngoại mọc đầy những sợi lông dài màu đen, cơ thể khom khom, cột sống dường như bị uốn cong, giống người, nhưng càng giống chó hơn.

“Được.” Hàn Phi xoay người, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn lần nữa cho thuộc hạ của Anh Rắn, để bọn họ đến sớm hơn. Nhưng vừa lúc màn hình điện thoại chiếu đến sau lưng, Hàn Phi nhìn thấy vô số gương mặt phản chiếu bên trên.

Điều chỉnh góc độ, Hàn Phi hướng điện thoại về phía cửa kính, phát hiện trên tấm kính sau cửa siêu thị có rất nhiều người đang nằm bò lên trên.

Khuôn mặt những người đó đang than khóc thảm thiết, hai tay đè vào kính, mặt áp vào cửa, không ngừng nhìn vào bên trong, trong đó có một số người Hàn Phi nhìn rất quen, hình như là công nhân nhận tiền của ông chủ Cốc vào ban ngày.

“Bùm!”

Tiếng kính vỡ đột ngột vang lên!

Những người bên ngoài siêu thị đều tiến vào bên trong, bọn họ bị thu hút bởi giọng nói nào đó dưới tầng hầm, đi ngang qua bên cạnh Hàn Phi, từng người một đi về phía nhà kho.

Nền nhà của siêu thị có thêm rất nhiều dấu giày, rất nhanh những dấu giày đó lại bị những dấu giày mới thay thế.

Bầu trời đêm tối như mực, mưa giông như muốn nhấn chìm thành phố, ở đây vô cùng ồn ào, nhưng không có bất kỳ âm thanh nào liên quan đến con người.

“Không thể chờ thêm được nữa rồi!”

Hàn Phi quyết đoán đi ra khỏi siêu thị đồ cũ, nhưng hắn chỉ vừa mới dừng lại vài giây ở bên ngoài, giá trị tâm trạng đã bị giảm 1 điểm, tốc độ lao xuống chưa từng có này buộc hắn phải dừng lại.

"Làm sao có thể?"

Một tiếng gầm đè nén truyền đến bên tai, âm thanh dường như được phát ra bởi một con thú khi nó gặp nguy hiểm vậy mà lại vang lên bên trong siêu thị đồ cũ.

Hàn Phi chậm rãi quay người lại, hắn nhìn thấy hai vệ sĩ của ông chủ Cốc đã biến thành những con chó lông đen to lớn. Những chiếc răng nanh thò ra khỏi miệng dính đầy mảnh quần áo và cặn thịt, trong mắt chúng không có chút nhân tính nào, trên cổ có đeo một chiếc vòng làm từ tiền.

“Dị hóa rồi?”

Trong mắt chủ nhân điện thờ, vệ sĩ chính là con chó được ông chủ Cốc nuôi, có thể làm bất cứ điều gì vì tiền, bất chấp đúng sai.

Ánh mắt hai con chó hoang đầy lòng tham, hừng hực khí thế muốn tấn công, nhe răng về phía Hàn Phi.

Rời khỏi siêu thị đồ cũ, giá trị tâm trạng sẽ giảm nhanh chóng, giá trị tâm trạng càng thấp, nhìn thấy mức độ dị hóa của quái vật càng cao, tình huống sẽ càng nguy hiểm.

Nhưng ở trong siêu thị, sẽ phải ở cùng với hai con chó điên này, có thể bị chúng tấn công bất cứ lúc nào.

Có lẽ bởi vì Hàn Phi không chịu vào bên trong siêu thị, một con chó đã hạ thấp lưng lao về phía hắn!

Miệng há ra, răng của người sống và răng của chó xếp thành hai hàng, mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ miệng con chó điên.

“Tái sinh!”

Lấy dao tái sinh ra, trong khoảng thời gian rất ngắn, Hàn Phi phát hiện nơi cổ con chó điên đeo chiếc vòng tiền không mọc lông, vẫn còn bảo lưu được lớp da người.

“Nơi đó có lẽ là nhược điểm.”

Lưỡi dao tạo nên từ nhân tính quét qua một tia sáng, đầu của con chó điên trực tiếp bị chặt đứt.

“Có thể bị tao chém chết, chứng tỏ mày cũng đã hại chết không ít người rồi.” Hàn Phi không thu lại dao, đã làm thì làm cho trót, dứt khoát giết nốt con chó điên còn lại.

Còn chưa kịp chờ hắn ra tay thì một con chó điên khác đã chạy đến, nó cắn xé cái xác đồng loại, thật khó tưởng tượng rằng bọn chúng đã cùng nhau canh gác siêu thị trước khi màn đêm buông xuống.

Máu đỏ thẫm thấm xuống đất dọc theo sàn nhà, con chó điên đang cắn đồng loại đột nhiên ngừng nhai, hai mắt nó nhìn thẳng vào Hàn Phi, trong mắt hiện ra hư ảnh của điện thờ.

Trong miệng liên tục gầm gừ, thân thể chó điên bắt đầu bành trướng, cuối cùng nổ tung trước mặt Hàn Phi.

Máu bắn tung tóe, làm thay đổi hoàn toàn diện mạo của siêu thị, càng quỷ dị hơn chính vào lúc này, tất cả các đồng hồ trên tường đều ngừng chuyển động.

Trong lòng Hàn Phi vô cùng bất an, hắn biết thứ bên trong điện thờ đã nhận ra hắn.

Ban đầu chỉ cần ở bên trong siêu thị giá trị tâm trạng sẽ không giảm xuống, đó là bởi vì điện thờ đã che chở cho siêu thị, nhưng bây giờ điện thờ phát hiện người đã nâng "đầu lâu" của mình đêm qua đang ở đây. Nó đừng nói đến bảo vệ Hàn Phi, không cố gắng hết sức giết chết hắn, vậy thì thật có lỗi với chữ "tà thần".

Tiếng tim đập phát ra từ kho hàng dưới tầng hầm càng ngày càng rõ, Hàn Phi nhìn trên mặt đất, tiếng tim đập mạnh mẽ từ xa đến gần, hướng về phía hắn rất nhanh!

Hàn Phi xoay người bỏ chạy, cứ cách vài giây giá trị tâm trạng lại giảm xuống một điểm, hắn còn chưa chạy ra khỏi bách hóa thương mại, giá trị tâm trạng đã giảm xuống một mức vô cùng nguy hiểm.

Trong đầu tràn ngập đủ loại ý nghĩ khủng khiếp, hoàn toàn không thể tập trung được, mưa giông bên ngoài như biển nước từ trên trời đổ xuống, chỉ cần hắn dám bước ra khỏi trung tâm thương mại nửa bước, thì sẽ bị nhấn chìm.

Trong tình hình cực đoan như này, Hàn Phi cứng đầu chạy ra bên ngoài, hắn cũng không còn cách nào khác, nếu ở lại cũng chỉ có con đường chết.

"Chạy về phía tây! Thuộc hạ của Anh Rắn sẽ đến từ quận Tây Thành!"

Hàn Phi không chút do dự chạy vào trong bóng tối, hắn không dám dừng lại, không biết đã chạy bao xa, cuối phố đột nhiên có một chút ánh sáng.

"Cậu, cậu? Cậu, sao cậu không che ô?"

Giọng nói lắp bắp truyền đến tai Hàn Phi, ngẩng đầu lên liền thấy một khuôn mặt hơi biến dạng.

Vương Bình An!

“Tôi, tôi vừa nhìn thấy tin nhắn của cậu, xin lỗi.”

“Bình An, đến bệnh viện Nhân Dân! Mau đưa tôi đến đó!” Hàn Phi lên xe điện của Vương Bình An, chỉ khi nắm lấy anh ấy thì tốc độ giảm xuống của tâm trạng mới chậm lại.

Mở bảng thuộc tính ra kiểm tra, giá trị tâm trạng của Hàn Phi chỉ còn 16 điểm, mọi thứ trong mắt hắn đều đang dị hóa.

Con đường vào ban đêm dường như đã biến thành một dòng sông, thỉnh thoảng sẽ có những cánh tay nhợt nhạt vươn ra từ dòng nước đọng đang chảy, trong ánh đèn đường màu đỏ không ngừng thay đổi mở ra các con mắt, những bóng cây tối phủ đầy những bóng người bị treo cổ chết.

Trong cơn mưa nặng hạt, Vương Bình An không để ý đến những thay đổi xung quanh, đội mũ bảo hiểm cho Hàn Phi rồi mới khởi động xe: "Cậu này, bố tôi nói sẽ đưa mũ bảo hiểm của mình cho cậu, bố nói cậu là người tốt, phải làm bạn với cậu, còn nói cậu sẽ không hại tôi."

Mưa to tàn phá thành phố một cách điên cuồng, giữa tiếng mưa ồn ào, giọng nói của Vương Bình An dường như mang một sức mạnh đặc biệt, có thể khiến Hàn Phi nắm chắc lý trí của mình, không bị ảnh hưởng bởi bóng quỷ dị hóa nào.

"Ba anh cho rằng tôi là một người tốt, thế anh thì sao? Trong ấn tượng của anh, tôi là người như thế nào?" Giá trị tâm trạng của Hàn Phi xuống đến 15 điểm, hắn nắm lấy vai Vương Bình An, hai bên má sớm đã bị mưa ướt hết.

"Tôi không hiểu thế nào là người tốt, thế nào là người xấu, tôi chỉ cảm thấy cậu coi tôi như một con người. Cậu khiến tôi cảm thấy mình cũng giống như cậu, đều là người." Vương Bình An nói chuyện vẫn lắp bắp như cũ, nhưng anh ấy cười rất vui vẻ, dường như cùng Hàn Phi đi xe dưới trời mưa to là một chuyện rất tuyệt vời.

Xe đạp điện chạy qua cầu đá, hàng rào có rất nhiều người bị ướt sũng đang ngồi, bọn họ hò hét mong Hàn Phi có thể cùng đưa họ về nhà, còn chạy đuổi theo chiếc xe, nhưng dường như bọn họ vĩnh viễn cũng không bao giờ có thể rời khỏi cây cầu đá đó.

“Bình An, anh hãy chạy nhanh hơn chút nữa.”

Giá trị tâm trạng giảm xuống còn 14, thành phố trong mắt Hàn Phi hoàn toàn thay đổi, trong ác mộng hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Mưa cuốn trôi lớp da bên ngoài của tòa nhà, để lộ máu thịt bên trong, mọi người bị cuốn vào tòa nhà theo nhiều cách khác nhau, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

Máu và mồ hôi chảy ròng ròng dưới chân thành phố, trôi nổi những khuôn mặt tươi cười không ai cần.

Tất cả các linh hồn đều đang gào thét, nhưng không ai trong số họ có thể nghe thấy tiếng của nhau, mọi thứ cuối cùng bị nhấn chìm bởi cơn mưa lớn.

“Cậu, cậu! Cậu không được ngủ đâu đấy!”

“Tôi không ngủ.”

"Không ngủ thì tốt, có một lần tôi đưa hai mẹ con vào bệnh viện, bà mẹ cứ ôm đứa con và hét lớn -- Con không được ngủ. Này cậu, tại sao người đến bệnh viện không được ngủ vậy?"

Vương Bình An dường như sợ Hàn Phi ngủ mất, nên nói chuyện không ngớt, nhưng sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào bảng thuộc tính.

Khi giá trị tâm trạng giảm xuống còn 9 điểm, cuối cùng bọn họ cũng đến bệnh viện Nhân Dân.

Chiếc xe đạp điện dừng lại, Hàn Phi và Vương Bình An ngẩng đầu nhìn lên, tòa nhà trước mặt trở nên xa lạ, nó cồng kềnh và xấu xí, những bức tường trắng bao phủ bởi những mạch máu đen, như thể thần chết đeo lên chiếc mặt nạ của thiên sứ.

Trong kí ức của chủ nhân điện thờ, bệnh viện này đã lấy tiền đen của ông chủ Cốc, cướp đi mẹ của anh ta, đó là lý do tại sao cả tòa nhà trở nên như thế này, thực ra thế giới sau khi dị hóa cũng có thể coi là một loại thổ lộ của nội tâm anh ta.

“Chúng ta đến tầng 4.”

Đi vào bệnh viện, giá trị tâm trạng của Hàn Phi lại giảm xuống một điểm, hắn còn không kịp cởi mũ bảo hiểm, dẫn theo Vương Bình An chạy một mạch lên tầng bốn.

Những bậc thang dễ đi lên ngày thường, đêm nay đã trở thành như thang trời vậy.

Bốn tầng ngắn ngủi, dường như là một khoảng cách mà cả đời hắn đều không bao giờ có thể đi được hết.

"Tôi biết nỗi đau của anh, tôi đến đây là để thay đổi mọi thứ, nơi mà cả đời anh chưa đi đến, tôi có thể thay anh đi đến đó.”

Hàn Phi lấy bình ước nguyện ra, dùng hết sức hét lên: "Tôi đã giúp mọi người nhiều như vậy, hiện tại tôi chỉ muốn gặp mẹ một lần."

Bóng hình màu đỏ như máu lặng lẽ xuất hiện, đầu tiên là gia đình ông lão, sau đó là một vài nhân viên bán hàng, cuối cùng là người phụ nữ trên tầng ba của trung tâm thương mại.

Bọn họ cùng Hàn Phi bước lên bậc thềm, nhuộm đỏ tất cả các bậc thang màu trắng.

Mỗi bước là một dấu giày màu đỏ, cứ thế đưa Hàn Phi đến tầng bốn.

Chạy nhanh đến cuối hành lang, Hàn Phi đẩy ra cánh cửa phòng bệnh đầy thịt thối rữa.

Bên trong thành phố quái đản dị hóa vô tận này, phòng bệnh nơi mẹ của chủ nhân điện thờ ở vẫn giống hệt như trong ký ức.

Trên bàn đầu giường không có bất kì đồ vật bừa bộn nào, có đặt một bó hoa giả sẽ không khô héo.

Người mẹ tiều tụy đang nằm trên một tấm ga trải giường màu trắng, ở bên trái giường là các loại dụng cụ y tế khác nhau, bên phải bà là một người đàn ông say khướt đang đứng.

Người đàn ông đó một tay đang bóp một ống y tế nào đó, một tay cố gắng tắt thiết bị đang hoạt động.

Nhìn bóng lưng của người đàn ông, năm ngón tay Hàn Phi siết chặt lại với nhau, móng tay đâm thẳng vào da thịt.

“Tìm chết!”

Bình Luận (0)
Comment