Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nút thoát trên bảng thuộc tính của Hàn Phi cuối cùng cũng sáng lên, trong ô vật phẩm của hắn cũng có thêm một mảnh mặt nạ.
Nghĩ đến đó có thể là khuôn mặt của hận ý, Hàn Phi không dám lấy nó ra trên địa bàn bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, hắn định sau khi trở về tòa nhà chết chóc sẽ nghiên cứu thêm.
Đứng dậy từ trong đống đổ nát, Hàn Phi đẩy cửa ra, hành lang đã là một đống hỗn độn.
Sợi dây sinh mệnh sau lưng bác sĩ như những mũi kim, điên cuồng đâm thẳng vào tim ông ấy, khuôn mặt của ông cùng tất cả yêu quái trong phòng khám đều bắt đầu chảy máu, linh hồn đã trở nên méo mó.
"Đừng đến đó!"
Bác gái Lý muốn đến gần nhưng bị Nhạn Đường và Thiết Nam giữ chặt, hai người chơi này thực sự rất đáng tin cậy.
Tiếng gương vỡ trong phòng khám và tòa nhà dân cư vẫn đang không ngừng vang lên, tất cả các mặt gương đều chảy máu, như thể những tấm gương đó là da của một con quỷ nào đó vậy.
"Hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ sẽ tới đây ngay lập tức, mọi người lui về sau!"
Không còn thời gian chần chừ, Hàn Phi rút dao tái sinh chém đứt sợi dây sinh mệnh ở tim bác sĩ!
Ánh sáng của con dao chói lọi lướt qua sợi dây sinh mệnh đen tối, cắt đứt nó một cách dễ dàng.
Khao khát tốt đẹp nhất trong nhân tính đã biến thành một đốm sáng trên bầu trời, sợi dây sinh mệnh trói buộc trái tim người bác sĩ vậy mà lại ẩn chứa chấp niệm của hàng trăm người.
Dao tái sinh hấp thụ đốm sáng nhân tính trong sợi dây sinh mệnh, cuối cùng bác sĩ và những con quái vật khác trong phòng khám cũng ngừng thay đổi.
Bọn họ gục xuống đất như thể đã vĩnh viễn mất đi một phần linh hồn, những nét biểu cảm được khâu lại trên khuôn mặt dần mờ đi.
Trong đó Nhan Mặc bị thương nặng nhất, sau khi sợi dây sinh mệnh bị cắt đứt, cơ thể ông ấy nứt ra, mất đi nửa mạng sống.
Có điều ông ấy còn tốt hơn rất nhiều so với Lưu Ly trong khách sạn, ít nhất không bị hồn phi phách tán.
“Nhan Mặc!” Bác gái Lý chạy về phía bác sĩ, lúc này ông ấy mới dám đưa tay ra chạm vào bà.
"Chuẩn bị đi thôi! Có gì trở về rồi hãy nói!"
Hàn Phi cất dao tái sinh đi, con dao đồ tể này đã hút hết nhân tính trong sợi dây sinh mệnh, trở nên càng ngày càng sáng hơn, càng ngày càng ấm áp hơn, cũng càng ngày càng sắc bén hơn.
Bác sĩ Nhan dường như cũng biết trong phòng khám vô cùng nguy hiểm, ông ấy lấy trong túi ra một chiếc gương, bước xuống lầu.
Hầu hết những con quái vật không có khuôn mặt trong phòng khám đều chủ động chui vào gương của ông.
Những khuôn mặt quái vật còn lại hầu hết đều sạch sẽ, không có vết khâu.
"Những người khác không muốn rời đi cũng không sao, chúng ta rút lui trước!"
Nhiệm vụ đã hoàn thành, còn cuỗm được một oán niệm cỡ lớn, Hàn Phi bây giờ chỉ cần có thể thành công rời khỏi khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, thì đó chính là một khoản lãi lớn.
Để những người hàng xóm trở lại linh đàn, Hàn Phi cõng bác gái Lý lên, dẫn những người chơi còn lại ra khỏi phòng khám.
Tiếng gương vỡ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều lệ quỷ, Hàn Phi bây giờ cũng không quan tâm đến việc bại lộ, hắn lấy điện thoại di động ra thông báo cho cư dân của tòa nhà chết chóc, để Trang Văn chuẩn bị đón hắn bất cứ lúc nào.
“Chạy nhanh lên!” Hận ý có thể ập đến bất cứ lúc nào, áp lực của Hàn Phi rất lớn, hắn chạy hết tốc lực khiến Thiết Nam và Nhạn Đường sợ hãi.
Thiên phú bảo vệ tòa nhà chết chóc và chạy nhanh được kích hoạt, tốc độ của Hàn Phi có thể sánh ngang với quỷ trong thế giới tầng sâu, Thiết Nam không dám tin mình chỉ cách Hàn Phi ba level.
“Hai người chạy chậm quá.” Vội vàng chạy trốn, Hàn Phi cũng không quan tâm đến chuyện khác, hắn gọi Lý Tai ra: “Anh dắt hai người bọn họ cùng chạy đi, có giao tình này rồi, bọn họ nhất định sẽ nguyện ý làm bạn với anh."
“Được thôi!” Lý Tai thích kết thân với những người chơi có thuộc tính may mắn thấp, chỉ cần mối quan hệ đủ tốt, anh ấy có thể hút đi vận may duy nhất của họ, để mọi người tiến tới một thế giới bình đẳng mà không cần đến vận may.
Với sự giúp đỡ của Lý Tai, Hàn Phi cảm thấy thư thái hơn rất nhiều, bọn họ càng ngày càng gần tới sương mù.
Khi chỉ còn mười mấy mét, Hàn Phi nhìn lại thì thấy một đứa trẻ đang đứng ở ngã tư đường trước khách sạn.
Đứa trẻ đi giày trắng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hàn Phi.
“Là thiên phú vua trẻ con đã hấp dẫn cậu ta à?” Hàn Phi vô thức bỏ qua hận ý đang bùng cháy trong mắt đứa trẻ, lao vào làn sương mù.
Không dám dừng lại, hắn tiếp tục chạy về phía trước, cho đến khi đi vào tòa nhà chết chóc, hắn mới hoàn toàn yên tâm.
"Hai oán niệm cỡ lớn ở khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đều đã bị mình xử lý rồi, hận ý trong bệnh viện nhất định sẽ không cho mình có cơ hội như vậy nữa."
Hận ý thông thường hiếm khi rời khỏi tòa nhà mà nó đang ở, chẳng hạn như Cánh bướm.
Nhưng có lẽ là do Hàn Phi liên tục khiêu khích, nên hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã bắt đầu xuất hiện ở bên ngoài.
Nếu không nhờ khu phẫu thuật thẩm mỹ đó đủ lớn, nói không chừng trước khi bọn họ bước vào phòng khám sẽ bắt gặp chiếc giày trắng rồi.
“Lần sau có thể sẽ không may mắn như vậy nữa.” Hàn Phi nhìn bác gái Lý và bác sĩ Nhan, ban đầu hắn cứu bác gái Lý chỉ là thuận đường, dù sao cũng phải khám phá những tòa nhà gần đó.
Sau khi giải cứu bác gái Lý thành công, hắn không nghĩ đối phương có thể giúp mình, thậm chí còn nghĩ tới việc đưa bác gái trở về trước.
Nhưng ai mà biết được rằng bác gái tưởng như bình thường này lại thực sự giúp hắn cuỗm được một oán niệm cỡ lớn nắm trong tay năng lực đặc biệt!
"Một cộng đồng cao cấp làm sao có thể không có thẩm mỹ viện? Làm sao có thể không có bác sĩ được?"
Hàn Phi rất hoan nghênh bác sĩ Nhan, hắn thông qua ông ấy tìm hiểu thêm về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
"Tôi không làm phiền hai người ôn lại chuyện cũ nữa, hãy trò chuyện với nhau, giải tỏa những hiểu lầm trước đây." Hàn Phi dẫn Nhạn Đường và Thiết Nam rời đi, để lại thời gian cho hai vợ chồng.
Hai mươi năm đã qua, cả hai không còn như xưa, nhưng may mắn thay, mối quan hệ của họ vẫn không thay đổi nhiều.
“Trạng thái tinh thần của bác gái Lý sắp tới cực hạn, hai người có chìa khóa thừa nào không?” Hàn Phi đi ở phía trước, đột nhiên hỏi.
“Chìa khóa rời khỏi bản đồ ẩn sao?” Nhạn Đường lắc đầu: “Bọn em đã thử nhiều lần, nhưng dường như trong tòa nhà này không có chìa khóa nào có thể sử dụng được cả.”
“Chìa khóa đặc biệt trong tòa nhà đã bị anh tìm gần hết rồi, cũng chả trách mọi người không thu được gì.” Hàn Phi gọi hai người họ vào một căn phòng: “Hãy mở rộng phạm vi đi tìm chúng, mọi người cũng phải học cách làm quen với tuyệt vọng và bóng tối. Nhưng nhất định phải nhớ kĩ, bất luận thế nào cũng không được rời khỏi sương mù."
Sương mù bao phủ tòa nhà chết chóc bay ra từ điện thờ của Hàn Phi, chỉ cần người chơi không rời khỏi sương mù, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể cảm nhận được vị trí của đối phương.
Dưới tiền đề an toàn, Hàn Phi muốn huấn luyện hai người chơi này.
Thiết Nam có thiên phú không tin tà, là ứng cử viên hoàn hảo nhất cho lá chắn thịt, khuôn mặt châm biếm bẩm sinh.
Trí tuệ ban đầu của Nhạn Đường cực kỳ cao, lại rất thông minh, cùng với thiên phú mơ giữa ban ngày, có thể dễ dàng dụ dỗ những quỷ quái ẩn mình trong bóng tối ra, hơn nữa thiên phú của cậu ấy còn có rất nhiều cách dùng kì diệu khác nhau.
Hai người chơi này cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ khắc ghi tất cả những gì Hàn Phi làm, coi nó làm kinh nghiệm quý báu nhất.
"Hãy sử dụng thiên phú và kỹ năng của mình một cách linh hoạt, tìm cách sống sót. Tôi cũng không thể bảo vệ mọi người mọi lúc mọi nơi được. Sau khi nghỉ ngơi, tôi sẽ đi đến những khu vực khác ngoài sương mù."
Sau khi nói chuyện với hai người chơi xong, Hàn Phi ôm linh đàn rời đi, hắn đến gặp Phong Tử Du để thảo luận về cách đối phó với những người chơi đột ngột đến này, bọn họ đã thiết kế đặc biệt một số phương án cho những người chơi đến bất ngờ.
Trở thành bạn hay trở thành kẻ thù, sự lựa chọn của người chơi sẽ quyết định vận mệnh của chính họ.
Khoảng một giờ sau, Hàn Phi nghe thấy tiếng động bất thường từ dưới tầng, như thể tiếng cửa bị đập ra.
Hắn và các cư dân của tòa nhà chết chóc vội vã chạy đến, bác sĩ Nhan Mặc không mặt mũi đang ôm bác gái Lý xuất hiện trên hành lang.
Lúc này, tình trạng của bác gái rất tồi tệ, việc bị kích thích mạnh liên tục khiến bà đang bên bờ suy sụp.
Nếu là ở thế giới tầng cạn, bà ấy chắc chắn sẽ bị kick khỏi trò chơi, buộc phải offline, vấn đề là hiện tại đang ở thế giới tầng sâu.
“Tôi có thể cứu bà ấy, nhưng hai người có thể phải xa cách một thời gian.” Hàn Phi bước tới gần Nhan Mặc: “Ông có nguyện ý tin tôi không?”
Nhìn bác gái Lý hấp hối, bác sĩ Nhan gật đầu, hiện tại ông không còn lựa chọn nào khác.
"Thế giới tầng sâu là thuộc về quỷ quái, bà ấy đến đây, linh hồn sẽ liên tục bị tiêu hao, tôi phải đưa bà ấy trở về rồi." Hàn Phi dìu bác gái Lý vào phòng bên cạnh, hắn dùng thiên phú hồi hồn để đưa bác gái trở về thế giới tầng cạn.
Hàn Phi yếu ớt bước ra khỏi phòng, muốn hỏi bác sĩ Nhan về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng ông ấy đã ngã xuống đất, cơ thể thu lại đúng một vòng, tất cả những chỗ bị sợi dây sinh mệnh cuốn vào đã bị vỡ nứt, chỉ có thể từ từ khôi phục lại.
"Ông cứ ở đây nghỉ ngơi thật tốt, sau này đây sẽ là phòng của ông, sau khi nghỉ ngơi xong mới làm thủ tục nhận phòng cũng được." Hàn Phi gọi điện thoại cho Haha và thương nhân, bảo họ đợi sau khi bác sĩ tỉnh lại, thì tìm hỏi thông tin về bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Sau khi đã giao phó xong mọi chuyện, Hàn Phi tìm một căn phòng, nhấn nút thoát ra.
Sắc máu lan tràn, cả thành phố trước mặt trở thành màu đỏ, Hàn Phi tập trung chú ý nghe tiếng nói phía sau, nhưng lúc này, hắn đột nhiên phát hiện một bóng người đỏ như máu đang đi ở phía chân trời của thành phố, anh ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ý thức trôi đi, Hàn Phi cởi mũ bảo hiểm trò chơi, hắn nhớ lại bóng người màu máu mà mình nhìn thấy khi thoát khỏi trò chơi.
"Trong số tất cả những quỷ quái mình từng thấy trước đây, chỉ có Tiếng ca không thể nhắc đến có thể di chuyển khi mình thoát game, bóng người màu máu kia không lẽ cũng là không thể nhắc đến sao?"
"Gã không phải là tới đây tìm Đại Nghiệt đó chứ?"
Nghĩ đến đây, Hàn Phi toát mồ hôi lạnh: "Cũng may gã còn cách đây rất xa, trong thời gian ngắn có lẽ chưa tìm được tòa nhà chết chóc."
Leo ra khỏi máy chơi game, Hàn Phi mở tủ lạnh ra, ăn một bữa thật no nê.
"Tinh thần của bác gái Lý đã bị kích thích mạnh mẽ. Mặc dù mình đã đưa bà ấy ra khỏi thế giới tầng sâu, nhưng chấn thương tinh thần có thể mất một thời gian dài để hồi phục."
Trong thế giới tầng sâu, bác gái Lý vì để thuyết phục Hàn Phi đưa mình đi tìm chồng, đã từng nói ra số di động.
"Con trai bà ấy dường như đang làm việc ở bên ngoài, hiện tại có lẽ bà đang ở nhà một mình."
Hàn Phi nghĩ đến dáng vẻ thoát khỏi trò chơi của mình sau khi hoàn thành nhiệm vụ kế thừa điện thờ, gần như đến việc đi lại cũng rất khó khăn.
Do dự một chút, Hàn Phi gọi điện thoại cho bà ấy, muốn chắc chắn đối phương đã an toàn.
Điện thoại đã được kết nối, nhưng không ai trả lời sau nhiều lần đổ chuông.
"Không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ?"
Mặc áo khoác, Hàn Phi nhớ lại một số thông tin mà Lệ Tuyết đã nói với mình trước đó, hắn chạy ra khỏi nhà.
Ngồi xe đi vội đến phía đông của khu phố cổ, Hàn Phi đến tầng dưới của nhà bác gái Lý chỉ trong 20 phút.
Con trai mua cho bà một căn nhà ở thành phố thông minh, nhưng bà vẫn thích sống ở khu phố cổ hơn, bà cảm thấy thành phố thông minh quá lạnh lẽo, vẫn là khu phố cổ náo nhiệt.
Gõ cửa sổ phòng bảo vệ, Hàn Phi đánh thức nhân viên bảo vệ đang ngủ: "Xin chào, một người thân của tôi hình như bị ốm rồi, chị ấy sống trong cư xá này, có thể cho tôi vào được không?"
"Cậu là ai?" Bảo vệ mơ màng nhìn Hàn Phi, rồi hai mắt anh ta đột nhiên mở to: "Ôi trời! Hàn Phi?!"
"Anh biết tôi sao?"
"Tôi đã xem cậu đóng Mạnh Trường Hỉ! Cậu chính là thần tượng số một trong giới bảo vệ của chúng tôi đấy! Mọi người đều mơ ước được giúp cảnh sát bắt những kẻ tội phạm chạy trốn giống như cậu, được cảnh sát công khai tuyên dương!" Bảo vệ từ trên giường ngồi dậy nói: "Dám hỏi có một bảo vệ nào không tưởng tượng đến cảnh bắt sống tội phạm chạy trốn? Như vậy không chỉ nhận được tiền thưởng cao, còn được chủ cư xá khen ngợi, hơn nữa sau này địa vị trong lòng tất cả mọi người cũng sẽ cao hơn."
Nhân viên bảo vệ trong cư xá không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị đánh thức vào lúc nửa đêm, mở mắt ra lại được nhìn thấy thần tượng của mình, cứ như là một giấc mơ, thật là hạnh phúc.
“Nếu như anh biết tôi thì tốt quá.” Hàn Phi vỗ vai nhân viên bảo vệ: “Anh dẫn tôi đến phòng 301, hình như người thân của tôi gặp nạn, tôi đã gọi điện cho chị ấy mấy lần liền nhưng đều không trả lời."
“Vụ án giết người?!” Nhân viên bảo vệ trong mắt thậm chí có cảm giác đang làm sứ mệnh, lập tức cầm bộ đàm đi cùng Hàn Phi vào cư xá.
Tìm được căn hộ nơi bác gái ở, Hàn Phi gõ cửa nhưng không có ai trả lời.
“Không phải đúng là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ?” Nhân viên bảo vệ lập tức lấy điện thoại di động ra: “Tôi biết người mở khóa, để tôi gọi cho anh ấy.”
"Mất khoảng bao lâu nữa mới tới?"
"Nhanh nhất cũng phải nửa giờ."
“Chậm quá, anh gọi 120 đi, cho xe cứu thương đến trước.” Hàn Phi liếc nhìn số nhà: “Bác gái sống ở tầng ba, không có lắp lưới chống trộm, trên ban công trồng rất nhiều hoa và cây, có một khung sắt bên ngoài."
Trước khi lên tầng, hắn đã để ý đến căn hộ của bác gái.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Hàn Phi cùng bảo vệ chạy lên tầng hai.
Sau khi gõ cửa gia đình, họ giải thích ngắn gọn sự tình, sau đó Hàn Phi ra ban công.
"Hàn Phi, cậu muốn làm gì?"
"Hàn Phi? Người đó là Hàn Phi sao?" Chủ căn nhà nghe thấy lời bảo vệ nói, phản ứng còn lớn hơn Hàn Phi, lúc này mới nhìn rõ mặt hắn: "Đúng là Hàn Phi thật! Chồng ơi! Mau đến xem Hàn Phi!"
Mở lối thoát hiểm trên lưới bảo vệ tầng hai, Hàn Phi nắm lấy lưới bảo vệ leo lên.
"Đây là đang quay chương trình gì vậy? Gameshow mới à?" Một người đàn ông vội vã chạy ra khỏi phòng với chiếc kính trên tay, anh ta đã từng thấy những người nổi tiếng đến nhà người hâm mộ để ăn chực, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người nổi tiếng đến nhà người hâm mộ để trèo lưới.
Khi đôi vợ chồng trẻ còn chưa hết kinh ngạc, Hàn Phi đã leo lên tầng 3, mở cửa sổ trèo vào.
"Chị Lý?"
Leo vào phòng khách, Hàn Phi nhìn thấy bác gái Lý đã ngã xuống bên cạnh bàn trà.
Bà hôn mê dưới đất, cánh tay bị một chiếc bình hoa vỡ làm trầy xước, mặt đất toàn là máu.
Hàn Phi không nói gì, một mạch cõng bác gái Lý, mở cửa chạy ra ngoài.
Đôi vợ chồng trẻ và nhân viên bảo vệ vội vàng giúp đỡ sau khi thấy bác gái Lý bất tỉnh, bọn họ đi theo phía sau Hàn Phi.
"Mau đi lấy hòm thuốc đến đây! Phải cầm máu trước đã!"
Hàn Phi cõng bác gái Lý chạy tới cổng cư xá, lúc này xe cấp cứu cũng vừa hay chạy đến.