Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 520 - Chương 520: Trí Tuệ Ban Đầu +1

Chương 520: Trí tuệ ban đầu +1 Chương 520: Trí tuệ ban đầu +1

Ký ức trong tâm trí Hàn Phi hiện lên trong tiếng cười điên cuồng, đứa trẻ cầm con dao sắc bén, toàn thân đầy máu tươi, nhìn về phía sau lưng mình, trên mặt còn nở nụ cười.

Cảnh tượng hiện ra trong kí ức không tìm thấy thi thể, nhưng cùng với việc đứa trẻ quay đầu lại, tất cả mọi nơi đều bị nhuộm đỏ.

Nhà ăn một vùng đỏ như máu và nụ cười tỏa nắng trên gương mặt đứa trẻ tạo thành một sự tương phản sắc nét không gì sánh được.

Từ trong mảnh ký ức không thể hiểu vì sao đứa trẻ lại cười, cậu dường như đã mất hết cảm xúc của con người, chỉ biết nở ra nụ cười ấm áp chữa trị ấy.

Đèn đêm trong nhà ăn lại sáng trở lại, ánh sáng mờ ảo xua tan bóng tối.

Sói già cùng hai vũng máu trên mặt đất biến mất, khỉ gầy và nhóc béo dường như chưa từng xuất hiện ở đây vậy.

Mọi thứ dường như đều trở lại bình thường, chỉ có Hàn Phi ôm đầu ngã xuống đất, hắn dùng hai tay ôm chặt đầu, như thể nếu không làm như vậy đầu sẽ chia làm đôi.

Cơn đau kích thích mọi dây thần kinh, những vết máu loang ra từ cô nhi viện màu máu đã nhuộm đỏ rất nhiều ký ức của Hàn Phi.

"Nỗi sợ hãi của tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện màu trắng đã biến thành sói, trong cô nhi viện màu máu mình chính là sói, một con đã ăn thịt vô số đứa trẻ, một con thì dường như đã ăn hết tất cả cảm xúc và tính cách?"

Đứa trẻ đứng một mình ở một đầu nhà ăn, toàn thân đầy vết máu, sau đó cầm dao nhọn quay đầu lại.

Hàn Phi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ có trải nghiệm như vậy: "Những trò chơi ở cô nhi viện này dường như đều là những trò mình đã từng chơi trước đây, chơi lại những trò chơi này nói không chừng có thể kích thích mình nghĩ ra được nhiều thứ hơn."

Lý trí và tiếng cười cuồng loạn vẫn luôn chiến đấu, Hàn Phi cố gắng hết sức để trấn áp bản ngã trong cô nhi viện màu máu.

Khi tâm trí sắp biến thành biển máu, xung quanh cô nhi viện màu máu xuất hiện những sợi xích kí ức, đại diện cho sự xuất hiện của đứa trẻ thời thơ ấu của Hàn Phi và hai hồn thiện ác.

Mỗi người trong số bọn họ đang cầm một sợi xích trên tay, như thể để ngăn không cho cô nhi viện màu máu "nổi lên" trong tâm trí.

"Toàn bộ ký ức thời thơ ấu, linh hồn thiện ác, tà ác thuần túy, tất cả mọi thứ đều đang chặn đứng cô nhi viện màu máu, tiếng cười trong cô nhi viện màu máu này tượng trưng cho điều gì?"

Ở những nơi khác thiện ác đều là như nước với lửa, nhưng trong tâm trí Hàn Phi, thiện ý và ác ý vậy mà lại như anh em ruột vậy.

Cô nhi viện màu máu run rẩy cuối cùng cũng trở lại bình thường, trong tâm trí Hàn Phi cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều mảnh ký ức, tất cả đều liên quan đến trò chơi sói già.

Cơn đau từ từ giảm bớt, Hàn Phi ngồi trên mặt đất, khóe miệng cùng khóe mắt như thể bị xé rách, rỉ ra máu tươi.

Mở ô vật phẩm ra, Hàn Phi lấy quả tim lợn do Từ Cầm làm, cắn một miếng lớn.

Nuốt thức ăn là cách tốt nhất để đồ tể nửa đêm giảm bớt căng thẳng.

Lượng máu từ từ khôi phục, Hàn Phi từ trên mặt đất đứng dậy, hắn cũng lại nhận được nhắc nhở khác của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công cùng những đứa trẻ hoàn thành trò chơi thứ hai! Nhận phần thưởng nhiệm vụ —— Manh mối 2."

"Manh mối 2: Đứa trẻ mà bạn đang tìm kiếm, là đứa trẻ hư nhất trong lòng tất cả."

Manh mối thứ hai đã rất cụ thể, đa số trẻ mồ côi đều không đáp ứng được yêu cầu.

"Đứa trẻ hư nhất trong lòng tất cả? Cái thằng chơi trò sói già với mình chính là đứa trẻ hư nhất, mọi người đều sẽ bí mật nghĩ nó là thằng khốn nạn, nhưng chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra; có điều cậu bé đi theo bên cạnh mình cũng bị tất cả mọi người cô lập, không ai thèm chơi với nó, cho rằng nó là đứa trẻ hư không nghe lời của bảo mẫu.”

Nếu như không phải vì chưa thể chắc chắn, e rằng Hàn Phi đứng dậy là sẽ cho nam sinh kia một nhát dao.

Lúc này nam sinh đã chạy về phía sau, nó đấm cô bé gãy chân hết cú này đến cú khác.

Khi tình thế đang rất nguy cấp vừa rồi, cô bé đột nhiên lên tiếng, muốn hại chết cả Hàn Phi và nam sinh kia.

Mọi đứa trẻ trong cô nhi viện này đều không thể coi thường, tuyệt đối không được bất cẩn chỉ vì chúng là trẻ con, nếu không đến chết cũng không biết mình chết thế nào.

Thu lại sợi xích trên mặt đất, Hàn Phi ấn chặt đầu nam sinh xuống, trong mắt tràn đầy sát khí: "Dừng tay."

Trong cô nhi viện này càng chơi nhiều trò chơi càng tốt, Hàn Phi chuẩn bị trước khi hận ý đến cố gắng thử nhiều trò chơi, hắn muốn tìm hiểu rõ quá khứ của mình.

Trước đây hắn không thể gánh chịu hậu quả khi lấy lại ký ức màu máu, nhưng bây giờ hắn đã có quyền tiếp cận sự thật.

"Vừa rồi là ai thắng?"

Hàn Phi lạnh lùng mở miệng, nam sinh ngẩng đầu nhìn hắn, trong đáy mắt ẩn chứa một sự hung ác: "Ai chạm vào sói già trước thì người đó thắng, nhưng vừa rồi chúng ta đều không chạm vào sói già, vậy coi như là hòa."

Nam sinh nói xong, có vẻ sợ Hàn Phi sử dụng bạo lực, liền rụt cổ lại.

"Được, vậy chúng ta chơi trò thứ ba."

Hàn Phi vừa nói xong, tay liền bị cậu bé bên cạnh nắm lấy, đối phương thuyết phục Hàn Phi: "Đừng chơi nữa, chúng ta đi trước đi."

Nam sinh cũng không ngờ Hàn Phi lại dễ nói chuyện như vậy, thấy hắn đồng ý, nó lập tức lấy lại tinh thần: "Ba ván thắng hai, trò chơi tiếp theo nếu như anh có thể thắng, vậy sau này tôi sẽ tuyệt đối nghe lời anh, anh bảo tôi làm gì cũng được."

Con thú nhỏ này đầy một bụng nước xấu, trong mắt nó con người cũng không khác gì những động vật khác, hơn nữa lại vô cùng tự tư tự lợi, sau khi nó hại chết khỉ gầy và nhóc béo xong không hề có chút gánh nặng tâm lý nào, nhưng sau khi nó bị cô bé hãm hại, thì lập tức quanh đầu chuẩn bị đánh chết cô bé.

Tính mạng của người khác trong mắt nó giống như là một món đồ, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Hàn Phi đã in sâu mọi hành vi cử chỉ, lời nói của những đứa trẻ mồ côi này trong tâm trí, hắn cảm thấy những đứa trẻ này không có đứa nào tốt đẹp, bọn chúng dường như đã bị dạy hư hết rồi, biến thành những quả táo độc với vẻ ngoài bình thường nhưng bên trong sớm đã thối rữa.

“Trò chơi tiếp theo cũng là trò chơi mà chúng tôi thường hay chơi, ở căn phòng trong sâu hơn nữa.” Nam sinh cẩn thận che giấu ác độc cùng hận ý trong mắt, đều là những đứa trẻ trong cô nhi viện, dáng vẻ nam sinh lúc này và Hàn Phi lúc nhỏ lại hoàn toàn khác nhau.

Trong mảnh ký ức của Hàn Phi, mặc dù đang cầm một con dao sắc, toàn thân đầy máu, những nơi đi qua sẽ biến thành màu đỏ, nhưng trên mặt hắn luôn nở một nụ cười ấm áp, trong đôi mắt dường như luôn luôn có ánh sáng, những thứ này căn bản sẽ không bời vì môi trường xung quanh thay đổi mà thay đổi.

Qua sự so sánh đơn giản này, Hàn Phi cũng phát hiện sự khác biệt của mình: "Mình lúc đó dường như ngoại trừ mỉm cười đã mất hết những cảm xúc khác, bây giờ thì lại ngược lại."

Nam sinh nắm lấy cô bé trên mặt đất, cưỡng bức mang theo cô bé đi cùng, đi về phía cuối nhà ăn.

Đẩy cửa nhà ăn ra, bên ngoài là hành lang tối om, hai bên hành lang không có cửa sổ, giống như một cái mỏ quặng chôn sâu trong lòng đất, vừa bước vào đã khiến người ta cảm thấy ngột ngạt đến không thở nổi.

Ánh sáng yếu ớt phản chiếu trên những bức tường ố vàng, ngọn đèn đêm ở giữa hành lang là nguồn sáng duy nhất ở đây.

Nam sinh lớn tuổi nhất bịt miệng cô bé lại, bản thân nó cũng đi chậm lại, nhẹ nhàng, không dám phát ra âm thanh nào.

Bên trong cô nhi viện rộng lớn hơn nhiều so với khi nhìn từ bên ngoài, những cánh cửa đen kịt đóng chặt, trên tường không treo bất kì biển hiệu nào, Hàn Phi cũng không biết đằng sau cánh cửa ẩn chứa thứ gì.

"Chính là ở đây."

Nam sinh kéo cô bé bị gãy chân dừng lại ở sâu trong hành lang, nó chỉ vào cánh cửa trước mặt.

"Trò chơi thứ ba có tên là phòng các tông, chúng tôi không có quá nhiều đồ chơi ở đây. Mọi người sẽ thu thập các hộp các tông dùng để vận chuyển trái cây và rau quả, sau đó sử dụng những hộp rách đó để xây nên những căn nhà và lâu đài."

“Trò chơi là xem ai xây dựng lâu đài đẹp hay sao?” Hàn Phi có năng lực thẩm định nghệ thuật, cho dù là thẩm mỹ của âm gian hay thẩm mỹ ở dương gian, hắn đều có thể đáp ứng.

"Không, chúng tôi sẽ nấp trong những hộp các-tông đó, anh không được dùng bất kì cách gì phá hỏng chiếc hộp, chỉ có thể nhìn bằng mắt. Giới hạn thời gian năm phút, anh có ba cơ hội chạm vào hộp, nếu như anh không chọn trúng cái hộp mà chúng tôi đang nấp, nghĩa là chúng tôi thắng.” Nam sinh có vẻ vô cùng tự tin.

“Như kiểu chơi trốn tìm sao?” Hàn Phi gật gật đầu: “Được.”

“Anh ở bên ngoài đợi một phút trước.” Hai tay dùng lực, nam sinh đẩy cửa ra, nó cùng cô bé bước vào.

Cửa bị đóng lại, Hàn Phi ghé sát trên cánh cửa nghe ngóng, sau khi hai đứa nhỏ vào trong phòng, tiếng bước chân đã biến mất, không nghe thấy một chút thanh âm nào, vô cùng quái dị.

Trong lòng thầm đếm thời gian, Hàn Phi phát hiện đèn đêm ngoài hành lang bắt đầu tối hơn, trong bóng đêm dường như có thứ gì đó đang tới gần.

"Chơi trò chơi trước, sau đó sẽ suy xét đến những thứ khác sau."

Hàn Phi biết đạo lý tò mò sẽ hại đến thân, hắn không có dừng ở hành lang, sau khi đếm xong một phút đồng hồ liền cùng cậu bé đi vào trong phòng.

Trong không khí phiêu tán mùi hôi thối nhàn nhạt, cảnh tượng trước mắt không hề kích thích đến tiếng cười điên cuồng, khiến Hàn Phi yên tâm một chút.

"Căn phòng này thật kỳ quái."

Căn phòng không lớn lắm chất đầy các căn phòng nhỏ được làm bằng các hộp các-tông gấp lại, hầu hết các căn phòng đều được làm trông giống như những ngôi mộ, phải nói rằng tác phẩm của những đứa trẻ này rất thực tế.

"Bọn chúng đang trốn ở trong này?"

Những hộp giấy vụn này không được đặt phẳng trên mặt đất, hầu hết các hộp được xếp chồng lên nhau, hết lớp này đến lớp khác, sắp xếp một cách vô cùng lộn xộn.

“Xem ra bọn em bình thường đều rất hay chơi trò chơi này.” Hàn Phi liếc nhìn cậu bé bên cạnh, cậu bé nhìn mấy nhà các tông, trong mắt có chút ghen tị.

"Chỉ có bọn họ mới có thể chơi, mỗi lần đều là bọn họ cướp hết tất cả các hộp các tông, sau đó kiến tạo hoặc phá hủy chúng, em chỉ có thể đứng xem, không được tham gia."

“Tại sao bọn chúng không chơi cùng với em?” Hàn Phi đưa ra câu hỏi mà hắn sớm đã muốn hỏi.

"Bọn họ luôn nói em là một đứa trẻ hư, chạy lung tung, không nghe lời bảo mẫu và giáo viên, hình như nếu chơi với em, sẽ bị bảo mẫu trừng phạt."

"Vậy em có ghét bảo mẫu đó không? Nếu như em có cơ hội để cô ấy biến mất vĩnh viễn, em có lựa chọn để cô ấy biến mất không?"

“Ý của anh là giết chết cô ấy sao?” Khó có thể tưởng tượng một đứa trẻ lại có thể thản nhiên nói từ “giết” như vậy.

"Em có thể hiểu là như vậy."

"Vậy thì em sẽ không để cô ấy biến mất, cô ấy chỉ là ghét em mà thôi, trên thế giới này người ghét em có rất nhiều, em cũng không thể làm cho tất cả đều biến mất." Cậu bé đang suy nghĩ rất nghiêm túc về điều này.

"Nhưng nếu như bọn họ muốn em biến mất thì sao? Em có phản kháng không?" Câu hỏi của Hàn Phi quá nặng nề đối với một đứa trẻ.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu bé vẫn lắc lắc đầu: "Nếu như bọn họ muốn giết chết em, vậy em sẽ trốn ở một nơi bọn họ không tìm thấy, bọn họ không nhìn thấy em, cũng giống như là em đã biến mất rồi. Đúng, em sẽ làm như vậy!"

Cậu bé trả lời trông có vẻ như không có chủ ý, nhưng lại khiến con ngươi Hàn Phi khẽ co giật.

Giày trắng nhỏ trong hiện thực ban đầu dường như trốn ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy, mọi người không tìm thấy, cuối cùng chỉ tìm ra thi thể cậu.

Nhớ lại những bức ảnh do Mèo Lưu Ly cung cấp, đứa trẻ đi giày trắng trong một bức ảnh cũng rất thích chạy nhảy lung tung.

Dấu hiệu này cho thấy phải có mối liên hệ nào đó giữa cậu bé này và giày trắng nhỏ.

Trong lúc Hàn Phi còn đang suy nghĩ, cậu bé đột nhiên giơ ngón tay chỉ về góc đông bắc trong phòng, rất phấn kích hét lên một tiếng: "Mẹ!"

Nhìn vào đó, Hàn Phi thấy con búp bê phụ nữ bị ném lên trên một số hộp các tông.

“Bọn chúng nói rằng không thể chạm vào và phá hủy những chiếc hộp, nhưng không nói rằng không thể chạm vào con búp bê.” Hàn Phi đến gần góc phía đông bắc của căn phòng, hắn đi vào bên trong mới phát hiện, xung quanh dày đặc đều là những chiếc hộp bị xếp lại, chiếc này sát chiếc kia, trông giống như ngôi mộ này đến ngôi mộ khác, trong một căn phòng tối tăm như này trông cũng rất đáng sợ.

“Không thể đi về phía trước nữa.” Con búp bê cách bọn họ quá xa, nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, nhất định sẽ đụng phải những cái hộp dưới mặt đất.

Nhìn chằm chằm vào con búp bê, Hàn Phi đang nghĩ cách làm thế nào để lấy nó xuống, trả lại cho cậu bé, thì đột nhiên nhìn thấy ngón tay con búp bê buông thõng xuống bụng, tay dường như đang chỉ về một hướng nào đó.

Nhìn theo tay của con búp bê, ở khe hở của hộp các-tông mà nó chỉ vào vừa hay có một sợi tóc đen lộ ra.

"Con búp bê này đang nhắc cho mình sao?"

Hàn Phi đang định chọn chiếc hộp đó thì ánh mắt lại phát hiện ra thứ khác.

Bên mép hộp bên cạnh còn sót lại một mảnh quần áo nhỏ của cô bé, hình như vội vàng trốn vào quên giấu hết quần áo vào trong hộp, lại nhìn về phía xa, còn có một nửa lòng bàn tay duỗi thẳng vào khe của hộp cách đó một mét, đáy của chiếc hộp ở phía xa thì đang rỉ máu bên ngoài.

"Mấy chiếc hộp này đều cách nhau rất xa, tóc, tay và quần áo đều không ở cùng với nhau."

"Ngón tay thon trắng là thuộc về cô bé, quần áo và mái tóc dài cũng vậy, bây giờ có hai khả năng."

"Thứ nhất là trong căn phòng giấy vẫn còn có thứ khác nữa, trong căn phòng này không chỉ có vài người chúng ta."

"Thứ hai, cô bé đã bị chia thành nhiều phần khác nhau, lần lượt bị giấu trong những căn phòng giấy khác nhau, nếu như bọn chúng chia hai người thành bốn phần, vậy mình chỉ có ba lựa chọn, nhất định sẽ không thể tìm thấy đủ tất cả."

Hàn Phi biết con thú nhỏ kia sẽ giở trò, nhưng không ngờ đối phương lại có thể làm như vậy.

“Có lẽ là không đâu.” Cậu bé biết rất nhiều, nhưng cho dù là như vậy khi nghe Hàn Phi nói cũng phải giật bắn mình, cho dù là trong cô nhi viện ở âm gian cũng rất ít khi chơi như thế này.

“Cũng có thể là do anh đã suy nghĩ quá phức tạp rồi.” Hàn Phi khẽ gật đầu: “Sau khi nam sinh và cô bé vào trong phòng, bọn chúng chỉ có thời gian một phút, muốn hoàn thành phân chia và giấu trong một phút rất khó, hơn nữa ở bên ngoài cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng la hét nào."

“Nếu như hai đứa trẻ đều không sao, vậy có nghĩa là còn có những thứ khác được giấu trong những căn phòng các tông này.” Hàn Phi hỏi cậu bé: “Khi em xem bọn họ chơi phòng các tông, có phát hiện thấy chuyện gì tương đối kì lạ không?”

"Mọi người đều đặc biệt thích chơi phòng các tông, có điều bảo mẫu đã từng nói, mỗi người sau khi thiết lập xong căn phòng của chính mình đều không được trực tiếp đi vào, phải gõ cửa trước, nếu như không có ai mở cửa, thì bọn họ mới có thể đẩy cửa đi vào."

"Đây là thói quen gì vậy?"

Hàn Phi cau mày nhìn những căn phòng kia, hắn ngoài mặt thì là đang chơi trò chơi, nhưng thật ra trong đầu lại đang kiểm tra bản ngã kia của mình.

Có thể hắn đã chơi trò chơi này trước đây, chỉ cần chơi nó thì có thể kích hoạt ký ức về quá khứ.

Mặc dù quá trình nhớ lại quá khứ vô cùng đau đớn nhưng Hàn Phi vẫn muốn làm mọi cách để tìm lại bản ngã đã mất của mình.

Cái tên nam sinh biến thái kia cho Hàn Phi thời hạn ba phút, khi chỉ còn một phút, hắn quyết định thử một chút.

Hắn từ từ tiến về phía trước, nhấc chiếc hộp mà con búp bê đang chỉ vào lên.

Bên dưới chiếc hộp là một sợi tóc và một mảnh quần áo, cả hai đứa trẻ đều không nấp ở đây.

“Có phải anh nên gõ cửa trước hỏi xem có ai bên trong không?” Cậu bé nhẹ giọng nhắc nhở Hàn Phi, nhưng đã muộn mất rồi.

Căn phòng rõ ràng trở nên tối hơn trước, ngày càng nhiều thứ bắt đầu xuất hiện trong các kẽ hở của những phòng các tông.

Có hoa văn quần áo, vết máu càng ngày càng nhiều, còn có nhãn cầu lóe lên.

“Còn có hai cơ hội.” Hàn Phi ném phòng các tông đã mở sang một bên, ôm linh đàn, tự mình nhảy vào chỗ trống đó.

Ở đây đã rất gần con búp bê rồi, Hàn Phi vươn tay nắm lấy con búp bê trong tay, sau đó đứng ở nơi đó nhìn xung quanh.

Lúc này hắn đang ở giữa căn phòng, ở đây có thể nhìn thấy rất nhiều chiếc hộp bị chặn phía sau.

Ánh mắt di chuyển chậm rãi, hắn kế thừa mảnh nhân cách của bản thể Gương Thần, mắt trái vẫn giữ được một phần năng lực nhìn thấy chân tướng, nhưng dù là như vậy, cũng không có phát hiện gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi sắp kết thúc, ánh mắt Hàn Phi đã bị một phòng các tông màu đỏ ở nơi sâu nhất trong căn phòng hấp dẫn.

Chẳng hiểu lý do gì, khi hắn nhìn thấy phòng các tông đó, ánh mắt không thể dời đi được nữa.

Căn phòng đỏ nhỏ nhỏ đầy bụi bặm có một sức hút rất đặc biệt với hắn, cứ như phòng các tông màu đỏ đó là do hắn địch thân gấp ra vậy!

Sợi xích ký ức vang lên tiếng leng keng, căn phòng nhỏ màu đỏ trong mắt Hàn Phi dường như đang dần thay đổi, khi trong đầu cảm thấy đau đớn dữ dội, hắn lại nhìn thấy một ký ức xa lạ khác.

Vẫn là hắn khi còn là một đứa trẻ, cuộn mình trong một phòng các tông màu trắng, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, nhưng hắn không dám có bất kì hành động nào.

Trên vách của phòng các tông có vẽ đủ các thể loại cửa sổ, nhưng những cửa sổ đó căn bản không thể mở ra, trẻ con cũng không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên ngoài.

Nấp trong sự ngột ngạt cùng cực đó, thời gian trở nên vô cùng chậm rãi, khuôn mặt của đứa trẻ bị vùi sâu vào đầu gối, không dám ngẩng lên, thân thể run lên vì sợ hãi.

Hắn dường như đã đến giới hạn của mình, không thể cố gắng được lâu hơn nữa.

Một bông hoa màu đỏ như máu nở trên phòng các tông, màu đỏ tươi thấm từ bên ngoài tấm bìa vào bên trong.

Bên ngoài dường như có một trận mưa máu, càng ngày càng nhiều màu đỏ nở rộ như những bông hoa trên phòng các tông, vết máu dài và hẹp chảy ra như cánh hoa bỉ ngạn.

Những bông hoa bỉ ngạn màu đỏ như máu nở trên căn phòng màu trắng, cho đến khi căn phòng màu trắng bị nhuộm đỏ hoàn toàn bởi những “cánh hoa” khô héo rụng xuống.

Cơ thể cậu bé run lên càng ngày càng kịch liệt, khi căn phòng màu trắng hoàn toàn biến thành màu đỏ, khuôn mặt vùi trong đầu gối của cậu bé cũng từ từ ngẩng lên.

Nụ cười ấm áp và chữa trị trên khuôn mặt hắn cuối cùng cũng bắt đầu méo mó, khóe miệng nhếch lên, mỉm cười biến thành cười lớn một cách cuồng loạn!

Cậu bé bước ra từ căn phòng màu đỏ, bên ngoài là một màn đêm đỏ như máu!

Tiếng cười điên cuồng trong sâu tâm trí cũng giống như kí ức, hắn ôm gối ngồi ở bậc thềm cổng cô nhi viện, cùng ngẩng đầu nhìn chính mình thuở nhỏ trong ký ức.

Tiếng cười cuồng loạn vọng ra từ ký ức, vang vọng trong hiện thực.

Hàn Phi lại một lần nữa cảm thấy cơn đau thấu xương, biểu cảm của hắn đã méo mó, lúc này cũng không quan tâm đến trò chơi gì nữa, trực tiếp xông thẳng vào căn phòng màu đỏ trong góc.

Tất cả các hộp các tông cản đường đều bị đẩy ra, hắn chạy đến trước mặt căn phòng đó, nhưng khi tay hắn chạm vào phòng các tông màu đỏ kia, căn phòng màu đỏ như máu ban đầu bắt đầu nhạt đi.

Hình như hệ thống đã nhắc nhở hắn điều gì đó, nhưng hắn bây giờ hoàn toàn không thể tập trung nghe được, cảm giác giằng xé trong tâm trí càng ngày càng mạnh, cơ thể xô ngã hết phòng các tông này đến phòng các tông khác, đau đến cắn răng nghiến lợi chảy ra máu.

Nhưng cho dù trong hoàn cảnh này, hắn vẫn ôm chặt linh đàn trong lòng.

Hắn bây giờ đã khác lúc trước, hắn có thứ cần phải ôm chặt lấy.

Chỉ cần vẫn còn một tia lý trí, hắn sẽ không buông tay.

Đối với linh đàn trong tay, Hàn Phi lộ ra vẻ cứng rắn mà chính hắn cũng không nhận ra.

Sau một thời gian dài bị tra tấn bởi tiếng cười điên cuồng, mảnh ký ức mới thêm vào cuối cùng cũng tan vào tâm trí hắn.

So với trò chơi trước, ký ức liên quan đến trò chơi phòng các tông đối với Hàn Phi quan trọng hơn, bởi vì trong đoạn ký ức này đã xuất hiện cái đêm màu máu đó.

Tiếp tục tìm kiếm thêm, Hàn Phi cảm thấy mình có khả năng sẽ nhớ ra chuyện đã xảy ra trong đêm màu máu.

"Đêm màu máu đã bị Vĩnh Sinh Pharmaceutical liệt vào những chữ cấm kỵ, một nhân vật lớn đến như vậy còn im lặng không nhắc đến như thế, điều này cho thấy sự đặc biệt của đêm đó."

Dần dần lấy lại lý trí, Hàn Phi từ trên mặt đất đứng dậy, lúc này đa số các phòng các tông trong phòng đã bị phá gần hết, nam sinh lớn tuổi nhất cũng bò ra khỏi chỗ ẩn nấp, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.

Hàn Phi không để ý tới nam sinh, hắn nhớ tới vừa rồi hình như hệ thống đã nhắc nhở gì đó.

Mở bảng thuộc tính và ô vật phẩm ra, Hàn Phi hơi sửng sốt một chút.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Trí tuệ ban đầu của bạn +1!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã đạt được vật phẩm đặc biệt từ cô nhi viện màu trắng —— Căn phòng trắng."

"Căn phòng trắng (Vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt): Anh ta có khả năng biết căn phòng trắng, tại sao lại trở thành căn phòng đỏ."

Sau khi Hàn Phi lấy lại được hai đoạn ký ức, hắn phát hiện trí tuệ ban đầu của mình đã tăng lên một điểm, đạt đến chín điểm.

"Nhớ lại quá khứ, còn có thể tăng điểm trí tuệ à?"

Ôm cái đầu vẫn còn đang nhức nhối, Hàn Phi có chút không chắc chắn: "Chẳng lẽ trước kia mình là một người rất thông minh sao?"

"Anh thua rồi! Đã đến lúc chấp nhận hình phạt rồi!" Nam sinh đá vào chiếc hộp bên cạnh rồi bước tới chỗ Hàn Phi.

“Trừng phạt?” Hàn Phi lắc đầu: “Không phải chúng ta nói ba ván thắng hai sao? Trò chơi này cho dù là em thắng, chúng ta cũng chỉ là hòa thôi.”

“Anh vẫn còn muốn chơi trò thứ tư nữa?” Nam sinh chưa từng thấy người lớn nào khó đối phó như Hàn Phi: “Được rồi, không thành vấn đề.”

“Em đã đề xuất ba trò chơi rồi, trò chơi tiếp theo sẽ do anh lựa chọn.” Hàn Phi nhìn chằm chằm nam sinh, tay sờ vào dao tái sinh: “Trò chơi mới rất đơn giản, tên là trời tối hãy nhắm mắt.”

Bình Luận (0)
Comment