Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 492 - Chương 492: Qua Cửa!

Chương 492: Qua cửa! Chương 492: Qua cửa!

Bóng quỷ mặt mèo dữ tợn xuất hiện sau lưng Hàn Phi, không ngừng biến âm khí trong cơ thể con rắn màu đen thành sức mạnh cho hắn.

Trong thế giới ký ức, do không có con rắn màu đen, quỷ văn hoàn toàn không phát huy được toàn bộ sức mạnh thực sự, Hàn Phi cũng chưa thử nỗ lực hết mình, cuối cùng có thể gây sát thương lớn như thế nào đối với quỷ ở thế giới tầng sâu.

"Tái sinh!"

Con dao trên tay bị đẩy đến cực điểm, từng cánh tay cùng với Hàn Phi nắm lấy cán dao, ánh sáng chói mắt lập tức xuyên qua tấm vải màu đen trên đỉnh khách sạn, để lại một khe hở cực lớn dài gần ba mét.

Tiếng hét đột nhiên vang lên từ mọi hướng, giọng nữ chói tai gần như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người.

Cùng với bức màn đen bị xé rách còn có vô số dây sinh mệnh nối với nó, những sợi dây sinh mệnh mọc ra từ vết thương của người đàn ông bị cắt đứt, một cơn mưa đen trong không khí rơi xuống, về phần những nhân tính còn lại trong sợi dây sinh mệnh thì bị dao tái sinh hấp thụ.

"Giọng nói này giống với giọng nữ trong cuộc gọi dịch vụ phòng lúc trước, lại là của cô ta!"

Tất cả sợi dây sinh mệnh đều bị cắt đứt, người đàn ông như con rối bị giật dây ngã xuống đất, ông ta thương tích đầy mình, lúc này nhìn giày của Từ Cầm không ngừng van xin cô: "Giết tôi đi, làm ơn hãy giết tôi đi! Giết đi!"

Từ Cầm nhấc giày lên, định dùng một chân đập nát trái tim người đàn ông, thì bên trong tấm màn đen trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên một tiếng cười có phần điên cuồng.

Dần dần, tấm màn đen trên đỉnh triển lãm nghệ thuật hoàn toàn rơi xuống, mọi người lúc này mới kinh ngạc nhìn thấy đằng sau tấm màn dán đầy những bức ảnh.

Nữ có, nam cũng có, có ảnh bọn họ chụp khi còn sống, nhưng phần nhiều là ảnh chụp dáng vẻ sau khi chết.

Bác gái Lý và Mèo Lưu Ly ngồi dưới đất không dám ngẩng đầu nhìn lên, đây là một loại cực hình đối với người bình thường, trái tim bọn họ căn bản không thể chịu đựng được cảnh tượng như vậy.

Nôn khan một tiếng, Thiết Nam ngã ngồi trên tủ đông.

Nhạn Đường cũng tái mặt, có điều cậu ấy càng tò mò hơn là, tại sao Hàn Phi lại không có phản ứng gì?

Nếu là do chiếc mặt nạ đã che đi khuôn mặt, thì tại sao ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như vậy, giống như vực sâu trong núi, không có lấy một tia gợn sóng.

"Anh Hữu Phúc, anh không sợ sao?"

“Trong nhà tôi cũng có một bức tường tương tự như này.” Hàn Phi đang nói về bức tường mà bình thường mình hay phân tích các vụ án, bên trên dán đầy những bức ảnh của các nạn nhân, nhưng mấy người chơi sau khi nghe hắn trả lời, trái tim bắt đầu như muốn nhảy lên.

Trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi đã nhìn thấy quá nhiều di ảnh của người bị hại, cũng đã từng xem qua những bức ảnh với đủ các kiểu chết khác nhau, cho nên lúc này hắn không những không sợ hãi mà còn mở to mắt quan sát từng tấm ảnh.

Không biết là năng lực mang theo từ trong thế giới ký ức còn chưa biến mất, hay là do mảnh vụn nhân cách tác động, Hàn Phi cảm thấy mắt trái của mình thường xuyên phát hiện những thứ đặc biệt.

Ví dụ như bây giờ, khi tiếng cười của người phụ nữ vang lên, Hàn Phi vô cùng nhạy bén nhìn thấy chân dung trong vài bức ảnh đang mỉm cười.

Người phụ nữ trong những bức ảnh đó trông rất giống nhau, nhìn từ trái sang phải, diện mạo của người phụ nữ đã thay đổi từ bình thường trở nên ngày càng xinh đẹp, cuối cùng thì gần như là vô cùng đặc biệt.

Cô ta có một vẻ đẹp mà người bình thường ghen tị vô cùng, nhưng lúc này lại trông như đang khóc, đôi mắt tràn đầy oán hận, đôi môi thấm đẫm máu tươi.

“Sao tôi thấy cô ta trông rất quen, hình như là một ca sĩ trước đây? Nhưng tại sao lại chỉ có cô ta cười?” Hàn Phi kéo Nhạn Đường đến bên cạnh mình: “Tối qua mọi người sau khi đến khách sạn, có nhận được cuộc gọi dịch vụ phòng không?”

“Điện thoại trong phòng vang lên bảy lần, đều là Thẩm Lạc trả lời.” Nhạn Đường không biết Hàn Phi đang muốn nói gì.

"Em có thể nhìn thấy những bức ảnh lớn nhất ở trên đỉnh không? Khuôn mặt của tất cả những người chết trong ảnh đều rất gớm ghiếc, duy chỉ có người phụ nữ này đang cười." Thời gian ở khách sạn của Hàn Phi quá ngắn, vẫn còn rất nhiều phòng chưa kiểm tra, bây giờ đi kiểm tra chắc chắn là không kịp, vì vậy hắn đã nghĩ đến Nhạn Đường.

Người chơi này tuy rằng may mắn rất thấp, nhưng lại có thiên phú rank B hiếm có và trí tuệ ban đầu lên tới 9 điểm, nói không chừng cậu ấy sẽ phát hiện được manh mối nào đó.

"Người phụ nữ đang cười..." Nhạn Đường nhìn một hồi, sau đó đột nhiên mở to mắt: "Em đã từng nhìn thấy cô ta!"

"Nhìn thấy ở đâu?"

"Phòng nghỉ ngơi của nhân viên khách sạn! Bất kể là phòng của nhân viên hay là phòng riêng của ông chủ, bên trong đều treo những bức ảnh nghệ thuật của cô ta!" Nhạn Đường nhớ tới một chuyện: "Lúc mới vào khách sạn tối hôm qua, em liền đi thằng đến phòng giám sát, kết quả là không ngờ nơi nhân viên bảo vệ ngủ cũng treo ảnh của người phụ nữ này ở đó, lúc đó em đã cảm thấy có điều gì đó không ổn! Ngoài ra còn có một điểm khác nữa! Chúng em đã gặp rất nhiều sát thủ trong khách sạn đêm qua, bọn họ có người là người quét dọn, có người là bảo vệ, có người thì là nhân viên lễ tân, mỗi người đều trông không giống nhau, nhưng tất cả giọng nói của bọn họ thì lại đều là của cùng một người phụ nữ!"

Nhạn Đường chỉ vào bức ảnh trên đỉnh đầu, rồi kéo Mèo Lưu Ly đến bên cạnh mình: "Anh Hữu Phúc, Mèo Lưu Ly biết một ít về người phụ nữ đó."

Mèo Lưu Ly rụt rè ôm cánh tay mình, trên mặt không còn giọt máu, bị dọa đến không còn chút sức lực nào nữa: "Người phụ nữ trong bức ảnh là một ca sĩ, cô ta vốn không nổi tiếng cho lắm, nhưng giọng rất hay, con người cũng vô cùng tài hoa. Khi cô ta còn rất nhỏ đã bị một công ty nhìn trúng, công ty đó rất ngưỡng mộ giọng hát và tài năng của cô ta, nhưng lại cảm thấy ngoại hình quá bình thường, nên đã yêu cầu cô ta chuyên viết bài hát cho một nữ ca sĩ khác.”

"Người phụ nữ tất nhiên không cam tâm như vậy, một lòng muốn phát hành ca khúc của riêng mình, nhưng bài hát của cô ta lại không thể trở thành hit. Trên thực tế là do công ty đang giở trò, căn bản không hề tuyên truyền, chỉ muốn bóp chết cô ta với giá rẻ nhất.”

"Lúc đó cô ca sĩ còn rất ít tuổi, sau này tự mình đăng video hát lên mạng, nhưng luôn có một đống thủy quân tấn công ngoại hình của mình, còn lôi gia đình ra bịa đủ thứ tin đồn."

"Sau đó, cô ta đã không còn xuất đầu lộ diện nữa, không ai biết cô ta đi đâu, những bài hát mà cô ta để lại cũng là rất nhiều năm sau mới đột nhiên trở nên nổi tiếng, nhưng không ai có thể tìm ra ca sĩ đó nữa." Mèo Lưu Ly nói tất cả những gì mình biết, điều này khiến Hàn Phi hơi bất ngờ.

"Nữ ca sĩ kia tên gì? Làm sao cô biết những chuyện này?" Hàn Phi nhìn chằm chằm Mèo Lưu Ly, như thể muốn nhìn thấu nội tâm của đối phương.

"Cô ta không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, không ai biết tên thật của cô ta, mọi người chỉ biết tên trên mạng là Lưu Ly, giọng hát của cô ta vô cùng hay, cổ họng như đã được một thiên thần hôn lên vậy, nhưng những bài hát của cô ta bài nào cũng tràn ngập tuyệt vọng, giống như một con chim lạc đường, nhìn về hoang dã, sau đó nhổ từng cái lông một của mình." Mèo Lưu Ly đặt hai tay lên ngực: "Bản thân tôi cũng học nhạc, tôi có một chút cảnh ngộ tương tự cô ta, mặc dù cô ta không nổi tiếng lắm, nhưng trong trái tim tôi cô ta là ca sĩ giỏi nhất.”

"Một ca sĩ tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại hận ông chủ khách sạn như vậy?" Nhạn Đường ra sức suy nghĩ về mối liên hệ trong đó, là một người chơi của thế giới tầng cạn, cậu ấy có lẽ vẫn chưa quen với cách suy nghĩ ở âm gian.

Khi cậu ấy còn đang cau mày suy nghĩ, Hàn Phi đã có câu trả lời: "Bác gái Lý vừa rồi nói khách sạn chỉ nhận khách của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đó thôi, nữ ca sĩ tới đây nhất định là vì phẫu thuật thẩm mỹ, trong những bức ảnh này cô ta càng ngày càng xinh đẹp, cười cũng càng ngày càng thương tâm và đau khổ, xem ra sau khi cô ta trở nên đẹp hơn cũng đã mất đi thứ gì đó. Nhìn từ việc cô ta không ngừng tra tấn ông chủ khách sạn, chắc chắn là ông chủ đầu tiên đã giết chết cô ta, hơn nữa còn dùng cách tàn nhẫn nhất."

Hàn Phi nắm lấy Nhạn Đường: "Em vừa nói trong phòng riêng của ông chủ khách sạn cũng có ảnh của người phụ nữ?"

“Đúng vậy.” Ánh mắt Nhạn Đường cũng sáng lên, cậu cảm thấy mình phải học cách suy nghĩ của Hàn Phi.

“Lập tức đưa anh đến đó!” Hàn Phi kéo Nhạn Đường và Thiết Nam, bắt đầu chạy ra khỏi đại sảnh.

Từ Cầm vẫn còn đang do dự không biết có nên giết ông chủ khách sạn hay không, nhìn thấy Hàn Phi rời đi, liền nắm lấy linh đàn, ném nó qua.

Sau khi bắt được linh đàn, Hàn Phi và Nhạn Đường cùng nhau lên tầng chín.

Mặc dù tầng chín cũng đều là phòng dành cho khách nhưng ở đây lại nghiêm cấm khách đi vào, khóa điện tử trên cửa cũng khác với các tầng ở tầng dưới.

"Chính là ở đây!"

Sau khi đá tung cánh cửa của căn phòng trong cùng trên tầng chín, Hàn Phi cảm thấy một tia ớn lạnh truyền đến từ chiếc nhẫn, hắn cầm dao từ từ bước vào trong phòng.

Ông chủ khách sạn đã cải tạo tầng chín thành phòng đặc biệt dành cho khách, nhìn từ bên ngoài không khác gì những căn phòng dành cho khách khác, trên thực tế, trong phòng có một cánh cửa bí mật được giấu kín.

Tất cả các phòng trên tầng chín đều thông nhau, còn có một số lượng lớn các ngăn bí mật, trong những ngăn bí mật đó đều đặt một số công cụ tra tấn con người.

"Theo suy đoán của em, ông chủ khách sạn sẽ dụ con mồi lên tầng chín, rồi nhân cơ hội ra tay sát hại nạn nhân."

Nhạn Đường dẫn Hàn Phi vào phòng ngủ chính, trên chiếc giường đơn rất lớn treo bức ảnh của Lưu Ly, trong bức ảnh cô ta vẫn lộ ra một nụ cười bi thương.

Giẫm lên chiếc tủ đầu giường, Hàn Phi đang định gỡ bức ảnh xuống thì Nhạn Đường đột nhiên ngăn lại.

"Lần trước em cũng muốn gỡ bức ảnh xuống, nhưng chỉ cần chạm vào nó, sẽ thu hút đủ các thứ khác nhau đến."

“Không sao.” Hai tay Hàn Phi dùng sức gỡ bức ảnh xuống, bức ảnh nhìn thì rất nhẹ, nhưng thật ra lại nặng như một người trưởng thành.

Mặt sau của bức ảnh dính đầy tia máu và tóc đen, phía sau khung ảnh bình thường còn có dán một bức ảnh khác.

Trên bức ảnh dính đầy vết máu ở phía sau là một người phụ nữ trông rất bình thường, cô ta bị bịt mắt buộc vào ghế, trong miệng như thể đang hát.

Còn trước mặt cô ta là bàn mổ, một người đàn ông quay lưng về phía cô ta đang làm cái gọi là "tác phẩm nghệ thuật".

Máu bắn tung tóe lên mặt người phụ nữ, khiến cô ta sợ chết khiếp, nhưng dường như vẫn không dám ngừng hát.

"Đây có lẽ mới là chân tướng."

"Bùm!"

Khung ảnh của người phụ nữ rơi xuống đất, khi Hàn Phi đi tới đỡ khung ảnh thì phát hiện dưới gầm giường không ngừng rỉ ra máu.

Hắn nhấc cả tấm ván giường lên, nhìn thấy dưới gầm giường có người dùng máu để lại những dòng chữ gây sốc.

"Ngày 9 tháng 11, bệnh viện đó nói rằng tôi không đủ tư cách, nhưng ông chủ khách sạn cảm thấy thiên phú của tôi không nên bị chôn vùi. Tôi nghĩ rằng mình đã gặp được quý nhân, rất vui vẻ, nên đã làm theo yêu cầu của ông ta, quyết định chờ thêm một đêm nữa trong khách sạn, ông ta hứa với tôi rằng sẽ cố gắng thuyết phục các bác sĩ trong bệnh viện."

"Ngày 10 tháng 11, hơn một giờ sáng, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, hỏi tôi có phải cần dịch vụ phòng không, tôi rất lịch sự cúp máy nhưng một lúc sau đối phương lại gọi lại, tôi hơi tức giận, nói với họ vài câu. Vốn tưởng họ sẽ dừng lại ở đây, nhưng ai ngờ một lúc sau bọn họ lại gọi điện đến."

"Vô cùng bực mình, tôi đã rút dây điện thoại ra, tôi nghịch điện thoại một lúc rồi rất nhanh lăn ra ngủ."

"Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tôi luôn cảm thấy bên cạnh có thứ gì đó, đột nhiên mở mắt ra, tôi phát hiện tất cả đèn trong phòng mình đều đã bị tắt!"

"Tôi nhớ rõ ràng là nó đã mở khi tôi ngủ, lúc đó tôi rất sợ hãi, đi lấy điện thoại di động, nhưng đột nhiên tôi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông vang lên bên tai."

"Xin hỏi cô có cần dịch vụ phòng không?"

Hàn Phi chưa kịp đọc xong, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, khiến cả hắn và Nhạn Đường đều giật mình.

“Anh Hữu Phúc, chúng ta có nghe không?” Nhạn Đường còn nhỏ, cậu học sinh quái gở kiêu ngạo này ở trước mặt Hàn Phi ngoan ngoãn đến mức như thể không phải là cùng một người.

“Tại sao lại không nghe?” Hàn Phi nhấc điện thoại lên đặt vào tai mình.

Một giọng kẽo kẹt vang lên trong điện thoại, không bao lâu sau, một người phụ nữ như nằm ở bên tai Hàn Phi nói: "Anh có cần dịch vụ phòng không?"

Rút dao chém về bên trái, Hàn Phi như thể đã đoán trước đối phương sẽ tấn công mình vậy.

Một sợi dây sinh màu đen bị cắt đứt, nhưng dường như nó đã đâm vào tổ ong bắp cày, cả căn phòng bắt đầu dị biến.

Tiếng cười điên cuồng của người phụ nữ phát ra từ trong điện thoại, TV, gương, bức ảnh, cửa sổ, trong nháy mắt, hầu như khắp nơi đều có một người phụ nữ đang từ từ lộ ra nửa khuôn mặt đẫm máu và nước mắt.

Cô ta lặp đi lặp lại câu có cần dịch vụ phòng hay không, cơ thể vặn vẹo đang từ từ tiến lại gần.

Cảnh tượng này khiến Nhạn Đường sợ hãi đến suy sụp, ngay cả người có bình tĩnh hơn nữa cũng sẽ mất đi lý trí khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

“Đừng sợ, cô ta đã bị chúng ta bao vây rồi.” Hàn Phi vươn tay nắm vai Nhạn Đường kéo cậu ra phía sau.

“Anh, anh điên rồi sao?” Nhạn Đường nắm chặt ống tay áo của Hàn Phi, thân thể không tự chủ được run lên, cậu ấy không thể còn giữ được bình tĩnh nữa.

"Em có thiên phú đặc biệt, trí tuệ ban đầu cũng rất cao, nhưng góc độ nhìn nhận sự việc lại quá tự cao tự đại, sau này em đi theo anh đi, anh sẽ thay đổi nhân sinh cho em." Hàn Phi mở nắp linh đàn, bóng tối trong cả căn phòng dường như đều có sinh mệnh, từng bóng quỷ lần lượt bước ra.

Hàn Phi chặn tầm mắt của Nhạn Đường, quay đầu tiếp tục nhìn dòng chữ viết bằng máu ở ván giường.

"Ngày 11 tháng 11, đêm qua ông chủ khách sạn nửa đêm đưa tôi đến triển lãm nghệ thuật trên tầng mười, nói với tôi rằng ông ta là một người yêu nghệ thuật đến nhường nào, ông ta gọi những tác phẩm của mình là bữa tiệc cơ thể người, tên điên này trước đây là bác sĩ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, ông ta đã sử dụng cơ thể người làm chất liệu để điêu khắc, rồi dần dần bị nghiện, ông ta cần sự sáng tạo tự do hoang dã hơn nữa.”

"Vẻ đẹp của bản khắc không còn là thứ ông ta theo đuổi nữa, nhưng ông ta không thể tùy ý động dao lên mặt khách hàng, vì vậy ông ta đã chuyển sang một chủ ý khác."

"Tầng 10 và 11 đều là nơi triển lãm nghệ thuật, ban ngày triển lãm các bức tranh của ông ta, ban đêm thì triển lãm điêu khắc."

"Tên ác quỷ đó có nói một câu không hề sai, ông ta thực sự rất coi trọng thiên phú của tôi, không muốn thiên phú của tôi bị chôn vùi, vì vậy muốn biến tôi thành một chiếc hộp nhạc, để tôi trở thành một phần nghệ thuật của ông ta."

"Ngày 30 tháng 12, tôi có giọng hát đẹp nhất trên thế giới, cũng có đôi má đẹp nhất trên thế giới, nhưng trừ chúng ra, tôi đã mất đi tất cả mọi thứ."

"Mỗi đêm tên ác quỷ đó đều sẽ sáng tác trong tiếng hát tuyệt vọng của tôi, tôi buộc phải chứng kiến ông ta làm những chuyện điên rồ đó, tôi biết mình cũng đã trở thành một con quái vật."

“Trong lòng tôi mất đi cảm xúc làm người, đột nhiên không thể hát nổi những bài hát mà mình đã từng rất yêu thích.”

"Cổ họng từng được thiên thần hôn lên, giờ đã bị ác quỷ khóa chặt."

"Sự tuyệt vọng trở nên tê dại, tôi cắn vào lưỡi mình như một con chim đâm vào lồng rồi chết."

Hàn Phi đã đọc xong những chữ viết bằng máu trên ván giường, tất cả hư ảnh trong phòng khách sạn cũng đều đã bị những người hàng xóm quét sạch, khi Nhạn Đường định thần lại, trong phòng chỉ còn lại một đống hỗn độn.

Khi hư ảnh cuối cùng bị đánh cho tiêu tán, bức ảnh và khung hình của người phụ nữ vỡ thành nhiều mảnh, máu đỏ tươi chảy ra từ bên trong, còn có một giọng hát yếu ớt phát ra từ đó.

“Đi thôi, chúng ta đi phá hết tất cả các khung ảnh của cô ta!” Hàn Phi từ trước đến nay đều rất nói đạo lý, nhưng hắn sợ đối phương không như vậy, vì vậy hắn phải cố gắng hết sức làm suy yếu thực lực của đối phương.

"Oán niệm cỡ lớn này, thật sự rất khó đối phó."

Ôm linh đàn, dưới sự dẫn đường của Nhạn Đường, Hàn Phi đã dùng con dao tái sinh xuyên thủng tất cả các khung ảnh được đặt trong phòng nghỉ ngơi của nhân viên và phòng làm việc.

Mỗi một khung hình đều sẽ chảy ra máu, biểu cảm của người phụ nữ trong khung ảnh cũng trở lại bình thường, cô ta không còn lộ ra nụ cười bi thương và đau đớn đó nữa.

Oán niệm cỡ lớn ban đầu không hề để tâm đến đám người Nhạn Đường, cho bọn họ cơ hội chạy khắp nơi, vừa hay Nhạn Đường tỉ mỉ, nên Hàn Phi mới có thể phá hủy tất cả khung ảnh trong thời gian ngắn nhất.

Khi khung ảnh cuối cùng của người phụ nữ bị phá hủy, tiếng cười chói tai của người phụ nữ vọng ra từ đỉnh lầu.

Nếu phân biệt kỹ, còn có thể phát hiện ra rằng trong tiếng cười này, mơ hồ có lẫn cả tiếng hát.

"Trở về tầng mười!"

Chạy về phía tầng mười, Hàn Phi mở đường với con dao tái sinh trong tay, những tiếc nuối thông thường căn bản không thể ngăn cản được hắn.

Sau khi đạp tung cánh cửa, trong phòng triển lãm nghệ thuật tầng mười, một số lượng lớn sợi dây sinh mệnh rơi xuống từ các bức ảnh, mắc vào xác chết trong tủ đông đang bao vây Từ Cầm.

"Bức ảnh! Phá hủy mấy bức ảnh trên đỉnh đầu đó đi!" Hàn Phi cao tiếng hét lớn, những người hàng xóm trong linh đàn đồng thời ra tay, người phụ nữ vốn đã suy yếu rất khó có thể chống đỡ được nữa.

Những bức ảnh bị xuyên thủng, khi Hàn Phi định chém vụn bức ảnh cuối cùng, tất cả sợi dây sinh mệnh còn sót lại trên nóc đã quấn lấy bức ảnh, đập mạnh về phía Mèo Lưu Ly.

Mèo Lưu Ly chỉ biết hát và nhảy hầu như không có sức chiến đấu, cô cũng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa mình và thần tượng lại diễn ra theo cách này.

Sợi dây sinh mệnh đen kịt như một chiếc cùm trói buộc tâm hồn, chỉ cần chạm vào là sẽ đi vào linh hồn và kí ức của con người, người phụ nữ đã hoàn toàn phát điên. Khuôn mặt thanh tú trong bức ảnh của cô ta đã bị xé toạc, cái miệng từng hát những bài hát đẹp đẽ vô song, giờ chỉ còn lại vô số tia máu sau khi mở ra.

"Em vẫn luôn rất muốn gặp chị..."

Đã quá muộn để né tránh, Mèo Lưu Ly dường như căn bản cũng không nghĩ đến việc né tránh, đan hai tay vào nhau, cô ngân nga một giai điệu đặc biệt.

Không có ca từ, nhưng giai điệu lại như thể hoàn toàn nhảy nhót trên trái tim con người, vô cùng cảm động, nhưng cũng vô cùng bi thương.

"Nỗi tuyệt vọng mà chị đã từng trải qua trong quá khứ đang lặp lại trên người em, em đã không thể chịu đựng thêm được nữa." Trên bề mặt da của Mèo Lưu Ly xuất hiện những vết nứt nhỏ, cô ấy dường như không quan tâm đến sống chết, chỉ muốn ngân nga hết bài hát đó, đây dường như là nguyện vọng cuối cùng của cô ấy.

Nghe được giai điệu quen thuộc, trong mắt người phụ nữ trên bức ảnh hiện lên một tia đau khổ, cô ta giãy dụa một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là không dừng lại.

Bức tranh bị sợi dây sinh mệnh quấn lấy đập vào người Mèo Lưu Ly, nhưng bên trên chiếc áo khoác của Mèo Lưu Ly đột nhiên mở ra rất nhiều đôi mắt.

Đôi mắt trống rỗng như đến từ vực sâu, một cô bé ôm bể cá, lẳng lặng nhìn người phụ nữ trong ảnh.

Tiếng khóc dần dần áp chế mọi âm thanh, một con dao sáng chói cắt vụn toàn bộ bức ảnh và sợi dây sinh mệnh từ phía sau.

Trên sân khấu nhỏ có một người phụ nữ không có lưỡi đang ngồi, tay chân cô ta bị xích vào ghế, trước mặt đặt một chiếc hộp nhạc màu vàng.

Trong chiếc hộp nhạc như lồng chim bằng vàng, có đặt đầu lưỡi đầy oán niệm và nguyền rủa không dứt.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ rank F —— Dịch vụ phòng đặc biệt! Điểm kỹ năng +3! Đạt được kỹ năng rank F —— Thưởng thức nghệ thuật."

Khi bức ảnh bị vụn ra, hàn ý lạnh thấu xương cũng tan biến.

Như thể bức màn vô hình trên không trung bị xé vụn, cảm giác áp bức từ từ biến mất, đám Hàn Phi đã phá vỡ quỷ đả tường.

Phòng triển lãm nghệ thuật trên tầng 10 cũng phát sinh thay đổi, những chiếc tủ đông chất đầy đã trở thành những bức tranh, thứ duy nhất không thay đổi là sân khấu ở trung tâm phòng triển lãm.

"Thưởng thức nghệ thuật (rank F): Bạn có yêu cầu đặc biệt đối với các tác phẩm nghệ thuật, bạn cũng có óc thẩm mỹ đặc biệt, bạn có thể dễ dàng nhìn thấy khuyết điểm trong các tác phẩm nghệ thuật, khả năng này mỗi đêm có thể sử dụng năm lần."

Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Hàn Phi vốn dĩ không quan tâm, hắn cũng không có hứng thú đến kỹ năng loại cuộc sống như thưởng thức nghệ thuật gì đó, nhưng ngờ đâu khi hắn nhìn sang Nhạn Đường bên cạnh, hệ thống lại nhắc nhở hắn có sử dụng khả năng thưởng thức nghệ thuật hay không.

Sau khi xác nhận sử dụng khả năng này, Hàn Phi vậy mà lại nhìn ra được điểm yếu nhất trong phòng hộ cơ thể của Nhạn Đường, hắn nhìn ra "khuyết điểm" trên cơ thể người sống!

“Thưởng thức nghệ thuật này cũng coi người và quỷ là tác phẩm nghệ thuật sao?” Hàn Phi lại thử với Khóc, quả nhiên không sai, khả năng thưởng thức nghệ thuật này có thể giúp hắn tìm ra khuyết điểm của đối phương, cho phép hắn tập trung toàn lực tấn công vào điểm yếu của đối phương.

"Nghệ thuật con người quả thực cũng là nghệ thuật."

Hàn Phi lại sử dụng một lần nữa lên người phụ nữ trên sân khấu, lần này hắn nhìn thấy một sợi dây sinh mệnh màu máu giấu sau lưng cô ta, còn có nửa đầu lưỡi trong hộp nhạc.

Sau khi trao đổi ánh mắt với Từ Cầm, Hàn Phi và nhóm hàng xóm tấn công đến.

Quỷ đả tường đã làm tiêu hao rất nhiều âm khí của đối phương, bây giờ là thời điểm tốt nhất để ra tay.

Lấy dao tái sinh ra, ngay lúc Hàn Phi đang định tiến lên, trong phòng triển lãm nghệ thuật tĩnh mịch tầng mười đột nhiên vang lên một giai điệu quen thuộc.

Bài hát mà Mèo Lưu Ly ngâm nga vừa rồi lại vang lên, chỉ có điều lần này bài hát phát ra từ hộp nhạc.

Hàn Phi và những người hàng xóm nghĩ rằng người phụ nữ sẽ chống lại, nhưng ai ngờ người phụ nữ đó từ từ mở mắt ra, sau đó nhìn về phía Mèo Lưu Ly.

Cô ta lay động xiềng xích trên người, thân thể bắt đầu nhúc nhích từng chút một, muốn đứng lên, nhưng cơ thể thối rữa bị khóa chặt trên ghế, linh hồn bị sợi dây sinh mệnh phía sau xuyên qua.

Người phụ nữ là cốt lõi của cả tòa nhà, oán niệm của cô ta bao trùm tòa nhà, có thể kiểm soát mọi thứ ở đây, nhưng cô ta cũng bị mắc kẹt mãi mãi ở nơi mà mình muốn thoát ra nhất này.

Bình Luận (0)
Comment