Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 519 - Chương 519: Kí Ức Bị Đánh Thức

Chương 519: Kí ức bị đánh thức Chương 519: Kí ức bị đánh thức

Kể từ khi bước vào tòa nhà bên trong của cô nhi viện, bản chất của trò chơi dường như đã thay đổi, ác ý trong lòng con người cũng bị kích hoạt, thua trò chơi ở đây có thể đồng nghĩa với mất mạng.

Khi nam sinh lớn tuổi nhất lại hết lên sói già sói già mấy giờ rồi, ánh đèn đêm duy nhất còn sót lại trong nhà ăn bắt đầu nhấp nháy, dường như có thứ gì đó ẩn hiện trong bóng tối dày đặc phía xa.

Khỉ gầy vẫn ngồi dưới đất, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích.

Hàn Phi nắm tay cậu bé bên cạnh, không dám tùy tiện tới gần, trong nhà ăn chỉ có nam sinh từng bước về phía trước cho đến khi giọng nói xa lạ lại vang lên.

"Một giờ rồi..."

Lần này Hàn Phi nghe được rất rõ ràng, giọng nói xa lạ truyền đến từ bên kia nhà ăn, chính xác là phát ra từ trên người nhóc béo không đầu.

Nhóc béo nói xong, Hàn Phi bắt đầu lui về phía sau, hắn muốn trở lại phòng bếp.

Có cùng suy nghĩ với hắn còn có cô bé duy nhất ở đây, sau khi nhìn thấy đầu của nhóc béo bị ăn mất, cô bé đã sợ hãi phát khóc, mặt đầy nước mắt, nhưng không dám khóc ra tiếng.

Di chuyển về phía sau, mắt thấy cửa phòng bếp đã ở trước mặt, nhưng phía cuối nhà ăn lại có tiếng động bất thường.

Hình như là vô số con bọ bò tới, trong giọng nói khiến người ta sởn tóc gáy đó, nhóc béo không đầu bắt đầu chậm rãi xoay người.

Cô bé không nhận thấy sự khác thường của nhóc béo, vẫn đang tiến về phía nhà bếp, nhưng Hàn Phi lại có một linh cảm rất xấu, hắn tiến một bước dài về phía vị trí của bé gái, dùng cơ thể chặn phía trước cô bé vẫn đang di chuyển.

Nhóc béo không đầu hoàn toàn quay người lại, máu từ cổ chảy ra, thấm ướt quần áo trên ngực, như thể có thứ gì đó đang điều khiển nó trong bóng tối.

Cánh tay tròn trịa từ từ nâng lên, ngón tay út mũm mĩm chỉ về phía Hàn Phi.

Hàn Phi lúc này không có bất kì động tác nào, dừng lại tại chỗ, không chút động đậy.

Nhưng cô bé phía sau hắn hiển nhiên không nhận ra vấn đề, vẫn muốn tiếp tục bước đi, cô ấy đã ở rất gần cửa bếp rồi.

Khi vừa bước được một bước, cơ thể bé gái đột ngột đổ về phía trước, cô bé nhìn chân trái bước về phía trước với vẻ mặt kinh hãi.

Trong bóng tối dường như có một cái miệng đầy răng nanh, chiếc chân trái mảnh khảnh của cô bé đã bị cắt mất một cách gọn gàng sau khi bước vào bóng tối.

Cô mất thăng bằng, ngã về phía trước.

Cơn đau dữ dội xâm nhập vào não, cô bé ôm nửa cái chân còn lại của mình lăn lộn trên đất đau đớn, khóc lóc thảm thiết vô cùng.

Nhóc béo không đầu lúc này đã quay lại, nam sinh lạnh lùng liếc nhìn cô bé đang lăn lộn trên mặt đất, trong con ngươi không có chút thương cảm, mặt không cảm xúc nói tiếp: "Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

Khi nó nói, Hàn Phi kéo cô bé và cậu bé đi tới cửa phòng bếp, hắn thử mở cửa phòng bếp, nhưng khi chạm vào bức tường tối đen hắn mới phát hiện cánh cửa phía sau đã hòa vào làm một với bức tường!

Trên bức tường hoàn toàn không có cửa sắt, chỉ có một cánh cửa dùng sơn vẽ ra!

"Không thể quay lại?"

Không có cửa sổ, không có cửa ra vào, nhà ăn này khắp nơi đều quỷ dị, vô cùng ngột ngạt.

Đèn đêm vẫn nhấp nháy, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào, nam sinh hình như biết được bí mật ở đây, nó chủ động tiến lên.

"Các trò chơi trong tòa nhà này đâu có phải dành cho trẻ em? Chúng rõ ràng là những cái bẫy chết chóc."

Khi Hàn Phi bắt đầu trò chơi, bên tai đã truyền đến tiếng cười điên cuồng, tiếng cười điên cuồng trong cô nhi viện màu máu, dường như rất phấn khích vì những "mini game" này.

"Tiếp tục khiến hắn phấn khích sẽ phát sinh chuyện gì?"

Nếu như đã không còn đường quay lại, vậy thì chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước, nam sinh biến thái nhất kia nói rằng chỉ cần chạm vào sói già, sau đó thành công chạy trở về thì sẽ thắng, nhưng Hàn Phi cảm thấy đối phương cũng có khả năng đang nói dối.

Nhìn những đứa trẻ trong nhà ăn, cách đầu tiên Hàn Phi nghĩ đến để giành chiến thắng là giết tất cả những người tham gia trò chơi ngoại trừ chính mình, nhưng làm như vậy quá mạo hiểm, bản thân hắn cũng có chút không nhẫn tâm.

Cách thứ hai, đó chính là giết chết sói già.

Logic rất đơn giản, nếu sói già muốn ăn thịt người, vậy thì hãy giết sói già.

Sói già trong bóng tối hiển nhiên là mấu chốt của trò chơi này, thắng thua đều phụ thuộc vào nó.

"Cứ từng bước đến gần nó trước đã."

Trong quá trình di chuyển Hàn Phi liên tục quan sát nam sinh, đối phương thỉnh thoảng lại nhìn trộm chiếc đèn đêm trên tường, dường như chỉ khi đèn sáng nó mới hỏi sói già mấy giờ rồi.

"Nếu như hỏi sói già mấy giờ rồi khi đèn tắt thì chuyện gì sẽ xảy ra? Sói già chỉ ăn trong bóng tối?"

Cô gái đau đớn lăn lộn trên mặt đất, khỉ gầy vẫn dừng ở chỗ cách nhóc béo vài mét, còn nam sinh đã chạy đến giữa nhà ăn.

"Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

Lại là khi đèn đêm sáng trở lại, nam sinh mở miệng hỏi, đợi một lúc, khi chiếc đèn lập lòe, một giọng nói truyền ra từ trong bóng tối ở đằng xa.

"Bốn giờ rồi..."

Nghe kỹ giọng nói đó, dường như là giọng nói của nhiều đứa trẻ đang hòa vào nhau, réo rắt, ảm đạm, mang theo hàn ý nồng đậm.

"Có khi nào là linh hồn của những đứa trẻ từng chết trong nhà ăn tụ tập lại với nhau không?"

Quái vật không nhìn thấy là đáng sợ nhất, sau khi Hàn Phi đã tìm ra quy luật, một tay ôm linh đàn, một tay còn lại dắt cậu bé, cũng bắt đầu di chuyển về phía trước.

Giữa đêm khuya đen kịt, mấy người chạy tới nhà ăn trong cô nhi viện chơi loại trò chơi này, rõ ràng là một trò chơi rất bình thường, nhưng hiện tại lại trông vô cùng quỷ dị.

Bất tri bất giác, nam sinh đã đi được 3/4 đoạn đường, nó đang định nói tiếp thì khỉ gầy trước mặt hình như nhìn thấy gì đó, lắc đầu nguầy nguậy.

"Đừng hét nữa! Đừng hét nữa! Tôi sẽ chết, tôi sẽ bị nó ăn thịt đấy!" Khỉ gầy cầu xin, nhưng nam sinh không quan tâm, trong ánh mắt nó mang theo sự tàn nhẫn, khi đèn sáng lại hỏi về phía bóng tối phía xa.

Đèn đêm trên tường bắt đầu nhấp nháy, nguồn sáng duy nhất trong phòng cũng chập chờn lúc sáng lúc tối, giống như một bệnh nhân sắp chết, sau vài lần giằng co, đã hoàn toàn dập tắt ngọn lửa sinh mệnh.

Nhà ăn hoàn toàn chìm vào bóng tối, âm thanh xa lạ đáng sợ truyền vào tai mọi người cùng với tiếng nhai kinh hãi.

"Mười hai giờ rồi..."

Mỗi khi sói già nói mười hai giờ rồi hoặc đến giờ ăn rồi, lũ trẻ sẽ phải chạy lại để tránh bị sói già bắt, nhưng Hàn Phi không nghe thấy tiếng bước chân, hắn nhìn về phía cách đó không xa, nam sinh đứng yên tại chỗ, không hề chạy về phía sau.

"Tại sao cậu ta không chạy?"

Lần này bóng tối kéo dài rất lâu, Hàn Phi còn tưởng đèn đêm sẽ không bao giờ sáng nữa, thì đèn đêm như ma chơi lại thắp sáng bóng tối một lần nữa.

Nhìn sang phía bên kia nhà ăn, nơi nhóc béo đứng chỉ còn vết máu và hai chân.

"Lại là cậu ta?"

Khỉ gầy gục xuống đất, mặt tái mét đến đáng sợ, dùng hai tay bịt chặt miệng, cố hết sức thu mình lại dưới gầm bàn để máu trên mặt đất không chảy đến người mình.

"Dừng lại đi! Đừng chơi nữa!" Cô bé bị cụt chân trái hét lên, nó đã suy sụp rồi.

Dường như dừng ở sau cùng của đội ngũ sẽ xảy ra chuyện không hay nên cô bé lê cái chân bị gãy nằm bò trên mặt đất, sau lưng cô bé kéo theo một vệt máu chói mắt.

Nam sinh hiển nhiên không chuẩn bị dừng lại, khi nó lại chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên nhìn thấy Hàn Phi đến gần mình: "Trò chơi lúc đầu không thể kết thúc bình thường, em hiện tại muốn ngăn cản anh cũng vô dụng, chính là tự em muốn chơi trò chơi, thì đừng trách người khác!"

Đứa trẻ này vô cùng điên rồ, cũng không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, trong mắt tràn đầy hận cùng ác ý.

"Sói già, sói già, mấy giờ rồi!"

Có thể nhìn ra nam sinh lớn tuổi nhất cũng đang rất vội, nó đang điên cuồng che đậy nỗi sợ hãi bên trong.

Nhân lúc đèn đêm bật sáng, nam sinh hét vào hai chân trong bóng tối, khi đèn vụt tắt, nó bắt đầu chờ đợi phản ứng của sói già.

Dường như có thứ gì đó đang từ từ kéo dài trong bóng tối, giọng nói chói tai như phát ra từ mọi hướng cùng một lúc.

"Tới giờ ăn rồi……"

Tiếng nhai và tiếng la hét của khỉ gầy đồng thời vang lên, không ai trong bóng tối biết được chuyện gì đang xảy ra phía trước.

"Cứu tôi với! Số hai mươi tư! Cứu tôi với!"

Tiếng kêu cứu của khỉ gầy vang vọng trong phòng, nghe xong ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Ba phút trôi qua, cho đến khi tiếng hét của khỉ gầy ngừng lại, đèn đêm trên tường lại được bật sáng.

Nhìn về phía cuối nhà ăn, nhóc béo và khỉ gầy đều đã biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại hai vũng máu.

Nam sinh chăm chú nhìn về phía cuối nhà ăn, như đang tính toán điều gì đó.

Hàn Phi đang nhớ lại những gì khỉ gầy vừa nói, khi nó bị ăn thịt, lớn tiếng kêu cứu, nó đã gọi ra cái tên số hai mươi tư.

Nghĩ kỹ lại, con số trên cánh cổng sắt của cô nhi viện màu trắng này là 024, nếu như vậy, thì có phải nam sinh lớn tuổi nhất biến thái nhất chính là chủ nhân của cô nhi viện này, chính là người mà Hàn Phi đang tìm kiếm?

"Manh mối đầu tiên là đầu óc có vấn đề, đứa trẻ này không chỉ đầu óc có vấn đề, mà tính cách cũng vô cùng biến thái, một bụng đầy nước xấu."

Hai đứa trẻ phía trước đều đã chết, đứa trẻ lớn tuổi nhất dường như biết thời cơ đã đến, nó trong miệng vừa hét lên sói già sói già mấy giờ rồi, vừa dùng hết sức phóng về phía trước.

Hàn Phi cũng nhận ra có gì đó không ổn, thiên phú chạy như bay và thiên phú tuần tra nửa đêm đồng thời phát huy tác dụng, hắn ôm lấy cậu bé nhỏ bên cạnh, theo sát phía sau nam sinh kia.

Mắt thấy nó định chạy sang phía bên kia của nhà ăn, Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra một sợi xích có dính lông động vật, ném thẳng vào người nó.

Sợi xích nhiễm vô số nguyền rủa và tử ý chạm vào gáy nó, giống như móng vuốt của một con thú, trực tiếp cuốn lấy nam sinh.

Nam sinh chỉ còn cách phía bên kia nhà ăn vài bước, nhưng lại bị Hàn Phi kéo lại, không thể đi về phía trước nữa.

Sau một lúc chậm trễ, Hàn Phi đã đuổi kịp nó với cậu bé trên tay, cả ba người gần như đứng cạnh nhau thành một hàng.

Nam sinh nhìn sợi xích trên cổ mình, đôi mắt tức giận đỏ hoe, trên cổ hiện lên những mạch máu màu đen.

Lập tức là có thể đến đó, nhưng lại bị xiềng xích của Hàn Phi trói chặt, nó không hiểu sao một nhân viên chăm sóc lại mang theo một sợi xích dày cộp bên mình như vậy!

Ngón tay nắm chặt sợi xích, nó nhìn chằm chằm Hàn Phi, hai mắt như lồi ra khỏi hốc: "Anh chơi ăn gian! Không biết xấu hổ!"

“Đây chính là xã hội.” Trong mắt Hàn Phi không có chút đồng cảm nào, hắn đang nói trước cho đứa trẻ biết, thế giới người lớn phức tạp như thế nào.

“Thả sợi xích ra!” Nam sinh thực sự lo lắng rồi, như thể đang phát bệnh vậy, dùng hai tay nắm lấy hai bên sợi xích, từng chút một kéo sợi xích dính đầy lông thú ra khỏi da thịt của mình.

Vẻ mặt của Hàn Phi không có bất kì phản ứng gì, nhưng thực ra nội tâm vô cùng kinh ngạc, hắn không cảm nhận được âm khí trong người nam sinh, nhưng nó dường như đã kéo được sợi xích nhiễm đầy nguyền rủa ra hoàn toàn bằng chính sức lực và ác ý của mình.

Sợi xích lỏng ra, ngay khi nó chuẩn bị thoát, đèn ngủ trên tường lại vụt tắt.

Lúc này, cả Hàn Phi và nam sinh đã đi đến đầu kia của nhà ăn, trước mặt bọn họ là hai vũng máu.

Sau khi tiến lại gần, Hàn Phi cũng cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong bóng tối.

Hắn và nam sinh đều không dám động đậy, nhưng đúng lúc này, phía sau bọn họ, cô bé nằm trên mặt đất đột nhiên lên tiếng.

"Sói già, sói già, mấy giờ rồi?"

Giọng nói lanh lảnh của đứa trẻ vang lên trong nhà ăn, Hàn Phi và nam sinh đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bóng tối trước mặt bọn họ càng thêm nồng đậm, con "sói già" đã ăn thịt không biết bao nhiêu đứa trẻ trong nhà ăn cuối cùng cũng sắp xuất hiện!

Một bóng đen xẹt qua vết máu trên mặt đất, bóng tối dường như từ từ thay đổi hình dạng, dần dần hiện ra đường nét của đầu một con sói to lớn.

Đầu của con sói treo đầy thi thể không đầu của trẻ con, khi nó di chuyển trong bóng tối, tất cả các thi thể sẽ dồn lại va vào nhau, như thể nốt nhạc của chết chóc vậy.

Sói già sói già mấy giờ rồi vốn dĩ chỉ là một trò chơi, nhưng nỗi sợ hãi của những đứa trẻ trong cô nhi viện từ từ ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một con quái vật to lớn có một không hai như vậy.

Hàm răng sắc bén từ khóe miệng lộ ra, cái đầu sói to lớn há miệng, tiếng nói của vô số trẻ con hòa vào nhau, rồi phát ra từ miệng sói già.

"Đến giờ ăn rồi……"

Con quái vật được hình thành bởi nỗi sợ hãi của vô số đứa trẻ đã mở miệng trong bóng tối, nó nhắm thẳng vào đầu của Hàn Phi cắn xuống.

Ngay lúc đó, Hàn Phi cảm giác như cả bóng tối trong nhà ăn đang dồn về phía mình, hắn vươn tay muốn mở nắp linh đàn, nhưng lúc này, một tiếng cười điên cuồng từ sâu trong tâm trí truyền đến.

Khóe miệng không khống chế được nhếch lên, đáy mắt bị kí ức màu đỏ như máu chiếm giữ, đã không còn nhìn thấy một chút lòng trắng nào.

Cùng lúc đầu con sói cắn xuống, vô số mảnh ký ức xa lạ hiện lên trong tâm trí Hàn Phi.

Cũng ở nhà ăn cô nhi viện vào đêm khuya, khi còn nhỏ, hắn đứng ở cuối nhà ăn màu đỏ như máu quay lưng về phía tất cả mọi người.

Khi tiếng sói già sói già mấy giờ rồi vang lên, đứa trẻ đó từ từ quay lại, trên tay nó đang cầm một con dao nhọn, trên má và bộ quần áo trước mặt đều là máu tươi đang chảy tí tách tí tách.

"Đến giờ ăn rồi……"

Trong đầu truyền đến cơn đau nhói, khóa cửa của cô nhi viện trong tâm trí Hàn Phi run lên, tiếng cười điên cuồng và Hàn Phi cùng nhau nói "đến giờ ăn rồi".

Sau khi hắn thốt ra những từ này bằng giọng điệu đặc biệt đó, con quái vật tạo thành từ nỗi sợ hãi của những đứa trẻ ngay lập tức tan rã, chạy trốn về phía bóng tối xung quanh, như thể Hàn Phi mới là "sói già" trong bóng tối sâu nhất của cô nhi viện.

Thân thể nặng nề ngã trên mặt đất, Hàn Phi cảm giác đầu sắp bị xé nát, giữa cơn đau dữ dội, một đoạn ký ức đã quên nào đó bị đánh thức.

"Mình trước đây cũng đã từng chơi trò chơi này! Hơn nữa sói già chính là mình!"

Bình Luận (0)
Comment