Sau khi dặn dò một số chú ý với ba người chơi còn lại, Hàn Phi không quản bọn họ nữa.
Hồi hồn mỗi đêm chỉ có thể dùng một lần, Hàn Phi phải mất ba đêm mới đưa được hết những người chơi này trở về, còn người chơi giá trị may mắn bằng 0, hắn nghĩ rằng đối phương có xác suất là đã chết rồi.
Lúc đó bọn họ đã tìm kiếm rất lâu trong khách sạn cũng không thấy người, hô hoán cũng không nhận được phản hồi, giống như suy đoán của Nhạn Đường, cho dù người này không bị quỷ hại chết, thì có lẽ cũng đã rời khách sạn trước.
Hàn Phi bây giờ chỉ mong đối phương sẽ gặp được chút may mắn, trốn trong một tòa cao ốc gần sương mù, tuyệt đối không tiến sâu vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, như vậy lần sau khi khám phá khu vực bệnh viện, còn có khả năng gặp được người chơi đó.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ rank F, 5 người chơi thì đã giải cứu 4 người, còn trở thành bạn của họ, đêm nay với Hàn Phi cũng thật phong phú.
Trở lại tòa nhà chết chóc, những người hàng xóm vẫn đang tiêu hóa hàng hóa mang từ bách hóa thương mại về, càng về sau thực lực của bọn họ càng mạnh.
Hàn Phi cũng không làm phiền những người hàng xóm, hắn bảo Phong Tử Du và mấy người bảo vệ của tòa nhà chết chóc chú ý một chút đến mấy người chơi kia, sau đó thoát khỏi trò chơi.
Sắc máu buông xuống, Hàn Phi đã rất quen thuộc với tất cả những thứ này, khi cảm giác được sau lưng có thứ gì đó kề sát, còn muốn chào hỏi đối phương, đáng tiếc còn chưa kịp nói thì ý thức của hắn đã trôi đi mất.
Mở hai mắt ra, Hàn Phi cởi mũ bảo hiểm, đi ra khỏi máy chơi game.
“Nếu như có thể luôn dễ dàng như thế này thì thật tốt.” Hàn Phi nhìn bức tường dán đầy ảnh của các nạn nhân, nhớ tới cảnh tượng lúc mới vào game: “Chỉ cần mình có thể không ngừng mạnh lên, sớm muộn cũng có thể biến trò chơi này thành một trò chơi hệ chữa trị thật sự."
Một trò chơi hệ chữa trị tốt không chỉ có thể chữa lành cho bản thân, mà còn có thể chữa lành cho những người khác.
Mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng Hàn Phi không buồn ngủ chút nào, bật đèn trên bàn bắt đầu đọc sách.
Sau khi tiến vào thế giới tầng sâu, Hàn Phi đã hiểu sâu sắc một chân lý, những thứ trong sách mặc dù ít dùng đến, nhưng khi thực sự cần mới thấy tiếc vì đã đọc quá ít, nếu không tự mình trải nghiệm thì sẽ không thể biết được sự gian nan bên trong.
Trước đây hắn chỉ tập trung vào diễn xuất mà bỏ qua rất nhiều thứ, nghĩ rằng chỉ cần kỹ năng diễn xuất tốt là được, nhưng bây giờ hắn đã có giác ngộ cao hơn.
Để có thể tồn tại trong thế giới tầng sâu, hắn phải học thêm nhiều kiến thức hơn nữa, từ tâm lý tội phạm đến quản lý doanh nghiệp, từ cấp cứu y tế đến quy hoạch đô thị, những thứ phải học thực sự còn quá nhiều.
"Khi còn sống hà tất ngủ nhiều, sau khi chết tự sẽ yên giấc ngàn thu. Sau khi offline mình phải chăm chỉ học tập, giết chết những kẻ không thể nhắc đến ở thế giới tầng sâu."
Vừa nghĩ đến những kiến thức này nói không chừng có thể cứu sống mình khi cần thiết, Hàn Phi càng hăng say học tập.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng qua khe hở trên rèm cửa, sau khi Hàn Phi đã xem rất lâu bộ tài liệu điều tra tội phạm hình sự và video thực hành phẫu thuật, hắn phát hiện cùng với việc thể lực không ngừng được cải thiện, đại não cũng hiếm khi thấy mệt mỏi.
Có vẻ như chỉ có một cơ thể như vậy mới có thể chịu được áp lực đáng sợ do nhiệm vụ kế thừa điện thờ mang lại.
“Lệ Tuyết bây giờ chắc đã dậy rồi?” Nhìn chuẩn thời gian, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra bấm số của đối phương.
Hắn bên này còn chưa kịp nói thì giọng của Lệ Tuyết đã phát ra từ điện thoại: "Lại tìm người à? Ngày nào em cũng đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức của chị, rốt cuộc em dậy lúc mấy giờ mỗi ngày vậy?"
“Em đúng 12 giờ đi ngủ, nhưng thường dậy tương đối sớm.” Hàn Phi nhớ lại thông tin của những người chơi kia, hắn muốn làm rõ rốt cuộc loại người như thế nào dễ bị thu hút vào thế giới tầng sâu nhất.
Sau khi giải thích sự tình cho Lệ Tuyết xong, Hàn Phi cúp điện thoại và gửi một tin nhắn khác cho Hoàng Doanh, muốn hỏi anh có gặp phải chuyện gì đặc biệt trong thế giới tầng cạn không.
Hoàng Doanh là người bạn quan trọng nhất của Hàn Phi, cũng là người giúp đỡ cốt yếu nhất trong giai đoạn này.
Nếu như một ngày nào đó lối đi từ thế giới tầng sâu đến thế giới tầng cạn được mở hoàn toàn, thế giới tầng cạn xuất hiện vấn đề lớn, vậy thì Hoàng Doanh có thể lợi dụng sức mạnh kêu gọi người chơi đứng đầu của mình để làm rất nhiều chuyện.
Lo trước tính sau, Hàn Phi cũng không biết 《Cuộc sống hoàn hảo》sau này sẽ như thế nào, hắn chỉ có thể cố gắng làm đến tốt nhất.
Cuộc gọi điện video được kết nối, sắc mặt của Hoàng Doanh hơi kém, kể từ sau khi giết chết Cánh bướm, đây dường như là lần đầu tiên anh tiều tụy như vậy.
"Anh Hoàng, bên phía anh có chuyện gì xảy ra à?"
"Anh đã được thăng cấp đến level 20 rồi, tối qua làm nhiệm vụ chuyển nghề. Đúng rồi, vừa hay anh đang muốn xin lời khuyên của em." Hoàng Doanh vuốt ngón tay trên màn hình, lại gửi một tài liệu mới cho Hàn Phi: "Bây giờ anh có thể chuyển sang nghề thứ hai rồi, trước mắt anh đang có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục củng cố chuyên sâu nghề huyết y, thân phận huyết y hiện tại của anh đã là tội phạm bị truy nã trong toàn thành phố rồi."
"Nghề huyết y này đã được coi là rất mạnh rồi, chẳng lẽ anh lại kích hoạt những nghề nghiệp ẩn khác rồi à?"
"Đúng vậy, bởi vì thiên phú ác mộng của mình, nên rất nhanh chóng học được tất cả các khả năng liên quan đến giấc mơ, vừa hay nghề nghiệp phụ trong 《Cuộc sống hoàn hảo》lại không giới hạn số lượng, vì vậy anh đã học hết một lượt tất cả các nghề liên quan đến giấc mơ mà mình tìm thấy. Tối qua ngay khi anh đạt đến level 20, AI nhắc nhở anh kích hoạt một nghề nghiệp ẩn độc quyền —— Người xem trộm giấc mơ." Hoàng Doanh tin tưởng Hàn Phi một cách vô điều kiện, chia sẻ mọi bí mật với hắn.
"Người xem trộm giấc mơ? Nghề này có năng lực gì đặc biệt?"
"Hiện tại anh cũng không rõ, hẳn là giống với những loại như người thôi miên, bác sĩ tâm thần? Nhưng nhìn từ nhiệm vụ chuyển nghề, nghề nghiệp ẩn này cực kỳ biến thái, cần phải nhập mộng NPC mới có thể giúp bọn họ tìm được thứ mà họ đã bỏ lỡ trong giấc mơ." Hoàng Doanh nắm lấy mái tóc rối bù của mình: "Trong《Cuộc sống hoàn hảo》, mỗi người chơi chỉ có thể có một nghề nghiệp chính, nhưng cứ mười cấp lại có thể cường hóa một nghề phụ, hiện tại anh đang do dự giữa huyết y và Người xem trộm giấc mơ, cái nào phù hợp với mình hơn? Huyết y là món quà cuối cùng của Phong Tử Du tặng anh, nghề nghiệp ẩn chữa trị giết chóc hiếm có, nhưng Người xem trộm giấc mơ có vẻ phù hợp hơn với thiên phú của anh, hơn nữa chỉ cần anh chuyển nghề thành công, thì đó sẽ là nghề nghiệp độc quyền của anh ..."
Nếu như người bình thường có thể kích hoạt một nghề nghiệp ẩn cấp thấp, thì sẽ phấn khích đến ba ngày không ngủ được, nhưng Hoàng Doanh lại bối rối giữa hai nghề nghiệp ẩn này, không thể không nói rằng Hoàng Doanh hiện tại quả thực đã có tầm nhìn của game thủ đứng đầu.
"Đừng từ bỏ nghề huyết y, người xem trộm giấc mơ cũng hãy nỗ lực luyện tập, cả hai nghề này đều cần, nếu như anh không có đủ nguồn lực, có thể đến lấy bất cứ lúc nào, sau lưng anh còn có em, không cần lo lắng." Đây là lần đầu tiên Hàn Phi nghe nói về nghề người xem trộm giấc mơ, hắn cũng không biết nghề nghiệp này như thế nào, nhưng nếu như nghề này là nghề độc quyền của Hoàng Doanh, vậy nhất định không nên bỏ lỡ.
"Được, anh hiểu phải làm gì rồi."
“Nói chuyện khác đi, đám người chơi biến mất trong mê cung bây giờ thế nào rồi?” Hàn Phi vẫn khá quan tâm đến những người đó.
"Đều vẫn chưa ra, may mắn thay, họ đều là những game thủ hàng đầu, toàn bộ đều thuộc các công ty game lớn, hàng ngày đều sẽ có người trông coi máy chơi game, ít nhất trong vòng một tuần sẽ không có vấn đề gì." Hoàng Doanh cũng để mắt đến những người đó: "Thật ra, những game thủ chuyên nghiệp đó, ở trong máy chơi game ảo mấy ngày liền cũng là chuyện bình thường, nên bây giờ chuyện này hiện tại chẳng mấy ai quan tâm. Ông chủ công ty bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ rất may mắn, có thể đã phát hiện ra một bản đồ ẩn."
"Hy vọng bọn họ có thể bám trụ, lạc viên đó vô cùng nguy hiểm, tạm thời em vẫn chưa có năng lực đến đó."
"Không liên quan gì mấy đến chúng ta, bọn họ là tự mình thăm dò vô tình đi vào." Hoàng Doanh lớn tuổi hơn Hàn Phi, đã trải qua nhiều đòn đánh của xã hội hơn: "Nếu như đã lên bàn poker, vậy mọi thứ đều là con bài mặc cả, thua hết, cũng chỉ có thể trách mình quá tham lam."
Hàn Phi gật gật đầu, đang muốn hỏi Hoàng Doanh một số chuyện, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của đạo diễn Trương.
Sau khi chào Hoàng Doanh, Hàn Phi cúp video và lại kết nối với đạo diễn Trương.
"Đạo diễn Trương, có chuyện gì thế?"
“Thật ngại quá, sớm như vậy đã làm phiền cậu.” Đạo diễn Trương không biết Hàn Phi đã thức dậy được mấy tiếng đồng hồ rồi: “Tối hôm qua không phải cậu đã có chuyện không vui với Tinh Đồ Entertainment hay sao? Ông chủ của bọn họ muốn nói chuyện riêng với cậu một chút."
“Tinh Đồ Entertainment?” Tối qua Hàn Phi lần đầu tiên gặp đối phương, đã đánh thẳng tay nam diễn viên hàng đầu của công ty người ta, trực tiếp làm gãy tay người ta luôn rồi.
"Lý tổng thực sự rất thưởng thức cậu, tới đây công ty họ chuẩn bị hợp tác với chúng ta, quay một bộ phim liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ. Lần này cậu rất có thể sẽ là nam chính." Lời của đạo diễn Trương đối với bất kỳ diễn viên nào đều rất hấp dẫn.
“Em sẽ đóng vai nam chính?” Đây là lần đầu tiên Hàn Phi nhận được lời mời đóng vai nam diễn viên chính trong phim màn ảnh, nội dung vàng này hoàn toàn khác với những bộ phim chiếu mạng trước đây và diễn viên phụ trong phim màn ảnh, vai chính là nhân vật chính, là trụ cột chính của bộ phim.
"Tinh Đồ là một công ty giải trí lâu đời, nền tảng vẫn còn, nhưng vận may quá kém, mấy năm gần đây đều đi xuống dốc. Lần này chúng ta hợp tác với nhau, nói không chừng có thể cứu vãn được tình thế." Đạo diễn Trương không ngừng thuyết phục Hàn Phi, ông ấy là thực sự coi trong hắn, cũng đặc biệt thích những diễn viên như hắn, giá cả không cao, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, tất cả các cảnh đều chỉ cần quay một lần, đơn giản đúng là diễn viên bẩm sinh.
"Được, vậy buổi tối em sẽ lại gặp ông ấy, nhân tiện đọc qua kịch bản."
"Thế quyết định như vậy nhé, địa điểm vẫn định ở Bách Hương Các đi, lần này anh sẽ mời." Đạo diễn Trương sau khi nói xong thì cúp điện thoại.
Nhìn vào màn hình điện thoại, Hàn Phi khẽ lắc đầu, so với đạo diễn Khương, đạo diễn Trương có đầu óc kinh doanh hơn, có lẽ đây là lý do tại sao đạo diễn Trương trở thành một đạo diễn hàng đầu, trong khi đạo diễn Khương vẫn chỉ đạo các bộ phim truyền hình trực tuyến kinh phí thấp.
Mở web ra, Hàn Phi nhìn lướt qua bảng xếp hạng của mình, 《Tiểu thuyết gia huyền nghi》còn chưa công chiếu, Hàn Phi chỉ dựa vào 《Hoa song sinh》đã trở thành nam diễn viên trẻ có thứ hạng cao nhất của tuyến bốn, bất cứ lúc nào cũng có thể nâng lên tuyến ba.
"Mức độ nổi tiếng không ngừng thay đổi, thứ hạng của các diễn viên dưới tuyến hai thường xuyên thay đổi, bây giờ xem cũng không có ý nghĩa gì. Chờ mình ổn định trở thành diễn viên tuyến hai, sẽ giúp đạo diễn Khương làm một bộ phim để ông ấy thực sự thể hiện được tài hoa của mình."
Khi Hàn Phi nghèo khổ, chính là đạo diễn Khương đã giúp hắn, chờ khi hắn nổi tiếng rồi, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ ông ấy.
Nhìn điện thoại, Hàn Phi lần lượt xem các tin nhắn chưa đọc, lúc này Lệ Tuyết đột nhiên lại gọi đến.
"Nhanh như vậy đã tra ra rồi sao? Xem ra mấy người này cũng không có bí mật gì." Hàn Phi nghe điện thoại, còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng của Lệ Tuyết.
"Cái người Nhạn Đường mà em nói, tại sao trong thông tin công dân lại không có? Em có chắc cậu ấy còn sống không?"
Lệ Tuyết vừa nói ra, Hàn Phi liền đứng hình: "Chắc chắn là người sống rồi, không phải em đã nói hết cho chị về tướng mạo cùng đặc điểm của cậu ấy rồi à? Không tìm được sao?"
“Em phải chú ý đến Nhạn Đường này nhiều hơn, ít nhất chị cũng không tìm được cậu ấy với thẩm quyền của mình.” Lệ Tuyết cũng ghi lại thông tin của Nhạn Đường: “Có điều ngoài cậu ấy ra, những người khác chị đều đã tìm được thông tin tương ứng.”
"Bác gái Lý mà em đề cập từng là một tiến sĩ luật, chồng bà ấy làm việc tại Vĩnh Sinh Pharmaceutical, con trai làm việc tại Deep Space Technology, cả nhà đều là tinh anh. Có điều kể từ khi chồng mất tích, bà ấy đã từ bỏ công việc, bởi vì bị bệnh đã ở trong viện điều dưỡng của Vĩnh Sinh Pharmaceutical một thời gian."
"Mèo Lưu Ly là một đứa trẻ mồ côi, từng sống trong viện phúc lợi do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng, năm mười tuổi, được một bà lão nhận nuôi, thích ca hát và nhảy múa, nhưng sau khi bà lão qua đời, cô ấy dường như chưa từng vui vẻ nữa. Ngoài ra đứa trẻ này rất kì lạ, cô bé được thừa hưởng ngôi nhà và phần lớn tiền tiết kiệm của bà lão, nhưng lại không muốn tiêu tiền của bà, nhất quyết tự mình làm những công việc lặt vặt. Thực ra cũng khá là cảm động, bà lão kia biết mình không còn sống được bao lâu, không thể tiếp tục bên cạnh cùng Mèo Lưu Ly, đã bỏ rất nhiều tiền để mua máy chơi game của Vĩnh Sinh Pharmaceutical cho cô bé, còn chủ động tặng đại não và toàn bộ di sản kỹ thuật số của mình choVĩnh Sinh Pharmaceutical."
"Thẩm Lạc là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, không có quỹ dưới tên mình, cũng không có dự án quản lý nào, nhưng anh ta lại sở hữu hai bất động sản trong thành phố thông minh. Hiện chị đang hơi nghi ngờ rằng anh ta có liên quan đến gian lận tài chính."
"Game thủ chuyên nghiệp tên là Thiết Nam kia, có bố là giám đốc điều hành của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, đã bỏ nhà đi lúc 17 tuổi, đến giờ vẫn chưa một lần trở về."
Hàn Phi ghi nhớ lại tất cả những gì Lệ Tuyết nói, hắn ngạc nhiên phát hiện, ngoại trừ Nhạn Đường và Thẩm Lạc không tra được thông tin ra, ba người còn lại dường như đều có liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical.
"Hàn Phi, chị thấy những người em điều tra gần đây ít nhiều đều có liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical, chẳng lẽ em cho rằng Cánh bướm ẩn nấp trong Vĩnh Sinh à?"
"Em không chắc chắn vị trí của Cánh bướm, nhưng em biết rằng những công ty với công nghệ tiên tiến nhất này sẽ còn đáng sợ hơn cả Cánh bướm nếu họ mất kiểm soát."
Hàn Phi lại nói chuyện với Lệ Tuyết mấy câu nữa rồi cúp điện thoại, nếu như không phải lần này có quá nhiều người chơi đi vào, hắn cũng sẽ không tò mò tìm đến cô ấy để hỏi thông tin về những người chơi đó.
"Vĩnh Sinh Pharmaceutical..." Hàn Phi bật máy tính, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến Mèo Lưu Ly: "Cô gái này từng sống trong viện phúc lợi do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng, nói không chừng cũng đã trải qua cải tạo nhân cách."
Tìm thấy trang web nơi có video của Mèo Lưu Ly, Hàn Phi gõ vào ba từ Mèo Lưu Ly, một blogger video với hàng trăm người theo dõi đã lọt vào mắt hắn.
Hầu hết các video đều là do chính cô ấy hát, chỉ có hai video có lượng xem tương đối cao, hai video đó đều là video nhảy.
Bấm vào video để xem, giọng của Mèo Lưu Ly rất hay, nhưng lại không bao giờ cover những bài hát nổi tiếng, cô ấy chỉ lặng lẽ hát những bài hát của chính mình.
Trong mỗi bài hát đều mang theo một nỗi buồn man mác, cô ấy dường như đang giao tiếp với thế giới theo cách này, nói với thế giới bên ngoài về trái tim của mình.
Lượng xem tất cả các video cô ấy hát đều rất thấp, thỉnh thoảng sẽ có một hoặc hai bình luận, có người cho rằng giọng của cô ấy rất hay nhưng hát hơi khó hiểu, có người cho rằng nghe bài hát của cô ấy cảm thấy khó chịu nên bấm vào xem.
"Tại sao mình cảm thấy tiếng ca của cô ấy càng ngày càng tuyệt vọng?"
Hàn Phi bắt đầu xem từ mấy năm trước dựa vào ngày tải lên video, video ngày trước còn đỡ, ít người xem, nhưng càng ngày càng có nhiều người theo dõi, đủ loại phát ngôn kỳ quái.
Mèo Lưu Ly cũng bắt đầu đăng tải một số video nhảy, trước sự mong đợi của mọi người, cô ấy nhảy rất chuyên nghiệp, nhưng hầu hết các bình luận đều không nói về việc nhảy tốt mà là về hình thể và khuôn mặt của cô ấy.
Hàn Phi cau mày nhìn màn hình hiện ra, mới vừa xem được một nửa, trang web đột nhiên nhắc nhở hắn đoạn video này đã bị xóa.
Sau khi đăng nhập lại, hắn phát hiện tất cả video do Mèo Lưu Ly tải lên đang giảm nhanh chóng, có vẻ như cô ấy đang xóa các video mà mình đã từng tải lên theo cách thủ công.
"Tại sao phải xóa tất cả các video?"
Hàn Phi nhanh chóng lật về phía trước, tìm video mới nhất, video được đăng hai ngày trước, toàn bộ chỉ có hai màu đen trắng.
Những chữ viết màu đen lạnh lùng xuất hiện trên nền trắng. Trong video này, Mèo Lưu Ly kể một câu chuyện cho những người lạ nghe.
"Thế giới hiện tại của tôi chỉ có hai màu đen và trắng..."
Cô sống trong cô nhi viện từ nhỏ, thường xuyên bị bắt nạt, thương tích đầy mình, mỏng manh như một món đồ chơi thủy tinh, không ai bảo vệ.
Trong kí ức của mình, cô ấy cảm thấy như chưa bao giờ được cười hạnh phúc, liên tục bị đưa đến nhiều nơi khác nhau sau khi năm tuổi.
Cô ấy bắt đầu ngủ li bì, cảm thấy mình đã quên rất nhiều thứ, cô ấy trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương hơn.
Thậm chí, nhiều lần còn bị ảo giác, tưởng như trái tim mình đã biến thành một mảnh thủy tinh trong suốt có thể vỡ tan nếu chạm nhẹ.
Tình trạng này trở nên nghiêm trọng hơn sau khi 8 tuổi, cô mất khả năng chăm sóc bản thân và cảm thấy mọi thứ xung quanh đều làm tổn thương mình, đều thù địch với mình.
Cô ấy thường thu mình trong góc, chỉ khi dựa vào tường mới an tâm.
Cuộc sống như vậy tiếp tục cho đến khi lên mười tuổi, cô được một bà lão cũng là nhân viên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical nhận nuôi, từng chăm sóc cho cô.
Một già một trẻ sống với nhau như thế, bà lão dùng đúng 5 năm, cuối cùng mới mở ra trái tim của Mèo Lưu Ly, để cô quên đi nỗi đau thời thơ ấu, dạy cô hát, nhảy cùng cô.
Lần đầu tiên Mèo Lưu Ly cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc, nhưng không lâu sau sinh nhật lần thứ mười chín của cô, bà lão qua đời.
Điều khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ hơn là, khi bà lão hấp hối, thực sự không nhẫn tâm, lén nói với cô một chuyện. Trên thực tế, cuộc sống của cô gái chính là một cuộc thí nghiệm, sau khi bà lão chết đi, sẽ thu được kết quả.
Thế giới như sụp đổ trong tích tắc, Mèo Lưu Ly đờ đẫn hồi lâu, cô ấy cố vui vẻ lên, nhưng nhân cách như một đồ sứ mỏng manh đầy vết nứt, không còn sức tiếp tục chống đỡ nữa.
Nỗi đau vô tận đã nhấn chìm và cuốn cô xuống đáy biển, tưởng chừng như không bao giờ có thể lên bờ được nữa.
Cuối video là dòng chữ nhỏ màu đen, cô ấy không có tên của riêng mình, mã số ở cô nhi viện là 031, vì vậy cô muốn trả lại mọi thứ vào ngày 31 tháng này.
Đoạn video đen trắng chỉ toàn chữ này căn bản không có nhiều người xem, số ít bình luận còn đùa giỡn, có người cho rằng kịch bản hay, cũng có người nói rằng phong cách của cô ấy không thay đổi, bất kể là đoạn văn ngắn, hay là lời bài hát, đều khá là âm gian.
Mèo Lưu Ly không nói rằng người trong video là mình, nhưng Hàn Phi xem đến đây đã không thể ngồi yên được nữa.
Hắn lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi cho Lệ Tuyết: "Cô gái tên Mèo Lưu Ly đó sống ở đâu vậy?”
Dừng một chiếc xe lại, Hàn Phi liên tục thúc giục tài xế theo địa chỉ mà Lệ Tuyết đưa, khi hắn nhìn xuống trang video, trang chủ của Mèo Lưu Ly chỉ còn lại video hai màu đen trắng kia, thậm chí còn sửa tên mình thành số 031.
Người con gái ấy đã tự tay xóa bỏ tất cả giọng hát và màu sắc của mình, cuối cùng cô ấy chỉ để lại cho mình một mã số.