"Sao mình lại lên hot search rồi thế này?"
Hàn Phi bấm vào hot search, bên trong có một đoạn video được chia sẻ rầm rộ.
Xem kỹ thì thấy nội dung đoạn video chính là lúc hắn đang đứng hát trên sân thượng, sau đó từng bước tiếp cận Mèo Lưu Ly, cuối cùng cũng thành công cứu người.
Người quay video dường như là một nhân viên trong tòa nhà, anh ta đứng ở lối lên sân thượng và ghi lại toàn bộ quá trình.
Từ quan điểm của anh ta, tiếng ca của Hàn Phi đan xen với giọng ngâm nga của Mèo Lưu Ly, loại gặp gỡ dưới vực sâu đó, dùng cảm giác tuyệt vọng hoan hô rất khó có thể giải thích bằng lời.
So với Mèo Lưu Ly, kỹ năng ca hát của Hàn Phi tuy rằng rất bình thường, nhưng giọng hát dường như lại có ma lực đặc biệt, cộng thêm khí chất khó tả trên người, nhìn chung, hắn dường như vĩnh viễn có thể giữ được giọng nói của đối phương.
Nếu như Mèo Lưu Ly như là một tinh linh trong bóng tối, thì Hàn Phi dường như là chính bóng tối đó.
Đoạn video này vừa đăng tải đã bị chia sẻ một cách điên cuồng, người quay lại không hề biết Hàn Phi có thể cứu Mèo Lưu Ly là nhờ vào những lời nói lúc đầu. Đoạn video của anh ta chỉ bắt đầu từ lúc Hàn Phi hợp tác với Mèo Lưu Ly để ngân nga một bài hát, vì vậy dẫn đến tất cả những người xem video đều nghĩ rằng hắn chỉ dựa vào tiếng ca đã cứu được người tự tử thành công.
Dùng một bài hát đã cứu được người tự tử? Các khu vực bình luận bên dưới video này trên các nền tảng lớn cũng bùng nổ.
"Nhìn tiêu đề cứu người tự tử bằng tiếng ca, tôi cứ tưởng là PR tài khoản tiếp thị spam! Sau khi xem hết video, tôi thấy tiêu đề này đặt cũng thật quá uyển chuyển! Thật là một chuyện chấn động lòng người! Một tiếng ca như vậy! Không được, tôi phải giúp bạn nghĩ một tiêu đề gây sốc hơn!"
"Mẹ hỏi tôi tại sao lại quỳ để xem video."
"Ôi trời! Đây là Hàn Phi mà! Anh ấy không phải là thợ săn tiền thưởng hay sao! Sao còn biết hát nữa? Còn hát hay như vậy!"
"Hàn Phi đã thanh minh bao nhiêu lần rồi, người ta không phải thợ săn tiền thưởng, mà là trinh sát của cảnh sát! Trinh sát hiểu không?"
"Hai vị đại ca bên trên nói là thật hay giả vậy? Tôi vẫn luôn tưởng anh ấy là diễn viên cơ mà?"
"The Voice mùa này, không có anh ấy tôi sẽ không xem."
"Đáng ghét, lại gặp anh ấy trên kênh pháp luật rồi."
Những chuyện hành hiệp trượng nghĩa như này, Hàn Phi đã làm rất nhiều rồi, vốn không gây ra khuấy động gì, chủ yếu mọi người đều không ngờ Hàn Phi, một diễn viên phim kinh dị lại có thể hát hay như vậy, thật sự quá bất ngờ.
Độ hot của video vẫn đang tăng vọt, điều duy nhất mà Hàn Phi vui mừng lúc này là, người quay video biết cách để Mèo Lưu Ly không bị ai làm phiền.
“Lại tăng Fan rồi, những Fan này cảm giác đều không phải đến để xem phim của mình.” Hàn Phi lật xem tài khoản xã hội của mình, đột nhiên lúc này đạo diễn Trương gọi đến.
"Đạo diễn Trương, anh có chuyện gì vậy?"
"Cậu còn biết hát sao?! Cậu có tài năng này sao không nói với tôi? Cậu đúng là một kho báu mà!" Đạo diễn Trương rất phấn khích,《Tiểu thuyết gia huyền nghi》sắp công chiếu rồi, Hàn Phi lại mang đến độ hot lớn vào lúc này, điều này đã thúc đẩy rất tốt cho việc quảng bá bộ phim.
"Thỉnh thoảng em có hát vớ vẩn vài câu thôi."
"Đừng khiêm tốn vậy, nếu sớm biết cậu hát hay như thế, bài hát chủ đề và ca khúc kết thúc của bộ phim chúng ta đã giao cho cậu rồi." Đạo diễn Trương thực sự cân nhắc đến điều này: "Phát triển đa dạng, chỉ cần không ngừng ra tác phẩm, thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở thành diễn viên tuyến đầu! Ngoài ra, chỗ anh đang có một số Gameshow rất quan tâm đến cậu, như thám tử ngôi sao, giải mã không giới hạn, đàn ông đích thực, v.v... Giá cả đều rất cao, nếu như cậu có thời gian có thể đến chơi. Được rồi, anh gọi điện chủ yếu để xem tình trạng của cậu thế nào, lo lắng cậu bị thương. Thấy cậu không sao thì anh cũng yên tâm rồi, buổi tối nhớ đến Bách Hương Các thảo luận về kịch bản."
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Phi lại đợi một lúc lâu sau, Mèo Lưu Ly mới đi ra.
Mắt cô không còn tê dại nữa mà chỉ là sưng húp lên.
Bước ra khỏi văn phòng, cô ấy liên tục xin lỗi cảnh sát, khiến cảnh sát hơi xấu hổ.
"Cảnh sát của chúng tôi không sợ nhất chính là rắc rối, các bạn gây rắc rối cho chúng tôi, chứng tỏ tin tưởng vào chúng tôi, công việc của chúng tôi mới có giá trị."
Viên cảnh sát lớn tuổi muốn an ủi Mèo Lưu Ly, nói xong ông lại nhìn về phía Hàn Phi: "Cô hãy nhìn cậu ấy đi, nghe các đồng nghiệp ở chi cục thành phố nói rằng, có những lúc cậu ấy đến đồn cảnh sát còn chăm chỉ hơn chúng tôi làm việc, nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần cậu ấy đến, mọi người vẫn tiếp đãi cậu ấy rất nồng nhiệt.”
“Anh có thể chứng minh những gì anh ấy nói là đúng, em vĩnh viễn có thể tin tưởng vào cảnh sát Tân Hỗ.” Bởi vì không bắt được Cánh bướm trong hiện thực, cảnh sát vẫn đang triển khai kiểm soát trong thành phố cổ để bảo vệ an toàn cho Hàn Phi.
“Hãy về nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì gọi cho chúng tôi.” Vị cảnh sát lớn tuổi lại vỗ vai Hàn Phi: “Tôi không biết hai người quen biết như thế nào, cậu hãy ở bên cô ấy nhiều hơn, bây giờ là lúc cô ấy dễ bị tổn thương nhất."
Cảnh sát hỏi han Hàn Phi một số câu hỏi để làm thủ tục, sau đó để hắn và Mèo Lưu Ly rời đi.
“Đã buổi trưa rồi, em muốn ăn gì? Anh mời.” Hàn Phi đi phía trước, Mèo Lưu Ly đi theo phía sau, giống như cái đuôi của hắn vậy.
"Để em mời anh thì tốt hơn, dù sao thì hôm nay anh cũng đã cứu em một mạng." Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, Mèo Lưu Ly rụt rè ngẩng đầu lên, cô không biết tại sao, vừa nhìn thấy hắn trong đầu lại xuất hiện cảnh tượng trong tiếng ca.
Một con mèo con lang thang dưới đáy vực sâu, ngẩng đầu nhìn lên ma quỷ hung ác vô song, sợ hãi tới mức xù lông, nhưng ma quỷ lại túm lấy gáy cô, đặt cô lên vai mình, muốn đưa cô cùng đi đến nơi xa.
Trong lòng cô hơi sợ hãi Hàn Phi, nhưng lại cảm thấy trên đời này hắn là người duy nhất có thể dựa vào.
"Một con mèo con và một con quỷ..." Miệng vô thức nói ra ngoài, sau khi Mèo Lưu Ly nhận ra, vội vàng bước nhanh hơn.
"Em đang nói cái gì vậy? Em đã gặp phải ma quỷ à? Gặp khi nào? Nói ra biết đâu anh có thể giúp được."
Hai người bước đi, cuối cùng Mèo Lưu Ly dẫn Hàn Phi đến một quán ăn nhỏ ở góc phố.
Trang trí của quán rất đơn giản, là của một cặp vợ chồng kinh doanh.
Sau khi vào quán ăn thì trực tiếp đi lên tầng 2, cô nhìn chiếc bàn gỗ sát tường, bất giác bước tới, sau đó cầm thực đơn trên bàn lên.
"Khi bà quyết định nhận nuôi em, bữa ăn đầu tiên mà bà đưa em ra khỏi viện phúc lợi chính là ở đây, chính là chiếc bàn này, chủ cửa hàng lúc đó là một chú béo."
Ngồi xuống ghế, Mèo Lưu Ly gọi món ăn như trước đây, nhưng lần này không còn là bà cô nữa, mà là Hàn Phi.
Được bà nhận nuôi là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh sáng trong đời, việc trở lại đây ăn cơm lần này, có lẽ cuộc sống của cô sẽ có một khởi đầu mới.
Ăn uống no say, khoảng cách giữa hai người cũng được thu hẹp lại.
Trong bữa ăn, Mèo Lưu Ly không ngừng nhìn Hàn Phi, cuối cùng không nhịn được hỏi.
"Em nên xưng hô với anh thế nào? Gọi anh là Hàn Phi? Hay là..."
“Cứ gọi Hàn Phi là được.” Thấy xung quanh không còn ai, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào mắt Mèo Lưu Ly: “Những chuyện tối hôm qua anh đã dặn dò, em nhớ kĩ không được nói cho người khác biết.”
Mèo Lưu Ly gật đầu lia lịa, cô thề rằng sẽ không tiết lộ ra một chút nào, con mèo con này sẽ giữ bí mật cho ma quỷ.
“Anh sẽ cho em gặp lại bà lão, nhưng trước đó, anh cũng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi em.” Hàn Phi đặt cặp sách của Mèo Lưu Ly lên bàn, trên chiếc ba lô đó ngoài tên của viện phúc lợi ra, chỉ còn lại một mã số —— 031.
“Đổi lại, anh sẽ nói cho em một số chuyện trước.” Hàn Phi rời tay khỏi chiếc cặp sách, chậm rãi nói: “Khi còn nhỏ anh cũng lớn lên trong cô nhi viện, nhưng đoạn ký ức đó trở nên rất mơ hồ, anh vẫn nhớ rằng nó có liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical, nhưng hình như anh đã quên mất mã số của mình."
“Anh cũng lớn lên trong viện phúc lợi?” Mèo Lưu Ly hơi kinh ngạc: “Nhìn anh có vẻ lớn hơn em hai ba tuổi, nếu như chúng ta ở cùng một viện phúc lợi, chắc chắn em đã từng gặp anh rồi.”
"Cô nhi viện mà anh ở đã bị bỏ hoang. Nó đã bị lửa thiêu rụi, tất cả các bức tường bên ngoài, bàn và ghế đều được sơn màu đỏ." Hàn Phi nói về những mảnh ký ức mà hắn nhìn thấy trong thế giới tầng sâu: "Anh nhớ rất nhiều chi tiết, nhưng bây giờ anh cảm thấy những chi tiết đó đều có vấn đề."
Hàn Phi nói với Mèo Lưu Ly về những thứ liên quan đến viện phúc lợi, Mèo Lưu Ly sau khi nghe xong đã vô cùng ngạc nhiên, cô cảm thấy viện phúc lợi mà Hàn Phi miêu tả chính là nơi cô ở khi còn nhỏ.
Hai người rõ ràng là sống trong cùng một viện phúc lợi, làm sao có thể chưa từng gặp nhau? Hoàn toàn không có bất kì ấn tượng gì về nhau?
"Mã số của em là 031, mã số này có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
“Có lẽ là mã số thí nghiệm.” Mèo Lưu Ly mở chiếc cặp mà cô mang theo khi còn nhỏ ra, bên trong là bức ảnh của cô và bà lão, cũng như một số lời bài hát do chính cô viết.
Lật từng trang một, Mèo Lưu Ly đặt một trong những lời bài hát trước mặt Hàn Phi: "Anh nhìn mặt sau đi."
Việc đầu tiên Hàn Phi làm khi vào quán ăn là xác định vị trí của camera giám sát, hắn biết chỗ mình ngồi không có camera nên cũng không cố ý che đậy.
Lật lại tờ giấy viết tay trên bàn, có một nét chữ hoàn toàn khác ở mặt sau.
"Đứa trẻ số 031 —— Vật thất bại nhân cách hệ hoàn mỹ?"
"Đây là do bà em đã để lại cho khi còn sống, bà đã làm việc cho Vĩnh Sinh Pharmaceutical cả đời, nhưng cuối cùng dường như bà cảm thấy mình đã sai."
“Em là nhân cách hệ hoàn mỹ?” Hàn Phi nghi ngờ nhìn Mèo Lưu Ly: “Em còn nhớ mình đã trải qua những thí nghiệm gì không?
“Lúc đó em còn quá nhỏ, thí nghiệm cụ thể em không nhớ rõ nữa rồi.” Mèo Lưu Ly lắc lắc đầu: “Cảm giác tiếp nhận càng nhiều thí nghiệm, thì lại càng quên nhiều thứ hơn.”
“Em là số 031, có nghĩa là trước em vẫn còn ba mươi đứa trẻ nữa, em có ấn tượng gì với bọn họ không?” Hàn Phi muốn làm rõ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, những vết sẹo khắc cốt ghi tâm, nhưng trong đầu hắn lại không nhớ ra được người đã để lại những vết sẹo đó.
"Em nhớ khuôn mặt khi bọn họ còn nhỏ, cũng nhớ mã số tương ứng, nhưng kể từ sau khi được nhận nuôi, em đã hoàn toàn mất liên lạc với bọn họ rồi."
“Có thể nhớ được mặt bọn họ khi còn nhỏ là đủ rồi.” Hàn Phi gõ nhẹ điện thoại lên bàn, hồi lâu sau mới nói: “Có một số người coi sinh mệnh của chúng ta là vật thí nghiệm, coi nhân tính của chúng ta là công cụ có thể cải tạo, cuộc sống của chúng ta bị phá hủy mà không có lý do chính đáng, khiến chúng ta buộc phải lấp đầy vô số tuyệt vọng và đau đớn. Chúng ta có thể phải mất cả đời để chữa trị ám ảnh tuổi thơ, còn bọn họ lại ung dung ngoài vòng pháp luật, lấy kí ức của chúng ta để đổi lấy tiền bạc và địa vị, em cảm thấy như vậy có công bằng không?"
Mèo Lưu Ly khẽ lắc đầu: "Không công bằng."
“Anh cũng cảm thấy không công bằng, cho nên chúng ta phải sống thật tốt, để lấy lại công bằng.” Hàn Phi nhìn Mèo Lưu Ly cười: “Em có đồng ý giúp anh không?”
Ma quỷ đang mỉm cười, thốt ra những lời dụ dỗ, chìa ra đôi bàn tay nhuốm máu của mình.
Mèo Lưu Ly nhìn chằm chằm Hàn Phi, ma quỷ trong tiếng ca trùng khớp với Hàn Phi trước mặt, cô biết rõ đối phương vô cùng nguy hiểm, nhưng lại vô cùng trịnh trọng gật đầu.
"Em đồng ý."
Con mèo con lạc đường dưới đáy vực sâu, gặp được ma quỷ đi tìm ánh sáng, cô bước đi loạng choạng theo sau, lựa chọn đồng hành cùng ma quỷ.