So với Thiết Nam, Nhạn Đường cảm thấy mình ở đây thích hợp hơn, trong cuộc sống hiện thực cậu ấy là một người xuất sắc về mọi mặt, nhưng vì tính cách và một số điều đã trải qua khi còn nhỏ nên có rất ít bạn bè.
Khi lớn hơn, cậu ấy cũng ngày càng thu mình lại, không ai có thể được cậu ấy để vào mắt.
Bề ngoài cậu ấy không tỏ ra coi thường bất kì ai, nhưng trên thực tế thì luôn cảm thấy mình không hợp với hoàn cảnh xung quanh, mình không thuộc về vòng tròn đó, cũng không muốn giả vờ ngốc nghếch để đánh lừa ai cả, càng không muốn cúi đầu để "hòa đồng".
Thông minh, uyên bác, có cái nhìn sâu sắc và khả năng nhận thức phi thường, nhưng tính tình lại thu mình, thờ ơ, luôn nói những phần trọng yếu nhất, không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Cậu ấy vẫn luôn một mình cho đến khi tham gia《Cuộc sống hoàn hảo》, và chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể kết bạn với bất kỳ người nào trong tương lai.
Mọi thứ đã thay đổi bắt đầu từ đêm qua, khi cậu ấy vì tai nạn ngoài ý muốn mà bước vào thành phố bao trùm trong bóng tối này, cậu phát hiện mọi tế bào trong cơ thể đều đang run rẩy, không biết là do sợ hãi hay phấn khích nữa.
Giao tiếp thân mật với đồng đội, không ngừng nỗ lực để sống sót, Nhạn Đường cảm thấy rằng trái tim khô cằn của mình đang được lấp đầy. Cậu ấy có đồng đội, cũng có một hướng đi.
Ánh mắt rời khỏi người Thiết Nam, Nhạn Đường nhìn Hàn Phi đang đeo mặt nạ.
Người này dường như đại diện cho bí mật của cả thế giới, sự tồn tại của hắn dường như đã là một kỳ tích.
Nhạn Đường chưa bao giờ bị thuyết phục bởi bất kỳ ai, nhưng ánh mắt cậu ấy nhìn Hàn Phi lại không tự chủ được mà có chút kính sợ, cậu luôn cảm thấy nếu chọc giận hắn, vậy thì đối phương có thể dễ dàng giết mình cả trong trò chơi lẫn trong hiện thực.
Khi dự đoán những chuyện không hay, Nhạn Đường chưa bao giờ mắc sai lầm, vì vậy ngược lại cậu ấy còn trở thành người ngoan ngoãn nhất trong đội.
“Có phát hiện gì không?” Sau khi Nhạn Đường đỡ Thiết Nam đứng dậy, hai người bước đến bên cạnh Hàn Phi, nhìn cái xác bị băm vụn trên mặt đất.
“Lồng ngực thi thể có một sợi dây màu đen, sau khi cắt đứt nó, thi thể sẽ vỡ tan.” Hàn Phi dùng dao tái sinh khơi sợi dây màu đen lên, trên đó viết đầy những dòng chữ cổ quái.
Sợi dây này được gọi là sợi dây sinh mệnh, là thứ chỉ riêng khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ mới có, hầu hết tiếc nuối và oán niệm cỡ nhỏ sẽ bị sợi dây sinh mệnh trói buộc, trở thành con rối của oán niệm cỡ lớn và hận ý.
"Đối phương dám tấn công chúng ta là chuyện tốt, nó càng làm nhiều chuyện, sơ hở sẽ càng lớn." Hàn Phi đứng dậy nhìn tủ đông chất đầy đại sảnh: "Tủ lạnh, tủ đông, còn có các tạo hình 'điêu khắc băng', ông ta thực sự coi chỗ của mình như một thế giới lớn của băng và tuyết chắc?"
Các tác phẩm trong triển lãm nghệ thuật chính là những thi thể trong tủ đông, thi thể của bọn chúng bị đóng băng, đông cứng tại thời khắc cuối cùng của cái chết.
Từng sinh mệnh mất đi, trở thành bộ sưu tập của ông chủ khách sạn, còn dùng bọn chúng để tổ chức triển lãm nghệ thuật.
“Em luôn nghĩ triển lãm nghệ thuật rất tao nhã, nhưng không ngờ rằng triển lãm nghệ thuật đầu tiên em tham gia lại trông như thế này.” Thiết Nam thận trọng mở tủ đá bên cạnh, mỗi lần mở đều giống như rút thăm trúng thưởng vậy, còn kích thích hơn cả mua xổ số.
"Đây là loại triển lãm nghệ thuật gì vậy? Chẳng qua chỉ là sự tự cao của một nhóm người mất trí, coi sự tàn nhẫn là vẻ đẹp, còn tự mãn về nó. Đúng là bệnh hoạn!" Hàn Phi đá vào tủ lạnh trước mặt, một thi thể tay vẫn cầm thẻ phòng ngã xuống đất, trên mặt đất vết máu đen ngòm trong cơ thể đang chậm rãi tụ lại ở lồng ngực, tựa hồ đang chuẩn bị dùng âm khí toàn thân để tạo ra một sợi dây sinh mệnh.
"Sợi dây sinh mệnh có thể khống chế quỷ quái, nhưng chính sợi dây này dường như cũng là dùng quỷ quái tạo ra, tất cả chấp niệm đều chà xát vào nhau, xoắn lại thành sợi dây không thể thoát ra được." Hàn Phi cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình xuất hiện của dây sinh mệnh, sau đó một dao chém đứt nó.
Khi dây sinh mệnh bị đứt ra, thi thể đông cứng duy trì tư thế quỳ xuống và ngã về phía trước, trước khi cơ thể tan vỡ, dường như lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm với Hàn Phi.
Tất cả chữ viết màu đen trên sợi dây sinh mệnh đều tan biến, cuối cùng chỉ còn lại một chút ánh sáng nhỏ bé, hòa vào mép của con dao tái sinh.
"Ấy?"
Hàn Phi phát hiện ra một điểm rất kỳ lạ, sau khi dùng dao tái sinh cắt một đoạn dây sinh mệnh ra, thì sẽ rút ra thứ gì đó từ bên trong, hình như là vẻ đẹp và nhân tính duy nhất còn sót lại trong chấp niệm của người chết.
"Xem ra không phải quỷ quái nào cũng có thể làm ra sợi dây sinh mệnh, nhất định phải là quỷ có chấp niệm mạnh mẽ, nội tâm không hoàn toàn thối nát, vẫn còn lưu lại chút nhân tính mới được."
Đối với quỷ trong thế giới tầng sâu, nhân tính vừa là trói buộc, cũng vừa là thứ quý giá nhất trong sâu linh hồn họ.
Để sinh tồn, rất nhiều quỷ quái đã hoàn toàn từ bỏ nhân tính, chỉ một số ít còn kiên trì.
Nhưng thật đáng tiếc, sự kiên trì của họ không được đền đáp, thay vào đó, họ bị nhắm đến bởi những quỷ quái đáng sợ hơn, lợi dụng sự trói buộc của nhân tính, biến họ thành sợi dây sinh mệnh.
Sau khi chém chết Cánh bướm, con dao tái sinh trở thành đạo cụ rank E, Hàn Phi vẫn luôn u sầu không biết tiếp tục nâng cao con dao này như thế nào, sự xuất hiện của sợi dây sinh mệnh đã cho hắn một tia hy vọng.
Con dao này đã cứu Hàn Phi mấy lần, xa thì không nói đến, trong thế giới ký ức của điện thờ, hắn rơi xuống giếng sâu, cuối cùng là những nhân tính trong con dao tái sinh đã vươn tay lôi hắn ra ngoài.
Dao tái sinh có thể nói là đạo cụ quan trọng nhất của Hàn Phi lúc này, cường hóa dao tái sinh chính là cường hóa bản thân hắn.
Trong mắt lóe lên một tia sáng, Hàn Phi đã quên mất việc mình tới đây là để cứu người, hắn cầm dao tái sinh cùng Từ Cầm sánh vai đi phía trước nhóm người, đem thiên phú bị động trốn tìm phát huy đến cực điểm.
Vung vẩy cán dao, Hàn Phi huýt sáo, nếu nghe kỹ thì có vẻ như là một bài đồng dao.
Tìm đi, tìm đi, tìm bằng hữu, tìm một bằng hữu tốt, chào hỏi một cái, bắt bắt tay...
Thiết Nam nhìn thi thể bị Hàn Phi chặt vỡ trên mặt đất, sau đó lại nhìn hắn đang có vẻ đắc ý, dáng vẻ đối phương miệng huýt sáo, tay cầm dao, căn bản không giống một người chơi đang bị quỷ đả tường chút nào, cảm giác như hắn mới chính là kẻ cuồng sát biến thái, đang tìm kiếm những người may mắn sống sót trốn trong tủ đông.
Trong chốc lát Thiết Nam hơi hốt hoảng, anh ta khẽ chạm vào Nhạn Đường: "Em có cảm thấy... cậu ấy giống ông chủ khách sạn không?"
“Em không nghĩ anh ấy trông giống ông chủ khách sạn, nhưng em rất muốn trở thành một người như anh ấy.” Nhạn Đường theo sát phía sau.
"Là anh ảo giác à? Suy nghĩ của anh bây giờ bắt đầu khác với những người bình thường rồi?" Thiết Nam rơi vào sự nghi ngờ bản thân, anh ta nhìn tủ đông lạnh đang rỉ nước ở hai bên, nhanh chóng chạy nhanh hơn.
Sau khi Hàn Phi biết được việc cắt đứt sợi dây sinh mệnh có thể tăng cường dao tái sinh thì rất vui mừng, hắn đi giữa đống tủ lạnh và tủ đông, mỗi lần chỉ cần mở cửa tủ chắc chắn sẽ thu được một thứ gì đó.
Nếu như thế giới tầng sâu cũng có cảnh sát, tin chắc lúc này ông chủ khách sạn nhất định sẽ gọi cảnh sát, ông ta là một kẻ biến thái đã tạo ra vô số tác phẩm điêu khắc bằng băng trên xác chết ở trong nhà, nhưng đêm nay một kẻ biến thái hơn đã chạy vào, người đó không cứu người, cũng không ăn cắp bất cứ thứ gì, chỉ chạy đi tìm điêu khắc băng trên người, còn cố tình phá vỡ tất cả.
Từng sợi dây sinh mệnh đều bị cắt đứt, Hàn Phi căn bản không vội vàng rời đi, hắn như là đang hưởng thụ quỷ đả tường, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ thỏa mãn.
Đừng nói là kẻ địch sợ hãi Hàn Phi, lúc này đến đồng đội cũng đều rất hoảng sợ.
Có người chơi bình thường nào lại vui vẻ đi tìm thi thể như vậy không? Trước giờ chơi game chỉ thấy săn tìm kho báu, làm gì có ai đam mê săn xác đâu?
Hàn Phi không giống như đang làm nhiệm vụ, mà là đang hưởng thụ nó, hoàn toàn là hứng thú sở thích cá nhân.
Từng sợi dây sinh mệnh bị cắt đứt, không có thi thể nào có thể thoát khỏi mắt hắn.
Bọn họ đến trung tâm của triển lãm nghệ thuật một cách dễ dàng, xung quanh chất đầy những chiếc tủ lạnh cao, các đường kẻ đan chéo nhau trên mặt đất, phòng triển lãm nghệ thuật mờ ảo dường như đang đón chào du khách.
"Chồng tôi đã từng nhìn thấy những thứ này sao? Lúc đó ông ấy đã nhìn thấy những thứ này?" Bác gái Lý đứng trong đống tủ đông được xếp ngẫu nhiên, bà ấy không thể tin được những điều này.
“Chồng chị chính là bác sĩ trong bức tranh thứ hai, khi ông ấy chết chắc không có nhiều tủ đông như vậy trong khách sạn.” Hàn Phi an ủi bác gái một câu: “Những thứ này đều là được tích lũy theo thời gian, trong bản đồ ẩn không có quy tắc, thế nên mọi người mới nhìn thấy bộ dạng của tội ác khi mất kiểm soát."
Sau khi nói xong, hắn lại nhìn những tủ đông xếp chồng lên nhau như ngọn đồi trước mặt, dưới lớp mặt nạ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Tôi không biết ông chủ khách sạn tạo ra quỷ đả tường bằng cách nào, nhưng chỉ cần tôi không ngừng cắt đứt dây sinh mệnh, thì sức mạnh mà ông ta có thể điều khiển sẽ ngày càng yếu đi, cho đến khi ông ta không thể không xuất hiện và tấn công tôi."
Trung tâm của triển lãm nghệ thuật là một sân khấu nhỏ, sân khấu này không dùng để biểu diễn tài nghệ, trên đó có một bàn mổ, xung quanh có đủ loại dụng cụ, có vẻ như ông chủ của khách sạn này chính là ở đây, khâu ghép các xác chết theo ý mình.
"Trong một đống tủ đông như vậy, tự tay làm ra những tác phẩm theo ý muốn, tên này đúng là đã đạt đến độ điên cuồng nhất định rồi."
Trên sân khấu, Hàn Phi vén tấm vải trắng ở bàn mổ ra, một người đàn ông người đầy vết thương do dao đang nằm trên đó.
Khi nhìn thấy người đàn ông ấy, Hàn Phi khẽ nheo mắt lại, hắn đã nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông trên tường ở đại sảnh tầng một.
Người đàn ông người đầy vết thương do dao chính là ông chủ đầu tiên của khách sạn, cũng chính là người đã xây dựng khách sạn nghệ thuật văn hoa này.
Cầm dao tái sinh lên, mắt Hàn Phi vừa lộ ra sát ý, Từ Cầm đột nhiên bảo vệ bên cạnh hắn.
Cùng lúc đó, người đàn ông trên bàn mổ mở mắt ra, vô số oán niệm xuyên vào trong cơ thể ông ta dọc theo vết thương trên người!
Một lượng lớn âm khí tràn ra xung quanh, bàn mổ lập tức bị sụp đổ.
Tiếng hét vang lên, người đàn ông trên bàn mổ từ từ đứng dậy, sợi dây sinh mệnh màu đen vươn ra từ vết thương của ông ta, siết chặt cơ thể và biến ông ta thành một con rối giật dây.
Da thịt bị xé rách, oán niệm hòa vào nhau va chạm trong cơ thể, người đàn ông lớn tiếng hú lên, ông ta không ngừng kêu to: "Giết tôi đi, xin hãy giết tôi đi!"
Một bên vừa hét lên một cách tuyệt vọng, một bên vừa lao về phía Hàn Phi và Từ Cầm, tốc độ của ông ta nhanh đến kinh ngạc, máu đen bốc mùi hôi thối không ngừng chảy ra khỏi cơ thể.
Từ Cầm đẩy Hàn Phi ra, cô dùng dao ăn chém vào cánh tay của người đàn ông, nguyền rủa xuyên vào da, khiến ông ta kêu lên trong đau đớn, nhưng dường như lại không thể kiểm soát được cơ thể của mình.
Khi vết thương mới xuất hiện, một sợi dây sinh mệnh khác lại xuất hiện từ chỗ vết thương, tốc độ người đàn ông dường như càng nhanh hơn.
Từ Cầm đánh nhau với người đàn ông bù nhìn bị giật dây, tiếng khóc cũng bắt đầu vang lên trong phòng triển lãm, trong bóng tối từ từ xuất hiện những bóng người quỷ dị.
Tay cầm chặt con dao tái sinh, đại não Hàn Phi quay cuồng chuyển động.
"Ông chủ của khách sạn bị đặt lên bàn mổ. Bàn mổ vốn là nơi ông ta chặt chém con mồi, nhưng giờ chính mình lại trở thành con mồi, xem ra ông ta chắc chắn đã bị tấn công lại, người từng bị ông ta giết chết, bây giờ bắt đầu điên cuồng tra tấn ông ta. Nếu nghĩ như vậy, ông chủ khách sạn hiện tại có lẽ là một trong những người bị hại."
Hàn Phi cẩn thận nhớ lại tất cả những bức tranh nghệ thuật trên tường của khách sạn, sau đó lại nhớ tới giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại ở phòng.
"Bất kể là dịch vụ phòng hay người quét dọn, giọng nói của bọn họ đều giống nhau, đều là cùng một người phụ nữ đang nói."
Ông chủ đầu tiên của khách sạn chỉ là một con rối giật dây, nếu muốn phá được quỷ đả tường, hoặc nếu muốn trở thành quản lý mới của khách sạn, vậy bắt buộc phải giải quyết kẻ chủ mưu thực sự đứng sau mới được.
Hàn Phi thậm chí còn nghi ngờ rằng, cả khách sạn này chỉ có một con quỷ, những quỷ quái khác đều là con rối của nó.
"Đại lão, bạn đồng hành của anh mạnh thật đấy......"
Trong khi Hàn Phi đang suy nghĩ về biện pháp đối phó, Thiết Nam và Nhạn Đường đã chết lặng.
Với con dao trên tay, Từ Cầm đang đối đầu trực diện với ông chủ khách sạn, thân ảnh đỏ như máu giẫm lên vô số nguyền rủa, mang theo vẻ đẹp cực độ và nguy hiểm.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Hàn Phi là đùi lớn, không ngờ rằng cơm dẻo thật sự lại chính là của nữ tử áo đỏ trang điểm khoa trương kia, hóa ra người nhà mới là chìa khóa để hắn tung hoành ngang dọc trong bản đồ ẩn.
"Ông chủ khách sạn đang bị thu hút, bây giờ là một cơ hội tốt để ra tay, mấy người cùng đến đây giúp một tay đi."
Hàn Phi nhìn chằm chằm sợi dây sinh mệnh tuôn ra từ vết thương của người đàn ông, sau khi tất cả sợi dây sinh mệnh trong cơ thể ông ta vươn ra, đều sẽ kéo dài lên phía trên, chìm vào bóng tối trên đầu.
"Kẻ chủ mưu đứng sau thực sự đang kiểm soát ông chủ khách sạn thông qua sợi dây sinh mệnh, đối phương có lẽ đang ẩn náu ở đầu kia của sợi dây!" Hàn Phi và mấy người chơi leo lên tủ đông, bọn họ nhìn thấy tất cả sợi dây sinh mệnh đều chìm vào phần đỉnh của triển lãm nghệ thuật, nơi đó có một bức màn sân khấu màu đen.
“Người đang điều khiển ông chủ khách sạn chính là ở sau tấm vải đen?” Hàn Phi quay đầu liếc nhìn sân khấu, Từ Cầm đã để lại vô số vết thương trên cơ thể người đàn ông, còn chặt đứt cả hai cánh tay ông ta, nhưng hoàn toàn đều không có tác dụng.
Những sợi dây sinh mệnh màu đen đó không ngừng mọc ra từ cơ thể người đàn ông, kéo dài đến bóng tối trên đỉnh đầu, sau đó điều khiển cơ thể gần như bị chia năm xẻ bảy của ông ta để tấn công Từ Cầm một cách điên cuồng.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, Từ Cầm cũng có thể bị thương."
Hàn Phi không còn do dự nữa, hắn nắm chặt dao tái sinh: "Thiết Nam, anh là người mạnh nhất, chút nữa anh đỡ tôi lên, tôi sẽ cắt bức màn sân khấu màu đen trên đỉnh đầu ra."
“Cậu hãy cẩn thận một chút, bên dưới tấm vải đen đó căng phồng, bên trong chắc chắc có chứa thứ gì đó vô cùng tồi tệ!” Thiết Nam nửa ngồi trên chiếc tủ đông cao nhất, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Chắc là có thể cắt vụn."
Trong tay Hàn Phi hiện lên một tia sáng chói mắt, nhìn chằm chằm nơi dây sinh mệnh hội tụ, hắn nhét thú cưng của Từ Cầm vào trong quỷ văn, khi âm khí quét qua toàn thân, hắn đột nhiên tăng tốc lao về phía trước.
Một bước nhảy lên, Hàn Phi giẫm lên vai Thiết Nam, tiếp theo toàn lực thúc đẩy quỷ văn, chém thẳng vào tấm vải đen trên đỉnh đầu!
Tiếng gầm thét của dã thú vang lên trong triển lãm nghệ thuật, toàn bộ quỷ văn trên người Hàn Phi bắt đầu bốc cháy, hóa thành một con quái vật khổng lồ mặt mèo cực kỳ hung tợn!
Thiết Nam làm bàn đạp cho Hàn Phi, nắm chặt bờ vai như sắp gãy của mình, ngây ngốc nhìn bóng quỷ khổng lồ phía sau hắn.
"Đây không lẽ chính là con mèo con mà cậu ấy từng nói đến?!"