Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 498: Kịch Bản《Phẫu Thuật Thẩm Mỹ》

Chương 498: Kịch bản《Phẫu thuật thẩm mỹ》 Chương 498: Kịch bản《Phẫu thuật thẩm mỹ》

“Em có thể giúp gì cho anh?” Mèo Lưu Ly cất lời bài hát trên bàn vào cặp sách của mình, cô ấy ngồi đối diện với Hàn Phi.

“Hãy chơi tốt trò chơi《Cuộc sống hoàn hảo》, dùng thiên phú của mình, cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.” Hàn Phi uống xong trà trong cốc, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Nhưng thiên phú của em chỉ có một cái là mộng du, em thực sự không biết thiên phú này rốt cuộc có công dụng gì? Hình như em chưa kích hoạt thiên phú này trong trò chơi."

"Bất kì thiên phú nào cũng đều hữu dụng, đều tương ứng với nghề nghiệp ẩn nào đó, ngoài ra anh nói cho em một bí mật nữa." Hàn Phi chỉ vào bức ảnh chụp chung của Mèo Lưu Ly và bà lão: "Có rất nhiều NPC trong《Cuộc sống hoàn hảo》được xây dựng từ kí ức và di sản kỹ thuật số của người sống, đó là lý do tại sao trước đây Vĩnh Sinh Pharmaceuticals điên cuồng thu thập dữ liệu công dân, thu mua rất nhiều di sản kỹ thuật số.”

"Ý anh là người chết trong hiện thực, sẽ xuất hiện trong thế giới ảo kỹ thuật số?"

“Đúng vậy.” Hàn Phi nhìn bà lão trong ảnh: “Bà lão từng chăm sóc em là nhân viên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, nếu như bà ấy có thể tham gia kế hoạch này, trở thành người giám hộ của 1 trong số 31 đứa trẻ, vậy chứng tỏ bà ấy cũng không phải là một nhân viên bình thường trong công ty. Ngoài ra còn một chi tiết khác. Sau khi chết, bà đã hiến tặng đại não và toàn bộ tài sản thừa kế kỹ thuật số cho Vĩnh Sinh Pharmaceutical, còn chi số tiền lớn để mua một máy chơi game cho em, chứng tỏ bà muốn em chơi trò chơi《Cuộc sống hoàn hảo》, hơn nữa mục đích của bà chắc chắn không chỉ đơn giản là để em tìm thấy hạnh phúc còn thiếu trong trò chơi."

Mèo Lưu Ly chìm vào trầm tư, cô nhớ lại từng lời bà lão nói trước khi chết.

"Bà đã đưa ra lựa chọn vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, so với thí nghiệm của công ty, bà càng muốn bảo vệ em hơn. Hãy khám phá trò chơi đó thật tốt, nói không chừng em có thể tìm thấy thứ mà bà để lại cho em." Hàn Phi ra hiệu bảo Mèo Lưu Ly cất kĩ bức ảnh chụp chung đó đi, bọn họ cùng nhau bước ra khỏi quán ăn.

Theo lời mời của Mèo Lưu Ly, Hàn Phi cũng đến nhà cô, nhìn thấy mọi dấu vết trong cuộc sống của cô với bà lão.

"Vĩnh Sinh Pharmaceutical là một con vật khổng lồ, không một ai có thể đơn độc chống lại bọn họ, bã lão có lẽ đã cất giấu thứ gì đó ở một nơi mà bọn họ không tìm được." Hàn Phi đứng trong căn phòng nhỏ, trong phòng được bài trí rất ấm áp, có thể nhìn ra bà lão rất yêu Mèo Lưu Ly.

"Bây giờ, em là người hiểu rõ bà lão nhất trên thế giới. Nếu như là em, có lẽ sẽ tìm thấy thứ mà bà để lại cho em trong trò chơi."

Sau khi xác nhận trạng thái tinh thần của Mèo Lưu Ly đã hoàn toàn ổn định, Hàn Phi trao đổi phương thức liên lạc với cô, sau đó mới rời đi.

Thời điểm này, các video về việc hắn dùng tiếng ca để cứu người đã được lan truyền khắp nơi trên mạng, nếu hắn ở bên cạnh Mèo Lưu Ly quá lâu sẽ dễ gây ra những hiểu lầm không đáng có, thực ra hắn là một người rất biết giữ khoảng cách.

"Ngoài Hoàng Doanh ra, có thể giúp mình trong đêm đen đó đã có thêm một người bạn rồi."

Trải qua những rèn luyện của thế giới tầng sâu, Hàn Phi bây giờ nhìn người rất chính xác, có thể cảm thấy được Mèo Lưu Ly hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng trong lòng tin tưởng đó lại có một sự sợ hãi xen lẫn.

"Hình như mình cũng chưa làm điều gì quá giới hạn với cô ấy, tại sao cô ấy phải sợ mình?"

Nói thật, Hàn Phi cũng rất ngưỡng mộ Mèo Lưu Ly, ít nhất đã từng có một bà lão chăm sóc tốt cho cô ấy, cho cô một chút ấm áp, bản thân hắn cái gì cũng không có, vẫn luôn phải vô cùng nỗ lực, không ngừng thất bại, cho đến khi hắn bước vào thế giới tầng sâu.

"Hy vọng Mèo Lưu Ly có thể đạt được điều gì đó trong trò chơi."

Không bắt xe, Hàn Phi phơi nắng, đi bộ về phía Bách Hương Các.

Ở trong thế giới tầng sâu quá lâu, hiện tại hắn cảm thấy có thể phơi nắng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.

Đến Bách Hương Các trước giờ hẹn, Hàn Phi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra bắt đầu nghiên cứu《Nhận thức của ý thức》và 《Giáo dục và khoa học thần kinh não》.

Khoảng bảy giờ tối, đạo diễn Trương và Lý tổng mới cùng nhau vào khách sạn, bọn họ căn bản không nhìn thấy Hàn Phi, đi thang máy lên phòng riêng trên tầng cao.

Để có thể nhanh chóng trở về nhà chơi trò chơi, Hàn Phi cũng không chậm trễ, đi theo bọn họ lên tầng.

Đẩy cửa phòng riêng ra, ngoài đạo diễn Trương và Lý tổng, Hạ Y Lan cũng có mặt, bên cạnh cô ta là ba diễn viên trẻ khác và hai nhà biên kịch.

“Ngồi đi, hôm nay chúng ta cứ nói chuyện thoải mái một chút.” Đầu tiên Lý tổng đi về phía Hàn Phi: “Chuyện lần trước thực sự xin lỗi, Vũ Uy đó vừa uống rượu là đầu óc lại không tỉnh táo. Tôi đã phạt cậu ta rồi, chờ vết thương cậu ta lành lại sẽ đích thân đến xin lỗi cậu."

Lời nói của Lý tổng có thể nói đã giữ đủ thể diện cho Hàn Phi, còn uyển chuyển chỉ ra rằng Vũ Uy mặc dù bị thương những vẫn chủ động giải hòa.

"Thật ra tôi không trách anh ấy, chủ yếu là vì tôi thường ngày điều tra những vụ án nghiêm trọng với cảnh sát, đã quen rồi, vì vậy không cẩn thận ra tay tương đối nặng." Lời nói của Hàn Phi cũng rất khách khí, có điều phán xét kĩ thì có thể thấy, hắn căn bản không quan tâm đến những thứ này, chuyện của giới giải trí hắn không muốn tham gia vào, giải quyết các vụ án với cảnh sát mới là điều hắn đam mê.

“Chẳng trách kỹ năng diễn xuất của cậu tốt hơn nhiều so với các đồng nghiệp cùng tuổi, chỉ khí chất trên người thôi, bọn họ cũng đã không học được rồi.” Lý tổng mời Hàn Phi ngồi bên cạnh, Hạ Y Lan cũng đi tới, ngồi ở bên cạnh hắn.

“Các vị hãy chờ một chút, vẫn còn có một vị khách khác chưa tới.” Lý tổng vừa dứt lời, cửa phòng riêng bị đẩy ra, một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ và mặc đồ đen bước vào phòng.

"Sao lại có nhiều người như vậy? Lý tổng, chuyện này không giống với những gì chúng ta đã thương lượng trước đó." Người đàn ông cau mày, sau khi vào phòng liền đứng nguyên tại chỗ, nói chuyện dường như cũng không giữ thể diện cho Lý tổng.

“Đều là người mình cả, bọn họ đều là diễn viên chủ yếu của bộ phim này.” Lý tổng yêu cầu người phục vụ đóng cửa lại, sau đó dặn dò bọn họ không được vào làm phiền nữa.

“Để tôi giới thiệu với mọi người một chút.” Lý tổng đứng dậy, kéo người mặc đồ đen đến bên cạnh mình: “Đây là ca phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng nhất ở Tân Hỗ hai mươi năm trước…”

“Không cần giới thiệu đâu!” Người mặc đồ đen xua tay: “Ở đây nhiều người quá, tôi nói xong mấy chuyện đó sẽ đi ngay.”

Lời nói của Lý tổng bị cắt ngang, ông ta cũng không tức giận mà mời người đàn ông về chỗ của mình.

Đẩy ly rượu trước mặt ra xa, người đàn ông lấy trong túi ra một chai kim loại, dường như ông ta chưa bao giờ uống đồ uống hay rượu bên ngoài.

"Đã nhiều năm không gặp như vậy, ông vẫn không thay đổi gì cả."

Lý tổng lắc lắc đầu, đang định ngồi xuống thì người mặc đồ đen lại đột nhiên lên tiếng: "Để cậu ấy ngồi bên cạnh tôi."

“Tôi?” Hàn Phi hơi khó hiểu, hoàn toàn không biết người mặc đồ đen, nhưng đối phương lại nhất định muốn ngồi cùng với hắn.

Lý tổng nở nụ cười gượng, bất lực nhìn Hàn Phi.

Nói thật chính Hàn Phi cũng rất tò mò, hắn cầm đũa đổi chỗ cho Lý tổng.

Lúc này bên trái người mặc đồ đen là đạo diễn Trương, bên phải là Hàn Phi, trước mặt là Hạ Y Lan.

Tháo khẩu trang xuống, người đàn ông mặc đồ đen lộ ra khuôn miệng, khóe miệng bên trái có một vết sẹo, vết sẹo gần như xé toạc nửa khuôn mặt.

Nhìn thấy ông ta như vậy, ba diễn viên trẻ đều giật nảy mình.

"Có sợ không? Nếu sợ thì đừng nghe nữa, những gì tôi nói tiếp theo sẽ còn đáng sợ hơn." Sắc mặt người đàn ông mặc đồ đen rất kém, ông ta trừng mắt nhìn ba diễn viên trẻ: "Trước khi nói, tôi cảnh cáo các bạn lần cuối, tôi kiên quyết phản đối việc các bạn dựng chuyện này thành phim, vì nó không phải là một câu chuyện kỳ lạ mà là một chuyện có thật. Mấy người diễn viên chính các bạn, rất có thể cũng sẽ bị bám lấy, giống như một số người không tin tà đã chết cách đây vài năm."

“Ông đừng hù dọa bọn họ nữa, trên đời này không có gì khiến tôi sợ hơn là thiếu tiền.” Lý tổng hoà giải: “Tôi tin rằng mọi người cũng nghĩ như vậy.”

“Ha ha, chờ các bạn thực sự gặp rồi, thì đừng trách tôi không nói trước.” Người mặc đồ đen nói xong lại liếc nhìn Hạ Y Lan, người phụ nữ xinh đẹp có phần dị thường này, hôm nay sắc mặt trông rất tệ.

"Tôi còn nóng lòng muốn gặp cô ấy ý chứ, chân thực mới tốt, bây giờ khán giả thích chân thật nhất."

Lý tổng chêu trọc, biên kịch bên cạnh cũng rất biết ý: "Hôm nay chúng ta không phải thảo luận kịch bản sao? Đừng làm cho bầu không khí trở nên nghiêm trọng như vậy."

Mọi người ngồi quanh bàn, người đàn ông mặc đồ đen thở dài cuối cùng kể lại một chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.

"Tôi trước đây là một bác sĩ, khoảng 20 năm trước, lúc đó các loại công nghệ sinh học xuất hiện, tôi đã rất nhanh nhạy phát hiện ra rằng một số công nghệ có thể được sử dụng để thay đổi diện mạo của con người. Bất kể ở thời đại nào, việc theo đuổi cái đẹp là bản chất của con người, vì thế tôi đã xin nghỉ việc ở bệnh viện, hợp tác với những người khác để điều hành bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.”

"Có rất nhiều người có cùng quan điểm với tôi, nên các bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ mọc lên, khắp nơi đều có, vòng xoáy cũng vô cùng hỗn loạn, một số phòng khám đen thậm chí còn hại chết người, nhưng những điều này đều không ngăn được mong muốn trở nên xinh đẹp của mọi người. Thử tưởng tượng, bạn luôn phiền não với chiều cao của mình, nhưng bỗng nhiên có người nói với bạn rằng chỉ cần một ít tiền sẽ giúp bạn tăng chiều cao, còn không để lại di chứng gì, liệu bạn có rung động không?"

"Có thể hầu hết mọi người đều có thể cưỡng lại sự cám dỗ này, nhưng chỉ cần cứ mười người thì có một người rung động, đã đủ cho chúng ta ăn rồi."

"Ngoài tăng chiều cao, còn có nhiều công nghệ hơn, chúng tôi có thể đáp ứng hầu hết mọi thứ bạn muốn, miễn là bạn có đủ khả năng chi trả."

"Có lẽ bạn không tưởng tượng được ra, con người có thể thay đổi cơ thể của họ giống như các nhân vật trong game vậy."

"Với sự hỗ trợ của công nghệ, chúng tôi có thể làm được nhiều hơn những gì chúng tôi tưởng tượng. Một số phòng khám đen bắt đầu điên cuồng thử nghiệm hơn, để tranh giành khách hàng, bọn họ đều muốn tạo ra một người thực sự hoàn hảo để làm quảng cáo."

Người đàn ông mặc đồ đen dừng lại một lúc, mở chiếc chai kim loại trước mặt ra, một mùi thuốc nồng nặc bốc ra, nhưng người đàn ông này dường như không ngửi được mùi sộc vào mũi kia, nên cầm chai thuốc lên làm hai ngụm.

"Mỗi người có một định nghĩa khác nhau về cái đẹp, vì vậy con người hoàn hảo vốn đã là một nghịch lý, nhưng có một bệnh viện đã làm ra được một người thực sự gần với hoàn hảo."

"Vẻ đẹp của cô ấy giống như một vòng xoáy, nó có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người. Mọi người nhìn thấy cô ấy sẽ bất giác cảm thán rằng cô ấy thật xinh đẹp."

"Người phụ nữ này là tồn tại thật, nhưng khuôn mặt và thân hình gần như hoàn hảo của cô ta chỉ duy trì được một tuần."

"Từ ngày thứ tám sau khi tháo hết băng, cơ thể cô ta bắt đầu xuất hiện những phản ứng bất thường khác nhau, khuôn mặt hoàn hảo từ từ nứt ra, biến thành một khuôn mặt nứt nẻ."

"Người phụ nữ không thể chấp nhận điều này, cô ta cảm thấy có người đang làm hại mình, có người đang muốn lấy đi khuôn mặt của mình."

"Cô ta bắt đầu không ngừng phẫu thuật, cố gắng ghép lại khuôn mặt nứt nẻ của mình, nhưng cuộc phẫu thuật không thể giúp cô ta hồi phục nguyên trạng, cô ta biến thành một con quái vật điên loạn, cuối cùng chết trên bàn mổ."

Khi người đàn ông mặc đồ đen nói những lời này, ánh mắt của ông ta không ngừng nhìn về phía Hạ Y Lan.

"Không ai biết tên của người phụ nữ đó, thông tin về cô ta cũng bị niêm phong, nhưng nhiều tổ chức phẫu thuật thẩm mỹ đã chụp lại ảnh khuôn mặt trước đó của cô ta, gọi khuôn mặt chỉ lưu giữ được trong bảy ngày của cô ta là khuôn mặt gần nhất với hoàn hảo."

"Sau đó có một số phụ nữ muốn phẫu thuật thẩm mỹ dựa trên khuôn mặt đó, đó là lúc chuyện thực sự khủng khiếp đã xảy ra."

"Tất cả những người phẫu thuật thẩm mỹ theo khuôn mặt đó, hoặc khi phẫu thuật thẩm mỹ có tham khảo khuôn mặt đó, thì khuôn mặt của bọn họ đều sẽ từ từ nứt ra, có thể tìm thấy từng miếng da của má trong phòng ngủ lúc đêm khuya."

"Bụp!"

Ly rượu bên cạnh Hạ Y Lan bị cô ta vô tình làm đổ, rượu đỏ tràn ra như máu, những mảnh thủy tinh sáng chói phản chiếu trên mặt.

“Đừng vội kêu người lau dọn, cứ nghe tôi nói xong đã.” Người mặc đồ đen lại uống một ngụm thuốc ở trong chai: “Một công ty dược phẩm nào đó vẫn luôn thăm dò giới hạn của con người, bọn họ muốn tạo ra một cơ thể hoàn hảo và linh hồn hoàn hảo, nghe nói trong một số thí nghiệm của bọn họ cũng tham khảo khuôn mặt nứt nẻ đó. Đúng rồi, tôi còn nghe nói bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tạo ra người phụ nữ hoàn hảo ban đầu kia là chịu sự quản lý của công ty dược phẩm đó."

Dưới sự giúp đỡ của hai diễn viên trẻ, Hạ Y Lan lau rượu đỏ trên ghế, cô ta dường như không nghe thấy người đàn ông mặc đồ đen đang nói gì.

"Câu chuyện này chắc chắn sẽ nổi tiếng khi chúng ta bấm máy, cảm giác có thể ăn mừng trước rồi, hiện tại trong đầu tôi đang tràn đầy cảm hứng." Hai nhà biên kịch bắt đầu nhẹ giọng thảo luận.

“Các người có thể yên tĩnh một chút được không?” Người đàn ông mặc đồ đen không nhìn Hạ Y Lan nữa, ông ta nói tiếp: “Chuyện thật sự đáng sợ vẫn còn ở phía sau, tất cả những người đã từng phẫu thuật thẩm mỹ theo khuôn mặt đó đều nói rằng họ đã từng nhìn thấy cô ta, cảm giác như cô ta sống trong gương nhà mình vậy, mỗi lần soi gương, cô ta đều từ từ xuất hiện."

"Tôi biết các người không tin, lúc đầu tôi cũng không tin, cho đến mãi về sau... Tôi đã gặp cô ta."

Người đàn ông mặc đồ đen chỉ vào vết sẹo trên mặt: "Mười năm trước, tôi đã yêu một khách hàng của mình, cô ấy đã thực hiện theo khuôn mặt đó."

“Có thể nói rõ hơn một chút được không?” Hàn Phi hoàn toàn bị lời nói của người đàn ông mặc đồ đen thu hút, còn thú vị hơn nhiều so với việc tham gia một bữa tiệc tối trong làng giải trí, chỉ những nghe thôi đã cảm thấy DNA của mình đang chuyển động.

"Vợ tôi rất yêu tôi, mặc dù tôi không biết rốt cuộc cô ấy trông như thế nào, nhưng khi cô ấy gặp tôi, thực sự rất xinh đẹp."

"Tôi yêu cô ấy đến không thể thoát ra, nhưng không lâu sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra rằng cô ấy có một thói quen đặc biệt là luôn soi gương vào buổi tối."

"Có vài lần khi tôi thức dậy vào nửa đêm, phát hiện cô ấy không hề ngủ, mà đang cầm chiếc gương nhìn vào khuôn mặt của mình."

"Tôi thì thầm hỏi rằng đã xảy ra chuyện gì, cô ấy không nói lời nào, tôi nghiêng người về phía cô ấy, muốn hôn lên tóc cô ấy, nhưng khi tôi nhìn vào gương, thì phát hiện người phụ nữ trong gương không phải là vợ tôi."

"Đó là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, cô ta gần như dán chặt lên chiếc gương, như thể muốn bước ra khỏi chiếc gương đó."

Bình Luận (0)
Comment