Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 524 - Chương 524: Giới Hạn Của Con Người

Chương 524: Giới hạn của con người Chương 524: Giới hạn của con người

Trên bầu trời là những chùm pháo hoa màu đen, trước mặt là cơn mưa màu đỏ.

Oán niệm và hận ý điên cuồng chiến đấu với nhau, thế giới dường như bị chia cắt và rung chuyển liên tục khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống mặt đất xuyên qua cành lá, như thể sẽ biến mất vào bóng tối bất cứ lúc nào.

Nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lãnh đạm, những hạt máu rơi xuống trán, từng giọt từng giọt trên nền nhà nứt nẻ của cô nhi viện.

Hàn Phi chậm rãi cười lên, tất cả thanh âm, vào lúc này đều có vẻ huyên náo.

Hắn nhìn cô nhi viện nhuốm máu, nhìn những con quỷ chết vì người sống kia, từ từ đưa tay trái của mình ra.

Đầu ngón tay cắt qua da thịt, ngón tay xuyên vào bên trong, Hàn Phi nhìn dòng máu ấm áp chảy ra, ý cười trên mặt càng ngày càng rõ.

"Hàn Phi! Mau lại đây!"

"Quản lý tòa nhà? Tôi đưa cậu đi trước!"

"Đừng ở đó!"

Từng giọng nói một truyền vào tai, nhưng Hàn Phi không nghe thấy gì hết, bên tai hắn chỉ có tiếng cười của chính mình.

Ngón tay dùng sức, máu chảy vào trong quỷ văn, hai mắt của quỷ mèo Cửu Mệnh mở ra, lộ ra vẻ gớm ghiếc hoàn toàn khác với lúc trước.

Những giọt máu vương vãi, con trăn khổng lồ ẩn mình trong bóng tối đã chui vào quỷ văn, khi cơ thể nó hòa vào với quỷ văn màu đỏ như máu, một hư ảnh con trăn khổng lồ với vảy máu xuất hiện sau lưng Hàn Phi.

Nhìn cột máu đang không ngừng giảm xuống, Hàn Phi cười càng ngày càng vui vẻ, nụ cười khoa trương kia gần như muốn xé rách khóe miệng của hắn.

Những người hàng xóm khác trong cô nhi viện phát hiện ra sự khác thường của Hàn Phi, bọn họ muốn đến gần, nhưng theo bản năng lại cảm thấy nguy hiểm.

Người đứng trước mặt dường như không phải Hàn Phi.

Ngón tay đâm vào lồng ngực, lượng máu của Hàn Phi giảm xuống nhanh chóng.

Còn lại 80%, còn lại 50%, còn lại 30%!

Mãi cho đến khi lượng máu chỉ còn lại 5%, Hàn Phi mới rút ngón tay ra khỏi lồng ngực.

Thiên phú của đồ tể nửa đêm bị kích hoạt, các thuộc tính đều tăng mạnh, lượng máu càng ít, tốc độ càng nhanh.

Nhìn ngón tay nhuốm máu của mình, Hàn Phi vẫn đứng đó, hắn đứng chờ máu nhỏ xuống từng chút từng chút một.

Sau đó, dùng bàn tay đẫm máu tươi đó nắm chặt lấy dao tái sinh!

Giọt máu trượt xuống cán dao đồ tể, vô số giọng nói phát ra từ trong dao tái sinh, tất cả nhân tính đều đang chống cự, lưỡi dao đang run rẩy, nó muốn thoát khỏi tay Hàn Phi, nhưng cho dù có làm thế nào cũng đều không thể thoát ra.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cán dao đang run rẩy, Hàn Phi không mảy may đoái hoài, mỉm cười, bàn tay đẫm máu tươi của hắn vung mạnh dao xuống dưới.

Lưỡi dao cấu thành từ vô số nhân tính bị ngập trong máu, tất cả tốt đẹp toàn bộ bị nhuộm đỏ, lưỡi dao sáng chói vô song đó vậy mà giờ đây lại đang rỉ máu!

Ánh sáng dao ấm áp đã sớm biến mất, trên lưỡi dao cấu thành bởi nhân tính và tốt đẹp, xuất hiện hết linh hồn này đến linh hồn khác đang gào thét, tất cả những lệ quỷ bị dao tái sinh giết toàn bộ đều xuất hiện.

Một con bướm xanh có hoa văn cổ quái muốn bay ra khỏi lưỡi dao, nhưng lại bị Hàn Phi một tay nghiền vụn.

Bụi mộng trong cánh bướm rơi xuống trên người lệ quỷ, dao tái sinh đã hoàn toàn biến thành màu máu đỏ, ánh sáng chói mắt của con dao dường như có thể chặt đứt mọi bất công và tội lỗi trên thế giới này.

Lưỡi dao ấn xuống, ánh mắt Hàn Phi di chuyển trong cô nhi viện, cuối cùng rơi xuống trên người Mười Ngón.

Năng lực giám định nghệ thuật mỗi ngày ba lần đã sử dụng hết, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt sau lưng Mười Ngón, hắn lùi lại nửa bước, hai tay cầm dao.

"Tăng tốc."

Hàn Phi sử dụng năng lực chủ động ngôn linh lên chính mình, nguyền rủa chết chóc bò khắp trên người hắn, giống như những sợi xích màu đen đang siết chặt da thịt hắn.

"Tăng tốc."

Những nguyền rủa dày đặc lan ra khắp cơ thể, nhưng hắn dường như không quan tâm chút nào, nụ cười trên mặt càng ngày càng điên cuồng.

"Tăng tốc."

Quỷ văn và nguyền rủa trộn lẫn vào với nhau, những nguyền rủa ngôn linh mang theo tử ý khắc sâu vào cơ thể hắn, có thể nhìn thấy rõ dưới lớp da của hắn toàn bộ đều là những dòng chữ nguyền rủa.

"Tăng tốc!"

Lần thứ tư sử dụng năng lực ngôn linh, làn da Hàn Phi đã nứt ra, hư ảnh con trăn khổng lồ sau lưng hắn cũng bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Cảm giác đau đớn khôn tả chạy dọc khắp cơ thể, Hàn Phi đợi đến khi lượng máu giảm xuống chỉ còn ba điểm, bắt đầu cười một cách cuồng loạn.

"Tăng tốc!"

Quỷ văn và nguyền rủa gần như đồng thời sắp sụp đổ, nhưng đúng vào lúc này, Hàn Phi hai tay cầm dao đi về phía Mười Ngón.

Người sống đi về phía hận ý, trong mắt không có một sự sợ hãi nào, ngược lại trên mặt còn tràn đầy sự điên cuồng.

Bước chân nhấc lên, ngay lúc vừa đặt xuống, Hàn Phi đã vọt tới chỗ Mười Ngón!

Tất cả mọi người xung quanh đều chưa kịp phản ứng lại, bao gồm cả Mười Ngón đang chiến đấu với Từ Cầm, gã đang chiếm thế thượng phong, cũng nhận ra sự khác thường của Hàn Phi, gã rõ ràng đã kiểm soát được mọi chuyện tại hiện trường, nhưng chờ khi gã nhận ra thì Hàn Phi đã xuất hiện ngay sau lưng.

Khuôn mặt phía sau lưng lộ ra vẻ khiếp sợ, gã thậm chí còn không kịp dùng hận ý ngăn cản, trong hai mắt đã chỉ còn lại một vùng màu máu!

Khoảnh khắc đó, dường như máu đã bao trùm lấy gã.

Ánh sáng chói mắt của con dao xuyên thẳng vào mặt Mười Ngón, chém vụn trái tim hận ý đang ẩn nấp của gã.

Mười Ngón mãi cho đến khi cảm thấy hạt giống của ngọn lửa màu đen bị đâm vỡ, mới biết rõ chuyện gì đang xảy ra, mở mắt ra, trong màn đêm đỏ như máu chỉ có thân ảnh của một người.

Trong đôi đồng tử của gã phản chiếu một người, nhưng gã đã không còn thời gian để ghi nhớ người đó nữa.

Tất cả vong hồn đang gào thét đều chui vào trong cơ thể Mười Ngón, cơ thể khổng lồ cấu thành từ vô số khuôn mặt và sát ý sụp đổ ầm ầm.

Mặt đất rung lên, tất cả thanh âm đều biến mất vào lúc này, những đôi mắt nhìn lên Hàn Phi từ trên người Mười Ngón.

Người sống đứng trên linh hồn của hận ý, hắn cười một cách điên cuồng, như thể đang chế giễu thế giới bị bao trùm trong đêm đen này.

“Quản lý?” Huỳnh Long muốn đến gần, nhưng bị Lý Tai ngăn lại.

“Đừng tới đó vội, trạng thái anh ấy có gì đó không đúng!” Trong mắt Lý Tai cũng vô cùng chấn kinh, anh ta thực sự không thể ngờ được người giết chết Mười Ngón vậy mà lại là Hàn Phi!

Những người hàng xóm đã tụ tập đến xung quanh, nhưng lại không thể tiếp cận một cách tùy tiện, khi mọi người đang chú ý đến Hàn Phi, phía bên kia của cô nhi viện dưới tầng hầm, Từ Cầm đã mở ra bản thể trăm loại nguyền rủa, leo ra khỏi đống đổ nát.

Hàng trăm loại nguyền rủa khác nhau vây xung quanh cơ thể cô, trong mắt cô sớm đã mất đi lý trí, mỗi một loại nguyền rủa đều đang hành hạ, mỗi một loại nguyền rủa đều mang đến oán niệm và hận thù!

Một cảm giác áp bức khổng lồ ập đến, Khóc đứng ở phía sau cùng của đồng đội nhanh chóng kéo áo của Lý Tai và Huỳnh Long.

Khi Lý Tai quay đầu lại, cũng giật bắn người: "Làm sao bây giờ? Hai chúng ta đều không thể đánh lại!"

Trên cơ thể của Từ Cầm bị dao ăn đâm vào, cô ấy không phân địch bạn, dường như ý nghĩa tồn tại chính là nuốt chửng càng nhiều nguyền rủa càng tốt, sau đó lại đem những nguyền rủa đó phát tán ra bên ngoài.

Những người hàng xóm thử ngăn cản, nhưng mọi người cũng đều đang bị thương, bây giờ bọn họ chỉ có thể cố gắng giữ cho Từ Cầm không đến gần Hàn Phi.

Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của bọn họ là, Từ Cầm ngay cả khi đã mất đi lý trí, vẫn chỉ độc sủng Hàn Phi, cô mang theo vô số nguyền rủa đi về phía hắn đang chỉ còn ba giọt máu.

Nhìn tổng thể nguyền rủa đang tới gần, nụ cười trên mặt Hàn Phi càng trở nên điên cuồng hơn, hắn cầm theo con dao tái sinh trong tay đi về phía đối phương.

Một bước, hai bước, khi hắn bước ra bước thứ ba, cơ thể như bị thứ gì đó trói chặt.

Nụ cười trên mặt hắn dần dần khép lại, trong mắt dường như có những cảm xúc khác nhau đang thay đổi nhanh chóng.

Hàn Phi dừng chân lại, nhưng Từ Cầm thì không.

Hàng trăm loại nguyền rủa đang ập đến bất cứ lúc nào, Hàn Phi cũng cố gắng nâng dao lên hết lần này đến lần khác.

Con dao màu đỏ như máu dường như đã trở thành tâm điểm tranh đoạt của hai bên, màu máu trên lưỡi dao dần dần biến mất, sau khi sát ý biến mất, những cánh tay mang theo thiện ý và chúc phúc vươn ra từ trong dao tái sinh, cùng nhau giữ chặt lấy tay của Hàn Phi.

Tay cầm dao không thể giơ lên, nụ cười trên mặt Hàn Phi cũng dần dần phai nhạt, sau một hồi giằng co, nụ cười trên mặt hắn đã biến mất hoàn toàn, cả người ngã sang một bên.

Một cái bóng đen kịt xuất hiện từ sau lưng Hàn Phi, con trăn khổng lồ màu đen cơ thể đã thu nhỏ lại một vòng tròn và những người đồng hành trong dao tái sinh đã cùng nhau hỗ trợ giữ chân hắn.

Đêm màu máu khác nhau, cũng sẽ có kết quả khác nhau.

Ánh mắt Hàn Phi từ từ trở lại bình thường, hắn sẽ cảm thấy sợ hãi, cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cho dù có gặp phải chuyện gì, trong mắt hắn đều mang theo sự dịu dàng và lương thiện, còn có hy vọng không bao giờ thay đổi.

Từ trong ô vật phẩm lấy ra một quả tim lợn, đưa vào trong miệng ngấu nghiến, khi Hàn Phi ngẩng đầu lên thì Từ Cầm đã đi đến bên cạnh hắn.

Hàng trăm loại nguyền rủa khác nhau, bất kể loại nào cũng đều là vũ khí giết người sắc bén, nhưng Hàn Phi không hề cảm thấy sợ hãi.

Những nguyền rủa đó khi Hàn Phi đến gần, cũng rất không tình nguyện mà tránh ra.

Trên mặt Từ Cầm lộ ra biểu cảm giày vò đau đớn, cô đang cố gắng hết sức để kiềm chế những nguyền rủa đó.

Cô hoàn toàn không thể lấy lại lý trí, chỉ là tuyệt đối không muốn nguyền rủa của mình làm tổn thương đến người trước mặt.

Đều là xuất phát từ tín nhiệm, Hàn Phi đưa tay nắm lấy con dao ăn trước ngực Từ Cầm.

Cán dao được bọc bởi da người, trong con dao này có chứa một số kí ức của hai người.

Từ từ rút con dao ăn ra, trong mắt Hàn Phi tràn đầy áy náy, hắn đứng trong hàng trăm nguyền rủa, từng bước từng bước giúp Từ Cầm lấy lại lý trí, chuyện như vậy cũng chỉ có hắn mới có thể làm được.

Sau khi rút con dao ăn cuối cùng ra, Từ Cầm trở nên vô cùng yếu ớt, Hàn Phi lại nhanh chóng lấy trong ô vật phẩm ra món thịt đã chuẩn bị sẵn.

Hắn và Từ Cầm ngồi trên thi thể của Mười Ngón, cùng nhau ăn hết số thịt được cất trong ô vật phẩm.

Những người hàng xóm nhìn hai người bọn họ đang từ từ hồi phục, cũng không đến làm phiền.

“Thịt đó ngon đến vậy sao?” Trong lòng Khóc có hơi khó hiểu một chút.

“Thịt có ngon hay không, còn phụ thuộc vào người ăn cùng.” Lý Tai lắc lắc đầu: “Em còn quá nhỏ, không hiểu được đâu.”

"Đôi khi em cũng cảm thấy cô đơn, nhưng khi em đứng cạnh Ứng Nguyệt, sự cô đơn này sẽ giảm bớt đi một chút, có phải là như vậy không?" Khóc muốn biết đáp án, nhưng Lý Tai sau khi thấy Khóc và Ứng Nguyệt chơi rất thân với nhau, lại hóa thân thành một shotgun.

"Chuyện của tòa nhà số 1 các em cứ hỏi anh làm gì? Anh ghét nhất là kết thúc hạnh phúc tốt đẹp đấy." Lý Tai trừng mắt với Khóc một cái: "Tuổi của hai đứa cộng lại với nhau còn chưa đến hai mươi tuổi, sau này không được chơi cùng nhau nữa biết chưa? Nếu con trai mà suốt ngày chơi với con gái, thì sẽ biến thành con gái đấy, hiểu không?"

Huỳnh Long đẩy Lý Tai sang một bên, anh đi tới trước mặt Hàn Phi: "Quản lý, bây giờ anh ổn không? Vừa rồi khí chất trên người anh hình như đã hoàn toàn thay đổi, giống như là một người khác..."

“Thật khó nói rõ ràng, chờ sau khi tôi và Từ Cầm khôi phục được một chút thể lực, chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi.” Hàn Phi biết Huỳnh Long cũng là lo lắng cho mình, nhưng có những lời hắn không có cách nào nói ra.

Khi những người hàng xóm giao đấu với Mười Ngón, cô nhi viện màu máu trong tâm trí Hàn Phi không biết đã bị cái gì kích thích, điên cuồng muốn chiếm giữ tâm trí của hắn, nhuộm đỏ tất cả ký ức.

Hàn Phi cũng chật vật chống cự, nhưng bởi vì cục diện giao đấu đang rất không lạc quan đối với bọn hắn, cho nên hắn dứt khoát liên thủ với hồn ác, muốn đem tiếng cười điên cuồng thả ra.

So với việc bị Mười Ngón giết chết, thà để tiếng cười điên cuồng chiếm giữ cơ thể vẫn tốt hơn.

Hàn Phi mang theo suy nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn là đã đánh giá quá thấp tiếng cười đó.

Tiếng cười điên cuồng vừa rồi căn bản không hề rời khỏi cô nhi viện màu máu, sau khi sợi dây ký ức được nới lỏng, cô nhi viện màu máu hiện lên trong tâm trí, tiếng cười điên cuồng trong cô nhi viện chỉ nhìn Hàn Phi một cái, ánh mắt của bọn họ hình như đồng hóa với nhau.

Nói cách khác, Hàn Phi hiện tại vẫn còn chưa thể chống lại một ánh mắt của tiếng cười điên cuồng.

Khi ý thức Hàn Phi bị mất đi, là tiếng cười điên cuồng tiếp quản thân thể của hắn, thông thường mà nói khả năng hắn muốn lấy lại thân thể của mình là rất thấp, may mà những người đồng hành trong dao tái sinh đã kiên định đứng về phía hắn.

Mọi người cùng nhau áp chế ánh mắt của tiếng cười điên cuồng, tàn hồn thiện ác cũng bắt đầu kéo sợi xích ký ức, kéo cô nhi viện màu máu vào sâu trong tâm trí một lần nữa.

"Dao tái sinh bây giờ là đạo cụ quan trọng nhất của mình, nó không chỉ có thể giúp mình giết kẻ địch, còn có thể giúp mình áp chế tiếng cười điên cuồng, mình nhất định phải cố gắng hết sức để củng cố con dao này, để ngày càng có nhiều người sẵn sàng đồng hành với mình hơn!"

Sau khi chia sẻ lượng lớn thịt với Từ Cầm, Hàn Phi cuối cùng đã có thể cử động cơ thể bình thường.

Một số người hàng xóm bắt đầu xử lý những món đồ khác nhau do Mười Ngón để lại, bao gồm cả việc tìm lại những thứ gã lấy trộm từ bách hóa thương mại, còn có những hạt giống của ngọn lửa màu đen của hận ý...v...v...

Huỳnh Long thì cõng Hàn Phi vào sâu trong cô nhi viện, bọn họ đẩy cửa một căn phòng nào đó ra, đi qua những phòng các tông cũ nát, đến phía trong cùng.

"Căn phòng trắng đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, những người trong cô nhi viện có lẽ đều bị con búp bê giết chết hết rồi?" Hàn Phi gọi vài tiếng, nhưng không có ai trả lời, hắn bảo Huỳnh Long mở căn phòng đỏ lên, bên trong không có gì hết.

"Đứa trẻ kia bỏ chạy rồi?"

Để đề phòng bị lừa, Hàn Phi không dám lưu lại dưới tầng hầm, chờ sau khi những người hàng xóm phân giải xong Mười Ngón, lập tức trở về trên mặt đất.

Mùi hôi thối quen thuộc xộc vào mũi, bên trong cô nhi viện âm u khắp nơi đều là vết máu, ở trung tâm của những vết máu kia có một con búp bê đã lớn đang đứng.

“Em vẫn chọn đi ra ngoài.” Con búp bê quay đầu nhìn Hàn Phi, dưới lớp áo khoác của con búp bê là một đứa trẻ gầy gò, trông giống hệt cậu bé trong bức ảnh của Mèo Lưu Ly.

Sau khi lột sạch lớp da của con búp bê, cậu bé bước ra bên ngoài, trên chân nó là đôi giày trắng không thể bị máu tươi nhuộm đỏ, trên người là một chiếc áo màu trắng có viết số 024.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ thông thường rank E - cô nhi viện màu trắng, thành công thắp sáng tòa nhà đặc biệt trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."

"Bạn đã tìm thấy linh hồn trong trắng trong sâu thẳm của tòa nhà tăm tối này, bạn sẽ có được tình bạn và sự giúp đỡ của cậu ấy, mức độ thân thiện của số 024: +10!"

"Mỗi khi hoàn thành một trò chơi trong cô nhi viện, độ thân thiện sẽ được cộng thêm ba điểm!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bởi vì bạn đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ rank E cô nhi viện màu trắng, được nhận thêm phần thưởng —— Tòa nhà đặc biệt cô nhi viện màu trắng."

Bình Luận (0)
Comment