Bạch Hiển hiếm khi nhìn thấy Hàn Phi lộ ra biểu hiện căng thẳng như vậy, anh cũng trở nên sợ hãi cùng, không ngừng nhìn xung quanh.
“Đã không sao rồi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Hàn Phi nắm lấy vai Bạch Hiển, hắn sợ anh ấy không cẩn thận chọc giận ba tên kia.
Vừa rồi khi ánh lửa còn chưa biến mất, người thợ sơn và chiếc giày trắng đều đang nhìn chằm chằm Hàn Phi, khiến cho hắn rất bất an, kết quả là Bạch Hiển, người không biết chuyện gì đang xảy ra đã xuống xe, đứng thẳng giữa hắn và chiếc giày trắng.
Không thể không nói, biểu hiện của Bạch Hiển vô cùng dũng cảm, nhưng chuyện này cũng có thể liên quan đến việc anh ấy không nhìn thấy ba người kia.
“Lên xe, em và người này sẽ ngồi ở phía sau.” Hàn Phi kéo Sẹo Xấu trên mặt đất lên.
Bạch Hiển lúc này mới nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, khi nhìn thoáng qua vẻ mặt khiếp sợ của Sẹo Xấu, mi mắt của anh nhảy loạn lên: "Em tới đây là để cứu anh ta?"
"Đúng vậy."
“Vậy hung thủ đánh gãy tay chân anh ta còn ở gần đây không?” Bạch Hiển nhìn bộ dạng đau đớn của Sẹo Xấu, lập tức càng thêm căng thẳng, hung thủ tàn bạo như vậy, phải cực kỳ cẩn thận mới được.
“Hung thủ quả thật còn chưa đi bao xa.” Hàn Phi lười không muốn giải thích, mở cửa, ném Sẹo Xấu lên trên xe: “Đi phân cục thành phố Tân Hỗ.”
"Đồn cảnh sát? Trực tiếp đi?" Bạch Hiển nhanh chóng chạy vào trong xe: "Không cần gọi trước cho cảnh sát báo cáo gì sao?"
“Không sao.” Sau khi xe nổ máy, Hàn Phi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lối vào hành lang tối đen cũng không có gì.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi tòa nhà hoang vắng, đèn đường duy nhất ở ngã tư phát ra ánh sáng mờ ảo, ở nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện, một người thợ sơn nắm tay một đứa trẻ chậm rãi xoay người rời đi.
Bạch Hiển không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, dường như chỉ một số người nhất định mới có thể nhìn thấy những thứ đó.
"Xe của anh là kính chống đạn, sau chuyện xảy ra lần trước, anh cũng đã lắp thiết bị báo động tự động bên cạnh đệm ghế, còn có một khẩu súng gây choáng dân sự giấu sau túi phụ kiện bên trái của em." Bạch Hiển liên tục giới thiệu với Hàn Phi những gì anh mới lắp vào xe dường như là để tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân.
Hàn Phi hời hợt đáp lại vài câu, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Tuyết, muốn giao Sẹo Xấu người then chốt nhất này cho cảnh sát Tân Hỗ.
Thực ra hắn cũng không có nhiều lựa chọn, tên khốn xui xẻo tên Sẹo Xấu này biết một phần bí mật của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, bây giờ người phụ nữ không mặt muốn giết anh ta, Vĩnh Sinh Pharmaceutical phản ứng lại cũng có thể giết anh ta.
Chính Hàn Phi buổi tối cũng phải đăng nhập trò chơi, mang theo một nhân vật nguy hiểm như vậy bên cạnh cũng không an toàn, vì vậy chỉ có thể nhờ cậy cảnh sát Tân Hỗ.
Chín giờ tối, Hàn Phi nhìn thấy Lệ Tuyết cùng mấy cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở phân cục thành phố, bọn họ cũng giật bắn người khi nhìn thấy Hàn Phi kéo lê Sẹo Xấu đang bị gãy hết chân tay, tên này thực sự quá thê thảm rồi.
"Tên này lúc nào cũng muốn tự tử, mọi người khi tra khảo anh ta, tốt nhất hãy bịt mắt anh ta lại." Hàn Phi không thể một mình chống lại một nhân vật khổng lồ như Vĩnh Sinh Pharmaceutical, hắn cần sự giúp đỡ của người khác, theo như kinh nghiệm trước đây, cảnh sát Tân Hỗ chắc chắn là đối tác hoàn hảo nhất.
Sau khi trình bày một số suy đoán của bản thân với cảnh sát, Hàn Phi liền rời đi.
Hắn đã lấy đủ manh mối từ miệng của Sẹo Xấu, nhưng không còn sức lực để bảo vệ anh ta 24/24, vậy nên giao cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất.
"Thế là xong à? Ngày mai là có thể lĩnh tiền thưởng rồi sao?" Bạch Hiển vẫn luôn ngồi trên xe, một ngôi sao bình thường như anh không dám tùy tiện ra vào đồn cảnh sát. Ngộ nhỡ bị chụp ảnh lại, nhất định sẽ gây ra hiểu lầm, còn về phần Hàn Phi đương nhiên không cần để ý rồi, hắn ra vào cục cảnh sát như về nhà vậy, paparazzi đều đã quen với chuyện này rồi.
“Vụ án này mới chỉ bắt đầu thôi.” Hàn Phi linh cảm bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ sẽ tiết lộ tất cả bí mật năm xưa, hắn cũng muốn lấy lại tuổi thơ đã mất.
"Cảm giác quả thực còn thú vị hơn cả đóng phim, em có thể rèn luyện ra phong cách độc đáo như vậy, có thể cũng liên quan đến những trải nghiệm này của bản thân." Bạch Hiển lái xe đưa Hàn Phi về nhà, khi hắn xuống xe, anh không quên hét lên: "Buổi tối nhớ cùng nhau chơi game!"
Hàn Phi ra hiệu tay OK, rồi xoay người đi lên tầng.
"Sẹo Xấu vừa nghe đã thấy là tên giả. Lần này anh ta rơi vào tay cảnh sát, nói không chừng sẽ câu được con cá lớn hơn."
Trở về nhà, Hàn Phi vừa bật đèn lên thì điện thoại rung.
“Hàn Phi, em tìm được một vài thứ trong di vật của bà nội, có thể sẽ giúp ích được cho anh.” Mèo Lưu Ly gọi một cuộc gọi video, cô cho Hàn Phi xem một vài tấm ảnh cũ nát, những tấm ảnh đó có cái đã bị đốt cháy mất hơn một nửa, chỉ có thể miễn cưỡng ghép ra một cái khung: "Đây là bức ảnh chụp bà làm việc trong viện phúc lợi trước đây, anh xem xem có đứa trẻ nào trong đó mà anh biết không."
Hàn Phi nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, ánh mắt dừng ở tấm ảnh thứ hai.
Ở góc của bức ảnh chụp chung có một đứa trẻ đi giày trắng đang đứng, mọi người chen chúc vào giữa ống kính, chỉ có cậu ấy dường như mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý ADHD, đang đuổi theo quả bóng trên mặt đất, chạy sang một bên.
"Em có biết đứa trẻ đuổi theo quả bóng trong bức ảnh thứ hai không?"
"Kí ức có chút mơ hồ, trong ấn tượng của em dường như đó là đứa trẻ được yêu thích nhất trong viện phúc lợi, mọi người đều sẵn lòng chơi với cậu ấy, bà nội ban đầu cũng đặc biệt chăm sóc cho cậu." Mèo Lưu Ly suy nghĩ hồi lâu: "Đúng rồi, trong ấn tượng của em đứa trẻ đó là đứa trẻ đầu tiên được nhận nuôi, cậu ấy là người đầu tiên biến mất trong số tất cả mọi người."
"Đứa trẻ được yêu thích nhất, đứa trẻ có tính cách tốt nhất, đứa trẻ biến mất đầu tiên..." Hàn Phi viết ra tất cả những điểm quan trọng nhất: "Tòa nhà đằng sau trong bức ảnh chính là viện phúc lợi à?"
“Đúng vậy, nhưng cảm giác rất kỳ lạ. Trong ấn tượng của em, viện phúc lợi mà em ở không phải giống như thế này.” Ngay khi Mèo Lưu Ly nói những lời này, ánh mắt Hàn Phi biến đổi, hắn cũng có cảm giác tương tự.
Bằng chứng trực tiếp nhất là viện phúc lợi trong bức ảnh hoàn toàn khác với tòa nhà cô nhi viện màu đỏ như máu trong tâm trí hắn.
"Khi em vừa được bà nhận nuôi, có một lần không cẩn thận làm rơi ba lô của bà xuống đất, trong ba lô rơi ra rất nhiều ảnh của những đứa trẻ, cô nhi viện phía sau của mỗi đứa trẻ dường như đều không giống nhau."
"Lúc đó em đã tò mò hỏi bà một câu, bà nói rằng vì mỗi đứa trẻ có một tính cách khác nhau, nên kiến trúc trong mắt mỗi đứa trẻ nhìn thấy cũng không giống nhau."
"Em không thể hiểu nổi, sau đó bà sờ vào đầu em, ẩn ý sâu xa nói một câu."
"Có một số đứa trẻ chỉ lúc nhỏ bị nhốt trong cô nhi viện, nhưng có một số đứa trẻ cả đời đều sẽ bị nhốt trong đó, bà hy vọng em có thể lựa chọn làm đứa trẻ ở loại đầu tiên."
Mèo Lưu Ly cho tới bây giờ vẫn không hoàn toàn hiểu rõ những lời bà lão nói, nhưng Hàn Phi nghe xong thì có chút xúc động, trong đầu hắn có một bản thân vĩnh viễn bị nhốt trong cô nhi viện.
"Em tiếp tục tìm kiếm manh mối, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe."
"Được, có phát hiện mới em sẽ liên hệ với anh."
Cúp điện thoại, Hàn Phi đang suy nghĩ những chuyện Mèo Lưu Ly vừa nói, thì Hoàng Doanh đột nhiên gọi đến.
Lúc trước khi không chơi 《Cuộc sống hoàn hảo》, điện thoại di động của Hàn Phi không bao giờ đổ chuông ngoại trừ đồng hồ báo thức, bây giờ càng ngày càng có nhiều người liên lạc với hắn.
“Hàn Phi, chúc mừng em đã đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.” Hoàng Doanh thậm chí còn không khách sáo với Hàn Phi, sau khi chúc mừng, anh đi thẳng vào chủ đề: “Hoạt động quy mô lớn đầu tiên của《Cuộc sống hoàn hảo》sắp kết thúc rồi, anh đứng đầu trong top 5, sẽ nhận được 5 cơ hội rút thăm các phần thưởng đặc biệt và quyền xây dựng cộng đồng tích hợp vĩnh cửu đầu tiên trong trò chơi."
"Cộng đồng tích hợp là gì?"
"Em có thể hiểu nó như một guild game như các trò chơi khác, chỉ có điều《Cuộc sống hoàn hảo》đã đi một bước xa hơn, trực tiếp thưởng riêng cho anh một mảnh bản đồ. Tổng diện tích không lớn, nhưng mảnh bản đồ này, bao gồm cả dữ liệu thuộc về bản đồ sẽ luôn thuộc về anh, anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trên bản đồ đó." Lời nói của Hoàng Doanh cũng mang theo một chút phấn khích, anh ấy đã không phải chịu đựng những vất vả kia một cách vô ích, giành được vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng với những người chơi từ khắp nơi trên thế giới.
"Thứ giá trị nhất trong thời đại này chính là dữ liệu, Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical cũng là vì để kích thích người chơi mới thưởng lớn như vậy. Các guild games siêu lớn và nhiều tổ chức chuyên nghiệp trong và ngoài nước cũng đỏ cả mắt, nhưng bọn họ không thể vượt qua được anh.” Hoàng Doanh sau khi biết nội dung phần thưởng, cũng phấn khích rất lâu, nói không chừng trong tương lai anh ấy có thể xây dựng thành phố của riêng mình trong game.
“Phần thưởng này quả thực không tồi.” Hàn Phi nghĩ nếu như sau này tìm được đường tới thế giới tầng cạn, vậy thì có thể đưa hàng xóm của mình đến cộng đồng riêng của Hoàng Doanh.
“Bây giờ anh đang lo lắng về một điểm khác.” Hoàng Doanh nở một nụ cười gượng gạo: “Thành lập cộng đồng người chơi có một yêu cầu tối thiểu, đó là trong cộng động có ít nhất năm người chơi mới được, anh vẫn luôn độc lai độc vãng, không có bạn đồng hành, hơn nữa những bí mật giữa chúng ta cũng tuyệt đối không thể bị lộ, vì vậy anh đang suy nghĩ đi đâu để gom đủ năm người.”
"Chỉ được là người? Lệ quỷ có được không?"
“Quỷ… chắc chắn là không được.” Hoàng Doanh thử hỏi Hàn Phi: “Bên phía em còn có người nào có thể tin tưởng được không? Anh nhớ lúc trước em đã nói ông già Trang Nhân cũng có thể hợp tác được mà.”
“Ông ấy không thể đăng nhập vào trò chơi vì lý do đặc biệt.” Hàn Phi suy nghĩ một chút: “Sau khi anh online, hãy tìm một người chơi có ID là Mèo Lưu Ly, cô ấy có thể tin tưởng được.”
"Chỉ có một mình cô ấy thôi sao?"
"Bạn bè để em có thể than thở cũng rất ít mà."
Hàn Phi và Hoàng Doanh đều không có bạn bè gì mấy, càng không nói đến người mà họ có thể tin tưởng tuyệt đối, vốn dĩ hắn không chuẩn bị kéo Bạch Hiển vào trong game, nhưng bây giờ hắn phải nhanh chóng test thử Bạch Hiển rồi.
"Cộng đồng vẫn phải nhanh chóng thành lập, cộng đồng của người chơi đầu tiên có phần thưởng đặc quyền, sẽ được ghi vào lịch sử trò chơi. Hơn nữa, cộng đồng cũng có thể thuê NPC sinh sống, anh muốn xây dựng một tế đàn ác thần ở trong đó, rồi đem đặt tất cả các vật phẩm liên quan đến linh dị chất vào bên trong, xung quanh lại xây một vòng tròn các tòa nhà âm khí nặng, sau đó thử xem có thể mời bọn em đến sống trong cộng đồng của anh không."
"Có thể thử xem sao, với giá trị may mắn của anh nói không chừng có thể tạo ra kì tích gì đó, đến lúc đó em có thể dạy anh làm thế nào để chiêu hồn." Trước đây một đống các thứ Cánh Bướm sử dụng để chiêu hồn vẫn còn trong tòa nhà chết chóc, nếu như Hoàng Doanh cần, Hàn Phi có thể để anh ấy lấy hết đồ của Cánh Bướm đi.
Ý thức của Cánh Bướm đã tan vỡ, Hoàng Doanh, người bị Cánh Bướm giết hết lần này đến lần khác trong giấc mơ, lại có được thiên phú tương tự như nó —— Ác mộng.
Những thứ đó người khác không thể sử dụng, nhưng Hoàng Doanh nói không chừng có thể phát huy tác dụng.
"Được."
Sau khi cúp điện thoại với Hoàng Doanh, Hàn Phi gửi tin nhắn cho Mèo Lưu Ly trước, để cô ấy vào game, chờ lời mời từ anh ấy.
Sau khi nhận được hồi âm từ Mèo Lưu Ly, Hàn Phi lại gọi điện thoại cho Bạch Hiển, hỏi anh đã chuẩn bị đến đâu rồi.
Bạch Hiển vô cùng phấn khích, dường như đã rất nóng lòng muốn thử.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Hàn Phi vào máy chơi game, đội mũ bảo hiểm trò chơi lên.
Sắc máu buông xuống, Hàn Phi lén lút nhìn một cái bóng người tỏa ra khí tức khủng khiếp kia, sau đó mở hai mắt ra.
"Phong Tử Du đâu?" Hàn Phi đi ra khỏi phòng, tìm thấy bảo vệ đang tuần tra: "Tối nay sẽ có người mới đến, mọi người hãy chuẩn bị một dịch vụ đầy đủ cho anh ấy."
"Combo tuyệt vọng nhất, tồi tệ nhất, bất hạnh nhất sao?"
"Anh ấy là người của mình, mọi người chỉ cần giúp anh ấy rèn luyện một chút dũng khí là được rồi."
Hàn Phi thông báo cho những cư dân của tòa nhà chết chóc, sau đó đến phòng của bác sĩ Nhan.
Oán niệm cỡ lớn này ngồi trong phòng, cầm chỉ khâu, không ngừng khâu ra chữ mệnh trên khuôn mặt trần trụi của mình, ông rất cố gắng để thử, nhưng tiếc rằng mỗi lần sắp hoàn thành, vết khâu lại bung ra, đây dường như là một dấu hiệu cho thấy ông vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể kiểm soát được vận mệnh của chính mình.
"Bác sĩ Nhan, có tòa nhà nào liên quan đến cô nhi viện trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ không? Chiếc giày trắng nhỏ kia vẫn luôn chạy lung tung trong khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, như đang tìm kiếm thứ gì đó?" Hàn Phi ngồi trước mặt bác sĩ Nhan, nhìn bóng quỷ khổng lồ cao gần ba mét, trong ánh mắt không chút sợ hãi.
Căn phòng chìm trong im lặng, bác sĩ Nhan hồi tưởng lại rất lâu, dùng máu tươi viết trên mặt đất: “Phía bắc bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có một bách hóa thương mại, gần bách hóa thương mại có một cô nhi viện bị bỏ hoang."
"Chiếc giày trắng nhỏ đã từng đến đó sao?"
“Trong cô nhi viện vẽ đầy các cửa sổ, đi vào thì sẽ không thể thoát ra.” Sau khi bác sĩ Nhan viết câu này, cánh tay của ông từ từ buông xuống, như thể đã ngủ say vậy.
"Mình chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ lại đúng là có cô nhi viện." Hàn Phi đã có câu trả lời như ý muốn, bước ra khỏi phòng, gọi Haha và Từ Cầm, sau đó vẽ ra bản đổ các tòa nhà quan trọng phụ cận trên mặt đất: "Hiện tại hận ý trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đang còn đề phòng sương mù của tòa nhà chết chóc, chúng ta vừa hay có thể tiếp cận từ phía bên kia, trong cô nhi viện đó nói không chừng có ẩn chứa bí mật nào đó của hận ý."
Đối đầu trực diện với bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bọn họ nhất định không phải đối thủ, tất cả những gì Hàn Phi có thể nghĩ đến là từng bước làm suy yếu thực lực của đối phương.
"Cô nhi viện rất gần bách hóa thương mại, chúng ta cùng nhau đến đó, vừa hay có thể mượn sức mạnh của Gương Thần, nói không chừng còn có thể bắt được Mười Ngón trốn thoát."
Hành động lần này vô cùng nguy hiểm, Hàn Phi cũng phải thận trọng, hắn chuẩn bị ở lại đủ ba tiếng rồi mới đi.
Hầu hết hàng xóm đều đi chuẩn bị rồi, Hàn Phi tình cờ có chút thời gian rảnh rỗi.
Mở bảng thuộc tính ra, Hàn Phi nhìn thiên phú hồi hồn của mình.
Ngón tay hắn chạm nhẹ vào tùy chọn chiêu hồn, khi sắc máu bao phủ bảng thuộc tính, quỷ môn từ từ mở ra, hắn gọi ra tên của một người đàn ông.
"Bạch Hiển!"