Vô số cánh tay bị nguyền rủa chộp lấy ở miệng giếng bên trong điện thờ, bọn chúng mang theo sự tham lam và tuyệt vọng của những người chết oan, từng chút một phong ấn lại miệng giếng.
Gia đình ông lão và người phụ nữ treo cổ muốn chạy đến để giúp đỡ, nhưng còn chưa đến gần điện thờ đã bị ông chủ Cốc chặn lại, cơ thể khổng lồ của ông ta điên cuồng hấp thụ tham dục của người sống, tán cây treo đầy đầu người đã hoàn toàn che kín phần đỉnh của bách hóa thương mại.
"Các người còn giãy giụa cái gì nữa? Cậu ta chính là tế phẩm cuối cùng, nghi thức này đã hoàn thành, chờ tôi đẩy tất cả các người xuống giếng một lần nữa, mọi thứ đều sẽ trở lại như cũ, biết đâu tôi còn có cơ hội tái sinh trong cơ thể cậu ta."
Khuôn mặt ông chủ Cốc gồ ghề như vỏ cây, giọng nói vang vọng trong đêm tối nhưng ánh mắt luôn hướng về phía giếng nước.
Tất cả tế phẩm đều đã thả xuống giếng, vô số bàn tay bị tham dục chi phối cũng đã thức giấc, bọn chúng bắt đầu chia nhau tế phẩm, dồn hết tất cả oán niệm vào “hòn đá” đè trên giếng.
Theo kinh nghiệm trước đây, lẽ ra lúc này nghi thức đã phải thành công rồi mới đúng, nhưng những cánh tay mọc ra đó không những không giảm mà còn tiếp tục tăng lên.
Điện thờ đã bị vô số bàn tay mở ra, bọn chúng không ngừng đưa tay tóm lấy phía dưới, như thể đang mở ra cánh cửa minh giới.
Trung tâm thương mại đã thành một mớ hỗn độn, căn bản nhìn không ra bộ dạng lúc ban đầu nữa, tất cả mọi người đều đang điên cuồng đánh nhau, lúc này lại có một thanh niên ngờ nghệch phóng xe đạp điện xuất hiện ở cửa.
"Này cậu? Tôi còn phải trốn bao lâu nữa? Sao cậu vẫn chưa đến tìm tôi? Có phải bỏ quên mất tôi rồi không?"
Căn phòng đầy quái vật dị hóa, khắp nơi đều là vết máu và xác chết, nhưng Vương Bình An không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn, anh ấy cười hi hi một cách ngốc nghếch, dắt chiếc xe đạp điện nhìn ngó xung quanh, như thể đang tìm kiếm bóng dáng của Hàn Phi.
Không ai thèm quan tâm đến Vương Bình An, càng không ai cố tình tấn công anh ấy, ông chủ Cốc cũng mãi đến khi anh ấy đến gần nhà kho dưới tầng hầm mới ngoảnh đầu lại nhìn, nhưng chỉ nhìn một cái đã thấy mất hứng.
Một tên ngốc có thể làm gì?
"Bùm!"
Mặt đất tầng một của trung tâm thương mại đổ sập xuống, Vương Bình An đang dắt chiếc xe không chú ý, bất cẩn rơi vào nhà kho dưới tầng hầm.
Anh ấy xui xẻo đến mức hài hước, rất nhiều người lấy anh ra làm trò cười, nhưng tính khí anh ấy rất tốt, khi bị người khác chê cười, không hiểu chuyện gì cũng cười theo.
Từ trong bùn đất trèo lên, Vương Bình An nhìn thấy những cánh tay mọc ra điên cuồng: "Mọi người đang cướp cái gì?"
Cầm chiếc mũ bảo hiểm và đi về phía trước, những cánh tay bị tham dục chi phối kia lại phớt lờ Vương Bình An.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ bố mình ra, không có ai thích anh ấy, bởi vì ai cũng nghĩ anh là một gánh nặng, là một tên ngốc không có khả năng tự lo cho bản thân.
Nếu như không phải bố anh không bao giờ từ bỏ, dạy dỗ anh từng bước một bắt đầu từ đơn giản nhất là ăn cơm, có lẽ Vương Bình An hiện tại đã trở thành một "bệnh nhân" mãi mãi chỉ có thể nhốt mình ở trong nhà.
"Mọi người có nhìn thấy anh trai tôi không? Anh ấy trông giống như một diễn viên trên TV vậy."
Những cánh tay vội vàng lướt qua, lao tới đầu giếng như điên, bọn chúng vì dục vọng trong lòng có thể làm ra bất cứ chuyện gì, hoàn toàn không có thời gian để ý tới Vương Bình An.
Tiếp tục đi về phía trước, Vương Bình An cũng ngã xuống mấy lần, anh ấy đứng ở bên cạnh những cánh tay kia, mơ hồ thấy đằng xa hình như có ánh lửa ở đầu giếng.
Loại ánh sáng đó không chói mắt chút nào, có cảm giác rất ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được muốn lại gần.
"Đó là cái gì?"
Bước nhanh hơn, cho dù liên tục bị những cánh tay lật ngã, anh cũng sẽ đứng dậy đi tiếp.
Sau khi bị ngã hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng đến được bên cạnh giếng, nhìn theo khe hở qua những cánh tay.
Hàn Phi đang đâm con dao đồ tể trong tay vào cái giếng ở lồng ngực người đàn ông, sau đó cơ thể hắn bắt đầu rơi xuống dưới.
"Hàn Phi!"
Vương Bình An hét lớn một tiếng, Hàn Phi cũng nghe thấy tiếng của anh, nhưng đã không còn sức lực nói nữa.
Cơ thể hắn rơi xuống dưới, người đàn ông với con dao đang cắm trong lồng ngực bị đẩy đến bên cạnh cái giếng.
Nếu như không có ai trong thế giới ký ức này sẵn sàng đưa tay ra nắm lấy hắn, vậy thì kết cục chờ đợi hắn chỉ có một, chính là lại rơi vào bên trong giếng sâu.
Ngọn lửa bốc lên, ánh sáng ấm áp khiến Vương Bình An bất giác vươn tay ra.
Giữa vô số cánh tay đang cố gắng đẩy người đàn ông xuống giếng sâu, Vương Bình An rõ ràng lạc lõng, anh như một tên ngốc nắm lấy người đàn ông, theo bản năng kéo anh ta ra khỏi giếng.
Trong thế giới ký ức vẫn luôn bị bao trùm bởi tuyệt vọng, thời khắc này dường như đã thay đổi.
Cơn mưa xối xả cuốn trôi thành phố đã ngớt hơn, tiếng gió cũng không còn ù tai nữa.
Khi Vương Bình An kéo phần trên của người đàn ông ra khỏi giếng, hoa văn cái giếng được hình thành bởi vô số nguyền rủa trên ngực của người đàn ông bắt đầu từ từ tan biến, tại ngực của người đàn ông và ngực của ông chủ Cốc đồng thời cùng chảy ra máu đỏ tươi.
Hai mắt mở ra, mắt trái của người đàn ông bị khoét mất, trong hốc mắt đen kịt ẩn chứa một vùng biển đỏ như máu, nhưng mắt phải của anh ta lại cực kỳ đẹp, trong đồng tử như bảo ngọc mơ hồ có thể nhìn thấy một cán cân vĩnh viễn không bao giờ cân bằng.
Lồng ngực đã bị đâm thủng, người đàn ông sờ lên vết máu trên ngực, nhưng mặt lại nở một nụ cười.
"Cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi sao?"
Ngẩng đầu lên, người đàn ông và ông chủ Cốc, người đã biến thành một cái cây khổng lồ, vừa hay nhìn thẳng vào nhau.
Ông chủ Cốc lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, thân hình to lớn có một không hai bắt đầu khô héo nhanh chóng, những vết thương lớn xuất hiện, lộ ra máu thịt hôi thối.
Dù có dùng bao nhiêu con quái vật đeo vòng cổ tiền bạc lấp đầy, những vết thương đó đều không thể lành lại.
"Hóa ra có người thực sự có thể làm được."
Máu bắt đầu chảy ra nhiều hơn từ vết thương bị con dao tái sinh đâm xuyên qua, người đàn ông cũng cười ngày càng vui vẻ.
Khi người đàn ông trở nên yếu hơn, ông chủ Cốc dần dần không thể cầm cự được nữa, sức mạnh của họ dường như đến từ cùng một nguồn gốc.
Ông chủ Cốc phát ra tiếng hét thê thảm, những vong hồn bị ông ta hại chết bắt đầu điên cuồng trả thù, mất đi sự trợ giúp của điện thờ, ông ta thực sự chỉ là một phế vật.
Ông chủ Cốc càng bị thương càng nặng thì người đàn ông sẽ càng yếu đi, nhưng anh ta không quan tâm chút nào, anh ta chỉ vui vẻ quan sát mọi thứ, xem thứ ghê tởm nhất trong ký ức của mình bị giày vò.
Những cánh tay bị tham dục chi phối không còn có thể tiếp tục tìm kiếm sau khi người đàn ông rời khỏi giếng, bọn chúng giống như những cây nước bị phơi khô, dần dần teo lại, mất đi sức sống.
"Hàn Phi!"
Vương Bình An nằm bò ra miệng giếng, hét to vào bên trong, người đàn ông cũng nghe thấy tiếng của anh ấy.
Anh ta quay người lại, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Muốn phá hủy điện thờ vô cùng khó khăn, phải tìm đủ tất cả tế phẩm, dưới sự truy đuổi của ông chủ Cốc đi vào bên trong giếng nước.
Trong cả quá trình đều sẽ bị điện thờ cám dỗ, chỉ cần ý chí hơi lung lay, sẽ ngay lập tức bị điện thờ tìm thấy cơ hội, cuối cùng rơi vào kết cục bị điện thờ đồng hóa.
Ngay cả khi có người ý chí kiên định, có thể chống lại sự cám dỗ của giếng cầu nguyện, hắn còn phải đi xuống giếng sâu để vớt chủ nhân điện thờ đang gánh chịu tất cả nguyền rủa và đau khổ ra ngoài, chia sẻ hầu hết những nguyền rủa trên cơ thể anh ta.
Sau khi tất cả được thực hiện xong, trạng thái của người đó đã giống như trạng thái của chủ nhân điện thờ lúc ban đầu.
Gánh vác nguyền rủa của vô số oán niệm, trở thành vật chứa thu nạp hận ý, trong trường hợp này, hắn cũng cần phải đưa chủ nhân điện thờ ra khỏi giếng nước.
Mà đây vẫn còn thiếu bước cuối cùng, ký ức của chủ nhân điện thờ vô cùng ngột ngạt và đau khổ, nếu muốn để anh ta nhìn thấy thế giới ký ức trước mặt một lần nữa, thì chỉ có thể để một người trong ký ức của anh ta đi đến mới được.
Nói cách khác, chỉ khi chủ nhân điện thờ vô cùng khao khát trong hiện thực, lại chưa bao giờ xuất hiện cứu chuộc, mới có thể đánh thức anh ta khỏi cơn ác mộng vô biên.
Kế thừa điện thờ là một việc gần như không thể thực hiện được, phải một mình chống lại tham dục của cả thế giới này, nhưng Hàn Phi đã tiến rất gần đến thành công cuối cùng rồi.
Nắm chặt sợi dây ký ức, Vương Bình An cố gắng hết sức muốn kéo Hàn Phi ra, trong mắt anh ấy chỉ có Hàn Phi, không hề quan tâm đến người đàn ông bên cạnh.
“Đừng tốn công nữa, thế giới này vì tôi mà tồn tại, cũng vì tôi mà sẽ tiêu tan.” Mặc kệ người đàn ông nói gì, Vương Bình An nghiến răng tiếp tục giật sợi dây: “Bộ dạng của cậu trong ký ức của tôi, giống hệt như trong hiện thực. Chỉ là đêm đó tôi không nên để cậu nhìn thấy hung thủ, càng không nên im lặng sau khi cậu bị bắt đi, tôi thực sự có quá nhiều quá nhiều chuyện hối hận."
Cái giếng đang sụp đổ, lộ ra điện thờ màu đen ở phía dưới đáy, Hàn Phi và hồn ác nằm ở dưới đáy giếng, một người toàn thân bị thương, người còn lại hồn thể cũng sắp tan thành mây khói.
"Tại sao cậu đóng vai tôi lại có nhiều bạn bè đến như vậy? Trong một thế giới tồi tệ tuyệt vọng như này, cậu vẫn có thể nỗ lực sống đến thế?"
Nắm lấy sợi dây ký ức của cái giếng, người đàn ông kéo Hàn Phi ra khỏi giếng, anh ta nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nhưng cũng không tìm được câu trả lời mà mình mong muốn.
“Không thể nhắc đến là anh trông như thế này sao?” Cuối cùng Hàn Phi cũng lấy lại được chút sức lực, hắn nhanh chóng nói: “Đến tầng bốn của bệnh viện, ở đó có người mà anh muốn gặp nhất, tất cả hối tiếc của anh, tôi đã giúp anh bù đắp hết rồi."
Chỉ là nhắc đến tầng bốn của bệnh viện đã khiến cho sắc mặt bình tĩnh của người đàn ông thay đổi, cán cân trong mắt phải của anh ta bắt đầu rung chuyển, trực tiếp cõng Hàn Phi lên, sau đó đi về phía bệnh viện.
Máu không ngừng chảy ra khỏi lồng ngực, từ giếng nước dưới tầng hầm trong bách hóa thương mại cho đến bên ngoài, đặc biệt hơn là máu chảy xuống ở đâu thì mưa sẽ tạnh ở đó.
Ở thành phố bị màn mưa bao phủ này, có một con đường không bị ướt.
Những tòa nhà dị hóa đã bắt đầu sụp đổ, chỉ còn lại duy nhất bách hóa thương mại và bệnh viện Nhân dân, hai nơi này lần lượt là sự kiên quyết của ông chủ trung tâm thương mại và người đàn ông một mắt.
Theo vết máu trên bậc thang, người đàn ông đến tầng 4 của bệnh viện.
Anh ta không mở cửa phòng bệnh ra, mà chỉ nhìn vào qua ô cửa kính.
Một y tá đang tất bật bên giường bệnh, người phụ nữ trung niên đang mắc bệnh nan y đột nhiên vô cùng khó khăn mở mắt, dường như tâm linh tương thông, bà ngoảnh đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh.
"Cô à? Cô sao vậy?"
"Con trai tôi hình như đã trở lại."
Giọng nói của người phụ nữ vừa buông xuống, Hàn Phi cảm giác được có người đẩy mình một cái, hắn đã mở cửa ra.
"Thế giới ký ức sắp tan biến, hãy thay tôi nói lời tạm biệt cuối cùng với bà." Quay lưng vào tường, người đàn ông lặng lẽ đứng trong hành lang bệnh viện tối tăm.
“Thật sự không muốn nói gì sao?” Hàn Phi đi vào phòng bệnh, vết thương trên cơ thể hắn khiến Lâm Lộc giật cả mình.
Đối phương hốt hoảng đi lấy băng gạc và thuốc, nhưng Hàn Phi đã ngăn cô lại.
Hàn Phi mồ côi từ nhỏ, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trải qua những chuyện như này.
Hắn có chút mệt rồi.
“Di chuyển cái ghế, Hàn Phi ngồi ở bên cạnh giường bệnh của người phụ nữ trung niên, nằm bò trên giường, cùng với bà đón chờ ánh mặt trời mọc cuối cùng.
Người phụ nữ trung niên nhẹ nhàng sờ sờ đầu của Hàn Phi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Hàn Phi đi vào cũng không có đóng cửa, bên ngoài hành lang trống trải.
Máu chảy nhỏ giọt, nhưng mưa giông ngoài cửa sổ lại dần dần ngừng lại, tiếng máu chảy róc rách giống như mưa rơi từ kính cửa sổ vậy.
Mây đen từ từ tan biến, màn đêm đen kịt bao trùm thành phố bị xé nát, một chút ánh sáng phản chiếu sau cơn mưa, dần dần, trời sắp sáng rồi.
Cơ thể của người phụ nữ trung niên càng ngày càng tồi tệ, nhưng ánh mắt thì càng ngày càng bình tĩnh.
Khi mặt trời sắp mọc, người phụ nữ nhẹ giọng nói với Hàn Phi.
"Con trai, người bạn đi cùng con vẫn còn đứng ngoài cửa à? Con có thể giúp mẹ chuyển một câu với cậu ấy được không?"
"Mẹ nói đi."
"Cho dù có trở thành bộ dạng gì đi nữa, vẫn đều là đứa con tốt nhất của mẹ, con luôn luôn là niềm tự hào của mẹ. Nếu trên thế giới này thật sự có luân hồi, mẹ muốn được một lần nữa chăm sóc cho con cả đời, mẹ muốn bảo vệ con."
Giọng nói buông xuống, ánh nắng sáng sớm lọt vào trong phòng, kéo dài bóng người ngoài cửa.
Người đàn ông cúi đầu thật sâu, sau khi đứng ngoài cả đêm, cuối cùng anh ta cũng đi vào trong phòng bệnh.
Đứng dậy, Hàn Phi rời khỏi giường bệnh, để lại thời gian cuối cùng cho hai mẹ con.
Nhìn bầu trời quang đãng, Hàn Phi ngẩn người hồi lâu, hắn đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười.
"Thứ cảm xúc chưa từng có bao giờ này là gì? Hạnh phúc từ trái tim? Hay là ngưỡng mộ? Có lẽ mình nên nở một nụ cười đơn giản để chúc phúc."
Ranh giới thành phố đã bắt đầu tiêu tan, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên xuất hiện trong đầu Hàn Phi đã phá vỡ cảm xúc đang ấp ủ trong lòng.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Cuối cùng bạn đã cứu được mẹ của chủ nhân điện thờ, khiến anh ta giữ lại ảo tưởng đối với tốt đẹp trong nhân tính của mình, bù đắp toàn bộ hối tiếc của anh ta!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ rank E kế thừa điện thờ —— Trung tâm thương mại nửa đêm! Nhiệm vụ kế thừa điện thờ là nhiệm vụ khó nhất ở giai đoạn này, nhận được gấp ba phần thưởng kinh nghiệm!"
"Chúc mừng bạn đã nhận được sự chấp thuận của chủ nhân điện thờ, thành công kế thừa điện thờ level 3 bị hư hại nghiêm trọng —— Giao dịch linh hồn!"
"Giao dịch linh hồn: Năng lực duy nhất của điện thờ level 3, mỗi linh hồn đều có thể niêm yết giả cả, đổi thành thứ tương ứng! Mỗi đêm chỉ có thể sử dụng một lần! Vui lòng thận trọng sử dụng!"
"Các thuộc tính cụ thể của điện thờ sẽ thay đổi một chút do sự thay đổi của tượng thần, vui lòng kiểm tra nó sau khi rời khỏi thế giới ký ức!"
"Nhận được tòa nhà đặc biệt rank E —— Trung tâm thương mại nửa đêm!"
"Trung tâm thương mại nửa đêm (rank E): Tòa nhà chứa vô số linh hồn tà ác này sẽ vĩnh viễn thuộc về bạn! Chỉ cần điện thờ không bị phá hủy, tất cả những ai bước vào tòa nhà này đều sẽ bị bạn trấn áp."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Toàn bộ hối tiếc của chủ nhân điện thờ đều đã được bù đắp, chủ nhân cũ của điện thờ sẽ thỏa mãn cho bạn một nguyện vọng!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Do sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ, bạn đã không sử dụng phần thưởng nhiệm vụ —— Cầu nguyện vô điều kiện! Vì vậy, bây giờ bạn có thể chọn thêm một phần thưởng!"
"Hãy chọn hai trong năm phần thưởng dưới đây!"
"Level nâng lên một cấp (chỉ trước level 40); tăng 3 điểm thuộc tính ngẫu nhiên; chữa trị tu sửa vô điều kiện linh hồn của quỷ quái bên dưới hận ý, đồng thời tăng độ thân thiện của chúng với bạn lên 10 điểm; đánh thức một thiên phú rank F tồn tại trong thế giới ký ức này; mang theo một vật phẩm hoặc quỷ quái trong thế giới ký ức ra ngoài."
"Người chơi số 0000, hãy chú ý! Bạn đã thành công lên level 19! Điểm thuộc tính tự do +1!"
Âm thanh nhắc nhở liên tục của hệ thống khiến Hàn Phi nhanh chóng mở bảng nhiệm vụ ra, sau khi nhìn thấy quá nhiều phần thưởng như vậy cũng cảm thấy sững sờ.
Đầu tiên sau khi cộng điểm thuộc tính vào thể lực theo thói quen, hắn mới bắt đầu đọc chi tiết phần thưởng nhiệm vụ.
"Level nâng lên một cấp? Chỉ trước level 40? Cũng có nghĩa là nhiệm vụ này bình thường chuẩn bị cho người ngoài level 30, nếu khoa trương hơn một chút, cũng chỉ có người ngoài level 20 mới dám nhận."
Hàn Phi tiến vào điện thờ, hoàn toàn là không còn cách nào khác, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình có chút không thể lấy được nữa.
Mới level 19 đã có hai điện thờ, một cái level 1, một cái level 3, nếu như để Mười Ngón biết được, có lẽ sẽ tức đến tự cắn đứt ngón tay của mình mất.
"Bách hóa thương mại đã trở thành tòa nhà của mình, người ngoài sẽ bị trấn áp khi vào bên trong, mình có thể dùng chuyện này để đối phó với Mười Ngón."
Hàn Phi muốn tiếp tục kiểm tra, nhưng thế giới ký ức đã sụp đổ hơn nửa rồi, cả thành phố khổng lồ sắp biến thành một cái hồ.
“Điện thờ sau này giao cho cậu rồi, cậu đã vượt qua bài kiểm tra của tôi, nhận được sự chấp thuận của tôi.” Người đàn ông bước ra khỏi phòng bệnh, anh ta và Hàn Phi nhìn về phía cửa bách hóa thương mại ở phía xa.
Những người bị ông chủ trung tâm thương mại đẩy xuống giếng vẫn đang trút lửa giận trong lòng ra.
Ông chủ trung tâm thương mại, người ban đầu dị hóa thành quái vật, giờ đã trở thành bộ dạng của một người bình thường, trên người ông ta đầy vết thương mưng mủ, than khóc trong đau đớn.
"Cậu đã làm được tất cả những gì tôi chưa làm được, nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu một điều." Giống như ông chủ Cốc, người đàn ông đã gần kề cái chết, chỉ khi bọn họ biến mất hoàn toàn, điện thờ mới thực sự thuộc về Hàn Phi: "Sau này đừng liều lĩnh xông vào điện thờ như thế, những tồn tại không thể nhắc đến khác sẽ dùng hết sức mạnh của mình để tìm cách chiếm lấy cơ thể của cậu và tái sinh trên cơ thể này."
"Tôi hiểu, thật ra tôi cũng không muốn đi vào, chỉ là..." Hàn Phi đột nhiên cảm giác hình như mình đã quên mất cái gì, quên mất một người vô cùng quan trọng: "Thế giới này tiêu tan rồi, có phải tất cả mọi người trong thế giới này đều sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, có phải không?"
"Đúng vậy."
"Không đúng lắm! Tôi đã quên mất một người vô cùng quan trọng! Là ông ấy đưa tôi vào đây, là ông ấy đã hy sinh thân mình để đưa được tôi vào!" Hàn Phi trở nên lo lắng, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, nhưng lại không thể nhớ ra được người đó.
“Tôi nói tại sao cậu không quên chuyện gì hết, hóa ra là có người giúp cậu chịu cái giá của lãng quên.” Người đàn ông mỉm cười, anh ta có vẻ đã buông bỏ rồi: “Chỉ có một người có thể đưa cậu tới điện thờ này, tôi biết ông ấy đang ở đâu."
"Ở đâu?"
"Cậu còn nhớ chiếc gương ở tầng hầm quận Tây Thành không? Chính là nơi tôi bị khoét mất một con mắt và quả thận."
“Có nhớ.” Hàn Phi gật đầu, đó chính là nơi chủ nhân điện thờ bắt đầu bị đen hóa, anh ta bị bố mình lừa gạt ở dưới tầng hầm tối, sau đó lựa chọn từ bỏ nhân tính, bắt đầu cầu nguyện với điện thờ.
“Phần nhân tính mà tôi đã đánh mất vĩnh viễn lưu lại trong chiếc gương dưới tầng hầm.” Người đàn ông đưa tay về phía mắt phải của mình, anh ta lấy ra nhãn cầu như bảo thạch: “Cầm lấy nhãn cầu này, cậu có thể mang theo ông ấy cùng rời đi, nói không chừng còn có thể giúp ông ấy rời khỏi tấm gương đó."