Nhìn ông chủ trung tâm thương mại tràn đầy tự tin, khóe miệng Mười Ngón nhếch sang hai bên, lộ ra một nụ cười khoa trương.
"Lần nào mày cũng đều nói y như vậy, mày cho rằng tao không biết mày làm thế nào để thao túng đám người mất trí này hay sao?"
Ngọn lửa màu đen thiêu rụi con chó điên đang lao tới, Mười Ngón đang tận hưởng việc giết chóc: "Mua chuộc bằng tiền, dùng bạo lực đe dọa, bắt nạt kẻ yếu bằng giọng điệu của kẻ mạnh, sau đó ban chút ít ơn huệ cho những kẻ không phải là mối đe dọa đối với mày. Mày rất giỏi lôi kéo lòng người, vận may cũng rất tốt, nhưng tao muốn nói với mày rằng, rời khỏi điện thờ, mày chỉ là phế vật cái gì cũng không biết mà thôi!"
Mười ngón tay xuyên qua mặt đất, những kí hiệu đặc biệt và thần văn vẽ trên bức tường, vậy mà lại bị nó bắt lấy, giống như những sợi xích đan xen giữa hai màu đen và đỏ.
"Mày tự cho mình là chủ nhân của thành phố, thực tế đến là con chó giữ cửa điện thờ cũng không phải, nếu như không phải là thế giới ký ức này phong ấn khả năng của tao, mày có tin rằng tao sẽ nhuộm đỏ cả thế giới này không?"
Mỗi một ngón trên mười ngón đều vang lên tiếng đau khổ than khóc của người chết oan, Mười Ngón có một năng lực đặc biệt, sát nghiệp càng nặng thì thực lực của gã càng mạnh.
Là hận ý duy nhất trong Mười Ngón, chính gã cũng không biết mình rốt cuộc đã giết bao nhiêu người rồi.
Lúc này linh hồn của những người chết oan đều bị hóa thành nhiên liệu của lửa đen, Mười Ngón muốn dùng bạo lực đập nát cửa thần.
Ngọn lửa đen của hận ý thiêu đốt xiềng xích hội tụ từ thần văn, đốt cháy tất cả các kí hiệu trong nhà kho dưới tầng hầm, nếu như không có ai quấy nhiễu, có lẽ gã đã có cơ hội thành công, nhưng tiếc là nước mưa bên trong nhà kho đã bị nhuốm oán hận của giếng cầu nguyện, cái lạnh thấu xương đã áp chế được ngọn lửa đen này.
"Bất kể mày có giãy dụa thế nào cũng vô dụng thôi, thần không gì là không làm được. Khi gặp được ngài, tao biết mình chỉ còn một con đường duy nhất, đó là nghe theo." Ông chủ Cốc cung kính nhìn về phía điện thờ: "Tế phẩm cuối cùng có lẽ cũng sắp xuất hiện rồi, lần này nguyện vọng của tôi là tuổi thọ."
Vẫy cánh tay đầy các vết mưng mủ, gần như tất cả những con quái vật dị hóa trong cả thành phố đều đến chạy đây.
Đây chính là cảm giác tuyệt vọng của chủ nhân điện thờ vào một thời khắc nào đó, rõ ràng chỉ là muốn được sống tiếp, nhưng đột nhiên tất cả mọi thứ trên thế giới đang dồn ép về phía anh ta, những con quái vật dị hóa, những tên điên mất đi lý trí, bò ra từ mọi ngóc ngách, muốn xé nát anh ta ra, sau đó cho vào miệng nhai.
Càng về sau, quái vật xuất hiện càng đáng sợ hơn, rất nhiều đều đã không nhìn ra hình dạng con người nữa.
"Người khiến cho cả thành phố này trở nên méo mó là ông ta, dẫn dắt để các người trở thành quái vật vẫn là ông ta, bây giờ các người không chỉ không không tuân lệnh ông ta, còn muốn giết tôi?" Mười Ngón bật ra tiếng cười điên dại: "Thật là một thế giới hoang đường! Nơi này quá giống hiện thực, còn kém sạch sẽ hơn nhiều so với thế giới sau khi chết!"
Một tên sát nhân biến thái chế giễu thế giới méo mó, gã liếm những vết máu còn sót lại trên đầu ngón tay, hai tay kéo mạnh tất cả những thần văn trong nhà kho dưới tầng hầm!
Chiếc đồng hồ lớn trên đỉnh đầu trung tâm thương mại vang lên, những mạch máu bên trong tầng tầng lớp lớp nứt ra, máu chảy ra từ những mạch máu đó không phải máu, mà là người sống tòa nhà này đã từng nuốt vào.
Những thi hài da bọc xương rơi xuống, vỡ tan tành, nhưng quái vật dị hóa căn bản không quan tâm, bọn chúng không thể nghe thấy tiếng la hét của đồng bọn, không thể nhìn thấy bầu trời tối đen, bọn chúng mù quáng tuân theo mệnh lệnh của ông chủ trung tâm thương mại, ngay cả cách suy nghĩ như thế nào cũng đã bị lãng quên.
Ở đây, con người đã trở thành hàng hóa, trên cơ thể mỗi người đều có dán nhãn giá, sinh mệnh và cái chết, không có gì là không thể giao dịch, ngay cả linh hồn cũng có thể bị bán rẻ.
Những người sống bị ép khô đã trở thành những viên gạch trong tòa nhà, bạn đồng hành của họ sẽ không quan tâm có bao nhiêu linh hồn bị chôn vùi trong tòa nhà cao tầng, mà sẽ chỉ thắc mắc tại sao giá của mình lại thấp như vậy?
"Một tên điên chỉ biết giết người như mày làm sao có thể hiểu được niềm vui của con người?” Đôi mắt lạnh lùng của ông chủ Cốc đóng băng trên người Mười Ngón: “Tao chưa bao giờ ép buộc bọn họ, cũng không cố ý dẫn dắt bọn họ, chính bọn họ làm cho chính mình trở thành quái vật, là tham lam và dục vọng trong trái tim. Trái tim mỗi người đều có một mặt xấu xí, thế giới này chẳng qua chỉ phóng đại sự xấu xí đó lên nhiều lần thôi."
"Tao không hiểu niềm vui của con người, nhưng tao biết niềm vui của giết người, mày nên nghĩ xem mình sẽ chết như thế nào đi." Mười Ngón không trực tiếp rời khỏi thế giới ký ức, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của "không thể nhắc đến" trong thế giới tầng sâu khiến gã cảm thấy nguy hiểm, lo lắng rằng mình sẽ không thể giữ được bí mật của điện thờ, lần khám phá sau sẽ bị "không thể nhắc đến" kia quấy rầy.
Chính vì lý do này mà gã quyết định ở lại, chiến đấu sống còn với điện thờ.
Khi Mười Ngón đang nói chuyện với ông chủ trung tâm thương mại, mặt đất ở tầng 1 đã sụp đổ hoàn toàn, vài người còn lại trong số Mười Ngón toàn bộ đều chạm vào các hình xăm đầu người, giải phóng năng lực của mình, bọn chúng cùng nhau lao vào đám đông giết chóc, mục tiêu nhắm thẳng vào ông chủ Cốc.
"Chúng mày đã giết tao nhiều lần như vậy, chẳng lẽ không phát hiện, thực ra tao đã biết có sự tồn tại của người bên ngoài, hơn nữa còn luôn chờ đợi đám người bên ngoài chúng mày à?" Ông chủ Cốc không thèm nhìn Hai Ngón và Ba Ngón đang nhanh chóng tới gần mình, trên khuôn mặt lạnh lẽo mang theo ý cười: "Tế phẩm cuối cùng chính là người ngoài, cuối cùng lần này cũng đợi được rồi, đêm nay tao sẽ chào đón một cuộc sống mới.”
Ông chủ Cốc luôn không khác gì với ban ngày đã bắt đầu dị hóa cơ thể của mình!
Những đôi tay màu đỏ bò ra khỏi miệng vết thương mưng mủ, tất cả mọi thứ đến gần sẽ bị tóm lấy xé nát, máu thịt dính vào trên cơ thể, khiến cơ thể ông ta không ngừng phồng lên, tựa như sẽ không bao giờ chấm dứt vậy.
Hai Ngón và Ba Ngón đến gần nhanh chóng phát động công kích đối với ông chủ Cốc, sau khi bọn chúng có được năng lực của chính mình có thể dễ dàng phá hủy cơ thể ông ta, nhưng cho dù có phá hủy như thế nào, ông ta cũng đều tái sinh lại với tốc độ nhanh hơn.
Ông ta đứng bên trong trung tâm thương mại bị mưa to nhấn chìm, trong hai chân mọc ra vô số cánh tay máu như thể rễ cây vậy, bò xuống dưới lòng đất, bám lên trên miệng cái giếng.
Khi tay máu và nước giếng kết nối với nhau, ông chủ Cốc như thể đã thiết lập mối liên hệ nào đó với điện thờ: "Chỉ cần chúng mày còn muốn lợi dụng điện thờ, vẫn muốn cầu nguyện, vậy chúng mày sẽ không bao giờ có thể đánh bại được tao."
Cách giết chết ông chủ Cốc chỉ có một, đó chính là phá hủy điện thờ, nhưng điện thờ với tư cách là nền móng của thế giới sao có thể bị phá hủy một cách dễ dàng như vậy được?
Cơ thể đang nhanh chóng phồng lên, ông chủ Cốc trông giống như một cái cây oán linh treo đầy đầu người, nhưng ngay cả khi ông ta trở nên đáng sợ như vậy, những người dân Sa Hà dị hóa vẫn tiếp tục chạy vào trung tâm thương mại để giúp đỡ, cuối cùng bị ông ta nuốt chửng, trở thành chất dinh dưỡng cho ông ta.
Hai Ngón và Ba Ngón rất nhanh không thể kiềm chế được ông chủ Cốc, hạt giống xấu xa nhất đã mọc thành cái cây lớn có thể che hết ánh sáng.
Cho dù có mạo hiểm hồn phi phách tán, Hai Ngón bọn chúng cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ phát triển của ông ta.
"Trở về đi! Đừng lãng phí sức lực!"
Mười Ngón gọi "anh em" của mình đến bên cạnh: "Ông ta nói đúng, muốn giết chết ông ta chỉ có thể phá hủy điện thờ, nhưng chúng ta phải bảo vệ điện thờ, mới có cơ hội lấy được manh mối quan trọng trở thành không thể nhắc đến, cho nên..."
“Cho nên sao?” Hai Ngón đã sắp bị đẩy ra khỏi thế giới kí ức này rồi, gã không hề quá lo lắng, cho rằng sau này vẫn còn cơ hội tiến vào.
“Cho nên bây giờ chúng mày có thể đi chết rồi.” Mười Ngón nắm lấy người bạn đồng hành cũng có hình xăm đầu người trên cơ thể: “Lúc đầu nuôi chúng mày, chỉ là để chuẩn bị cho tao đột phá hận ý, kết quả không ngờ ngọn lửa hận ý lại bùng cháy dễ dàng như vậy."
Hai Ngón và Ba Ngón ngay lập tức muốn chạy trốn, nhưng bọn chúng đã không thể chạy được nữa.
“Sống trên cơ thể tao, thì không được coi là chết, chúng mày sợ cái gì chứ?”
Mười ngón tay của gã xuyên qua thân thể của bạn đồng hành, những ngón tay từ từ ngưng tụ thành máu thịt: “Đáng tiếc, nếu như mấy tên kia không mất tích, bây giờ mình đã có thể phát huy 100% thực lực rồi.”
Sau khi giết chết tất cả bạn đồng hành của mình, Mười Ngón bỏ mặc ông chủ Cốc, gã xông đến điện thờ.
Ông chủ Cốc vẫn còn đang điên cuồng thu nạp quái vật dị hóa không để ý chút nào, với sự khôn ngoan của ông ta, vậy mà lại dám nói cho Mười Ngón phá hủy điện thờ mới có thể giết chết mình, thì chứng tỏ ông ta tuyệt đối tin tưởng rằng Mười Ngón sẽ không phá hủy điện thờ.
"Vô dụng! Vô dụng! Mày có làm cái gì cũng vô dụng thôi!"
Nếu như ký ức của không thể nhắc đến có thể được mở ra bằng vũ lực, thì làm sao anh ta có thể trở thành một tồn tại không thể nhắc đến chứ.
Ông chủ Cốc điên cuồng hét lên, Mười Ngón chỉ nghĩ là đối phương đang lừa gạt mình, gã không tin một điện thờ bỏ hoang hơn mười năm vẫn có thể ngăn cản được mình.
Nắm lấy điện thờ bằng bàn tay đã đốt cháy hận ý, gã hoàn toàn cởi bỏ phong ấn của chính mình, đánh lên đỉnh của điện thờ với hận ý vô bờ bến, khiến cho khoảng trống ở vị trí đó ngày càng lộ rõ.
Đốt cháy những con chó điên và quái vật đến gần, Mười Ngón nhìn vào bên trong qua khoảng trống trên đỉnh của điện thờ.
Trong điện thờ cũng ẩn giấu một cái giếng, đó là cái giếng chứa đựng nguyện vọng của vô số người, nó dường như rất xa, cũng dường như rất gần, thần linh sống trong điện thờ ẩn giấu dưới đáy giếng!
Kí ức của Bùi Dương, Anh Rắn và Hoàng Oanh đã chết quấn lấy nhau thành một sợi dây, dường như bên trong kí ức của bọn họ có chung một người từng tồn tại.
Mà chính bởi sự tồn tại của người đó, kí ức của mấy người bọn họ mới bị chọn trúng, chỉ khi đan dệt lại toàn bộ kí ức của bọn họ với nhau, sợi dây đó mới có cơ hội chui qua khe hở thò xuống dưới giếng.
Nhìn sợi dây đung đưa, Mười Ngón thấy sợi dây còn cách mặt nước giếng một đoạn, cần ít nhất hai tế phẩm nữa mới được.
"Điện thờ chưa bao giờ xuất hiện hư hại, đây là lần mình gần nhất với không thể nhắc đến!"
Hai con ngươi của Mười Ngón hoàn toàn bị bao trùm bởi hận ý, gã liều mạng lao về phía khe hở trong điện thờ.
Hận tràn đầy sát ý, chính là cảm xúc thuần khiết nhất, ngọn lửa màu đen đó, dường như có thể thiêu đốt mọi thứ.
Khi Mười Ngón tiến vào bên trong điện thờ, ông chủ Cốc cũng phát ra tiếng kêu đau đớn, dường như hận ý của Mười Ngón đang bùng cháy trong bụng ông ta vậy.
Thân hình to lớn không ngừng vặn vẹo, cành lá đầy oán hận nhanh chóng héo rũ, thân thể ông chủ Cốc dần dần thu nhỏ lại, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự tham lam: "Đi vào rồi, tao xem mày sẽ đi ra như thế nào!"
Nắm lấy sợi dây kí ức, Mười Ngón đến bên trong giếng, nhưng gã không thể chạm vào mặt nước, chứ đừng nói là lấy thứ trong giếng ra.
Nhìn mặt nước đã gần trong gang tấc, Mười Ngón dồn hết hận ý vào tay trái, rồi buông tay phải đang cầm sợi dây ra.
Một khối lửa đen đập vào mặt nước, những nguyện vọng trong giếng nước vỡ tan ra như bong bóng, Mười Ngón hét to về phía nước giếng, muốn để nguyện vọng của mình cũng lưu giữ tại đây.
Nhưng chính vào lúc gã nói ra nguyện vọng của mình, giếng nước trong điện thờ liền thay đổi diện mạo, từng viên gạch đá hóa thành cánh tay, giếng nước trong kí ức mở ra bốn xung quanh như hoa bỉ ngạn.
Nước giếng trong suốt chuyển sang màu đỏ như máu, trong đó phản chiếu ra diện mạo của chính Mười Ngón, như thể thần chìm dưới đáy giếng trông giống hệt gã vậy.
"Ở đây căn bản không phải là giếng cầu nguyện, đây là một con quái vật nuốt chửng nguyện vọng!"
Mười Ngón thân là hận ý, thời khắc này vậy mà lại cảm thấy nguy cơ hồn phi phách tán, gã quyết đoán rút lui, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Những cánh tay đó nắm lấy cơ thể gã, gã biết rằng một khi bị mắc kẹt ở đây, có thể sẽ bị kéo xuống giếng, vì vậy gã đã chọn biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất.
Ngón tay như dao sắc, chặt đứt hết tất cả những bộ phận không thể giãy giụa, chỉ để lại trái tim đang có ngọn lửa màu đen đang bùng cháy.
Cuối cùng ngọn lửa màu đen vẫn bị nước giếng oán hận dập tắt, Mười Ngón đã phải trả một cái giá vô cùng đau đớn để thoát khỏi chiếc giếng, có điều hận ý mà gã bộc phát hết ra cũng khiến điện thờ bị hư hại phần nào. Lúc này, sức mạnh bao trùm điện thờ đã suy yếu đi rất nhiều, cho dù là người bình thường cũng có thể đến gần.
“Mày vậy mà lại có thể thoát ra ngoài?” Số phận của ông chủ Cốc và điện thờ liên kết với nhau, điện thờ bị thương, ông ta cũng bị trọng thương. Nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa ông ta và Mười Ngón là ông ta có thể hồi phục nhanh chóng với sự giúp đỡ của những linh hồn dị hóa. Chỉ cần vẫn còn có người tin những gì ông ta nói, chỉ cần vẫn có người nguyện ý đi theo, thì ông ta sẽ không bao giờ bị giết chết.
“Lão già không người không quỷ này, lần này tao đã biết rõ tất cả bí mật của mày. Lần sau khi chúng ta gặp mặt, chính là lúc mày phải chết.” Mười ngón bây giờ vô cùng yếu ớt, ngọn lửa màu đen của hận ý trong mắt gã sắp tắt, trong lồng ngực chỉ còn lại hạt giống của hận ý đang đập.
“Không còn lần sau nữa đâu, tất cả tế phẩm đã đầy đủ, tao sẽ tái sinh trong kí ức này.” Trong lời nói của ông chủ Cốc có một sự đáng tiếc, ông ta cố ý nói phá hủy điện thờ có thể làm thương tổn đến cơ thể mình, chính là hi vọng có thể dùng sức mạnh của điện thờ để nuốt chửng Mười Ngón.
Vẫy cánh tay, một lượng lớn quái vật dị hóa lại lao về phía Mười Ngón một lần nữa, lúc này gã đã không còn sức chống cự, trước mắt chỉ còn lại một con đường là rời khỏi đây.
Trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng, Mười Ngón nhìn chằm chằm ông chủ Cốc với vẻ mặt đầy oán hận, khi những con quái vật bắt đầu xé xác cơ thể, gã dùng sức lực cuối cùng muốn chạm vào hình xăm trên trái tim mình.
Nhưng ngay lúc bàn tay trụi lủi sắp chạm vào trái tim, gã đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó nắm lấy cổ tay mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, quái vật dị hóa trước mặt ngã sang một bên, sau lưng đám quái vật đó có một người thanh niên đang đứng.
Hắn đeo một chiếc mặt nạ mặt thú, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
"Hắn không phải người trong thế giới ký ức này!"
Ngay lúc Mười Ngón có ý nghĩ này, người thanh niên chậm rãi nói: "Yên tâm đi, tôi đến để giúp anh báo thù."
Một tia sáng chói lọi đặc biệt trong bóng tối xuyên vào lồng ngực của Mười Ngón, tia máu và hận ý trong con ngươi của gã bắt đầu tiêu tan.
Nhìn con dao chói mắt xuyên thấu trong lồng ngực, Mười Ngón cảm thấy hận ý cốt lõi bắt đầu vỡ vụn, gã thậm chí còn lặp lại lời nói của Hàn Phi: "Mày đến để giúp tao báo thù?"