Người phụ nữ trên màn hình TV bị giãn đồng tử, cánh tay đầy vết đâm, đầu tóc rối bù, như thể đang mộng du.
Điều kinh hoàng hơn nữa là trên chiếc giường đôi bên cạnh người phụ nữ, chồng cô ta vẫn đang say giấc nồng, dường như anh ta không nhận thấy điều gì bất thường.
"Đây là video của camera giám sát à? Trong đoạn video cả người chồng và người vợ vẫn còn sống, hẳn là nó đã được quay trước đó." Thiết Nam nhìn cảnh tượng khủng khiếp trong đoạn video, người thân thiết nhất ngủ chung giường, mỗi đêm sẽ tỉnh dậy, sau đó cầm dao đứng trong phòng, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng này thôi cũng khiến lạnh sống lưng rồi.
"Đừng nói chuyện, tiếp tục xem đi."
Người phụ nữ cứ lặp đi lặp lại một câu, nhưng rõ ràng trong chiếc gương chỉ có chính cô ta, cô ta muốn làm người trong gương bị thương, dường như trước tiên chỉ có thể tự làm tổn thương chính mình.
Đoạn video nhanh chóng kết thúc, Nhạn Đường mở tủ dưới TV, lục tung nó ra và tìm thấy một hộp các tông được dán bằng băng dính.
Xé thùng các tông ra, ở bên trong, ngoại trừ nhiều cuốn băng ghi hình cũ ra, còn có một cuốn nhật ký cũ.
Mở cuốn nhật ký nhàu nát, dòng chữ viết ở trang đầu tiên có chút gì đó khiến người ta khiếp sợ.
"Tôi cảm thấy như vợ tôi muốn giết tôi."
"Mỗi ngày khi tôi thức dậy vào buổi sáng, đều sẽ phát hiện thấy dao trong nhà đã bị dịch chuyển, không thể nào là có trộm vào, vì chỉ có dao trong nhà là bị động đến."
"Kể từ sau khi phẫu thuật thẩm mỹ vợ tôi hơi kì lạ, cô ấy trở nên xinh đẹp hơn, tính cách cũng dịu dàng hơn, nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn tôi đã trở nên xa lạ và đáng sợ."
"Chúng tôi là người đầu ấp tay gối quen thuộc nhất, nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi như nhìn một người xa lạ, tôi có thể cảm nhận được sự chán ghét trong sâu đôi mắt đó, nhưng trước đây chúng tôi rõ ràng đã hạnh phúc và ân ái như vậy."
"Tôi nhất định phải tìm ra nguyên nhân, tôi muốn đưa vợ mình quay trở về!"
Tiếp tục lật về sau, nội dung cuốn nhật ký của người đàn ông ngày càng trở nên tuyệt vọng.
"Em trai à, em là người thân duy nhất của anh rồi, nếu như em nhìn thấy cuốn nhật ký này, vậy có lẽ anh đã không còn nữa."
"Trong cơ thể của chị dâu em dường như có một người khác đang sống, anh đã bí mật lắp camera giám sát, nhìn thấy cô ấy đêm nào cũng đi lại trong nhà tay cầm một con dao."
"Đó không phải là mộng du. Cô ấy nhớ rõ nơi đặt con dao. Sau khi lấy nó, cô ấy sẽ kiểm tra xem anh có thực sự ngủ hay không trước khi bước tới chiếc gương."
"Anh thực sự không thể hiểu được cô ấy đang làm gì, dường như đang nói chuyện với chiếc gương? Cô ấy muốn giết chết mình ở trong gương?"
Nội dung ghi trên mỗi trang nhật ký đều khác nhau, càng ngày càng tuyệt vọng, Hàn Phi một mạch lật xem đến cuối.
Ở trang cuối cùng của cuốn nhật ký, chỉ có viết ba chữ.
"Cô là ai?"
Ba chữ này khác với những chữ trước, không phải do người chồng ghi lại, giống như người vợ để lại hơn.
Nhìn chằm chằm vào ba chữ này, Hàn Phi có cảm giác mình bị theo dõi, bên tai như có giọng nói đang hỏi hắn như vậy.
Người phụ nữ trên màn hình TV đã phát điên, con dao không ngừng vung vẩy trước mặt, đôi khi cô ta vung dao lên gương một cách cuồng loạn, đôi khi lại ngồi thẫn thờ trước tủ quần áo, giống như là hai người vậy.
"Cô ấy có lẽ đã bị quỷ trong chiếc gương quấn lấy rồi, cô ấy và con quỷ đang tranh giành quyền kiểm soát cơ thể." Nhạn Đường nói một cách rất có kinh nghiệm: "Em đã xem rất nhiều phim ma, nói chung loại ma này là khó đối phó nhất, bọn chúng không có thực thể, từ từ đánh bại người sống về tinh thần."
“Đối kháng tinh thần à?” Ý chí tự thân của Hàn Phi rất mạnh, hoàn toàn có thể chống lại sự quấy nhiễu của giọng nói, nhưng hắn lại để mặc cho giọng nói đó lọt vào tâm trí mình, căn bản không hề phòng bị: “Anh rất thích đối kháng tinh thần.”
“Tại sao?” Nhạn Đường có chút không hiểu, cậu khẽ chỉ vào bác gái Lý: “Đừng bất cẩn, anh nhìn tình trạng hiện tại của dì Lý đi, dì ấy đã hơi mê muội rồi. Nếu không cẩn thận, nói không chừng sẽ bị những con quỷ đó bắt vào trong gương, đến lúc đó cũng không biết làm thế nào để chết đi nữa.”
“Nói rất có lý, em hãy nói thêm vài câu nữa đi.” Cuối cùng Hàn Phi đã phát hiện ra phương thức chính xác để sử dụng thiên phú của Nhạn Đường, hắn rất mong đợi nhìn cậu ấy, hy vọng có thể sử dụng thiên phú mơ giữa ban ngày của cậu ấy, để lừa quỷ trong gương vào tâm trí mình. Lúc trước khi ở tòa nhà chết chóc, ý thức còn sót lại cuối cùng của Cánh bướm chính là vì muốn chiếm tâm trí của Hàn Phi mà bị hắn trong cô nhi viện màu máu chèn ép đến chết.
Lượng máu của Hàn Phi về 0 thì sẽ chết, muốn giết chết hắn thì rất dễ, nhưng muốn chiếm lấy cơ thể, tái sinh trên cơ thể của hắn thì lại là việc vô cùng khó khăn.
Hắn không sợ người khác chơi bẩn, càng không sợ người khác dò xét kí ức của mình, trên thực tế hắn cũng vẫn chưa hiểu, ký ức liên quan đến quá khứ trong tâm trí mình, cái nào là thật, cái nào là giả.
Khi một người trở nên tàn nhẫn thì cũng có thể tự lừa dối chính mình, đại khái chính là đang nói đến trường hợp của hắn.
"Nói được thì hãy nói thêm vài câu nữa, Nhạn Đường, bây giờ đã đến lúc em tỏa sáng rồi đấy."
Không cần giải thích thêm, Hàn Phi nhìn video giám sát được quay lại cảm thấy có chút không đã, vì vậy trực tiếp dùng dao tái sinh dỡ cửa phòng ngủ ra, sau đó tự mình ngồi ở trước bàn trang điểm.
Hắn ngồi đối diện với gương, giống như người phụ nữ trong video.
Bởi vì cánh cửa đã được dỡ ra, nên ở trong gương cũng có thể nhìn thấy được video đang phát trên TV ngoài phòng khách.
Trải nghiệm nhập vai quỷ ám này, khiến cả ba người chơi đều sợ chết khiếp.
"Anh, anh chắc chứ? Em thực sự nghĩ rằng con quỷ đó có thể sẽ chui vào đầu anh, tranh giành quyền kiểm soát cơ thể với anh. Theo tình hình hiện trường, xác suất cô ta ra tay với anh là 80%." Nhạn Đường cười khổ, là một người chơi có trí tuệ ban đầu là chín điểm, cậu có vẻ không thể hiểu được hành động của Hàn Phi.
“Làm như này không tốt lắm thì phải?” Thiết Nam cũng lên tiếng, ngay cả một kẻ ngốc cũng biết rằng những người không tin vào tà ma nhất trong phim kinh dị thường là những người sẽ chết đầu tiên.
Khi hai người chơi còn đang thuyết phục, Hàn Phi nhìn mình trong gương mỉm cười.
"Cô là ai?"
Trong video, giọng nói của người phụ nữ lặp đi lặp lại, TV được đặt ở phòng khách, nhưng những lời đó lại văng vẳng bên tai Hàn Phi.
Không có bất kỳ phản kháng nào, Hàn Phi buông lỏng thâm tâm, giống như ngồi ở trên ghế mát xa hưởng thụ vậy.
Dần dần, không biết có phải là do những lời nói của Nhạn Đường đã có tác dụng không, mà Hàn Phi bắt đầu bật cười khi nhìn thấy mình trong gương.
Là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất bậc thầy, hắn biết rõ ý nghĩa của mọi biểu cảm nhỏ của con người, bản thân trong gương là thực sự đang cười, khác với nụ cười được biểu diễn, nó ẩn chứa một loại đắc ý không dám dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
"Cười đi, cười vui hơn chút nữa."
Nhiệm vụ yêu cầu Hàn Phi phải tìm thấy mình sẽ cười trong gương, hắn không biết làm thế nào để tìm thấy con quỷ kia, vì vậy hắn muốn thử xem mình có thể "chọc" cho con quỷ trong mặt gương này cười được không.
Diễn viên hài là nghề cũ của Hàn Phi, điều hắn thích nhất là nụ cười của mọi người.
Giết hay không không quan trọng, phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã, đợi nhận được phần thưởng rồi, sau đó mới tính đến việc cho người hàng xóm nào ăn nó.
"Tại sao anh Hữu Phúc lại cười?"
“Quỷ đã ám vào người rồi sao?” Thiết Nam lấy găng tay ra, trước đây anh ta rất muốn học hỏi cách suy nghĩ trò chơi của Hàn Phi, nhưng hiện tại anh ta cảm thấy mình có thể không thích hợp làm game thủ chuyên nghiệp.
Nhạn Đường và Thiết Nam đều đang nhìn Hàn Phi, bác gái Lý ban đầu cũng dõi theo hắn, nhưng đầu của bà đột nhiên khẽ lắc nhẹ vài cái, đồng tử mắt trái không ngừng rung động, sau đó bà chậm rãi nhìn về phía cửa phòng khách đang mở, như thể có một thế lực đang cố gắng xua đuổi bà ấy rời đi.
Bác gái Lý chậm rãi quay người lại, đứng ở giữa phòng khách.
Dưới sự thuyết phục và "nguyền rủa" không ngừng của Nhạn Đường, một số điều cực kỳ tồi tệ đã thực sự xảy ra.
Giọng nói của người phụ nữ lọt vào tai Hàn Phi, trà trộn vào trong kí ức của hắn, một số hình ảnh lạ lẫm bắt đầu xuất hiện.
Hàn Phi nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trước gương không ngừng kéo da mặt của mình ra, một nửa bên mặt của cô ta đang khóc, một nửa bên mặt còn lại đang cười.
Không ai biết cô ta rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng chỉ có thể thấy lúc này cô ta đang chịu đau đớn cực độ.
Móng tay cào xước mặt, làn da được chăm sóc cẩn thận đã bắt đầu chảy máu khắp nơi, nhưng so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tinh thần mới là điều khiến cô ta khó có thể chịu đựng được.
Sau khi móng tay bị gãy hết, người phụ nữ đã hoàn toàn suy sụp, lấy con dao nhọn trên bàn đâm thẳng vào một nửa bên mặt của mình.
Nỗi đau truyền thẳng vào trong đầu Hàn Phi, nhưng hắn chỉ khẽ nghiến răng.
Người phụ nữ trong kí ức bắt đầu phá hủy khuôn mặt của chính mình, Hàn Phi ở trong chiếc gương trước mặt cũng bắt đầu từ từ phát sinh thay đổi.
Một nửa khuôn mặt của hắn dường như bị đông cứng và nứt ra, rất nhiều vết nứt và vết thương lan rộng trên nửa mặt bên trái, hắn ở trong gương bắt đầu cúi người về phía trước.
Khi hình bóng trong gương càng ngày càng gần Hàn Phi, ký ức đau khổ của người phụ nữ đó trong đầu cũng càng ngày càng nhiều.
Khuôn mặt của bóng người trong chiếc gương cuối cùng cũng dính lên trên gương, hoàn toàn không phải là khuôn mặt của Hàn Phi, mà là khuôn mặt bị hủy dung của một người phụ nữ.
Một bên mặt đầy vết sẹo, một bên còn lại dữ tợn vặn vẹo, nụ cười trên mặt đã không còn, chỉ còn lại sự điên cuồng cùng hận ý muốn trả thù.
Tất cả kí ức bắt đầu khóc, khi cơn đau quét qua cơ thể của Hàn Phi, khuôn mặt của người phụ nữ từ trong gương vươn ra!
Khoảng cách giữa cô ta và khuôn mặt Hàn Phi càng ngày càng gần, khi sắp dính vào khuôn mặt của hắn, thì hắn vẫn đang thả lỏng mình, hai mắt đột nhiên đổ dồn lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo khủng khiếp trước mặt, trong mắt xẹt qua một sự bất mãn.
"Sao cô không cười nữa vậy? Là tôi thật sự là không buồn cười à?"
Khuôn mặt biến dạng dừng lại trước mặt Hàn Phi, đôi mắt đỏ tươi chớp chớp hai lần.
"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn."
Hai tay giơ lên, ôm chặt lấy đầu của người phụ nữ, Hàn Phi dùng mình làm điểm tựa, ngã về phía sau!
"Bùm!"
Người phụ nữ và bàn trang điểm cùng bị lật đổ, các loại mỹ phẩm vỡ tan tành, ba người chơi trong phòng khách cũng hoàn toàn chết lặng.
Cảnh tượng này, sợ là có thể nhớ suốt đời.
Lưỡi dao lóe lên, sau khi người phụ nữ hủy dung ngã xuống thì không bao giờ đứng dậy được nữa, thay vào đó là trong con dao tái sinh đã có thêm một tia sáng nhỏ.
“Cô không phải quỷ mà tôi đang tìm.” Kí ức của người phụ nữ trong đầu Hàn Phi biến mất, những mảnh kí ức kia của cô ta thậm chí còn không thể lấp đầy tâm trí hắn, huống chi là tiến vào sâu bên trong.
Hắn dựng lại cái bàn trang điểm trên mặt đất lên, mặt gương đầy vết nứt, ngoài vết nứt còn có ba chữ viết đỏ như máu —— Cô là ai?
Giọng nói bên tai còn chưa tiêu tan, con quỷ thật sự trong gương vẫn chưa bị giết.
"Xem ra con quỷ đáng sợ nhất không ở trong căn phòng này."
Hàn Phi đi về phía phòng khách, vỗ vỗ Nhạn Đường vẫn đang ngây ngốc: "Đừng dừng lại, em tiếp tục phân tích đi!"