Sau bách hóa thương mại, Hàn Phi lại đạt được một tòa nhà đặc biệt —— Cô nhi viện màu trắng.
Tòa nhà này có chức năng gì đặc biệt, Hàn Phi hiện tại cũng không rõ, hiện tại hắn cũng không quan tâm đến việc thăm dò, dù sao đây vẫn là trên địa bàn của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Huỳnh Long cõng Hàn Phi đến gần đứa trẻ kia, những người hàng xóm cũng cùng đi đến, một nhóm người lớn tốt bụng và đáng yêu vây quanh đứa trẻ ở giữa.
"Hãy đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa em đi xem thế giới bên ngoài."
Hàn Phi nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt, đối phương đại diện cho sự ngây thơ và đơn thuần của giày trắng nhỏ, cũng có thể nói là một phần của giày trắng.
Cậu bé ôm chặt lồng ngực của mình, trái tim màu trắng giấu trong con búp bê đã bị nhuộm đỏ hoàn toàn, nó tái sinh trên thi thể tất cả tạp niệm.
“Những người xấu đó muốn bồi dưỡng em trở thành người kế tiếp anh, nhưng bọn họ đã định sẵn sẽ thất bại, bởi vì em là độc nhất vô nhị, em có nhân cách đặc biệt của riêng mình, em chính là em.” Hàn Phi đưa tay về phía đứa trẻ: “Để anh giúp em tìm lại chính mình."
Độ thân thiện của cô nhi số 024 và Hàn Phi tương đối cao, sau khi do dự một chút liền nắm lấy tay hắn.
Ngay lúc đó, Hàn Phi cũng sử dụng chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, hắn không cảm thấy một chút ác ý nào trên người đứa trẻ, mà chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi về quá khứ và sự hoang mang về tương lai, linh hồn của cậu bé trong trắng không tì vết, đây quả là một điều khó tin trong thế giới tầng sâu.
"Chuẩn bị rời đi thôi."
Cô nhi viện màu trắng đã trở thành một đống đổ nát, Hàn Phi dự định đợi sau khi chiếm được bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ rồi mới quay lại xây dựng lại nó.
Sự xuất hiện của tòa nhà đặc biệt này đã lấp đầy khoảng trống trong cư xá của Hàn Phi
Không tiếp tục ở lại nữa, những người hàng xóm mang theo Hàn Phi đang bị thương nặng và số 024, chạy nhanh về phía nơi có bách hóa thương mại.
Sau khi bọn họ rời khỏi cô nhi viện, Hàn Phi, người đã trở thành chủ nhân mới của cô nhi viện màu trắng cảm thấy điều gì đó, hắn quay đầu lại nhìn trung tâm đổ nát của cô nhi viện.
Trên bức tranh ở bức tường lớn đổ nát, những sợi dây sinh mệnh còn sót lại nhúng trong máu trên mặt đất từ từ tụ lại, bọn chúng vẽ nên hình dáng của một người đàn ông trên mặt đất nứt nẻ.
Người đàn ông đó đang xách một thùng sơn đầy máu tươi và âm khí, ánh mắt anh ta và Hàn Phi va chạm với nhau.
Miệng mở ra, người thợ sơn dường như đã nói gì đó, anh ta đưa tay vẽ ra một cửa sổ trên bức tường nứt nẻ, ngoài cửa sổ là một khung cảnh tuyệt đẹp, có trời xanh, có cỏ, có động vật nhỏ đang chạy, còn có một cậu bé biết mỉm cười.
Người thợ sơn không đuổi theo, Hàn Phi cũng không dám dừng lại, nhanh chóng chạy trốn trở lại bách hóa thương mại.
Khi bọn họ bước vào bách hóa thương mại, Gương Thần và Trang Văn cùng lúc xuất hiện, kế hoạch không kịp thay đổi, hai vị ác quỷ hận ý còn chưa kịp ra tay, Mười Ngón đã bị chém chết rồi.
"Các cậu đã làm được điều này bằng cách nào? Mười Ngón đã ăn trộm món hàng quan trọng nhất trong trung tâm thương mại, còn có ngọn lửa màu đen của hận ý, các cậu làm sao có thế giết chết được gã vậy?" Gương Thần mặt tràn đầy kinh ngạc, những người hàng xóm cũng không biết phải giải thích như thế nào, tất cả chỉ nhìn về phía Hàn Phi và Từ Cầm.
“Mười Ngón bị hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ vây giữ, nên chúng tôi đã nhặt được món hời.” Hàn Phi rất khiêm tốn, vừa rồi giết chết Mười Ngón không phải là hắn, mà là tiếng cười điên cuồng.
Tên điên đó không rời khỏi cô nhi viện màu máu, chỉ thao túng cơ thể của Hàn Phi, mà đã tấn công đến gần giới hạn của cơ thể con người.
Hàn Phi cũng học hỏi được rất nhiều thứ thông qua một loạt các thao túng của tiếng cười điên cuồng.
Ví dụ như hạ thấp lượng máu để đổi lấy thuộc tính tăng đột biến, lợi dụng ngôn linh nguyền rủa năm lần cường hóa bản thân, cộng thêm thưởng thức nghệ thuật có thể nhìn thấu điểm yếu và dao tái sinh giết chết mọi tội lỗi, Hàn Phi đã có thể gây ra mối đe dọa đối với oán niệm cấp cao.
Có điều chỉ là gây ra mối đe dọa, hắn cần một người có thể trực diện kiềm chế đối thủ, bởi vì hắn chỉ có một cơ hội để xuất dao, nếu như không thể trực tiếp giết chết đối phương, vậy thì hắn chỉ cần bị chạm nhẹ một cái là cũng đã hồn phi phách tán rồi.
Cách đánh của tiếng cười điên cuồng là dựa trên sự tự tin tuyệt đối và điên cuồng, dùng ba giọt máu để phát động một cước, cho dù là người bình thường có thể nghĩ ra điều này cũng không bao giờ dám tùy tiện sử dụng.
"Các cậu còn đem trái tim hận ý của Mười Ngón trở về à? Đây đúng là một thứ đồ tốt!" Gương Thần đào ra một trái tim màu đen từ trong thi thể đang dần thối rữa của Mười Ngón, trái tim đó đã vỡ thành nhiều mảnh, ông ấy cũng phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ghép chúng lại với nhau.
Khi các mảnh vỡ màu đen sát lại gần nhau, một ngọn lửa màu đen yếu ớt bốc cháy bên trong các mảnh vỡ.
"Ngọn lửa màu đen của chút hận ý cuối cùng này đang đốt cháy trái tim của Mười Ngón, sau khi trái tim của gã bị đốt cháy hoàn toàn, nó mới được coi là hồn phi phách tán." Gương Thần đưa ngọn lửa màu đen cho Trang Văn: "Đây là một thứ đồ tốt, cô cách hận ý thực sự chỉ còn kém một chút, ngọn lửa màu đen này có lẽ sẽ giúp được cô."
Trang Văn lột xác hận ý thất bại biến thành một con quái vật mất đi lý trí, sau đó Hàn Phi đã sử dụng nguyện vọng của nhiệm vụ kế thừa điện thờ giúp cô ấy phục hồi, thực lực của cô đã đạt đến đỉnh điểm bên dưới của hận ý.
Ngọn lửa màu đen do hận ý để lại tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải ai cũng có thể sử dụng, nếu như thực lực chênh lệch quá lớn, nói không chừng ngược lại còn bị Mười Ngón ảnh hưởng.
Tất cả mọi người đều đồng ý để cho Trang Văn sử dụng, cô cũng không khách sáo, trực tiếp nghiền vụn trái tim màu đen của Mười Ngón, chờ khi ngọn lửa màu đen đó bùng cháy mãnh liệt nhất, liền một hơi nuốt xuống.
"Chúng ta đừng làm phiền cô ấy nữa."
Mọi người đưa thi thể còn lại của Mười Ngón vào nhà kho dưới tầng hầm, sau khi ngọn lửa màu đen bị đoạt mất, thi thể gã bắt đầu nhanh chóng thối rữa biến mất, tuyệt vọng trên cơ thể của gã bị Khóc lấy mất, âm khí còn sót lại thì bị mọi người phân chia làm thức ăn, Gương Thần cũng tìm thấy một số món đồ bị mất của bách hóa thương mại trên thi thể đó.
“Hàn Phi, đây chính là những món đồ quan trọng nhất của bách hóa thương mại, cậu xem xem có thể dùng được cái nào không.” Gương Thần lấy ra những món hàng dính đầy máu đặt trước mặt Hàn Phi, hắn sử dụng chức năng giám định của hệ thống, chạm vào từng cái một.
"Áo khoác dục vọng (Vật phẩm đặc biệt rank E): Đây là chiếc áo được dệt nên từ tham dục của thế gian, sau khi khoác lên mình chiếc áo khoác dục vọng, mọi ánh mắt nhìn vào bạn đều sẽ bị dục vọng chi phối, sẽ không còn có thể nhìn thấu cơ thể của bạn."
"Nước mắt chú hề (Vật phẩm đặc biệt rank E): Một trong những đạo cụ chuyển nghề nghiệp ẩn chú hề cười điên cuồng, có thể sử dụng trong bản đồ ẩn Thất Lạc Viên, kích hoạt nhiệm vụ chuyển nghề của nghề nghiệp này."
"Hóa đơn bách hóa thương mại (mặt hàng độc quyền rank E): Chỉ dành cho người quản lý của tòa nhà đặc biệt bách hóa thương mại, tất cả tiếc nuối, oán niệm và hận ý bị biến thành hàng hóa đều sẽ xuất hiện trong hóa đơn, chạm vào tên có thể mơ hồ cảm nhận được vị trí của bọn họ. Chú ý! Quyển hóa đơn này chính là sợi dây gắn bó giữa người quản lý bách hóa thương mại và tất cả các hàng hóa, hãy nhớ kĩ đừng để mất nó."
"Thịt yêu thích của không thể nhắc đến (nguyên liệu rank D): ????"
Sau khi nhìn thấy bốn món đồ trên mặt đất, Hàn Phi cảm thấy mình đã phát tài, lần này giết chết Mười Ngón đối với hắn có phải trả giá lớn hơn nữa cũng xứng đáng.
"Áo khoác dục vọng có thể để Tiểu Bát sử dụng, cô bé có lẽ sẽ có thể rời khỏi cư xá Hạnh Phúc. Mình sắp level 20 rồi, đến lúc đó có thể thử mở khóa một nghề nghiệp ẩn mới, chú hề cười điên cuồng này cảm giác cũng không tồi, ít nhất là đáng tin cậy hơn Côi Phu một chút."
Đưa tay mở quyển hóa đơn ra, Hàn Phi thấy trên đó có tên của Khóc và váy đỏ, hắn khẽ chạm vào tên của váy đỏ, mơ hồ cảm thấy đối phương đang ở trong khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
"Không xảy ra chuyện là tốt rồi."
Cuối cùng, Hàn Phi nhìn đến miếng thịt kỳ lạ, nói là thịt, nhưng cảm giác gần giống như một cục đá vậy.
“Đây chính là nguyên liệu rank D?” Hàn Phi không biết miếng thịt đó để làm gì, chỉ có thể giữ lại trước đã.
Sau khi cất đi tất cả các đồ vật, Hàn Phi nhìn sang vị trí những người hàng xóm.
Mọi người siêng năng tiết kiệm, cũng tiến hành chạy CD-ROM đến tận cuối cùng, tàn hồn của Mười Ngón đã tiêu tan, đến tro cũng không còn nữa rồi.
"Các cậu tốt nhất nên nhanh chóng quay lại tòa nhà chết chóc, khí tức trên cơ thể của đứa trẻ này rất bất thường, ở bên ngoài sương mù quá lâu, nói không chừng có thể thu hút những thứ không tốt đến." Gương Thần nhắc nhở: "Nói đến chuyện này, sao cậu đi đến đâu cũng có thể nhặt được người về nhà vậy?"
"Cậu bé này là một phần cảm xúc của một hận ý trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, tôi muốn dùng cậu ấy làm cầu nối để từ từ giao tiếp với hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."
“Đừng ôm quá nhiều hy vọng, trong nội tâm mỗi hận ý đều ẩn chứa một nỗi hận khắc cốt ghi tâm, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ dễ dàng bị lung lay đâu.” Gương Thần nhìn chằm chằm vào số 024 rất lâu, cán cân trong mắt trái của ông khẽ đung đưa, như thể đang đo giá trị của linh hồn số 024 vậy.
“Tôi sẽ chú ý.” Hàn Phi lại cùng Gương Thần trao đổi một hồi lâu, lúc hắn chuẩn bị rời đi, một luồng khí tức cực kỳ khủng bố đột nhiên từ trên đỉnh đầu bách hóa thương mại truyền đến, hắn với tư cách là chủ nhân của bách hóa thương mại, ngay lập tức phát giác ra bất thường.
Tất cả mọi người cùng nhau bước ra khỏi bách hóa thương mại, ngẩng đầu nhìn lên, Trang Văn đang đứng trên nóc bách hóa.
Có vẻ như lo lắng không kiểm soát được ngọn lửa màu đen sẽ phá hủy bách hóa thương mại, Trang Văn đã chọn hoàn thành bước đột phá cuối cùng trên đỉnh của tòa nhà.
Một tiếng hét chói tai phát ra từ trong ngọn lửa, Trang Văn ném tất cả những mảnh vụn ký ức vào trong ngọn lửa màu đen.
Lấy oán niệm và hận thù làm nhiên liệu, ngọn lửa màu đen đó bốc ra từ trái tim của Trang Văn, lập tức bùng cháy lên.
Sát ý của Mười Ngón và tử ý của tòa nhà chết chóc đan xen với nhau, dưới làn da của Trang Văn hiện lên những đoạn nguyền rủa chết chóc, tất cả ký ức, mọi thứ trong quá khứ, toàn bộ đều thiêu rụi trong ngọn lửa màu đen đó.
Hồn thể của Trang Văn cũng đang thay đổi nhanh chóng, như có thể bị ngọn lửa màu đen nhấn chìm bất cứ lúc nào.
Trong thành phố vĩnh viễn chìm trong đêm đen, ngọn lửa màu đen trên người của Trang Văn dường như là một phần của bầu trời đêm, cô vùng vẫy gào thét trong ngọn lửa đó, cảm nhận những đau khổ và tuyệt vọng nhất, nhưng cô không lựa chọn cúi đầu.
Tiếng thét khiến người ra sởn da gà xuyên qua màn đêm vĩnh hằng, oán niệm trong lòng Trang Văn hoàn toàn hóa thành hận ý, trái tim lạnh giá của cô lại bắt đầu đập loạn nhịp một lần nữa.
Ngọn lửa màu đen đang bùng cháy xung quanh từng chút một bị rút lui theo nhịp đập của trái tim, nó chỉ bùng cháy trong trái tim của Trang Văn.
Những cảnh tượng quá khứ bi thương bị xé nát, hận ý vô bờ bến như một con dao sắc bén đâm vào số phận.
Thân thể linh hồn bị thiêu đốt bắt đầu tái sinh, khí tức tỏa ra từ cơ thể Trang Văn đã hoàn toàn khác với lúc trước.
Cô nhìn vào tận cùng đêm đen, sau đó nhảy xuống từ trên cao.
Lửa đen lập tức lan ra toàn thân, ngọn lửa vừa chứa sát ý mãnh liệt, vừa có tử ý vô hạn, còn mang theo vô số nguyền rủa chết chóc.
"Bùm!"
Rơi xuống dưới đất, lửa đen tiêu tan, Trang Văn thu lại khí tức đứng ở trước mặt những người hàng xóm.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Độ thân thiện của hận ý Trang Văn: +10! Chúc mừng bạn đã có được tình bạn của hận ý đầu tiên!"
Sau khi nuốt chửng ngọn lửa màu đen của Mười Ngón, Trang Văn trở thành hận ý thực sự, do các nguyên nhân khác nhau, cô ấy dường như còn mạnh hơn những hận ý thông thường.
Những người hàng xóm không ai dám đến gần Trang Văn, lúc này cô ấy mang đến cho họ cảm giác vô cùng nguy hiểm, dường như chỉ cần họ đến gần thì có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Phi là người đầu tiên bước tới, hắn nhìn Trang Văn đang từ từ mở mắt, chào hỏi cô như thường lệ.
Hận ý thu lại trong ngọn lửa màu đen, Trang Văn cố gắng hết sức để áp chế hận của mình, nhưng những người xung quanh vẫn có thể cảm nhận được áp lực đáng sợ đó.
Bây giờ cuối cùng Hàn Phi cũng hiểu được tại sao khi một hận ý xâm nhập vào khu vực khác, thì hận ý ở khu vực đó sẽ lập tức phát giác ra, những khí tức trên người hận ý căn bản không thể thu lại, mối hận đó mạnh mẽ đến mức cách biệt rất xa vẫn có thể cảm nhận được.
“Khu vực tòa nhà chết chóc cuối cùng cũng có thêm một hận ý mới.” Hàn Phi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, là người quản lý do cư dân tòa nhà chết chóc bầu ra, hắn biết rất rõ cục diện trước đây của tòa nhà chết chóc nguy hiểm như thế nào.
Gương Thần chỉ có thể phát huy thực lực hận ý của mình khi ở trong trung tâm thương mại, khu vực tòa nhà chết chóc một hận ý thực sự cũng không có, nếu như ba hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ cưỡng chế đột nhập, thì oán niệm trong tòa nhà chết chóc căn bản không thể ngăn cản.
"Chúng ta chuẩn bị đi thôi."
Hàn Phi dẫn đầu đám đông đi về phía khu vực tòa nhà chết chóc, khi đi ngang qua khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, hắn đưa chiếc áo khoác dục vọng cho Trang Văn, để cô mặc vào rồi thử đi vào khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
Sau vài lần thử đi thử lại, hai mắt Hàn Phi sáng lên, chiếc áo khoác dục vọng đó có thể che đi hận ý trên người Trang Văn, chỉ cần mặc áo khoác vào là cô có thể đi theo hắn tiến vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
"Có chiếc áo khoác này ở đây, chờ sau khi Đại Nghiệt áp chế được nguyền rủa của không thể nhắc đến, mình phải tặng cho bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ một món quà bất ngờ."
Trở lại trong sương mù, cư dân của tòa nhà chết chóc bắt đầu nuốt những món hàng hóa của bách hóa thương mại, nhanh chóng hồi phục thương tích và củng cố linh hồn.
Hàn Phi đưa đứa trẻ số 024 và những người hàng xóm đến cư xá Hạnh Phúc, hắn để Tiểu Bát cũng mặc thử chiếc áo khoác kia.
Trong trường hợp tám nạn nhân của vụ án chặt thây ghép xác không mất đi lý trí, chiếc áo khoác đó cũng có thể che được khí tức của bọn họ.
"Lần này giết chết Mười Ngón thu hoạch được nhiều so với tưởng tượng, đúng là mỗi hận ý đều là một kho báu mà!"
Hàn Phi nhìn cô nhi số 024, hắn lê thân thể bị thương nặng ngồi ở trước mặt đứa trẻ: "Bạn nhỏ, em còn biết gì về cô nhi viện kia không? Em có thể nhớ lại tên và dáng vẻ của những đứa trẻ khác trong cùng thời kỳ với mình không?"
Có một số việc không thể gấp gáp, muốn giày trắng nhỏ "cải tà quy chính" không thể cứng nhắc ép buộc, cho nên Hàn Phi hỏi số 024 những câu hỏi khác trước, từng bước một để cho đứa trẻ này buông lỏng cảnh giác.
"Có rất nhiều thứ em đã quên mất rồi, có điều em vẫn còn nhớ hình dáng của hai người, trong đó có một người là bạn thân nhất của em, còn có một người là người xấu hay bắt nạt em nhất, mã số của bọn họ lần lượt là 019 và 030." Cậu bé cố gắng nhớ lại quá khứ: "019 biết rất nhiều thứ, là một đứa trẻ vô cùng thông minh, ngoại hình cũng rất đẹp, ước mơ của cậu ấy là trở thành một diễn viên. 030 thì đặc biệt nghịch ngợm, thích bắt nạt mọi người, phát triển sớm hơn các bạn cùng tuổi, thân hình rất cao lớn, thích ép người khác làm những việc mình không thích, cậu ấy từng nói thầm rằng ước mơ của mình là cướp ngân hàng."
Cậu bé đã nói cho Hàn Phi biết tất cả ngoại hình, đặc điểm của hai đứa trẻ số 019 và số 030, Hàn Phi cũng cẩn thận ghi nhớ lại, chuẩn bị chờ sau khi thoát game, đi thử vận may trong hiện thực.