Nếu muốn tiếp tục tiến về phía trước trong đêm tối, nội tâm nhất định phải hướng về ánh sáng.
Bởi vì trong đêm tối vô tận không nhìn thấy bất kì hy vọng nào, tất cả những gì có thể nhìn thấy hoàn toàn bị bao trùm bởi sự sợ hãi, lạnh lẽo và tuyệt vọng, lúc này người có thể dựa vào chỉ có chính mình, bạn vẫn phải duy trì sự tỉnh táo trong tình cảnh như thế, không bị tuyệt vọng lay động, không bị đêm tối mê hoặc.
Người như vậy rất hiếm thấy, nhưng Hàn Phi quả thực rất may mắn, hắn gặp được Hoàng Doanh, người bị ác mộng giết hàng trăm lần vẫn không cúi đầu trước Cánh Bướm, lại gặp được Bạch Hiển, người có trái tim vô cùng lương thiện.
Hàn Phi độc hành trong đêm tối, hắn phải ở trong thế giới tầng sâu tích lũy càng nhiều sức mạnh, khám phá càng nhiều bí mật, càng tốt.
Hoàng Doanh, Bạch Hiển sẽ là sức mạnh của hắn ở thế giới tầng cạn, thực ra Hàn Phi vẫn luôn có một câu hỏi trong thế giới tầng sâu, Phó Sinh tại sao phải đi liều mạng với những tồn tại không thể nhắc đến ở sâu trong thành phố? Tại sao phải phá hủy thế giới tầng sâu bằng mọi giá?
Sau khi suy nghĩ rất lâu, Hàn Phi đoán ra một khả năng, có lẽ là ở nơi sâu nhất trong thành phố, những tồn tại không thể nhắc đến kinh khủng nhất, đáng sợ nhất, bọn họ muốn mở ra lối đi giữa thế giới tầng sâu và thế giới tầng cạn, để đêm tối nhấn chìm mọi thứ.
Hàn Phi hiện tại level quá thấp, hắn còn chưa có đủ năng lực để xác thực suy đoán này, nhưng lo trước tính sau, hắn nhất định phải chuẩn bị trước.
Hộp đen đồng thời mở ra hai mặt, Hàn Phi lựa chọn con đường khó đi nhất, hắn không có được sự công nhận của thế giới tầng sâu, cũng không có được sự giúp đỡ của thế giới tầng cạn, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tất cả bố cục mà hắn đang làm bây giờ, đều là cho một ngày có thể tồn tại trong tương lai.
Nếu như tuyệt vọng thực sự ập đến, thế giới tầng sâu làm hết những gì có thể để giết chết hắn, thế giới tầng cạn cũng coi hắn là ác quỷ đen tối nhất, trong hoàn cảnh cực đoan như vậy, cũng sẽ có người đứng vững cùng hắn.
Sau khi trò chuyện với Bạch Hiển một lúc lâu, Hàn Phi rời đi.
Bên ngoài cư xá hắn nhận được một cuộc gọi từ cảnh sát, Lệ Tuyết đã cung cấp cho hắn một số ứng cử viên, tất cả đều đáp ứng các đặc điểm của 019 và 030.
Mỗi người đều có ước mơ, nhưng có bao nhiêu người thực sự có thể thực hiện được ước mơ của mình?
Trong số các tin nhắn mà Lệ Tuyết gửi, hầu hết nghề nghiệp của mọi người đều không liên quan đến diễn viên, và thực ra cũng không ai trong số họ thực sự đi cướp ngân hàng.
Cảnh sát chỉ là theo mô tả của Hàn Phi về ngoại hình và tính cách của những đứa trẻ đó, căn cứ theo đường cong phát triển cơ thể con người, với sự hỗ trợ của trí tuệ AI để mô phỏng họ sẽ trông như thế nào khi lớn lên, sau đó tiến hành so sánh trên diện rộng trong cơ sở dữ liệu, cuối cùng có được kết quả sàng lọc sơ bộ.
Sau khi kiểm tra thông tin do cảnh sát cung cấp, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra gọi cho Kim Tuấn trùm paparazzi nổi tiếng nhất ở Tân Hỗ, hắn trước đây đã từng cứu mạng Kim Tuấn, lúc trước khi Trang Nhân vào game lần đầu tiên, anh ta cũng đã từng giúp đỡ.
"Lão đại, chúc mừng cậu đã đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, tôi đã gặp qua rất nhiều diễn viên, và cậu có thể nói là thăng tiến nhanh nhất đấy!"
Điện thoại được kết nối chỉ sau hai hồi chuông, giọng nói của Kim Tuấn vang lên từ trong điện thoại.
“Tôi muốn tìm anh để nghe ngóng về hai người.” Sau khi kiểm tra kết quả điều tra của Lệ Tuyết, Hàn Phi chọn ra hai diễn viên duy nhất trong số họ: “Cả hai người họ đều trạc tuổi tôi, một người là diễn viên ca kịch chuyên nghiệp, tên là Tường Vi, người còn lại là một diễn viên hạng 4 rất khiêm tốn, đã đóng rất nhiều vai phụ, tên là Lý Trường Hùng."
"Lý Trường Hùng tôi biết, trước đây anh này từng bị tai nạn xe hơi một lần, suýt chút nữa bị hủy dung. Nam diễn viên này vô cùng kính nghiệp, bản thân còn là một thạc sĩ, cuộc sống hàng ngày vô cùng kỉ luật, thậm chí cảm giác có chút tự ngược đãi bản thân, thích thể dục và đọc sách, nói theo cách trong ngành chúng tôi, chính là là kiểu nghệ sĩ khiến người ta rất yên tâm." Kim Tuấn không hổ là người dẫn đầu trong giới paparazzi ở Tân Hỗ, những thông tin về các ngôi sao buột miệng là có thể nói ra.
"Thế người còn lại thì sao?"
"Diễn viên ca kịch, thì tôi cần phải tiếp xúc từ từ, thông thường mà nói, kịch sân khấu thực chất là thử thách kỹ năng diễn xuất nhiều hơn, bởi vì là đối mặt trực tiếp với khán giả, không có cơ hội hô cắt, nên nhiều diễn viên theo đuổi kỹ năng diễn xuất sẽ tập trung trên sân khấu kịch và nhạc kịch." Sau khi Kim Tuấn ghi nhớ thông tin mà Hàn Phi gửi cho, anh ta cúp điện thoại, hứa sẽ giúp hắn điều tra, chậm nhất vào ngày mai cho hắn câu trả lời.
"Kim Tuấn vẫn rất đáng tin cậy."
Sau khi ăn trưa xong, Hàn Phi trở lại khu phố cổ, tìm một quán nhỏ yên tĩnh, chọn một vị trí đặc biệt nghệ thuật, vừa nghe hát, vừa lật xem ảnh của các vụ án mạng trên điện thoại di động, nhân tiện bắt đầu các loại ghi chú khác nhau.
Quán nhỏ buổi chiều không có khách mấy, nhân viên phục vụ nhìn Hàn Phi ngồi ở bàn, không khỏi kinh ngạc vì khí chất của hắn, mấy cô gái thì thầm cười nói, cuối cùng một cô gái xấu hổ bị đẩy ra.
Được sự động viên của các đồng nghiệp khác, cô lấy điện thoại di động ra, đi về phía Hàn Phi.
Trên mặt cô thoáng ửng hồng, lo lắng đi tới trước mặt Hàn Phi.
Môi cô khẽ mở, còn chưa kịp nói ra điều muốn nói, đôi mắt to xinh đẹp đã nhìn thấy bức ảnh án mạng đẫm máu trên màn hình điện thoại di động của hắn.
Đồng tử run lên, cô gái dễ thương lại nhìn thấy những ghi chú do Hàn Phi viết ra, trong đó có nhiều giả thuyết giết người và thủ thuật cấy ghép da mặt.
Cảm giác căng thẳng ngại ngùng lúc đầu, hiện tại lại càng căng thẳng hơn.
Cô đứng như tượng trước bàn, không thể nói ra được lời nào.
“Có chuyện gì sao?” Hàn Phi ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, ánh mặt trời rơi xuống trên một bên má, vẽ ra góc cạnh hoàn mỹ.
Khuôn mặt cô gái lập tức đỏ bừng trở lại, cô rót một cốc nước cho Hàn Phi, sau đó nhanh chóng chạy đi.
"Là fan của mình à?"
Hàn Phi lắc lắc đầu, tiếp tục nghiên cứu, nhưng hắn không biết là mấy người phục vụ ở phòng bếp phía sau của cửa hàng nhỏ đã tụ tập lại bàn tán về hắn.
"Anh trai đó hình như có sở thích đặc biệt!"
"Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?"
"Mấy người có thấy anh ấy trông rất giống một minh tinh không?"
"Thôi bỏ đi, minh tinh sao có thể tới cái quán nhỏ của chúng ta uống nước được?"
"Có chút muốn bị anh ấy ngấu nghiến."
"Này! Cô tỉnh lại đi!"
Hàn Phi không nghe thấy tiếng thì thầm ở phía sau bếp, ngược lại hắn còn cảm thấy phục vụ ở quán nhỏ này rất tốt, sau này có thể thường xuyên tới đây.
Sau khi trời tối, Hàn Phi đang chuẩn bị về nhà thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Sau khi mở ra, Hàn Phi phát hiện Kim Tuấn đã gửi cho hắn một bức ảnh chụp trộm, trong một căn phòng tối chất đầy đồ đạc, có một người đàn ông để tóc dài đang ăn thịt sống.
"Hội chứng Pica?"
Không lâu sau khi Hàn Phi nhận được bức ảnh, Kim Tuấn đã gửi một chuỗi các ký tự lung tung khác, anh ta dường như không thể nói được, tin nhắn này được anh ta gõ một cách mù quáng.
"Xảy ra chuyện rồi?"
Hàn Phi khá nhạy cảm, hắn xem đi xem lại bức ảnh nhiều lần, trên một số đạo cụ có ghi dòng chữ nhà hát trung tâm.
Hàn Phi cất điện thoại, lao nhanh ra ngoài.
"Người đàn ông có mái tóc dài đó là Tường Vi?"
Hàn Phi không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn, hắn chỉ mất 20 phút đã đến nhà hát, hôm nay vừa hay là ngày đóng cửa, xung quanh nhà hát không có ai.
"Xe của Kim Tuấn vẫn đang đậu ở đây, anh ta có lẽ vẫn chưa rời đi, nhưng tại sao lại không gửi tin nhắn nào cho mình nữa?"
Kim Tuấn đã làm paparazzi nhiều năm, theo dõi và chụp trộm chưa bao giờ sẩy tay, nhưng lần này dường như anh ta đã gặp một diễn viên vô cùng đặc biệt.
Khi lao công đang lau sàn nhà hát, Hàn Phi nhân cơ hội lẻn vào, hắn giống như một con mèo, động tác nhanh nhẹn, bước đi không phát ra tiếng động.
Sau khi đến sau tấm màn lớn ở tầng một, Hàn Phi lặng lẽ tiến vào hậu trường, nhìn phòng chuẩn bị của diễn viên ở hai bên, cảm thấy nơi này lạnh lẽo đến lạ thường.
"Nhà hát ngày thường cũng lạnh lẽo như vậy sao?"
Hàn Phi rất ít khi đi xem ca kịch, nhưng trước đây hắn đã từng đến nơi này một lần.
Đến cuối hành lang, Hàn Phi nhìn thấy một cánh cửa được che đậy, bên trên có viết ba chữ phòng đạo cụ.
Từ từ đẩy cửa ra, mũi Hàn Phi khẽ nhúc nhích, sau khi xác định không có mùi máu tanh quen thuộc, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lấy cây gậy baton từ trong tay áo ra, Hàn Phi di chuyển giữa các loại đạo cụ cổ quái khác nhau, hắn tập trung cao độ sự chú ý, cẩn thận dò xét xung quanh.
Những nỗi khủng khiếp mà hắn trải qua ở thế giới tầng sâu đã trở thành kinh nghiệm quý giá nhất, hắn một mình bước vào phòng đạo cụ tối tăm, không những không cảm thấy sợ hãi mà còn có cảm giác sớm đã quen với mọi thứ.
Đi vào sâu hơn, Hàn Phi nhìn thấy trong góc phòng đạo cụ có rất nhiều đồ chơi trẻ em, nơi này như được biến thành một công viên vui chơi thu nhỏ.
"Trong phòng đạo cụ của nhà hát sao lại có nhiều đồ chơi như vậy?"
Những con búp bê vải được đặt ngay ngắn bên cạnh bức tường, bọn chúng mặc áo khoác tinh xảo, trên mặt còn trang điểm, nhưng Hàn Phi luôn cảm thấy không thoải mái khi nhìn chúng, có lẽ vì chúng trông quá giống người.
Đôi mắt của những con búp bê đó đều đang nhìn vào bức tường trong cùng của căn phòng đạo cụ, nơi có một tấm gương khổng lồ với những cánh hoa rải rác trước gương, những dấu chân vẫn còn trên những cánh hoa, hình như có người từng đi chân đất đứng ở đây rất lâu.
"Nơi mà Kim Tuấn chụp trong bức ảnh chính là ở đây."
Nhìn vào gương, thế giới bên trong gương càng u ám hơn, các đạo cụ khác nhau chồng chất lên nhau, như thể phản chiếu ra thế giới tầng sâu vậy.
Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển động, khi Hàn Phi nhìn về phía tấm gương, hắn đột nhiên nhìn thấy có một người đang đứng ở phía sau một đạo cụ nào đó.
Hai người nhìn nhau qua gương, nhưng khi Hàn Phi quay lại, bóng người đã biến mất.
Đuổi theo ra bên ngoài phòng đạo cụ, Hàn Phi nhìn xung quanh, nhưng không có ai cả.
Lấy điện thoại di động ra, Hàn Phi gọi lại cho Kim Tuấn.
Một giai điệu cổ quái vang lên trong hành lang, điện thoại di động của Kim Tuấn dường như đang ở trong lối thoát an toàn của rạp hát!
Hàn Phi không chút do dự lao vào hành lang với tốc độ nhanh nhất, thể lực của hắn tốt hơn người thường rất nhiều, nhưng ngay cả như vậy cũng không thể thu hẹp khoảng cách giữa hắn và tiếng chuông điện thoại.
"Anh ta muốn đi đến nóc rạp hát?"
Trong thời gian mười mấy giây, Hàn Phi đã đuổi đến tầng cao nhất của rạp hát, cánh cửa chỉ có nhân viên mới vào được đang mở ra, khóa cửa rơi xuống đất, thang dẫn lên mái nhà của rạp hát bị hạ xuống.
Trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành, Hàn Phi trèo lên nóc rạp qua một chiếc thang.
Gió lạnh thổi vào hai lỗ tai, thổi bay giai điệu cổ quái kia.
Hàn Phi nhìn thấy Kim Tuấn cầm điện thoại di động, ánh mắt đờ đẫn đi về phía lan can mái nhà.
"Nguy hiểm!"
Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, Kim Tuấn dường như nhận ra điều gì đó, anh ta đột nhiên bắt đầu tăng tốc độ, như thể chuẩn bị trực tiếp nhảy qua lan can xuống dưới!
Vào thời khắc mấu chốt, tốc độ của Hàn Phi lại tăng lên, khi Kim Tuấn còn cách lan can vài mét, hắn đã đẩy Kim Tuấn ngã xuống đất.
"Người anh em, bình tĩnh một chút!"
Một tay khóa cánh tay Kim Tuấn lại, tay kia Hàn Phi cầm cây gậy baton, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ngũ quan của hắn vô cùng nhạy bén, cẩn thận quan sát mọi nơi mà người có thể ẩn nấp, sau khoảng nửa phút hắn cuối cùng mới xác định không có ai khác trên nóc nhà.
Kim Tuấn bị Hàn Phi giữ chặt cũng từ từ khôi phục lý trí, ánh mắt đờ đẫn dần dần bị sợ hãi chiếm lấy, nếu như lúc này Hàn Phi không khống chế được anh ta, thì có lẽ đã sợ hãi nhảy dựng lên rồi.
"Vừa rồi anh đã nhìn thấy gì vậy?"
"Quỷ! Quỷ! Quỷ!" Kim Tuấn hét lớn.
"Quỷ trông như thế nào? Anh nhìn thấy nó ở đâu?" Hàn Phi bảo vệ Kim Tuấn, hắn là diễn viên đầu tiên bảo vệ một paparazzi như thế này.
“Trong phòng đạo cụ, con quỷ đó đang ăn thịt trẻ con, anh ta còn giấu thịt trong cơ thể của con búp bê!” Kim Tuấn vẫn còn rất kích động, nhưng sau khi nhìn thấy Hàn Phi, cuối cùng anh ta cũng bắt đầu tỉnh táo lại: “Đúng rồi, tôi có chụp được rồi! Tôi đã chụp được bức ảnh anh ta ăn thịt đứa trẻ!"
Kim Tuấn không hổ danh là một tay paparazzi chuyên nghiệp, đã sợ chết khiếp, vậy mà việc đầu tiên làm sau khi tỉnh táo lại là kiểm tra điện thoại di động.
Anh ta mở điện thoại ra nhưng tất cả video mới nhất đã bị xóa: "Không sao! Tôi đã nghĩ đến tình huống này khi bí mật chụp ảnh những người nổi tiếng trước đây, tất cả các video đều được gửi lên cloud tức thời, được sao lưu trên nhiều dòng."
Sau một hồi, Kim Tuấn bất ngờ hét lên đầy phấn khích: "Tìm thấy rồi!"
Anh ta đặt điện thoại trước mặt Hàn Phi, một đoạn video vô cùng quỷ dị bắt đầu được phát.
Trong phòng đạo cụ mờ tối, một người đàn ông với mái tóc dài đang nhảy múa trước gương, anh ta giẫm lên những cánh hoa trên mặt đất, những con búp bê bằng vải tinh xảo ngồi xung quanh dường như là những khán giả đang thưởng thức màn trình diễn của mình.
Điệu nhảy mà anh ta nhảy có một vẻ đẹp đặc biệt, mang theo sự thê lương của cái chết và sự cô đơn không thể giải thích được, Hàn Phi và Kim Tuấn cũng là lần đầu tiên xem điệu nhảy đó.
"Anh ta dường như đang tổ chức nghi thức gì đó?"
Sau khi nhảy múa xong, người đàn ông nhặt một con búp bê bằng vải lên, anh ta xoắn đầu con búp bê, uống chất lỏng màu đỏ chảy ra từ bên trong nó, tiếp theo anh ta lại vặn đầu con búp bê thứ hai, lấy ra một thứ gì đó từ bên trong, bắt đầu ăn nuốt nhồm nhoàm.
Khi anh ta đi lấy con búp bê thứ ba, thì đột nhiên ngẩng mặt lên, phần má bị che bởi mái tóc dài nhắm thẳng vào nơi Kim Tuấn đang ẩn nấp.
Khoảnh khắc tiếp theo, Kim Tuấn dường như chuẩn bị chạy trốn, máy quay rung chuyển dữ dội, cuối cùng rơi xuống đất, video kết thúc tại đây.
“Anh ta cũng có ăn thịt trẻ con đâu, anh đừng hù dọa chính mình như vậy.” Hàn Phi an ủi Kim Tuấn.
"Hình ảnh quay được không giống như những gì tôi nhìn thấy, tôi nhớ rằng đôi mắt tên đó đỏ như máu, anh ta còn tương tác với chính mình trong gương, chính là người trong gương đã phát hiện ra tôi đầu tiên, sau đó anh ta mới đuổi theo tôi."
"Chuyện xảy ra tiếp theo anh còn nhớ không? Anh tự mình chạy lên sân thượng bằng cách nào? Anh ta có làm gì với anh không?"
“Không nhớ nữa.” Kim Tuấn dùng cả hai tay nắm lấy tóc mình: “Thực ra, từ sau khi được cậu cứu lần đó, tôi thường xuyên bị hoảng hốt, luôn cảm thấy sợ hãi một cách không thể giải thích được, cũng có những liên tưởng rất xấu.”
"Là sao?"
"Rất kỳ lạ, chẳng hạn, trước đây không phải cậu yêu cầu tôi kiểm tra Ngũ Ngũ Entertainment hay sao? Lúc vào thang máy tôi nhìn thấy một người thợ sơn, đó là một công nhân rất bình thường, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta là một kẻ sát nhân, hại tôi sợ đến mức không dám đi thang máy một mình kể từ đó. Còn có một lần khác đi theo người tình của ông chủ Ngũ Ngũ Entertainment, cô ta kéo một chiếc vali hình như chuẩn bị đi máy bay rời Tân Hỗ. Cái vali đó cũng không nhìn ra bất kì vấn đề gì, nhưng tôi lại cảm thấy như có một thi thể được giấu trong vali, sau đó tôi xem tin tức thì biết thi thể của chính người phụ nữ được tìm thấy trong chiếc vali đó!"
Kim Tuấn đau đớn nắm chặt tóc, nhưng ánh mắt Hàn Phi đầy kinh ngạc, hắn không ngờ anh ta đã lặng lẽ đi ngang qua tử thần nhiều lần như vậy.
Cuộc đời của vị sư huynh này đại khái có thể chia làm hai giai đoạn, ranh giới chính là thời điểm Hàn Phi cứu anh ta, dường như sau khi được hắn cứu, phần đời còn lại của anh ta đã quấn lấy hắn.
“Những thứ anh nhìn thấy có lẽ không phải là ảo giác.” Trong lòng Hàn Phi có một suy đoán: “Kim Tuấn, thiên phú của anh trong game《Cuộc sống hoàn hảo》là gì?"
Nắm lấy tóc mình, Kim Tuấn không hiểu sao Hàn Phi lại đột nhiên hỏi một câu như vậy: "Thiên phú của tôi đều là thiên phú rác rưởi vô dụng, một cái tên là người khám phá, là thiên phú rank C, khám phá bản đồ không biết có thể nhận được giá trị khám phá gấp đôi, giá trị khám phá càng cao, năng lực mở khóa càng tốt. Kể từ khi Open beta tôi đã bắt đầu chạy các bản đồ, nhưng những bản đồ tôi có thể đến đã sớm bị người chơi khám phá hết rồi."
“Thiên phú khác của anh là gì nữa?” Hàn Phi không nghĩ thiên phú của Kim Tuấn là rác rưởi, thế giới tầng sâu rộng lớn cần những người có trí tuệ lớn và lòng dũng cảm mạnh mẽ để làm người khám phá.
"Thiên phú kia thậm chí còn vô dụng hơn, được gọi là người hồi hồn, cũng là thiên phú rank C. Phần giới thiệu thiên phú rất dài, nói cái gì mà người đáng lẽ sẽ chết, bởi vì sự cố đã thay đổi số phận. Hiệu quả là sau khi giá trị sinh mệnh về 0, rơi vào trạng thái chết giả, khi gặp được người chơi có thiên phú hồi hồn, có xác suất sẽ tái sinh." Kim Tuấn lắc đầu cười khổ: "Lúc mới thiết lập tài khoản, phát hiện mình có hai thiên phú rank C, trong lòng vui mừng khôn xiết, nhưng sau khi lên đến level 10, cậu có biết hệ thống giới thiệu cho tôi nghề gì không? Nó nói rằng nghề nghiệp phù hợp với tôi nhất là linh môi, nơi thích hợp nhất để làm việc là lò hỏa táng và nghĩa trang. Một bộ não AI ngu ngốc như thế vậy mà lại được Deep Space Technology gọi là tương lai của nhân loại?"
Kim Tuấn đã từ từ thoát khỏi nỗi sợ hãi của mình, nhưng tâm trạng của anh ta lúc này vẫn rất thấp.
"Nghe nói bộ não AI được phát triển bởi Deep Space Technology có thể bắt được một số sóng não đặc biệt, anh bây giờ gặp quỷ trúng tà, nói không chừng thực sự đã bị thứ gì đó quấy nhiễu rồi, anh vẫn nên cẩn thận một chút." Hàn Phi cũng không muốn hù dọa Kim Tuấn, hắn chỉ cảm thấy mình nên có trách nhiệm với anh ta: "Chuyện điều tra về Tường Vi cứ giao cho tôi đi, điều anh cần làm bây giờ là trau dồi lòng can đảm, học thêm một số khả năng tự vệ."
Hàn Phi thật sự đang nghĩ cho Kim Tuấn, tuy rằng tòa nhà chết chóc ở thế giới tầng sâu vô cùng kinh khủng âm u, nhưng ít nhất rèn luyện ý chí ở đó sẽ không mất mạng, có bao nhiêu người muốn có cơ hội như vậy mà không được.
Nếu như không phải Hàn Phi thấy Kim Tuấn đã giúp đỡ mình rất nhiều, cộng thêm anh ta hiện tại quả thực đang gặp nguy hiểm, thì đã không trao cơ hội quý giá này cho anh ta rồi.
"Anh có lẽ cũng là thể chất dễ gặp phải quỷ, có điều đừng sợ hãi, tôi sẽ giúp anh từ từ làm quen với những thứ kinh khủng đó, thời gian này anh hãy ở nhà chơi game đi, tuyệt đối đừng đi điều tra Ngũ Ngũ Entertainment nữa, tốt nhất là cũng đừng soi gương vào ban đêm."
Hàn Phi đã cứu Kim Tuấn một lần, nhưng hắn không thể bảo vệ anh ta mãi mãi, vì vậy cách tốt nhất là để anh ta có khả năng tự bảo vệ mình, cũng phải có dũng khí đối mặt với nó cho dù nó có tồi tệ như thế nào đi chăng nữa mới được.
"Không được soi gương? Có phải tôi thực sự trúng tà rồi không?" Biểu cảm Kim Tuấn kinh hãi.
“Đừng nghĩ nhiều quá, hãy trở về chơi game thư giãn cơ thể, chờ sau khi trời sáng có thể anh sẽ không sợ hãi như vậy nữa.” Sau khi Hàn Phi an ủi Kim Tuấn, bắt đầu đếm số bạn bè của mình: “Hoàng Doanh, Bạch Hiển, Kim Tuấn, Mèo Lưu Ly, thiếu một người nữa là có thể xây dựng cộng đồng được rồi."