Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 526 - Chương 526: Người Đồng Đội Thứ Hai Có Thể Cứu Cả Thế Giới

Chương 526: Người đồng đội thứ hai có thể cứu cả thế giới Chương 526: Người đồng đội thứ hai có thể cứu cả thế giới

“Số 019 đó là nhân cách biểu diễn, số 030 thì em không rõ lắm.” Số 024 không có quá nhiều suy nghĩ, Hàn Phi hỏi cái gì thì cậu nói cái đó.

Sau khi có được thông tin hữu ích, Hàn Phi không tiếp tục ở lại thế giới tầng sâu nữa, từ khi bị tiếng cười điên cuồng thao túng cơ thể, tinh thần và ý chí của hắn đã ở trạng thái quá sức, có thể gắng gượng đến hiện tại mà không bị suy sụp cũng đã không dễ dàng gì rồi.

Sau khi ăn thêm vài quả tim lợn, Hàn Phi đi tìm Từ Cầm, xác định trạng thái của Từ Cầm đang dần hồi phục, hắn mới yên tâm thoát game.

Màu máu ngưng tụ thành phố, Hàn Phi ngạc nhiên phát hiện, lần thoát game này của mình chậm hơn bất kỳ lần nào trước đây.

Hắn nhìn chằm chằm bóng người màu máu ở rìa thành phố phía xa kia, tim đập thình thịch, vô cùng hoang mang rối loạn.

"Tại sao lại như vậy? Bình thường thoát khỏi trò chơi cũng không khó khăn đến như thế."

Ý thức trôi xa, Hàn Phi cuối cùng cũng rời khỏi thành phố bị màu máu ngưng tụ, lần này hắn rất may mắn không bị không thể nhắc đến chú ý tới.

Hai mắt mở ra, sau đầu truyền đến một cơn đau dữ dội, Hàn Phi nằm ở trong máy chơi game nghiến răng nghiến lợi.

Cơn đau dữ dội khiến hắn không thể ngồi dậy, đến việc đơn giản là tháo mũ bảo hiểm chơi game ra cũng không thể làm được.

"Đau quá!"

Đã từng trải qua đủ loại kinh khủng trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi sớm đã quen với những cơn đau, nhưng lần này cơn đau từ sau gáy khiến hắn cũng phải nhăn mặt, rất khó chịu nổi.

Nghỉ ngơi rất lâu, cảm giác đau nhói đó mới dần dần giảm bớt, Hàn Phi dùng sức lực cuối cùng cởi mũ bảo hiểm trò chơi ra, ngủ thiếp đi trong máy chơi game.

Khi tiếng cười điên cuồng thao túng cơ thể hắn, gần như đã rút hết tiềm năng và tinh thần.

Ngủ thiếp đi, rất lâu sau Hàn Phi mới tỉnh lại.

Sau đầu vẫn còn rất đau, cơ thể cũng vô cùng mệt mỏi.

"Xem ra sau này vẫn không thể để tiếng cười điên cuồng tùy tiện đi ra, cái tên đó mặc dù đã nói cho mình biết giới hạn của mình là gì, nhưng mỗi lần thử thách giới hạn đều phải mất một thời gian dài để phục hồi."

Trong thế giới tầng sâu, sau khi Hàn Phi giết chết Mười Ngón, cơ thể gần như suy sụp, đến cử động cũng khó khăn, chỉ có thể dựa vào Huỳnh Long cõng.

Leo ra khỏi máy chơi game, Hàn Phi mở cửa tủ lạnh, ngấu nghiến ăn đủ loại thịt hộp.

Khoái cảm ăn thịt làm giảm bớt đau đớn trong đầu, Hàn Phi dựa lưng vào tủ lạnh, nhìn hộp thịt trong tay: "Xem ra cả quãng đời sau này mình cũng không thể rời xa thịt được nữa rồi, may mà gặp được Từ Cầm, trong thế giới tầng sâu cũng có thể ăn các loại thịt ngon khác nhau, mặc dù thỉnh thoảng trong số đó có mang theo nguyền rủa, nhưng giống như sô cô la có nhân chứa nhiều hương vị khác nhau, thì thịt có chứa các loại nguyền rủa ăn vào mới càng có cảm giác bất ngờ."

Hàn Phi từ trên mặt đất đứng dậy lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, có rất nhiều cuộc gọi cùng tin nhắn chưa đọc, sau liên hoan phim càng có nhiều người tìm đến hắn.

Sau khi xem qua, Hàn Phi cảm thấy tốt hơn là nên đi tìm Bạch Hiển một chuyến trước.

Vốn dĩ không có giải thưởng trong liên hoan phim đã đủ buồn rồi, háo hức vui vẻ vào game《Cuộc sống hoàn hảo》để chơi, kết quả lại xuất hiện bất ngờ ngoài ý muốn, loại đả kích này người bình thường khó mà có thể chịu được.

"Nếu không ngoài dự đoán, chỉ cần Bạch Hiển có thể vượt qua được, kỹ năng diễn xuất của anh ấy nhất định sẽ có bước nhảy vọt về chất."

Ôm đầu, Hàn Phi tìm một cái mũ đội lên, sau đó đi ra khỏi nhà.

Sau khi hắn đi xuống tầng, mơ hồ cảm thấy bầu không khí trong cư xá có chút không đúng, để tay sau lưng cầm chặt cây gậy baton giấu trong tay áo.

Biểu cảm trên mặt không chút thay đổi, Hàn Phi tiếp tục đi ra ngoài.

Khi hắn đi đến gần cổng cư xá, có hai người đàn ông mặc quần áo rất bình thường lặng lẽ đi tới, bọn họ cũng không đến gần Hàn Phi, mà mỗi người một trái một phải canh giữ hai bên của hắn.

"Thường phục?"

Tình hình dường như có vẻ nghiêm trọng, Hàn Phi bước chậm lại, thời điểm vừa bước ra khỏi cổng cư xá, vô số ống kính trực tiếp quay thẳng mặt hắn.

Một số lượng lớn các phóng viên đứng canh ở cổng cư xá, trong số đó có rất nhiều người là nhân viên truyền thông tự do, những người hàng xóm cũ trong cư xá cũng nằm trong số đó.

"Hàn Phi! Anh có gì để nói về việc mình giành được vai phụ xuất sắc nhất không? Anh cảm thấy nếu so sánh với Bạch Trà thì ai có kỹ năng diễn xuất tốt hơn?"

"Trên mạng vẫn luôn so sánh anh với các diễn viên trẻ khác, có một ông lớn trong ngành nói rằng kỹ năng diễn xuất của anh đã vượt xa những người trẻ bình thường, có thể cạnh tranh với các diễn viên kỳ cựu trong ngành. Điều này có đúng không?"

"Anh có suy nghĩ gì về những phát ngôn mới nhất của Bạch Trà phát biểu trên mạng? Anh ấy đã coi anh là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình! Sau lưng anh ấy có Deep Space Entertainment, mà tôi nghe nói anh chưa gia nhập bất kì công ty nào, anh có tự tin cạnh tranh với anh ấy không?"

Vô số người đang chờ đợi câu trả lời của Hàn Phi, là người trẻ tuổi nhất đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, mức độ nổi tiếng của Hàn Phi hiện đứng đầu trong số các diễn viên tuyến 3, chỉ cần hắn không ngừng ra tác phẩm, danh tiếng không sụp đổ, thì việc lên tuyến 2 trong năm nay là không thành vấn đề.

Nhìn vào vô số máy quay, Hàn Phi thật sự rất căng thẳng, một tay vẫn đang cầm cây gậy baton trong ống tay áo, nếu như cây baton này mà bị giới truyền thông quay được, vậy thì nhất định lại truyền ra một số tin đồn.

"Tôi hiện tại vẫn chưa gia nhập một công ty giải trí nào, cũng không muốn cạnh tranh gì với các diễn viên khác, diễn xuất đối với tôi mà nói là một sở thích." Năm ngón tay Hàn Phi siết chặt cây gậy baton, có lẽ hắn là diễn viên đầu tiên trong lịch sử mà vừa nắm chặt gậy baton vừa tiếp nhận phỏng vấn: "Có thể giành được giải thưởng trước hết phải cảm ơn sự công nhận của mọi người, xin hãy tiếp tục đón chờ những tác phẩm tiếp theo của tôi."

Các phóng viên tối hôm qua không chặn được Hàn Phi ở hội trường, kết quả lúc này bọn họ đều chạy tới cửa nhà hắn, không chỉ hắn mà ngay cả hai cảnh sát mặc thường phục cũng có chút phiền não.

"Xin hỏi bình thường anh rèn luyện kỹ năng diễn xuất như thế nào? Tại sao anh lại có khí chất đặc biệt đến như vậy?"

"Anh có diễn viên yêu thích nào không? Chúng tôi đã từng chụp được ảnh anh và Hạ Y Lan cùng nhau đi thảm đỏ, hai người hình như còn đã đi ăn cùng nhau? Mối quan hệ cá nhân của hai người rất tốt phải không?"

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác từ miệng phóng viên, đầu Hàn Phi càng đau hơn, hắn không biết nên trả lời như thế nào nữa, ví dụ như mối quan hệ giữa hắn và Hạ Y Lan, hắn quả thực rất coi trọng Hạ Y Lan, còn chuẩn bị đích thân gửi cô ta đi tiếp nhận cải tạo, nhân tiện tặng cho cô ta một cặp vòng tay bằng thép không gỉ, nhưng không thể nói như vậy với giới truyền thông.

Hàn Phi đối mặt với bao nhiêu lệ quỷ mặt cũng không biến sắc, lúc này lại có chút không chịu nổi, chỉ đành kiên nhẫn trả lời, nhân tiện đút tay vào túi, mù mịt bấm một dãy số.

Khoảng mười phút sau, một chiếc xe cảnh sát dừng ở ven đường, tiếng còi vang lên, Hàn Phi mặt mày rạng rỡ.

"Xin lỗi, tôi có việc phải đi rồi."

Lách qua đám đông, Hàn Phi vừa xin lỗi, vừa chui lên xe cảnh sát.

Những người nổi tiếng khác lên xe cảnh sát sẽ là một tiêu điểm lớn, còn việc Hàn Phi lên xe cảnh sát, ngay cả những phóng viên và nhân viên truyền thông tự do cũng đều cảm thấy là chuyện hết sức bình thường.

Bọn họ đuổi theo hỏi bên ngoài xe cảnh sát, Hàn Phi mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, sau đó thúc giục Lệ Tuyết nhanh chóng lái xe đi.

Xe chạy ra con đường phía trước cổng cư xá, cảnh sát lái xe và Lệ Tuyết ngồi ở phụ lái cũng nhìn thấy đám phóng viên điên cuồng kia.

"Hàn Phi, em bây giờ hot như vậy sao?"

"Danh tiếng đều là hư ảo, mọi người đều là vì kiếm miếng ăn, ai là điểm nóng thì bọn họ sẽ đuổi theo người đó, em nghĩ độ hot của mình cũng chỉ duy trì trong một hoặc hai ngày thôi." Hàn Phi hiểu rất rõ về bản thân mình.

"Hay là em đổi một nơi ở khác, bây giờ bên ngoài phụ cận cư xá toàn bộ đều là phóng viên, chúng tôi lo Cánh Bướm sẽ trà trộn trong đó, tấn công em." Lệ Tuyết rất lo lắng cho sự an toàn của Hàn Phi.

"Vậy thì em càng không thể rời đi, đây cũng là một cơ hội để bắt được Cánh Bướm, nếu như nó động thủ, nói không chừng sẽ sa lưới." Hàn Phi oai phong lẫm liệt nói.

“Cảnh giới này của em quả thực rất cao, hơn hẳn những diễn viên trẻ khác mà anh từng xem, nhưng em cũng phải chú ý đến an toàn của bản thân đấy.” Một cảnh sát khác đang lái xe nói: “Nếu em xảy ra chuyện gì, thì sẽ là mất mát lớn với cảnh sát."

Hàn Phi ngượng ngùng lắc lắc đầu, hắn có lẽ là diễn viên đóng vai cảnh sát nhiều nhất trong số những diễn viên phụ xuất sắc nhất từ xưa đến nay: "Hai vị, người đàn ông mà em đưa đến đồn cảnh sát đêm qua thế nào rồi? Anh ta tỉnh chưa?"

"Tên đó đã được chúng tôi đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, lai lịch của anh ta không đơn giản chút nào, sau khi sàng lọc rất nhiều thông tin, chúng tôi phát hiện người đàn ông đó vậy mà lại không được ghi trong cơ sở dữ liệu thông tin công dân, anh ta có khả năng là tội phạm bị truy nã đã bỏ trốn nhiều năm.” Lệ Tuyết lấy điện thoại di động ra, mở camera giám sát, bốn camera trong bệnh viện đều quay thẳng vào Sẹo Xấu cùng một lúc.

"Anh ta trước đây từng là giám đốc điều hành cấp cao của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, các chị nhất định phải chú ý khi xem xét, tuyệt đối đừng để lộ sự tồn tại của anh ta, trên người anh ta có che giấu bí mật của Vĩnh Sinh Pharmaceutical đấy." Hàn Phi rất tin tưởng cảnh sát Tân Hỗ, nói với hai người cảnh sát những gì Sẹo Xấu đã nói lúc trước.

"Yên tâm đi, thầy chị đã ra tay can thiệp, ông ấy vô cùng hứng thú quan tâm đến những tù nhân mà em bắt được." Thầy của Lệ Tuyết là một huyền thoại trong giới cảnh sát, từ mười năm trước đã bắt đầu chiến đấu với Cánh Bướm, không chỉ không bị Cánh Bướm giết chết, còn từng bước khám phá được rất nhiều sự thật.

Xe cảnh sát đưa Hàn Phi đến thành phố thông minh, trong quá trình lái xe, hắn còn nhờ Lệ Tuyết tìm giúp hai cô nhi 019 và 030.

Bây giờ cảnh sát và Hàn Phi đã đứng cùng phía nhau, bọn họ đang dần khám phá ra những bí mật không ai biết của Vĩnh Sinh Pharmaceutical.

Lệ Tuyết đưa Hàn Phi đến cư xá thông minh nơi Bạch Hiển sinh sống, sau khi hắn nhận dạng thân phận xong, bước vào thang máy theo điều hướng giọng nói, đi thẳng đến cửa nhà của Bạch Hiển.

Hàn Phi đợi một lúc lâu, cửa nhà mới mở ra, khuôn mặt Bạch Hiển hốc hác tiều tụy xuất hiện ở cửa, bộ dạng lúc này của anh ấy cũng tương tự với hắn, đều là ôm đầu mình, giống như vừa mới tỉnh dậy vẫn còn nôn nao sau cơn say rượu.

“Anh Bạch, tối hôm qua anh có online《Cuộc sống hoàn hảo》không?” Trong giọng nói Hàn Phi mang theo sự nghi hoặc.

Bạch Hiển xoa xoa đầu mình, anh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Anh cũng không chắc chắn lắm, hình như anh đã chơi rồi, nhưng hình như lại không phải là chơi. Đầu óc mơ mơ màng màng, cảm giác như cả đêm đều gặp ác mộng, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, phát hiện mình đã bị kích ra khỏi game."

Hàn Phi nở nụ cười khổ, tình hình này của Bạch Hiển còn nghiêm trọng hơn so với Hoàng Doanh lúc trước.

"Tối hôm qua anh đã mơ thấy những gì vậy?"

“Nói ra có thể cậu không tin.” Bạch Hiển nhìn Hàn Phi khá nghiêm túc: “Anh đã nhìn thấy tử thần.”

"Hả?"

“Thật đấy.” Bạch Hiển nhìn Hàn Phi: “Tên đó đeo mặt nạ mặt thú, dáng người… gần giống với cậu, gần với tỷ lệ vàng. Ông ta ăn sống tim người, có thể mê hoặc lệ quỷ. Điều quan trọng nhất là, ông ta còn bất tử, bị một con quái vật dài mười mét đập thành hai nửa, máu chảy khắp người vậy mà vẫn có thể chạy được."

"Kinh khủng vậy sao?"

"Đấy là anh vẫn còn nói giảm nói tránh rồi, cậu không trải qua, căn bản không thể tưởng tượng được cảm giác kinh khủng đó đâu." Tay của Bạch Hiển đang run lên, anh bước đến tủ rượu của nhà mình: "Cậu muốn uống gì không?"

“Nước là được rồi ạ.” Hàn Phi từ khi vào cửa vẫn luôn quan sát Bạch Hiển, chuyện xảy ra tối hôm qua đã gây ra cú sốc lớn cho anh, cả người vẫn đang trong trạng thái hốt hoảng, đầu óc không tỉnh táo lắm.

Rất nhanh Bạch Hiển đi tới, cầm một cốc nước sôi và một cốc rượu trắng đầy.

"Anh Bạch, bây giờ anh uống rượu à?"

“Anh cần rượu để gây tê cho mình, vừa hay đợt này cũng không cần đóng phim.” Bạch Hiển ngồi đối diện với Hàn Phi, vừa định uống thì hắn đã ngăn lại.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, tửu lượng anh tốt lắm, là một diễn viên sao có thể không uống được rượu chứ? Nhất là người leo lên từng bước như anh." Bạch Hiển cố gắng nói đùa với Hàn Phi, anh từ từ uống hết cốc rượu, mắt đột nhiên đỏ hoe: "Tối qua trong cơn ác mộng đó, anh đã hồi tưởng lại cuộc đời của mình, đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại. Nếu như lúc đó anh chết đi, e rằng cũng không có mặt mũi nào để đi gặp bố mẹ mình.”

"Anh đã rất thành công rồi, mơ ước ngày xưa của em chính là được như anh."

"Để đến được thời điểm này, anh đã nói rất nhiều điều và cũng đã làm rất nhiều chuyện trái với ý muốn của mình, anh đã trở thành một người rất giả tạo, anh đã làm xấu mặt bố mẹ mình rồi." Bạch Hiển lại tự rót thêm cho mình một cốc rượu nữa, cũng không ăn kèm với món ăn nào, như thể bây giờ anh đang rất cần cơn đau rát thiêu đốt cổ họng.

Hàn Phi để ý thấy khi Bạch Hiển nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào một căn phòng nào đó, hắn cũng nhìn về phía đó, có hai khung ảnh được đặt trong một chiếc tủ màu đen.

“Trong giới giải trí ai ai cũng đều đeo mặt nạ, anh bề ngoài rạng rỡ sáng bóng, nhưng anh biết mình chính là một con khỉ.” Bạch Hiển đã bị chấn động quá lớn, anh lại nhấp một ngụm rượu: “Khi chưa nổi tiếng, anh cắn răng để leo lên trên, sau đó nổi tiếng rồi, bị đặt dưới ánh đèn sân khấu, càng không dám có bất kì sơ suất nào. Những điều trong lòng không thể nói ra, mặt nạ đã dán chặt vào mặt, muốn xé ra cũng không thể được nữa.”

“Anh Bạch, uống ít thôi.”

“Anh không say.” Anh Bạch nhìn Hàn Phi: “Cậu có biết anh ngưỡng mộ cậu đến như thế nào không? Anh không phải ngưỡng mộ vì cậu đoạt giải, cũng không phải ngưỡng mộ thiên phú của cậu, anh ngưỡng mộ cậu có thể là chính mình, cậu dám làm những chuyện mà anh đến nghĩ cũng không dám.”

Khi Bạch Hiển cầm cốc thủy tinh lên uống, Hàn Phi cướp lấy cốc rượu, đặt cốc nước trắng đun sôi chưa đụng vào của mình tới trước mặt anh ấy: "Nếu như anh muốn, lần sau em có thể dẫn anh cùng đi hành hiệp trượng nghĩa, có điều anh phải theo em học cách tự vệ cơ bản nhất trước đã."

“Hành hiệp trượng nghĩa…” Bạch Hiển uống ừng ực, anh ôm đầu, đột nhiên bật cười, chỉ có điều tiếng cười đặc biệt khó chịu: “Anh đã rất ngạc nhiên khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu trên Tin tức pháp luật, sau đó khi đạo diễn Trương không tìm được ứng cử viên thích hợp, anh đã cho ông ấy xem 《Hoa Song Sinh》do cậu đóng vai chính, cậu còn nhớ lần đầu tiên đến casting, anh đã đặc biệt lên diễn cùng cậu không?"

Hàn Phi nhớ tới cảnh tượng lúc đó, hắn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Bạch Hiển là một diễn viên tuyến hai hàng đầu, nhưng lại tự mình chạy lên diễn cùng với hắn trong buổi casting.

"Anh là sợ cậu không phát huy được tốt, muốn giúp cậu một tay, nhưng ai ngờ kỹ năng diễn xuất của cậu lại tốt như vậy."

“Cảm ơn anh.” Hàn Phi biết Bạch Hiển vẫn luôn rất thích mình, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì thì hắn không rõ.

“Vậy cậu có biết tại sao anh muốn giúp cậu không?” Bạch Hiển nhìn chiếc tủ đen trong phòng ngủ với đôi mắt đỏ hoe, thật lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được người có thể nghe mình nói những lời này: “Bố anh là lính cứu hỏa, mẹ là cảnh sát, cả hai người đều khá nóng tính, thường xuyên cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh. Sau khi anh trúng tuyển đại học, bọn họ chuẩn bị ly hôn. Chuyện này bọn họ không hề nói với anh, muốn cùng anh trải qua một mùa hè trọn vẹn cuối cùng. Ba người gia đình nhà anh cùng nhau đi du lịch, khi đi qua sông Hỗ Giang, một chiếc xe buýt chở đầy học sinh đã đâm trực diện qua lan can và lao xuống sông."

Mọi chuyện xảy ra lúc đó như tái hiện trước mắt, Bạch Hiển còn nhớ rất rõ: "Bố mẹ anh không chút do dự, dừng xe liền cùng nhau lao tới, bọn họ nhảy xuống dòng sông, cùng với những người dũng cảm khác, lần lượt giải cứu hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác. Anh đứng trên cầu nhìn bọn họ, nhưng dần dần lại không tìm thấy bóng dáng của bọn họ đâu nữa."

"Anh cứ đứng ở trên cầu đợi, đợi cho đến khi thuyền tìm kiếm cứu nạn đến, đợi cho đến khi mặt trời lặn, đợi cho đến nửa đêm."

“Cuối cùng anh cũng đợi được bọn họ, hai người đều đã ngủ say rồi.” Bạch Hiển đầu óc choáng váng, cầm rượu trên bàn lên rót, lần này Hàn Phi không có ngăn cản.

"Anh luôn rất kính trọng những người hành hiệp trượng nghĩa, anh khâm phục sự dũng cảm của họ, cũng muốn cố gắng làm thế. Nhưng dần dần anh đã thay đổi, anh chạy theo danh và lợi, trở nên thờ ơ, tê dại, đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy."

"Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa, đột ngột ngoảnh lại mới phát hiện ra mình đã trở nên như thế này." Bạch Hiển ấn huyệt thái dương, anh càng nói càng đau lòng: "Nếu là trước đây có lẽ anh sẽ tiếp tục tê liệt bản thân mình, sau khi từng trải như anh, nhất định cũng sẽ trở nên giống anh, bởi vì mọi người đều là như thế, cho đến khi anh nhìn thấy cậu."

“Là bởi vì em luôn hành hiệp trượng nghĩa à?” Hàn Phi cảm thấy không nên giấu giếm Bạch Hiển về vấn đề này, nhưng chưa kịp lên tiếng lại bị anh ấy cắt ngang.

"Về mọi mặt, lần đầu tiên đưa cậu về cư xá, anh đã rất sốc, không ngờ cậu lại đưa hết số tiền mà mình đã làm việc vất vả kiếm được cho gia đình nạn nhân, còn mình thì lại phải sống trong một căn hộ tồi tàn như vậy." Bạch Hiển rất cố gắng diễn tả: "Cậu có biết cảm giác đó không? Chính là khi cậu nghĩ mọi người đều là một con cá chạch lăn trong bùn, đột nhiên nhìn thấy một con chim sải cánh, bay qua trên bùn vậy."

“Sau đó anh cùng cậu đi hành hiệp trượng nghĩa, anh rất sợ hãi, rất bất an, nhưng anh đột nhiên có cảm giác là mình vẫn còn đang sống, cho nên lần thứ hai anh vẫn đi cùng cậu.” Bạch Hiển cầm lấy bình rượu, đầu óc mê man cộng thêm cơn say, khiến anh có chút đứng không vững, vừa rồi anh đã uống quá nhanh.

"Anh Bạch, đây đều là những chuyện đã qua, nếu anh thực sự muốn thay đổi cách sống, sau này mỗi khi em ra ngoài truy bắt hung thủ đều sẽ gọi anh đi cùng."

“Cũng… không cần thiết phải như vậy.” Bạch Hiển trượt xuống dưới đất, may mà Hàn Phi đã kịp thời đỡ được anh, dìu anh đến ghế sô pha.

Rất lâu sau, Bạch Hiển mới điều chỉnh lại được trạng thái của mình, dựa lưng vào ghế sô pha, tỉnh táo được một chút.

“Anh Bạch, thật ra lần này em đến đây chủ yếu là để hỏi ý kiến của anh một chút.” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Hiển, lần đầu tiên hỏi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Nếu như em nói với anh, lần sau anh đăng nhập game, vẫn sẽ gặp phải rất nhiều lệ quỷ kinh khủng như vậy, đủ các thể loại quái vật, khiến người ta suy sụp tuyệt vọng, anh có còn tiếp tục chơi game đó nữa không?"

“Còn chơi nữa không?” Bạch Hiển nghe xong lời nói của Hàn Phi, hai tay chống cằm, bộ dạng còn thận trọng hơn lúc điền nguyện vọng vào kỳ thi đại học.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Bạch Hiển chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, cuối cùng nói: "Vẫn chơi."

"Có thể nói cho em biết tại sao không?"

"Vợ anh vẫn còn trong game, so với đám quỷ quái và kiểu kinh dị đó, anh nghĩ cô ấy quan trọng hơn."

“Vợ?” Lần này đến lượt Hàn Phi ngẩn người, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn dường như là được đặc biệt chế định trên ngón áp út của Bạch Hiển, càng nhìn vào càng cảm thấy chiếc nhẫn đó giống như đạo cụ quý hiếm rank E —— Anh hùng vô danh.

“Anh Bạch, anh đã trải qua những gì trong game vậy?” Hàn Phi phát hiện bạn bè của mình đều rất đặc biệt, Hoàng Doanh thì không cần phải nói nhiều nữa, suýt chút nữa coi Từ Cầm là mẹ của mình, Bạch Hiển minh tinh đệ nhất tuyến hai này, trong hiện thực vẫn luôn độc thân, nhưng lại âm thầm kết hôn trong game rồi.

"Vừa rồi cậu cũng biết anh có rất nhiều chuyện muốn nói trong lòng, anh không có ai để giãi bày, nên muốn dùng trò chơi này để giải tỏa, nó không phải được mệnh danh là trò chơi chữa trị nhất hay sao?" Bạch Hiển nói với Hàn Phi về trải nghiệm chơi trong game của mình trong vài ngày qua.

Trong khi những người khác đều bận rộn nâng cao level và kỹ năng nghề nghiệp chuyên môn, thì Bạch Hiển lại đi dạo khắp nơi để ngắm cảnh, ban đầu anh rất may mắn, còn có hai thiên phú, đều là những thứ thượng hạng, làm gì cũng đều rất thuận lợi, thu được rất nhiều đạo cụ độc quyền.

Nhưng sau khi lên đến levle 5, anh gặp phải chuyện mà mình không muốn nhớ lại nhất, tại thủy vực thiên hồ cách xa thành phố, anh đã bất ngờ kích hoạt sự kiện ngẫu nhiên.

Thuyền tham quan chở rất nhiều học sinh đã bị lật, anh nhìn thấy đám học sinh kêu cứu trong dòng nước chảy xiết, lúc đó anh dường như đã quên mất những người này chỉ là NPC, liền vội vàng chạy tới.

Bạch Hiển nhảy xuống dòng nước, đẩy những đứa trẻ đó lên bờ, level của anh rất thấp, thể lực cũng rất kém, rất nhanh đã cạn kiệt sức lực.

Cơ thể càng ngày càng nặng, nhưng Bạch Hiển lại không hề quay đầu, anh muốn cứu được càng nhiều đứa trẻ càng tốt.

Nước lạnh xộc vào mũi, giá trị sinh mệnh của Bạch Hiển càng ngày càng xuống thấp, anh cảm thấy cổ mình dường như đã bị tử thần bóp lấy, trong phổi đã không còn chút không khí nào nữa.

Vào lúc này anh vẫn không lựa chọn bỏ rơi học sinh trong lòng, mà cố gắng hết sức mình đẩy đối phương vào bờ.

Sau khi thể lực cạn kiệt, Bạch Hiển bắt đầu chìm xuống, anh nhìn mặt nước càng lúc càng xa mình, trong lòng nghĩ đến rất nhiều thứ.

Cái chết là sự đau đớn, Bạch Hiển từ từ nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc này lại có người nắm lấy cánh tay của anh đưa lên khỏi mặt nước.

Người đã giải cứu Bạch Hiển, chính là vợ của anh trong game, nữ cảnh sát trưởng duy nhất ở thủy vực thiên hồ của《Cuộc sống hoàn hảo》.

Theo lời của Bạch Hiển, khi gặp nữ cảnh sát trưởng đó, anh cảm thấy cuộc sống của mình hình như đã có ý nghĩa hơn, đối với anh mà nói trò chơi này đã không còn chỉ là trò chơi nữa.

"Khoảnh khắc đó, anh đã cùng lúc trải qua cảm giác của người cứu và người được cứu, anh cũng hiểu tại sao bố mẹ mình lúc trước lại đưa ra lựa chọn như vậy."

Bạch Hiển quả thực là một người tốt theo mọi nghĩa, Hàn Phi cuối cùng cũng xác định được, anh ấy chính là người mà hắn đang tìm kiếm.

"Anh Bạch, tối nay anh lại vào game đi, em sẽ dẫn anh đi xem dáng vẻ thực sự của thế giới."

Bình Luận (0)
Comment