Ban đầu khi người đàn ông mặc đồ đen kể chuyện, mọi người đều không quá để tâm, chỉ coi nó như một câu chuyện.
Nhưng khi ông ta dần dần kể tiếp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào trên người ông ta.
Có một số chuyện hình như không thể nói vào buổi tối, nếu nói nhiều, dường như có thể trở thành sự thật vậy.
"Vợ tôi đang soi gương, nhưng người trong gương lại không phải là cô ấy."
"Lúc đó tôi đang ở bên cạnh, cảm giác sợ hãi đó tôi không có cách nào có thể nói thành lời với các bạn, tôi đã hoàn toàn choáng váng ngay lúc đó. Khi tôi phản ứng lại thì vợ tôi đã bình thường trở lại."
"Vợ tôi hơn tôi năm tuổi, nhưng trông cô ấy trẻ hơn tôi, trước đây tôi cảm thấy khuôn mặt của cô ấy vô cùng rung động lòng người, nhưng từ hôm đó, tôi càng nhìn vào khuôn mặt này, càng cảm thấy xa lạ và sợ hãi."
"Bất cứ thứ gì đều là nhìn càng lâu càng quen thuộc, nhưng khuôn mặt của vợ tôi thì ngược lại. Nỗi sợ hãi cứ hành hạ tôi, vợ cũng phát hiện ra sự bất an trong tôi."
"Cô ấy dường như không nhận thức được sự bất thường trên cơ thể mình. Theo gợi ý của tôi, chúng tôi đã cùng nhau quyết định thay đổi khuôn mặt khác, trở về khuôn mặt ban đầu của cô ấy."
"Tôi đã đích thân quay lại bệnh viện để chuẩn bị mọi thứ cho cô ấy, nhưng ca mổ đó không thành công. Mặt cô ấy bị thương tổn, chỉ có thể quấn băng mỗi ngày."
"Vợ tôi bắt đầu ngày càng trở nên bất thường, cô ấy không ngừng nhét thứ gì đó vào trong băng gạc, thường xuyên nhốt mình trong phòng một mình."
"Lúc đó tôi không quan tâm cô ấy trông như thế nào, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp bình lặng với cô ấy. Dù khuôn mặt có như thế nào, tôi cũng sẽ đồng hành cùng vợ mình."
“Khi đau khổ, tôi đã cố gắng làm cho cô ấy vui, nấu đồ ăn và đưa cô ấy đi mua đủ thứ nhưng càng ngày cô ấy lại càng thờ ơ.”
"Khoảng một tuần sau, vợ tôi gỡ băng gạc trên mặt ra, các bạn có biết tôi đã nhìn thấy gì không?"
Người đàn ông mặc đồ đen đan chặt hai tay vào nhau và nói từng chữ một: "Tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt nứt nẻ đó."
"Tôi vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được cảnh đó, tôi thậm chí sợ hãi đến không dám bước lên."
“Người phụ nữ ngồi trước gương khóc lóc, giọt nước mắt không kịp trượt dài trên má mà chảy thẳng vào da thịt, cô ấy lao về phía tôi như điên, sau khi dùng dao rạch vào mặt tôi, liền bỏ chạy ra ngoài."
"Khi tôi gặp lại, cô ấy đã chết rồi, trước khi chết, cô ấy đã làm hỏng khuôn mặt của mình."
"Các bạn nghĩ rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây?"
"Nỗi kinh hoàng thực sự vẫn còn ở phía sau, sau cái chết của vợ tôi, những chiếc gương trong nhà tôi luôn phát ra tiếng cười, vào 0 giờ nửa đêm, sẽ có một người phụ nữ xuất hiện trong gương."
"Tôi đã đi gặp bác sĩ, bọn họ nói rằng tôi bị ảo giác vì chịu đả kích nghiêm trọng, kê cho tôi rất nhiều thuốc."
"Tôi tích cực hợp tác điều trị, nhưng chẳng có tác dụng gì. Chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ đó trong gương, thì liền vĩnh viễn bị quấn lấy, không bao giờ thoát khỏi được."
Người mặc đồ đen nói xong, trong mắt tràn đầy đau đớn bị đè nén: "Cho tới bây giờ, tôi vẫn có thể nhìn thấy cô ấy."
“Được rồi, mọi người đã nghe xong câu chuyện rồi.” Lý tổng vỗ vỗ tay: “Đại khái cốt truyện là như vậy, những địa điểm chính mà ông ấy vừa nêu, tôi cũng đã phái người đến đó rồi, chúng ta sẽ phấn đấu đạt được 100% phục dựng lại, quay phim ngay tại nơi đã xảy ra những chuyện đó.”
Cái gọi là chuyển thể dựa trên các sự kiện có thật của Lý tổng khác với chuyển thể giết người trong《Hoa Song Sinh》, ông ta không theo đuổi chân tướng của sự việc, mà chỉ muốn phục dựng lại bầu không khí và bối cảnh đó.
“Đúng là một câu chuyện hay, nhưng nội dung chưa đủ chắc chắn, điều này đòi hỏi biên kịch phải mở rộng.” Đạo diễn Trương cũng bày tỏ quan điểm của mình, có thể thấy rằng ông không quá hài lòng với câu chuyện này, nếu như không phải Lý tổng đưa rất nhiều tiền, nói không chừng ông sẽ từ chối tiếp nhận bộ phim này.
"Tôi đã thiết lập khung chính rồi, chỉ cần điền dần các chi tiết nữa, có thể sẽ phải trao đổi thêm với vị tiên sinh này nhiều hơn." Hai nhà biên kịch đứng dậy muốn trao đổi thông tin liên lạc với người đàn ông mặc đồ đen, cả hai lấy điện thoại di động ra, nhưng người đàn ông mặc đồ đen vẫn không có bất kì động tĩnh gì.
"Anh à, chúng ta nhất định sẽ còn phải gặp lại nhau trong tương lai, cho số điện thoại để chúng ta tiện liên lạc nhé."
Người đàn ông mặc đồ đen không để ý tới biên kịch, lẳng lặng đứng lên: "Tôi biết các bạn đều không tin, chờ khi cô ta thật sự xuất hiện, các bạn sẽ hối hận."
Cầm chiếc chai kim loại trên bàn lên, người đàn ông mặc đồ đen nhìn Hạ Y Lan: "Đến lúc đó, không ai có thể chạy thoát."
Nói xong câu này, ông ta đeo khẩu trang, hất cánh tay mà nhà biên kịch muốn ngăn lại rồi bỏ đi.
“Ông ấy thực sự không bị bệnh tâm thần đấy chứ?” Biên kịch xin số điện khẽ than thở: “Tôi vào nghề hơn mười năm rồi, chưa từng thấy người nào kì lạ như vậy."
"Nếu như ông ấy mà bị bệnh tâm thần thì đã tốt rồi, câu chuyện của chúng ta có thể tuyên truyền với bên ngoài khẳng định là có thật 100%, còn có thể đưa cả ông ấy vào phim." Một diễn viên trẻ đứng phía sau Hạ Y Lan muốn giải tỏa bầu không khí khó xử, nhưng sau khi anh ta nói xong, không ai trong phòng lên tiếng.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Hạ Y Lan có vẻ không được khỏe, xách túi bước ra ngoài.
Sau khi Hạ Y Lan rời đi, Hàn Phi cũng mỉm cười đứng dậy: "Mọi người cứ thảo luận đi, tôi đi ra ngoài xem một chút."
Từ trong phòng bước ra, Hàn Phi đang định đi tìm người đàn ông mặc đồ đen, nhưng đối phương đã biến mất.
"Nên trò chuyện với ông ấy kĩ hơn, nhưng không sao, mình đã nhớ diện mạo ông ta, nhờ cảnh sát giúp đỡ có lẽ cũng có thể tìm thấy."
Những người khác trong phòng riêng cảm thấy người đàn ông mặc đồ đen đang bịa chuyện, trong khi Hàn Phi cảm thấy những lời ông ta nói vừa giả mà cũng vừa thật.
Vĩnh Sinh Pharmaceutical đúng là muốn tạo ra một cơ thể hoàn hảo và một ý thức hoàn hảo, bây giờ cả hai con đường này đều có vấn đề.
"Người phụ nữ trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ kia có lẽ là đại diện cho cơ thể, đứa trẻ đi giày trắng có lẽ đại diện cho ý thức nhân cách. Bây giờ chỉ còn lại người thợ sơn mình vẫn chưa hiểu."
Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có ít nhất ba hận ý, Hàn Phi đang từng bước tìm ra bí mật của bọn họ.
Không tìm thấy người đàn ông mặc đồ đen, Hàn Phi đang định quay lại, khi đi đến cuối hành lang, đột nhiên phát hiện Hạ Y Lan đang quay mặt vào tường, cầm điện thoại di động đứng trong góc.
Điện thoại di động của người phụ nữ không gọi được, nhưng trong miệng cô ta lại đang không ngừng nói gì đó.
Giọng nói rất thấp, tốc độ nói rất nhanh, như thể bị ma nhập đang lẩm bẩm một mình.
"Giết gã, nhất định phải giết gã, gã biết mình sẽ chết, gã đã nhìn thấy mặt nứt, gã biết mặt của mình..."
Đôi môi nhúc nhích, da mặt run rẩy, Hạ Y Lan đang nói chuyện đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn về phía sau một cái. Thấy sau lưng không có ai, cô ta quay người lại lần nữa, dùng giọng nói thấp hơn nữa tiếp tục lẩm bẩm.
Lưng dựa vào tường, Hàn Phi không nói gì, lẳng lặng trở lại trong phòng.
Lý tổng rất tin tưởng vào bộ phim này, không ngừng hứa hẹn với mọi người, đạo diễn Trương cũng bắt đầu thảo luận một số chi tiết với biên kịch.
"Hàn Phi, nào! Ngồi ở bên cạnh tôi." Lý tổng rất là nhiệt tình: "Cậu thấy bộ phim này dựng lại sẽ như thế nào? Nếu như cậu quyết định tham gia, hợp đồng tôi đều đã chuẩn bị xong, cậu chính là nhân vật chính!"
"Tôi thực sự rất hứng thú, chờ kịch bản ra mắt rồi, tôi có thể tham gia vào vai diễn." Hàn Phi chủ yếu muốn xem người phụ nữ trong gương trông như thế nào, đi theo những người tự tìm đường chết này, xác suất nhìn thấy hiện tượng bất thường cũng lớn hơn. Nếu thực sự có vấn đề thì cũng đã có đồng nghiệp giúp mình chia sẻ áp lực.
Thấy Hàn Phi đồng ý tham gia, Lý tổng càng vui hơn, uống liền một mạch mấy ngụm rượu.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không còn việc gì khác, tôi về trước đây.” Khuôn mặt mang theo nụ cười, Hàn Phi chào hỏi đạo diễn Trương rồi rời đi.
Mở cửa phòng riêng ra, Hạ Y Lan vừa hay đi vào, cô ta giật bắn mình khi nhìn thấy Hàn Phi: "Em về sớm vậy? Buổi tối còn có hoạt động khác nữa? Không cùng tham gia sao?"
“Buổi tối em còn có việc.” Hàn Phi là một người trong sạch trong làng giải trí. Một người đàn ông bị đám paparazzi và phóng viên tin vịt từ bỏ, mỗi ngày không phải là đóng phim thì chính là về nhà chơi game, không bao giờ ra ngoài sau mười rưỡi tối, đến học sinh cấp hai bây giờ cũng không ngoan ngoãn như hắn.
“Đừng lúc nào cũng dè dặt như vậy, nhân lúc còn trẻ hãy tận hưởng cuộc sống về đêm đi.” Hạ Y Lan nhân cơ hội bước vào cửa bước đến bên cạnh Hàn Phi, nhưng hắn đã lịch sự lùi lại, tránh đường ra cho cô ta.
“Cuộc sống về đêm của em đã đủ phong phú rồi.” Sau khi Hạ Y Lan bước vào phòng, Hàn Phi cầm điện thoại di động rời đi, vừa rồi hắn phát hiện mùi thối rữa trên người Hạ Y Lan hình như càng nồng nặc hơn rồi.
Bước ra khỏi Bách Hương Các, Hàn Phi đang định gọi cho Lệ Tuyết thì đột nhiên cảm thấy dường như có người đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng đến dị thường.
Nhìn xung quanh, Hàn Phi phát hiện ở góc phố có một người đàn ông mặc đồ đen, đối phương chưa hề đi xa.
"Xin chào."
“Nếu như cậu không muốn chết, tốt nhất là đừng tham gia bộ phim đó.” Người đàn ông mặc đồ đen hạ thấp vành mũ: “Tôi không nói đùa, cũng không bịa chuyện, càng không bị điên."
“Tại sao ông lại nói một mình với tôi chuyện này?” Hàn Phi đối với chuyện này càng thêm tò mò hơn, lúc ở trong phòng riêng, người đàn ông mặc đồ đen cũng đặc biệt bảo Hàn Phi ngồi ở bên cạnh mình, ông ta có vẻ rất sợ hãi, mà hắn dường như có thể mang đến cho ông ta một chút cảm giác an toàn.
“Không tại sao cả.” Người đàn ông mặc đồ đen xoay người chuẩn bị rời đi.
“Có phải ông muốn tôi giúp ông không?” Hàn Phi nói xong lời này, người đàn ông mặc đồ đen chậm rãi dừng lại: “Nếu như cậu có xem qua tin tức pháp luật sẽ phát hiện, tôi đã giúp rất nhiều người, cảm giác mà cậu mang đến cho tôi cũng giống như bọn họ vậy."
Người đàn ông mặc đồ đen lại quay đầu lại, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn để lại cho Hàn Phi số điện thoại: "Tôi tên là Sẹo Xấu, có những thứ buổi tối tôi không dám nói, chờ trời sáng tôi sẽ nói cho cậu biết."
Như sợ bị nhiều người nhìn thấy hơn, người đàn ông mặc đồ đen không ở lại nữa, bước nhanh đi rồi biến mất trong bóng tối.
"Không dám nói vào buổi tối? Không thể nhắc đến?" Hàn Phi lắc lắc đầu: "Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ chỉ có hận ý, ông ta không dám nói vào buổi tối, có lẽ chẳng qua vì ông ta có tật giật mình thôi."
Ghi nhớ lại số đó, Hàn Phi bắt xe trở về nhà.
Trong thế giới tầng sâu vẫn còn có ba người chơi chưa đi ra, Hàn Phi cũng hơi lo lắng cho bọn họ, chưa đến mười hai giờ, hắn đã đi vào máy chơi game.
"Những người chơi bởi vì tai nạn vô tình tiến vào thế giới tầng sâu, ít nhiều đều có liên quan đến Vĩnh Sinh Pharmaceutical, có khi nào đây cũng là đường rút của Phó Sinh không?"
Đội mũ bảo hiểm trò chơi lên, thế giới trong mắt Hàn Phi chuyển sang màu đỏ thẫm.
Khi máu chảy ròng ròng, hắn mở mắt ra.
Đồ đạc đổ nát chất đống trong căn phòng tối om, Hàn Phi vừa đẩy cửa ra thì thấy Khóc và Ứng Nguyệt đang ngồi trên linh đàn ở cửa.
Khóc cầm trên tay một mớ cúc áo màu đen không biết nhặt ở đâu, hình như đang bảo Ứng Nguyệt lựa chọn.
“Em muốn giúp cô bé tìm lại đôi mắt à?” Hàn Phi xoa xoa đầu Khóc, cảm thấy đứa nhỏ toàn thân phát ra tuyệt vọng cùng âm khí này rất đáng yêu.
Dẫn theo Khóc và Ứng Nguyệt , Hàn Phi đi tìm Phong Tử Du.
Phong Tử Du từng là người thử nghiệm trò chơi lâu năm, vô cùng hiểu biết các loại trò chơi khác nhau, anh ấy đảm nhận vai trò NPC một cách hoàn hảo, còn dẫn nhân viên bảo vệ của tòa nhà chết chóc tương tác với Thiết Nam và Nhạn Đường, làm phong phú thêm trải nghiệm trò chơi của bọn họ.
Sau khi xác nhận ba người chơi đều không gặp nguy hiểm, Hàn Phi lại nhận thêm một tin tốt và một tin xấu khác.
Tin tốt đến từ Gương Thần, ông ấy ở tầng trên cùng của bách hóa thương mại đã phát hiện dấu vết của Đại Nghiệt và Bạch Tư Niệm, một người một nghiệt chướng đó đi ngang đi dọc trong Thất Lạc Viên, như thể muốn quay trở lại.
Tin xấu cũng đến từ Gương Thần, ông ấy nói rằng mình cảm nhận được khí tức của không thể nhắc đến phía sau Đại Nghiệt, nghi ngờ Đại Nghiệt đang bị một không thể nhắc đến ghi hận.
“May mà mình chỉ đắc tội một người.” Hàn Phi cũng an tâm hơn, ban đầu để đạt được danh tiếng nâng cấp điện thờ, để mặc Đại Nghiệt phá hủy điện thờ của người khác, món nợ này nhất định sẽ phải trả, trừ phi người đòi nợ hồn phi phách tán.
Đeo mặt nạ mặt thú lên, Hàn Phi chuẩn bị đi xem tình hình của các người chơi, nhân tiện tìm cơ hội sau 0 giờ nửa đêm đưa bác gái Lý trở về.
Thế giới tầng sâu vẫn còn quá nguy hiểm đối với bác gái Lý, ở tuổi của bà, không thể chịu được sự kích thích quá mạnh.
Dưới sự thông báo trước của Phong Tử Du, Hàn Phi và một số người chơi đã có một cuộc chạm trán tình cờ ở tầng một của tòa nhà chết chóc.
Hàn Phi có kỹ năng diễn xuất bậc thầy, căn bản không giống như đã offline cả ngày, ánh mắt hắn có vẻ mệt mỏi, giọng điệu và giọng nói cũng kém hơn ngày hôm qua rất nhiều.
"Anh Hữu Phúc! Chúng ta lại gặp mặt rồi!" Ba người chơi vây đến xung quanh.
“Mọi người vẫn chưa tìm được cách rời đi sao?” Hàn Phi hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh lại thả lỏng: “Cũng đúng, với năng lực hiện tại của mọi người, thật sự quá khó.”
"Chúng tôi đã tìm thấy rất nhiều chìa khóa, nhưng chúng không hoạt động. Chúng tôi đã thử gần như tất cả các cửa của tòa nhà này, nhưng vẫn không thể rời đi." Thiết Nam hơi tuyệt vọng, nhìn thấy Hàn Phi, anh ta cảm thấy mình đã làm xấu hổ các game thủ chuyên nghiệp.
“Chìa khóa không nhất định là chìa khóa, nhưng chìa khóa nhất định sẽ là chìa khóa.” Hàn Phi nói những lời đến chính hắn cũng không hiểu, cảm giác như là đang ám chỉ cái gì đó, ba người chơi đều chìm vào trầm tư: "Tôi vừa trở về từ khu vực nguy hiểm, chờ sau khi nhiệm vụ giải quyết xong sẽ lại offline, mọi người cứ tạm thời ở lại đây, nếu như tôi có thêm chìa khóa thì sẽ lại phân phát."
“Cứ suốt ngày chơi ở một chỗ ngột ngạt như vậy hay sao?” Nhạn Đường tràn đầy tò mò nhìn Hàn Phi.
“Thế em nguyện ý luôn sống trong vùng an toàn, hay nguyện ý sống một cuộc sống đầy ẩn số?” Vẻ mệt mỏi trong mắt Hàn Phi tan biến một chút, lộ ra một tia sáng.
“Em hiểu rồi.” Nhạn Đường nhìn Hàn Phi mang theo một chút khao khát trong ánh mắt.
Lúc này Nhạn Đường không biết Hàn Phi đã đi offline, còn hát một bài hát, cứu một con mèo con, nhân tiện còn lên hot search, đã ăn mấy bữa mỹ vị.
Nếu như lúc nào cũng có thể ở trong vùng an toàn, Hàn Phi có lẽ cũng lười chuyển mình, hắn thật sự không còn cách nào khác, nhưng Nhạn Đường dường như lại đang hiểu lầm, cảm thấy hắn vô cùng vĩ đại.
“Mọi người hãy tiếp tục ở lại đây, tôi phải đi ra bên ngoài sương mù rồi.” Hàn Phi đang định rời đi thì bác gái Lý, người đang tâm trạng không tốt đột nhiên đi tới bên cạnh hắn.
"Chị Lý? Chị có chuyện gì sao?"
“Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của chồng mình, cậu có thể đưa tôi đi gặp ông ấy không.” Bác gái Lý dường như biết yêu cầu này hơi quá đáng, trực tiếp đọc ra số điện thoại trong hiện thực của mình: “Tôi không biết chơi game, cũng không hiểu đạo cụ cùng bảo vật gì hết, trong game tôi không thể trả thù lao gì cho cậu, nhưng chỉ cần cậu dẫn tôi đi tìm ông ấy, tôi có thể đưa tiền cho cậu trong hiện thực."
Hàn Phi không ngờ bác gái lại là một Krypton Gold Player, hắn hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của bà, nhưng ngoài sương mù thật sự quá nguy hiểm.
Nếu như chết trong thế giới tầng sâu, có thể sẽ chết thực sự, vì vậy nếu không cần mạo hiểm, thì vẫn không nên mạo hiểm thì hơn.
"Tôi không nói dối cậu, trong hiện thực tôi tên là Lý..."
“Được rồi.” Hàn Phi không để cho bác gái tiếp tục nói: “Đại tỷ, chị nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được tiết lộ thông tin thật trong game.”
“Tôi chỉ muốn khiến cậu tin tôi, có thể đưa tôi đi gặp ông ấy được không?” Chị Lý nhìn Hàn Phi đầy mong đợi, thực tế bà đã tìm chồng gần 20 năm, hiện tại cuối cùng cũng đã có một chút manh mối, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để nắm bắt nó.
“Có thể nói cho tôi biết, chị nghe thấy giọng nói của ông ấy như thế nào không?” Hàn Phi cũng rất tò mò, khu vực tòa nhà chết chóc bị bao phủ bởi sương mù, nếu người ngoài đi vào, là chủ nhân của điện thờ, hắn sẽ lập tức phát hiện ra ngay.
"Hình như có liên quan đến thiên phú này của tôi. Kể từ ngày hôm qua sau khi chúng ta chia tay, giọng nói của chồng tôi đã vang lên bên tai. Giọng nói đó lúc xa lúc gần, ông ấy dường như cũng muốn gặp tôi." Thiên phú của bác gái Lý là tưởng niệm, suy nghĩ và cảm xúc của bà có thể truyền được cho người đã khuất.
“Để tôi nghĩ xem.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào bác gái Lý, chồng của đối phương từng làm việc cho bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, nếu như có thể đưa chồng của bác gái Lý trở về trong sương mù, vậy nói không chừng có thể thông qua ông ấy để làm rõ tất cả bí mật của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
“Được, tôi sẽ đưa chị đi, nhưng chị nhất định phải nghe lời tôi. Bên ngoài sương mù vô cùng nguy hiểm, nếu chết rồi thì tất cả mọi thứ sẽ không còn nữa.” Sau khi Hàn Phi nói xong, hình ảnh của hắn trong lòng Nhạn Đường càng trở nên vĩ đại hơn, Thiết Nam cũng nhìn hắn với ánh mắt khác.
Là một game thủ chuyên nghiệp, Thiết Nam biết rất rõ, tài khoản trò chơi chính là sinh mệnh của mình, nhưng Hàn Phi lại không tiếc đối mặt với nguy hiểm tài khoản của mình có thể bị hủy, để giúp đỡ một bác gái level 3, nội tâm của người này quá lương thiện.
“Một mình cậu đi cùng với dì thì quá nguy hiểm, để tôi đi cùng với cậu đi.” Thiết Nam đứng dậy, Nhạn Đường cũng chuẩn bị đi cùng.
Hàn Phi vốn muốn từ chối, nhưng hắn lại suy nghĩ kỹ lại, thông tin trong hiện thực của Nhạn Đường đến Lệ Tuyết cũng không có quyền kiểm tra, có lẽ còn ẩn giấu thân phận khác; bố của Thiết Nam là giám đốc điều hành của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, anh ta bị đưa vào thế giới tầng sâu, nói không chừng sẽ kích hoạt thứ gì đó.
Cho dù không nghĩ đến những thứ này, Hàn Phi cũng cảm thấy nên huấn luyện bọn họ một chút, chỉ có không ngừng rèn luyện, bọn họ mới có thể trở thành trợ thủ thực sự cho hắn.
Người chơi ở thế giới tầng cạn nâng cấp tương đối đơn giản, chờ sau khi thuộc tính của bọn họ cao hơn, nói không chừng có thể từ bia đỡ đạn cấp thấp, lắc người là có thể biến thành bia đỡ đạn cao cấp.
“Được, tôi đưa mọi người đi, nhưng bên ngoài sương mù rất nguy hiểm, tôi phải làm một số công việc chuẩn bị trước.” Hàn Phi để ba người chơi tự do hoạt động, hẹn ba tiếng sau tập hợp.
Tranh thủ thời gian này, Hàn Phi đã học hết sách kỹ năng mà Hoàng Doanh cho trước đó, không giống như những người chơi ở thế giới tầng cạn, hiện tại điểm kỹ năng căn bản dùng không hết, cái gì mà mở khóa, lặn, làm quần áo, ghép da, nổ mìn đều đã học được một ít.
Ba tiếng sau, Hàn Phi ôm linh đàn tìm thấy ba người chơi, bọn họ lại đi về phía rìa sương mù.
“Giọng nói phát ra từ bên này. Tôi có thể nghe thấy rất rõ ràng. Chồng tôi dường như đang kêu cứu.” Bác gái Lý cả dọc đường chạy lon ton, những người khác cũng theo sát phía sau.
Họ đã tránh khách sạn đêm qua ra, tiếp tục đi vào sâu hơn.
"Đợi một chút!"
Hàn Phi ra hiệu cho mọi người đứng yên, hắn nhìn chằm chằm vào vết giày dính máu ở ngã tư, đó hình như là của một đứa trẻ để lại.
"Ở đây đã không an toàn nữa rồi, mọi người hãy luôn sẵn sàng chạy đến chỗ sương mù bất cứ lúc nào."
Kéo bác gái ra phía sau lưng, Hàn Phi từ trong túi lấy ra con dao tái sinh, hắn cùng Từ Cầm đi phía trước.
“Gần đến rồi, giọng nói đó vô cùng mạnh mẽ, chắc là ở cuối con phố này!” Bác gái hơi kích động, cảm giác như người chồng đã nhìn thấy mình.
“Càng vào lúc này, càng không được kích động.” Hàn Phi di chuyển nhanh chóng trong bóng tối, hắn còn chưa tiếp cận tòa nhà kia, chiếc nhẫn đã truyền đến cảnh cáo.
"Cách xa như vậy, chiếc nhẫn của chủ nhà đã có thể cảm nhận được quỷ rồi sao?"
Đi chậm lại, Hàn Phi nhìn tòa nhà được bác gái nhắc tới, trong ánh mắt có chút nghi ngờ.
Cuối con phố là một phòng khám được xây dựng trong một khu dân cư, chiếm diện tích không lớn, nhưng hàn ý truyền đến từ chiếc nhẫn lại lạnh thấu xương, như thể có một thứ gì đó vô cùng kinh khủng đang ẩn giấu trong phòng khám nhỏ đó.
"Dấu giày của đứa trẻ đã biến mất, chiếc giày trắng không đi về bên này, có lẽ không phải là hận ý."
Từng chút một đến gần, khi Hàn Phi bước đến dưới tầng của phòng khám, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đột nhiên truyền đến.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý ! Bạn đã phát hiện ra một tòa nhà đặc biệt —— Phòng khám Gương, thành công thắp sáng tòa nhà đầu tiên trên bản đồ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ!"
“Phòng khám Gương?” Chậm rãi bước vào trong, Hàn Phi rất nhanh đã biết tại sao phòng khám lại có cái tên như vậy.
Trong phòng khám nhỏ có đặt rất nhiều chiếc gương, mặc dù bên trong không có bất kì một người nào, nhưng những chiếc gương kia lại có vô số thân ảnh đang đứng, tất cả bọn chúng đều đứng quay lưng vào gương, cao thấp gầy béo khác nhau.
"Chẳng lẽ tất cả người trong khu dân cư này đều chạy hết đến đây rồi hay sao?"
Bước lên cầu thang sạch sẽ và ngăn nắp, đầu tiên Hàn Phi bước vào bên trong phòng khám.
Không khí ở đây u ám đến mức ngột ngạt, gương chắn gần hết lối đi, muốn đi lại được bên trong, bắt buộc phải dán người vào gương mới được.
"Phòng khám này chuyên dùng để chữa bệnh cho gương à?"
Khẽ chạm vào mặt gương, một cảm giác lành lạnh xâm nhập vào đầu óc, âm thanh của hệ thống lại vang lên.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý ! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ ẩn rank F ——Phòng khám Gương."
"Khi bạn khóc trước gương, bạn ở trong gương sẽ cười với bạn, nó thích nhìn thấy bộ dạng đó của bạn, nó bắt đầu cố gắng hết sức để làm bạn khóc, nó từ từ tiến đến cạnh giường, vươn tay ra khỏi gương."
"Yêu cầu nhiệm vụ: Tìm thấy bạn sẽ cười trong gương."