Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 517: Giấu Mẹ Đi

Chương 517: Giấu mẹ đi Chương 517: Giấu mẹ đi

“Vâng, em về rồi.” Hàn Phi ngồi vào bàn, cùng Ngụy Hữu Phúc tán gẫu tình hình hiện tại của mình, Tiểu Bát yên lặng bên cạnh chậu hoa nhỏ, một nhà cùng ngồi quây quần quanh bàn.

“Hữu Phúc, hiện tại em có một cách để anh gặp ông một lần, anh…” Hàn Phi muốn thông qua chiêu hồn xem có thể để cho ông lão đến đây hay không.

Ngụy Hữu Phúc sau khi nghe xong thì lắc đầu: "Anh biết tâm ý của em, nhưng mà thôi bỏ đi, ông phải mất nhiều thời gian như vậy mới làm quen được với việc anh đã đi xa, anh không muốn khiến cho ông phải thấy khó chịu nữa."

Đưa tay giúp Tiểu Bát buộc lại mái tóc xõa, Ngụy Hữu Phúc tết tóc cho cô bé nói: "Tám thân thể của chúng ta ghép lại với nhau, hiện tại anh không muốn ông lão nhìn thấy anh."

“Bất cứ lúc nào anh đổi ý, đều có thể tìm đến em.” Hàn Phi kiểm tra thương thế của Ngụy Hữu Phúc, vết thương anh ấy gánh chịu trong tòa nhà chết chóc đã bình phục: “Mọi người hiện tại vẫn không thể tùy ý rời khỏi cư xá Hạnh Phúc được à?"

Ngụy Hữu Phúc gật gật đầu: "Mỗi khi anh ra khỏi cư xá Hạnh Phúc, ở sâu trong linh hồn sẽ có một giọng nói cảnh cáo, nếu ở bên ngoài cư xá thời gian dài rất có khả năng sẽ thu hút những thứ vô cùng đáng sợ đến. Không chỉ có anh, những nạn nhân khác của vụ án ghép xác người cũng như vậy."

"Tại sao lại thế?"

"Phó Sinh đã từng nói Tiểu Bát là chìa khóa, có thể liên quan đến cái này." Ngụy Hữu Phúc nhìn Tiểu Bát ngây thơ bên cạnh: "Phó Sinh và ba người con của ông đều là không thể nhắc đến, bọn họ đã từng đi đến chỗ sâu của thành phố, tuy rằng đến cuối cùng Phó Sinh bị đánh đến kí ức vỡ vụn, kết cục vô cùng thê thảm, nhưng ông ấy cũng đã thu hoạch được một số thứ, hình như ông ấy đã làm rõ được một bí mật của thế giới tầng sâu, mà bí mật này được ẩn giấu trên người của Tiểu Bát."

Cô bé vẫn còn đang hát ngâm nga với chậu hoa, nếu nghe kĩ, đó hình như là một bài ca dao chiêu hồn, Tiếng ca không thể nhắc đến cũng đã từng hát qua.

"Tám người bọn anh sau khi dung hợp là oán niệm đỉnh cao, nhưng không ai có năng lực có thể kiểm soát khí tức sau khi dung hợp, nếu như bọn anh có cơ hội trở thành hận ý, đốt cháy ngọn lửa màu đen của riêng mỗi người, đến lúc đó có thể sẽ không dễ dàng bị mất kiểm soát nữa." Ngụy Hữu Phúc yếu ớt không thể ra gió, nhưng anh lại là người duy nhất còn duy trì được lý trí trong vụ án ghép xác người.

"Sau khi bọn anh trở thành hận ý, thì có thể có được tự do à?" Hàn Phi cũng cảm thấy Tiểu Bát rất quan trọng, thực ra tất cả các hộ dân trong cư xá Hạnh Phúc đều là Phó Sinh sau khi đã chọn lựa rất kĩ lưỡng mới lưu lại, ai cũng đều rất có tiềm lực, ai cùng đều rất khủng khiếp.

Khóc có thiên phú giống như Tiếng Ca, có thể công kích ở phạm vi lớn, còn có thể thao túng tuyệt vọng.

Mạnh Thi là cư dân duy nhất cải tạo thành công thế giới tầng sâu, trong mắt không có bất kì sát ý và oán hận nào.

Từ Cầm là bản thể tập hợp nguyền rủa, vô cùng đặc biệt, lại thích nấu nướng, đẹp đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

Gương Thần là một tia thiện ý của không thể nhắc đến, Ứng Nguyệt không chỉ thực lực đáng sợ, mà còn có thể chế tạo quỷ văn.

Suy nghĩ kỹ lại, có vẻ như những cư dân còn lại trong tòa nhà số 1 chính là chỗ dựa lớn nhất của Phó Sinh dành cho người đến sau.

Người dẫn đường này không đưa cho Hàn Phi bất kỳ bảo vật nào, nhưng chuẩn bị một nhóm những người hàng xóm đáng tin cậy cho hắn.

Đối với việc liệu Hàn Phi có bị giết bởi những người hàng xóm của mình hay không, liệu hắn có thể lấy được lòng tin của họ hay không, Phó Sinh dường như chưa bao giờ xem xét đến những vấn đề này.

Khi Hàn Phi và Ngụy Hữu Phúc đang nói chuyện, Bạch Hiển chậm rãi tỉnh lại, mi mắt khẽ chớp, rồi đột ngột mở ra.

Miệng há to, dường như anh muốn hét lên điều gì đó, nhưng cổ họng lại cảm thấy nóng nóng, dây thanh âm đã hét đến khàn rồi.

"Anh Bạch, anh tỉnh rồi à?"

Hàn Phi bê ly nước chậm rãi đi tới, nhưng hắn vừa đến gần, Bạch Hiển lại ngất đi, lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước.

“Chuyện này là sao?” Sờ sờ cái mặt nạ mặt thú trên mặt, Hàn Phi cảm thấy vẫn nên đưa Bạch Hiển về trước thì tốt hơn, đêm nay hắn còn có chuyện khác, không thể ở đây quá lâu.

"Hôm nay sẽ dùng anh Bạch lấy một chút âm đức trước, chờ sau khi thoát game, mình sẽ đi xem xem tình hình anh ấy thế nào."

Sử dụng thiên phú hồi hồn, Hàn Phi đã đưa Bạch Hiển bất tỉnh trở lại thế giới tầng cạn.

Khi chiêu Bạch Hiển xuống chơi thì rất tốn công sức, nhưng khi đưa anh ấy đi thì lại vô cùng dễ dàng.

Dường như có một sức hút hướng Bạch Hiển trở lại, điều mà Hàn Phi chưa bao giờ gặp phải khi sử dụng thiên phú hồi hồn của mình cho người khác.

"Vẫn là giá trị may mắn cao thì tốt."

Có sự gặp gỡ trong thế giới âm gian lần này, Hàn Phi cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Bạch Hiển đã tiến thêm một bước nữa, mỗi tội Bạch Hiển viên ngọc có tỳ vết này quá nhát gan, rất nhiều thử nghiệm mà hắn đã chuẩn bị trước đều không sử dụng được.

Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi lần sau rồi.

Lấy được âm đức, Hàn Phi chia tay Ngụy Hữu Phúc và Mạnh Thi, bắt đầu đi về phía rìa của sương mù với những người hàng xóm khác.

"Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ luôn cho rằng những người trong tòa nhà chết chóc đang phá đám, trọng điểm cảnh giác chính là khu vực bị sương mù dày đặc bao phủ, bọn chúng nhất định không ngờ đến chúng ta đi ra từ bên phía bách hóa thương mại." Hàn Phi lần này gọi thêm Trang Văn đi cùng, hắn phải tập trung toàn bộ sức lực của mình để tìm ra bí mật của cô nhi viện đó.

Trước khi đăng nhập vào game, những lời nói của Mèo Lưu Ly đã khiến hắn vô cùng xúc động, cô nhi viện trong mắt mỗi đứa trẻ đều khác nhau, mỗi đứa trẻ đều bị mắc kẹt trong một cô nhi viện.

Cô nhi viện có vẽ đầy cửa sổ trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có lẽ là thuộc về giày trắng nhỏ, bên trong có lẽ có ẩn chứa quá khứ của nó.

Nhóm người rời khỏi sương mù, đến bách hóa thương mại thông qua các con ngõ nhỏ ở giữa mỗi khu vực.

Hàn Phi nói với Gương Thần kế hoạch của mình, hắn muốn dựa vào sức mạnh của ông ấy, nhưng đáng tiếc, Gương Thần chỉ có thể phát huy sức mạnh có thể so sánh với hận ý khi bản thể ở bách hóa thương mại mà thôi.

Ông ấy có thể hợp tác với Hàn Phi để giúp hắn điều khiển điện thờ, tấn công và gây ảnh hưởng cho các quỷ quái ở gần bách hóa thương mại, nhưng nếu khoảng cách xa hơn 100 mét, thì họ không thể làm được gì.

"Cách tốt nhất là mọi người hãy truy cản 'con mồi' đến khu vực lân cận của bách hóa thương mại, như vậy tôi mới có thể phát huy toàn bộ sức lực."

“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ cố hết sức dẫn dụ kẻ địch đến đây.” Hàn Phi đứng gần điện thờ, trong lòng vẫn còn nghi hoặc: “Thông thường mà nói, hận ý chỉ cần bước vào một khu vực nào đó, thì sẽ lập tức bị hận ý đã đã đốt cháy ngọn lửa màu đen đồng loại phát hiện, nhưng tại sao Mười Ngón tháo chạy vào trong khu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, hận ý trong đó lại không có phản ứng thái quá nào?"

"Khi tên quỷ quyệt đó trốn thoát, gã đã lấy đi một vài món đồ quan trọng nhất trong bách hóa, một trong những món đồ do bản thể của tôi để lại, được gọi là áo khoác dục vọng." Gương Thần đẩy chiếc kệ phía sau điện thờ sang một bên, để lộ ra một căn phòng trống không: "Mọi người luôn thích trang trí những dục vọng trong lòng mình cho thật xinh đẹp. Chiếc áo khoác đó được tạo nên từ tham dục của vô số người, là một món đồ vô cùng quý hiếm."

“Áo khoác dục vọng này có thể ngăn cản sự rình mò của người ngoài, nếu như mình đưa nó cho Tiểu Bát, thì có phải cô bé cũng có thể rời khỏi cư xá Hạnh Phúc không?” Hàn Phi tính toán trong lòng: “Ngoài áo khoác dục vọng ra, Mười Ngón còn ăn trộm thứ gì nữa?"

"Còn có một miếng thịt."

Nghe thấy lời của Gương Thần, Từ Cầm cũng đi tới.

"Thịt?"

"Miếng thịt yêu thích của không thể nhắc đến, là do bản thể của tôi mang về từ sâu trong thành phố, miếng thịt đó sẽ không thối rữa, sẽ luôn chảy một dòng bất tận máu tươi và sát ý." Gương Thần lấy ra một quyển sổ sách từ trên kệ, sau khi ông ấy viết lên trên vài chữ, thì đưa quyển sổ cho Hàn Phi: "Bên trên này liệt kê đều là những món đồ do Mười Ngón trộm mất, trong đó quan trọng nhất là áo khoác dục vọng và miếng thịt kia, nhất định phải lấy lại được."

“Tôi hiểu rồi.” Hàn Phi nhận lấy quyển sổ, lại xác nhận chi tiết cụ thể hơn với Gương Thần.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Hàn Phi nhờ Trang Văn ở lại trước cửa bách hóa thương mại để tiếp ứng, còn bản thân hắn thì lợi dụng tác dụng che giấu sương mù cùng mặt nạ mặt thú, ôm linh đàn đi vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để dò đường đi trước.

Hắn dùng điện thoại di động của Đom Đóm để giữ liên lạc với Haha và Trang Văn, chỉ cần xác định được vị trí của con mồi, hắn sẽ lập tức thông báo cho Trang Văn ra tay, đánh cho ba hận ý trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ trở tay không kịp.

"Hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ không biết gì về tòa nhà chết chóc, mình lại được sự giúp đỡ của bác sĩ Nhan, gần như đã tìm hiểu rõ nội tình của ba hận ý, trận chiến này bọn chúng sẽ thắng như thế nào đây?"

Bước đi nhanh nhẹn trong bóng tối của thành phố, Hàn Phi hoàn toàn nhập vai thành một con quỷ, chạy cực nhanh mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Cô nhi viện bỏ hoang cách bách hóa thương mại không xa, Hàn Phi cũng gặp phải vài quỷ quái dọc đường, những quỷ quái đó khác với quỷ quái gần sương mù, hành vi cũng coi như là bình thường.

Hàn Phi cũng không đặc biệt tìm bọn chúng gây rắc rối, có thể tránh được thì tránh, cho đến khi nhìn thấy cô nhi viện ở cuối phố.

Phong cách kiến trúc của tòa nhà đó khác với tất cả các tòa nhà trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, bức tường cao màu xám, mái nhà màu đen, tổng thể mang đến cho người ta cảm giác âm trầm chết chóc.

"Những tòa nhà khác đều méo mó xiên xẹo, chỉ duy nhất có tòa nhà này không khác mấy so với cô nhi viện trong hiện thực."

Hàn Phi không lập tức tới gần, hắn ôm linh đàn, đeo nhẫn của chủ nhà, đi dạo một vòng quanh cô nhi viện trước.

Tòa nhà nhìn không lớn lắm, nhưng Hàn Phi phải mất 20 phút để đi dạo hết một vòng, ngoài ra hắn còn phát hiện tất cả các tòa nhà trong cô nhi viện đều không có cửa sổ.

Cô nhi viện được bao bọc bởi những bức tường cao, căn phòng bên trong cũng giống như quan tài vậy, chỉ có một cánh cửa sắt ngột ngạt, một khi cánh cửa đóng lại, nó hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.

"Không phải bác sĩ Nhan nói rằng người thợ sơn đã vẽ đầy các cửa sổ ở đây hay sao?"

Sau khi xác định không có nguy hiểm, Hàn Phi ôm linh đàn từ từ đến gần.

Đi qua con đường quanh co, Hàn Phi đi đến cửa sau của cô nhi viện, trước mặt là một cánh cửa sắt lớn màu đen, qua khe cửa có thể nhìn thấy sân nhỏ hoang tàn đổ nát bên trong.

Đến gần từng chút một, Hàn Phi phát hiện bên cạnh cánh cổng sắt treo một số nhà gỉ sét, bên trên có một con số —— 024.

"Trên toàn bộ con phố, các tòa nhà khác đều không có số nhà, chỉ có tòa nhà này có, số nhà này rất có khả năng là ám chỉ con số riêng của giày trắng nhỏ." Hàn Phi khẽ nâng cánh tay lên, chuẩn bị mở cửa.

Đầu ngón tay chạm vào cửa sắt, vào ngay lúc đó, trong đầu Hàn Phi đột nhiên bật ra tiếng cười cuồng loạn!

Âm thanh chói tai gần như xé rách màng nhĩ và phá vỡ kí ức của hắn.

Ấn huyệt thái dương, Hàn Phi cúi xuống, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn.

"Anh tới đây tìm người à?"

Giọng nói non nớt của một đứa trẻ phát ra từ phía bên kia cánh cổng sắt, ánh mắt Hàn Phi từ từ trở lại bình thường, với sự điều khiển cơ mặt của mình, hắn phải mất hơn mười giây mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Khi Hàn Phi ngẩng đầu lên một lần nữa, trên khuôn mặt của hắn đã lộ ra một nụ cười lương thiện và ấm áp.

"Bạn nhỏ, viện trưởng của các em có ở đây không? Anh có một số chuyện cần bàn với ông ấy."

Bên trong cánh cổng sắt là một cậu bé, quần áo và giày của cậu đều màu đỏ nhạt.

“Viện trưởng đang ở trong phòng làm việc, ông ấy đã lâu không ra ngoài rồi.” Đứa nhỏ nhìn mới năm sáu tuổi, ra sức giúp Hàn Phi mở cánh cửa bên cạnh ra: “Anh vào đi, mẹ nói bên ngoài rất nguy hiểm, không được ở bên ngoài quá lâu."

“Mẹ?” Hàn Phi ghi nhớ cách xưng hô rất đặc biệt này đối với trẻ mồ côi.

Bước vào cô nhi viện, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, giống như nơi này và bên ngoài là hai thế giới khác nhau vậy.

“Em đưa anh đến gặp viện trưởng.” Cậu bé loạng choạng đi về phía trước như một chú chim cánh cụt nhỏ, nhưng chưa kịp đi xa thì một hòn đá bay tới, đập vào cánh tay của đứa trẻ.

Đứa trẻ che tay với vẻ mặt bất bình, nước mắt lưng tròng, nhưng nó không dám dừng lại mà chạy về phía trước với tốc độ nhanh hơn.

Cậu càng chạy, đá ném về phía cậu càng nhiều, nhưng những viên đá kia đều không rơi trúng người cậu lần nữa.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh mình, Hàn Phi đã dùng cơ thể giúp cậu chặn những viên đá đó.

"Đá to như vậy cũng dám tùy tiện ném à? Mấy đứa mau tới đây!" Hàn Phi giơ linh đàn, như thể lúc nào cũng có thể chuẩn bị đem linh đàn ném về phía đó vậy.

Thấy Hàn Phi hung ác như thế, ba đứa trẻ núp trong bụi cây ném đá trong tay đi, quay đầu bỏ chạy ra sau tòa nhà.

"Thật sự là khó dọn dẹp, khi trở lại, sẽ cho tất cả các cậu vào hộp tro cốt và hỏa táng luôn."

Nghe được lời nói của Hàn Phi, đứa trẻ bị bắt nạt cũng hơi sợ hãi một chút, che tay không dám nói.

"Em có sao không?"

“Không sao, không sao ạ.” Cậu bé hoạt động cánh tay, tiếp tục loạng choạng chạy về phía trước, khi chuẩn bị đi vào tòa nhà đầu tiên, cậu đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói: “Mẹ? Làm sao mẹ lại bị phát hiện rồi?"

Hàn Phi cũng nhìn theo ánh mắt của cậu bé, có một người phụ nữ to khoẻ cao hơn hai mét, đeo tạp dề, đang kéo một bao rác lớn đi về phía cửa chính của cô nhi viện.

Chiếc nhẫn của chủ nhà phát ra cảnh cáo, người phụ nữ cao hơn hai mét kia là một oán niệm cỡ vừa, trên người toát ra khí tức u ám lạnh lẽo.

“Đừng đi tới đó vội.” Hàn Phi giữ chặt đứa trẻ.

Người phụ nữ to khỏe chất vài bao rác trên khoảng đất trống cạnh lối vào cửa chính, sau đó cô ta xoay người bước vào một căn phòng nào đó.

"Mẹ! Mẹ ở đó!" Đứa trẻ vội vàng nói đi nói lại mấy lần, sau khi Hàn Phi buông tay ra, cậu liền chạy thẳng tới chỗ mấy túi rác.

Hai tay lật tìm mấy túi rác, không mất nhiều thời gian, cậu bé từ trong một cái túi rác nào đó lôi ra một con búp bê hình phụ nữ rách nát, hôi hám.

“Đây chính là mẹ mà em đang nói tới à?” Thoạt nhìn Hàn Phi còn tưởng rằng cậu bé kêu oán niệm cỡ vừa vừa rồi là mẹ, nhưng hiện tại mới phát hiện là không phải.

Cậu bé gật gật đầu: "Bọn họ luôn muốn giết chết mẹ, chúng ta phải giấu mẹ đi mới được!"

Bình Luận (0)
Comment