"Cánh cửa màu trắng?"
Trong bóng tối hiện ra một cánh cửa màu trắng, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.
“Trước đây trong cô nhi viện có đứa nào không nghe lời sẽ bị nhốt trong cánh cửa đó à?” Hàn Phi luôn cảm thấy rất kỳ lạ, cô nhi viện được xây dựng trong thế giới tầng sâu này hình như còn ẩn giấu những bí mật khác.
“Đúng vậy, chỉ cần những đứa trẻ bị người lớn ghét bỏ đều sẽ bị nhốt trong căn phòng này, sau khi bọn họ vào trong thì sẽ không bao giờ ra ngoài nữa.” Cậu bé ôm chặt lấy con búp bê mà mình gọi là mẹ, trong mắt thoáng hiện lên một sự sợ hãi.
“Có muốn vào xem một chút không?” Khi tay Hàn Phi vừa chạm vào cánh cửa trên mặt đất, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chỉ là âm thanh kia không phải đi về phía này.
Cậu bé kéo con búp bê chạy ra cửa kiểm tra, bảo mẫu thân hình cao lớn đang xách theo ngọn đèn đêm đi trên hành lang.
Cô ta đẩy từng cánh cửa một ra, như muốn kiểm tra xem trong phòng có gì bất thường không.
"Người lớn sắp đến rồi!"
Cậu bé loạng choạng chạy về phía Hàn Phi, hai tay không ngừng ra hiệu.
"Trong phòng làm việc của viện trưởng cũng không có chỗ nào để trốn, xem ra chỉ có thể vào căn phòng này xem thử rồi."
Nắm lấy tay nắm cửa, trong lòng Hàn Phi có một cảm giác rất kì lạ, hình như có thứ gì đó đang gọi hắn từ sau cánh cửa.
Dùng sức mở cửa ra, trước mặt Hàn Phi xuất hiện một cầu thang màu trắng đi xuống dưới.
"Chúng ta đi xuống trốn đi trước."
Hàn Phi bế cậu bé đi xuống tầng hầm, hắn men theo bậc cầu thang đi xuống, phát hiện cánh cửa màu trắng như một tấm gương vậy, hai bên cửa là hai thế giới đảo ngược.
"Bên ngoài cánh cửa bị đêm đen bao trùm, ngột ngạt âm u tràn đầy ác ý, là một vùng tối đen, nhưng bên trong cánh cửa tất cả mọi thứ đều được sơn màu trắng, bậc thang, bức tường, gạch đá, tất cả vật phẩm đều là màu trắng hết."
Nắm tay cậu bé, Hàn Phi đi đến cuối cầu thang, trước mặt bọn họ lại hiện ra một cánh cửa màu trắng khác.
Sau khi đẩy cửa này ra, bọn họ bước vào phòng làm việc của viện trưởng có màu chủ đạo là màu trắng.
So với phòng làm việc của viện trưởng ở trên mặt đất, thì căn phòng sạch sẽ ngăn nắp khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Dưới tầng hầm còn ẩn chứa một cô nhi viện giống hệt như ở trên?"
Không tùy tiện đụng vào bất cứ thứ gì, Hàn Phi cẩn thận quan sát từng chi tiết, trí nhớ của hắn vô cùng tốt, ghi nhớ một cách rõ ràng vị trí sắp đặt của tất cả các vật dụng trong văn phòng dưới tầng hầm.
"Đúng rồi, tất cả vật dụng trong văn phòng này cũng giống y hệt như trên mặt đất, chỉ là hàng ngày có người quét dọn, bên trên không có một hạt bụi, cũng không có bất kì vết bẩn nào."
Hàn Phi lặng lẽ đi đến lối ra bên kia của văn phòng viện trưởng, mở cửa nhìn ra bên ngoài.
Trong hành lang màu trắng tinh không có một tí rác nào, cứ cách hai mét lại có một chiếc đèn, chiếu sáng nơi này như thể ban ngày vậy.
Điểm chu đáo nhất chính là, ánh đèn tuy sáng nhưng không chói mắt, phần đế chân đèn còn rất dễ thương, bên cạnh còn có ghi những lời nhắc nhở nhỏ bằng hoạt hình về tiết kiệm điện, cảnh tượng này khiến Hàn Phi cảm thấy có chút ngẩn ngơ, như thể trở về với hiện thực.
"Trong thế giới tầng sâu vậy mà lại có một nơi sáng sủa như này?"
Hàn Phi không ngờ rằng ở trong sâu của cô nhi viện u ám ngột ngạt, vậy mà lại có một nơi như vậy.
“Đây không phải là căn phòng trừng phạt những đứa trẻ hư ư?” Cậu bé ôm con búp bê, nhìn chằm chằm vào những bức tranh dán tường xinh đẹp và nhiều màu sắc, không khỏi sửng sốt.
"Chúng ta đi đến những nơi khác xem xem."
Đi trên hành lang, không cảm thấy ngột ngạt chút nào, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm.
Hàn Phi và cậu bé lại tiếp tục đi về phía trước, trên cửa hai bên hành lang đều có treo số phòng, chữ Hán trên số phòng còn được ghi chú bằng phiên âm, thậm chí có thể là để thuận tiện cho người mù, cô nhi viện cũng đã chu đáo khắc chữ nổi trên các tấm cửa.
Từng chút một mở cửa phòng ngủ ra, trong phòng không có một chút mùi hôi nào, tất cả giường đều được gấp gọn gàng, mỗi người đều có tủ quần áo riêng và một chiếc bàn học nhỏ.
Không đắt tiền, nhưng những bộ quần áo gọn gàng được treo trong tủ, trên chiếc bàn học nhỏ có nhiều loại sách khác nhau.
Hầu hết các loại sách đều là sách cũ do người khác tặng, nhưng lại được những đứa trẻ ở đây coi như báu vật, có một số sách còn được các em bọc lại bìa.
“Bọn chúng mỗi người đều có một cái bút và một quyển vở mới.” Cậu bé như thể đã khám phá ra một thế giới mới, chỉ vào chiếc bàn học nhỏ trong ký túc xá, giọng điệu có chút ngưỡng mộ.
So với ký túc xá trên mặt đất, nơi này quả thực quá thoải mái.
"Trong căn phòng trên mặt đất nồng nặc mùi hôi thối ẩm mốc, đệm chăn thì nhăn nhúm, có cái bên trên vẫn còn vết máu, so với căn phòng trên mặt đất, nơi này đúng là như một thiên đường."
Cậu bé quyến luyến không nỡ rời đi, nó còn định đi vào, nhưng lại bị Hàn Phi giữ lấy.
"Hãy đi xem xung quanh trước, nơi này tuy rằng rất đẹp, nhưng chúng ta không thấy bất cứ thứ gì còn sống."
Hàn Phi vươn tay lại mở phòng bảo mẫu ra, gạch lát nền trong phòng sáng đến mức có thể soi gương được, trên bàn làm việc có đặt những tệp tài liệu nằm ngay ngắn.
Ở trong thế giới tầng sâu lâu như vậy, Hàn Phi đặc biệt nhạy cảm với những thứ như nhật ký ghi chép hay tài liệu, hắn thấy hành lang không có ai, dứt khoát bước vào và lật xem.
Bảo mẫu biết rất rõ về tính cách, quá khứ, chấn thương của từng đứa trẻ một, bọn họ còn điền các loại phương án điều trị khác nhau, có thể nhìn thấy bọn họ thực sự muốn chữa lành cho những đứa trẻ mồ côi bất hạnh đó.
"Đây là một nhóm thiên thần sao?"
Tài liệu không nhìn ra bất kì vấn đề gì, Hàn Phi còn muốn tiếp tục kiểm tra, hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lanh lảnh, hắn lập tức khôi phục tài liệu về trạng thái ban đầu, sau đó liền kéo cậu bé trốn ở dưới gầm giường.
Ngay khi hắn vừa kéo ga trải giường xuống, cánh cửa phòng nghỉ ngơi của bảo mẫu bị đẩy ra, một đôi chân của phụ nữ xuất hiện trước mặt.
Cảnh tượng tương tự, Hàn Phi đã từng nhìn thấy trong các bộ phim khác, nhưng lần đầu tiên trải qua nội tâm hắn vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, mình vậy mà lại nhìn thấy một đôi chân người bình thường trong thế giới tầng sâu!
Không phải là loại chân tái nhợt không có chút máu nào, cũng không phải loại chân trực tiếp lơ lửng trên không, bên trên có vết thương và nguyền rủa, càng không có những khuôn mặt người bám ở trên đó!
"Là người chơi? Không thể nào!"
Tiếng ca ngọt ngào truyền đến, bảo mẫu thay quần áo, sau đó lại mang theo thứ gì đó đi ra ngoài.
Hàn Phi cùng cậu bé từ dưới gầm giường chui ra, dùng mu bàn tay sờ nhẹ lên quần áo y tá vừa thay: "Vậy mà lại vẫn còn có chút hơi ấm à? Thật sự là người sống?"
Mọi thứ trong cô nhi viện dưới tầng hầm này đều quá giống với hiện thực, cảm giác chung mà nó mang lại cho Hàn Phi giống như trở về hiện thực vậy.
Yên lặng rời khỏi phòng nghỉ, Hàn Phi nghe tiếng bước chân của bảo mẫu, đi theo phía sau.
Bảo mẫu thay quần áo thể thao đi đến cuối hành lang, mở cánh cửa gỗ màu trắng dẫn ra ngoài, ánh sáng chiếu vào bên trong.
"Ánh sáng mặt trời?"
Đừng nói đến cậu bé bên cạnh, ngay cả chính Hàn Phi lúc này cũng có chút không bình tĩnh được nữa, thế giới ngập chìm trong đêm tối vĩnh hằng làm sao có thể có ánh sáng mặt trời?
Bảo mẫu không có đóng cửa, Hàn Phi và cậu bé cùng nhau đi qua, vừa tới gần cửa bọn họ liền ngửi được mùi thơm của hương hoa, gió thổi mang theo sự sảng khoái, khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng vui vẻ.
Hàn Phi đứng sau cánh cửa nhìn ra theo khe cửa, trên đầu là bầu trời xanh ngắt, trên trời có chim chóc đang bay, mặt đất đầy cỏ xanh, hoa đang thi nhau nở rộ.
Nhìn ra phía xa hơn, bên ngoài hàng rào màu trắng là một khu rừng bất tận, thấp thoáng muông thú và tiếng suối chảy vui vẻ, như đang hát cho lũ trẻ nghe.
"Đẹp quá..." Cậu bé đang ôm con búp bê rách tả tơi, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Hàn Phi thoạt nhìn cũng rất ngạc nhiên, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề, chim chóc đang bay trên không trung vẫn luôn ở nguyên một vị trí, những giọt nước bắn ra từ dòng suối đang treo lơ lửng trên không trung không chịu rơi xuống.
Làn gió tươi mát không ngừng thổi, nhưng cỏ trên mặt đất không lắc lư theo.
Mọi thứ bên ngoài cô nhi viện này đều là được người ta vẽ nên, ở đây là "thiên đường" do con người tạo ra.
Tiếng ca sôi động vang lên từ khoảng sân nhỏ, dưới sự hướng dẫn của bảo mẫu, bảy đứa trẻ đang cùng cô tập thể dục buổi sáng.
Bảy đứa trẻ mặc quần áo trắng và đi giày trắng, bọn chúng vô cùng nghiêm túc tuân theo giáo viên, thực hiện các động tác khác nhau.
Bảo mẫu cũng dạy rất tốt, thỉnh thoảng còn cổ vũ bọn chúng, để những đứa trẻ có thể trải nghiệm niềm vui học tập nhiều hơn.
"Đây chính là căn phòng trừng phạt ư? Không phải chỉ có những đứa trẻ hư mới vào hay sao?" Cậu bé vô cùng khó hiểu, nhẹ nhàng kéo áo của Hàn Phi, muốn hỏi ra đáp án, nhưng lúc này ánh mắt hắn lại hoàn toàn tập trung vào trên đôi giày của đứa trẻ, những đôi giày nhỏ màu trắng giống hệt đôi giày hắn đã từng thấy trong hiện thực.
“Chúng ta có nên đi đến chào hỏi bọn họ không, bọn họ trông không giống người xấu.” Cậu bé muốn tiếp xúc với những đứa trẻ đó, nó đi về phía trước cùng bạn đồng hành quý giá nhất của mình, nếu như những đứa trẻ kia đồng ý chơi cùng nó, nó sẵn sàng kể cho mọi người nghe câu chuyện của mẹ mình.
Lần này Hàn Phi không có ngăn cản đứa trẻ, hiện tại tâm tình hắn đang rối bời, sau khi nhìn thấy cô nhi viện dưới lòng đất, trong đầu hiện ra vô số khả năng.
"024 là số của giày trắng nhỏ, nơi này đáng lẽ thuộc về cô nhi viện của cậu ta, nhưng tại sao lại có những bức tranh của người thợ sơn để lại?"
Những bức vẽ trên tường của cô nhi viện cho Hàn Phi cảm giác rất giống với một bức tranh mà hắn đã gặp trước đó, hắn nghĩ kỹ lại, cho dù là phong cách của bức tranh hay cảm giác chân thực, đều giống với bức tranh của người thợ sơn ở hành lang nhà Sẹo Xấu.
"Hai người bọn họ là cùng nhau sao?"
Hàn Phi muốn đến gần bức tường hơn, nhưng đúng vào lúc này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trên bãi cỏ ngay trước bức tường.
Những đám cỏ vẽ lên trên đang bị một lực lượng nào đó làm cho nhòe đi, nhìn kỹ lại, cái bóng xuất hiện trong bức tranh đã trở thành đường nét của một người.
Anh ta liên tục đập vào tường, cùng với việc anh ta không ngừng va đập, cảm giác chân thực của bức tranh bị phá hủy, những vết nứt nhỏ xuất hiện giữa cây cối và dòng suối.
"Đó là gì?"
Bảo mẫu rất nhanh cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn, cô ta lập tức mang bọn trẻ đến bên cạnh mình.
Lúc này cô hoảng hốt, cảm thấy rất khó tin nhìn chằm chằm vào bức tường, điều mà Hàn Phi không ngờ tới chính là làn da trên người của bảo mẫu cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ li ti.
“Làn da người của cô ta là vẽ lên ư?” Hàn Phi thấy vậy, nhanh chóng ngăn cản cậu bé đang chạy về phía trước: “Chờ một chút.”
Bảo mẫu trong đầu dường như không có kí ức xử lý tình huống này, cô đều làm việc và nghỉ ngơi theo một lịch trình cố định hàng ngày, nên khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cô và cả đám trẻ, trong mắt đều tràn đầy hoảng loạn.
Vết nứt trên bức tranh trên tường ngày càng lớn, bóng người ngày càng rõ ràng, khuôn mặt anh ta gần như bị ép ra khỏi bức tranh.
Hàn Phi đứng đằng xa cũng nhìn thấy khuôn mặt của bóng người này, trong mắt hắn vô cùng kinh ngạc, người bị nhốt trong bức tranh không ai khác chính là Mười Ngón trốn khỏi bách hóa thương mại tiến vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ!
Hận ý này đã không còn phong thái như trước đây, đầu tóc rối bù, máu và nước mắt chảy ra từ các khuôn mặt trên khắp người, trong đó có chín khuôn mặt người vẫn đang không ngừng la hét thảm thiết.
"Mười ngón đã ăn hết chín 'người anh em' của mình?"
Hận ý mãnh liệt thấm vào mọi ngóc ngách của bức tranh, ngọn lửa đen trong lồng ngực của anh ta đã phá hủy tất cả màu sắc của nó, anh ta không ngừng đi về phía trước, suýt chút nữa đã bước ra khỏi tranh, nhưng vào giây phút cuối cùng lại bị một cỗ lực lượng kéo vào trong.
Bức tranh tàn tạ trên tường bắt đầu từ từ khôi phục, cỏ xanh tươi trở lại, những dòng suối bắt đầu chảy, những vết nứt cũng từ từ lành lại.
"Đây chính là năng lực thiên phú người thợ sơn à?"
Tiếng kêu của Mười Ngón bị giới hạn trong bức tranh, người bên ngoài có thể nghe thấy, nhưng lại không thể chạm vào.
Sau khi Mười Ngón bị nhốt lại vào bức tranh, làn da của bảo mẫu cũng bắt đầu từ từ trở lại bình thường.
“Bài thể dục buổi sáng kết thúc sớm, đã đến lúc chúng ta ăn sáng rồi.” Trên mặt bảo mẫu nở một nụ cười, cô bảo bọn trẻ xếp hàng và cùng nhau đi về phía cô nhi viện.
Hàn Phi ôm cậu bé đã trốn trước vào một căn phòng bên cạnh, khi đám trẻ đi ngang qua, hắn nghe thấy tiếng thì thầm của bọn chúng.
"Mình đoán hôm nay lại ăn cơm cháo khoai tây, ngày nào cũng lặp lại như vậy, mình đã thấy chán lắm rồi."
"Ở đây tốt hơn nhiều so với bên ngoài, hãy bằng lòng đi."
"Các bạn có cảm thấy cơ thể mình đang dần trở nên chậm chạp không, mình không biết phải diễn tả như thế nào, chính là cảm giác mình như biến thành một cái máy, không còn là chính mình nữa."
"Không cảm thấy gì, hay là bạn thử hỏi mẹ xem?"
"Mẹ sẽ không cho mình biết câu trả lời đâu, hơn nữa cô ấy cũng không phải là mẹ mình! Cô ấy chỉ là... một khúc gỗ vô cảm, chưa bao giờ yêu thương chúng ta."
Mấy đứa trẻ bước vào nhà ăn, không bao lâu mùi thơm của cơm thoang thoảng bay ra.
"Tại sao trong nhà ăn và các phòng của chúng ta không có cửa sổ, chúng ta không thể nhìn ra bên ngoài?"
"Cô giáo đã nói rồi, thế giới bên ngoài không đẹp như trong tranh."
"Nhưng mình vẫn muốn đi ra ngoài."
"Mẹ đến rồi, mau ăn đi, đừng nói chuyện."
Bảo mẫu chính là mẹ trong miệng của những đứa trẻ, cô ta vô cùng có trách nhiệm, tính tình rất tốt, người cũng xinh đẹp dịu dàng, nhưng bảy đứa trẻ này đều giữ một khoảng cách với cô ta.
“Đến giờ ăn rồi.” Bảo mẫu mỉm cười nhìn mọi người, bọn trẻ đang ăn rất vui vẻ, còn cô ta thì tính toán thời gian, chuẩn bị tiến hành hạng mục tiếp theo trong thời gian quy định.
Hàn Phi đứng ở cửa, nhìn những thứ đang phát sinh trong nhà ăn, hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trong kí ức của hắn, cũng có một trải nghiệm tương tự, hay nói xa hơn, cuộc sống trong cô nhi viện trong tâm trí hắn cũng giống như những đứa trẻ này.
Hàng ngày thức dậy, tập thể dục buổi sáng, ăn cơm, đến lớp học buổi sáng, chơi game... vào một giờ cố định.
Hàn Phi và cậu bé bí mật nhìn chằm chằm những đứa trẻ kia, giống như người ngoài cuộc đứng xem cuộc sống của bọn chúng, bình thản, thoải mái, không ngừng lặp lại.
Sau bữa ăn, hoạt động tiếp theo là lớp học buổi sáng, những đứa trẻ có chút miễn cưỡng được bảo mẫu đưa vào lớp học.
Hàn Phi qua khe cửa phát hiện ra những cuốn sách mà bọn trẻ đang học giống y như trong kí ức của hắn, không phải bài học giáo dục mầm non bình thường mà là những câu chuyện khác nhau.
Màu sắc cuốn sách giáo khoa của mỗi người đều không giống nhau, màu sắc khác nhau của những quyển sách giáo khoa đại diện cho những cảm xúc khác nhau, cũng đại diện cho phương hướng đào tạo khác nhau.
"Mình nhớ rằng sách giáo khoa hồi trước của mình là màu trắng..." Hàn Phi điều chỉnh góc độ, phát hiện trên bàn học ở dãy cuối cùng của phòng học có một quyển sách màu trắng, nhưng không có người ngồi trước bàn học này.
Chờ sau khi những đứa trẻ và bảo mẫu vào lớp, bức tranh còn chưa khôi phục bên ngoài lại bị Mười Ngón công kích, mỗi lần gã lại tiến lên phía trước một chút, toàn thân đốt cháy ngọn lửa đen, gần như muốn để hận ý tràn ngập toàn bộ cô nhi viện dưới lòng đất.
"Mày đừng bao giờ nghĩ có thể nhốt được tao vĩnh viễn, chờ sau khi tao ra ngoài rồi, tao sẽ ăn mày đầu tiên!"
Giọng nói hung ác của Mười Ngón xuyên qua bức tranh, gã dường như đang nhìn về một nơi nào đó trong cô nhi viện.
“Gã đang nhìn đi đâu vậy?” Hàn Phi nhìn theo hướng Mười Ngón, nơi gã nhìn hình như là căn phòng ngoài cùng bên trái.
Di chuyển bước chân, Hàn Phi không quan tâm đến đám trẻ con kia nữa, trực tiếp đi tới gian phòng mà Mười Ngón đang nhìn chằm chằm.
Đẩy cửa bước vào, trước mắt lại là hết phòng các tông này đến phòng các tông khác màu trắng.
"Lại là thứ này?"
So với căn phòng màu trắng trên mặt đất, căn phòng ở đây có vẻ bình thường hơn nhiều.
"Người mà Mười Ngón tìm đang trốn trong căn phòng này sao?"
Mở hết phòng các tông này đến phòng các tông khác, Hàn Phi một mạch đi vào trong cùng, hắn nhìn góc tường.
Ở nơi lẽ ra phải đặt phòng các tông màu đỏ, có một cậu bé gầy hơn những đứa trẻ khác đang ngồi xổm.
Nó ôm đầu gối, cuộn mình trong góc, vùi đầu vào sâu trong đầu gối.
Nhìn thấy dáng vẻ của đứa trẻ, đoạn ký ức màu đỏ như máu lại hiện lên trong tâm trí Hàn Phi.
Nhìn đứa trẻ này giống hệt như trong ký ức tuổi thơ của mình, cuộn mình trong góc, không phản ứng với thế giới bên ngoài.
Hàn Phi cố gắng đẩy đứa trẻ ra, nhưng đứa trẻ vẫn bất động, như thể nó sống trong một thế giới khác với mọi người.
Sau khi thử nhiều phương pháp khác nhau đều không có kết quả, Hàn Phi chợt nhớ ra rằng mình đã lấy được một vật phẩm đặc biệt sau khi chơi trò chơi phòng các tông trên mặt đất.
Mở ô vật phẩm ra, Hàn Phi lấy từ trong đó ra căn phòng trắng kia.
Căn phòng này giống hệt với căn phòng trong kí ức của Hàn Phi, chỉ khác là căn phòng mà hắn xây khi còn nhỏ có màu đỏ như máu, còn căn phòng do đứa trẻ này xây lại có màu trắng.
Hàn Phi cầm căn phòng trắng tiến lại gần, sau đó nhẹ nhàng đậy cậu bé vào bên trong.
Khi căn phòng trắng bao phủ hoàn toàn cậu bé, từ bên trong nó truyền ra một giọng nói trẻ con non nớt.
"Anh là ai?"
"Câu hỏi này phải là anh hỏi mới đúng, tại sao em lại gấp một căn phòng giống hệt như của anh?"
“Căn phòng giống hệt như của anh?” Giọng điệu của đứa trẻ đầy nghi vấn.
"Em ăn mặc giống anh, giày trắng, quần áo trắng, sách giáo khoa em học cũng giống anh, đều có bìa màu trắng, bên trong nói về vẻ đẹp của nhân tính, còn có các loại câu chuyện nhỏ ấm áp." Hàn Phi nói ra kí ức của mình, hắn thực sự cảm thấy rất kì lạ.
"Bọn họ chỉ bảo em học những thứ này, nói rằng em là người có khả năng nhất có nhân cách hoàn hảo. Em căn bản không biết nhân cách hoàn hảo là gì, cũng không muốn có nó, nhưng bọn họ nói chỉ cần học được những thứ này thì sẽ có tất cả, để mọi điều ước đều trở thành hiện thực. Bọn họ còn nói trước em, đã có một người thành công rồi… Chẳng lẽ người đó chính là anh?” Giọng nói của cậu bé phát ra từ trong căn phòng trắng.
"Những người đó còn nói gì với em nữa không?"
"Bọn họ nói em có khả năng là nhân cách hệ chữa trị, vô cùng coi trọng em, lúc đó em cảm thấy tất cả mọi người đều yêu thương em, nhưng trong thí nghiệm cuối cùng em đã thất bại. Em không biết mình đã thất bại như thế nào, sau đó bọn họ đã cho em một mã số là 024, và rồi cũng không bao giờ chú ý đến em nữa, có phải em đã làm gì sai rồi không?"
“Cho dù thật sự có sai, thì cũng là bọn họ sai.” Hàn Phi không ngờ lại nói chuyện với cậu bé theo cách này, hắn rất muốn làm rõ đối phương đến cùng là ai.
"Thật sao? Em vẫn luôn nghĩ rằng do mình có vấn đề, dần dần, ngay cả em cũng bắt đầu ghét chính bản thân mình, em cảm thấy không có ai xung quanh thích mình, mọi người đều rất ghét em, thay vì bị bọn họ ghét, tự em rời đi vẫn tốt hơn." Giọng nói non nớt của cậu bé mang theo một cảm xúc phức tạp: "Sau này, ngay cả em cũng rời bỏ chính mình, nó và những đứa trẻ khác dung hợp lại với nhau, chạy đi khắp nơi, bỏ lại em trong góc cô nhi viện."
“Tự mình rời bỏ chính mình?” Con ngươi Hàn Phi híp lại, hắn cảm giác sắp tìm ra bí mật cốt lõi của giày trắng nhỏ.
"Cảnh tượng ngày hôm đó em vẫn còn nhớ rất rõ, bảo mẫu và những đứa trẻ khác đều nhìn em bằng ánh mắt rất đáng sợ, như thường lệ, em muốn trốn vào một góc không có ai xung quanh, hy vọng rằng sẽ có người đến tìm em."
"Hôm đó tầng hầm của cô nhi viện không biết tại sao lại không khóa, trước đây em chưa từng đến đó bao giờ."
"Tầng hầm bình thường cấm trẻ em vào, em vô cùng tò mò, liền bắt đầu khám phá."
"Em bước xuống theo các bậc thềm, sau khi đẩy cánh cửa màu đỏ như máu ra, nhìn thấy một cô nhi viện màu đỏ, tất cả mọi thứ đều là màu đỏ hết."
"Em đi vào trong sâu, đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện, những người lớn đó dường như đang chuẩn bị phong tỏa hoàn toàn cô nhi viện dưới lòng đất."
"Không bao lâu, bọn họ đã đi ra ngoài. Em trốn trong góc không dám di chuyển, chờ khi em muốn rời đi, cửa đã bị khóa, bất kể em có la hét hay gõ cửa thế nào đi chăng nữa, giọng nói của em đều không thể truyền được ra ngoài."
"Em thực sự tuyệt vọng, lại sợ hãi, bất an, em hy vọng có người sẽ chú ý đến mình, nhưng lại bị một người phong ấn dưới tầng hầm."
Giọng cậu bé trở nên run rẩy, dường như đang khóc một mình trong căn phòng trắng.
“Em còn nhớ chuyện gì xảy ra sau đó không?” Hàn Phi tiếp tục hỏi.
"Em tìm lối thoát khác dưới tầng hầm, em rất sợ, ở đó là một vùng màu đỏ như máu, cuối cùng em tìm thấy một phòng các tông ở cuối cô nhi viện vẫn chưa hoàn toàn bị nhuộm màu đỏ, em trốn vào trong đó."
"Em không dám cử động, cũng không dám khóc, em ôm đầu gối của mình, run rẩy sợ hãi."
"Rất lâu rất lâu sau, em đột nhiên nhìn thấy một con người khác của em rời khỏi cơ thể mình, nó đi giày màu trắng nói chuyện với đứa trẻ mà em không nhìn thấy, sau đó bọn họ không ngừng dung hợp lại với nhau, nó cũng càng ngày càng cách xa em."
“Em muốn bắt lấy nó, nhưng nó lại vung tay em ra, nó còn nói với em một câu, khiến em đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.” Đứa trẻ trong căn phòng trắng bật khóc.
"Nó đã nói gì với em?"
"Nguyên văn câu nói của nó là —— Không có ai sẽ đến tìm bạn, đơn thuần và ngây thơ là thứ vô dụng nhất trên thế giới này, bạn hãy vĩnh viễn ở trong căn phòng trắng này đi, để tôi giúp bạn nhuộm đỏ thế giới này."
Khi đứa trẻ trong căn phòng trắng nói xong câu này, khóe miệng của cậu bé mà Hàn Phi vẫn đang nắm tay chậm rãi lộ ra nụ cười.
"Cũng có nghĩa là, em đại diện cho sự ngây thơ và đơn thuần của hận ý kia tại bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ? Cậu ta đã để lại sự hồn nhiên ngây thơ trong chính cô nhi viện của mình."