Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 504 - Chương 504: Mặt Cười Tôi Tạo Cho Cô Ta

Chương 504: Mặt cười tôi tạo cho cô ta Chương 504: Mặt cười tôi tạo cho cô ta

Trong trò chơi 《Cuộc sống hoàn hảo》, về mặt lý thuyết bất kỳ đạo cụ nào cũng có thể được sử dụng làm vũ khí, nhưng Thiết Nam vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người ôm linh đàn tấn công.

Từ sau khi Hàn Phi tiến vào khu dân cư, bầu không khí quái dị càng ngày càng trầm trọng, âm khí như xiềng xích, khiến người ta không thở nổi.

Lúc này, người đàn ông mặc áo liệm lại đi tới, liên tục khiêu khích hết lần này đến lần khác, Hàn Phi quyết sẽ không lưu tay nữa.

Hắn phải nhanh chóng tìm ra con quỷ biết cười, sau đó hoàn thành nhiệm vụ, dẫn ba người chơi rời đi.

Người đàn ông mặc áo liệm đứng quay lưng về phía Hàn Phi, không chút sợ hãi, khác hẳn những người khác bị mắc kẹt trong gương.

Mỗi tờ tiền dưới chân dường như đều có một mối liên hệ tinh tế với anh ta, anh ta dường như là nhân vật chính của đám tang ở tầng bốn.

Chiếc áo liệm rộng rãi tung bay theo gió lạnh, người đàn ông bắt đầu chậm rãi xoay người lại, một luồng khí cực kỳ nguy hiểm cũng từ trong cơ thể anh ta tỏa ra.

Làn da của Hàn Phi bị âm khí châm cho đau nhói, quỷ văn tự động xuất hiện.

Hắn không hề sợ hãi, dưới sự đồng hành của những bóng người, lao vào trong bóng tối!

Rải rác trên bầu trời đều là tuyệt vọng, Hàn Phi nâng linh đàn lên trực tiếp đập thẳng xuống!

"Bùm!"

Mặt gương vỡ tung trong không trung, từng mảnh vỡ đều phản chiếu khuôn mặt Hàn Phi.

Khi mảnh thủy tinh cuối cùng rơi xuống, những bóng đen bước ra từ bên cạnh hắn.

“Tại sao lại cứ không cho tôi ra?” Thân hình mảnh mai của Lý Tai uốn cong một góc chín mươi độ, đầu cúi xuống, vuông góc với mặt đất, cười với Thiết Nam và Nhạn Đường.

Tiếng khóc vang lên, ngón tay gảy lên tiếng lòng của người sống, Khóc đứng sau lưng Hàn Phi, lộ ra một nửa cái đầu.

Huỳnh Long một mắt lặng lẽ bước sang một bên, sắc máu nở rộ, một con dao quấn da người trực tiếp đóng đinh vào tấm gương ở cuối hành lang.

Hết vết nứt này đến vết nứt khác rơi xuống nhanh như chớp, chia cắt mọi thứ trong chốc lát.

"Anh chạy không thoát đâu."

Người đàn ông mặc áo liệm đã biến mất, chỉ để lại trên mặt đất đầy những mảnh gương vỡ nơi anh ta đứng lúc nãy.

Nhưng ngoảnh đầu nhìn lại tấm gương ở cuối hành lang, bên trong tấm gương khổng lồ lại có thêm rất nhiều người đàn ông mặc áo liệm đang đứng.

Con quỷ này dường như có thể đi lại tự do giữa những chiếc gương, năng lực đặc biệt của anh ta ăn khớp một cách hoàn mỹ với chiếc gương, tốc độ nhanh đến khó tin, cho đến bây giờ Hàn Phi vẫn chưa nhìn thấy chính mặt anh ta.

"Gương bị đập vỡ vẫn là gương, bắt buộc không chừa lại một mảnh vỡ nào mới được, hoặc mình có thể bảo nó ăn hết những tấm gương đó." Hàn Phi nắm lấy bóng đen trên tường, con trăn khổng lồ màu đen hiểu ra, mừng rỡ nuốt những mảnh gương nhuốm đầy âm khí.

Người khác rất khó đối phó với quỷ trong gương, nhưng Hàn Phi thì khác, trong tay hắn có một con quái vật nhỏ mà hệ thống cũng không xác định được, thứ này có thể ăn và tiêu hóa hết tất cả mọi thứ.

“Cứ ăn từ từ, trong tòa nhà này vẫn còn rất nhiều.” Bụng của cái bóng màu đen dường như là một cái hố không đáy, sau khi tiêu hóa xong những mảnh vỡ của chiếc gương, cơ thể của nó đã lại lớn lên một chút.

"Anh, anh Hữu Phúc, người nhà của anh làm thế nào mà bước ra khỏi linh đàn vậy?” Thiết Nam lúc ở trong khách sạn không chú ý, giờ anh ta nhìn thấy lệ quỷ gần trong gang tấc, sợ đến nỗi hồn sắp bay khỏi người rồi.

“Sao tôi cảm thấy câu này của anh là đang mắng tôi vậy?” Hàn Phi khẽ cau mày đẩy Thiết Nam sang một bên, hắn cùng những người hàng xóm nhìn vào tấm gương cuối hành lang.

Tấm gương đó là tấm gương lớn nhất trong toàn bộ tòa nhà, dường như có một thế giới khác ẩn bên trong, những thứ trong đó cũng có sinh mệnh và ý thức của chúng.

Hai bên đối đầu nhau, giao điểm của bọn họ là bác gái Lý và Nhạn Đường.

Giọng nói bên tai bác gái càng ngày càng lớn, chủ nhân giọng nói dường như đã mất kiên nhẫn nên không quan tâm đến những chuyện khác, trực tiếp để giọng nói của mình lọt vào tâm trí của bà ấy.

Cơn đau dữ dội ập đến, những ký ức không thuộc về mình bùng nổ trong tâm trí, người bình thường đơn giản là không thể chịu đựng được nỗi đau như vậy.

Bác gái Lý hét lên một tiếng thảm thiết, cơ thể ngã về phía tấm gương, khi đầu bà chuẩn bị đập vào gương, bàn tay của Nhạn Đường và một cánh tay trong gương cùng lúc nắm lấy bác gái.

"Ra tay!"

Mặt gương như một vũng máu nhuộm đỏ, trên mỗi vết nứt đều rỉ ra máu tươi, cặp đôi mặc áo cưới Trung Quốc đã quay hẳn người lại, dưới lớp da mặt trụi lủi của bọn họ hình như có sâu bọ đang lúc nhúc.

Sau đó chuyện khủng khiếp hơn đã xảy ra, làn da mặt mịn màng của cặp vợ chồng mới lật ra bên ngoài, những vết sẹo lồi lõm dưới da phình lên, như thể có người dùng chỉ phẫu thuật để khâu ra biểu cảm khóc lóc trên mặt họ.

Tiếng la hét vang lên, cặp đôi mới cưới lao mình ra khỏi chiếc gương.

"Một oán niệm thật mạnh mẽ."

Oán khí ngập trời, bọn họ bị giết chết ngay thời khắc hạnh phúc nhất, hỉ sự biến thành tang sự.

Mặc dù trên khuôn mặt họ không có ngũ quan, nhưng những vết sẹo được khâu bằng kim chỉ có thể nói lên tâm trạng của họ lúc này.

Bi thương, đau khổ, nỗi buồn tột độ.

Cảm xúc tiêu cực giống như những sợi chỉ nhớp nháp, không chỉ lây nhiễm sang những người xung quanh mà còn kéo những người đó cũng vào thế giới trong gương.

Tiếng khóc cuồng loạn vang lên ở cuối hành lang, cổ quái thay, bên cạnh Hàn Phi cũng có tiếng khóc.

Đó là tiếng khóc của một đứa trẻ, không có cảm xúc trong đó, hoàn toàn bị chi phối bởi sự tuyệt vọng.

Cậu bé sinh ra đã là một đứa trẻ tuyệt vọng, bố đẻ thích nghe nhất chính là tiếng khóc của cậu.

Mười ngón tay xuyên qua da thịt, Khóc là người đầu tiên xông lên.

Cảm xúc tiêu cực nhớp nháp đã trở thành vũ khí của cặp đôi nam nữ trong gương, tiền giấy bay khắp nơi, nhưng mọi phương thức tấn công của bọn họ đều không thể gây ra bất kỳ tác hại đáng kể nào cho Khóc.

Khóc đắm chìm trong vực sâu tuyệt vọng, có thể dùng tất cả mọi thứ, chỉ cần trong lòng kẻ thù còn có tuyệt vọng, vậy thì con dao giết chết bọn chúng đã chôn chặt trong lồng ngực của chính chúng.

Càng tuyệt vọng, mũi dao sẽ càng gần với lồng ngực.

Khi Khóc đánh nhau với cặp vợ chồng mới cưới, Lý Tai không thể chờ đợi được nữa mà bước đến bên cạnh Nhạn Đường và bác gái Lý.

“Thật sự rất tốt, tôi rất thích khí tức trên cơ thể hai người, cậu nhóc rất có tiền đồ đấy, bác gái này cũng đã khiến tôi được mở mang tầm mắt, quả nhiên không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một người.” Cổ của Lý Tai gần như cong lên một góc trăm tám mươi độ, anh ta lật ngược đầu lại nhìn chằm chằm Nhạn Đường, cho dù Nhạn Đường có táo bạo cỡ nào, lúc này cũng bị dọa không hề nhẹ.

Lý Tai muốn kéo bác gái ra khỏi gương, nhưng anh ta vừa kéo, bác gái Lý lại hét lên một tiếng thảm thiết, thất khiếu của bà bắt đầu chảy máu, cơ thể càng ngày càng yếu.

Âm thanh đau đớn của bác gái Lý truyền đi rất xa trong hành lang, thứ ẩn giấu trong bóng tối cuối cùng cũng không thể ngồi yên.

Tiếng gương vỡ phát ra từ căn phòng trên tầng 4 gần cầu thang, sau đó một lượng lớn huyết tương tràn ra ngoài cửa. Huyết tương đó dường như có sinh mệnh, sau khi chảy ra khỏi phòng từ từ tụ lại thành một quái nhân toàn thân màu đỏ như máu.

Thân hình nó cao hơn người bình thường rất nhiều, khuôn mặt cũng không có ngũ quan, chỉ là bị người ta dùng chỉ phẫu thuật may thành một biểu cảm phẫn nộ.

Sau khi người đàn ông phẫn nộ xuất hiện, tiếng bước chân dồn dập từ tầng dưới truyền đến, một đứa trẻ kéo lê một cái đầu xuất hiện ở lối vào của hành lang trên tầng bốn.

Khuôn mặt nó từ từ chuyển động, trên da mặt không có ngũ quan, bị người ta dùng kim chỉ khâu thành một biểu cảm vui vẻ.

Tiếng cười chói tai vang lên, thằng bé kéo lê cái đầu kia lao mạnh về phía Hàn Phi!

Dường như có một sức mạnh vô hạn ẩn trong cơ thể nhỏ bé, sau lưng nó còn mang theo dư ảnh, tốc độ đáng kinh ngạc.

Những đôi mắt khổng lồ mở ra trên bức tường bên cạnh Hàn Phi, cô bé ôm bể cá ngẩng đầu lên, dải vải che mắt rơi xuống, lộ ra cái hố sâu thăm thẳm.

Thằng bé như bị một thế lực vô hình trói buộc, tốc độ chậm lại, không chờ nó kịp phản ứng thì một con dao ăn đã cứa ngang cổ.

Đầu rời khỏi người, biểu cảm được khâu lại bằng chỉ phẫu thuật vẫn tươi cười nhưng dưới nụ cười lại đầy máu tươi và đau khổ.

"Ánh mắt của Ứng Nguyệt, không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Bi ai, phẫn nộ, vui vẻ, những cung bậc cảm xúc này đều được may lại trên gương mặt của cư dân trong tòa nhà, mình xem như đã hiểu nơi này tại sao được gọi là phòng khám gương rồi, nó chuyên dùng để chế tạo ra khuôn mặt mới cho những quái vật bị mất khuôn mặt trong gương.”

"Bùm!"

Tiếng gương vỡ vụn không ngừng vang lên, gây ra động tĩnh quá lớn, đến mức cả dãy phố đều có thể nghe thấy âm thanh cực lớn kia.

Trên hành lang rất nhanh vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, những bóng người đang đứng trong gương bước ra, khuôn mặt không có ngũ quan của họ đều bị dao rạch làm bị thương.

Các vết thương nứt ra làm thành cái miệng, sẹo đóng vảy trở thành mắt, các đường phẫu thuật mỏng phác thảo lông mày và mũi.

Khuôn mặt không có ngũ quan đã có biểu cảm cố định, bọn họ mặc đủ loại quần áo, nam nữ già trẻ đều có, tất cả đều chen chúc đi về phía tầng bốn.

Hiện tại Hàn Phi cảm thấy rất may mắn vì đã không ra tay trong phòng khám, nếu như lúc đó phá hủy lượng lớn gương như này, rất có khả năng sẽ dẫn những người này đi ra trước.

Trong một môi trường chật hẹp, bị nhiều quỷ bao quanh tấn công như vậy, hắn cũng không chắc chắn có thể sống sót.

Lui về phía sau, mấy người tập hợp lại với nhau, bảo vệ bác gái Lý ở trung tâm.

Bác gái Lý đã ngã xuống đất, hiện giờ đầu đau dữ dội, hai mắt bà sưng đỏ, trong con người đều là tia máu.

Dường như nhận thấy hơi thở của bác gái Lý đã yếu ớt, không thể chịu đựng được nữa, giọng nói trong tâm trí đang gọi bà cuối cùng cũng dừng lại.

Chi tiết nhỏ này đã khiến Hàn Phi chú ý, ông chủ phòng khám gương dường như ngay từ đầu đã không có ý định làm tổn thương bác gái Lý, mà chỉ không ngừng kêu gọi bà.

Hàn Phi lúc trước còn hỏi qua bác gái Lý một câu, lúc đó bà ấy liền đáp lại ngay, nói rằng giọng nói đó bảo bà tránh càng xa Hàn Phi càng tốt.

Có lẽ giọng nói đó cho rằng Hàn Phi vô cùng nguy hiểm nên muốn bảo vệ bà theo cách của mình.

“Nếu như các người đều coi tôi là người xấu, vậy tôi sẽ xấu một lần cho các người thấy.” Ánh mắt Hàn Phi lộ ra một chút tà ác, nụ cười bắt đầu vặn vẹo dữ tợn, như thể mặt đen tối ẩn trong sâu nội tâm đã bị kích hoạt.

Dưới cái nhìn sững sờ của hai người chơi kia, Hàn Phi nắm lấy cổ áo bác gái Lý, kéo bà đứng lên khỏi mặt đất.

Lấy con dao tái sinh ra, ánh sáng chói lọi của con dao chiếu sáng hành lang tối tăm, sau đó Hàn Phi đặt con dao tái sinh lên vai bác gái Lý.

Mặt bác gái bê bết máu, cố gắng tiêu hóa những ký ức còn sót lại trong đầu, yếu ớt đến mức không thể chống cự lại được.

"Vợ của ông đang ở đây, nếu như không muốn bà ấy chết, thì ông hãy tự mình ra đây đi."

Với giọng điệu lạnh lùng, nụ cười tà mị và ánh mắt hung ác, Hàn Phi dường như đã hoàn toàn thay đổi thành một con người khác.

Hắn một tay nắm cổ bác gái Lý, cắm sâu những ngón tay của mình vào da thịt bà.

Bác gái Lý mặt đầy máu dường như đã không thở nổi, tay chân bắt đầu vô thức giãy giụa.

Sau khi chạm vào người chơi, Hàn Phi có thể thấy rõ ràng thuộc tính tức thời của đối phương, lúc này hắn nhìn chằm chằm vào cột máu của bác gái.

"Ông bỏ đi như một con rùa rụt cổ vậy, ném mọi khó khăn và tuyệt vọng vào bà ấy. Ông có biết rằng bà ấy đã tìm kiếm ông suốt hai mươi năm không?"

Thiên phú yết hầu bị ma quỷ bóp nghẹt phát động, cộng với năng lực chủ động ngôn linh, mỗi câu Hàn Phi nói ra đều ẩn chứa sức mạnh đặc biệt.

"Ông đã chết rồi, bây giờ còn muốn hại chết cả bà ấy sao? Ông muốn con mình phải mồ côi à?"

"Giống như những đứa trẻ mồ côi mà ông đã thấy trước đây vậy, thậm chí không thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, buộc phải chấp nhận số phận người khác bố thí, từ bộ não đến linh hồn, tất cả đều tràn ngập tuyệt vọng!"

Giọng nói vừa đè nén vừa tức giận, gân cốt trên mu bàn tay nổi đầy, bàn tay đang nắm lấy cổ bác gái dường như cũng đang từ từ dùng lực.

"Bà ấy dành cả cuộc đời để đi tìm ông, cuối cùng hiện tại cũng đến trước mặt ông rồi, vậy mà ông lại nguyện ý giương mắt nhìn bà ấy chết hay sao?"

Hàn Phi nghe thấy dưới lầu có tiếng động bất thường, có thứ gì đó đang từ từ tới gần.

"Xem ra ông thật sự không quan tâm đến bà ấy, cho dù bà ấy có chết ở trước mặt ông, ông cũng sẽ thờ ơ."

Lưỡi dao nâng lên, ánh dao chói mắt phản chiếu ánh mắt lạnh lùng của Hàn Phi.

Hắn lắng nghe âm thanh chuyển động chậm rãi dưới tầng, trong miệng bật ra tiếng cười cuồng loạn, hắn không chút do dự, vung mạnh dao xuống dưới!

Dao tái sinh khi đối diện với kẻ địch tay nhuốm đầy máu tươi, sẽ trở nên vô cùng sắc bén, nhưng nó lại không thể giết được những người lương thiện thực sự.

Đây là đặc điểm của dao tái sinh, nhưng cho dù là như vậy, Hàn Phi cũng không dám tùy tiện đánh cược.

Nhát dao của hắn căn bản không chém xuống cổ của bác gái, mà là bàn tay đang tóm cổ bác gái của chính mình.

Như vậy cho dù không thu dao lại kịp thời, cũng không vô tình làm bác gái bị thương.

Mọi việc đều nằm trong sự tính toán của Hàn Phi, nhát dao này của hắn hoàn toàn không lưu tay.

Kỹ năng diễn xuất bậc thầy đã được Hàn Phi thể hiện một cách sống động, khi lưỡi dao chuẩn bị chặt vào tay hắn, tiếng gương vỡ đột ngột vang lên ở hành lang góc đường, một bác sĩ mặc áo trắng lao như điên về phía hắn.

Vị bác sĩ này Hàn Phi đã nhìn thấy ở dưới tầng, lúc đó ông ấy đứng ở chiếc gương trong phòng hội chẩn, nhưng mặc kệ bác gái có gào thét lên như thế nào, đối phương cũng không quay đầu lại, dường như ông ấy có điều gì đó muốn che giấu.

Lúc này, khi bác sĩ chạy đến, tất cả những người ở hiện trường cũng đều nhìn thấy khuôn mặt của ông ấy.

Ngũ quan trên khuôn mặt góc cạnh đều bị người ta lấy đi, chỉ còn lại những vết thương được khâu lại.

Dao tái sinh dừng lại cách mu bàn tay một tấc, Hàn Phi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu bác sĩ này chạy chậm hơn chút, hắn thực sự có thể đã tự chặt vào tay mình.

Hàn Phi vẫn chưa thử qua dùng dao tái sinh tự chém mình sẽ xảy ra chuyện gì, mặc dù hắn là chủ nhân của chiếc dao, nhưng dù sao hắn cũng là một đồ tể tay nhuốm máu tươi.

Buông tay mình ra, Hàn Phi vỗ nhẹ lên vai bác gái Lý.

Bác gái Lý ôm chặt lấy cổ mình, yếu ớt mở hai mắt ra, nhìn thấy bác sĩ trước mặt, người mà bà tìm kiếm suốt 20 năm lại xuất hiện trước mặt như thế này, mọi thứ đều có cảm giác đặc biệt không chân thực.

Hai mươi năm trôi qua, bác gái Lý đã mất đi khuôn mặt tươi trẻ từ lâu, thời gian đã lấy đi tất cả mọi thứ của bà, nhưng vị bác sĩ trước mặt dường như vẫn như hai mươi năm trước.

Nhìn khuôn mặt bị hủy dung kia, bác gái Lý giơ hai tay lên, có thể cảm nhận được người đàn ông trước mặt chính là người mà mình đang tìm kiếm.

Không có sự ngăn cản của tấm gương, cho dù đã hai mươi năm trôi qua, bà vẫn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đối phương.

"Những năm nay rốt cuộc ông đã đi đâu vậy?"

Bác gái Lý đi về phía quỷ trong thế giới tầng sâu, oán niệm khiến người bình thường vô cùng sợ hãi, lại chính là vấn vương mà bà không muốn buông tay.

Vị bác sĩ toàn thân phát ra âm khí đứng giữa hành lang, ông không dám cúi đầu, như sợ khuôn mặt bị hủy dung của mình sẽ làm người vợ sợ.

Nhìn thấy bác gái Lý đang đi về phía mình, con quỷ toát ra khí tức oán niệm cỡ lớn này vậy mà lại lùi lại vài bước.

"Tại sao hai mươi năm trước ông lại bỏ đi? Không nói với tôi lời nào, tôi thậm chí còn không biết phải nói với con mình thế nào nữa." Máu và nước mắt trên mặt bác gái Lý hòa lẫn vào với nhau, bà vô cùng khó chịu: "Ban đầu tôi phải nói dối con là bố đi xa, sau này nói bố đi nước ngoài rồi, nó cứ la lối ồn ào đòi đi tìm ông... năm 9 tuổi đó lần đầu tiên tôi đã đánh nó, bởi vì nó nói bố là một người vô trách nhiệm, là một người bố tồi tệ nhất, nó nói ông đã chết rồi!"

Bác gái Lý tinh thần đã đạt tới cực hạn, đi về phía bác sĩ.

Nghe từng câu bà nói, vị bác sĩ đang không ngừng lui lại phía sau liền dừng lại.

Cặp vợ chồng 20 năm trước đứng đối mặt nhau, bác gái Lý từ từ nắm chặt lấy chiếc áo khoác trắng của bác sĩ, như thể bà sợ rằng ông sẽ rời đi mà không nói lời từ biệt một lần nữa.

Hành lang cực kỳ yên tĩnh, Thiết Nam và Nhạn Đường dường như nhớ ra một số chuyện đã xảy ra với họ.

"Tại sao phải sợ quỷ? Bác ấy đã muốn gặp ông ấy đến mức nào, có lẽ một thế giới có quỷ cũng không tệ." Nhạn Đường dường như đã nghĩ đến điều gì đó, cậu chậm rãi cúi đầu xuống: "Đáng tiếc đây chỉ là một trò chơi, tưởng tượng một thế giới như vậy trở thành hiện thực, sợ rằng vĩnh viễn chỉ là mơ giữa ban ngày."

Tinh thần của bác gái Lý bây giờ đã đến cực hạn, bà đã có tuổi rồi, đã thức trắng hai đêm trong game, giờ nhìn thấy người chồng đã mất tích nhiều năm, tâm trạng lên xuống kịch liệt, tim đập rất nhanh, sắc mặt cũng nhợt nhạt đến đáng sợ.

“Đại tỷ, nếu đến quá gần ông ấy, chị sẽ chết đấy.” Người sống chỉ cần đến gần oán niệm cỡ lớn thì sẽ bị oán khí làm tổn thương, cho dù bác sĩ có cố hết sức khống chế cũng không được: “Nếu như chị chết đi ở đây, e rằng chị sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp lại ông ấy nữa, cũng sẽ mất cơ hội duy nhất để cứu ông ấy."

Ngay khi Hàn Phi nói những lời này, bàn tay đang cầm áo khoác trắng của bác gái Lý mới từ từ buông lỏng.

“Vợ ông vì tìm ông mà đã chịu đựng rất nhiều đau khổ rồi, bà ấy xuất hiện ở đây, ông cũng nên biết điều đó có nghĩa là gì đúng không?” Hàn Phi nhìn chằm chằm khuôn mặt bị hủy dung của bác sĩ: “Ông hãy đi cùng chúng tôi, đi đến địa bàn của một hận ý khác, như vậy hai người có thể ở bên nhau mãi mãi, ông cũng có thể được giải thoát."

Đường kim mũi chỉ trên mặt bác sĩ khẽ run lên, ông ấy dường như đang cố gắng hết sức để làm ra biểu cảm gì đó, nhưng kết quả của việc làm đó là vết thương trên mặt đã chảy máu.

Do dự hồi lâu, vị bác sĩ lắc đầu, cùng lúc đó những quái nhân trong tòa nhà cũng từ mọi ngóc ngách đi ra.

Tất cả bọn họ đều không có mặt, trên khuôn mặt trần trụi thỉnh thoảng lại có những biểu cảm được khâu lại bởi chỉ phẫu thuật.

Thực lực của những quỷ quái này rất mạnh mẽ, bọn chúng dường như đều tuân theo lệnh của bác sĩ.

Đưa tay chạm vào máu chảy ra từ vết thương, bác sĩ ngồi xổm trước mặt bác gái Lý, trên chiếc áo khoác trắng của mình viết lên hai chữ "chuộc tội".

"Chuộc tội? Ông thực sự đã giết người sao? Ông đã tham dự những bữa tiệc giết người đó à?" Bác gái Lý nhớ lại những cảnh tượng tàn khốc mà bà đã thấy trong khách sạn.

Bác sĩ lắc lắc đầu, ông ấy lại viết thêm vài chữ —— Bởi vì một người phụ nữ, tôi đã hủy hoại khuôn mặt của cô ấy.

Những chuyện phức tạp bác sĩ không thể giải thích rõ, ông lấy ra tập hồ sơ bệnh án dày cộp từ dưới chiếc áo khoác trắng.

Mỗi một người trong tòa nhà đều có bệnh án của riêng mình, bên trên có viết nguyên nhân mà bọn họ mất đi khuôn mặt, trong đó có cả bác sĩ.

Bác gái Lý cầm lấy bệnh án, khi bà kiểm tra Hàn Phi cũng lặng lẽ đi tới.

Tên thật của bác sĩ là Nhan Mặc, bởi vì ông ấy đã làm hỏng khuôn mặt của một người phụ nữ, vì vậy bị trừng phạt ở lại đây để tạo ra một khuôn mặt hoàn hảo hơn cho người phụ nữ.

Khuôn mặt của các bệnh nhân trong phòng khám ông ấy có thể tùy ý lấy sử dụng, miễn là có thể làm ra một khuôn mặt đẹp hơn là được.

Trước khi ông ấy tạo ra một khuôn mặt phù hợp cho người phụ nữ, linh hồn của ông sẽ bị sợi dây sinh mệnh của người phụ nữ ràng buộc, khuôn mặt của chính ông cũng sẽ bị nhốt trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

"Sợi dây sinh mệnh không thành vấn đề, tôi có thể giúp ông cắt đứt, còn có thể ngụy tạo hiện trường giả là ông đã chết, chỉ cần ông đồng ý đi cùng chúng tôi là được." Hàn Phi rất cần người hiểu về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, càng chưa kể đến việc bác sĩ dường như còn có một năng lực rất đặc biệt, có thể thao túng một số bệnh nhân không có khuôn mặt.

Bác sĩ lại lắc đầu lần nữa, ông ấy một mực đứng thẳng trước mặt bác gái Lý, nếu như ông ấy vẫn còn biểu cảm thì tin rằng đang cảm thấy đầy tội lỗi.

“Nếu như ông lo lắng cho những bệnh nhân này, thì không cần phải làm như vậy, chúng ta đưa bọn họ đi cùng là được.” Hàn Phi nhìn đám quái nhân không có mặt, không những không cảm thấy sợ hãi, trong mắt thậm chí còn có một chút tò mò.

Tại sao bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ lại cần nhiều mặt như vậy? Chỉ để tạo ra khuôn mặt hoàn hảo nhất thôi sao?

Hàn Phi có chút nghĩ không ra, trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có ba hận ý, năng lực và thiên phú của ba người bọn chúng đều không giống nhau, tước đi khuôn mặt của quỷ quái có lẽ là năng lực của người phụ nữ nữ không mặt, làm ra sợi dây sinh mệnh có lẽ là thiên phú của một trong hai người chiếc giày trắng và người thợ sơn.

Công lược đến hiện tại, trong ba hận ý đó, còn một thiên phú mà Hàn Phi đến nay vẫn chưa tìm ra.

Nghe Hàn Phi nói có thể đưa hết bệnh nhân đi, bác sĩ Nhan dường như đã có chút động tâm.

"Tốt nhất ông nên nhanh chóng đưa ra quyết định, tình trạng của vợ ông rất xấu, nếu như không rời đi kịp thời, bà ấy có khả năng sẽ chết trong phòng khám." Hàn Phi nói rất thẳng thắn, bây giờ không cần thiết phải vòng vo tam quốc.

Những bệnh nhân không có mặt đang vây bốn xung quanh, cặp vợ chồng mới cưới trong gương và người đàn ông mặc áo liệm đều đã bước ra, trên mặt bọn họ đều có dấu vết vết khâu của bác sĩ.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, bác sĩ dùng máu viết ra một câu —— Người đã vào phòng khám, không thể rời đi, trừ khi cậu có thể làm vỡ tấm gương đó.

Bác sĩ nhẹ nhàng đẩy bác gái Lý ra, đi đến cuối hành lang, giẫm lên mảnh vải đỏ trên mặt đất, đập vỡ hoàn toàn tấm gương khổng lồ trên tường.

Có một cánh cửa khuất sau chiếc gương, trên cánh cửa được vẽ đủ loại khuôn mặt xinh đẹp.

Bác sĩ nhặt những mảnh gương vỡ lên, rạch cơ thể mình ra, ông đem âm khí và máu màu đen trộn lẫn với nhau, thoa đều lên từng khuôn mặt.

Phàm là khuôn mặt người đã uống máu của ông đều chậm rãi mở mắt ra, sau khi tất cả các khuôn mặt đều có thể nhìn rõ ông, cánh cửa đó đã được mở ra.

Tiếng cười vui vang lên bên tai tất cả mọi người, bác sĩ dùng máu lần nữa viết ra —— Mặt cười tôi tạo cho cô ta ở bên trong, không hủy cô ta đi, không ai có thể sống sót bước ra khỏi phòng khám.

Bình Luận (0)
Comment