Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 500: Cô Là Ai

Chương 500: Cô là ai Chương 500: Cô là ai

"Tìm thấy mình sẽ cười trong gương? Nhưng mình chưa bao giờ cười vui vẻ cả, nhiệm vụ này là khiến mình tìm ra quỷ thực sự trong rất nhiều tấm gương như này à?"

Nhìn xung quanh, phòng khám lờ mờ tràn ngập bầu không khí bất an, người trong những chiếc gương dường như có thể quay đầu lại bất cứ lúc nào.

Nhạn Đường và Thiết Nam vốn chỉ ở trong thế giới tầng cạn chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, hai người đàn ông trưởng thành dừng ở cửa không dám đi vào, thay vào đó, bác gái Lý trực tiếp bước tới chỗ Hàn Phi.

So với đám quỷ quái kia, bà càng muốn gặp chồng mình hơn.

Hai mươi năm tìm kiếm cần phải có một kết quả, cho dù là quỷ, bà cũng phải tận mắt nhìn thấy.

“Giọng nói gọi tôi chính là ở đây, có khi nào ông ấy đang trốn trong một chiếc gương nào đó, quay lưng về phía tôi không?” Bác gái Lý chạy vào phòng khám đầu tiên, bà đi qua những tấm gương, trong gương toàn bộ đều là những bóng lưng xa lạ.

“Mau đi theo.” Hàn Phi vẫy vẫy tay ra hiệu cho hai người phía sau, hắn ôm linh đàn từ từ tiến về phía trước.

Lòng bàn tay bị hàn ý toát ra từ linh đàn làm cho đông cứng, quỷ trong linh đàn dường như đang cảm nhận được thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm.

Bác gái Lý kiểm tra từng tấm gương trước mặt, Hàn Phi rất chú ý theo dõi bà, mấy người im lặng di chuyển trong phòng khám, bóng dáng của họ hiện ra trong những tấm gương khác nhau.

“Mọi người có nghe thấy gì không?” Thiết Nam đi sau cùng thấp giọng nói: “Hình như tôi nghe thấy có người bảo chúng ta đi vào nhanh lên, nhưng bọn họ dường như lại không có nói là đi đâu.”

Nhìn mặt gương bên cạnh, yết hầu của Thiết Nam khẽ run lên: "Có khi nào là người trong gương, cũng muốn chúng ta đi vào không?"

"Đừng có suy nghĩ bậy bạ, ở một nơi đáng sợ, càng sợ sẽ càng xảy ra những chuyện xấu." Nhạn Đường hít sâu một hơi, duy trì cao độ chú ý, hoàn toàn không dám phân tâm, giả sử cậu bị quấy nhiễu, vậy thì thiên phú mơ giữa ban ngày kia rất có khả năng sẽ biến nỗi sợ hãi thành hiện thực.

“Đã hiểu.” Thiết Nam tăng nhanh tốc độ, anh ta theo sát Nhạn Đường, khi bọn họ toàn bộ đều đã vào trong phòng khám, cửa phòng khám từ từ đóng lại.

Bóng đen phản chiếu trên mặt đất, như thể một con mèo hét lên một tiếng thê thảm, sau đó là những giọt máu chảy xuống từ đáy của một tấm gương nào đó.

Tí tách, tí tách...

Máu bắn tung tóe trên sàn nhà lạnh lẽo, một bàn tay nhỏ bé chậm rãi duỗi ra, chạm vào vết máu trên mặt đất, vẽ ra hết người nhỏ này đến người nhỏ khác.

"Không phải người này, cũng không phải người này..." Thiên phú tưởng niệm của bác gái Lý được kích hoạt, bà nhìn chằm chằm bóng lưng trong gương, vẻ mặt càng ngày càng lo lắng.

Trong một phòng khám tối tăm u ám, tìm kiếm một người trong căn phòng đầy gương, đối với bác gái Lý, một người thậm chí rất ít khi xem phim kinh dị, đã vượt quá khả năng chịu đựng của tâm lý.

“Đại tỷ, cuối cùng chị có chắc chắn vị trí của ông ấy không?” Hàn Phi nắm lấy vai bác gái Lý: “Mỗi lần chị nhìn vào một chiếc gương đều sẽ bị người trong gương nhìn thấy. Chị đang tìm ông ấy, bọn họ cũng có thể sẽ đến tìm chị."

Bác gái Lý không để ý đến sự khác thường của mình, nhưng Hàn Phi lại có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn cảm thấy có thứ gì đó trên người bác gái đã bị lưu lại hoàn toàn trong chiếc gương rồi.

Chính xác là cái gì hắn cũng không thể nói rõ, chỉ cảm thấy bác gái Lý trước mặt so với trước khi vào phòng khám đã trở nên hơi xa lạ.

Rõ ràng là cùng một người, nhưng sau khi nhìn vào gương, dường như lại biến thành một người khác.

"Tôi..." Bác gái cảm thấy hơi khó thở, bà chỉ vào lỗ tai của mình: "Ông ấy ở đây, tôi đã đến rất gần giọng nói đó rồi."

Đẩy cửa phòng hội chẩn ra, lọ gạc, ống nghe, máy đo huyết áp và một số dụng cụ y tế thường dùng được đặt ngay ngắn trên bàn.

Quỷ dị là, một bên bàn hội chẩn đặt một chiếc ghế gỗ, bên kia đáng nhẽ phải là vị trí bác sĩ ngồi, thì lại đặt một chiếc gương.

Trong gương là một bác sĩ mặc áo khoác trắng, ông ta cũng đứng trong gương quay lưng lại với mọi người, nhưng điểm khác biệt so với những hình khác là có rất nhiều dấu giày xung quanh ông ta.

So sánh dấu giày với giày da của bác sĩ, có thể chắc chắn khẳng định dấu giày kia chính là của ông ta, ông ta dường như đã từng bước ra từ trong gương.

“Đại tỷ, bác sĩ này có phải là chồng chị không?” Hàn Phi nheo mắt, trong lòng nổi lên một cảm giác khó tả, có chút bất an, lại có chút mong đợi.

“Phía sau hình như hơi giống một chút.” Lý đại tỷ đứng trước gương, thân thể gần như dán lên phía trên nó.

"Thật sao? Là ông ấy sao?"

Phòng hội chẩn có diện tích hạn chế, lại đặt tận mấy tấm gương, khi Hàn Phi và bác gái Lý bước vào phòng, hai người chơi còn lại đang đứng ở lối đi bên ngoài.

Nhạn Đường không ngừng hít thở sâu, để mình tuyệt đối không được nghĩ ngợi lung tung, còn Thiết Nam người đàn ông vạm vỡ này thì đang dán vào Nhạn Đường, anh ta thực sự hơi sợ hãi rồi.

Những quỷ quái trong khách sạn đêm qua, ít nhất có thể nhìn ra là cái gì, nhưng phòng khám này lại hoàn toàn khác, âm khí như ngấm vào từng sợi tóc, cảm giác quỷ dị kia như muốn hành hạ người ta đến phát điên.

Đôi mắt không ngừng di chuyển trên chiếc gương, trái tim của Thiết Nam đập thình thịch, anh ta luôn cảm thấy những người đang đứng trong gương có thể bước ra bất cứ lúc nào.

Trong lòng thở ra hơi lạnh, ánh mắt Thiết Nam chậm rãi dời về phía cửa phòng hội chẩn, đột nhiên anh ta phát hiện cửa phòng dường như đã đóng lại rồi, mà trước cửa phòng còn đặt một tấm gương.

Trong chiếc gương có một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía mình, hình như đang mặc áo liệm.

Dụi dụi mắt, Thiết Nam nhìn áo liệm trên người đàn ông, con ngươi đột nhiên nheo lại một chút, chợt nhớ tới cửa phòng hội chẩn không có gương!

Người đàn ông mặc áo liệm không phải ở trong gương!

Bắp chân yếu ớt, Thiết Nam lùi lại một bước, anh ta nắm lấy cánh tay của Nhạn Đường: "Em mau nhìn vào cửa!"

Nhạn Đường đang không ngừng điều chỉnh nhịp thở, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, quay đầu nhìn, trước cửa phòng không có gì cả, nhưng hình như cửa đã bị khóa.

“Anh muốn em nhìn cái gì?” Nhạn Đường bỏ những ngón tay của Thiết Nam ra: “Em cảnh cáo anh đừng có hù dọa em, thiên phú của em đến chính em còn phải sợ.”

"Có một người đàn ông mặc áo liệm, vừa rồi đứng ở cửa phòng hội chẩn, quay lưng lại với chúng ta, lúc đầu anh còn tưởng anh ta là một tấm gương." Thiết Nam lau mồ hôi lạnh trên trán, cố gắng trấn tĩnh: "Hãy tin anh, anh thực sự đã nhìn thấy."

Quay người lại, Thiết Nam đang định nói về chuyện phát sinh vừa rồi với Nhạn Đường, thì khóe mắt anh ta đột nhiên quét đến tấm gương phía sau lưng mình.

Đôi mắt dường như bị ghim lại, Thiết Nam phát hiện bên trong chiếc gương phía sau mình có một người đàn ông mặc áo liệm đang đứng!

Người đàn ông đó đứng quay lưng về phía anh ta, vừa rồi còn đứng ngay phía sau!

"Bụp!"

Thiết Nam ngồi phịch xuống đất, cơ thể anh ta làm vỡ một chiếc gương bên cạnh, âm thanh chói tai khiến mọi người trong phòng đều giật bắn mình.

Không chỉ đám người Hàn Phi, dường như những bóng người trong gương cũng khẽ nhúc nhích.

“Sao vậy?” Nghe thấy tiếng động, Hàn Phi vội vàng ra khỏi phòng hội chẩn.

“Vừa rồi… chính là anh ta đứng ở chỗ cửa.” Thiết Nam chỉ vào tấm gương bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, nói chuyện đã bắt đầu lắp bắp.

“Người trong gương đi ra rồi à?” Hàn Phi dùng thời gian ngắn nhất làm rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhìn những mảnh vỡ của gương trên mặt đất, duỗi tay lấy ra dao tái sinh: “Chính là anh ta vừa đi ra ngoài phải không?"

“Đúng vậy.” Thiết Nam gật gật đầu.

“Mọi người lui lại phía sau một chút.” Hàn Phi đốt cháy ánh dao cấu tạo từ nhân tính trên tay, hắn nhắm ngay chiếc gương nơi người đàn ông mặc áo liệm đứng chém xuống!

Lại là một tiếng động lớn nữa, mặt gương bị chia năm xẻ bày, mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.

“Người mặc áo liệm đã chết chưa?” Thiết Nam vội vàng nhìn những tấm gương xung quanh, hiện tại anh ta đang vô cùng sợ hãi.

“Hẳn là vẫn ở trong gương.” Con dao tái sinh vừa rồi không giết được bất cứ thứ gì, Hàn Phi khẽ cau mày, hắn ngồi xổm xuống, mở nắp linh đàn ra, ném toàn bộ mảnh vỡ gương trên mặt đất vào trong linh đàn.

Người đàn ông mặc áo liệm nếu đã rời đi trước thì không sao, nếu như anh ta chưa đi thì đêm nay sẽ là một đêm khó quên đối với anh ta.

"Thật đáng tiếc Gương Thần phải canh giữ điện thờ level 3 mà không có ở đây."

Hai tiếng gương vỡ liên tiếp vang lên, Hàn Phi và những người khác dường như đã kinh động đến thứ gì đó, bọn họ nghe thấy tiếng bước chân trên đỉnh đầu, giống như có một người phụ nữ đang khóc và chạy qua hành lang.

Tiếng khóc đó khiến người ta sợ hãi, cô ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Mọi người hãy cẩn thận một chút.” Hàn Phi ôm linh đàn trở lại phòng hội chẩn.

Tình hình của bác gái Lý không mấy khả quan, mặt gần như dán vào chiếc gương, trong miệng khẽ gọi một cái tên, nhưng người đàn ông mặc áo trắng trong gương không hề có ý định quay đầu lại.

"Không phải anh ta……"

Mấy phút sau, bác gái Lý đứng trước gương hơi thất vọng, bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Giọng nói đó vẫn còn ở chỗ sâu hơn."

Phòng khám không lớn, chỉ khoảng 60m2, ngoài phòng hội chẩn, phòng điều trị, phòng xử lý, còn có một phòng làm việc ở tầng hai bên trong cùng.

Nhưng điều khiến mọi người quan tâm nhất không phải là những thứ này, tiếp tục đi vào bên trong sẽ phát hiện, phòng khám và tòa nhà dân cư thông với nhau, lối đi trong cùng này có thể dẫn thẳng vào tòa nhà dân cư.

Bác gái Lý đã kiểm tra tất cả các tấm gương trong phòng khám, không tìm thấy chồng của mình, giọng nói đó dường như đang dẫn dụ bà đi vào tòa nhà dân cư.

"Có cảm giác tòa nhà dân cư phía sau phòng khám, giống như khoa nội trú của nó vậy, những người nam nữ già trẻ bị mắc kẹt trong gương này có lẽ đều là cư dân của tòa nhà đó." Sau khi Nhạn Đường nói ra ý nghĩ của mình, rất tự giác tự che miệng lại.

“Bây giờ phải làm thế nào?” Thiết Nam thực sự sợ hãi, anh ta bây giờ chỉ nghĩ đến việc rời đi, anh ta luôn cảm thấy người đàn ông mặc áo liệm vẫn đang ở xung quanh mình.

"Nếu như đã đi đến đây, vậy hãy tiếp tục đi về phía trước." Hàn Phi cũng muốn gặp chồng của bác gái Lý, hơn nữa bây giờ hắn còn phải hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng cho các nhiệm vụ ẩn rank F thông thường đều là các kỹ năng đặc biệt và đạo cụ quý hiếm, đối với hắn mà nói cũng rất hấp dẫn.

“Cảm ơn mọi người, chờ sau khi rời khỏi trò chơi này, tôi nhất định sẽ hậu tạ mọi người.” Bác gái Lý cảm thấy đều là do mình, bốn người mới đến nơi khủng khiếp như này, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.

“Không sao, tôi có thể hiểu được tâm trạng của chị.” Hàn Phi vỗ nhẹ vai bác gái: “Tôi cũng vẫn luôn đi tìm người thân của mình, nếu như tôi biết tin tức của bọn họ, nhất định cũng sẽ không màng tất cả đi đến.”

Nghe được những lời của Hàn Phi, bác gái Lý không biết phải nói gì, bà thực sự cảm ơn hắn, cũng cảm thấy hơi xót xa cho hắn.

Nhóm nhỏ bốn người không dừng lại, cùng nhau tiến vào hành lang.

Lối đi bên trong phòng khám và khu dân cư chỉ dài vài mét, nhưng bước qua lối đi có cảm giác như bước vào một thế giới khác, một thế giới trong chiếc gương.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên tai, toàn bộ tòa nhà cũ nát toát lên một mùi thối rữa.

Bác gái Lý đang đi phía trước dừng lại, nhìn hành lang cũ kỹ hai bên, ánh mắt hơi bối rối.

"Đại tỷ? Sao chị không đi về phía trước nữa?"

“Giọng nói bên tai tôi đang ở trong tòa nhà này, nhưng tôi không thể phân biệt được chính xác vị trí của nó.” Bác gái Lý chạm vào bức tường ố vàng: “Nơi này mọi người đã từng đến chưa? Mọi người có cảm giác rất quen thuộc không?"

“Không có, tôi chỉ cảm thấy rất khó chịu.” Cả Thiết Nam và Nhạn Đường đều lắc đầu.

“Hãy bình tĩnh trước, chúng ta có thể từ từ tìm từng cái một.” Hàn Phi cũng cần phải tìm những tấm gương đó nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ: “Trong tòa nhà này con quỷ đáng sợ thực sự có lẽ chỉ có một, mọi người đừng để nỗi sợ hãi che mắt."

Dọc theo hành lang, Hàn Phi phát hiện cư dân trong tòa nhà cũ này dường như không có thói quen khóa cửa vào ban đêm, tất cả các cửa đều mở hờ, người ngoài có thể tùy tiện đi vào.

“Tòa nhà dân cư có ít gương hơn rất nhiều, ở đây có lẽ vẫn được coi là bình thường.” Hàn Phi cùng bác gái vào phòng đầu tiên, Nhạn Đường đi theo phía sau, Thiết Nam ở ngoài cửa vẫn có chút không yên tâm.

Anh ta liếc nhìn lại phòng khám đầy gương, có một thân ảnh đang đứng quay lưng về phía anh ta, vai có vẻ khẽ nhúc nhích, người trong gương dường như cũng quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái.

"Nơi này thật quá quỷ dị."

Thiết Nam rùng mình chạy nhanh vào phòng, người anh ta nhớ nhất lúc này là Thẩm Lạc.

Khi Lạc ca vẫn còn, tất cả quỷ quái đều sẽ đi tìm anh ấy đầu tiên, những quỷ quái đó cũng giống như trong lời bài hát vậy, yêu anh yêu đến thâm trầm lại cố chấp.

Trong các căn phòng trong tòa nhà cũ dường như vẫn có người đang sống, trên ban công quần áo vẫn treo đầy, trên bàn có bài tập mới viết được một nửa, dép lê vứt bừa bãi trước ghế sô pha, đèn báo của TV trong phòng khách vẫn đang sáng.

Vào phòng ngủ, ảnh cưới ở đầu giường bị dao cắt ra, trên váy cưới màu trắng bị người ta dùng sơn viết lên ba chữ —— Cô là ai?

“Có vết máu.” Hàn Phi dùng móng tay xoa nhẹ vết máu ở khe nứt của gạch lát nền: “Vảy máu rất dày, phân bố không đều, có lẽ nạn nhân là ở vị trí bên chiếc giường, bị người ta đột nhiên dùng dao cắt đứt động mạch. Người đó muốn bỏ chạy, nhưng hung thủ lại đuổi theo, đâm từ đầu giường đến cửa phòng ngủ. Vết máu trên mặt đất đã được lau chùi qua, nhưng cách lau chùi rất thiếu chuyên nghiệp."

Đi tới bàn trang điểm, Hàn Phi chậm rãi ngồi xuống, kinh ngạc phát hiện trên gương không có bóng dáng quay lưng lại với mình.

Chỉ có hình bóng của chính mình được phản chiếu trong gương, đó dường như là một chiếc gương bình thường.

Hàn Phi thử mỉm cười nhìn vào gương, cầm mỹ phẩm trên bàn trang điểm lên.

Cây son bị vỡ, bên dưới những chai chai lọ lọ có đầy vết xước, như thể nó đã bị ai đó dùng dao rạch ra.

“Anh Hữu Phúc! Anh mau đến xem cái này đi!” Nhạn Đường thấy TV vẫn chưa tắt, cậu tìm điều khiển, thử mở TV lên.

Nghe thấy tiếng hô, Hàn Phi bước tới phòng khách, hắn nhìn thấy trong TV có một người phụ nữ đang đứng trước bàn trang điểm trong phòng ngủ.

Người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ, trên tay cầm một con dao, cô ấy nhìn vào chiếc gương, liên tục lặp lại câu hỏi: "Cô là ai?"

********

Chạm mốc 500 chương! Cầu ủng hộ thật nhiều Ngọc Phiếu 500 anh em ơi!

Bình Luận (0)
Comment