Tối hôm qua, Hàn Phi nhìn thấy Mèo Lưu Ly trong game đã cảm thấy có gì đó không đúng, khát vọng sinh tồn của người chơi này rất yếu, thậm chí còn muốn tự sát để rời khỏi thế giới tầng sâu.
Cô ấy không quan tâm quá nhiều đến mọi thứ mình có trong game, như thể mọi thứ xung quanh đều không thể khơi dậy sự hứng thú, không thể mang đến hy vọng sống tiếp.
Không còn lưu niệm đối với thế giới, đây thực sự là một điều vô cùng đáng sợ.
Hàn Phi chỉ mất 20 phút đã đến được nơi ở của Mèo Lưu Ly, đó là một cư xá đã cũ, nằm giữa thành phố cổ và thành phố thông minh mới.
"Phòng 1031."
Nhìn địa chỉ trên điện thoại, Hàn Phi chạy vào trong cư xá.
“Cậu là cư dân của khu này à? Tại sao tôi chưa từng thấy cậu bao giờ?” Nhân viên bảo vệ đứng ở cửa nhìn thấy Hàn Phi, đi tới hỏi.
“Tôi tới đây để tìm người, cô ấy sống ở phòng 1031.” Tốc độ của Hàn Phi quá nhanh, hai nhân viên bảo vệ đi theo phía sau cũng không đuổi kịp.
"Đứng lại!" Bảo vệ cầm máy bộ đàm vội vàng gọi người, ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Phi, chỉ sợ trong nháy mắt hắn sẽ biến mất: "Mau tới đây giúp! Có người lạ đi vào!"
"Người đó trông như thế nào?"
"Cậu ta chạy rất nhanh! Tôi không nhìn rõ!"
Tiến vào tòa nhà số 1, Hàn Phi nhìn lướt qua số nhà, đầu óc giống như một cỗ máy tinh vi, không chút chậm trễ, trực tiếp đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Lên đến tầng ba, Hàn Phi gõ cửa, gọi tên Mèo Lưu Ly, nhưng không có ai trả lời.
Càng như vậy, trong lòng hắn càng cảm thấy bất an.
“Đừng gõ nữa, đừng gõ nữa.” Cửa nhà hàng xóm Mèo Lưu Ly bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên cầm bình tưới cây đi ra ngoài: “Cô gái đó không có ở nhà, hình như cô ấy đã đi ra ngoài rồi."
"Chị có biết cô ấy đã đi đâu không?"
"Không rõ lắm, cô gái đó rất hiếm khi ra ngoài kể từ sau khi người nhà mất, buổi sáng khi tôi đang bê chậu hoa trên ban công cũng đã rất ngạc nhiên." Người phụ nữ suy nghĩ một lúc: "Hình như cô ấy luôn gọi điện thoại, nhưng đối phương không bắt máy, cô ấy còn xách theo một cái cặp sách có in tên một viện phúc lợi, nói tóm lại, hôm nay cô ấy trở nên khá kỳ lạ."
“Chiếc cặp sách có in tên một viện phúc lợi?” Hàn Phi nhớ lại dòng chữ của cô gái trong video cuối cùng, cô ấy dường như chuẩn bị một phương thức nào đó rời đi, đem trả lại món quà mà thế giới này đã ban tặng cho mình, lấy lại tuyệt vọng ban đầu, sau đó hủy diệt cùng nhau.
"Viện phúc lợi mà Vĩnh Sinh Pharmaceutical từng xây dựng!"
Hàn Phi quay đầu đi xuống lầu, vừa lúc liền gặp bảo vệ vây quanh.
"Cậu đến tìm ai, chúng tôi có thể cùng nhau giúp cậu tìm..."
“Cảm ơn.” Nhân viên bảo vệ còn chưa kịp nói, Hàn Phi đã nắm lấy cánh tay của anh ta: “Cho tôi xem camera giám sát trước cửa cư xá!”
Người bảo vệ chỉ là khách khí một chút, muốn tạm thời ổn định Hàn Phi, nhưng chờ khi anh ta phản ứng lại, đã bị hắn kéo đi rồi, không có sức chống cự lại nữa.
Đôi mắt vô tội mở to, bảo vệ nhìn đồng nghiệp của mình, hai nhân viên bảo vệ kia vẫn chưa kịp phản ứng gì, vẫn đang ngây ngốc đứng im tại chỗ.
"Đừng sợ, tôi cũng đã từng làm bảo vệ, bảo vệ thì sẽ không làm hại bảo vệ, trừ khi anh không hợp tác với tôi."
Vào phòng trực ban, Hàn Phi đứng trước máy tính, hắn bắt đầu kiểm tra camera giám sát, động tác của hắn điêu luyện hơn nhiều so với các nhân viên bảo vệ trong cư xá.
Hàn Phi nhanh chóng phát hiện bóng dáng của Mèo Lưu Ly trong camera, một tiếng trước, cô ấy cầm điện thoại di động, cúi đầu, trong tay xách một chiếc cặp sách rách nát.
"Cô ấy đang nói chuyện với ai vậy?"
Cho dù phóng to màn hình giám sát cũng không thấy rõ, Hàn Phi đành phải bó tay.
"Vĩnh Sinh Pharmaceutical từng xây dựng hai viện phúc lợi cho trẻ em, cả hai đều ở phía bắc của thành phố cổ, Mèo Lưu Ly đúng là đang hướng về phía bắc."
Ra khỏi phòng giám sát, ba người bảo vệ như gặp phải kẻ thù, Hàn Phi thì lại lễ phép cám ơn, sau đó chạy một mạch ra khỏi cư xá.
Hắn gọi một chiếc xe, chạy nhanh đến viện phúc lợi do Vĩnh Sinh Pharmaceutical xây dựng từ nhiều năm trước, trong đầu hắn vẫn còn chút ấn tượng về nơi đó.
“Bác tài chạy nhanh lên một chút.” Hàn Phi cảm thấy mình nên tiết kiệm tiền để mua một chiếc xe rồi, nếu không đi ra ngoài thực sự rất bất tiện, nếu không mua được xe ô tô, có thể cân nhắc mua xe máy trước.
Mười lăm phút sau, Hàn Phi đã nhìn thấy viện phúc lợi đó, bao nhiêu năm trôi qua rồi, tòa nhà vẫn như trước.
Mặc dù lớp sơn tường liên tục được sửa sang nhưng tổng thể tòa nhà vẫn không có gì thay đổi, nhìn từ bên ngoài, nó giống một bệnh viện nhi hơn là một viện phúc lợi.
Sau khi trả tiền xe, Hàn Phi chạy về phía viện phúc lợi, nhưng chạy được nửa đường, hắn đột nhiên phát hiện phía đối diện viện phúc lợi có rất nhiều người, phía xa không ngừng có người chạy về hướng đó.
"Nhảy lầu rồi! Có một cô gái phía trên tòa nhà đó!"
"Mau gọi cảnh sát! Ở tòa nhà cao tầng đối diện viện phúc lợi có người nhảy lầu."
Nhiều giọng nói khác nhau phát ra từ đám đông, Hàn Phi cũng dừng lại và nhìn về phía tòa nhà đối diện.
Tòa nhà đối diện viện phúc lợi cũng là của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, cao bảy tầng, không ai biết tòa nhà này dùng để làm gì, trên tòa nhà cũng không có biển quảng cáo.
Nhìn lên, Hàn Phi thấy một cô gái ở trên đỉnh của tòa nhà, cô ấy đang đứng trên mép tòa nhà với chiếc cặp sách đã sờn rách của trẻ em. Gió từ tầng cao thổi mạnh vào người cô ấy. Cơ thể giống như một chiếc lá treo trên một nhánh vào mùa thu, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Mèo Lưu Ly!"
Hàn Phi cũng đã từng chứng kiến một số vụ tự sát. Một số vụ tự sát vì xúc động, hưng phấn bất thường, việc tự sát của họ phần lớn là để cầu cứu, không tìm được lý do để sống tiếp, bị thực tế tàn khốc đánh úp, cả người sụp đổ.
Những người tự sát như vậy thực ra tương đối dễ thuyết phục, thực sự khó thuyết phục là một kiểu người khác .
Bọn họ đã tê liệt với cái chết, hoặc có thể nói bọn họ đã nghĩ đến cái chết sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Khi bọn họ đứng trên bục cao, có thể đã mô phỏng điều đó một nghìn lần hoặc mười nghìn lần trong tâm trí. Họ tự thuyết phục mình hết lần này đến lần khác cho đến khi cuối cùng không thể tìm được lý do cho chính mình.
Từng bước bước lên trên, trong mắt đã hoàn toàn không có ánh sáng.
Mèo Lưu Ly thuộc về vế sau, cô đã có một tuổi thơ tồi tệ nhất, tham gia vào một loại thí nghiệm nào đó của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, bị đưa đến nhiều nơi khác nhau, cuối cùng nhân cách của mình bị làm cho tan tành vụn nát.
Nếu như không nhìn thấy ánh sáng, có lẽ cô ấy còn có thể thích ứng với đêm tối.
Cô như một con mèo con cuộn mình trong mưa bão, lúc hấp hối được bà lão nhận nuôi.
Nhân cách vụn vỡ và ký ức tuổi thơ được bà lão nhặt nhạnh từng chút một, hết lòng thương yêu giúp đỡ.
Có thể nhân cách của cô ấy vẫn là những mảnh vụn, nhưng ít nhất nó đã trở thành một tổng thể, cô ấy có niềm tin để sống và hy vọng muốn sống tiếp.
Nhưng bước tàn khốc nhất của thí nghiệm này là ở chỗ, bà lão vì bệnh tật mà qua đời, chỗ dựa của sự sống sụp đổ, những mảnh ghép ban đầu lại nứt ra một lần nữa.
Trong khoảng thời gian bà lão và Mèo Lưu Ly sống cùng nhau, bà lão thực sự coi cô như cháu gái ruột của mình, dành hết tình cảm cho cô, dần dần quên mất mục đích ban đầu của cuộc thí nghiệm.
Mãi cho đến giây phút trước khi chết, bà mới thốt ra những lời đó trong lúc hấp hối và nói cho Mèo Lưu Ly biết sự thật.
Thời khắc đó bà lão thực sự rất muốn cứu Mèo Lưu Ly nên mới nói ra chân tướng, nếu không thì bà ấy đã có thể thêu dệt nên một lời nói dối, để cô ấy tiếp tục sống trong giả dối đó.
Hy vọng là hão huyền, nhưng tình yêu lại là sự thật, những điều này đã không còn quan trọng đối với Mèo Lưu Ly.
"Tránh ra! Tránh ra!"
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, sau đó đội cứu hỏa cũng đến, tiếng còi phá tan sự im lặng của buổi trưa.
Một tấm đệm hơi cứu hộ đã được tung ra, các nhân viên cứu hỏa mang theo nhiều dụng cụ khác nhau, tiến vào tòa nhà cùng với cảnh sát.
Người phụ trách tòa nhà cũng bước ra, đó là một người đàn ông trung niên mập mạp, ông ta lo lắng đến vã mồ hôi, không ngừng nói gì đó với cảnh sát.
"Một cô gái dễ thương như vậy sao lại nghĩ không thông, đang ở đúng độ tuổi hoa nở nữa."
"Chắc là thất tình rồi, tuổi trẻ bây giờ tâm lý vô cùng mong manh yếu đuối, động một cái là đi tìm cái chết, tôi không tin cô ấy thật sự dám nhảy xuống."
"Ăn nói cho cẩn thận, cô gái kia nhìn không có vẻ gì là do vấn đề tình cảm. Trên mặt không có giọt lệ nào, đồng tử trong mắt như bị vỡ nát vậy."
"Anh cũng thật là, một đôi mắt thì có thể nhìn ra cái gì, anh là bác sĩ tâm lý hay sao?"
Những người vây quanh ở tầng dưới đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, có người còn chỉnh độ phóng đại ống kính máy ảnh lên mức tối đa, nhìn rõ diện mạo của cô gái.
"Cuối cùng cô ấy có nhảy không vậy? Tôi sắp đi làm muộn mất rồi."
"Đúng là lề mề, tôi đã quay rất lâu rồi. Tôi thấy cô ấy là thật sự không muốn chết, đoán chừng cuối cùng cũng sẽ được cứu thôi."
"Ông đây vẫn đang chờ trông cậy vào cô ấy để gửi tư liệu..." Một người đàn ông dáng vẻ vô cùng thô tục đang chụp ảnh trên lầu, ống kính của anh ta đột nhiên biến thành màu đen.
Rời điện thoại ra, anh ta nhìn thấy Hàn Phi đang đứng trước mặt mình, lấy tay che camera điện thoại: "Bị bệnh à?"
“Anh muốn nhìn người nhảy lầu như vậy, tại sao không tự mình đi lên rồi nhảy xuống?” Giọng nói của Hàn Phi rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người đàn ông thô tục rùng mình.
Anh ta vốn muốn nói thêm vài lời, nhưng đã bị những người đồng hành ngăn cản.
Hai người đó có lẽ cảm thấy Hàn Phi không dễ chọc vào, cuối cùng thấp giọng mắng một tiếng, cầm điện thoại di động lui ra bên ngoài đám người.
Sau khi ghi nhớ khuôn mặt của người đàn ông đó, Hàn Phi bước qua đám đông và tiến vào tòa nhà.
Thang máy đã bị cảnh sát chiếm giữ, vì vậy Hàn Phi đã đi bằng lối đi an toàn, leo một mạch lên tầng cao nhất.
"Này! Cậu làm gì vậy! Hiện tại không thể đi qua!" Một cảnh sát trẻ tuổi ngăn lại Hàn Phi, nhưng hắn cũng không xông vào, giải thích cặn kẽ tình huống của Mèo Lưu Ly.
Khi đang giao tiếp với anh cảnh sát trẻ, một cảnh sát lớn tuổi từ trên sân thượng chạy xuống: "Cậu còn ở đây làm gì? Đã báo cho gia đình cô gái chưa?"
"Cô ấy là trẻ mồ côi, người bà nhận nuôi cô ấy đã qua đời cách đây ít lâu. Em đoán rằng cô ấy không thể chịu được đả kích nên đã đưa ra lựa chọn cực đoan nhất." Người cảnh sát trẻ tuổi cũng hơi khó chịu: "Cô ấy đã không có người nhà nữa rồi."
"Nếu không có người nhà, vậy chúng ta chính là người nhà của cô ấy, bây giờ là lúc cô ấy buồn và suy sụp tinh thần nhất. Trước hết phải tìm cách khiến cô ấy bình tĩnh lại đã." Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn về phía mép sân thượng, một nữ cảnh sát đang cố gắng giao tiếp với Mèo Lưu Ly.
"Ở đó gió to, em hãy ngồi xuống trước đi, chúng ta chậm rãi trò chuyện, được không?"
Mặc cho nữ cảnh sát nói gì đi chăng nữa, Mèo Lưu Ly đều không trả lời, mắt cứ nhìn về phía viện phúc lợi bên kia đường.
Đứng trên cao có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong bức tường cao của viện phúc lợi, sau bao nhiêu năm như vậy, vẫn có những đứa trẻ bị bỏ rơi sống trong đó.
Bọn họ ít nhiều đều tồn tại một số khuyết điểm, có người về tinh thần, có người về thể chất.
“Cảm giác như cô ấy đang đợi một thời gian nào đó.” Hàn Phi nghĩ tới một chuyện, liền nắm lấy người cảnh sát bên cạnh: “Các anh hãy kiểm tra một chút thời gian chết của bà nội Mèo Lưu Ly, có phải chính là vào sáng sớm không? Bây giờ cách thời gian bà nội cô ấy chết còn bao lâu nữa?"
Người cảnh sát trẻ tuổi vốn muốn từ chối, nhưng người cảnh sát lớn tuổi nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, liền kinh ngạc quay đầu lại: "Hàn Phi? Vừa rồi tôi không nhận ra, sao cậu lại ở đây?"
“Anh biết tôi sao?” Hàn Phi cảm thấy nhẹ nhõm: “Cũng đúng, dù sao tôi cũng là một diễn viên, bị nhận ra là chuyện bình thường.”
“Tôi không xem phim.” Vị cảnh sát già nói: “Trước đây khi Cánh bướm bị truy nã, cấp trên có gửi ảnh của cậu, nói rằng Cánh bướm có khả năng sẽ tấn công cậu, nên để chúng tôi đảm bảo an toàn cho cậu đấy.”
“Vậy thì tôi thực sự phải cám ơn lãnh đạo của các anh rồi.” Hàn Phi bước tới bên người cảnh sát già: “Cô gái này tôi đã từng gặp, khi còn nhỏ cô ấy chính là sống ở viện phúc lợi bên cạnh kia.”
“Cậu đã từng gặp?” Cảnh sát già hơi kinh ngạc, ông cảm thấy ở đâu cũng có bóng dáng Hàn Phi.
"Quá trình cụ thể để sau hãy nói, cô gái này không phải chỉ đơn giản là suy sụp tình cảm, hiện tại cô ấy đã không còn bất kì hy vọng nào vào việc sống nữa, thuyết phục thông thường có lẽ chẳng có ích lợi gì, cô ấy căn bản sẽ không nghe lọt tai." Hàn Phi liếc mắt nhìn đồng hồ.: "Trước tiên các anh hãy kiểm tra thời gian qua đời của người nhà cô ấy, tôi nghi ngờ rằng cô ấy có thể muốn đợi đến thời điểm đó mới rời đi."
"Tìm thấy rồi, bà lão đã chết trong bệnh viện lúc 10 giờ 34 phút sáng."
“Bây giờ là mười giờ hai mươi bốn, còn có mười phút nữa.” Hàn Phi nhìn người cảnh sát bên cạnh: “Có thể để tôi đi qua đó nói lời với cô ấy không."
"Cái này tuyệt đối không được, một người không có kinh nghiệm cố gắng thuyết phục người tự tử đừng nhảy lầu, rất có thể sẽ đẩy nhanh lựa chọn bốc đồng của họ." Cảnh sát tại hiện trường lập tức từ chối Hàn Phi, bọn họ phải có trách nhiệm với từng người một, không thể tùy tiện đánh cược.
Đúng là Hàn Phi thường hành hiệp trượng nghĩa, người cũng rất thông minh, nhưng để thuyết phục người tự tử cần phải có kinh nghiệm dày dặn, kiến thức chuyên môn và sự đồng cảm mạnh mẽ.
Nhân viên cứu hỏa cũng đã có mặt tại vị trí trên tầng bảy, nhưng khoảng cách giữa tầng bảy và tầng trên cùng quá xa khiến họ không dám tùy tiện ra tay.
Trên sân thượng, hai cảnh sát một nam một nữ từ từ tiến lại gần, nhưng khi còn cách Mèo Lưu Ly năm mét, bọn họ không thể lại gần được nữa, bởi vì cơ thể cô ấy đã bắt đầu chúi về phía trước, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cứu hộ rơi vào thế bế tắc, ba phút trước mười giờ ba mươi bốn phút, Hàn Phi đột nhiên lao lên sân thượng.
Hắn muốn cứu người, nhưng làm như vậy cũng sẽ có rủi ro rất lớn!
Nếu Mèo Lưu Ly rơi khỏi tòa nhà khi hắn đang nói chuyện, vậy sự nghiệp diễn viên của hắn có thể sẽ kết thúc ở đây, công ty giải trí đã cắn hắn trước đây nhất định sẽ định hình hắn thành hung thủ giết người, thủy quân vô tận sẽ dội nước bẩn vào, khiến hắn vĩnh viễn không bao giờ có thể chứng minh mình vô tội, bởi vì thực sự là do hắn đã nói.
Chính bởi vì mở miệng sẽ phải trả giá rất đắt nên ngày càng có nhiều người quen với việc im lặng.
Mà vào lúc này, Hàn Phi vốn có thể lựa chọn im lặng, nhưng hắn lại chủ động đi lên sân thượng.
"Anh biết bà lão nhận nuôi em ở đâu! Anh đã gặp bà! Anh có thể dẫn em đi gặp!" Giọng nói của Hàn Phi vang lên ở trung tâm sân thượng, sau đó hắn lại nói tiếp một câu: "Tiếng ca của em rất hay, trên thế giới này nhất định có rất nhiều người cùng ý kiến với anh.”
Sau khi Hàn Phi nói lời này, Mèo Lưu Ly vốn không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, liền chậm rãi quay đầu lại.
Câu nói cuối cùng của Hàn Phi chính là lời hắn đã nói với Mèo Lưu Ly khi dùng thiên phú hồi hồn để đưa cô ra khỏi thế giới tầng sâu.