Phía sau chiếc gương có một cánh cửa, căn phòng bên trong không có bất kì ánh sáng nào, tựa như một trái tim sắp ngừng đập.
Bác sĩ đứng ở cửa, sau lưng ông đầy các khuôn mặt tươi cười quỷ dị, dường như tất cả những khuôn mặt bị mất trong phòng khám đều được cất vào trong căn phòng này vậy.
"Cánh cửa này mỗi đêm chỉ có cơ hội đi vào ba lần, khuôn mặt mà tôi tạo ra kia ẩn nấp bên trong chiếc gương. Hãy hủy nó đi, mối liên hệ giữa tất cả mọi người với nó sẽ bị phá hủy, người vô tội cũng sẽ được tự do."
Dòng chữ màu đỏ như máu xuất hiện trong gương, bác sĩ chỉ vào mình, ông là người đầu tiên bước vào căn phòng sau tấm gương đó.
Cánh cửa vẽ đầy mặt người tự động đóng lại sau khi bác sĩ bước vào, Hàn Phi và những người hàng xóm toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
"Anh Hữu Phúc, anh thấy vị bác sĩ này có thể tin tưởng được không? Mặc dù ông ấy là chồng của bác gái Lý, nhưng đã trở thành bộ dạng như này rồi, liệu có còn nhớ những chuyện hồi còn sống không?" Thiết Nam hơi lo lắng: "Có khi nào ông ấy là sát thủ âm thầm không? Đi vào cái bẫy đã được bố trí trước, chờ phía sau chúng ta đi vào, trực tiếp giết hại chúng ta?"
"Không đâu." Bác gái Lý cũng nghe thấy giọng nói của Thiết Nam, bà lắc lắc đầu: "Ông ấy không phải người xấu."
Nếu như không phải nguyện ý tin tưởng bác sĩ, bác gái Lý cũng đã không phải vất vả tìm kiếm trong 20 năm qua.
"Bác sĩ biết rằng sau khi mình rời đi, những bệnh nhân này sẽ bị người phụ nữ không mặt hành hạ, nên lúc đầu ông ấy đã do dự. Nhìn từ điểm này, ông ấy thực sự không giống loại người xấu như vậy."
Hàn Phi nhìn người rất chính xác, đã từng tiếp xúc với rất nhiều quỷ quái ở thế giới tầng sâu, dưới sự hành hạ của oán hận và chấp niệm, quỷ quái sẽ càng bộc lộ sự xấu xa của mình một cách trực quan.
Yên lặng chờ đợi, ước chừng một phút sau, cánh cửa đầy mặt chậm rãi mở ra.
Vị bác sĩ cao lớn ban đầu bước ra khỏi căn phòng với toàn thân bê bết máu, tất cả vết thương trên mặt đều nứt ra, thân thể cũng trở nên hư ảo. Điều quan trọng nhất là từ sau lưng ông mọc ra một sợi dây sinh mệnh màu đen. Sợi dây đó như con rắn độc cắn chặt lấy trái tim, khiến ông không thể hoàn toàn kiểm soát bản thân.
Bác sĩ Nhan lặng lẽ bước ra ngoài, oán khí bao trùm cả tòa nhà dường như đã tan biến đi một chút, vì để rời đi có lẽ ông đã trả một cái giá rất đắt, nhưng tiếc rằng vẫn không thành công.
"Tôi không thể thoát khỏi sự trói buộc, đây chính là hình phạt của tôi."
Sắc máu xuất hiện trên các mảnh vỡ của tấm gương, sau đó lại bị bác sĩ đưa tay ra lau đi.
Thấy ông ấy không thể phá hủy tấm gương, những con quái vật không có khuôn mặt trong hành lang đều trở nên chán nản bơ phờ, biểu cảm trên khuôn mặt được khâu lại bằng kim và chỉ chen chúc lại với nhau.
Hy vọng được thắp lên, rồi lại vụt tắt, không có gì đau đớn hơn nữa.
“Để tôi đi thử xem.” Hàn Phi đang định đi về phía trước thì bị một cánh tay ngăn lại.
“Để chị giúp cưng xem bên trong có gì trước.” Từ Cầm không đợi Hàn Phi trả lời, liền đi thẳng vào trong phòng.
Chị đại hàng xóm này có vẻ lo lắng bác sĩ giở trò gì đó, nên cô ấy quyết định tự mình vào trong phòng xem xét, dùng chính mình để dò đường rồi nói cho Hàn Phi biết những sự việc cần chú ý.
Trong số tất cả những người hàng xóm ở cư xá Hạnh Phúc, Từ Cầm được coi là người đặc biệt nhất.
Cô ấy không phải là oán niệm, hoàn toàn cấu thành từ nguyền rủa, chiêu thức rất có thể khiến quỷ quái hồn phi phách tán, đối với cô ấy mà nói không có quá nhiều tác dụng.
Cánh cửa đóng lại, bóng lưng màu đỏ như máu biến mất bên trong.
Từ Cầm bước đi quá dứt khoát, không chút do dự, khi mọi người kịp phản ứng lại, thì cánh cửa đã đóng rồi.
Bác gái Lý nhìn Hàn Phi, rồi lại nhìn cánh cửa, bà nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của hắn: "Có thể gặp được cô ấy là may mắn của cậu, nhất định đừng để vận may vụt mất, hãy giữ vận may ở bên cạnh, đối xử tốt với cô ấy, vận may sẽ biến thành niềm hạnh phúc."
Sau khi nói xong, ánh mắt của bác gái Lý lại nhìn sang bác sĩ: "Hiện tại tôi đã không thể phân biệt được rõ giữa trò chơi và hiện thực, nhưng tôi cảm thấy cậu nên đối xử tốt với cô ấy, chia ly là điều đau đớn nhất trên thế gian này."
Ba người chơi vẫn tưởng rằng mình đang ở trong bản đồ ẩn, bọn họ không biết rằng, thực ra Hàn Phi đã sớm không còn coi những người trong thế giới này là NPC rồi.
"Tôi hiểu."
Thời gian Từ Cầm đi vào tương đối dài, mười phút sau, trong phòng vang lên một tiếng giòn tan, sau đó cửa mở ra, cô ấy cúi đầu bước ra khỏi phòng.
Máu chảy dọc xuống cằm, Hàn Phi vội vàng đi tới, phát hiện trên khuôn mặt hoàn mỹ của Từ Cầm có thêm một vết thương.
Vết thương đó suýt chút nữa cắt rách mắt cô, có điều sau khi rời khỏi căn phòng, vết thương bắt đầu từ từ lành lại.
Nhìn thấy Hàn Phi chạy tới, Từ Cầm ngẩng đầu lên, máu làm cho cô ấy lúc này càng thêm xinh đẹp và nguy hiểm.
“Trong chiếc gương đó có một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, cưng cẩn thận bị cô ta câu mất linh hồn.” Từ Cầm nhẹ nhàng bôi vết máu nơi khóe mắt lên mu bàn tay Hàn Phi.
"Sẽ không đâu." Hàn Phi nhìn hạt máu trên mu bàn tay: "Khuôn mặt đẹp nhất trên thế gian này em đã nhìn thấy rồi."
Con trăn khổng lồ màu đen từ dưới chân Từ Cầm bò ra, lại chui vào trong chân Hàn Phi, nó lắc lư qua lại, như sắp vặn gãy thân mình để góp vui với hai người bọn họ.
Thiết Nam và Nhạn Đường nhìn Hàn Phi và Từ Cầm, trong lòng cũng rất bất an: "Còn có thể chơi game như thế này nữa sao? Thụ giáo rồi."
So với sự suy nghĩ cặn kẽ của Nhạn Đường, Thiết Nam càng dám thử hơn, anh ta liếc nhìn cô dâu không mặt đang mặc áo cưới bên cạnh, sau đó liền bị chú rể không mặt đánh bay ra xa ngoài cửa.
"Tôi còn chưa nói lời nào cơ mà!"
Hàn Phi không quan tâm đến chuyện xảy ra phía sau, chỉ còn một cơ hội cuối cùng vào phòng thôi.
Đẩy cửa toàn mặt người ra, Hàn Phi đi vào bên trong căn phòng.
Trong căn phòng tối om không thể nhìn thấy gì hết, tiến từng bước về phía trước, không gian bên trong rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Đi được một đoạn đường rất xa, Hàn Phi đột nhiên vấp phải thứ gì đó.
Hắn ngã xuống đất, nhìn về phía trước mặt, trên mặt đất có một cái gương đang cắm xuống.
Mặt gương giống như mặt hồ, dùng tay sờ vào còn có gợn sóng.
"Đây chính là tấm gương đó sao?"
Nhìn vào bên trong chiếc gương, không có khuôn mặt tuyệt mỹ nào, chỉ có chính Hàn Phi mà thôi.
"Chẳng lẽ thứ mà mỗi người nhìn thấy sẽ không giống nhau à?"
Hàn Phi chưa bao giờ nở một nụ cười thực sự, hắn đôi khi cũng muốn biết nụ cười thực sự trông như thế nào.
Đến gần mặt gương, Hàn Phi nhớ tới bác sĩ đã nói trong gương có một khuôn mặt cười mà ông ấy đã tạo ra.
"Có lẽ mình có thể thông qua tấm gương này, nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của chính mình."
Hàn Phi không kiểm soát cơ mặt của mình, hắn cố gắng nhớ lại những chuyện vui vẻ trước kia, muốn lộ ra một nụ cười.
Khi hắn nhớ lại quá khứ, trên mặt gương ngoài hắn ra, những thứ khác bắt đầu xuất hiện, đó chính là những cảnh tượng trong tâm trí hắn.
Trong căn hộ ma ám mờ mịt, bảy bóng người làn da tái nhợt ngồi trên ghế sô pha cùng Hàn Phi, xem TV đầy những bông tuyết trắng đen, như thể họ đang cùng nhau chờ đón năm mới.
Ngọn đèn nhỏ ấm áp được bật lên, bàn ăn bằng gỗ bày nhiều món thịt khác nhau, Từ Cầm nhẹ nhàng liếm vết máu trên môi, cô đang từng bước tiến lại gần.
Trong căn nhà thuê ngổn ngang những bùa chú, một cậu bé ngồi trên linh đàn đang khóc, không ai muốn làm bạn với cậu cho đến khi Hàn Phi ngồi xổm bên cạnh, muốn chơi trò trốn tìm với cậu.
Mỗi ký ức trong gương đều vô cùng đáng sợ, nhưng đây lại là cảnh tượng ấm áp nhất trong tâm trí Hàn Phi.
Đôi khi hắn thậm chí không biết liệu mình có bị điên hay có điều gì đó không ổn với thế giới mình đang sống hay không.
Muốn mỉm cười, muốn cảm thấy hạnh phúc, tất cả những kỷ niệm hạnh phúc vui vẻ đang được lật lại, nhưng hắn lại thực sự không thể cười vui vẻ.
Những ký ức êm đềm được phản chiếu trong gương, hoàn toàn khác với Hàn Phi, ở trong gương, hắn cảm nhận được sự ấm áp trong những ký ức đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Khi hắn cười, thế giới bao trùm trong bóng tối dường như trở nên bớt tuyệt vọng hơn.
Lần lượt những gương mặt tươi cười xuất hiện ở mọi hướng, già trẻ nam nữ đều có, những nụ cười ấy đã ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của họ.
Có thể lúc này họ không phải là đẹp nhất, nhưng cảm giác về khoảnh khắc này sẽ tiếp thêm sức mạnh cho họ để tiến về phía trước.
Hình ảnh ký ức được tích hợp vào trong cơ thể được phản chiếu, Hàn Phi cảm thấy mình bị người ta đẩy một cái.
Hắn ngã nhào về phía chiếc gương, cả người rơi vào trong gương, như rơi xuống một vùng biển xanh sâu thẳm.
Xung quanh hắn hiện lên vô số ký ức, không ngừng khoét sâu vào tâm trí hắn, những khuôn mặt tươi cười kia khiến hắn dần dần mất phương hướng.
Không có ai sẽ từ chối niềm vui và hạnh phúc, Hàn Phi luôn bước đi trong nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất, nhưng khoảnh khắc này hắn lại cảm nhận được hạnh phúc của tất cả mọi người.
Đó là cảm xúc mà hắn đang thiếu, là trải nghiệm mà hắn chưa từng có.
Hạnh phúc của mọi người trên thế giới này là khác nhau, những khuôn mặt trong tòa nhà cũng lần lượt tượng trưng cho những hạnh phúc khác nhau.
Dưới sự xâm chiếm của bọn chúng, ký ức đau khổ ẩn trong góc tâm trí liếm láp miệng vết thương, ký ức tuyệt vọng từ từ chìm xuống, tất cả đau khổ và buồn bã đều biến mất.
Tâm trí Hàn Phi dần dần bị ký ức bên ngoài chiếm cứ, trong đầu hắn những khuôn mặt tươi cười đang được ghép lại với nhau, cuối cùng hình thành nên khuôn mặt của một người phụ nữ.
Khuôn mặt của cô ta không thể dùng hai chữ xinh đẹp đơn giản để miêu tả, nếu như bắt buộc phải tìm một từ thích hợp nhất để miêu tả, đó có lẽ là hoàn hảo.
Khuôn mặt cười đó rơi vào sâu trong tâm trí Hàn Phi, nụ cười của cô ta khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, dường như được nhìn thấy nụ cười ấy là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Những ký ức ấm áp và hạnh phúc trong tâm trí Hàn Phi đã bị ảnh hưởng và hòa vào khuôn mặt đó, như thể cô ta vốn dĩ thuộc về hắn, không gì có thể ngăn cản được cô ta.
Đại dương ký ức trở nên vàng vọt, ánh sáng rực rỡ khiến người ta không muốn phản kháng, cô ta từng chút từng chút chiếm hết chỗ trong tâm trí của Hàn Phi cho đến khi nhìn thấy thứ ẩn giấu dưới đáy biển.
Dưới đáy của vô số tuyệt vọng và đau đớn, có một cô nhi viện màu đỏ như máu, nó có chút không phù hợp với ký ức của Hàn Phi.
Hay nói một cách khác, tất cả ký ức trong tâm trí hắn đều như bong bóng dưới ánh mặt trời, chỉ có cô nhi viện này mới là chân thật.
Khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ không hề có chút phòng bị, cô ta lại gần tòa nhà với nụ cười ấm áp như trước.
Bên ngoài bức tường của cô nhi viện vang lên tiếng cười, người phụ nữ mỉm cười hóa ra cơ thể.
Cô ta nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không khóa của cô nhi viện ra, màu đỏ sền sệt trên mặt đất khiến mỗi bước đi của cô ta đều rất khó khăn.
Từ từ tiến về phía trước, cô ta cố gắng mang lại tiếng cười cho cô nhi viện, nhưng cho dù có bao nhiêu khuôn mặt tươi cười xuất hiện, đều sẽ ngay lập tức tan chảy trong đó.
Người phụ nữ đã cố gắng hết sức, cũng chỉ đi đến giữa sân, cô ta nhìn đồ chơi đã chuẩn bị cho những đứa trẻ xung quanh mình, rồi từ từ ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào người chơi.
Cô ta có lẽ muốn tìm thấy sự vui vẻ còn sót lại của mấy đứa trẻ từ trong đồ chơi, chỉ cần trên đời này đã từng tồn tại qua nụ cười, vậy thì cô ta có thể sử dụng nụ cười đó, thiên phú của cô ta chính là điều khiển cảm xúc của mọi người.
Đầu ngón tay chạm vào con ngựa gỗ bị gãy, cô ta nhìn thấy những vết dao kinh hoàng trên bụng con ngựa.
Không có một niềm vui nào trong món đồ chơi của đứa trẻ, thay vào đó tay cô ta như bị một thứ gì đó đâm vào.
Tiếp tục đi về phía trước, với nụ cười dịu dàng và vô hại nhất, cô ta đi qua sân, đến trước cửa tòa nhà đầu tiên của cô nhi viện.
Lòng bàn tay đặt lên cánh cửa màu đen, cô ta dùng hết sức mới đẩy được cánh cửa ra.
Đó là một phòng học nhỏ, có ba mươi hai chiếc cặp sách được đặt trên bàn của lớp học, mỗi chiếc cặp sách đều mọc ra bông hoa bỉ ngạn rực rỡ.
Trong lớp học vang lên tiếng cười của bọn trẻ, người phụ nữ cũng mỉm cười theo, cô ta từ từ lùi lại, nhưng cánh cửa vốn đang mở ra sau lưng đã bị đóng lại.
Tiếng cười của lũ trẻ trong lớp dần mất kiểm soát, từ vui vẻ chuyển sang hoàn toàn điên cuồng.
Một loạt tiếng cười cuồng loạn hòa vào nhau, khi người phụ nữ phản ứng lại, khuôn mặt tươi cười của cô ta đã bị một bàn tay bắt lấy.
Năm ngón tay nhuốm máu ấn chặt khuôn mặt cười hoàn hảo nhất trên thế giới.
Không chút đồng cảm cùng thương tiếc, bàn tay đó như nắm lấy một mảnh giấy vụn có thể tìm thấy ở khắp nơi, trực tiếp xé nát khuôn mặt cười hoàn hảo kia.
Những tiếng cười ấm áp trôi đi xung quanh, những khuôn mặt cười giống như đàn chim sợ hãi, chúng liều mạng lao ra cô nhi viện, nhưng không ai có thể rời đi.
Trong số những khuôn mặt đang cười đó, có khuôn mặt của một người phụ nữ đang mở hai mắt, ánh mắt của cô ta hoàn toàn khác với những khuôn mặt khác, nó lạnh lùng, đáng sợ và chất chứa vô vàn hận ý.
Khóe miệng mang một nụ cười, ngay khoảng khắc cô ta mở mắt ra liền lao về phía cửa sổ lớp học.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ càng ngày càng đến gần với cô ta, hận ý trong mắt bắt đầu bùng cháy.
Hy vọng đã ở ngay trước mắt, nhưng vào lúc này, một đóa hoa bỉ ngạn xuyên qua má cô ta, thay cô ta rời khỏi phòng học.
Những cánh hoa dài và hẹp từ từ rơi xuống, những giọt máu thấm vào đất đỏ.
Trên khuôn mặt hoàn hảo của người phụ nữ có thêm một vết thương dữ tợn, những vết nứt lan rộng ra xung quanh.
Tiếng la hét tràn đầy hận ý vang lên trong lớp học, đổi lại chỉ là bị bắt tận tay, từng chút một bị xé vụn.
Tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp trong cô nhi viện, những kí ức vui vẻ đó đều bị chủ nhân của tiếng cười tiện tay ném lên một chiếc cặp sách.
Bông hoa bỉ ngạn vừa rồi chính là được lấy từ chiếc cặp này xuống, trên cặp không có dòng chữ thừa thãi nào, chỉ có một con số —— 031.
Khuôn mặt của người phụ nữ đã hoàn toàn bị hấp thụ bởi bông hoa trên cặp sách, ký ức còn lại đã bị thổi bay ngoài cửa sổ như một cơn gió.
Nó thổi qua những tòa nhà đỏ như máu, thổi bay những cánh hoa trên mặt đất.
Trước khi ngọn gió ký ức biến mất, một cánh hoa nhuốm máu đã bị thổi bay khỏi bức tường cao của cô nhi viện.
Khoảnh khắc cánh hoa rời khỏi cô nhi viện, trong đầu Hàn Phi lại lóe lên một ký ức mà trước đây hắn chưa từng có.
Đó là một đoạn ký ức bị che phủ hoàn toàn bằng sắc máu, không có hình ảnh cụ thể, chỉ có một giọng nói khắc sâu vào linh hồn.
"Đây là phán đoán sai lầm cấp bậc thiên tai thảm khốc nhất, tất cả những thứ liên quan đến đêm sắc máu đều bị niêm phong!"
"Chúng ta có nên nói với Phó Sinh những chuyện này không?"
"Nếu anh trai tôi biết chuyện này, anh ấy nhất định sẽ ngăn cản chúng ta."
"Còn đứa trẻ duy nhất còn sống thì sao?"
"Đưa cậu ta về, giải quyết càng sớm càng tốt."
Đoạn nói chuyện đó đến đây là kết thúc, Hàn Phi vừa mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên sàn của một căn phòng, xung quanh là những mảnh gương vỡ vụn.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn rank F phòng khám Gương, thành công tìm thấy bạn sẽ cười trong gương, điểm kỹ năng +3."
"Bởi vì bạn không chỉ tìm thấy đối tượng nhiệm vụ, mà còn thành công giết chết nó, phần thưởng thêm gấp đôi kinh nghiệm, nhận được phần thưởng nhiệm vụ ẩn level cao nhất —— Mặt nạ mỉm cười."
"Mặt nạ mỉm cười (vật phẩm duy nhất rank F): Mị lực -3, thuộc tính may mắn +1, vận may của người thích cười đều sẽ không quá kém."
"Chú ý! Trong mặt nạ này có ẩn giấu khuôn mặt của hận ý, sau khi thu thập đủ năm mặt nạ, bạn sẽ có thể nhận được một đạo cụ đặc biệt rank E."