Người phụ nữ trông khoảng 40 tuổi, mặc đồng phục nhân viên quét dọn của khách sạn, chỉ lộ phần thân trên, phần thân dưới bị chặn bởi một chiếc xe nhỏ chở đầy các loại vật phẩm.
"Xin hỏi quý khách cần dọn phòng phải không?"
Giọng của người quét dọn rất trẻ, có vẻ không phù hợp với ngoại hình của cô ta.
Hàn Phi khẽ nhíu mày, phát hiện giọng nói của người quét dọn giống hệt giọng nữ trong điện thoại vừa rồi: "Người quét dọn là lễ tân của khách sạn? Chính cô ấy là người vừa trả lời điện thoại."
Giấu tay vào túi, Hàn Phi mỉm cười đi về phía người quét dọn: "Tôi không cần dọn phòng, mà tôi vừa gọi dịch vụ phòng của khách sạn."
"Dịch vụ phòng? Dịch vụ phòng gì?" Người quét dọn dường như là lần đầu tiên nghe nói về dịch vụ này trong khách sạn.
"Tôi cũng không rõ lắm, trong điện thoại có người hỏi tôi có cần không. Tôi cảm thấy từ chối thì cũng không hay cho lắm, nên gọi đến đây."
“Tốt hơn cậu nên cẩn thận một chút.” Người quét dọn thấy hành lang không có ai khác, mới hạ thấp giọng nói: “Ông chủ trước đây của khách sạn này là một tên biến thái, ông ta ăn mặc trông như xã hội thượng lưu, chuyên lừa gạt những người trẻ tuổi, không phân nam nữ, chỉ cần đẹp trai và ưa nhìn ông ta đều sẽ tiếp cận, sau đó tìm đủ mọi cách giết chết đối phương. Cảnh sát sau đó đã tìm thấy một số thi thể trong khách sạn, tất cả đều là nạn nhân bị ông ta lừa gạt."
“Vậy thì bây giờ tôi thực sự khá nguy hiểm.” Khi Hàn Phi đang lo lắng không biết nên điều tra như thế nào thì người quét dọn xuất hiện, trông có vẻ rất lắm chuyện.
“Kể từ đó các phòng trong khách sạn thường xuyên nhận được những cuộc gọi rất kì lạ, mà có những người khách nhận được cuộc gọi cũng đã chết một cách không thể giải thích được.” Giọng của người quét dọn ngày càng trầm xuống, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
"Chị à, có phải chị bị bệnh rồi không? Sắc mặt chị kém quá?"
“Cậu nên lo lắng cho bản thân mình trước đi.” Giọng của người quét dọn càng thấp hơn, cô ta lặng lẽ đưa cho Hàn Phi hai chai nước: “Buổi tối đừng tùy tiện ra ngoài, cũng đừng mở cửa cho người khác.
Khi đón lấy chai nước, Hàn Phi chạm phải tay người quét dọn, cảm giác đó như chạm phải một cục băng.
“Chị à, nếu như không khỏe thì vào trong phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Hàn Phi vừa nói vừa mở nắp chai nước: “Uống một ngụm nước, nghỉ một chút.”
Khi hắn mở chai nước ra, trong "nước khoáng" vẩn đục lại có những con bọ màu đen dài mảnh bò ra.
Nhưng có lẽ là do ánh sáng quá tối, Hàn Phi không nhìn rõ, hắn cầm chai nước chuẩn bị đổ xuống cho người quét dọn.
"Chúng tôi không thể uống đồ của khách."
Người quét dọn đã muốn rời đi, nhưng Hàn Phi là ai? Người sống tâm lý nhất trong toàn bộ khu vực tòa nhà chết chóc.
Hắn sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn nắm lấy cánh tay của người quét dọn: "Lãnh đạo của chị ở đâu? Chị bị ốm thế này mà ông ấy vẫn bắt phải làm việc, thật chẳng ra sao cả, hay là chị đưa tôi đi tìm ông ấy?"
“Không cần cậu quan tâm, buông ra!” Người quét dọn vùng vẫy khỏi cánh tay của Hàn Phi, chuẩn bị đẩy xe rời đi, nhưng hắn đã đi ra khỏi phòng, cản lại trước mặt cô ta.
“Rốt cuộc cậu định làm cái trò gì vậy?” Cô quét dọn cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn thấy Hàn Phi lấy ra một cái cán dao từ trong túi của mình.
"Chị à, chị đừng căng thẳng, con dao này của tôi chỉ giết được người xấu thôi."
“Vậy thì sao?” Người quét dọn đẩy xe nhìn Hàn Phi với vẻ mặt khó hiểu.
"Tôi muốn xem xem chị có phải là người xấu hay không."
Hàn Phi cười một cách đơn thuần, tay phải dường như nắm lấy ánh sáng mặt trời, hơi ấm đã mất từ lâu trên cổ người quét dọn lóe lên, thân thể cô ta bắt đầu hóa thành âm khí tiêu tán ra xung quanh.
Chiếc xe đẩy tay đổ xuống đất, lộ ra phía bên kia mà Hàn Phi không nhìn thấy.
Bên phía che phần thân dưới của người quét dọn, cô ta và chiếc xe đẩy tay mọc cùng với nhau, máu thịt nhớp nháp, nhìn đã thấy rất kinh khủng.
"Có lẽ chị đã giết không ít người rồi."
Âm khí bốc ra bị linh đàn hấp thu, Hàn Phi ngồi xổm bên cạnh xe đẩy, bắt đầu kiểm tra "trang bị lộ ra" của đối phương.
Nhiệm vụ kế thừa điện thờ là nhiệm vụ có độ khó khó nhất, sau khi Hàn Phi hoàn thành nhiệm vụ kế thừa điện thờ rank E, lại làm những nhiệm vụ thông thường rank F này, cảm thấy không quá khó khăn.
"Chỉ là một tiếc nuối thông thường, xem ra quỷ trong khách sạn này cũng không quá đáng sợ, xác suất những người chơi kia sống sót rất cao."
Sau khi lục lọi một hồi, Hàn Phi tìm thấy một chuỗi vòng tay trên quần áo của người phụ nữ, trên đó có gắn các linh vật và bùa chú.
"Chất lượng kém như này, cảm giác giống như những gì lúc đầu Hoàng Doanh đã mang từ thế giới tầng cạn đến cho mình vậy."
Những đạo cụ loại trừ ma quỷ mà người chơi đặt nhiều hy vọng, kết quả lại bị quỷ thu thập để làm đồ trang sức.
Lắc lắc đầu, Hàn Phi không có hy vọng vào những vật phẩm trong thế giới tầng cạn nữa rồi.
Theo hắn thấy, chỉ có hai cách để đánh bại quỷ quái, một là có được sự giúp đỡ của các quỷ quái khác, hai là trở thành quỷ quái.
Đẩy chiếc xe nhỏ vào trong phòng 404, Hàn Phi cầm cây lau nhà và chổi lau sạch cửa ra vào, sau đó lại quay trở lại.
Từ Cầm vẫn ngồi ở mép giường, cô có phần ngán ngẩm giẫm lên "thú cưng nhỏ" trông như một con trăn khổng lồ màu đen.
"Chị, hay là chúng ta..."
Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, cửa lại bị gõ, nhưng khác với lúc trước, trên hành lang có một luồng ánh sáng rất yếu ớt, tựa như có người đang cầm đèn pin đứng ngoài cửa.
“Có ai không? Có ai không?” Giọng một người đàn ông vọng vào từ ngoài cửa, đối phương nói một cách thận trọng, như thể nói quá lớn sẽ dẫn đến họa sát thân vậy.
Bước tới cửa, Hàn Phi mở cửa rộng bằng một ngón tay, hắn lẳng lặng nhìn người đàn ông bên ngoài.
Người đàn ông mặc âu phục, có vẻ là nhân viên văn phòng, trông tuấn tú lịch thiệp, chỉ là cặp kính trên sống mũi đầy vết nứt khiến anh ta nhìn hơi tàn tạ.
"Tôi vừa mới nghe thấy anh nói chuyện với sát thủ, anh cũng là người chơi à?"
"Sát thủ?"
Có thể đặt một cái tên cao cấp như vậy cho một tiếc nuối, chắc cũng chỉ có người chơi mới có thể làm được.
Hàn Phi sờ sờ mặt nạ mặt thú, hắn chậm rãi mở cửa ra.
Người đàn ông âu phục nhìn vào bóng tối với một chút hy vọng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Phi đeo mặt nạ gớm ghiếc, thực sự đã giật bắn mình.
Sau khi lùi lại mấy bước, anh ta mới dừng lại: "Anh, anh có phải là người chơi không?"
"Anh có thể nghĩ như vậy." Hàn Phi bước ra khỏi phòng, trấn an nói: "Tại sao các anh lại xuất hiện trong bản đồ ẩn độ khó cấp địa ngục? Để vào bản đồ này, phải đáp ứng các yêu cầu rất nghiêm ngặt mới được."
Những lời nói có vẻ ngẫu nhiên của Hàn Phi đang ám chỉ đối phương rằng đây là một bản đồ ẩn rất đặc biệt mà chỉ những người chơi hàng đầu mới có thể vào được.
Nghe Hàn Phi nói như vậy, người đàn ông mới hoàn toàn an tâm: "Đúng là ông trời có mắt mà! Cuối cùng tôi cũng gặp được người chơi rồi! Đại ca, tôi và bạn đồng hành bởi vì tai nạn ngoài ý muốn đã đến đây, bị kẹt trong bản đồ này một đêm rồi, anh có thể đưa chúng tôi ra ngoài được không?"
"Điều tôi tò mò hơn là làm cách nào mà anh và người bạn đồng hành của mình có thể vào được?" Hàn Phi đưa tay ra: "Có thể gặp nhau là có duyên rồi, chúng ta hãy làm quen trước đi, tôi tên là Ngụy Hữu Phúc, còn anh?"
"Thẩm Lạc, tôi là một chuyên gia tài chính chuyên nghiệp."
Người đàn ông không nghĩ nhiều nắm tay Hàn Phi, hắn cũng thuận lời nhìn thấy tất cả thuộc tính của đối phương.
"Giá trị may mắn 0? Làm thế nào mà anh ta sống sót được đến level 8 vậy?"