Bên trong nhãn cầu như bảo thạch ẩn chứa một cán cân không thể cân bằng, cán cân đó lắc lư qua lại, như thể đang cân trọng lượng của linh hồn.
Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông, Hàn Phi mang theo nhãn cầu đến quận Tây Thành, hắn nhanh chóng đến được tầng hầm trước khi thế giới ký ức sụp đổ.
Một tầng hầm không có ánh sáng đã thay đổi số phận của chủ nhân điện thờ, anh ta cũng đã chọn phục tùng điện thờ ở đây.
Men theo bậc thềm đi xuống, Hàn Phi mở cửa sắt ra, nhìn thấy chiếc gương quen thuộc.
Hắn lấy dao tái sinh ra, dùng ánh sáng của nhân tính xua tan bóng tối, chậm rãi đi tới trước chiếc gương.
Chiếc gương dính đầy máu có chút hơi bẩn, Hàn Phi liền lấy tay áo lau đi từng chút một.
Khi chiếc gương trở nên sạch sẽ, người trong gương cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong chiếc gương, mắt trái của ông ấy không bị khoét mất, tai cũng không bị thương, bụng cũng vẫn rất bình thường, chỉ là dường như bị nhốt trong chiếc gương, không thể ra ngoài được nữa.
“Không ngờ cậu thật sự đã thành công.” Người đàn ông trong gương có thể cảm thấy thế giới ký ức đang sụp đổ, bàn tay ông ấy nhẹ nhàng đặt lên gương: “Cái giếng đó đã trói buộc mọi thứ của tôi, tôi vốn cho rằng mình vĩnh viễn cũng không thể ra ngoài được nữa."
"Tôi đã từng gặp ông, hình như tôi cũng nhớ ra tên của ông..." Nắm chặt nhãn cầu, ký ức bị mất của Hàn Phi đang từ từ quay trở lại, khi tay hắn chạm vào mặt gương, một cái tên được thốt ra khỏi miệng: "Gương thần?"
“Nếu cậu muốn tiếp tục như vậy thì cứ xưng hô với tôi như vậy đi, nhưng trên đời căn bản không có thần, chỉ có quỷ không thể nhắc đến.” Gương thần nhìn Hàn Phi, trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, sau khi bản thể rời khỏi giếng nước, ông ấy vậy mà còn học được cách mỉm cười sớm hơn cả hắn.
"Không có thần, thì sao lại có điện thờ trong thế giới tầng sâu?"
"Điện thờ chỉ là hội tụ những cảm xúc của con người lại với nhau, giống như bản thể bị miệng giếng trói buộc vậy, ban đầu cái giếng đó chỉ là một cái giếng bình thường nhất, không biết từ bao giờ nó đã bắt đầu trở thành giếng cầu nguyện, tham dục của con người không ngừng tích tụ bên trong giếng nước, còn xây dựng cho nó một điện thờ, cuối cùng khiến nó trở thành một thứ cực kỳ không tốt lành." Gương Thần chạm vào mặt gương lạnh lẽo: "Tôi đã bị anh ta vứt bỏ, nhốt trong chiếc gương, mặc dù anh ta đã trở thành không thể nhắc đến, nhưng lại tự phong ấn mình vĩnh viễn bên trong cái giếng tham dục đó. Chúng tôi đều không thể thoát khỏi sự trói buộc, mất hết toàn bộ tự do."
Thế giới ký ức đang sụp đổ, Gương Thần cũng nói về quá khứ mà mình không muốn nhắc đến: "Quản lý tòa nhà tiền nhiệm của cư xá Hạnh Phúc -- Phó Sinh, đã từng giết chết bản thể của tôi, biến tôi trở thành chủ nhân mới của điện thờ và là người quản lý của bách hóa thương mại. Tôi ở lại bách hóa thương mại thu nhận những cô hồn dã quỷ vô gia cư, cho đến khi gặp Mười Ngón."
"Tôi có lòng tốt thu nhận bọn chúng, nhưng thứ nhận lại là một sự phản bội hoàn toàn, bắt đầu từ đó tôi không còn hi vọng vào lòng tốt nữa, cũng hiểu được tại sao lúc đó bản thể lại từ bỏ mình." Gương thần nhìn Hàn Phi: "Tôi cũng bắt đầu giết chóc, dần dần đi tới vực sâu, tôi không còn hài lòng với việc ở trong gương nữa, tôi tìm đủ mọi cách để đi ra ngoài, lấy lại điện thờ này."
"Khi tôi rơi vào trạng thái điên loạn, mảnh vụn ký ức của Phó Sinh đã thoát ra khỏi chỗ sâu của thành phố, ông ấy đã thua một cách triệt để, đến kí ức cũng bị đánh đến chia năm xẻ bảy."
"Ông ấy đưa tôi trở lại cư xá Hạnh Phúc, đảm bảo với tôi rằng sau này sẽ có người giúp tôi lấy lại điện thờ, về sau nữa thì tôi đã gặp cậu."
"Thành thật mà nói, ngay lần gặp đầu tiên tôi đã muốn giết chết cậu, bởi vì tôi nhìn thấy hình bóng của mình trên người cậu. Tôi ghét con người trước đây của mình, trái tim tràn đầy hận ý, lúc đó tôi cho rằng hận là một loại sức mạnh, nhưng bây giờ tôi đã có suy nghĩ mới."
Gương thần kể hết quá khứ của mình, Hàn Phi trước đây cũng chưa từng nghĩ tới cư dân sớm nhất ở cư xá Hạnh Phúc, vậy mà lại là nhân tính không thể nhắc đến.
“Mảnh thế giới ký ức này sắp sụp đổ rồi, tôi đưa ông rời khỏi đây.” Hàn Phi đưa mắt phải của chủ nhân điện thờ đến trước gương, cách đây rất lâu, chủ nhân điện thờ bị khoét mất mắt trái, chính là mở mắt phải nhìn vào gương như thế này, thề sẽ phải trả thù, cho dù có trở thành con quỷ tà ác nhất cũng không sao.
Mọi thứ thay đổi theo thời gian, bây giờ mắt phải của chủ nhân điện thờ đang nhìn vào gương một lần nữa.
Vì để Hàn Phi tiến vào điện thờ, Gương Thần đã không tiếc hy sinh chính mình. Cuối cùng ông ấy và Hàn Phi cùng nhau tiến vào thế giới ký ức của điện thờ, Hàn Phi bắt đầu trải qua quá khứ của chủ nhân điện thờ, trong khi ông ấy vẫn tiếp tục là chính mình, âm thầm chịu cái giá bị lãng quên, để không khiến hắn bị lạc lối trong thế giới ký ức.
Nắm lấy nhãn cầu đó, Hàn Phi đưa ra tâm nguyện đầu tiên, hắn muốn đem Gương Thần thoát khỏi thế giới ký ức.
Thân ảnh bị mắc kẹt trong chiếc gương được phản chiếu trên mắt phải.
"Bùm!"
Chiếc gương đầy vết bẩn trong tầng hầm toàn bộ vỡ vụn, con mắt phải trong tay Hàn Phi cũng biến mất, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người đàn ông bình thường đang đứng trước mặt mình.
Ông ấy trông giống hệt như chủ nhân điện thờ, chỉ là mắt phải giống như một viên bảo thạch lấp lánh, trong đồng tử còn có một cán cân.
"Hóa ra là một bên mắt của ông cũng có vấn đề, chẳng trách lúc vẫn còn trong gương, luôn để Huỳnh Long phải cõng." Hàn Phi cẩn thận nhớ lại, cho dù là đến tòa nhà chết chóc, hay bách hóa thương mại, đều là Huỳnh Long một mắt cõng Gương Thần.
Những chi tiết nhỏ không có tác dụng gì mấy này, trước đây đều bị Hàn Phi bỏ qua.
Sau khi cứu được Gương Thần, Hàn Phi bắt đầu quay lại đi về phía bách hóa thương mại.
Trong thế giới ký ức sụp đổ, cuối cùng chỉ còn lại hai công trình là bách hóa thương mại và bệnh viện.
Ông chủ Cốc đã mất đi tất cả, toàn thân đầy thương tích, ông ta bị những người chết oan đẩy xuống dưới giếng.
Chủ nhân điện thờ thì vẫn luôn ở trong phòng bệnh, dành thời gian cuối cùng ở bên người mẹ.
Cơn mưa xối xả đã tạnh từ lâu, mặt trời đã lên cao, thành phố dị hóa và kí ức méo mó này cuối cùng cũng tan ra trong ánh sáng.
Các thân ảnh lần lượt biến mất, ông chủ Cốc cũng biến thành tro tàn trong giếng nước, cảnh cuối cùng của thế giới ký ức được dừng lại trên người của chủ nhân điện thờ.
Anh ta nắm chặt bàn tay của mẹ, nằm bên giường bệnh, trong ánh mắt đã không còn bất kì tiếc nuối nào nữa.
Nhìn thấy những điều này, Hàn Phi thấy rất cảm động, hắn dường như đã thoát ra khỏi lớp vỏ trói buộc nào đó của mình, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý, dưới ảnh hưởng tính cách khiếm khuyết của chủ nhân điện thờ, kỹ năng diễn xuất bậc thầy của bạn đã được nâng cấp thành công lên level 2."
Sau khi bất kỳ kỹ năng nào đã đột phá đến cấp độ bậc thầy, muốn lên cao nữa là một việc vô cùng khó khăn, cần phải hoàn thành nhiệm vụ chỉ định đặc biệt, hoặc có nhận thức đặc biệt mới được.
Những trải nghiệm của Hàn Phi trong thế giới ký ức, mặc dù là quá khứ của người khác, nhưng cũng ảnh hưởng sâu sắc đến hắn.
Trong vòng chưa đầy 30 ngày, trái tim của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, trên người cũng có một khí chất đặc biệt khó tả.
Mở mắt ra, ánh sáng dường như trở thành tưởng tượng hư ảo, trước mắt lại trở thành màn đêm vô biên.
Khí tức lạnh lẽo thấu tận xương tủy, nhưng điều kỳ lạ là Hàn Phi không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại giống như cá trở về nước, có thể hô hấp một cách thoải mái.
Gần như theo bản năng, Hàn Phi lập tức mở bảng thuộc tính, khi nhìn thấy nút thoát đã sáng lên, hắn suýt chút nữa đã bật khóc.
"Sống rồi, mình thực sự vẫn còn sống!"
Kệ hàng phía xa bị lật đổ, một bóng đen khổng lồ bước ra, khắp người dều là hình xăm đầu người, trong đó có 9 cái đầu người là dùng máu tươi nhuộm đỏ.
Trong lòng Hàn Phi vui mừng khôn tả, thậm chí hắn còn muốn dành một cái ôm thật chặt cho kẻ địch trước mặt, chia sẻ niềm hạnh phúc giản đơn này.
Nơi sâu thẳm linh hồn tỏa ra sương mù, điện thờ màu đen phía sau cũng run lên theo hơi thở của Hàn Phi, cả trung tâm thương mại dường như có một loại liên hệ nào đó không thể giải thích được với hắn, như thể chỉ cần ở trong trung tâm thương mại phát sinh sát ý với Hàn Phi, thì sẽ bị xui xẻo quấn lấy, liên tục bị nguyền rủa.
Hơn nữa những điều này chưa phải là mấu chốt nhất, Hàn Phi bây giờ bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi trò chơi, đến không thể nhắc đến cũng dám khiêu khích, thì những quỷ quái khác có là cái thá gì?
Chỉ cần đưa cho hắn một nút thoát luôn luôn sáng lên, hắn sẽ dám tuyên chiến với cả thế giới tầng sâu.
"Trên người có chín hình xăm đầu người màu máu, xem ra mày chính là Chín Ngón -- người chưa tiến vào thế giới điện thờ."
Lấy dao tái sinh ra, thể lực đã đạt tới 32 điểm, Hàn Phi kích hoạt quỷ văn trên người ,âm khí tản ra, nhìn chằm chằm thân ảnh cao lớn của Chín Ngón, không hề lựa chọn rút lui.
Chín Ngón đã luôn quan sát Hàn Phi ngay từ khi mới xuất hiện, ánh mắt của gã thỉnh thoảng sẽ hướng về điện thờ, mỗi khi có ý định tấn công Hàn Phi, trong lòng gã sẽ xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Sau khi xác nhận rằng Hàn Phi không phải là một mối đe dọa, Chín Ngón đẩy đổ kệ hàng bên cạnh, từ phía sau lấy ra một con dao cổ quái hoàn toàn ghép bằng xương người mà thành.
Hình xăm mặt người trên cánh tay phát ra tiếng gào thét, nguyền rủa tiêm nhiễm vào cơ thể, Chín Ngón nhặt con dao ghép từ xương người đập về phía Hàn Phi.
Không phải bổ chẻ, mà là đập nện!
Tốc độ của gã nhanh đến kinh ngạc, hoàn toàn không hợp với thân hình to lớn chút nào, khi Hàn Phi né tránh, con dao xương đã đập xuống mặt đất bên cạnh hắn.
Nguyền rủa độc ác giống như vô số con bọ nhỏ màu đen đang bò trên mặt đất, mặt đất vốn đang lành lặn nguyên vẹn bị đập thành một cái ổ gà cực lớn.
Mi mắt khẽ co giật, Hàn Phi thu dao lại, xoay người bỏ chạy.
"Đã làm phiền rồi, là tôi đã đường đột."
Ngay cả khi ở level 19, hắn vẫn còn một khoảng cách rất xa với oán niệm cỡ lớn, hiện tại hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó với oán niệm cỡ trung mà thôi.
Một người sống có thể giết được oán niệm cỡ trung, thực ra đã là một chuyện rất đáng nể rồi.
Vừa chạy được vài bước, Hàn Phi đột nhiên phát hiện đối phương không có đuổi theo.
Hắn quay đầu lại nhìn, Chín Ngón dường như không nhấc nổi dao xương trên mặt đất lên.
"Tình huống gì vậy?"
Khoảng không phía trước điện thờ dần dần bắt đầu tập hợp âm khí, một bóng người xuất hiện trong chiếc gương trước điện thờ bị vỡ tan.
Ngón tay ông nắm lấy lưỡi dao của dao xương, từ từ bước ra khỏi những mảnh gương vỡ trên mặt đất.
"Gương Thần!"
Nguyền rủa trên con dao xương hoàn toàn không thể làm thương tổn đến ông ấy, chỉ có sát ý sâu bên trong Chín Ngón mới cắt được da thịt ông, nhưng ông hoàn toàn không quan tâm.
Cán cân trong mắt phải từ từ rung chuyển, Gương Thần dường như đang chuẩn bị đặt linh hồn của Chín Ngón lên cán cân.
Trong mắt bị sát ý chi phối của Chín Ngón lóe lên vẻ kinh sợ chưa từng có, gã từ bỏ cánh tay đang cầm dao, điên cuồng bỏ chạy về phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Phi ngây người, không ngờ Gương Thần sau khi bước ra khỏi gương lại có thể đáng sợ đến như vậy, phải biết rằng đối phương chỉ là nhân tính của không thể nhắc đến mà thôi.
Ném cánh tay và con dao xương mà Chín Ngón bỏ lại vào điện thờ, khi bọn chúng đến gần, âm khí, sát ý và nguyền rủa gắn liền bên trên đều bị điện thờ hấp thụ.
"Gương Thần? Hóa ra ông vẫn luôn mạnh như vậy sao?" Lúc này Hàn Phi có chút sợ hãi không dám đến gần Gương Thần.
“Tôi thừa kế ký ức và đôi mắt của bản thể, có năng lực đặc biệt của anh ta, có điều năng lực này cần sự giúp đỡ của điện thờ mới có thể thi triển được.” Gương Thần vẫn chưa tìm được thế thân, nhưng ông ấy đã tìm lại chính mình, cuối cùng thành công bước ra khỏi chiếc gương: “Có được năng lực của bản thể, ở bên trong trung tâm thương mại này có lẽ tôi có thực lực ngang ngửa với hận ý.”
“Ngang ngửa với hận ý?” Hàn Phi đột nhiên có cảm giác đã ôm được cái đùi lớn: “Vậy bây giờ chúng ta không cần phải sợ Mười Ngón nữa rồi!”
“Đừng quá tin tưởng tôi.” Gương Thần cười khổ: “Sức mạnh của tôi đều đến từ mắt phải, cho nên điểm yếu của tôi cũng rất rõ ràng, đó chính là mắt phải. Cộng thêm việc hiện tại tôi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với sức mạnh này, hấp tấp chiến đấu với Mười Ngón, chưa chắc đã đánh thắng."
“Không sao, tôi vẫn còn có một nguyện vọng chưa sử dụng.” Khi nhìn thấy phần thưởng nhiệm vụ Hàn Phi đã nghĩ xong việc lựa chọn cái nào, hắn muốn chữa trị cho vết thương trong linh hồn của quỷ nhảy lầu Trang Văn.
Bản thân Trang Văn có sức mạnh gần như vô hạn gần với hận ý, cô ấy lột xác thành hận ý thất bại, lại vừa hay đáp ứng những điều kiện dưới hận ý, nếu như chữa trị được thương thế trong linh hồn, nói không chừng cô ấy có thể đột phá một lần nữa, trở thành hận ý thực sự.
Khi Hàn Phi có hai tồn tại hận ý bên cạnh mình, vậy thì toàn bộ bế tắc sẽ được hồi sinh.
"Tất cả Mười Ngón tiến vào thế giới ký ức của điện thờ đều đã bị tôi dùng dao tái sinh đâm bị thương, hiện tại bọn chúng có lẽ đang ở trạng thái yếu nhất, không thể bỏ lỡ cơ hội này được."
Vốn dĩ kẻ mạnh nhất trong bách hóa thương mại là Mười Ngón, nhưng trong thế giới ký ức, Mười Ngón không chỉ ăn thịt đồng đội của mình, mà còn phá vỡ hoàn toàn phong ấn trên cơ thể để tranh giành điện thờ.
Gã đã dốc hết sức lực, đáng tiếc không thể dùng vũ lực để nhận được sự chấp thuận của điện thờ, cuối cùng sau khi mở một con đường cho Hàn Phi, đã bị hắn đâm xuyên vào ngực.
Mười Ngón bị buộc phải thoát khỏi thế giới ký ức, tất nhiên Hàn Phi cũng đã giữ lời hứa, giết chết ông chủ Cốc, báo thù cho gã.
"Mười Ngón vô cùng xảo quyệt, theo những gì tôi biết về gã, có lẽ sau khi điện thờ mất kiểm soát, gã đã lập tức rời khỏi bách hóa thương mại." Gương Thần ra hiệu cho Hàn Phi đặt tay lên điện thờ, chính thức thiết lập liên hệ với nó: "Nhiệm vụ cấp bách nhất với cậu lúc này là hoàn thành nghi thức cuối cùng, trở thành chủ nhân duy nhất của điện thờ này."
Với sự giúp đỡ của Gương Thần, Hàn Phi đã chạm vào điện thờ ở nơi sâu nhất của nhà kho, ngón tay của hắn bị một cỗ sức mạnh hút vào bên trong, mối liên hệ giữa hắn và điện thờ ngày càng sâu sắc, cả hai bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình với nhau.
Cánh cửa của điện thờ từ từ mở ra, tượng thần bên trong rất kỳ lạ, đó là một người bị mắc kẹt trong giếng.
Khi cánh cửa của điện thờ mở ra, anh ta nhìn thấy Hàn Phi, một ngọn lửa tham dục vô hạn tuôn ra từ tượng thần, thiêu rụi cả cái giếng, cũng thiêu rụi cả chính anh ta.
Hình dạng của tượng thần đã thay đổi trong ngọn lửa dục vọng, trong mắt lộ ra sự điên cuồng, trên mặt mang theo nụ cười cuồng loạn, cuối cùng nó đã biến thành bộ dạng giống như Hàn Phi lúc hắn cười một cách điên cuồng.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công có được điện thờ hư hại level 3, có thể sử dụng năng lực điện thờ ban cho một cách bình thường."
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Level điện thờ không thể nâng cấp cho đến khi được sửa chữa!"
Sau khi hoàn thành nghi thức, Hàn Phi phát hiện mình có thể cảm nhận được tất cả quỷ tiến vào bách hóa thương mại, những tên người đầy oán niệm chỉ cần bước vào bên trong sẽ có một sự ràng buộc rất nhẹ với hắn, nếu như bọn chúng dám lấy mất hàng hóa trên kệ hàng, thì sự ràng buộc này sẽ bắt đầu không ngừng sâu hơn.
"Hàng hóa trong trung tâm thương mại này đều không có niêm yết giá cả, nhưng tất cả đều có giá ẩn. Đây rõ ràng là một cửa hàng đen mà! May mà bây giờ nó đã thuộc về mình..."