Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 475 - Chương 475: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn

Chương 475: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn Chương 475: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn

Hàn Phi chưa từng biểu hiện ra sát ý mạnh mẽ như vậy với một người, giọng nói của hắn như muốn đóng băng không khí trong phòng bệnh.

Người đàn ông đứng bên giường bệnh rùng mình nhìn Hàn Phi với ánh mắt khó tin.

"Cậu, sao cậu lại ở đây?"

Lưỡi kiếm chói mắt chạm đất, Hàn Phi lao về phía giường bệnh với tốc độ gần như nhanh nhất, trong nháy mắt, hắn đã đè lưỡi kiếm lạnh lẽo vào cổ đối phương.

“Buông tay.”

Nếu không phải vì sợ làm vỡ ống y tế mỏng manh, có lẽ vừa rồi đầu của người đàn ông đã rơi xuống đất.

"Mẹ cậu không sống được bao lâu nữa đâu, bà ấy chỉ cần chết sớm vài ngày, chúng ta có thể kiếm được một món tiền lớn, đủ để ăn chơi vui vẻ nửa đời sau." Người đàn ông từ từ nới lỏng chiếc ống: "Mẹ cậu có lẽ cũng rất muốn cậu có thể sống vui vẻ, nếu như bà ấy biết tính mạng của mình có thể đổi nhiều tiền như vậy, vậy nhất định sẽ đồng ý..."

Khi người đàn ông nới lỏng ống y tế, gã cảm thấy cổ mình lạnh dần, như có gió đang khoan vào bên trong.

Chỉ là vì sợ hãi mà không kiểm tra, thay vào đó là cố gắng thuyết phục Hàn Phi, nhưng dần dần gã cảm thấy trong cổ họng tràn đầy không khí, trong miệng dường như có thứ gì đó phun ra bên ngoài.

Gã phát hiện mình không nói được, ánh mắt từ từ nhìn xuống, chỉ thấy cái cổ bị cắt lìa, còn có cơ thể không đầu của mình.

“Tiếc nuối trong nội tâm của chủ nhân điện thờ đã được bù đắp 70%!”

Tiếng nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống vang lên trong đầu, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào thi thể bị chặt đầu trên mặt đất.

"Không giết anh, vậy mà cũng là tiếc nuối của anh ta."

Hàn Phi nhờ Vương Bình An và gia đình ông lão đi tìm bác sĩ, còn hắn thì ở bên cạnh giường bệnh của mẹ, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của người phụ nữ.

Người phụ nữ nằm trên giường bệnh cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Hàn Phi, khóe mắt đột nhiên chảy ra một giọt nước mắt, yếu ớt mở mắt ra.

Hóa ra người phụ nữ không ngủ say, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, điều đầu tiên bà ấy nói là: "Con không nên ngăn cản anh ta, mẹ không có gì để lại cho con cả, lúc nào cũng liên lụy đến con, nếu như cái chết của mẹ thật sự có thể thay đổi cuộc sống của con……"

"Có mẹ, con mới có cuộc sống, con mới thực sự là chính mình." Hàn Phi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong một trung tâm phúc lợi từ khi còn nhỏ, một phần kí ức bị mất tích của hắn dường như đang dần trở nên hoàn chỉnh.

Người phụ nữ lắc đầu, bà không muốn Hàn Phi phải sống vất vả, nhưng lại không có khả năng bảo vệ hắn: "Con vì mẹ mà đã từ bỏ quá nhiều thứ trong đời rồi, có phải mẹ là người mẹ tồi tệ nhất trên thế giới này không?"

Hàn Phi nằm bên cạnh giường bệnh, thành phố bên ngoài đã hoàn toàn dị hóa, quái vật và những tên điên khắp nơi, tất cả các tòa nhà đều đã thay đổi hình dạng, mọi thứ đều bị dục vọng và hận thù bóp méo, chỉ có căn phòng bệnh nhỏ này vẫn như trước: "Con có thể từ bỏ bất cứ điều gì, miễn là mẹ còn sống, vì mẹ là người duy nhất trên thế giới này yêu con."

Người phụ nữ trên giường bệnh nhắm mắt lại, bà nắm chặt tay Hàn Phi cho đến khi không còn sức nữa.

Trên đôi má nhợt nhạt có những giọt nước mắt, bàn tay của người phụ nữ dần dần khẽ nới lỏng.

Thiết bị y tế bên cạnh phát ra âm thanh cảnh cáo, Hàn Phi lập tức đứng dậy lao ra ngoài: "Bình An! Tìm được bác sĩ chưa!"

"Hàn Phi ơi! Hàn Phi! Bác sĩ, bác sĩ đánh nhau rồi!" Vương Bình An chưa kịp nói xong, trên tầng ba đã vang lên một tiếng động lớn, tòa nhà rung chuyển, gạch ốp tường dường như bị từng miếng thịt đâm thủng.

Trên hành lang bệnh viện trắng nhạt, một người đàn ông cao gầy mặc áo choàng trắng đang đánh nhau với gia đình ông lão, gã không hòa hợp chút nào với thế giới dị hóa này, trên cổ còn có hình xăm hai đầu người một nam một nữ.

"Mười Ngón?"

Khi bác sĩ cao gầy đã giữ chân được gia đình ông lão, cánh cửa của một phòng bệnh trên tầng ba bị bật tung, một vài bác sĩ mặc quần áo dính máu ngã xuống đất.

"Tế phẩm cuối cùng đã lấy được rồi, chuẩn bị đến bách hóa thương mại, lần này chúng ta phải cầu nguyện trước, tuyệt đối không được thất bại nữa." Ba Ngón toàn thân mặc đồ đen cõng theo Hoàng Oanh bước ra ngoài, lúc này cơ thể cô ấy đã co lại rất nhiều, giống như một con chim bị xé toạc đôi cánh vậy.

Cả hai cùng nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng biến mất trong màn mưa xối xả.

Thay vì đuổi theo bọn họ, Hàn Phi lại vội vàng lên tầng ba, túm lấy bác sĩ trên mặt đất: "Có ai không? Dậy đi!"

Máu nhuộm đỏ hai tay, Ba Ngón và Hai Ngón vì để mang Hoàng Oanh đi, đã giết chết tất cả các nhân viên y tế đang làm nhiệm vụ.

"Thử tìm xem! Trong bệnh viện có lẽ vẫn còn bác sĩ!" Giọng nói Hàn Phi thay đổi, lúc này hắn không bị ảnh hưởng bởi chủ nhân điện thờ, hắn là thật sự muốn cứu người mẹ đó.

Cuộc chiến khiến toàn bộ bệnh viện bắt đầu nghiêng ngả, dường như có thể sẵn sàng đổ sập bất cứ lúc nào.

Tình hình càng trở nên tồi tệ, khi Hàn Phi đang vô cùng lo lắng thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của Vương Bình An.

Hắn chạy về phòng bệnh, phát hiện Lâm Lộc đang đứng cạnh giường bệnh, không ngừng cố gắng cấp cứu cho mẹ của chủ nhân điện thờ.

"Thế nào rồi?"

"Không lạc quan cho lắm, thiết bị bị tắt mất một lúc, các cơ quan nội tạng của bà ấy hiện đã bắt đầu suy kiệt."

"Nhiều nhất có thể kéo dài được bao lâu?"

"Có thể là đến khi trời sáng."

Lời nói của Lâm Lộc khiến Hàn Phi nghiến răng, sau khi suy nghĩ vài giây, hắn để cô ấy ở lại đây chăm sóc người mẹ rồi quay người bước ra ngoài phòng bệnh.

“Anh đi đâu vậy?” Lâm Lộc không muốn tách khỏi Hàn Phi, cô có linh cảm rằng sau cuộc chia ly này, họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

“Anh đi làm chuyện phải làm.” Hàn Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố đã trong tình trạng điên cuồng: “Số phận đã cho anh một kịch bản tồi tệ nhất, nhưng không sao, anh sinh ra đã là diễn viên xuất sắc nhất.”

Ôm chiếc bình ước nguyện, Hàn Phi bước ra khỏi phòng bệnh, để mặc giá trị tâm trạng giảm xuống.

"Bất luận thế nào, anh đều sẽ bù đắp cho tiếc nuối này."

Gọi thêm Vương Bình An, bọn họ cùng nhau bước ra khỏi Bệnh viện Nhân dân, phi nước đại qua thành phố vô cùng quái đản này.

"Này cậu, chúng ta đi đâu?"

"Bách hóa thương mại, mọi thứ đều bắt đầu từ đó, bây giờ cũng nên kết thúc mọi thứ ở đó."

Hàn Phi ở trong thành phố này trở nên vô cùng nhỏ bé, giống như một con đom đóm bay lạc trong đêm đen.

Nó có thể không có khả năng thắp sáng màn đêm, nhưng nó có dũng khí để không hòa vào bóng tối.

"Mười Ngón đêm nay sẽ cầu nguyện, đây có thể là cơ hội duy nhất của mình."

Mưa xối xả, sông Sa Hà tràn qua đập, cả thành phố như bị nhấn chìm.

Đèn đường hai bên đường đều bị tắt, cơn mưa xối xả không chỉ cuốn trôi lớp áo ngoài giả tạo của thành phố, mà còn cuốn trôi lý trí còn sót lại của con người.

Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng cắn xé, còn có tiếng mưa rơi, tất cả hòa vào nhau thành một bản nhạc cuồng nhiệt.

Tất cả mọi người đều đang hát, tất cả mọi người đều đang trong bài hát, không ai có thể thoát khỏi ký ức tuyệt vọng này, cũng không ai biết ngày mai và hủy diệt cái nào sẽ đến trước.

Chiếc đồng hồ lớn của bách hóa thương mại vang lên, nước mưa tràn vào bên trong, những lối đi quen thuộc bị ngập nước, tầng một của trung tâm dường như đã trở thành một cái giếng.

Hàn Phi nhìn từ xa, trung tâm thương mại hoàn toàn dị hóa đã khác hẳn với trước đây, giống như một cái điện thờ màu đen cực lớn.

"Hàn Phi, tôi, tôi hơi sợ."

“Không sao, anh chỉ cần ở cạnh tôi là được.” Hàn Phi lấy điện thoại di động ra muốn liên lạc với thuộc hạ của Anh Rắn, nhưng điện thoại không dùng được nữa, trên màn hình chỉ toàn những khuôn mặt đang giãy giụa.

“Bọn họ có lẽ cũng đến rồi.” Dọc theo con phố bên phía tây, Hàn Phi nhìn thấy một chiếc xe van bị mắc kẹt trong nước.

Xe đã tắt máy, không có ai bên trong.

"Bọn họ đã đi đến trung tâm thương mại sao?"

Chiếc đồng hồ lớn trên đỉnh đầu không ngừng vang lên, khi Hàn Phi vừa định đi vào bách hóa thương mại, thì bên trong vang lên một tiếng động cực lớn, như thể tiếng sấm nổ dưới lòng đất.

Các vết nứt lan rộng nhanh chóng, toàn bộ mặt đất ở tầng một của trung tâm thương mại sụp đổ xuống!

Những mảnh gạch đá rơi xuống nước tạo ra âm thanh nặng nề như tiếng trống dồn dập.

Điện thờ và tế đàn ẩn giấu dưới lòng đất lộ ra bên ngoài, trên bàn cúng màu đen có bày Hoàng Oanh, Anh Rắn, Lý Long và Lý Hổ, còn có hai người mà Hàn Phi chưa từng gặp qua.

Phía trước bàn cúng, Bùi Dương mặc đồ đen, tay cầm một con dao nhọn, cơ thể run lên bần bật.

"Đi đi, không giết chết bọn chúng, mày cũng phải chết."

Phía sau Bùi Dương, một người đàn ông mặc áo dài màu đen đang đứng, đôi tay gã lộ ra bên ngoài trụi lủi, không có lấy một ngón tay.

Nghe thấy lời thúc giục của người đàn ông, Bùi Dương dường như nhớ ra một chuyện vô cùng khủng khiếp, anh ta bước từng bước đi đến bàn cúng, không chút do dự, cắt cổ tay và mắt cá chân của Anh Rắn.

Máu chảy ra từ bàn cúng, điện thờ đặt ở trung tâm thương mại hiển nhiên phát sinh thay đổi, cửa thần đang đóng từ từ mở ra một khe hở.

"Không đủ! Còn lâu mới đủ! Giết chết bọn chúng! Nhanh lên!"

Giọng nói của người đàn ông trở nên chói tai, con ngươi của Bùi Dương hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm trọn, anh ta vung dao như một tên điên.

Máu phủ đầy bàn cúng, cửa thần của điện thờ cũng từ từ mở ra.

Khi sự sống trôi qua, ánh mắt của những tế phẩm đó trở nên đờ đẫn, linh hồn và máu của họ bị điện thờ thu hút.

Thần văn màu máu quỷ dị xuất hiện trên bề mặt của điện thờ tối tăm, điều kinh ngạc hơn nữa là bên trong bách hóa thương mại cũng có những mạch máu to dày được khoan ra bên ngoài, giống như thần văn trên điện thờ vậy.

Điện thờ dưới tầng hầm và toàn bộ tòa nhà bảy tầng đều đang phát sinh những thay đổi cực lớn, vô số linh hồn dị hóa bị thu hút đến đây.

"Đừng dừng lại! Mày phải tự tay giết chết bọn chúng!" Người đàn ông mặc áo dài màu đen đè Bùi Dương lên bàn cúng, buộc anh ta phải giết người theo thứ tự đã định.

Liên tục bị giày vò, Bùi Dương đã trên bờ vực suy sụp, nhưng anh ta vẫn buộc phải vung dao.

Máu bị hút vào, nhưng cửa thần vẫn chưa mở hết, dường như máu và linh hồn của những người trên bàn cúng đã không còn thỏa mãn được điện thờ nữa.

“Tôi đã làm như lời anh nói, tôi có thể đi được chưa?” Đôi tay của Bùi Dương toàn là máu, hai cánh tay run rẩy, không còn cầm chắc được con dao sắc bén trong tay nữa.

“Đi?” Người đàn ông cởi bỏ mũ trên đầu lộ ra khuôn mặt tuấn tú của mình, gã nhìn chằm chằm Bùi Dương như rắn độc: “Mấy năm nay, tổng cộng tao đã gặp mày mấy trăm lần rồi, mỗi lần đều cho mày chết theo những cách khác nhau. Bây giờ thì mày đã biết tại sao tao lại biết rất rõ nỗi sợ hãi của mày như vậy chưa?"

Người đàn ông nắm tay Bùi Dương, yêu cầu anh ta chĩa thẳng mũi dao vào ngực mình: "Bây giờ mày có thể đón nhận sự giải thoát rồi, lần này mày sẽ phải không tỉnh lại trong đau khổ nữa."

Bùi Dương căn bản không còn sức để phản kháng, anh ta nhìn con dao đang cầm trên tay, rồi đâm con dao vào ngực của chính mình.

Máu chảy trên bàn cúng, cửa thần của điện thờ chậm rãi mở ra phía ngoài, người đàn ông áo dài màu đen cũng nở nụ cười.

Gã đã đợi giây phút này rất lâu rồi, mất bao nhiêu năm mới tìm được những người này trong biển người mênh mông, sau khi thử đi thử lại vô số lần, cũng tìm ra thứ tự sắp đặt tế phẩm, bây giờ cuối cùng đã đến lúc thu hoạch rồi.

"Không thể nhắc đến, đây chính là bí mật của không thể nhắc đến."

Thứ trong điện thờ sắp được giải phóng ra bên ngoài, có một niềm hy vọng trở thành không thể nhắc đến ẩn trong bóng tối.

Người đàn ông mặc áo dài màu đen không nhịn được tiến lên một bước, vô cùng mong đợi nhìn về phía điện thờ, nhưng cửa thần chỉ khẽ nhích sang hai bên chứ không mở ra hoàn toàn.

"Lại thất bại rồi sao?"

Một luồng ám khí lạnh lẽo đến nghẹt thở ngay lập tức xuất hiện từ trên người đàn ông, ngọn lửa đen của hận ý bắt đầu bùng cháy trong mắt gã: "Tất cả những người trên thế giới này mình đều giết hết một lượt rồi! Tại sao vẫn chưa tìm đủ tế phẩm! Còn thiếu cái gì? Cuối cùng là còn thiếu thứ gì!"

Cơn mưa xối xả ập vào trung tâm thương mại, khi Mười Ngón gầm lên giận dữ, trong bóng tối ở tầng một vậy mà lại vang lên tiếng vỗ tay .

“Cảm ơn mày đã giúp tao bày tế phẩm lên bàn cúng.” Làn da gần như đã mưng mủ hết, ông chủ trung tâm thương mại bước ra khỏi bóng đen, ho liên tục, cơ thể toát ra mùi hôi thối khó chịu.

Nghe thấy giọng nói của ông chủ, vẻ mặt Mười Ngón trở lại bình thường, ánh mắt nham hiểm nhìn ông ta: "Thế giới ký ức nhiều nhất chỉ có thể ở ba mươi ngày, càng về sau thực lực của mày sẽ càng mạnh, tao thừa nhận mình không phải là đối thủ của mày, nhưng... vào ngày đầu tiên khi tiến vào thế giới ký ức tao sẽ thường xuyên đi tìm mày, tra tấn mày cho đến chết, cho dù sau khi mày chết mọi thứ sẽ khôi phục lại, nhưng tao vẫn rất thích làm việc này. "

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tên điên lại gặp phải biến thái, đến không khí cũng bị biến dạng méo mó.

"Tôi không cần biết chúng mày đến từ đâu, chỉ cần chúng mày phá vỡ quy tắc của Sa Hà, vậy thì tao sẽ có nghĩa vụ đuổi chúng mày đi." Ông chủ Cốc vẫy tay về phía bóng tối, những con chó điên với sợi dây tiền bạc quấn quanh cổ lao ra, sau lưng bọn chúng còn có những người dân Sa Hà bị dị hóa.

"Trông mày lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, giả bộ làm nhà từ thiện, nếu như nói tao là thực sự xấu, vậy mày là thực sự rất kinh tởm." Áo dài màu đen trên người Mười Ngón rơi xuống đất, lộ ra trên người đầy những hình xăm đầu người.

Nở nụ cười duỗi hai tay ra, tất cả hình xăm trên người Mười Ngón đều hiện lên, phong ấn bị kích hoạt, từ bàn tay trụi lủi của gã mọc ra mười ngón tay hận ý quấn quanh.

"Đến đây, chuyện tao thích làm nhất là giết chóc, mày có thể thỏa mãn được tao không?"

Mười Ngón nhìn vết thương trên người của ông chủ Cốc, trên mặt lộ ra nụ cười rất vui vẻ.

“Đúng là một tên điên.” Ông chủ Cốc ho dữ dội vài tiếng, giơ cánh tay nhuốm đầy máu lên, vươn về phía Mười Ngón.

Những người dân đã mất lý trí, hoàn toàn dị hóa bị ông ta lừa gạt, căn bản không nghe những lời Mười Ngón, như đàn ong xông thẳng về phía gã.

"So với lần trước tiến vào, tao lại có thể sử dụng thêm rất nhiều năng lực, xem ra uy lực của điện thờ này đang dần suy yếu rồi." Lửa đen hận ý bắt đầu thiêu đốt trên da thịt, trong mắt Mười Ngón đầy sự điên cuồng: "Không để cho tao cầu nguyện cũng không sao, rồi sẽ có một ngày, tao sẽ tự dùng tay của mình để mở điện thờ ra."

Những con quái vật dị hóa và những con chó điên chỉ cần đến gần Mười Ngón, sẽ bị nuốt chửng bởi ngọn lửa hận thù màu đen, căn bản không thể làm tổn thương đến gã.

Ông chủ Cốc cũng nhận thức được điều này, nhưng ông ta không quan tâm đến tính mạng của những con chó điên và quái vật đó, chỉ tiếp tục hét lên để bọn chúng tiếp tục lao về phía trước.

Các tế phẩm đã bị đặt trên bàn, dưới sự thu hút của điện thờ và sự lừa gạt của ông chủ trung tâm thương mại, một dòng linh hồn bất tận tiến vào bên trong trung tâm.

"Mày chỉ là một người ngoài, sao có thể chống lại người sở hữu cả thành phố này chứ?"

Bình Luận (0)
Comment