Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 523 - Chương 523: Tái Hiện Đêm Màu Máu

Chương 523: Tái hiện đêm màu máu Chương 523: Tái hiện đêm màu máu

"Sự đơn thuần ngây thơ là thứ không cần thiết ở thế giới tầng sâu, vì vậy mà hận ý kia đã để em ở đây."

"Cô nhi viện trên mặt đất đầy mùi hôi thối và oán hận, tất cả trẻ em đều tràn đầy ác ý, các cô bảo mẫu là những con quái vật vô cảm, trong phòng chất đầy rác rưởi, mọi người mỗi ngày đều chơi trò giết chóc; nhưng dưới lòng đất lại tựa như thiên đường, tất cả những điều bình thường và đẹp đẽ trong trí nhớ đều bị giấu ở nơi này, tất cả xung quanh em."

"Em hẳn là ký thác của nó."

Hàn Phi nhìn căn phòng màu trắng trước mặt, lúc này mới nghĩ đến chính mình, ký ức đỏ như máu bị giam cầm ở cô nhi viện sâu trong tâm trí, mọi thứ có thể nhớ lại đều bình thường.

“Tất cả những thứ tốt đẹp?” Giọng thằng bé truyền ra từ trong căn phòng trắng, nó không tán thành với ý kiến của Hàn Phi: “Nếu như anh là người duy nhất còn lại trên thế giới của anh, cho dù xung quanh đều là những thứ xinh đẹp, anh thật sự sẽ cảm thấy vui vẻ chứ?"

Hàn Phi cảm thấy được lời nói của thằng bé là ám chỉ mình, suy từ bụng ta ra bụng người, tình huống của hắn cũng giống như đứa trẻ.

Những ký ức về tuổi thơ trong tâm trí hắn không thể nói là tốt đẹp, nhưng cũng cảm thấy là không xấu, để tìm ra sự thật, hắn vẫn lựa chọn tiến về phía bóng tối.

Những tốt đẹp giả dối cuối cùng cũng chỉ là hình ảnh phản chiếu, giống như những bức tranh trên tường của cô nhi viện, mặc dù nhìn rất đẹp, nhưng chỉ là đang tự lừa dối mình mà thôi.

“Anh có thể hiểu được suy nghĩ của em.” Hàn Phi ngồi xổm trước cửa căn phòng màu trắng: “Em hy vọng có người có thể tìm được em, hiện tại anh đã tìm được em rồi; em hy vọng có thể nhìn thấy thế giới thực bên ngoài, anh cũng có thể cũng giúp em. Anh làm những điều này nhiều hơn nữa là muốn nói với em rằng chúng ta không phải là kẻ thù của nhau, chúng ta phải là những người bạn tốt nhất theo một nghĩa nào đó."

Đứa trẻ trong căn phòng trắng hồi lâu không có trả lời, dường như đang suy nghĩ Hàn Phi nói cái gì.

"Những người đáng lẽ phải có một tuổi thơ hạnh phúc, dần dần bị biến dạng và tự kỷ dưới cái gọi là 'bồi dưỡng' của bọn họ. Em trở thành như bây giờ, cô độc một mình trong căn phòng màu trắng là bởi vì bọn họ." Sau khi Hàn Phi biết giày trắng nhỏ xuất thân là một đứa trẻ cô nhi viện, thù địch đối với đứa trẻ này cũng không quá lớn, đương nhiên nguyên nhân chính là ba hận ý không thể đánh bại của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cho nên hắn muốn chia rẽ đối thủ.

"Bi kịch của em là do bọn họ?"

“Ừ, đi ra đi, đừng tự nhốt mình trong tranh, thế giới bên ngoài có phong cảnh thật, anh có thể dẫn em cùng đi xem.” Hàn Phi nhìn căn phòng màu trắng trước mắt, hắn không biết biểu cảm của cậu bé lúc này như thế nào, hắn chỉ biết là mình không hề nói dối cậu bé trước mặt, nếu đối phương chịu bước ra khỏi phong ấn thì hắn sẽ vui lòng đưa nó đi tìm ánh sáng chân chính trong đêm tối.

Cậu bé không trả lời, một lúc lâu trôi qua cho đến khi trên tường đột nhiên xuất hiện vết nứt, trong phòng có thể nghe thấy rõ tiếng la hét của Mười Ngón, lúc đó cậu bé mới đưa ra quyết định.

"Cô nhi viện này là nơi nương tựa cuối cùng của em. Nếu rời khỏi đây, tất cả bóng tối sẽ tràn vào thân thể em, sẽ không có ý nghĩ giả dối nào có thể giấu kín trước cặp mắt của em. Em sẽ nhìn thấy mặt chân thực và đáng sợ nhất của thế giới này..." Giọng cậu bé đang run rẩy: "Vậy em nên rời khỏi đây không?"

"Em nguyện ý bị giam cầm trong một thiên đường nhân tạo, hay là nguyện ý thoát khỏi sự trói buộc của mình và đi cùng anh để xem nơi tận cùng của địa ngục. Anh không thể đảm bảo sự cứu rỗi của em, nhưng anh biết em sẽ không bao giờ có được nó nếu vĩnh viễn ở lại đây.” Hàn Phi tiếp tục thuyết phục, khi hắn đang nói chuyện với cậu bé, những bức tường trắng bắt đầu bong tróc, tòa nhà cũng rung chuyển vài lần.

Mười Ngón bị kẹt trong bức tranh dường như lại bắt đầu điên cuồng phản kháng.

“Sau khi nhìn thấy anh, em cảm thấy một cảm giác thân quen không thể giải thích được, cứ như thể anh hẳn là em vậy.” Giọng nói của cậu bé hơi thay đổi so với trước, dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm: “Chỉ có một cách để thoát ra khỏi đây, đó là giết hết tất cả mọi người ngoại trừ em, từng đứa trẻ, từng giáo viên, từng sinh mạng ở đây đều là một phần của em, bọn họ đều là tạp niệm của em, tất cả mọi người đều có một con số chung —— 024. Chỉ có giết hết toàn bộ, tất cả ý thức của em mới có thể trở lại cơ thể, em mới có khả năng rời khỏi cô nhi viện này."

“Sau khi giết chết tất cả mọi người, em mới có thể rời đi?” Hàn Phi hơi sửng sốt một chút.

"Em là người duy nhất ở đây, bọn họ chỉ là tạp niệm của em thôi. Đó là cách duy nhất, bởi vì em biết một người đã làm điều đó, người đó về sau đã biến mất trong đêm đỏ như máu." Giọng cậu bé ngây ngô: "Anh nghĩ điều đó thật tàn nhẫn phải không? Nhưng một số tạp niệm dung hợp với ác ý sẽ trở thành những con quái vật chỉ biết giết chóc, còn một số bị ô nhiễm bởi hận ý sẽ trở thành những kẻ mất trí độc ác. Nếu như mặc kệ thì sau này bọn họ sẽ giết chết nhiều người hơn nữa. "

"Anh không cảm thấy tàn nhẫn, chẳng qua là cảm thấy những chuyện này..." Chỉ cần Hàn Phi nghĩ tới những thứ này, ký ức trong đầu sẽ bị nhuộm đỏ một chút.

Trước kia hắn dường như đã quyết định như vậy, trong miệng cậu bé, người biến mất trong đêm màu máu dường như chính là đang nói đến hắn.

Chỉ cần nghe thằng bé nói ra những thứ này, nội tâm Hàn Phi đã không thể bình tĩnh được nữa, tiếng cười điên cuồng bên tai thỉnh thoảng lại vang lên, những mảnh ký ức đỏ như máu đang từng chút lay động khắp đại dương ký ức.

“Không phải anh cho em lựa chọn rời đi đấy sao?” Nghe thấy cậu bé hỏi lại, Hàn Phi im lặng.

Hắn nhìn căn phòng màu trắng trước mắt, những bức tường trắng tinh cùng kiến trúc gọn gàng sạch sẽ xung quanh, như thể hắn đã trở về rất lâu trước đây. Hắn giống như đang đứng bên ngoài, nhìn lại bản thân thời thơ ấu.

"Em định làm gì?"

"Em sẽ để mẹ giết chết bọn họ. Khi em bị nhốt dưới lòng đất, chỉ có mẹ luôn ở bên cạnh em. Nó mới là người thân duy nhất của em và sẽ luôn là người yêu thương em." Cậu bé vừa dứt lời, Hàn Phi đã nghe thấy âm thanh kinh hoàng của da thịt bị xuyên thủng.

Hắn quay đầu lại và nhìn thấy con rối xé rách cái bụng của chính mình, trong một đống bông đen có giấu một con dao và một trái tim trắng tinh.

Nó đâm thẳng vào ngực cậu bé không chút do dự, đến lúc cuối cùng cậu bé vẫn ôm con rối, vào thời điểm bị giết, trên mặt còn mang theo một chút giải thoát: "Mẹ..."

Máu trên người cậu bé rơi trên căn phòng màu trắng, đóa hoa máu đầu tiên nở rộ trên căn phòng màu trắng tinh khiết, đồng thời trái tim trắng tinh trong cơ thể con rối cũng có một chút huyết sắc.

Hàn Phi vẫn còn đang đứng ở bên trong chất đầy những căn phòng, con rối đã cầm con dao sắc bén kia chạy ra ngoài.

Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai, trên căn phòng màu trắng càng có thêm nhiều những đóa hoa máu, cậu bé dường như đang chuẩn bị nhuộm đỏ căn phòng màu trắng.

Tất cả những điều này đều giống như những hình ảnh Hàn Phi nhìn thấy trong trí nhớ, cảm giác trùng lặp giữa ký ức và hiện thực khiến hắn sững sờ.

Cô nhi viện màu máu ở chỗ sâu trong đầu đung đưa cùng với cô nhi viện số 024 trước mặt, ảnh hưởng của tiếng cười điên cuồng đối với Hàn Phi càng lúc càng lớn.

"Đây chính là đêm màu máu ư?"

Khi bước ra khỏi phòng, Hàn Phi nhìn xung quanh, hành lang vốn dĩ trắng tinh bây giờ đã tràn đầy máu đen, vết máu chảy trên mặt sàn sáng sủa, những thứ tốt đẹp giả dối bị đâm nát.

"Đừng đuổi theo tôi! Đồ quái vật! Đừng tới đây!"

Hàn Phi đi theo con rối về phía trước, thấy một đứa trẻ mặc áo trắng ngã xuống đất, con rối cầm lấy dao nhọn từng chút tiến lại gần.

Đứa trẻ đang bò trên mặt đất, lấy mọi thứ xung quanh ném về phía con rối.

Nhưng những thứ đó không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì đến con rối, nó vốn đã chồng chất thương tích và quen với mọi đau đớn.

"Quái vật! Cút đi!"

Thằng bé lớn tiếng kêu gào, vẻ mặt sợ hãi, từng tiếng quái vật truyền vào tai Hàn Phi, truyền vào trong cô nhi viện đang dần dần bị nhuộm đỏ.

"Quái vật?"

Hàn Phi trong cô nhi viện màu máu dường như nghe thấy một trò đùa hài hước nhất trên thế giới, hắn cười như thể khóe miệng sẽ bị xé toạc.

Với tiếng cười điên cuồng của hắn, sợi dây ký ức ràng buộc cô nhi viện màu máu một lần nữa kéo căng.

Con rối tiến gần đến từng tiếng quái vật, không chút do dự nó đâm con dao sắc nhọn vào người thằng bé.

Áo trắng bị nhuộm đỏ, giày trắng thấm máu, trên cô nhi viện màu trắng có một đóa hoa máu nở rộ, tựa như một đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ đung đưa trong gió.

Bước qua vết máu, con rối đập cửa phòng giải trí, nó từ từ mất kiên nhẫn, dùng dao nhọn đập vỡ kính trên cửa.

Cơ thể rách rưới tả tơi quấn lấy trái tim đang dần chuyển sang màu đỏ, con rối cầm con dao trèo vào phòng giải trí.

"Đừng làm tổn thương những đứa trẻ này!"

Cô bảo mẫu bảo vệ hai đứa trẻ ở sau lưng, nắm lấy con ngựa gỗ trong phòng giải trí và nhìn chằm chằm vào con rối.

Bọn trẻ đều khóc, cô bảo mẫu cũng vô cùng sợ hãi.

"Tại sao phải làm như vậy! Chúng ta không có thương tổn mày! Chúng ta cũng không muốn giết mày! Rất nhiều chuyện xảy ra đều là tai nạn, mày đừng manh động, đừng tiến thêm nữa!"

Giọng nói chói tai của cô bảo mẫu trùng lặp với giọng nói trong tâm trí Hàn Phi, sắc mặt vừa khóc vừa xen lẫn sợ hãi.

Quá là giống, Hàn Phi dường như đã trải qua tất cả những gì đang xảy ra bây giờ.

Chuỗi ký ức trong tâm trí hắn giằng xé, Hàn Phi trong cô nhi viện màu máu bước về phía trước cùng với những con rối trong phòng giải trí.

Đôi mắt bọn hắn không có sự đồng cảm và thương hại, trái tim trắng trên ngực đang dần dần bị nhuộm đỏ.

"Rầm!"

Hàn Phi trong cô nhi viện màu máu đưa tay nắm lấy cửa cô nhi viện, con rối trong phòng giải trí giơ con dao sắc bén trong tay lên.

"Các con chạy đi!"

Cô bảo mẫu yêu cầu những đứa trẻ mồ côi chạy nhanh lên, cô ấy giơ món đồ chơi ngựa gỗ lên, vung hết sức về phía con rối.

Những nhát dao sắc bén không ngừng chém vào bụng con ngựa gỗ, từng vết tích gớm ghiếc như khắc vào mắt Hàn Phi.

Trong trí nhớ của hắn đã từng có những thứ này! Trong ký ức cô nhi viện, bụng của con ngựa gỗ ở phòng giải trí hiện đầy vết dao!

Mùn cưa bay tung tóe, cô bảo mẫu chỉ trụ được một lúc thì bị một nhát dao sắc nhọn giết chết, máu chảy lên con ngựa gỗ, thấm vào từng vết chém.

Hàn Phi không tự chủ được giơ tay lên, hướng về phía món đồ chơi ngựa gỗ, không biết là muốn ngăn cản con rối tiếp tục giết chóc, hay là muốn tóm lấy con ngựa gỗ gần giống như trong trí nhớ của hắn.

Không có ngoại lệ, tất cả những đứa trẻ bị nhìn thấy đều trở thành xác chết, những khuôn mặt đó phản chiếu vào trong mắt Hàn Phi, đồng tử hắn không ngừng run rẩy, tiếng cười điên cuồng ở sâu trong đầu giống như sóng biển va đập vào lý trí của hắn.

Hai đoạn ký ức mà Hàn Phi nhớ lại ban đầu chỉ khiến hắn cảm thấy đau đớn, nhưng giờ đây, những cảnh tượng này đã đánh thức nỗi tuyệt vọng sâu thẳm trong tâm trí.

Tất cả những đứa trẻ và giáo viên trong cô nhi viện đều là tạp niệm của số 024. Nếu nó muốn rời khỏi đây và giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình, nó phải giết toàn bộ tạp niệm.

"Chẳng lẽ trước kia mình cũng từng như vậy?"

Một người sinh ra đã có nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng tiếng cười điên cuồng bị giam giữ trong cô nhi viện màu máu lại chỉ biết cười. Để thoát khỏi lồng giam, có phải hắn đã giết hết những cảm xúc khác?

"Nhân cách của mình thiên về hệ chữa trị. Sau khi cảm xúc bị phá hủy, có khả năng sẽ từ từ khôi phục. Chẳng lẽ thí nghiệm trước kia là để mình từng lần một giết chết cảm xúc của chính mình?"

"Mình bị mất đi nụ cười, nhưng người đàn ông trong cô nhi viện màu máu ngoại trừ cười ra thì không biết làm gì khác, chúng ta..." Hàn Phi muốn dùng lý trí để suy nghĩ, nhưng đầu óc đã bị tiếng cười điên cuồng trong đầu chiếm giữ rồi.

Bóng người trong cô nhi viện màu máu nắm lấy cánh cửa, cảnh tượng Hàn Phi nhìn thấy như kích thích hắn sâu sắc, bóng người đó muốn đi ra ngoài!

Trước khi chơi 《 Cuộc sống hoàn hảo 》, Hàn Phi căn bản không thể tưởng tượng nổi mình sẽ gặp phải chuyện như vậy, ký ức trong tâm trí dần dần bị nhuộm đỏ, ý chí ngoan cường của hắn bắt đầu lung lay.

Tiếng cười điên cuồng vang lên bên tai, Hàn Phi thậm chí ngửi được mùi tanh tưởi của máu, từng mảnh ký ức trong đầu dường như sắp biến thành màu đỏ!

Nhìn những xác chết trên mặt đất, sau khi mỗi đứa trẻ mồ côi bị giết chết, khuôn mặt của bọn chúng sẽ trở nên mờ đi, những con số trên quần áo của chúng cũng từ từ biến mất.

Có lẽ là ảo giác, xác chết trẻ con trong mắt Hàn Phi bắt đầu trở nên càng lúc càng giống hắn, bị ký ức đỏ như máu trong đầu ảnh hưởng, hiện tại hắn thậm chí cảm thấy không phải tạp niệm của số 024 bị giết chết, mà chính là tuổi trẻ của hắn.

"Cứu chúng tôi với! Chúng tôi không muốn chết! Có thể giúp chúng tôi một chút được không?" Đứa trẻ cuối cùng còn lại trong cô nhi viện dưới lòng đất chạy đến trước mặt Hàn Phi, mặt mũi đầy kinh hãi, toàn bộ đều là nước mắt.

Nhìn thấy bộ dạng bất lực và tuyệt vọng của đứa trẻ, Hàn Phi vô thức đưa tay ra, hắn muốn bảo vệ đứa trẻ ở phía sau lưng mình.

Không có nguyên nhân hay lý do gì cả, hắn chỉ muốn thuận theo bản tính mà làm, nhưng cánh tay của hắn mới đưa lên được một nửa, không cách nào rơi xuống được.

Tiếng cười điên cuồng tràn ngập bên tai, trong tiếng cười cuồng loạn còn có một sự tuyệt vọng không nói nên lời, hành vi của Hàn Phi cũng bị ảnh hưởng.

Cưỡng chế tiếng cười điên cuồng đó, cuối cùng khi Hàn Phi bắt được đứa trẻ mồ côi kia, con dao sắc bén đã đâm xuyên vào cơ thể đối phương.

Huyết dịch từ tim chảy ra, đứa trẻ nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, đôi mắt mở to chứa đựng cảm xúc quen thuộc nhất của hắn - tuyệt vọng.

Lần này Hàn Phi có thể nhìn thấy rất rõ ràng, nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ đang từ từ hạ xuống, sắc mặt càng ngày càng trở nên giống hắn.

Thi thể trước mặt trở thành một tấm gương, phản chiếu quá khứ bị lãng quên của Hàn Phi.

Hắn nhìn thấy bản thân bị giết trên khuôn mặt của xác chết, có thể đó chỉ là một tạp niệm nhưng thực sự có cảm xúc của riêng mình.

Huyết dịch bắn tung tóe trên người Hàn Phi, ấm áp, sền sệt, huyết dịch chảy ra rõ ràng toát ra khí tức của sinh mệnh, có thể mỗi khi trông thấy là chắc chắn sẽ có tử vong xảy ra.

Hàn Phi bất giác ôm lấy cỗ thi thể nhìn xung quanh.

Tiếng cười điên cuồng trong cô nhi viện màu máu phủ lên tầm mắt Hàn Phi. Khi cô nhi viện màu trắng hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ, cảnh tượng nhìn thấy cũng trở nên giống nhau.

"Rầm!"

Máu chảy nhỏ giọt trên cỏ, làm nhòe đi hết cả cỏ xanh.

Khi cuộc giết chóc không ngừng tiến hành, ngày càng nhiều vết nứt xuất hiện trên các bức tường của cô nhi viện, Mười Ngón bị nhốt trong bức tranh nhìn thấy cơ hội, gã vươn tay xé từng mặt người trên cơ thể xuống, nhét từng gương mặt vẫn còn đang gào thét vào trong ngọn lửa màu đen của hận ý.

"Đợi tao đi ra ngoài, tất cả chúng mày đều phải chết!"

Ngọn lửa đen bùng cháy, những bức tranh trên tường đều biến dạng, thân ảnh Mười Ngón dần dần hiện rõ, gã từng bước đi ra khỏi tranh.

Sát khí và hận ý đan xen vào nhau, Mười Ngón dùng ngọn lửa đen mở đường. Những bức tranh xung quanh gã đã hoàn toàn thay đổi hình dạng. Mỗi bức tranh đều có sợi dây sinh mệnh mỏng manh, tất cả đều quấn quanh Mười Ngón, muốn dồn ép gã trở lại.

"Từ bệnh viện chạy đến đây sẽ mất không ít thời gian phải không? Mày đã không còn cơ hội nữa."

Mười Ngón duỗi thẳng hai cánh tay của mình vào trong ngọn lửa đen, tựa như gã đang dùng chính mình để nuôi dưỡng ngọn lửa đen đó.

Ngọn lửa thiêu đốt hận ý càng trở nên mãnh liệt, khi ngọn lửa bùng cháy đến cực điểm, Mười Ngón để cho ngọn lửa đen kịt trực tiếp nổ tung!

Được ăn cả ngã về không, ngọn lửa đen đã ngay lập tức phá hủy vẻ đẹp hư cấu trên bức tường, đồng thời cô nhi viện dưới lòng đất cũng lộ ra bộ dáng chân thật.

Từng vết nứt lan rộng trên tường, bức tường màu trắng bị nhuộm đỏ, máu loang lổ khắp nơi, ngọn lửa đen cùng huyết dịch tanh tưởi tràn ra từ trên đầu không ngừng vương vãi, như thể những đóa hoa màu đen khô héo trong mưa máu.

"Đêm màu máu!"

Nhìn mọi thứ trước mắt, trong đầu Hàn Phi hiện lên vô số hình ảnh ký ức chưa từng có, những khuôn mặt xa lạ lần lượt xuất hiện, họ chết thảm tại chỗ theo nhiều cách khác nhau.

Hàn Phi không thể đứng vững, lý trí còn sót lại duy nhất của hắn nghĩ đến một câu - chỉ có kẻ tuyệt vọng nhất mới có thể sở hữu hộp đen.

Tâm trí hoàn toàn chìm trong màu đỏ, cô nhi viện màu máu bị đè nén ở nơi sâu nhất trong tâm trí cũng đang từ từ hiện ra.

Hồn thiện, hồn ác và ký ức thời thơ ấu của Hàn Phi liều mạng dốc sức kéo theo ba xiềng xích, bọn họ chống đỡ lấy nhân cách của chính hắn. Thiện ý để Hàn Phi hiểu được tình yêu và lòng bao dung, ác ý khiến hắn giết người dứt khoát sẽ không bị tổn thương, những ký ức thời thơ ấu dạy hắn phải nỗ lực theo đuổi hạnh phúc và ánh sáng.

Trước kia, ba tàn hồn này có thể giúp Hàn Phi trấn áp tiếng cười điên cuồng ở sâu trong tâm trí, nhưng vào ngày hôm nay, khi cảnh tượng giống như đêm màu máu hiện ra trước mắt hắn, ký ức chôn chặt ở nơi sâu nhất bị xao động.

Tuyệt vọng đã được tránh bằng cách quên đi tất cả đang tuôn ra như một cơn hồng thủy làm vỡ đê.

"Hàn Phi!"

Linh đàn được mở ra, từng đạo quỷ ảnh vây quanh bên người Hàn Phi, những bóng quỷ lạnh lùng và đáng sợ đó nhìn hắn với vẻ lo lắng.

“Hóa ra chúng mày cũng đều ở đây.” Mười Ngón nhắm mắt lại, như thể đang cảm nhận bốn phía, khi chắc chắn rằng xung quanh mình không còn hận ý nào khác, đôi mắt gã mở ra đầy sát khí.

“Tao khuyên mày tốt nhất là nên nhanh chóng biến đi.” Lý Tai lạnh lùng nhìn chằm chằm Mười Ngón: “Mày ở bách hóa bị thương nặng, hận ý tiêu tan hơn phân nửa; sau khi chạy trốn đến đây hận ý trên người lại bị cô nhi viện hấp thụ, cộng thêm vừa rồi vì để đi ra khỏi bức tranh, mày cũng đã cưỡng ép tiêu hao toàn bộ ngọn lửa đen của hận ý. Mất đi ngọn lửa đó mày chẳng khác gì oán niệm cỡ lớn cả."

Tình trạng hiện tại của Mười Ngón vô cùng kém, nhưng hận ý dù sao vẫn là hận ý, Lý Tai muốn làm cho gã biết khó mà lui, có thể anh ta vẫn đánh giá thấp sự quỷ quyệt và thâm độc của Mười Ngón.

"Mày nói rất đúng. Không thể đốt cháy ngọn lửa đen của hận ý trong một thời gian ngắn quả thật tao đây không khác gì một oán niệm cỡ lớn, nhưng dù vậy, cũng chẳng có vấn đề gì nếu giết một vài người trong số chúng mày." Tham lam hiện lên trong mắt Mười Ngón, gã nhìn về phía căn phòng giấy sắp bị nhuộm đỏ hoàn toàn ở chỗ sâu trong căn phòng kia: “Tao muốn nuốt hết toàn bộ chúng mày.”

Một nụ cười gớm ghiếc hiện lên trên khuôn mặt xấu xí của Mười Ngón, hai khuôn mặt trên người gã từ từ tan vỡ, hai cánh tay vô cùng mất cân đối vươn ra khỏi bả vai gã.

Những thứ kinh khủng vẫn chưa hết, toàn bộ khuôn mặt còn sót lại trên cơ thể Mười Ngón bắt đầu tan biến, càng ngày càng có nhiều thứ bắt đầu phát triển trên cơ thể gã.

Đám tay chân đó gần như quấn lấy gã thành một quả bóng máu thịt, trông vô cùng quái dị.

"Tao sẽ khắc khuôn mặt của mấy người chúng mày ở trên ngực, để chúng mày vĩnh viễn không được giải thoát!"

Khi cơ thể Mười Ngón phình to, ngọn lửa đen trong ngực gã gần như đã tắt, nhưng kể cả một chút hận ý còn sót lại đối với oán niệm vẫn sẽ tạo thành tổn thương vô cùng lớn.

Cho dù các cư dân của tòa nhà chết chóc tấn công như thế nào, cũng rất khó có thể làm tổn thương chỗ hiểm của Mười Ngón, nhưng chỉ cần bị gã đụng phải, linh hồn sẽ bị xé ra một mảnh lớn.

Điều tồi tệ hơn là khả năng hồi phục của Mười Ngón cực kỳ mạnh mẽ, gã đưa thẳng những mảnh linh hồn bị xé rách vào miệng để phục hồi thương tổn mà mình phải chịu.

"Ngăn gã lại!"

Tất cả những người hàng xóm đều tự phát bảo vệ Hàn Phi ở phía sau, đầu tiên Lý Tai và Khóc sử dụng năng lực của mình để ảnh hưởng đến Mười Ngón, nhưng giữa oán niệm và hận ý vẫn có khoảng cách, thiên phú của bọn họ rất khó có thể phát huy tác dụng đối với gã.

"Từ Cầm, cô đưa Hàn Phi về trước, tình trạng hiện tại của anh ấy rất tệ!"

Những người hàng xóm gần như đã dùng thân mình để mở đường cho Hàn Phi, có thể Mười Ngón đã sớm nhìn ra Hàn Phi mới là cốt lõi, bản thân cũng đặc biệt sinh ra thù hận đối với hắn.

Dù ở thế giới điện thờ hay thế giới tầng sâu, Hàn Phi đều đã phá hủy chuyện tốt của gã, nếu như chỉ có thể giết chết một người tại hiện trường, Mười Ngón nhất định sẽ lựa chọn Hàn Phi.

“Chiếm được thân thể của mày, nhất định có cơ hội đem về điện thờ!” Thân thể to lớn của Mười Ngón lao thẳng về phía Hàn Phi, gã giấu đi hận ý duy nhất còn sót lại trong một cánh tay nào đó của mình, chỉ cần gã toàn lực tấn công, oán niệm thông thường sẽ hồn phi phách tán, thậm chí ngay cả một đòn cũng không thể đỡ nổi.

Nhìn thấy Mười Ngón xông tới, Từ Cầm lập tức đẩy Hàn Phi ra, nguyền rủa ác độc nhất tuôn ra từ con dao ăn trên tay cô ấy.

"Tránh ra!"

Những cánh tay trên người Mười Ngón cuốn về phía Từ Cầm, trong đó cánh tay có chứa hận ý trực tiếp cầm dao ăn của cô ấy.

Nguyền rủa không thể lập tức làm thương tổn hận ý, Từ Cầm bị đập ngã xuống đất.

Huyết dịch ẩn chứa nguyền rủa khiến bờ môi Từ Cầm càng trở nên đỏ tươi, cô ấy nhìn chằm chằm vào cơ thể của Mười Ngón rồi đâm từng con dao ăn vào người.

"Tao rất muốn nếm thử hương vị của hận ý."

Nguyền rủa như một hoa văn kỳ quái nhất, dọc theo máu chảy, hiện ra khắp người Từ Cầm.

Khi con dao cuối cùng đâm vào, lý trí của Từ Cầm hoàn toàn bị nguyền rủa nhấn chìm, hàng trăm loại nguyền rủa khác nhau đan xen trên người cô ấy, lúc này Mười Ngón cũng không thể không quay đầu lại.

"Đưa Hàn Phi đi trước!"

Giọng nói của Từ Cầm vang lên trong cô nhi viện dưới lòng đất, những tiếng la hét của hàng xóm cũng không ngừng truyền vào tai, Hàn Phi đang đứng trong mưa máu, cô nhi viện bị nhuộm đỏ này rất giống với đêm màu máu trong ký ức, nhưng cũng có một chút khác biệt.

Trong đêm tuyệt vọng ấy, hắn chỉ có một mình và chỉ có thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

Nhưng vào đêm nay, còn có vô số người đang chờ hắn.

Tiếng cười điên cuồng vang lên trong đầu, khóe miệng Hàn Phi từ từ nhếch lên, trước kia hắn không biết tại sao lại giết chóc, nhưng hiện tại hắn đã biết ý nghĩa việc giết chóc của mình.

Ký ức màu máu giống như một con sóng, không ngừng nhấn chìm hắn, hắn dùng hết sức vùng vẫy, ngẫu nhiên tỉnh táo, nhìn thấy cơ thể Từ Cầm bị dao ăn xuyên qua, Huỳnh Long không quan tâm hồn phi phách tán xông lên phía trước, còn có Khóc coi tuyệt vọng là vũ khí.

"Đêm màu máu đó sẽ không bao giờ đến nữa."

Dưới tác động của rất nhiều ký ức màu máu và tuyệt vọng, Hàn Phi đã đưa ra một lựa chọn.

Tận sâu trong tâm trí, hồn ác đang liều mạng dốc sức nắm lấy xiềng xích ký ức đã ngầm hiểu, một chút hưng phấn hiện lên trong ánh mắt tràn đầy tà khí.

"Nếu như linh hồn của tất cả mọi người đều giống nhau, vậy thì tại sao lại bị trói buộc?"

Sau khi Hàn Phi ra hiệu, hồn ác buông lỏng tay đang nắm chặt xiềng xích ký ức.

Hồn thiện và ký ức thời thơ ấu ngay lập tức bị xiềng xích chấn động, tâm trí Hàn Phi biến thành một biển máu.

Tiếng cười đến mức tận cùng của điên cuồng từ trong đầu Hàn Phi truyền ra, bóng người đứng ở cô nhi viện màu máu nhìn về nơi nào đó, mặt người đó từ từ trở nên rõ ràng.

Cùng lúc đó, trên miệng Hàn Phi nở ra một nụ cười khoa trương, khi hắn mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt đã không còn thiện lương và ôn hòa, cũng không có đau đớn và tuyệt vọng.

Bình Luận (0)
Comment