Lời nói của bác gái Lý lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Hàn Phi cũng hơi kinh ngạc: "Đại tỷ, ý của chị là trong hiện thực chị đã từng đến đây?"
“Đúng vậy, lúc mới trốn vào đây tôi đã cảm thấy rất quen thuộc, sau đó sau khi nhìn thấy bức tranh này, tôi chắc chắn rằng mình đã đoán đúng.” Bác gái Lý nhìn những bức tranh nghệ thuật treo ở hành lang trên tầng 7, tất cả các bức tranh ở tầng này đều có liên quan đến con người, đa số đều là mô hình con người khiếm khuyết, bị cắt xẻ ra: "Chồng tôi là một bác sĩ rất nổi tiếng ở Tân Hỗ, ông ấy từng đưa tôi đến khách sạn này ở một thời gian. Lúc đó tôi đã bị bức tranh này dọa sợ chết khiếp, nhưng chồng tôi lại nghĩ rằng nó đẹp, còn muốn tìm người của khách sạn, chi một số tiền lớn để mua nó."
"Sau đó thì sao? Khách sạn có bán cho hai người không?"
“Không, bức tranh này do chính ông chủ khách sạn vẽ, là hàng không bán.” Bác gái Lý kể câu chuyện thời trẻ của mình: “Tôi không nhớ rõ lắm nữa rồi, hình như chuyện này đã xảy ra cách đây ba mươi năm, lúc đó chồng tôi còn chưa qua đời, ông ấy luôn yêu thương tôi rất nhiều, nhưng từ sau khi đến khách sạn này, ông ấy bắt đầu đi công tác nhiều hơn, con người cũng trở nên rất kỳ lạ."
“Ông ấy… có khi nào ngoại tình không?” EQ của Thiết Nam tỷ lệ nghịch với cơ bắp của anh ta, vừa mở miệng đã bị bác gái Lý lườm cho một cái.
"Chồng tôi rất yêu tôi, gặp được ông ấy là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời, đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được ông ấy, nhưng tiếc là tôi sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy được nữa." Bác gái Lý hơi khó chịu, có thể nhìn ra, cơ thể bà ấy bởi vì suy sụp tinh thần trong một thời gian dài, nên rơi vào trạng thái trầm cảm nhẹ, chính vì để bà vui vẻ hơn, con trai mới chi một số tiền lớn để mua một máy chơi game cho bà.
Gia đình này thật ra đều rất tốt, vợ chồng thương yêu nhau, con cái thì hiếu thảo, nhưng cũng không biết cuối cùng đã xảy ra vấn đề ở bước nào, dẫn đến bác gái Lý bây giờ đang bị mắc kẹt ở nơi đầy quỷ quái này.
“Đại tỷ, chị cứ nói tiếp đi.” Hàn Phi ra hiệu mọi người đừng xen vào, hắn vốn là chỉ muốn tiện tay cứu vài người, đưa người chơi trở về còn có thể đạt được âm đức và phần thưởng, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình đang có được một thu hoạch bất ngờ.
"Chồng tôi vẫn luôn làm việc tại Vĩnh Sinh Pharmaceutical, ba mươi năm trước Vĩnh Sinh dường như chuẩn bị xây một viện điều dưỡng cao cấp ở vùng ngoại ô, để chuyên phục vụ những người giàu có, chồng tôi là một trong những bác sĩ đầu tiên qua đó. Nói ra cũng thật kỳ lạ, viện điều dưỡng đó cách Tân Hỗ không quá xa, nhưng nhân viên lại bị cấm không được tự ý rời đi. Tôi muốn đến gặp ông ấy cũng không được, chỉ có thể đến khách sạn bên cạnh viện điều dưỡng đó.” Bác gái chỉ vào bức tranh trên tường: “Tôi chính là trong khách sạn đó đã nhìn thấy bức tranh này, thẩm mỹ của chồng tôi cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ từ lúc ấy.”
Bác gái chỉnh lý lại cảm xúc của mình: "Sau khi chúng tôi rời khách sạn, chồng tôi chính là bởi vì tự ý gặp người nhà, nên bị điều chuyển vị trí làm việc. Ông ấy bắt đầu thường xuyên đi công tác, thường không về nhà trong một hoặc hai tuần, thỉnh thoảng trở về Tân Hỗ cũng đi dự một số bữa tiệc rất kì lạ. Chuyện xảy ra sau đó còn kinh khủng hơn, chồng tôi đã gửi con trai còn nhỏ đến nhà người thân, cắt đứt mọi liên lạc với nó, tôi hỏi ông ấy tại sao lại làm như vậy thì ông ấy trả lời là có người muốn giết ông ấy."
"Tôi cảm thấy áp lực của ông ấy lúc đó vô cùng lớn, nên đã tận tâm tận lực chăm sóc cho chồng, nhưng sau một thời gian, ông ấy vậy mà lại muốn ly hôn với tôi, lý do vô cùng nực cười, nói rằng lo lắng sẽ hại chết tôi."
"Dưới sự phản đối kiên quyết của tôi, chồng tôi cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc nhưng ông ấy bắt đầu làm một số hành động tổn thương bản thân, tôi hỏi tại sao thì ông ấy nói rằng chỉ bằng cách này mới có thể chuộc lỗi."
"Tôi không biết mình đã trải qua những ngày tháng đó bằng cách nào. Ngày nào tôi cũng sống trong đau đớn tột cùng. Mọi thứ xung quanh tôi chỉ toàn một màu trắng xám. Chồng tôi thường xuyên ôm đầu khóc đau khổ như một đứa trẻ, cứ thu mình vào căn phòng trống van xin hối lỗi."
"Tôi nhìn thấy tận mắt, trong lòng rất đau khổ, tôi không biết phải làm thế nào để giúp ông ấy cả."
"Khoảng một tháng sau, chồng tôi đột nhiên trở lại bình thường. Ông ấy đã xuống bếp tự tay nấu một bữa ăn thịnh soạn cho tôi, còn cùng tôi nhớ lại những hồi ức quá khứ."
"Buổi tối khi đi ngủ, chồng tôi mặc một bộ âu phục, vô cùng trịnh trọng, cảm giác như ông ấy đang nói lời từ biệt với tôi vậy."
"Trước khi đi ngủ, ông ấy có nói với tôi một số chuyện, sau này bất luận thế nào cũng không được mua giày trắng cho trẻ con, nếu như nhìn thấy một đứa trẻ đi giày trắng trong nhà, thì hãy chuyển đi càng sớm càng tốt."
“Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu ý của câu nói đó là gì, nhưng tôi đã làm đúng như những gì ông ấy nói.” Bác gái Lý chỉ vào đôi giày đen của mình: “Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đã không thấy chồng tôi đâu, trong phòng ngủ của chúng tôi khắp nơi đều là dấu giày của trẻ em."
"Dấu giày của trẻ em?"
"Đúng, những dấu giày to cỡ bàn tay tôi, dày đặc, trên tường, trên sàn nhà, trên chăn bông, ở khắp mọi nơi, cảm giác như thể một đám trẻ con đã vào nhà tôi đêm qua và mang chồng tôi đi vậy." Bác gái Lý nhìn mấy người chơi: "Tôi biết mọi người cảm thấy rất khó tin, nhưng đây không phải là câu chuyện, mà là sự thật. Tôi cũng không biết những dấu giày kia là do chồng tôi tự làm hay là chuyện gì khác, nhưng nó thực sự đã xảy ra."
“Chị Lý, em tin lời chị nói.” Hàn Phi đứng trước mặt Lý đại tỷ, hắn ghi nhớ diện mạo của bà: “Chị có lẽ vẫn rất yêu ông ấy? Có phải vẫn còn nhớ đến ông ấy không?”
Hàn Phi đại khái đã hiểu tại sao người phụ nữ lại xuất hiện ở thế giới tầng sâu, thiên phú tưởng niệm bị kích hoạt, người phụ nữ này nói không chừng còn thực sự có thể gặp được chồng mình ở thế giới tầng sâu, chỉ có điều người chồng rất có thể đã biến thành một bộ dạng khác.
"Tôi chắc chắn là không thể quên được ông ấy rồi! Tôi luôn cảm thấy lúc đó ông ấy không phải bị bệnh, mà là cố gắng hết sức để bảo vệ tôi và con trai, cho nên bất luận thế nào tôi cũng muốn tìm được ông ấy." Bác gái Lý cười bất lực: "Tôi đã tìm ông ấy rất nhiều năm rồi mà chẳng có tin tức gì, giờ con trai cũng đã đi làm việc ở nơi khác, nhiều khi ở nhà cô đơn quá, tôi còn ngồi tán gẫu với bức ảnh của ông ấy nữa.”
Khi bác gái cảm thấy hơi buồn, Hàn Phi đã an ủi bà vài câu, sau đó đứng dậy gỡ bức tranh nghệ thuật treo trên tường xuống.
Bức tranh chồng của bác gái thích rất quỷ dị, nó dùng một phương pháp rất trừu tượng để bóp méo một người thành bảy phần, sau đó làm đẹp lại từng phần một.
"Đại tỷ, lúc đó chồng chị có nói gì sau khi xem bức tranh này không?"
“Không nhớ nữa rồi, ông ấy chỉ liên tục khen ngợi những cơ thể người rời rạc này, nói rằng chúng rất đẹp, còn nói bản thân cơ thể người chính là một tác phẩm nghệ thuật.” Bác gái Lý nhớ lại một lúc: “Đúng rồi, lúc đó khi chồng tôi muốn mua bức tranh này, ông ấy được người phục vụ đưa lên tầng 11, hình như còn đến tham quan ở đó cùng với ông chủ khách sạn."
"Tầng 10 và 11 là triển lãm nghệ thuật. Triển lãm nghệ thuật trong khách sạn này e rằng không phải để dành cho người bình thường." Hàn Phi lại mở miệng hỏi: "Đại tỷ, sau khi chồng chị mất tích, chị có đến khách sạn này tìm ông ấy không?"
"Có đến vài lần, nhưng tiếc là khách sạn này khá đặc biệt, nó chỉ phục vụ khách trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, người ngoài cho dù có hẹn trước thì cũng chỉ được ở từ tầng 7 trở xuống." Bác gái Lý không hiểu: "Tại sao trong trò chơi lại xuất hiện kiến trúc giống với hiện thực vậy?"
“Bản thân trò chơi được phát triển bởi Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology, việc có các tòa nhà liên quan đến bọn họ cũng là chuyện bình thường.” Trong hiện thực khách sạn nghệ thuật chỉ phục vụ cho bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tư nhân, trong thế giới tầng sâu, khách sạn nghệ thuật này lại vừa hay ở trong khu vực của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, xem ra mối liên hệ giữa hai bên dường như rất chặt chẽ.
Hàn Phi đã có một kế hoạch, hắn muốn trở thành người quản lý mới của khách sạn này.
"Ở bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có ba hận ý, số lần xuất hiện của chiếc giày trắng nhiều nhất, vậy thì hãy bắt đầu từ nó đầu tiên."
Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng có ý nghĩa đặc biệt đối với Hàn Phi, khi cuộc điều tra dần dần được đào sâu, hắn cảm thấy những gì mình gặp phải khi còn nhỏ cũng liên quan đến bệnh viện này, thậm chí hắn có thể đã từng tiếp nhận điều trị ở đây.
Anh trai của chủ tịch Vĩnh Sinh Pharmaceutical đặc biệt tìm đến hắn, phòng vui chơi của trại trẻ mồ côi trong ký ức thời thơ ấu của hắn lại được xây dựng lại bên trong bệnh viện, cộng thêm nhiều suy đoán về nhân cách hệ chữa trị...
Những manh mối dường như không liên quan đến nhau này, đã toàn bộ đan xen vào nhau, Hàn Phi cảm thấy mình đang từng bước tìm hiểu rõ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
"Cư xá Hạnh Phúc là ngôi nhà đầu tiên, nơi khởi đầu của sự thay đổi nhân cách trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ. Khi một đứa trẻ bước ra khỏi ngôi nhà ban đầu, sau khi tiếp nhận xong sự thay đổi nhân cách, sẽ được đưa đến 'thất lạc viên' để chơi đùa, trải qua thời thơ ấu, cho đến khi trưởng thành." Bản đồ mà Phó Sinh để lại hiện lên trong tâm trí Hàn Phi, khu vực tòa nhà chết chóc, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, công viên vui chơi vừa hay nằm trên một đường thẳng, cách đây rất lâu có vẻ như Phó Sinh đã khám phá như vậy: "Lão già kia rốt cuộc còn giấu bao nhiêu chuyện nữa? Hình như trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cũng có mấy mảnh vụn ký ức của ông ấy, lần này mình nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, tìm cách bắt nhốt ông ấy lại."
Mặc dù Phó Sinh là người dẫn đường cho Hàn Phi, nhưng hắn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cách dạy của ông ấy, vì vậy hắn chuẩn bị tóm lấy các mảnh vụn ký ức, tự mình viết công lược.
“Khụ, khụ!” Thiết Nam ho khan hai tiếng, anh ta ôm chặt bụng mình: “Các vị, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Bụng của anh ta bị lệ quỷ sờ vào, âm khí nhập thể, hiện tại giá trị sinh mệnh đang không ngừng giảm xuống, trên người Thiết Nam, Hàn Phi nhìn thấy sự mong manh của người sống, hắn cũng phần nào hiểu được vì sao Phó Sinh lại trở thành không thể nhắc đến rồi.
Một cái đầu rắn từ trong bóng đen dưới chân Từ Cầm được kéo ra, Hàn Phi đặt thứ đó lên bụng Thiết Nam, một lúc sau, âm khí trong bụng anh ta đã bị hút đi hết.
"Cậu làm thế nào vậy? Vừa rồi là kỹ năng đặc biệt trong bản đồ ẩn à?" Thiết Nam nhìn bụng mình, còn đưa tay ra sờ sờ.
“Đó là thú cưng người nhà tôi nuôi.” Hàn Phi đang suy nghĩ chuyện khác, hắn cầm lấy bức tranh nghệ thuật, lại tiến vào hành lang tầng 7 lần nữa.
"Thú cưng người nhà nuôi? Hai người đã thuần hóa thú cưng như thế nào vậy? Có bí mật gì không?" Mắt Thiết Nam sáng lên, anh ta đi theo sau lưng Hàn Phi.
"Cũng không có bí mật gì, chủ yếu dựa vào sinh mệnh cứng."
"Đại lão, thế thú cưng của anh là gì?"
"Một con mèo con."
Hàn Phi lười bắt chuyện với Thiết Nam, hắn thu lại hết toàn bộ các bức tranh nghệ thuật trên tầng bảy, sau đó đặt trước mặt Nhạn Đường: "Em có thể nhìn thấy điều gì từ những bức tranh này?"
“Cái chết, dục vọng và một loại vẻ đẹp dị dạng.” Nhạn Đường quan sát một lúc rồi xếp các bức tranh nghệ thuật lại với nhau theo một góc độ khác: “Tầng bảy tổng có bảy bức tranh, xem ra mỗi bức tranh đều là độc lập, nhưng trên thực tế có thể ghép lại được với nhau, tạo thành một tổng thể, em cảm thấy những bức tranh như đang kể cùng một câu chuyện.”
"Tất cả biểu cảm của những người trong các bức tranh ở tầng bốn đều đau khổ, chỉ có quỷ giết người cuối cùng lộ ra nụ cười biến thái, nhưng mọi người hãy nhìn những bức tranh ở tầng bảy."
“Tất cả những người bị phân giải, trên mặt đều có biểu cảm hối lỗi, như thể tự nguyện bị giết chết vậy.” Nhạn Đường đặt bức tranh mà bác gái Lý đã xem và một bức tranh khác lại với nhau: “Đặc biệt mọi người hãy chú ý đến hai bức tranh này, bức đầu tiên là bức mà chồng cô Lý thích nhất, từng muốn bỏ tiền ra mua lại. Bức thứ hai vẽ một người đang nằm trên giường, trên giường không phải ga trải giường mà là chiếc áo khoác trắng, ám hiệu rằng anh ta có thể là một bác sĩ, mọi người lại nhìn kỹ bộ quần áo trên người anh ta đi, vừa hay là một bộ âu phục. Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì cô Lý đã nói lúc trước, chồng cô vốn là một bác sĩ, trước khi mất tích mặc một bộ âu phục nói lời tạm biệt với cô Lý, vì vậy em suy đoán người đàn ông dị dạng trong bức tranh thứ hai chính là chồng cô ấy."
Nghe Nhạn Đường phân tích, bác gái Lý liên tục lắc đầu, bà có chút không thể chấp nhận.
"Đặt những bức tranh này lại với nhau còn có thể thấy chúng đều có một điểm chung, tất cả những người bị phân giải đều là bác sĩ, trong bố cục đều có những thứ liên quan đến bệnh viện, hoặc là dao phẫu thuật, hoặc áo khoác trắng, hoặc băng. Hiện tại em vẫn không hiểu tại sao lại như vậy. Tất cả các bác sĩ đều hối lỗi, đều trở thành tác phẩm trong bức tranh, chẳng lẽ hung thủ chính là bệnh nhân cũ của bọn họ?” Nhạn Đường vừa nói xong câu này, phía sau cánh cửa an toàn đột nhiên truyền đến âm thanh dị thường, như thể mạch máu bị vỡ ra vậy.
Vài người vội vàng chạy lại kiểm tra, trên tường mọi thứ vẫn bình thường, chỉ là những đường nét kia trông giống như một khuôn mặt.
Hàn Phi lấy ra dao tái sinh đâm vào khuôn mặt đó, nhưng không có bất kì phản ứng nào.
"Tiểu Nhạn, cháu nói chồng cô cũng đã từng hại chết người sao? Ông ấy tỏ ra ăn năn vì cảm thấy tội lỗi với những người bệnh nhân?" Lý đại tỷ chưa bao giờ tiếp xúc với game thực tế ảo, bà ấy thực sự không ngờ đến trò chơi này lại lợi hại đến vậy, còn có thể gợi lên kí ức tận đáy lòng con người.
"Theo những gì cô vừa miêu tả, cháu nghi ngờ bệnh nhân của chồng cô là một đứa trẻ, lúc còn sống thích đi giày màu trắng, cái chết của chồng cô có liên quan đến đứa trẻ đó, nhưng cái chết của đứa trẻ đó cũng có thể là do chồng cô." Nhạn Đường nhìn xuống bảy bức tranh dưới đất: "Điều cháu nói tiếp theo đây có thể khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng rất có thể đó là sự thật."
"Cháu nói đi, cô muốn nghe ý kiến của cháu."
“Cháu quen nhìn mọi thứ từ góc độ tồi tệ nhất, mà thực tế đã chứng minh, những chuyện tồi tệ nhất đó đều đã xảy ra.” Nhạn Đường cố gắng tiếp tục phân tích, lần này Hàn Phi không ngăn lại: “Chồng cô trước đây có thể rất yêu cô, nhưng không biết từ khi nào ông ấy đã thay đổi, không phải là ông ấy không còn yêu cô nữa, chỉ là có thứ gì đó bên trong nội tâm ông ấy đã bị thay thế. Trước đây ông ấy có thể là một người bình thường, nhưng thông qua phản ứng cuồng nhiệt sau khi xem những bức tranh này ở khách sạn, đại khái có thể suy đoán ra tâm lý của ông ấy."
"Khi một người bình thường nhìn thấy một cơ thể người bị phân mảnh, phản ứng đầu tiên của họ không thể nào là kinh diễm. Bởi vì chúng ta cũng là con người, bản chất của động vật sẽ khiến chúng ta sau khi nhìn thấy cái chết thê thảm của đồng loại, sẽ nhận thức thấy mối nguy hiểm, và trở nên thận trọng hơn. Còn phản ứng chồng cô thì lại ngược lại, ông ấy rất cuồng nhiệt, rất phấn khích, động vật thường có phản ứng theo bản năng như vậy vào thời điểm săn mồi thành công, cũng có nghĩa là chồng cô trong lòng coi mình như kẻ săn mồi, những người khác trong mắt ông ấy có lẽ chỉ là con mồi." Nhạn Đường liếc nhìn bác gái Lý đầy đồng cảm: "Cháu không phủ nhận việc ông ấy yêu cô, nhưng yêu cô không có nghĩa là ông ấy sẽ không làm hại người khác, hai loại tình cảm này không hề mâu thuẫn."
Bác gái Lý không ngờ lại nghe thấy câu trả lời này, bà gần như nhìn những người chơi khác với ánh mắt cầu cứu, hy vọng rằng có người sẽ đứng lên phản bác lại Nhạn Đường.
"Cô nói rằng ông ấy đã gặp riêng ông chủ khách sạn, cùng ông chủ khách sạn lên tầng cao nhất để tham quan, bây giờ cô cũng đã thấy có bao nhiêu người chết trong khách sạn này? Cô cảm thấy bọn họ đến tham quan cái gì?" Nhạn Đường không chút biểu cảm, nói tiếp: "Cô cũng nói rằng ông ấy bắt đầu tham gia một số bữa tiệc đặc biệt sau đó, còn thường xuyên đi công tác, cô cảm thấy ông ấy sẽ tham gia những bữa tiệc như thế nào?"
Dường như thấy bác gái Lý có chút chịu không nổi, Nhạn Đường không nói thêm nữa: "Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cá nhân, không nhất định là sự thật, cô cũng đừng quá bận tâm."
Những lời này của cậu ấy không nói thì không sao, nói xong thì bác gái gần như khóc lên vì khó chịu, bà ấy chỉ muốn chơi game để giải tỏa phiền muộn, nhưng lúc này cảm giác như không thể đè nén được nữa.
“Đừng nói nữa, chúng ta lên tầng xem xem.” Hàn Phi đi tới bên cạnh bác gái, đêm nay hắn có thể dùng một lần hồi hồn: “Nếu như tôi nói chị có khả năng gặp được chồng mình trong thế giới này, chị…"
“Thật sao?” Bác gái Lý ngắt lời Hàn Phi, hai mắt hơi sưng đỏ, thân thể khẽ run lên, cũng không biết là do sợ hãi hay là nguyên nhân khác.
"Chỉ cần còn sống sót, thì sẽ có cơ hội gặp ông ấy, tôi sẽ tận lực giúp chị đoàn tụ, nhưng nếu thực sự có ngày đó, chị cũng sẽ giúp tôi làm một chuyện." Giọng nói Hàn Phi như có ma lực đặc biệt, lúc này hắn giống như con quỷ ném quả táo trong bức tranh, đưa ra điều kiện không thể cưỡng lại được.
“Được!” Chuyện của chồng là một nút thắt trong lòng bác gái Lý, đau khổ của bà bao nhiêu năm nay là vì chồng bỏ đi mà không nói lời từ biệt.
Hàn Phi đã đoán được bác gái Lý sẽ đồng ý, thật ra vừa rồi khi bắt tay với mấy người, đã dùng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, hắn phát hiện phàm là những người sống vô thức tiến vào thế giới tầng sâu, thì nội tâm đều có một ám ảnh.
Ám ảnh trong trái tim của bác gái Lý là sự biến mất của người chồng, ám ảnh trong trái tim của Hoàng Doanh là mẹ vì để cứu anh đã bị chết đuối, cô gái tên là Mèo Lưu Ly có vấn đề về mắt, linh hồn cô ấy giống như một con mèo đầy vết nứt, vừa chạm là có thể vỡ, có thể cô ấy đã bị đánh đập bạo lực thời thơ ấu.
Cùng với việc càng ngày càng gặp nhiều người chơi, Hàn Phi cũng dần dần hiểu ra quy luật, ngoại trừ những người chơi tự tìm đến cái chết khám phá thế giới tầng sâu ra, những người chơi khác muốn vào thế giới tầng sâu cần đồng thời thỏa mãn một số điều kiện.
Giá trị may mắn thấp hơn người bình thường, thiên phú có liên quan đến quỷ quái linh dị, nội tâm bị ám ảnh, đã từng nghĩ đến cái chết tại một thời điểm nào đó.
"Thế giới tầng sâu có lẽ cũng có ý nghĩa tồn tại của nó, không phải vô cớ mà một số người tự tìm đến nơi này."
Hàn Phi dẫn theo mấy người chơi đi đến tầng 10, lại đang bị quỷ đả tường, hiện tại lo lắng cũng vô dụng.
Nếu như quỷ đả tường là do oán niệm cỡ lớn bố trí, vậy có lẽ chỉ có Từ Cầm giải phóng hết tất cả nguyền rủa mới có thể sử dụng bạo lực để xông ra. Chưa đến mức vạn bất đắc dĩ, làm sao Hàn Phi lại có thể để cô ấy mạo hiểm như vậy?
Trước khi kết thúc nhiệm vụ vẫn còn một tiếng, bọn Hàn Phi đến tầng 10, tất cả mọi người đều muốn xem triển lãm nghệ thuật kia cuối cùng là cái gì.
Đẩy cửa an toàn ra, một luồng khí lạnh thoát ra từ bên trong, cảnh tượng trước mắt không có bất cứ liên quan gì đến nghệ thuật, ít nhất theo ý kiến của Hàn Phi là như vậy.
Tầng 10 và 11 đã được mở ra, đại sảnh cao sáu mét chứa đầy các loại tủ lạnh và tủ đông khác nhau.
Chúng được xếp chồng lên nhau một cách ngổn ngang, không ngừng có khí lạnh toát ra từ bên trong, những chiếc tủ đông này dường như vẫn đang hoạt động bình thường.
"Ông chủ khách sạn thích giết người, mấy cái tủ đông này rất có thể dùng để chứa thi thể..." Nhạn Đường còn chưa kịp nói hết, đã bị Thiết Nam bịt miệng lại.
Mấy người chơi đứng yên tại chỗ, toàn bộ đều đang nhìn về phía Hàn Phi.
"Triển lãm nghệ thuật này dường như không giống như những gì tôi tưởng tượng, không ngờ lại là tủ lạnh." Mèo Lưu Ly dìu bác gái Lý, hai người bọn họ đi sau cùng nhóm người.
“Đi sát theo tôi, cẩn thận những kẽ hở đó.” Ánh mắt Hàn Phi đảo khắp đại sảnh, hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn của chủ nhà, ở nơi này, hàn ý truyền đến từ chiếc nhẫn là nặng nhất.
Từ từ tiến về phía trước, đại sảnh hoàn toàn chất đầy tủ lạnh và tủ đông, những đường ngang dọc khắp nơi, có một mùi tanh hôi mà chỉ có cá chết mới tỏa ra trong không khí như vậy.
"Bùm!"
Một sợi dây điện trên đầu đột nhiên bị ngắt, ánh điện chiếu vào bóng tối trong chốc lát, Hàn Phi nhìn thấy có một cửa tủ lạnh nào đó mở ra, bên trong hình như có một khuôn mặt tái xanh.
Lấy dao tái sinh ra, Hàn Phi đứng bên cạnh Từ Cầm, dán vào người đối phương đi về phía trước.
"Chị, đừng sợ, em sẽ bảo vệ chị."
Phòng triển lãm nghệ thuật lớn hơn nhiều so với tưởng tượng, đám người Hàn Phi còn chưa đi được xa, tiếng bước chân đã trở nên hỗn loạn, như thể có những thứ khác đã trà trộn vào trong đội ngũ.
Khi đi qua một góc, Hàn Phi quay đầu lại liếc nhìn một cái, Thiết Nam và Nhạn Đường đi ở phía sau cùng, phía sau lưng bọn họ là một vùng tối đen như mực.
“Hai người, đi nhanh lên.” Hàn Phi vẫy vẫy tay, hắn cứ cảm thấy sau lưng Thiết Nam không giống như vừa nãy, nhưng không nói được có vấn đề ở đâu.
Không ngừng mở các tủ đông ra, nhưng hầu hết các tủ này đều trống rỗng, dần dần Thiết Nam cũng mất kiên nhẫn, lúc này anh ta vừa hay nghe thấy Hàn Phi thúc giục, lập tức tăng tốc chạy về phía trước.
Khi Thiết Nam đang chạy về phía trước, Hàn Phi nhìn thấy phía sau anh ta có thêm hai cái chân, tốc độ của đối phương cũng gần như cùng với Thiết Nam, nửa người trên như đang nằm bò trên người anh ta.
Đưa mắt ra hiệu cho Mèo Lưu Ly và bác gái Lý đi trước, Hàn Phi dừng lại trước mặt Thiết Nam.
“Người anh em, lát nữa anh hãy làm theo những gì tôi nói.” Hàn Phi lấy dao tái sinh ra.
“Cần tôi làm gì?” Thiết Nam rất nhiệt tình, anh ta biết rằng địa vị của một người trong đội phụ thuộc vào sự đóng góp của người đó.
“Khi tôi đếm đến một, anh hãy dùng tốc độ nhanh nhất cúi người xuống.” Ánh dao ấm áp xua tan giá lạnh, Hàn Phi nắm chặt hai tay, đâm sau lưng Thiết Nam.
Mắt thấy lưỡi dao đâm tới, Thiết Nam nhanh chóng ngồi xổm xuống, phía sau truyền đến tiếng băng tuyết bị hàn sắt làm tan chảy.
“Không phải cậu nói sẽ đếm đến một hay sao?!” Thiết Nam ôm đầu, hồn cũng bị dọa bay mất.
Anh ta ngồi trên mặt đất, nhưng khi tay vừa chạm xuống liền phát hiện mặt đất dính đầy máu đen.
Quay đầu nhìn về phía sau, một cái đầu lâu đông cứng vừa rơi xuống đất.
“Không sao rồi.” Hàn Phi thu lại dao tái sinh, bắt đầu nghiên cứu thi thể kia.
“Vừa rồi anh ấy sợ làm anh hoảng loạn nên mới không nói cho anh biết.” Nhạn Đường vươn tay kéo Thiết Nam đứng dậy: "Có phải cảm thấy nguyên nhân phía sau làm người ta ấm lòng không?”