Hàn Phi âm thầm rút tay về, sau đó cọ cọ vào chiếc xe đẩy nhỏ sau cửa.
Giá trị may mắn của Hoàng Doanh là 1 đã đủ khó tin rồi, bây giờ lại thêm một người là 0 nữa.
Phải biết rằng giá trị ban đầu bằng 0, khác biệt hoàn toàn về bản chất với 1, bởi vì giá trị may mắn ban đầu trong thế giới tầng cạn không thể âm, nên cho dù anh ta có xui xẻo đến đâu thì giá trị may mắn thấp nhất cũng chỉ có thể đến 0.
Điều này cũng tương tự như việc người khác đạt 99 điểm trong bài kiểm tra vì thực lực của họ chỉ có 99 điểm, trong khi Thẩm Lạc có thể đạt 100 điểm trong bài kiểm tra vì điểm tuyệt đối chỉ có 100 điểm.
Trong linh đàn truyền ra âm thanh, Lý Tai đã ngửi thấy khí tức chẳng lảnh, bắt đầu kích động, mọi người sắp không giữ được nắp của linh đàn nữa rồi.
Hàn Phi lui lại một bước, sau đó mới bắt chuyện với Thẩm Lạc: "Bạn đồng hành của anh hiện tại đang trốn ở đâu?"
“Tôi không biết, tôi đã bị tách khỏi bọn họ.” Thẩm Lạc vừa mở miệng, đã mang bất hạnh nồng đậm: “Lúc trước bọn họ nói muốn đến tầng bảy, nhưng bởi vì bên ngoài có sát thủ, tôi không dám chạy lung tung nên đến bây giờ vẫn chưa tập hợp được với mọi người.”
"Anh có chắc là bọn họ không cố ý bỏ rơi anh đấy chứ?"
"Có lẽ là không, mọi người đều rất tốt." Thẩm Lạc tò mò nhìn Hàn Phi: "Anh Hữu Phúc, tại sao tôi không nhìn ra được thuộc tính của anh vậy? Anh level bao nhiêu rồi?"
"Mặt nạ của tôi là vật phẩm hiếm, có thể ngăn được sự thăm dò của người chơi, anh không nhìn thấy cũng là chuyện bình thường." Hồi ban ngày Hàn Phi vừa xem bảng xếp hạng trò chơi của 《Cuộc sống hoàn hảo》, bây giờ level cao nhất vẫn là Hoàng Doanh, anh ấy vừa mới đạt tới level 19, vị trí thứ hai là level 17, cũng vô cùng lợi hại.
Suy nghĩ một chút, Hàn Phi nói ra level của mình: "Tôi vừa mới lên level 15."
"Ôi trời! Gặp được đại lão rồi!" Thẩm Lạc không dám lớn tiếng, nhưng anh ta thực sự vô cùng kinh ngạc: "Lần này được cứu rồi!"
Open server Thẩm Lạc đã bắt đầu chơi, nhưng chơi đến bây giờ mới chỉ đạt level 8, trò chơi này lên level vô vùng khó khăn.
“Đừng kích động, level cũng chưa chứng minh được điều gì.” Hàn Phi liếc mắt nhìn trong phòng, linh đàn kêu lên bùm bụp, hắn lo lắng sẽ dọa sợ Thẩm Lạc: “Đi thôi, anh dẫn tôi đến tầng bảy, nhanh chóng tụ hợp với những người bạn đồng hành của anh nào."
“Cứ như vậy mà đi à?” Thẩm Lạc hơi lo lắng: “Khách sạn này vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều có sát thủ, giống như trong một bộ phim linh dị vậy.”
“Không sao, người may mắn như anh, có lẽ đều là nhân vật chính trong phim linh dị.” Hàn Phi dùng bảng thuộc tính của mình để kiểm tra thông tin đối phương, chỉ cần sau khi hắn chạm vào người, thì có thể xem được hết toàn bộ thuộc tính của anh ta.
Ngoài giá trị may mắn bằng 0, trí tuệ của Thẩm Lạc cũng cao hơn người thường, ban đầu là 7, anh ta lại cộng tất cả các điểm thuộc tính có được bằng cách tăng level vào trí tuệ, vì vậy hiện tại trí tuệ của anh ta đã đạt tới 15 điểm.
Có điều thông qua quan sát của mình Hàn Phi phát hiện, điểm thuộc tính của thế giới tầng cạn không giống với điểm thuộc tính của thế giới tầng sâu, ít nhất Thẩm Lạc nhìn không giống người có trí tuệ 15 chút nào.
Điều đáng chú ý là Thẩm Lạc vậy mà lại sở hữu một thiên phú ẩn rank C —— Tuyệt xứ phùng sinh (khả năng sống sót trong tình thế tuyệt vọng).
Thiên phú này chỉ người chơi có giá trị may mắn là 0 mới có xác suất sở hữu, tác dụng của thiên phú cũng rất đơn giản và thô bạo, khi người chơi lâm vào tuyệt cảnh chết chắc, thì sẽ có xác suất nhận được một cơ hội sống sót.
Tuy là thiên phú ẩn rank C nhưng người chơi bình thường cho dù có thiên phú này cũng khó dùng đến.
Đối với những người chơi thảnh thơi bình thường trong thế giới tầng cạn không cần trải qua đấu tranh sinh tử, thiên phú này rất vô bổ, nhưng ánh mắt Hàn Phi lại lóe lên một tia sáng, hắn cảm thấy Thẩm Lạc cũng được coi là thiên phú bẩm sinh rồi.
"Không có thiên phú nào liên quan đến loại linh dị, đến đây với vận rủi của mình, đúng là một người mạnh mẽ."
Sau khi Thẩm Lạc biết được Hàn Phi đã đến level 15, trong lòng tràn đầy tự tin, anh ta xoay người dẫn đường, trong căn phòng sau lưng Hàn Phi đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan.
Linh đàn rơi xuống đất, Lý Tai đang định trèo ra ngoài, nhưng lại bị Từ Cầm vỗ quay trở lại.
“Anh, anh Hữu Phúc, anh có nghe thấy âm thanh gì từ trong phòng phát ra không?” Yết hầu của Thẩm Lạc khẽ run lên.
“Đừng sợ, để tôi giới thiệu với anh một chút.” Hàn Phi nắm lấy cổ tay Từ Cầm: “Đây là người nhà của tôi, cô ấy tên là Từ Cầm, đêm nay chúng tôi vốn định cùng nhau đi làm nhiệm vụ.”
“Lại một vị đại lão khác à?” Thẩm Lạc nhanh chóng chào hỏi Từ Cầm, anh ta chỉ cần nhìn thấy trang phục của cô ấy đã cảm thấy đối phương vô cùng bất phàm, khuôn mặt thanh tú đó, khí chất vô song đó, đồng tử trang điểm màu máu điên cuồng kia, còn có một thân âm khí lạnh thấu xương không thể tả được...
Mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là chỗ nào có vấn đề, cuối cùng Thẩm Lạc vẫn quyết định tin tưởng Hàn Phi, bởi vì hiện tại anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Đi trước dẫn đường, Thẩm Lạc vô cùng thận trọng, Hàn Phi và Từ Cầm thì đi theo phía sau, như thể đến để nghỉ dưỡng vậy.
"Thẩm Lạc, quy hoạch cuộc sống của anh trong trò chơi là gì? Tiếp theo định chuyển nghề nghiệp gì thế?" Hàn Phi dường như ngẫu nhiên bắt đầu hỏi han.
"Trong hiện thực tôi làm về lĩnh vực tài chính, bình thường quá nhiều áp lực, vào trò chơi này, tôi muốn thay đổi một cách sống khác, chuẩn bị trở thành một người làm vườn." Thẩm Lạc nói mà không cần suy nghĩ.
"Anh làm về lĩnh vực tài chính, có công ty cần anh không? Ý tôi là công ty có trả lương cho anh không?" Hàn Phi cố gắng khiến mình nói chuyện uyển chuyển hơn.
"Tất nhiên rồi, lợi nhuận phân chia mỗi năm của tôi đều cao nhất công ty."
"Lợi hại như vậy sao? Anh có bí quyết kiếm tiền gì thế?"
“Không có con đường tắt nào để kiếm tiền cả.” Thẩm Lạc nói về công việc của mình, trở nên rất chuyên nghiệp: “Tôi phải tiến hành nghiên cứu tại chỗ mỗi ngày, đến các công ty niêm yết để nghe báo cáo thường niên hoặc báo cáo giữa kỳ, nói chuyện với các nhà phân tích môi giới hoặc các nhà phân tích trong ngành. Sau khi tổng hợp tất cả thông tin, lại nghiêm túc đưa ra nhận định của riêng mình.”
"Và sau đó anh đã kiếm được tiền?"
"Sau đó, các nhà quản lý quỹ, nhà quản lý đầu tư và nhà nghiên cứu khác trong công ty của chúng tôi sẽ đến và tiến hành các hoạt động thực tế dựa trên đánh giá của tôi. Họ sẽ tránh sự lựa chọn của tôi, tiến hành quản lý tài chính đảo ngược, sau đó họ đều sẽ đưa tiền hoa hồng cho tôi." Thẩm Lạc lộ ra nụ cười sảng khoái của một người đi làm thuê: "Trước đây tôi cũng muốn chuyển việc nhưng sếp và đồng nghiệp đều ngăn cản, không cho tôi đi. Họ nói tôi là linh vật của công ty, cho dù tôi luôn lỗ thì họ cũng sẽ không để tôi rời đi, khiến tôi cũng cảm thấy ngại."
"Vậy bầu không khí trong công ty của anh khá tốt đấy chứ."
"Bây giờ thì không tốt nữa rồi, ông chủ phạm tội vào tù rồi, cũng không biết bao giờ mới ra được. Khi ông ta ra tòa tôi rất lo lắng, còn đặc biệt chạy đến gặp ông ấy một lần, kết quả luật sư mà ông ấy thuê không ổn, lại bị kết án thêm 5 năm nữa." Thẩm Lạc lắc đầu: "Ông chủ đãi ngộ rất tốt với tôi, chờ sau khi ra khỏi đây, tôi sẽ tự bỏ tiền ra giúp ông ấy tìm luật sư, có thể giảm được năm nào hay năm ấy."
“Anh định chuẩn bị khiến ông ấy giảm đến mức xử tử hình ngay lập tức hay sao?” Hàn Phi không dám đến quá gần Thẩm Lạc, vội vàng đi tới bên cạnh Từ Cầm.
Ba người đến tầng bảy, Thẩm Lạc nhìn dãy số trên cửa, cuối cùng chạy tới cửa phòng 709.
"Anh Thiết, A Đường, hai người còn ở đó không?"
Khẽ gõ cửa, hồi lâu không có người trả lời, Thẩm Lạc hơi ngượng ngùng.
"Có phải anh bị bọn họ bỏ rơi rồi không?"
"Chắc là.... không."
Ấn vào chuông cửa, sau khoảng mười mấy giây, tiếng bước chân của phòng 710 ở đối diện hành lang vang lên, sau đó cửa phòng 710 mở ra một kẽ hở.
“Tiểu Thẩm, mau tới đây.” Nghe giọng nói, hình như là một bác gái đang nói chuyện.
Thẩm Lạc dẫn Hàn Phi vào phòng 710, nhưng sau khi Thẩm Lạc bước vào, cửa phòng khách đột nhiên bị kéo vào.
Ngay sau đó, giọng nói dày đặc của một người đàn ông từ trong phòng vọng ra: "Người đi theo phía sau cậu là ai? Làm sao mà cậu thu hút luôn cả quỷ vào đây vậy! Quả nhiên chúng ta vẫn nên chia nhau ra hành động thì tốt hơn, nếu không thì sớm muộn gì tôi cũng bị cậu khắc chết."
"Anh ấy cũng là người chơi mà!"
"Làm gì có người chơi nào không thể nhìn ra level và thuộc tính? Cậu cũng không phải là không biết quỷ ở nơi này xảo quyệt như thế nào!"
"Người ta có đạo cụ có thể che giấu cấp độ của mình, vị đại ca kia đã level 15 rồi đấy!" Thẩm Lạc cũng rất kích động, người mà mình không dễ dàng gì mời tới, không thể để tức giận bỏ đi được.
"Cái rắm ấy, cậu có biết level 15 là khái niệm gì không? Đội ngũ công lược trò chơi 5.000 người của chúng ta, hiện tại cấp độ cao nhất cũng mới có 15!" Giọng nam dày nói với ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Định vị ban đầu của《Cuộc sống hoàn hảo》căn bản không phải là chữa bệnh và giải trí, đấy chỉ là để đánh lừa những người chơi bình thường như các cậu thôi. Mục đích nghiên cứu của trò chơi này chính là để khám phá nhân tính, tôi đã tham gia phiên bản Close Beta, nhân tính đen tối đến mức nào, trò chơi này đáng sợ đến mức đó!"
Thẩm Lạc bị giọng nam dày nói cho không phản bác được gì, nhưng anh ta vẫn muốn thử: "Nếu không thì anh tự hỏi anh ấy đi? Anh đến mà xem rốt cuộc bọn họ là cao thủ? Hay là quỷ đóng giả."
Trong phòng yên tĩnh một hồi, lại là giọng nam dày lần nữa vang lên: "Được rồi, tôi sẽ tin cậu một lần."
Cánh cửa chậm rãi mở ra, một người đàn ông khôi ngô vạm vỡ như tháp sắt xuất hiện ở cửa, anh ta có một khuôn mặt chữ quốc, không giận mà vẫn sợ, cơ bắp cuồn cuộn.
Nhìn Hàn Phi đeo mặt nạ, ánh mắt của người đàn ông đầy cảnh giác, anh ta nắm lấy ghế gỗ trong phòng, dùng thân chặn cửa lại.
"Tôi hỏi cậu một câu hỏi, nếu như cậu có thể trả lời được, tôi sẽ tin cậu là một người chơi."
Gió lạnh thổi ngoài hành lang, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán người đàn ông, bầu không khí trong phòng bị đè nén đến cực điểm, xung quanh im lặng.
“Nghe này.” Người đàn ông giơ một ngón tay lên trước mặt Hàn Phi: “Cậu chỉ có một cơ hội để nói."
Đồng hồ điểm tích tắc, người đàn ông vạm vỡ như tháp sắt bắt đầu đặt câu hỏi: "Nói được làm được, đặt tên cho một nhân vật của công chúng."
"Ngô Thiêm."
Nghe xong câu trả lời của Hàn Phi, người đàn ông vạm vỡ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: "Đều đi ra đi, cậu ấy quả thực là một game thủ thường xuyên lướt web, tôi vừa nói đã trả lời được ngay."
Hàn Phi bản thân là một diễn viên nên cũng hiểu biết đôi điều về giới giải trí.
Lúc đầu hắn thật sự không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi loại vấn đề này, nhưng nghĩ kĩ lại, những cư dân ở thế giới tầng sâu thực sự không biết những chuyện như vậy.
Người đàn ông vạm vỡ mở hoàn toàn cửa ra, vẻ mặt hơi xấu hổ: "Không ngờ thực sự lại gặp được một cao thủ, vừa rồi là tôi không đúng, đại lão cậu đừng để tâm nhé."
"Cẩn thận một chút là nên làm, dù sao thì ở đây cũng là bản đồ ẩn cấp độ địa ngục."
Hàn Phi dẫn Từ Cầm vào trong phòng, người đàn ông vạm vỡ mắt sáng lên sau khi nghe mấy chữ bản đồ ẩn, cũng không quá để ý đến sự khác thường của cô ấy.
Nhìn những người chơi trong phòng, Hàn Phi bắt tay từng người một, sau đó bảo họ tự giới thiệu.
Lần này có năm tuyển thủ đi vào, cấp độ cao nhất là người đàn ông vạm vỡ, tên trong trò chơi của anh ta là Thiết Nam, level 12, thể lực là chính, đã chuyển nghề làm đấu sĩ, từng tham gia Close Beta, trong hiện thực là một game thủ chuyên nghiệp kiếm sống từ việc chơi game.
Thuộc tính may mắn của anh ta có 2 điểm, mấu chốt là người này có một thiên phú rank D gọi là —— không tin tà, sau khi sở hữu thiên phú này, sẽ bị các sự việc linh dị đặc biệt nhắm đến.
Cấp độ đứng thứ hai là một học sinh, tên là Nhạn Đường, level 10, trí tuệ ban đầu cao tới 9 điểm, thuộc tính may mắn là 2 điểm, trí tuệ là chính, nhưng vẫn chưa chuyển nghề.
Cậu ta có một thiên phú kỳ lạ rank B, gọi là mơ giữa ban ngày, tác dụng là càng nghĩ nhiều, thì thứ mình nghĩ càng có khả năng trở thành sự thật. Thiên phú trông có vẻ ngoài kỳ lạ này, ngoại trừ Hoàng Doanh ra, là thiên phú level cao nhất mà Hàn Phi từng thấy ở một người chơi.
Cấp độ cao thứ ba là một nhà sản xuất video ngắn, tên là Mèo Lưu Ly, cô ấy chuẩn bị level 10, thuộc tính may mắn chỉ có 1 điểm, bình thường thích ca hát nhảy múa, thường đăng video mình ca hát nhảy múa trên nhiều bản đồ khác nhau trong《Cuộc sống hoàn hảo》.
Ngoại trừ thuộc tính may mắn ra, những thuộc tính khác của Mèo Lưu Ly đều rất bình thường, thiên phú của cô ấy Hàn Phi đã từng thấy, gọi là mộng du.
Người chơi cuối cùng nằm ngoài dự đoán của Hàn Phi một chút, đó là một bác gái ngoài 60 tuổi, ID trò chơi là Lý Đại Tỷ, con trai bà là giám đốc điều hành của một công ty nào đó, vì không có thời gian ở cạnh bầu bạn, nên đã mua cho bà trò chơi 《Cuộc sống hoàn hảo》.
Nhưng đứa con hiếu thảo này không ngờ rằng, bác gái Lý level 3 đã bị đưa thẳng vào thế giới tầng sâu.
Bác gái không hiểu chút gì về game, rác và sách kỹ năng vứt đầy hành lang đều là bà ấy ném từ trong ô vật phẩm ra.
Nhưng trong đám người này, giá trị may mắn của bác gái là cao nhất, được đúng 3 điểm.
Thiên phú của bà tên là tưởng niệm, tưởng niệm càng mạnh, càng có khả năng gặp được người muốn gặp, đây là một thiên phú rank C cực kỳ hiếm có.
Nhìn những người chơi "may mắn" trong phòng, Hàn Phi cũng không biết phải nói gì.
Nếu nói bọn họ thật may mắn, thì trò chơi giải trí thông thường bọn họ không những chưa chơi được, lại còn bị mắc kẹt trong một thế giới tầng sâu đầy lệ quỷ, lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng.
Nhưng nếu nói bọn họ thật xui xẻo, vậy năm người này vậy mà lại có thể sống sót từ tòa nhà chết chóc đến khách sạn trong khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
“Cái này có được coi là âm âm thành dương không?” Hàn Phi tính toán thời gian, hắn chuẩn bị đưa năm người này vào trong sương mù trước, sau đó trở lại làm nhiệm vụ: “Đi theo tôi, tôi đưa mọi người đến nơi an toàn. "
Những người này không bao giờ có thể ngờ rằng nơi an toàn mà Hàn Phi đang nói đến lại chính là nơi mà bọn họ cố gắng trăm cay nghìn đắng mới trốn thoát được ra.
“Đại Lão, có thể kết bạn được không?” Thiết Nam bước đến bên cạnh Hàn Phi, muốn hỏi thăm thông tin liên quan đến bản đồ ẩn: “Theo tôi được biết, trong《Cuộc sống hoàn hảo》đã có rất nhiều bản đồ bị xóa, những tấm bản đồ đó rất có khả năng che giấu những thứ được đề cập trong di chúc của chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical."
Một ngày trước khi trò chơi Open Beta, Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical đã công bố di chúc của cố chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
“Chờ sau khi mọi người an toàn rồi hãy nghĩ đến những thứ khác.” Hàn Phi cảm thấy chiếc nhẫn của mình truyền đến một cỗ ớn lạnh thấu xương, hắn biết có thứ gì đó đang rất nhanh tới gần: “Đừng ai nói gì hết, lát nữa khi tôi kêu mọi người chạy, thì hãy nhanh chóng chạy xuống tầng."