Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516: Không Có Diễn Xuất, Đều Là Tình Cảm

Chương 516: Không có diễn xuất, đều là tình cảm Chương 516: Không có diễn xuất, đều là tình cảm

Trên biển máu xuất hiện gợn sóng, Hàn Phi nhìn về phía sâu trong quỷ môn, tập trung nhớ lại bộ dáng của Bạch Hiển.

Chuông linh hồn vang lên, những lá cờ linh hồn trong tòa nhà chết chóc không ngừng rung chuyển, toàn bộ người giấy cũng đều mở mắt ra.

Những gợn sóng đang từ từ mở rộng, có một bóng đen lớn đang trôi nổi dưới biển máu không đáy!

Những khuôn mặt quỷ trên không trung sợ hãi, chạy trốn khắp nơi, trên ngón tay Hàn Phi đưa ra phía quỷ môn cũng đột nhiên xuất hiện những vết thương.

"Không đúng! Đây chắc chắn không phải là Bạch Hiển!"

Bóng đen to lớn sắp nổi lên từ trong biển máu, Hàn Phi vung vẩy cánh tay dính máu, lập tức ngưng sử dụng thiên phú của mình.

Nhấn giữ chuông linh hồn, màu đỏ ngầu trên bảng thuộc tính nhanh chóng mờ đi, quỷ môn từ từ đóng lại.

Hàn Phi liên tiếp lui về phía sau mấy bước, dựa vào tường nhìn bàn tay chảy máu: "Đó là thứ gì vậy?"

Thiên phú chiêu hồn lần đầu tiên thất bại, Hàn Phi suýt chút nữa đã chiêu được thứ gì đó dưới biển máu.

Hắn chỉ nghĩ tới khí tức của bóng đen kia thôi, nhịp tim liền bắt đầu tăng nhanh không kiểm soát được: "Thể lực mình 30 điểm, nếu như mình cưỡng chế chiêu hồi thứ kia dưới biển máu lên, e rằng thứ đó còn chưa ra tay, mình đã hồn phi phách tán bởi vì không chịu nổi áp lực rồi."

Từ trong ô vật phẩm lấy ra một miếng thịt, Hàn Phi nuốt một miếng lớn xuống, chờ sau khi khôi phục lại lượng máu, hắn lại mở bảng thuộc tính ra.

"Thiên phú chiêu hồn từ khi được nâng cao, một đêm có thể sử dụng hai lần, lần đầu tiên thất bại rồi cũng không thành vấn đề, mình vẫn còn một cơ hội nữa."

Hàn Phi cẩn thận suy nghĩ về nguyên nhân dẫn đến việc chiêu hồn không thành, có thể liên quan đến bản thân Bạch Hiển chưa bị nhiễm âm khí: "Hai lần chiêu hồn đều dùng trên cùng một người, đây là đãi ngộ mà đến Hoàng Doanh cũng chưa bao giờ được hưởng, mình cũng coi như là không phụ lòng anh ấy."

Hít một hơi thật sâu, Hàn Phi lại chạm vào thiên phú chiêu hồn: "Bạch Hiển đi theo mình ra ngoài hai lần, lần đầu tiên đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ bỏ hoang, nơi âm khí tràn ngập; lần thứ hai là vừa rồi, anh và người thợ sơn, chiếc giày trắng đi ngang qua nhau, theo lý mà nói anh ấy cũng được coi là nhân chứng của hiện tượng linh dị, là người đã từng đụng phải quỷ rồi."

Những tia máu bao phủ bảng thuộc tính, quỷ môn lại mở ra, Hàn Phi nhìn chăm chú vào biển máu, khẽ rung chuông dẫn hồn do Cánh Bướm để lại.

"Bạch Hiển!"

Sau khi bộ dáng của Bạch Hiển hiện lên trong đầu hắn, một khuôn mặt đỏ rực khổng lồ ở giữa không trung đập vào biển máu, miệng đầy nanh cắn thứ gì đó.

Khi mặt quỷ nhảy ra khỏi biển máu, trong miệng nó xuất hiện một con rắn nhỏ màu trắng.

Mặt quỷ gần như ngay lúc rời khỏi biển máu, liền sát nhập với con rắn nhỏ, con rắn trắng cũng trở thành một linh hồn mơ hồ, bị cưỡng bức quấn tiến vào quỷ môn.

"Bụp!"

Quỷ môn màu máu từ từ đóng lại, lần này chiêu hồn đã thành công!

Hàn Phi ngồi trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm, với sự trợ giúp của sương mù, hắn đại khái cảm nhận được vị trí của Bạch Hiển.

"Khoảng cách quá gần với Đại Nghiệt, tốt hơn là mình nên đi giúp anh ấy một chút."

Đeo mặt nạ mặt thú, Hàn Phi mặc vào một bộ đồng phục bảo vệ sạch sẽ, mở cửa bước xuống tầng.

Trong phòng 4403, Bạch Hiển mặc một chiếc áo khoác thoải mái, đang ngồi trên mặt đất, miệng anh há hốc, đôi mắt mở to, như thể đến việc thở cũng đã quên mất.

"Thế này là sao?"

Đặt cuốn sách《Rèn luyện bản thân của diễn viên》 trên tay xuống, Bạch Hiển từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn xung quanh đầy tiền giấy, còn có bức tường phủ đầy đủ loại cây cỏ kỳ lạ.

"Mình chỉ là bật TV thôi mà, sao ngôi nhà của mình lại đâu mất rồi?"

Mang theo sự không chắc chắn, Bạch Hiển sờ sờ vào bức tường, cảm giác chân thực này căn bản không giống như đang chơi game.

"Mình đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn rồi sao? Căn phòng này có cảm giác hơi u ám thì phải?"

Bạch Hiển cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: "Mình đọc trên mạng thấy nói, trong《Cuộc sống hoàn hảo》khắp nơi đều có trứng phục sinh, chỉ cần dụng tâm khám phá, thì sẽ có một trải nghiệm trò chơi khác biệt, chẳng lẽ mình trúng số rồi sao?"

Hai ngón tay khẽ véo cây cỏ trên tường, Bạch Hiển đang muốn xác định xem đó là thứ gì thì nghe thấy tiếng bước chân.

"Chủ nhân căn phòng trở về rồi à?"

Mở cửa, Bạch Hiển nhìn ra bên ngoài, hành lang lạnh lẽo không có bất kì ai.

"Xin hỏi có ai ở đây không?"

Bạch Hiển di chuyển chậm rãi, anh thực sự không hiểu tại sao lại có cảnh như này trong một game hệ chữa trị.

"Trên mặt đất đầy tiền giấy rơi vãi, hẳn là mình đã gặp phải một câu chuyện buồn." Bạch Hiển tiến lên vài bước, đột nhiên nhìn thấy một bóng người: "Là NPC nhiệm vụ sao?"

Bạch Hiển bước nhanh qua hành lang, định chào người đàn ông thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Thông thường mà nói, một người trưởng thành vung tiền giấy trong ngoài hành lang là điều dễ hiểu, suy cho cùng có thể người nhà của anh ta có chuyện, muốn tưởng niệm người nhà.

Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Hiển nhìn thấy, một người đàn ông trưởng thành, cúi người, cẩn thận nằm trên mặt đất nhặt tiền giấy!

Anh không nhìn nhầm, người đàn ông trước mặt đã nhét tất cả tiền giấy trên hành lang vào trong lòng mình.

Nói thế nào đây? Tiền giấy còn có thể dùng để tái chế sao? Hay là tiền giấy này có thể mang ra bên ngoài tiêu được?

Bạch Hiển cảm thấy mình đã gặp phải một tên ngốc, trong một môi trường kì lạ như vậy, anh không quá muốn tiếp cận đối phương.

Dừng lại tại chỗ, nhưng người đàn ông trưởng thành nhặt tiền giấy kia lại vẫn đi về phía anh từng chút một dọc theo tiền giấy trên mặt đất.

Suy nghĩ một hồi, Bạch Hiển vội vàng chạy về hướng ngược lại.

"Tình huống gì vậy? Đây là một nhiệm vụ chăm sóc người tàn tật à?" Trong đầu hiện lên đủ loại câu hỏi, Bạch Hiển không để ý tới chân của mình, lại vô tình đạp phải thứ gì đó.

Cúi đầu nhìn xuống, một linh đàn đổ ra đất.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Bạch Hiển liên tục xin lỗi trước linh đàn, anh cúi xuống định đặt linh đàn ngay ngắn trở lại, nhưng khi tay chuẩn bị chạm vào, thì hai mắt anh đột nhiên nhìn thấy trên linh đàn có thêm một đôi giày.

Ngẩng đầu nhìn lên, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác đen toát ra điềm gở đang ngồi chồm hỗm trên linh đàn.

“Nhìn thấy anh là cảm thấy phiền, đúng là một gã kinh tởm.” Giọng người đàn ông mang theo một sự chán ghét mạnh mẽ.

"Tôi vốn dĩ còn muốn xin lỗi anh, nhưng vì anh đã nói như vậy, vậy thì đừng trách tôi..." Bạch Hiển lấy từ trong túi đồ ra một chiếc băng đã sờn và quấn nó quanh ngón tay của mình, sau đó anh ngẩng đầu nhìn lên lại phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy lồng ngực của đối phương.

Bạch Hiển tiếp tục nhìn lên, nhìn thấy cái cổ thon dài của đối phương, ngẩng đầu lên một trăm hai mươi độ liền nhìn thấy gò má của người đàn ông này dán lên trần nhà.

"Ôi... trời?"

Băng quấn quanh tay rơi xuống đất, Bạch Hiển thậm chí quên cả việc chạy như thế nào.

“Đừng trách anh cái gì cơ?” Đầu của người đàn ông dán trên trần nhà hành lang kéo gần xuống dưới, khuôn mặt Lý Tai thò dài ra đến trước mặt Bạch Hiển, thân thể bẻ cong thành một góc độ khó tin.

Bạch Hiển cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, anh nhớ 《Cuộc sống hoàn hảo》thực sự là một game loại hình giải trí cuộc sống mà!

Máu chảy dài trên cổ Lý Tai, da trên ngực anh ta bị xé ra từng chút một.

Bạch Hiển kìm không được mà nhìn vào đó, Chúa ơi! Mấy ngày trước anh vừa mới cùng với Hàn Phi xem một đoạn video mở va li, bây giờ lại phải trải qua lần mở va li thứ hai rồi!

Da người trên ngực Lý Tai bị xé toạc sang hai bên, lộ ra một khuôn mặt người khác bên trong cơ thể anh ta!

"Tôi không thể áp chế được em trai của tôi nữa, mùi tanh tưởi của cơ thể anh đã đánh thức cậu ấy rồi!" Lý Tai gầm lên một tiếng, từ trong lồng ngực của anh ta thò ra hai cánh tay được cấu thành từ oán niệm, em trai của Lý Tai chui ra từ phần bụng.

Trong toàn bộ quá trình, Bạch Hiển vẫn đứng tại chỗ, đây đã không phải là một cú sốc lớn, mà là đã sốc đến ngây ngốc rồi.

Vào thời khắc mấu chốt, một cánh tay mảnh khảnh đột nhiên duỗi ra, một cô bé kéo Bạch Hiển đi về phía bên kia hành lang.

Em trai của Lý Tai đuổi theo đằng sau, gào thét điên cuồng, như một con dã thú mất kiểm soát.

Bị kéo chạy đi rất xa, Bạch Hiển mới đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, anh khôi phục lại lý trí từ trong nỗi sợ hãi, bắt đầu ra sức chạy về phía trước.

Tay bị cô bé nắm kéo đi, Bạch Hiển đi theo cô bé đã cứu anh chạy lên nhiều tầng, cho đến khi tiếng gầm đã dừng anh mới chậm bước chân lại.

Ánh mắt liếc nhìn đứa trẻ đã cứu mình vừa rồi, đó là một cô bé rất đáng yêu dịu dàng ít nói, mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn.

“Cảm ơn em đã cứu anh, vừa rồi thật quá nguy hiểm!” Bạch Hiển lau mồ hôi lạnh trên trán, môi vẫn còn đang run rẩy.

Cô bé không nói gì, chỉ kéo anh và tiếp tục chạy lên.

Ban đầu Bạch Hiển không chống cự, nhưng dần dần anh nhận ra có điều gì đó không ổn.

Bé gái trước mặt anh nhiều nhất là bảy tám tuổi, nhưng vừa rồi khi anh dùng hết sức chạy theo, vậy mà cũng không đuổi kịp cô bé.

Là một diễn viên, Bạch Hiển luôn chú ý đến việc quản lý sức khỏe của mình, thể lực của anh ấy tốt hơn người bình thường rất nhiều.

“Em gái… ơi, em có thể dừng lại một chút được không?” Bạch Hiển thì thào nói.

Cô bé phía trước rất ngoan ngoãn dừng lại, quay đầu nhìn Bạch Hiển.

Khi Bạch Hiển nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, đầu tiên anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì cô bé trông rất đáng yêu, không phải kiểu mặt quỷ như trong tưởng tượng.

Nhưng ngay lập tức anh lại nảy sinh nghi ngờ, cô bé bị khăn đen che mắt, làm sao nhìn rõ đường?

“Em gái, khăn đen che trên mắt em, em có thể nhìn rõ đường phía trước không?” Bạch Hiển nói xong, cô bé dừng lại ở bậc thềm.

Cô bé có vẻ cho rằng câu hỏi của Bạch Hiển thật là kì lạ, bịt mắt lại rồi thì không thể nhìn đường được nữa sao?

Nghiêng đầu đối mặt với Bạch Hiển, cô bé tốt bụng dường như là để nói cho Bạch Hiển câu trả lời, nhẹ nhàng đưa tay mình lên.

Những con mắt mở trên tường và trần hành lang, đôi con ngươi đen láy đều nhìn chằm chằm Bạch Hiển.

Chân Bạch Hiển lập tức mềm nhũn ra, da đầu anh tê dại, thậm chí anh còn không biết mình ngã xuống cầu thang như thế nào, tất cả những gì anh biết là sau khi tiếp đất, từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào đòi mạng.

Vừa dùng tay vừa dùng chân lăn tròn, Bạch Hiển lao thẳng về phía hành lang bên cạnh.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Tiếng kêu cứu xé ruột xé gan vang vọng khắp tòa nhà chết chóc, Bạch Hiển cuối cùng cũng phá được gông cùm của cảm xúc nội tâm, nỗi tuyệt vọng mà anh thể hiện ra lúc này còn thật hơn nhiều so với màn thể hiện của anh trong《Tiểu thuyết gia huyền nghi》.

"Cứu mạng với.....!"

Trên hành lang u ám vẫn còn mờ mịt sương mù, Bạch Hiển không biết chạy đi đâu, nhưng thật sự không dám dừng lại.

Bên tai vang lên tiếng khóc như có như không, những đôi mắt nhìn trộm từ phía sau cánh cửa, Bạch Hiển từ bé đớn lớn chưa bao giờ khóc bi thương đến thế.

"Game này tuyên truyền giả tạo như vậy, đúng là miệng nam mô, bụng bồ dao găm."

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Bạch Hiển mở bảng thuộc tính ra: "Đúng là mở va li mở đến ngốc luôn rồi, mình quên mất rằng đây là một trò chơi."

Đôi mắt anh cứ trượt xuống dưới: "Chờ sau khi mình thoát game, sẽ khiếu nại về chuyện này ngay lập tức..."

Bạch Hiển chưa kịp nói xong, liền trượt đến cuối bảng thuộc tính, anh cũng nghiêng đầu hé miệng: "Bảng thuộc tính này có phải còn thiếu cái gì không?"

Sau khi xem đi xem lại mấy lần, khi xem đến lần thứ năm, cuối cùng Bạch Hiển cũng chắc chắn mình không nhầm, nút thoát trò chơi trên bảng thuộc tính của anh đã biến mất rồi!

"Chết tiệt!"

Những lời thô lỗ thốt ra trong nửa năm của Bạch Hiển đều không nhiều bằng nửa giờ này.

"Nút thoát của mình đâu?!"

Bạch Hiển mồ hôi lạnh đổ xuống, dường như đã hiểu vì sao trò chơi này toàn bộ đều là đánh giá tốt rồi, hóa ra người đánh giá tệ lại không tìm được nút thoát!

Đứng ngây tại chỗ, Bạch Hiển cảm thấy như thể mình đã bị cả thế giới bỏ rơi.

Tiếng khóc bên tai càng lúc càng lớn, dường như có một bóng người ở đằng xa xuyên qua màn sương mù, chạy nhanh về phía này.

Nghe tiếng khóc thê thảm kia, nhìn bóng dáng ngày càng gần, Bạch Hiển như nhìn thấy thần chết đang vẫy gọi mình.

Anh không biết phải chạy đi đâu để trốn, quay người lại thì thấy cửa phòng sau lưng.

Nghiến răng, mở cửa bước vào.

Điều chỉnh nhịp thở, Bạch Hiển dù sao cũng là một diễn viên hàng đầu đã có hơn mười năm trong giới diễn xuất, anh trốn trong căn phòng tối phía sau, dựa người vào cửa, lấy tay che miệng và mũi.

"Tuyệt đối không được phát ra âm thanh!"

Nín thở, nhịp tim của Bạch Hiển đập theo tiếng bước chân bên ngoài, anh nghiến răng nghiến lợi, giờ phút này quên hết mọi chuyện, hoàn toàn chìm đắm trong nỗi sợ hãi.

Nguy hiểm sinh tử, chỉ khi tránh được quỷ ở bên ngoài, mới có thể suy nghĩ đến bước tiếp theo.

Bạch Hiển không phát ra âm thanh nào, nhưng bên tai lại nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra sau lưng.

Vào thời điểm quan trọng bị quỷ đuổi này, bất kỳ âm thanh nào cũng đều có thể tiết lộ sự tồn tại của chính mình. Bạch Hiển cau mày, nhìn về phía sau lưng.

Ánh mắt di chuyển, lúc Bạch Hiển quay đầu lại, liền nhìn thấy một con quỷ màu đen dài gần năm mét đang nằm ở phòng khách phía sau!

Cái loại xấu xí gớm ghiếc đó không thể tả được, nó ẩn hiện trong bóng tối, còn đáng sợ hơn chính bóng tối nữa.

Bạch Hiển đã nghẹt thở rồi, trong đầu anh xẹt qua cuộc đời của mình.

"Cuối cùng thì mình vẫn không thể trở thành ảnh đế..."

Con quỷ màu đen khổng lồ cực kỳ xấu xí đáng sợ áp sát về phía trước, cánh cửa phía sau Bạch Hiển cũng bị mở ra vào đúng lúc này.

Ánh sáng chiếu vào mặt Bạch Hiển, anh nhìn thấy một người đeo mặt nạ mặt thú, dáng vẻ hơi quen quen một chút.

"Đừng ở trong căn phòng này."

Một giọng nói quen thuộc mơ hồ truyền đến, người đàn ông đeo mặt nạ đang định tháo mặt nạ ra và đến gần đây, thì con quái vật dài năm mét đột ngột tăng tốc lao thẳng vào người đàn ông đeo mặt nạ!

Một ngụm máu suýt chút nữa phun vào mặt Bạch Hiển, anh nhìn người đeo mặt nạ bị con quái vật đánh cho ngã gục hoàn toàn.

Gào thét lao vào trong sương mù, thời khắc này tất cả cảm xúc tích tụ trong nội tâm đều giải phóng ra hết, cuồng loạn hét lên cầu cứu, lúc này anh đã diễn ra một nỗi tuyệt vọng vô cùng sâu sắc.

Từ trên người anh không nhìn ra một chút diễn xuất nào, tất cả đều là cảm xúc tự tuôn trào ra.

"Nhanh, nhanh! Ngăn anh ấy lại!"

Cầm chiếc mặt nạ mặt thú, Hàn Phi từ dưới đất đứng dậy, hắn thật sự không ngờ đến Đại Nghiệt lại nhiệt tình như vậy, vừa nghe thấy giọng nói của mình đã vội vàng chạy ra ngoài, quả nhiên là một thú cưng có 90 điểm lòng trung thành.

Lấy ra một quả tim lợn nấu chín bởi Từ Cầm từ trong ô vật phẩm, Hàn Phi nhồm nhoàm nhai, vừa bổ sung máu, vừa đuổi theo Bạch Hiển.

"Anh Bạch!"

"Mày đừng có qua đây!"

"Là em đây! Anh đừng chạy nữa!"

"Mày đừng có qua đây!"

Bạch Hiển chạy đến cửa sổ cuối hành lang, dùng cùi chỏ đập vỡ kính cửa sổ và nhìn thành phố chìm trong đêm tối bên ngoài.

Tại thời điểm này, anh ấy đã thoát khỏi sự gò bó của diễn xuất, tìm lại được con người thật và đơn giản nhất của chính mình, trong tình huống như này, anh phải đưa ra lựa chọn cuối cùng của mình.

"Mình cuối cùng vẫn không thể trở thành..."

Còn chưa kịp nói xong, anh nhìn thấy một người phụ nữ từ cửa sổ rơi xuống, người phụ nữ nhảy lầu có biểu hiện vô cùng kì lạ, khi “ngang qua” người anh, còn tiện tay đẩy anh một cái, khiến anh cách xa cửa sổ.

"Mình bị một người phụ nữ nhảy lầu đẩy lại?"

Mối quan hệ phức tạp này khiến não của Bạch Hiển lại đông cứng, anh ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi người phụ nữ từ trên lầu nhảy xuống từ cửa sổ lần nữa, tinh thần của anh đã đạt đến cực hạn, anh mới ngất đi.

“Anh Bạch!” Hàn Phi cắn vài miếng đã ăn hết tim lợn mà Từ Cầm làm cho, nói một câu cảm ơn với Trang Văn ở ngoài cửa sổ trước, sau đó đỡ Bạch Hiển lên: “Xong rồi, thế này chắc không tỉnh lại được một khoảng thời gian ngắn rồi."

Phong Tử Du và các nhân viên bảo vệ của tòa nhà chết chóc cũng chạy đến, trên tay mọi người ai cũng cầm theo người giấy và các thứ khác, kết quả căn bản không hề dùng đến.

“Có vẻ như các hoạt động giải trí mà sau này chúng ta chuẩn bị cho người chơi vẫn nên tiết chế lại một chút độ khó.” Khi Hàn Phi chạm vào Bạch Hiển, cũng nhìn thấy thuộc tính của anh, hắn coi như cũng hiểu vì sao Lý Tai lại ghét Bạch Hiển như vậy rồi.

Nhìn Bạch Hiển tầm thường như này, giá trị may mắn vậy mà lại cao tới 10, giá trị may mắn ban đầu của anh là 8. Trong trò chơi, anh còn kết hôn với một NPC ẩn có thể cải thiện thuộc tính của người chơi, đạt được một trạng thái gọi là Blessing of Love, giá trị may mắn được tăng lên một trên cơ sở ban đầu.

Quan trọng nhất là không biết anh ấy kiếm đâu ra một loại nhẫn cực kỳ quý hiếm rank E —— Anh hùng vô danh, đeo chiếc nhẫn này thì không thể có được danh tiếng, nhưng có thể có được một chút may mắn.

Bản thân Bạch Hiển không chơi mấy game mạo hiểm bao giờ, chỉ đăng nhập game vào buổi tối để thư giãn, nhưng cho dù là như vậy, anh cũng đã lên đến level 13. Chuyện này nếu như để Thiết Nam biết được, có lẽ đang sống sờ sờ sẽ bị tức đến chết mất.

Ngoài may mắn ra, các thuộc tính khác của anh ấy rất chung chung, nhưng tài khoản của Bạch Hiển vậy mà lại có hai thiên phú.

Thiên phú đầu tiên được gọi là Chuyên môn diễn xuất, rank D, sau khi sở hữu thiên phú này sẽ có được kỹ năng diễn xuất xuất chúng.

Thiên phú thứ hai có tên là May mắn, thiên phú rank B, sau khi có thiên phú này thì sẽ luôn gặp chuyện tốt lành.

Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Bạch Hiển, Hàn Phi cảm thấy hơi chua xót, hắn cùng một nhóm người hàng xóm xếp thành vòng tròn xung quanh, mọi người đều chạy đến tham quan may mắn.

"Giá trị may mắn là thuộc tính khó nâng cao nhất, anh ấy vậy mà lại có 10 điểm? Chẳng trách cho dù sử dụng chuông dẫn hồn, cũng phải chiêu đến lần thứ hai mới chiêu được anh ấy đến đây, lần thứ hai cũng phải là một khuôn mặt quỷ lao thẳng vào biển máu cưỡng ép kéo anh ấy ra."

So với môi trường rộng lớn như tòa nhà chết chóc, Bạch Hiển quả thực có chút không hòa đồng, không ai trong số năm người chơi mà Hàn Phi từng gặp trước đây có giá trị may mắn cao như Bạch Hiển.

"Giá trị may mắn cao thì có tác dụng gì? Anh ta vẫn là phải nằm trên mặt đất, còn xui xẻo hơn những người xui xẻo mà tôi từng thấy trước đây!" Lý Tai có chút ghét bỏ Bạch Hiển, dường như khí tức tỏa ra từ cơ thể Bạch Hiển rất không không thân thiện với anh ta.

"Anh ấy nhìn thì đúng là có vẻ xui xẻo hơn những người khác, chẳng lẽ..." Hàn Phi sờ sờ cằm, trong lòng nghĩ đến một cái khả năng: "Chẳng lẽ gặp được mình đã dùng hết may mắn của anh ấy rồi à?"

“Haha.” Haha đi tới, haha một tiếng cho có: “Đưa anh ấy đến một nơi an toàn trước, hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể ập đến bất cứ lúc nào, tòa nhà chết chóc là mục tiêu chính của bọn chúng.”

Hàn Phi muốn offline, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ còn phải ở lại đủ ba tiếng. Bây giờ cách ba tiếng vẫn còn sớm, Hàn Phi quyết định trở về cư xá Hạnh Phúc trước, để Ngụy Hữu Phúc và Mạnh Thi chăm sóc Bạch Hiển.

"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc Bạch Hiển như một người anh em."

Gọi Khóc và Ứng Nguyệt, Hàn Phi bế Bạch Hiển rời khỏi tòa nhà chết chóc.

“Trước đây khi Hoàng Doanh tới đây, anh ấy cũng đã uống cháo do Mạnh Thi nấu, căn phòng nhỏ ấm cúng của bà quả thực có thể mang lại sức mạnh cho người ta.” Hàn Phi vừa đi vừa nghĩ phải giải thích như thế nào với Bạch Hiển, hắn ban đầu cũng đã sắp xếp rất nhiều, không biết làm thế nào mà Bạch Hiển lại chạy nhanh như vậy, cuối cùng còn xông vào phòng mà Đại Nghiệt ở.

Tòa nhà chết chóc có nhiều phòng như vậy, người chơi có giá trị may mắn là 10 này đều đã có tiếp xúc với những người hàng xóm, chẳng lẽ đây chính là dấu hiệu của thần may mắn sao? Để anh ấy gửi lời chào đến các đồng nghiệp và người nhà trước?

Đã lâu rồi mới trở lại cư xá Hạnh Phúc, khi Hàn Phi nhìn thấy đèn ở tòa nhà số 1 bật sáng, trong lòng hắn cảm thấy rất ấm áp.

Cõng Bạch Hiển trên lưng, gõ cửa nhà Mạnh Thi, bà cụ vẫn ở trong nhà đợi con về như cũ.

Quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã động tay chân với linh hồn của Mạnh Thi, khiến bà ấy quên đi mọi đau khổ.

Trong toàn bộ cư xá Hạnh Phúc, những người khác chọn cách đối mặt với số phận và chiến đấu với tất cả sức mạnh của họ, cố gắng tìm ra ánh sáng ở tận cùng đêm đen.

Chỉ có Mạnh Thi và cháu trai nhỏ của bà chọn ở lại cư xá, canh giữ ánh sáng cuối cùng trong cư xá nhỏ.

Thực ra như vậy cũng rất tốt, cho dù đám người Hàn Phi có khám phá ở những nơi xa tận đâu, bọn họ chỉ cần trở lại, trong cư xá nhỏ vẫn sẽ có một tia sáng.

"Bà ơi, người này tên là Bạch Hiển, anh ấy phải nhờ cậy bà chăm sóc rồi. Quá trình cụ thể cũng giống như lần trước chăm sóc Hoàng Doanh." Hàn Phi cũng ở bên cạnh, nhìn từ biểu hiện của Bạch Hiển trong tòa nhà chết chóc, anh ấy hiện tại đã vượt qua gông cùm của cảm xúc và giải phóng tất cả những cảm xúc còn tồn đọng trong nội tâm ra bên ngoài, chỉ cần một chút hướng dẫn, kỹ năng diễn xuất của anh ấy có thể lên một cảnh giới mới.

"Tuy rằng quá trình hơi nhanh, nhưng mình đã giúp anh Bạch hoàn thành tâm nguyện rồi, tiếp theo mình phải hỏi ý kiến của anh ấy đã."

Mạnh Thi vào bếp nấu cháo, đứa cháu nhỏ của bà đặt bộ đồ ăn và đôi đũa lên bàn, thật yên bình và ấm áp, ngay cả ánh đèn trong nhà cũng mang theo hơi ấm.

Có tiếng gõ cửa, biết được Hàn Phi đã trở lại, Ngụy Hữu Phúc cũng đưa Tiểu Bát xuống tầng thăm.

Vết thương trên người các nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác gần như đã lành hẳn, Tiểu Bát cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, trên tay còn cầm một chậu hoa nhỏ, đây dường như là vật quý giá nhất của cô bé.

“Trở về rồi.” Ngụy Hữu Phúc tươi cười chào hỏi Hàn Phi, như thể cùng gia đình đoàn tụ trong Tết Nguyên Đán, vô cùng tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment