Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518: Sói Già Sói Già Mấy Giờ Rồi?

Chương 518: Sói già sói già mấy giờ rồi? Chương 518: Sói già sói già mấy giờ rồi?

Cậu bé đang ôm con búp bê bốc ra mùi hôi thối, đôi mắt trong veo sạch sẽ, vô cùng nghiêm túc nhìn Hàn Phi.

“Em vẫn luôn coi đây là mẹ à?” Hàn Phi từng thấy những đứa trẻ mồ côi gọi nhân viên làm việc bằng mẹ, còn đứa trẻ coi một con búp bê vải là mẹ thì rất ít, nội tâm bọn chúng đa số đều bị tổn thương nào đó.

“Bà ấy chính là mẹ của em.” Cậu bé rất đáng yêu đặt một ngón tay lên môi: “Anh đừng nói với ai nhé, nếu không bọn họ sẽ cướp mẹ của em đấy, những đứa trẻ khác ở đây dường như đều không thể tìm thấy chính mẹ và bố của mình."

"Trước đây nói với em bên ngoài rất nguy hiểm chính là con búp bê vải này à?"

"Mẹ vẫn luôn bảo vệ cho em, nếu như không có mẹ, có lẽ em đã sớm bị..." Cậu bé đột nhiên che miệng lại: "Mẹ không cho em nói với người khác."

"Mẹ em là sợ em bị ức hiếp, nên mới không cho em nói chuyện này với những kẻ bắt nạt em, nhưng vừa rồi anh đã đỡ đá cho em, anh không phải người bắt nạt em, anh là bạn của em." Hàn Phi dắt tay cậu bé, núp ở bóng tối bên tường: "Bạn bè đều là người của mình, em có thể hiểu được không?"

Ở trong mắt những đứa trẻ này, trên người Hàn Phi có một loại khí chất đặc biệt, hắn giống như đại ca biết chơi nhất trong khu, khiến người ta không tự chủ được muốn chơi cùng.

Do dự một lúc, cậu bé dường như dã bị Hàn Phi đưa vào tròng, cảm thấy những gì hắn nói rất có lý: "Trong cô nhi viện có bảy phòng khác nhau, mỗi phòng cũng có một tác dụng khác nhau, trong đó có một phòng dành riêng cho những đứa bé hư, nếu như anh không nghe lời, hoặc mọi người đều không thích anh, vậy thì anh sẽ bị nhốt trong căn phòng đó."

"Hình phạt cho một đứa trẻ bị nhốt trong căn phòng đó là gì?"

“Không biết.” Đứa trẻ lắc lắc đầu: “Đứa trẻ bị nhốt trong căn phòng đó chưa từng được ra ngoài lại lần nào, căn phòng đó tuyệt đối không được vào, sẽ xảy ra chuyện rất xấu.”

“Đây cũng đều là mẹ nói với em sao?” Hàn Phi liếc mắt nhìn búp bê một cái.

"Đúng vậy, mẹ biết rất nhiều chuyện xảy ra ở cô nhi viện, bà còn nói người nguy hiểm nhất trong cô nhi viện không phải là bảo mẫu và nhân viên xã hội, cũng không phải viện trưởng và chú nấu ăn, mà là một đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ lớn lên." Cậu bé ôm cổ con búp bê: "Em thấy anh là người lớn nên em mới nói với anh, bí mật này trong cô nhi viện có rất nhiều người đều không biết, ngay cả viện trưởng cũng hoàn toàn trong bóng tối."

"Một đứa trẻ sẽ vĩnh viễn không bao giờ lớn lên? Thế em có biết nó trông như thế nào không?"

“Mẹ chỉ dặn em phải cẩn thận với nó, nhưng mẹ cũng không chắc chắn nó rốt cuộc là ai, tóm lại anh phải cẩn thận với những đứa trẻ đó.” Cậu bé ôm con búp bê phụ nữ, thăm dò bên ngoài một chút: “Em nên giấu mẹ ở đâu bây giờ? Lần trước giấu dưới gầm giường, kết quả bị cô bảo mẫu phát hiện ra ngay, lần này em phải tìm một chỗ an toàn."

Cánh tay quàng qua cổ con búp bê, thằng bé đang nhìn ra ngoài thì bất ngờ một vài cánh tay từ trong góc vươn ra, túm tóc lôi ngã xuống dưới đất.

"Cho mày chạy này! Mày chạy nữa đi!" Vài đứa trẻ núp ở bên kia bức tường đoạt lấy con búp bê từ trong tay cậu bé: "Cô không cho giấu đồ chơi riêng, mày còn dám mang theo đồ chơi bên mình, tao sẽ đi mách cô!"

"Đó không phải đồ chơi! Là mẹ của tớ!" Cậu bé nhìn con búp bê bị cướp mất, đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, dùng hết sức húc vào nam sinh cầm đầu, nhưng tiếc là cậu bé quá gầy yếu, còn chưa đụng vào người ta đã bị hai đứa trẻ khác ngăn lại, ấn chặt trên mặt đất.

"Đồ khốn kiếp này! Mày còn muốn đánh tao à?" Nam sinh cầm đầu dùng hai tay túm lấy cổ con búp bê, như thể chuẩn bị xé rách nó ra.

Hàn Phi thực sự không nhịn nổi nữa lấy dao tái sinh ra, nhưng khi hắn đến gần, trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý ! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ thông thường rank E —— Cô nhi viện màu trắng."

"Cô nhi viện màu trắng (Nhiệm vụ thông thường rank E): Ở sâu trong tòa nhà đen kịt này, có một linh hồn trong trắng."

"Yêu cầu nhiệm vụ 1: Tìm ra đứa trẻ vĩnh viễn không bao giờ lớn lên."

"Yêu cầu nhiệm vụ 2: Chơi ít nhất ba trò chơi với những đứa trẻ trong cô nhi viện."

"Nhắc nhở nhiệm vụ: Chơi trò chơi với những đứa trẻ trong cô nhi viện có thể nâng cao mức độ thân thiện giữa bạn và những đứa trẻ, độ thân thiện càng cao, xác suất đứa trẻ đó xuất hiện càng lớn."

"Chú ý! Trong nhiệm vụ rank E có khả năng sẽ xuất hiện hận ý! Người chơi hãy lựa chọn cẩn thận xem có nên nhận hay không!"

"Chú ý! Mỗi khi hoàn thành một trò chơi, đều sẽ nhận được một thù lao nhất định! Hoàn thành càng nhiều trò chơi, phần thưởng cho nhiệm vụ cuối cùng sẽ càng hậu hĩnh!"

Con dao giơ lên lại bị Hàn Phi ấn xuống, ánh mắt nhìn đám trẻ con cũng chuyển từ lạnh lẽo sang ấm áp, lũ trẻ đầu gấu dạy dỗ một chút là được, ai mà chưa từng có tuổi thơ cơ chứ?

"Không ngờ lại kích hoạt một nhiệm vụ rank E, xem ra nơi này thực sự có liên quan đến ba hận ý kia."

Hàn Phi sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, nắm chặt cánh tay của nam sinh cầm đầu, ngăn cản không cho nó phá hủy con búp bê.

“Đều là bạn nhỏ trong cùng một viện, sao có thể ra tay nặng như vậy?” Hàn Phi hai tay dùng sức, thể lực của hắn 30 bắt nạt một đứa trẻ cũng không có vấn đề gì.

“Anh là ai?” Nam sinh cầm đầu là đứa lớn tuổi nhất trong đám trẻ con này, không hề sợ hãi Hàn Phi, dường như bình thường đã quen với việc kiêu ngạo, bây giờ cho dù hai tay bị hắn giữ lấy, vẫn dám lớn tiếng như cũ.

“Anh là nhân viên chăm sóc mới đến.” Hàn Phi còn chưa kịp nói xong, nam sinh lớn tuổi nhất đã ném con búp bê trên tay cho một đứa trẻ khác, cầm lấy con búp bê rồi chạy về một quãng đường dài phía sau.

"Tôi không quan tâm anh là cái gì? Muốn con búp bê rách kia thì tự mình đi lấy!" Nam sinh nhìn Hàn Phi cười phá lên, biểu cảm anh có thể làm gì tôi nào.

Nhìn chằm chằm vào đầu của đối phương, Hàn Phi cũng duy trì sự tao nhã của một người trưởng thành, đầu tiên là che miệng nó lại, sau đó hung hăng tát vào đầu nó một cái.

"Con không dạy được là lỗi của bố mẹ."

Che miệng là vì sợ nó phát ra âm thanh, nam sinh bị đánh đến u mê, nụ cười trên mặt nó đã đông cứng lại, trong mắt hiện lên vẻ độc ác không nên thấy ở lứa tuổi của mình.

Nó dùng hết sức giãy dụa, không ngừng cố gắng mở miệng, như muốn cắn đứt ngón tay Hàn Phi.

Động tác của nam sinh càng lúc càng mạnh, Hàn Phi thấy thể lực 30 của mình vậy mà lại có chút không thể khống chế được đối phương, để đề phòng bị cắn phải, hắn chỉ có thể đẩy nam sinh ra.

“Anh dám đánh tôi!” Nam sinh trước đó dường như đã từng lang thang trên đường, tính tình hung dữ, lúc tức giận thì nhe răng trợn mắt, giống như một con chó hoang đang bảo vệ thức ăn của mình.

“Anh chỉ muốn em trở lại con đường đúng, có lẽ hành vi vừa rồi của anh có thể được gọi là roi vọt dạy dỗ.” Hàn Phi không muốn làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, dù sao trong cô nhi viện này cũng còn có người lớn, chưa đến lúc bắt buộc phải ra tay, tốt hơn hết là vẫn nên khiêm tốn một chút, như vậy có thể ngăn ngừa thu hút hận ý đến: "Hãy trả lại con búp bê cho đứa trẻ đó, nếu các em thực sự quá chán, anh có thể chơi với các em."

“Anh tới chơi với chúng tôi?” Nam sinh hung ác nhìn chằm chằm Hàn Phi, ánh mắt thâm thúy đầy ý xấu: “Được rồi, anh chỉ cần chơi với chúng tôi một trò chơi, nếu như anh thắng, chúng tôi sẽ trả lại con búp bê cho nó. Nhưng nếu anh thua, anh phải nghe theo mệnh lệnh của chúng tôi, chúng tôi bảo anh làm gì, thì anh phải làm cái đó."

“Một trò chơi thì quá đơn điệu rồi, hay là chúng ta trực tiếp chơi ba trò đi? Sau đó hai ván thắng ba thì sao?” Hàn Phi làm ra một vẻ bất lực, tựa hồ đặc biệt không thích chơi với trẻ con.

“Được!” Mấy đứa trẻ đều vô cùng phấn kích, nhìn Hàn Phi như thể đang nhìn động vật trong vườn bách thú.

"Trò chơi đầu tiên là chơi cái gì, các em hãy nói đi."

“Đó là một trò chơi rất đơn giản, thầy giáo thường dẫn chúng tôi chơi cùng nhau, trò chơi này có tên là —— Bạn làm tôi học.” Nam sinh chỉ vào mặt của chính mình: “Anh chỉ cần làm động tác giống y hệt như tôi là được, nếu như anh không làm được thì có nghĩa là anh đã thua."

Hàn Phi nghe giới thiệu trò chơi liền tập trung chú ý, dù sao đây cũng là nhiệm vụ rank E, mặc dù nhiệm vụ thông thường độ khó kém rất nhiều so với nhiệm vụ ẩn và nhiệm vụ kế thừa điện thờ, nhưng trong nhiệm vụ này cũng có khả năng xuất hiện hận ý.

Vài đứa trẻ cùng Hàn Phi đứng dưới bức tường cao màu xám, nam sinh cầm đầu có vẻ khiêu khích: "Anh hãy nhìn cho kĩ."

Lưỡi của nam sinh từ từ thè ra khỏi miệng, sau đó vô cùng miễn cưỡng chạm vào chóp mũi của mình.

"Hết rồi? Chỉ thế thôi sao?"

Hàn Phi liên tục nắm chặt con dao tái sinh trong túi, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào, nhưng đứa trẻ cũng không làm ra hành động gì quá nguy hiểm.

“Anh có thể làm được không? Nếu không làm được thì anh thua.” Nam sinh dường như đang nghĩ cách tra tấn Hàn Phi.

“Có vẻ cũng không quá khó.” Kỹ năng diễn xuất bậc thầy có thể giúp Hàn Phi vận dụng mọi cơ trên mặt, cho phép hắn có những biểu cảm tinh tế nhất, lưỡi của hắn quả thực không dài như nam sinh, nhưng hắn có kỹ thuật.

Cố gắng thử mấy lần, Hàn Phi cuối cùng vươn tay tóm lấy đầu lưỡi của mình, cuối cùng coi như đã chạm vào chóp mũi.

Cuống lưỡi hơi đau, Hàn Phi chuyển động đầu lưỡi của mình một chút: "Đây có phải coi như anh đã thắng rồi không?"

“Chúng tôi tổng cộng có năm người, anh đều phải bắt chước hết mới được!” Nam sinh cầm đầu dường như đã sớm nghĩ tới, lợi dụng ưu thế số người để đối phó Hàn Phi.

Nói xong nó liền đẩy một nhóc béo bên cạnh ra, nhóc béo nhìn Hàn Phi, làm một cái mắt lác, sau đó một con mắt khôi phục bình thường, con mắt còn lại vẫn ở khóe mắt.

“Sao lại cảm thấy thật sự như đang chơi đùa với trẻ con vậy?” Hàn Phi ngồi xổm trước mặt nam sinh, ánh mắt di chuyển còn linh hoạt hơn cả nhóc béo kia.

Nhìn thấy Hàn Phi liên tiếp bắt chước được hai người, nam sinh lớn tuổi nhất có chút vội vã, liền đẩy một cô bé đặc biệt gầy yếu đến phía trước.

Cô bé muốn thực hiện động tác xoạc chân nhưng có lẽ vì sợ hãi nên phần thân trên của cô bé không ấn được xuống hoàn toàn.

Nam sinh chửi một câu, nó cùng với nhóc béo cùng nhau ra tay ấn cô bé xuống.

“Đừng hành hạ cô bé nữa.” Hàn Phi xoạc chân một cách dễ dàng, là một diễn viên chuyên nghiệp, những bài huấn luyện cơ bản như này không khó đối với hắn: “Các em vẫn còn hai cơ hội.”

Nam sinh một cước đá văng cô bé còn chưa đứng dậy ra, cũng không còn bình tĩnh như trước, nhìn chằm chằm Hàn Phi: "Anh đừng mãn nguyện quá sớm, mấy người đi cùng tôi."

Nam sinh nghiến răng nghiến lợi nói về phía Hàn Phi, thật ra nghĩ kỹ lại nó với hắn cũng không có thù hận gì lớn, hắn chỉ ngăn nó xé rách con búp bê vải mà thôi.

Nhưng chính vì điểm này, lửa giận trong lòng nó lại bốc lên tận đầu, từ khuôn mặt không nhìn ra được một chút non nớt và ngây thơ nào của một đứa trẻ, chỉ đơn thuần có hận và ác ý.

"Đứa trẻ này liệu có phải là hiện thân của hận ý không?"

Hàn Phi nắm tay cậu bé, theo nam sinh đi vòng quanh cô nhi viện, họ đi qua tòa nhà chính của cô nhi viện, đến bên cạnh.

Nam sinh lặng lẽ mở cánh cửa gỗ trước mặt, một mùi thối rữa bốc ra, nó dẫn đầu chạy vào trong.

"Anh nhất định sẽ thua."

Căn phòng không cửa sổ chất đầy những rổ rau, hầu hết các loại rau đã ngả màu vàng và có bọ bò trên đó, bên cạnh rổ rau có một cái tủ lạnh, mùi hôi thối chính là bốc ra từ tủ lạnh đó.

"Đây hình như là nhà bếp của cô nhi viện."

Một vài đứa trẻ chạy đến phần trong cùng của nhà bếp, nam sinh lớn tuổi nhất kia nhặt con dao làm bếp trên thớt lên.

Nó ra cướp con búp bê từ trong tay đứa trẻ kia, sau đó đưa cho thằng bé con dao làm bếp.

Đứa trẻ kia lắc đầu nguầy nguậy, không dám đón lấy.

“Nếu mày không chơi, lần sau chúng tao sẽ chơi mày!” Nam sinh lớn tuổi nhất bắt đầu đe dọa, nó muốn dí con dao làm bếp vào tay đứa trẻ kia, khiến đứa trẻ kia sợ đến phát khóc, không ngừng xua tay.

Cuối cùng con dao làm bếp rơi xuống đất, âm thanh giòn giã khiến mọi người trong phòng đều giật bắn mình.

Không ai dám nhúc nhích, vài giây sau, không thấy bên ngoài có gì bất thường, đứa trẻ bị ép buộc kia quay đầu bỏ chạy ra ngoài, nó đã chạy thoát.

“Đồ khốn!” Nam sinh lớn tuổi nhất mắng một tiếng, rồi đưa con dao làm bếp cho đứa nhỏ tuổi nhất bên cạnh.

Khuôn mặt của đứa trẻ đó bị biến dạng bẩm sinh, trí tuệ dường như cũng có một số khiếm khuyết, nó phải dùng cả hai tay mới cầm được con dao làm bếp.

Nam sinh lớn tuổi nhất ra hiệu bằng tay, như thể muốn cho đứa trẻ nhỏ tuổi nhất kia chém vào người mình.

Nam sinh đứng đằng sau đứa trẻ kia, mặt mũi hung dữ đến đáng sợ.

Những đứa trẻ không được hướng dẫn đúng cách sẽ dễ trở nên méo mó, tàn nhẫn sẽ khắc sâu vào xương cốt, khiến chúng không còn chút kính sợ nào với sinh mệnh.

Hơn nữa chúng sẽ thích săn bắn và giết chết đồng loại của mình, hoàn toàn bị chi phối bởi ham muốn hủy diệt.

"Cứ làm đi! Để tao xem anh ta sẽ học nó như thế nào!" Đôi mắt nó đỏ ngầu, nắm lấy tay đứa trẻ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ đứa trẻ, da mặt bắt đầu run rẩy, miệng bắt đầu vô thức phát ra những âm thanh kỳ lạ.

“Chờ một chút.” Hàn Phi rút ra dao tái sinh: “Không phải em chỉ là muốn cậu bé này thương tổn chính mình, sau đó xem anh có dám học theo không, như vậy là đã vi phạm ý nghĩa của bản thân trò chơi này.”

"Làm sao? Anh không dám à? Nếu không muốn học, vậy anh hãy nhận thua là được rồi." Nam sinh lớn tuổi nhất nhìn chằm chằm Hàn Phi.

“Em thật sự là thiếu giáo dục.” Hàn Phi chậm rãi đóng cửa phòng bếp lại, sau khi xác định bên ngoài không có quỷ quái nào khác, hắn mới nâng con dao đồ tể trong tay lên.

Lưỡi dao tỏa ra sự ấm áp và ánh sáng xuất hiện trong phòng bếp, Hàn Phi nhắm con dao tái sinh vào cánh tay của mình, chém trực tiếp không chút do dự.

Khi lưỡi dao tạo thành từ nhân tính chạm vào làn da của Hàn Phi, nó lan ra như một làn sóng, cánh tay của hắn vẫn còn nguyên vẹn không tổn hại.

“Em còn muốn chém vào chỗ nào nữa?” Hàn Phi không biết đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì, tại sao lại trở nên tàn nhẫn như vậy, hắn chuẩn bị “tâm sự” với nó một chút.

Lưỡi dao phát ra khí tức nguy hiểm không thể làm cho Hàn Phi bị thương chút nào, nam sinh lớn tuổi nhất nghiến răng nghiến lợi, sau đó đột nhiên nâng con dao làm bếp trong tay lên: "Là dao có vấn đề! Con dao của anh có vấn đề, căn bản không thể giết người!"

"Không thể giết người sao? Một câu như vậy em cũng có thể nói ra được à?" Ánh mắt Hàn Phi càng ngày càng ảm đạm, hắn cầm dao tái sinh đi về phía nam sinh, trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn đối phương: "Nếu như không thể giết người, thế em có dám để cho anh thử một chút không?"

Lưỡi dao sáng chói dường như có thể cắt đứt bất cứ thứ gì, nam sinh lùi lại một bước, cuối cùng vẫn không dám thử.

“Được rồi, trò chơi đầu tiên coi như anh đã thắng.” Hận trong đôi mắt nam sinh gần như sắp trào ra khỏi khoang mắt, nó từ từ đặt lại con dao làm bếp trên thớt xuống.

Khi nam sinh nhận thất bại, Hàn Phi cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công cùng những đứa trẻ hoàn thành trò chơi đầu tiên! Nhận phần thưởng nhiệm vụ —— Manh mối 1."

"Manh mối 1: Đứa trẻ bạn đang tìm kiếm, đầu óc có vấn đề."

Nghe được manh mối Hàn Phi rất vui mừng, nhưng nhìn xung quanh, mọi đứa trẻ ở đây dường như đầu óc đều có vấn đề.

Đứa trẻ bên cạnh coi con búp bê như mẹ, đứa lớn tuổi nhất thì tâm lý biến thái, tinh thần bất thường, đứa nhỏ tuổi nhất có lẽ bị bệnh não bẩm sinh.

Hầu hết những đứa trẻ bị bỏ rơi trong cô nhi viện đều có vấn đề về thể chất hoặc não bộ.

"Mới thắng ván thứ nhất thì đã sao? Không phải nói chúng ta hai ván thắng ba à?" Nam sinh lớn tuổi nhất dường như đã nghĩ tới điều gì đó, nó đột nhiên bật cười: "Tôi biết ván thứ hai sẽ chơi trò gì rồi, hy vọng lần này anh có thể gắng gượng được đến cuối cùng."

Nam sinh không rời khỏi bếp, mà đi sâu hơn vào bên trong cùng với ba đứa trẻ đi theo còn lại.

Trong phòng này không có cửa sổ, vô cùng ngột ngạt.

Nam sinh đi đến trong cùng của nhà bếp, mở cửa ra, bên ngoài dường như là nhà ăn của cô nhi viện.

Trong sảnh kín, chỉ có ánh sáng duy nhất phát ra từ hai chiếc đèn đêm nhỏ trên bức tường.

"Em đưa anh đến chỗ bọn em ăn cơm làm gì?"

“Chúng ta sẽ chơi trò thứ hai ở đây.” Vẻ mặt của nam sinh khiến cho người ta hơi khiếp sợ một chút: “Trò chơi này tên là sói già sói già mấy giờ rồi, chúng ta chọn một người đứng ở cuối nhà ăn bịt mắt lại, những người khác thì cùng nhau hỏi —— sói già sói già mấy giờ rồi, khi người đó nói bình thường là mấy giờ chúng ta có di chuyển về phía trước. Khi người đó quay lại, thì chúng ta sẽ không thể di chuyển, đóng giả làm người gỗ. Nếu như người đó nói 12 giờ, hoặc nói đến giờ ăn rồi, chúng ta sẽ phải nhanh chóng chạy trở lại, nếu như ai bị bắt thì người đó sẽ chết."

“Vậy thì như thế nào mới tính là thắng?” Hàn Phi cảm thấy trò chơi không đơn giản như vậy, nam sinh đặc biệt đưa hắn tới nhà ăn của cô nhi viện, như thể nếu ở đây mà nói đến giờ ăn rồi, thật sự sẽ dẫn ra thứ gì đó.

“Ai đụng vào sói già trước và chạy về thành công sẽ thắng.” Nam sinh nói rất đơn giản, nó chuyển hai chiếc ghế sang hai bên phòng ăn: “Chúng mày ai sẽ đi ra phía nhà ăn làm sói già?"

Nam sinh liếc nhìn một vòng, cuối cùng nhìn về phía cậu bé bên cạnh Hàn Phi: "Hay là ván đầu tiên sẽ bắt đầu từ mày trước?"

“Bọn anh vốn đã ít người rồi, vẫn là nên chọn ra một trong bốn người bọn em đi.” Hàn Phi kéo cậu bé ra phía sau lưng mình, hắn cảm thấy từ sau khi bước vào tòa nhà, tất cả trò chơi đều không còn bình thường nữa.

“Vậy thì… mày đi!” Nam sinh đẩy nhóc béo ra: “Mau qua đó đi!”

Nhóc béo dường như là sợ nam sinh sẽ đánh mình, miễn cưỡng đi đến đầu bên kia của nhà ăn.

Nhà ăn thực ra cũng không lớn, nhưng Hàn Phi cảm thấy nhóc béo dường như đã đi rất lâu.

"Việc la hét ở đây có khi nào sẽ thu hút những người lớn khác đến không?"

"Không." Trong ánh mắt nam sinh kia tràn đầy tàn nhẫn: "Bọn họ sẽ không tới nhà ăn vào lúc này."

Nhóc béo đã vào vị trí, nó đứng ở cuối nhà ăn quay lưng lại với đám người.

Bắt đầu trò chơi thứ hai, Hàn Phi và những đứa trẻ mồ côi khác đứng ở một bên nhà ăn phía gần nhà bếp, đồng thanh nói: "Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

Vừa nói câu này ra xong, bên tai Hàn Phi lại vang lên tiếng cười chói tai, ký ức trong đầu hắn loạn lên, tiếng cười điên cuồng trong cô nhi viện màu máu như muốn nhảy ra ngoài vậy!

"Có phải trước đây mình cũng đã từng chơi trò chơi tương tự như này? Những thứ này dường như mang lại cho mình kí ức đặc biệt?"

Hàn Phi vẫn ở nguyên chỗ cũ, chờ sau khi hắn áp chế được tiếng cười điên cuồng kia, những đứa trẻ khác đã tiến lên hai bước rồi.

"Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

“Ba giờ.” Nhóc béo quay lưng về phía đám người, tùy tiện nói ra một thời gian.

Để không thua trò chơi, Hàn Phi cũng bắt đầu đi về phía trước, khi tất mọi người đều tiến vào trong nhà ăn, chiếc đèn đêm trên tường đột nhiên bắt đầu nhấp nháy, trong đó một ngọn đèn trực tiếp vụt tắt.

Ánh sáng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt của mấy người, một nửa là mặt người một nửa bị khuất trong bóng tối.

“Sói già, sói già, mấy giờ rồi?” Hàn Phi cùng vài đứa trẻ mồ côi cùng nhau nói, một đứa gầy như khỉ trong số đó thấy nhóc béo không quay đầu lại, liền tiếp tục đi về phía trước.

"Bốn giờ rồi."

Sau khi nhóc béo nói xong câu này, khỉ gầy đã chạy đến giữa nhà ăn, chỉ cần đi vài bước nữa là có thể chạm được nhóc béo kia.

“Sói già, sói già, mấy giờ rồi?” Khỉ gầy cố ý kéo dài giọng ra, nó tăng tốc, khi chỉ còn cách nhóc béo hai ba mét, thì đột nhiên dừng lại.

Nhóc béo trước mặt dường như có gì đó không ổn, khỉ gầy nhìn thấy thân hình nhóc béo kia dường như cao hơn trước rất nhiều.

"Tại sao lại không nói nữa? Đến lượt cậu rồi, cậu phải nói mấy giờ chứ?"

Tâm lý khỉ gầy có chút bất an, không dám tiến lên phía trước nữa, nhưng đúng lúc này nam sinh lớn tuổi nhất lại hét lớn.

"Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

Nghe thấy tiếng hét, cơ thể của nhóc béo bắt đầu kịch liệt run rẩy, khỉ gầy cũng bị dọa sợ.

Nó nhìn thấy thân hình của nhóc béo ngày càng cao cho đến khi chân không chạm đất!

Với sự trợ giúp của ánh sáng duy nhất trong phòng, khỉ gầy đã nhìn thấy thứ gì đó trong bóng tối đang cắn vào đầu nhóc béo!

"Đến giờ ăn rồi……"

Một giọng nói xa lạ vang lên trong tim tất cả mọi người, sau đó khỉ gầy nhìn thấy đầu của nhóc béo trực tiếp biến mất trong bóng tối, như thể nó đã bị thứ gì đó cắn mất.

Nó kinh hãi ngồi bệt xuống đất, còn Hàn Phi liền xoay người ôm cậu bé chạy về phía sau.

Ngọn đèn đêm duy nhất còn lại trong nhà ăn nhấp nháy vài cái, khi Hàn Phi chạy về điểm xuất phát mới dám quay đầu lại nhìn.

Nhóc béo không có đầu vẫn đứng nguyên ở vị trí ban đầu, quay lưng về phía mọi người, như thể vẫn đang chơi trò chơi như cũ.

Khỉ gầy ngồi liệt cách nhóc béo ba mét, thân thể không ngừng run rẩy, dường như nó đã nhìn thấy thứ trong bóng tối.

“Trò chơi không thể kết thúc cho đến khi phân định thắng bại.” Nam sinh lớn tuổi nhất nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, vẻ mặt hoàn toàn khác với một đứa trẻ bình thường, đó là một khuôn mặt biến thái.

Mang theo một loại oán hận méo mó, nam sinh lại lên tiếng.

"Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

Bình Luận (0)
Comment