Ngọn lửa màu đen của hận ý bùng nổ trung tâm của khu mua sắm, những ngọn lửa rải rác mang theo hận ý nồng đậm bị nước mưa nhấn chìm.
Nơi mà Mười Ngón đang đứng xuất hiện một thanh niên, hắn từ từ tháo bỏ mặt nạ xuống, nhìn về phía ông chủ Cốc đã hoàn toàn dị hóa.
“Ông đã đợi được tế phẩm phù hợp, tôi đã đợi được tương lai bị thay đổi.”
Cơ thể giống như một cái cây khổng lồ, ông chủ Cốc lắc lư những cành lá treo đầy đầu người của mình, trong miệng phát ra tiếng cười chói tai: "Tương lai? Tương lai mà cậu nhìn thấy đều là thảm kịch đã từng phát sinh, trong thế giới của cậu căn bản làm gì có tương lai."
"Vậy sao?" Người thanh niên giơ con dao đồ tể trong tay mình lên, con dao đó giống như ngôi sao duy nhất trong đêm tối, đó là con dao mà ngay cả hận ý cũng phải sợ hãi, cũng là con dao vô cùng dịu dàng.
Ngay lúc ánh sáng xuất hiện, hàng rào bảo vệ trên tầng ba trong trung tâm thương mại bị đẩy đổ, một người phụ nữ cao gần ba mét, mặc chiếc váy màu đỏ như máu bước ra.
Nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện, sắc mặt ông chủ Cốc trở nên âm trầm, ông ta nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với cô ấy.
"Tại sao không dám nhìn? Đó là vợ của ông, bà ấy đã tin tưởng ông như thế, giao tất cả mọi thứ cho ông, tại sao ông lại đẩy bà ấy xuống giếng?"
"Đủ rồi!" Trên cái cây khổng lồ dị hóa kia, tất cả đầu người đều phẫn nộ nhìn về Hàn Phi.
"Người nên cảm thấy phẫn nộ không phải là ông." Trong bóng tối trên tầng hai bước ra một ông lão, ông dắt tay một đứa trẻ, sau lưng có toàn bộ người nhà đi theo.
"Ông ấy là bạn tốt nhất của ông, khi ông gặp khó khăn nhất đã ra tay trợ giúp, giúp đỡ ông trở lại như trước, nhưng khi ông khốn đốn nhất, lại hiến tế cả nhà ông ấy cho cái gọi là thần linh."
Mỗi khi Hàn Phi nói một câu, những vết thương trên cơ thể ông chủ Cốc không thể nào lành lại đều nhiều hơn một chút, ông ta không dám để cho hắn tiếp tục nói nữa, bắt đầu chỉ huy đám quái vật dị hóa tiến lên trước.
"Giết chết cậu ta, hãy giết tên lừa gạt đầy dối trá này cho tôi!"
Quái vật dị hóa tiến lên phía trước, một chiếc áo len màu đỏ lại đúng vào lúc này rơi từ trên cao xuống, ngay sau đó, các sổ sách và thu chi đầy trời rơi xuống từ tầng bảy như một đàn chim bồ câu đang bay.
"Đây là món quà mà em trai tặng cho ông, ông ấy lưu lại chứng cứ phạm tội của ông, tôi đã giúp ông photo ra mấy trăm bản."
Các bằng chứng rơi đầy trời ghi lại tất cả những chuyện mà ông chủ Cốc đã phạm phải, nhưng đáng tiếc đám quái vật dị hóa không quan tâm đến những thứ đó, chỉ giẫm các bằng chứng xuống dưới chân.
“Cậu làm giả những thứ này thì có tác dụng gì?” Ánh mắt của ông chủ Cốc lạnh lùng, ông ta đã chuẩn bị không trì hoãn thêm nữa, muốn giết chết người đàn ông trước mặt ngay lập tức.
"Ông coi quái vật dị hóa làm công cụ để điều khiển, nhưng lại quên mất bọn họ cũng từng là những người sống. Có lẽ ông đã quen coi con người như hàng hóa, vì vậy hiện tại bên cạnh ông chỉ còn lại đám quái vật dễ điều khiển, không có người nào thành tâm giúp đỡ ông."
“Bọn họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của tôi, không phải vì bọn họ đã biến thành quái vật, mà vì bọn họ sẵn sàng tin tưởng vào tôi.” Từ trong những vết thương nứt ra của ông chủ Cốc mọc ra càng ngày càng nhiều tay máu, những cánh tay đó đều đang tham lam tìm khắp xung quanh, chỉ cần quái vật nào đến gần đều sẽ bị ông ta tóm lấy, bóc lột đến tận xương tuỷ, rồi nuốt chửng tất cả vào trong cơ thể.
Ông chủ Cốc đang gấp rút hồi phục vết thương, Hàn Phi cũng không chuẩn bị tiếp tục trì hoãn thêm nữa.
“Nếu như đã tin tưởng ông như vậy, chắc là sẽ tin tất cả những gì ông nói.” Hàn Phi lui lại một bước, nghe thấy trên đầu có tiếng thủy tinh bị đập vỡ, giữa tầng hai và tầng ba, có một tấm vải quảng cáo rất lớn rủ xuống.
Trên tấm biến quảng cáo có trói một người giống như bùn lầy, anh ta có khuôn mặt giống y như ông chủ Cốc.
"Ông chủ, bây giờ hãy nghe Lương Tâm của ông đánh giá con người ông như thế nào nhé!"
Gần như cùng lúc khi con quái vật nhầy nhụa xuất hiện, ông chủ Cốc liền nhận thức được có chuyện lớn sắp xảy ra, nhưng ông ta căn bản không kịp ngăn chặn nó.
Lương Tâm đã bốc mùi hôi thối của ông chủ Cốc đã tiết lộ bí mật trong lòng mình, ông ta là một kẻ vô cùng ích kỷ và điên rồ, lòng tham và dục vọng đã nhấn chìm tất cả nhân tính.
Hầu hết những con quái vật dị hóa đều là tín đồ của ông chủ Cốc, bọn họ đã nhận được chút ít ân huệ nhỏ từ ông ta, cũng chỉ tin những gì do chính ông ta nói.
Những con quái vật vốn dĩ thờ ơ với thế giới bên ngoài, sau khi nghe thấy tiếng nói của Lương Tâm, trong mắt bọn chúng dần dần đã có chút lý trí, đại não dị hóa bắt đầu suy nghĩ và nghi ngờ.
Thực ra Hàn Phi còn định trì hoãn hai ngày nữa, chờ sau khi tâm lý đại chúng đã hình thành một sự đồng thuận nào đó, mới đưa Chân Tướng ra. Nhưng ông chủ Cốc vô cùng xảo quyệt, sau khi biết Chân Tướng và Lương Tâm biến mất, đã lập tức bắt đầu bố trí tế đàn, ngay đêm đó đã chuẩn bị giết chết mẹ của chủ nhân điện thờ, làm cho Hàn Phi phát điên, khiến hắn trở thành tế phẩm phù hợp nhất.
Ông chủ Cốc này vô cùng khó đối phó, Hàn Phi cũng không thể không đẩy sớm kế hoạch của mình lên.
Sự tự thú nhận của Lương Tâm khiến quần chúng mù quáng bắt đầu tự mình suy nghĩ, khi bọn họ dần dần bắt đầu nghi ngờ, Hàn Phi đã mời ra Chân Tướng cuối cùng.
Người phụ nữ treo cổ dùng hai tay cháy đen, đặt Chân Tướng trước mặt mọi người.
Chân Tướng không có mắt, không có mũi, không nghe thấy tiếng nói bên ngoài đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Miệng mở ra, Chân Tướng đã nói hết tất cả những chuyện mà ông chủ Cốc từng làm.
Sau khi đám quái vật dị hóa biết được sự thật, bọn họ không lựa chọn giúp đỡ Chân Tướng, nhưng cũng không lựa chọn tiếp tục tấn công Hàn Phi nữa.
"Trái tim con người có mặt bẩn thỉu xấu xa, cũng có mặt đơn thuần lương thiện. Trong số mọi người cũng có những người chuyển tiền cho quỹ từ thiện của ông chủ Cốc hàng tháng, nghĩ rằng làm việc tốt thì có thể cảm thấy thanh thản, nhưng không ngờ thiện tâm của mình lại bị cho chó ăn, ông ta lợi dụng thiện ý của mọi người để biến thành phố này thành địa ngục."
Lương Tâm bị đánh thức, Chân Tướng đã mở miệng, trước những bằng chứng rơi đầy dưới đất, đám quái vật dị hóa kia cuối cùng cũng không còn tuân theo mệnh lệnh của ông chủ Cốc nữa.
Lần lượt từng bước một, chiếc áo khoác từ thiện mà ông chủ Cốc khoác lên người đã bị Hàn Phi cởi bỏ, nhưng dường như ông ta đã sớm dự liệu được, khi nhìn thấy Chân Tướng xuất hiện, đã bắt đầu điên cuồng ăn tươi nuốt sống đám quái vật dị hóa kia trước khi bọn họ hoàn toàn tỉnh táo, cho đến khi xung quanh không còn quái vật nào dám đến gần nữa.
Số lượng quái vật tràn đến từ khắp các ngõ ngách của thành phố đã giảm một nửa, hầu hết những con quái vật vẫn còn lưu lại trong trung tâm thương mại đều đeo vòng cổ làm bằng tiền, bất kể là người hay chó, bọn chúng đều tự nguyện bị sai khiến.
"Biết được chân tướng thì đã sao? Thế giới không phải chỉ có trắng đen, cũng không phải ai cũng quan tâm đến đúng sai." Ông chủ Cốc tóm lấy những con quái vật và những con chó trung thành đeo vòng cổ, liên tục nhét chúng vào miệng hoặc xé chúng ra dán lên vết thương của mình.
Cơ thể của ông chủ Cốc vẫn đang phồng lên, đến đây Hàn Phi dường như không còn con át chủ bài nào nữa rồi.
"Tôi đương nhiên biết thế giới này không phải chỉ có trắng đen, nhưng tôi cảm thấy đúng là đúng, sai là sai, chỉ có sửa chữa những điều chưa tốt thì những điều tốt đẹp mới được nhiều người công nhận hơn."
Năm ngón tay nắm chặt cán dao, Hàn Phi đứng trên tầng ba trước mặt một cái cây máu thịt khổng lồ như vậy, nhưng hắn không hề lui lại một bước, bởi vì hắn biết, con dao trong tay mình, là ánh sáng duy nhất của đêm tối này.