Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 502 - Chương 502: Người Mà Cả Người Chơi Và Npc Đều Sợ

Chương 502: Người mà cả người chơi và NPC đều sợ Chương 502: Người mà cả người chơi và NPC đều sợ

Khi Hàn Phi đi ngang qua, Nhạn Đường và Thiết Nam mới phản ứng lại, bọn họ nhìn căn phòng ngủ bừa bộn, có vẻ không biết phải nói gì.

"Vừa rồi không phải có một con quỷ từ trong gương chui ra hay sao?"

"Đại khái em đã hiểu cách suy nghĩ của anh Hữu Phúc rồi, quỷ ở trong gương rất khó giết chết, nên anh ấy đã dùng chính mình làm mồi nhử để lừa con quỷ ra ngoài rồi mới giết."

"Làm sao có thể gọi là giết được? Đó gọi là chuộc tội."

"Đúng đúng đúng, chuộc tội."

Sau khi để hàng xóm hấp thụ âm khí từ băng ghi hình, Hàn Phi thấy trong nhà không còn thứ gì để lợi dụng nữa nên chuẩn bị rời đi.

“Đại tỷ, hay là chị vẫn đi trước đi.” Hàn Phi vừa đi ra khỏi phòng ngủ liền phát hiện tình trạng của bác gái Lý có gì đó không ổn, hắn muốn xem người bị nhốt trong phòng khám gương, cuối cùng có phải là chồng của bác gái Lý không.

Thật ra, vừa rồi ánh mắt của bác gái đã bắt đầu đờ đẫn, nhưng khi bà quay đầu lại nhìn thấy Hàn Phi đang ôm một con nữ quỷ, nên bị sợ giật bắn người, hình như lại tỉnh táo hơn nhiều rồi.

"Giọng nói của ông ấy sẽ vang lên bên tai tôi, hình như ông ấy..." Bác gái quay đầu lại liếc nhìn Hàn Phi: "Ông ấy dường như muốn tôi tránh xa cậu ra một chút?"

Hàn Phi khẽ nhướng mày, hắn cảm thấy hơi vô tội, bất kể là Mèo Lưu Ly trong hiện thực, hay là con quỷ đang kêu gọi bác gái, những người này hình như đều đã hiểu lầm hắn, còn tưởng rằng hắn là người rất nguy hiểm.

"Chúng ta đều là người chơi, nhất định là sẽ không làm hại chị, bây giờ chị phải cẩn thận phán xét, đừng để bị những cô hồn dã quỷ trong tòa nhà này lừa gạt.”

"Mấy người các cậu đều là những đứa trẻ ngoan, nếu không có các cậu, tôi căn bản sẽ không thể đến được đây, cái này trong lòng tôi hiểu rõ." Bác gái Lý thông tình đạt lý, ánh mắt bà nhìn ba người thanh niên đều mang theo sự cảm kích.

Đi ra khỏi căn phòng, bác gái mới đi được vài bước đã dừng lại, bà nhìn hành lang cũ nát: "Nơi kia vốn có gương à?"

Ba người Hàn Phi nhìn theo hướng ngón tay của bác gái, những chiếc gương xếp chật cứng trong phòng hội chẩn, từ từ hiện ra trên lối đi, như thể bọn chúng tự mọc chân, khi không có ai sẽ di chuyển vậy.

“Thật muốn đập hết tất cả bọn chúng.” Hàn Phi có thể cảm nhận được những trận âm khí phát ra từ linh đàn, những người hàng xóm chỉ làm như vậy khi gặp thứ đặc biệt nguy hiểm, lần trước khi ở trong khách sạn, mọi người rơi vào quỷ đả tường, cũng không có người hàng xóm nào truyền đến thông điệp cảnh báo như vậy cho hắn.

“Trên địa bàn của người khác vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.” Khi Hàn Phi từ bỏ ý định đập vỡ tất cả các tấm gương, âm khí phát ra từ linh đàn cũng suy yếu đi một chút: “Trông tôi giống loại người bốc đồng à? Mọi người còn lo lắng cho tôi?"

Một người ôm linh đàn nói chuyện, trong giọng điệu còn mang theo chút "cưng chiều", cảnh tượng này dù nhìn thế nào cũng hơi đáng sợ, nhưng Thiết Nam và Nhạn Đường vậy mà lại đang dần quen với nó.

Đêm hôm khuya khoắt ôm linh đàn đến phòng khám hình như cũng có thể chấp nhận được, nếu như linh đàn cũng đã ôm đến, vậy nói vài câu với nó dường như cũng không có vấn đề gì.

"Gương đang di chuyển, mọi người hãy nhìn kỹ những người trong gương đi, khoảng cách của bọn họ dường như đang tiến gần hơn đến mặt gương rồi. Em cảm thấy chúng ta nên tăng tốc độ, nếu không có thể sẽ xảy ra chuyện không hay." Giọng nói Nhạn Đường còn chưa dứt, thì chiếc đèn nhỏ lờ mờ trên đỉnh đầu liền vụt tắt, trên tầng truyền đến tiếng bước chân vội vã, như thể có ai đó đang bị truy đuổi vậy.

“Chúng ta lên tầng xem một chút.” Bây giờ Hàn Phi thật sự cảm thấy Nhạn Đường là một nhân tài, còn chưa chuyển nghề, chỉ cần dựa vào thiên phú đã có thể tự giúp mình được rồi.

Bước lên cầu thang không ngừng rơi những mảnh vỡ xi măng ra, Hàn Phi lên đến tầng hai của khu dân cư, cửa hai bên hành lang đều mở hết, trên mặt đất không có vết máu, cũng không có bất kì đồ đạc lộn xộn nào.

"Tại sao lại có tiếng bước chân?"

Bước vào phòng gần cầu thang, cách bài trí của căn phòng cũng gần giống với căn phòng ở tầng dưới, chỉ khác là có rất nhiều danh thiếp vứt trên mặt đất.

Hàn Phi cầm một cái lên, số điện thoại trên danh thiếp bị người ta dùng bút đỏ gạch đi, chỗ họ tên cũng bị vẽ một chữ thập đỏ.

“Phàm là danh thiếp bị đánh dấu, có phải biểu thị rằng chủ nhân của danh thiếp đã chết rồi không?” Nhạn Đường ngồi xổm bên cạnh Hàn Phi, cầm vài tấm danh thiếp lên nhìn: “Sao đa số đều là của công ty chuyển nhà và sửa khóa vậy?”

Cậu quay đầu nhìn về phía cửa phòng: "Cánh cửa này cũng đâu cần sửa, chủ nhà là muốn chuyển nhà sao?"

Manh mối quá ít, Nhạn Đường cũng không thể phân tích ra được điều gì.

“Để anh đến thử xem.” Hàn Phi tìm thấy một tấm danh thiếp rất đặc biệt giữa đống danh thiếp, tấm danh thiếp còn mới tinh không có dấu vết bôi bẩn trên đó.

Lấy điện thoại di động của Đom Đóm từ trong ô vật phẩm ra, Hàn Phi thử bấm dãy số trên danh thiếp.

Hắn vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, nhưng chẳng bao lâu điện thoại vậy mà lại được kết nối, chỉ có điều hắn cảm giác giọng nói của đối phương không phải phát ra từ điện thoại di động, mà là trực tiếp hiện lên trong đầu.

“Đừng cúp máy, làm ơn, tuyệt đối đừng cúp máy.” Tiếng khóc của một cô gái phát ra từ điện thoại, cô ấy nói gần như van xin.

“Em gặp phải khó khăn gì sao?” Hàn Phi rút con dao tái sinh ra, đưa mắt nhìn Nhạn Đường và Thiết Nam, bảo bọn họ đi kiểm tra phòng.

"Em bị người ta lừa gạt, bọn họ nhốt em trong một căn phòng màu đen, em sắp không thể thở nổi nữa rồi..."

“Từ từ nói, không cần vội vã, xung quanh em có thứ gì đặc biệt không? Nếu như là một vùng tối đen, vậy em thử sờ soạng xung quanh xem có thể chạm vào thứ gì không.” Hàn Phi rất kiên nhẫn muốn xác định vị trí của đối phương.

"Xung quanh không có gì hết, em đã không nhìn thấy ánh sáng trong một thời gian rất dài rồi, ở đây chỉ có một mình em thôi." Cô gái nói được một chút thì bắt đầu khóc, rất đau lòng.

“Vậy em còn nhớ mình bị người ta đưa tới nơi đó như thế nào không?” Hàn Phi đưa tay ra hiệu với Nhạn Đường, ý bảo cậu nhìn qua phòng ngủ, nhân tiện chú ý tới hành lang.

"Em chỉ biết rằng mình nhận được một cuộc gọi vào lúc nửa đêm, có lẽ là cú điện thoại đó có vấn đề, nó cứ quấy rối em, liên tục hỏi em, em sắp bị ép đến phát điên rồi!" Giọng nói của cô gái trở nên chói tai.

"Em hãy kể lại cho anh nghe tất cả những gì mình còn nhớ, kể càng chi tiết, anh mới càng có khả năng tìm được em." Hàn Phi an ủi cô gái qua điện thoại.

"Bố mất việc, căn phòng thuê ban đầu quá đắt nên chúng em chuyển đến một khu dân cư rất hẻo lánh. Chủ nhà rất tốt bụng, cô ấy đã giảm tiền thuê nhà cho chúng em, nói rằng phòng đã được trang bị sẵn tất cả các loại đồ đạc. Chúng em chỉ cần đến ở là được."

"Lúc đó cả hai chúng em đều rất vui mừng, sau khi ở được một thời gian, bố em cũng tìm được công việc mới, gia đình cũng có thêm thu nhập, chỉ có điều bố em bắt đầu thường xuyên phải làm ca đêm."

"Khi ở nhà một mình vào ban đêm, em luôn bật tất cả các đèn, sau đó đóng cửa phòng ngủ, co mình trong chăn."

“Lúc đầu cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khoảng một tuần, điện thoại cố định ở nhà luôn đổ chuông vào lúc 0h đêm, đặc biệt rất đúng giờ.”

"Mỗi lần em kết nối, trong micro sẽ có giọng nói của một đứa trẻ, nó nói rằng nếu em không nghe lời nó, em sẽ phải chết!"

"Em còn tưởng là đứa trẻ nào đó trong tòa nhà đang đùa ác ý nên em mặc kệ nó, nhưng ai ngờ được rằng nó bắt đầu ngày càng táo tợn hơn, mỗi đêm đều gọi cho em mấy lần liền."

"Em rất tức giận nên đã rút dây điện thoại ra, chuyện khiến em thực sự sợ hãi đã xảy ra, cho dù đã rút dây điện thoại, thì nó vẫn sẽ đổ chuông."

"Cho dù em có giấu điện thoại ở đâu, tiếng chuông sẽ vang vọng khắp nhà, tiếng chuông leng keng leng keng như một lời nhắc nhở liên tục."

"Em không thể chịu nổi nữa, em ném điện thoại ra ngoài cửa sổ."

"Em còn tưởng rằng lần này đối phương nhất định sẽ không tới tìm mình nữa, nhưng trong nhà tiếng chuông lại vang lên."

Khi cô gái nói đến đây, Nhạn Đường đã đi tới chỗ Hàn Phi, cậu làm động tác gọi điện thoại với Hàn Phi, như muốn nói rằng mình đã tìm khắp nơi, nhưng không có điện thoại hay cô gái nào trong phòng.

Hàn Phi gật đầu, tiếp tục trò chuyện với cô gái: "Điện thoại đã vứt đi rồi, tại sao trong nhà vẫn có tiếng chuông?"

"Em cũng không biết nữa. Lúc đó em hoảng sợ đến mức chui vào trong chăn, nhưng chẳng ích gì cả. Em cảm thấy như thể tiếng chuông đã chạy vào trong chăn rồi." Cô gái vừa khóc vừa nói: "Cuối cùng, em thực sự không biết phải làm gì, nên đã lấy hết can đảm ra khỏi giường, bắt đầu tìm kiếm nó trong nhà."

Khi cô gái vừa nói xong câu này, Hàn Phi và Nhạn Đường đều nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông đột ngột vang lên đó khiến mấy người chơi trở nên căng thẳng ngay lập tức.

"Tiếng chuông leng keng vang lên trong phòng ngủ."

Hàn Phi nhìn về phía phòng ngủ, tiếng chuông bọn họ nghe thấy cũng là vang lên trong phòng này.

“Sau đó tiếng chuông lớn dần, em đi dọc theo chiếc giường gỗ, trong đêm tối, dựng tai lên lắng nghe.” Giọng cô gái dường như đang nhỏ dần, có điều cô ấy vẫn đang khóc một cách rất bi thương.

Hàn Phi rút dao tái sinh ra, cùng mấy người chơi bước vào phòng ngủ.

Đi dọc theo mép giường, hắn dừng lại trước một tủ quần áo lớn bị khóa kín.

"Em đi đi lại lại, cuối cùng không chắc chắn lắm mà đứng trước tủ quần áo, tiếng chuông dường như phát ra từ trong tủ. Em rất nghi ngờ có một đứa trẻ trốn trong đó, với sự lo lắng bất an tột độ, em từ từ mở tủ ra...…”

Giọng của cô gái càng ngày càng nhỏ, nhưng tiếng chuông điện thoại lại càng ngày càng lớn, Hàn Phi hoàn toàn không nghe thấy đối phương đang nói gì nữa.

Ôm linh đàn, Hàn Phi đập phá ổ khóa của tủ quần áo, xé niêm phong trên đó xuống, rồi đưa tay mở tủ ra.

Trong tủ quần áo khóa kín có đặt một số chiếc gương soi toàn thân cũ kĩ, chiếc gương đối diện với cửa tủ, trong mặt gương là một vùng tối đen, chỉ có một cô bé cầm điện thoại, trợn đôi mắt trắng dã nhìn Hàn Phi.

“Cảm ơn anh đến cứu em.” Miệng cô bé lập tức toạc ra, lộ ra rất nhiều tia máu, cô bé nói vào chiếc điện thoại trong tay, với giọng cực kỳ tàn nhẫn: “Đến lượt anh phải đến căn phòng này rồi."

Bóng tối trong gương tuôn ra như một dòng sông vỡ đê, cô gái dang hai tay ra, như thể cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi chiếc gương.

Bóng tối đến gần, bóng đen dưới chân Hàn Phi nhanh chóng bắt đầu vặn vẹo, một con trăn màu đen khổng lồ nhảy ra.

Nó há to miệng, không chỉ nuốt lấy bóng tối phun ra từ chiếc gương, mà còn cắn về phía tấm gương với mong muốn kéo dài cơ thể của mình vào trong đó!

Bản thể của con quái vật này không biết là cái gì, nó dường như đến căn phòng trong chiếc gương cũng có thể nuốt chửng!

Trong căn phòng vốn đã chật hẹp có thêm một con trăn khổng lồ, cô bé ôm chiếc điện thoại cuộn mình trong góc, cơ thể run lên, nhưng đúng vào lúc này, điện thoại trong lòng lại vang lên.

Trong tiềm thức nhấc điện thoại, bên tai cô gái vang lên giọng nói lạnh lùng và đáng sợ của một người đàn ông.

"Nếu như không nghe lời tôi, cô sẽ phải chết!"

Cơn ác mộng từ nhiều năm trước lại xuất hiện, những lời nói tương tự lại vang lên bên tai, cô gái ném điện thoại đi, quay đầu nhìn ra ngoài gương.

Hàn Phi đang cầm điện thoại di động, gọi hết lần này đến lần khác cho cô.

Bình Luận (0)
Comment