Hàn Phi đã lưu lại đoạn video do Kim Tuấn quay, hắn nhiều lần dặn dò anh ta chịu khó chơi game sau khi trở về, tập thể dục nhiều hơn khi rảnh rỗi, không cần đặc biệt rèn luyện cơ bắp, đầu tiên cần rèn luyện là tốc độ, nhất định phải chạy thật nhanh mới được.
Kim Tuấn là một trong những paparazzi nổi tiếng nhất ở Tân Hỗ, minh tinh nhìn thấy anh ta là đã muốn đánh rồi, đa số các fan cũng coi anh ta như chuột trên phố, chưa từng có ai lại quan tâm như vậy.
"Lão đại, cậu yên tâm, sau khi trở về, tôi sẽ bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt về tốc độ."
“Được rồi.” Nếu Hàn Phi không giúp Kim Tuấn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị thứ gì đó khủng khiếp quấy nhiễu, đến chết cũng không rõ ràng.
Đỡ Kim Tuấn dậy, Hàn Phi dẫn anh ta xuống lầu.
Sau khi hai người rời khỏi lối thoát an toàn, Hàn Phi đi tìm nhân viên của rạp hát.
Không đợi nhân viên hỏi tại sao Hàn Phi lại ở đây, hắn đã chuyển từ khách thành chủ, túm lấy nhân viên bắt đầu điều tra.
Cũng không biết là do ở trong thế giới tầng sâu quá lâu, hay là do chém giết quá nhiều, khí chất của Hàn Phi một khi không cố ý áp chế đi, người bình thường chỉ cần đến gần hắn, sẽ cảm thấy hoảng sợ.
Nhân viên kia cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Hàn Phi, cứ như thể anh ta mới là người lẻn vào nhà hát kịch vào ngày đóng cửa vậy.
Sau khi xác định nhân viên không liên quan gì đến bóng người trong phòng đạo cụ, Hàn Phi mới tiết lộ danh tính, nói ra mục đích của mình.
"Anh dám đảm bảo hôm nay không có bất kì diễn viên nào đến đây không? Anh có thể dẫn tôi đi xem camera được không?"
“Được thôi.” Nhân viên làm việc cũng bị Hàn Phi khiến cho có chút không chắc chắn, anh ta dẫn đầu đi phía trước, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn một cái.
Con ngựa đen lớn nhất của liên hoan phim năm nay, nam diễn viên trẻ giành được vai phụ xuất sắc nhất cho hai bộ phim lại đứng sau lưng mình như thế này đây.
Theo tin tức, nam diễn viên này mỗi lần xuất hiện đều phải kèm theo máu me be bét, hắn như đứa con riêng của tử thần vậy.
Nghĩ đến "bản lý lịch" mà Hàn Phi để lại trên trang web của cảnh sát Tân Hỗ, nhân viên làm việc càng hoảng sợ hơn: "Chẳng lẽ thật sự có án mạng trong nhà hát sao? Thi thể được giấu ở đâu đó trong nhà hát? Thế này thì bảo mình phải trực ca thế nào đây!"
Nhân viên ở nhà hát kịch càng nghĩ càng sợ, vì vậy anh ta bắt đầu chủ động hợp tác với Hàn Phi.
Mấy người đi đến phòng giám sát, muốn check camera, nhưng lại phát hiện tất cả các video giám sát trong ngày đều đã bị xóa hết.
“Làm sao có thể?” Nhân viên ban đầu còn có chút không tin, hiện tại anh ta hoàn toàn hoảng sợ thật rồi.
“Xem ra là tội phạm kỳ cựu rồi.” Hàn Phi càng ngày càng tò mò về người đó, hắn cố gắng lần tìm manh mối nhưng hiện trường đã được quét dọn sạch sẽ, chẳng còn lưu lại thứ gì hữu dụng: “Một diễn viên bình thường sẽ biết dọn dẹp hiện trường thành thạo đến như vậy sao?"
Kim Tuấn và người nhân viên cùng lúc nhìn Hàn Phi, nhất thời cũng không biết có nên trả lời hay không.
"Tên này nhảy múa cuồng nhiệt trước gương, theo đuổi kỹ năng diễn xuất và phản hồi tại chỗ, là một diễn viên ca kịch chuyên nghiệp, phù hợp với một điểm là nhân cách biểu diễn. Anh ta làm việc quyết đoán, tính thực thi vô cùng mạnh mẽ, còn có thể xử lý hết tất cả các loại chi tiết có thể vạch trần mình trước, nó cũng phù hợp với những điểm khác mà giày trắng nhỏ đã nói. Ngoài ra, anh ta dường như còn biết những thứ đại loại như thôi miên, có thể khiến Kim Tuấn đánh mất chính mình." Bây giờ Hàn Phi cảm thấy Tường Vi kia, mười phần có tới tám chín phần chính là số 019: "Chờ sau khi trời sáng, tôi sẽ đến xem màn trình diễn của anh ta, trực tiếp nói chuyện với anh ta một chút."
Không thu hoạch được gì, Hàn Phi định đưa Kim Tuấn rời đi, nhân viên kia trong lòng sởn tóc gáy, ngược lại bắt đầu giữ Hàn Phi lại, dù sao cũng không ai muốn khi mình trực ca lại đột nhiên phát hiện một thi thể trong một căn phòng nào đó.
Hàn Phi rất trượng nghĩa, để lại số điện thoại của mình cho nhân viên, nếu có chuyện gì xảy ra, đối phương có thể liên lạc với hắn đầu tiên.
Bước ra khỏi nhà hát, Hàn Phi đưa Kim Tuấn về nhà trước, rồi mới quay trở lại cư xá của mình.
Đã rất muộn rồi nhưng vẫn còn rất nhiều phóng viên chưa rời đi, Hàn Phi cũng phải rất vất vả mới về được nhà của mình.
"Những người này thật là nhiệt tình, đạo diễn Khương cũng không còn phải lo lắng mình cô đơn nữa rồi."
Sau khi kéo rèm và đóng cửa sổ, Hàn Phi bắt đầu ngồi trước máy tính, nghiên cứu án mạng.
Mười một giờ hơn, hắn nhận được cuộc gọi từ Hoàng Doanh.
"Hàn Phi, sau 0 giờ đêm nay, sự kiện quy mô lớn đầu tiên của《Cuộc sống hoàn hảo》sẽ kết thúc, em đã tìm được người chơi đáng tin cậy chưa?"
“Bây giờ em có ba ứng cử viên.” Hàn Phi gửi cho Hoàng Doanh thông tin về Bạch Hiển, Kim Tuấn và Mèo Lưu Ly.
"Vẫn còn thiếu một người nữa, hay là em đến đây lập một cái nick phụ đi?"
“Em e là không thể.” Hàn Phi nhớ tới cảnh tượng khi Trang Nhân thiết lập tài khoản, nữ thần hướng dẫn người chơi mới đã biến thành một con quỷ đẫm máu trong mắt ông ấy, hơn nữa Trang Nhân cũng nói rằng mình đã nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp.
"Sau khi sự kiện kết thúc, AI sẽ tiến hành tự động cập nhật máy chủ không dừng trong 12 tiếng, sau khi cập nhật xong, người chơi sẽ có thể xây dựng cộng đồng của riêng mình." Hoàng Doanh hơi lo lắng: "Mặc dù rất khó để xây dựng cộng đồng của riêng mình, cần phải đáp ứng nhiều yêu cầu cực kỳ khắt khe, nhưng đối với những studio trò chơi hàng đầu và các guild games siêu lớn, vẫn là tương đối dễ dàng, bọn họ chắc là đã sớm chuẩn bị xong những thứ cần thiết, tất cả đều đang cạnh tranh cho top mười cộng đồng hàng đầu.”
"Cũng có nghĩa là chúng ta vẫn còn mười hai tiếng nữa?"
"Đúng, top mười cộng đồng này rất quan trọng, có một số nhà quảng cáo thậm chí sẵn sàng chi rất nhiều tiền để mua quyền đặt tên của top mười cộng đồng, hãy nghĩ về cơ số người chơi đáng sợ của《Cuộc sống hoàn hảo》, chắc em cũng đoán được phí đặt tên là bao nhiêu rồi chứ?"
“Em sẽ nhanh chóng xác định ứng cử viên cuối cùng.” Hàn Phi thảo luận một số chi tiết với Hoàng Doanh, sau đó hắn gọi điện thoại cho bác gái Lý.
Thực ra, Hàn Phi vẫn còn có ứng cử viên khác, như Nhạn Đường và Thiết Nam, nhưng so ra, bác gái Lý là đáng tin cậy nhất, dù sao thì chồng bà vẫn đang ở trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi cũng đã hai lần cứu mạng bà.
Không mất nhiều thời gian để cuộc gọi được kết nối, giọng nói của một người đàn ông phát ra từ điện thoại.
"Anh chính là Hàn Phi sao? Cảm ơn anh đã đưa mẹ tôi đến bệnh viện! Một mình mẹ nuôi tôi trưởng thành thật sự không dễ dàng, nếu như mẹ thật sự xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi sẽ cảm thấy áy náy và hối hận cả đời."
"Anh chính là con của bác gái Lý?"
"Đúng, buổi chiều ngày hôm đó tôi mới về đến Tân Hỗ, bác sĩ nói là anh đã đưa mẹ tôi vào viện, còn thanh toán trước tiền thuốc men. Chờ ngày mai khi mẹ tôi xuất viện, tôi có thể mời anh một bữa cơm được không? Mẹ tôi cũng rất muốn gặp lại anh, để trực tiếp cám ơn anh.” Con của bác gái Lý rất lễ phép, trong lời nói tràn đầy cảm kích với Hàn Phi.
"Vừa hay ngày mai tôi cũng muốn tìm bác gái Lý có chút chuyện, sáng mai chúng ta gặp nhau thế nào?"
"Được ạ, được ạ."
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Phi lại cẩn thận suy xét một lần nữa, con của bác gái Lý làm việc trong Deep Space Technology, tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành lãnh đạo cấp cao của chi nhánh công ty, năng lực cá nhân cực kỳ mạnh, nghe nói sẽ sớm được chuyển về trụ sở chính.
"Là một đứa trẻ hiếu thuận."
Nhìn lướt qua thời gian, Hàn Phi nằm xuống trong máy chơi game.
Máu bao trùm tất cả mọi thứ, Hàn Phi phát hiện tốc độ đăng nhập vào trò chơi quả thực đã chậm lại một chút, có lẽ là do ảnh hưởng của tiếng cười điên cuồng.
Sau khi cẩn thận xác định vị trí của không thể nhắc đến, Hàn Phi lúc này thậm chí còn không dám mở mắt nhìn nó, vì sợ thu hút sự chú ý của đối phương.
Mở mắt ra, cơn đau từ khắp người khiến hắn phải kêu lên thành tiếng.
Khoảng vài giây sau, cánh cửa phòng hắn được mở ra, những bóng người xuất hiện ở cửa.
"Đừng nhúc nhích, hãy nghỉ ngơi một thời gian cho tốt."
"Còn đau không? Chị có làm một ít thịt mới."
Hàn Phi nhìn những người hàng xóm, tuy người còn đau nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.
“Đừng lo lắng, em đang hồi phục rất tốt.” Hàn Phi vừa nói xong, trong đầu lại xuất hiện một cơn đau nhói nữa, di chứng của việc gọi ra tiếng cười điên cuồng quá lớn, tên điên đó vắt kiệt tia tiềm lực cuối cùng của hắn, nhằm chém ra nhát dao có thể giết chết hận ý.
Hàn Phi lúc này nghĩ lại, cảm thấy cái chết của Mười Ngón thật sự đáng giá, bao nhiêu người đã phải dốc toàn lực đối phó, mới có thể hoàn toàn giết chết gã.
Lấy điện thoại di động của Đom Đóm ra, trong nhóm các cư dân của tòa nhà chết chóc Hàn Phi hỏi han Haha, xem có chuyện gì xảy ra trong tòa nhà sau khi hắn rời đi đêm qua không.
Vốn dĩ hắn cũng chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng Haha đã nói với hắn một tin tức khiến hắn vô cùng chấn kinh —— Trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có một du hồn giống như Bạch Hiển!
Nghe nói không lâu sau khi Hàn Phi offline vào tối hôm qua, tất cả hận ý của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đều nhanh chóng đến cô nhi viện màu trắng để kiểm tra, nhưng khi hận ý rời đi, điện thờ ở nơi sâu nhất của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã xuất hiện vấn đề.
Trang Văn mặc áo khoác dục vọng đích thân đi kiểm tra, phát hiện hình như là một du hồn không cẩn thẩn đã chạm vào điện thờ.
Theo mô tả của Trang Văn, du hồn đã chạm vào điện thờ có lẽ chính là Thẩm Lạc.
Còn về việc anh ta làm thế nào mà từng bước đến được điện thờ của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ thì không ai có thể nói rõ được.
Xét cho cùng, điện thờ chính là vật quan trọng nhất của ba hận ý, cũng là nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ khu vực bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, muốn đến được nơi đó, nhất định phải trải qua sự tuyệt vọng kinh khủng nhất và đáng sợ nhất mới được.
Người bình thường thì sẽ chạy về phía an toàn, nhưng người chơi đó lại đắnh thẳng vào sào huyệt địch, lao vào điện thờ được ba hận ý canh giữ.
Quan trọng hơn là đúng lúc đó Hàn Phi đã phá hủy cô nhi viện màu trắng, mang đi một phần của giày trắng nhỏ, ba hận ý kia có lẽ cho rằng Cánh Bướm đã ra tay, vì vậy cùng nhau rời khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả thực sự đã khiến người chơi đó thành công.
"Thẩm Lạc vẫn còn sống sao? Anh ta làm thế nào mà từng bước tới được đó vậy? Anh ta có bản đồ à?"
Hàn Phi cũng không rõ Thẩm Lạc đã làm được như thế nào, trên thực tế cho dù có bản đồ cũng khó mà tìm được điện thờ ẩn giấu ở nơi sâu nhất của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.
"Quả nhiên là vàng sẽ luôn tỏa sáng, anh ta chạy vào thế giới tầng sâu mà vẫn mặc sức vùng vẫy, đúng là một nhân tài." Hàn Phi cảm thấy Thẩm Lạc có thể cùng Kim Tuấn thành lập một đội cùng nhau, hai người bọn họ biết đâu có thể trực tiếp khám phá đến tận cùng thế giới tầng sâu, đương nhiên tiền đề là mệnh đủ cứng.
Sau khi hỏi thăm Thẩm Lạc, Hàn Phi lại bảo Bạch Tư Niệm đi kiểm tra tình hình của Đại Nghiệt, nguyền rủa đã áp chế được một nửa, có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi Đại Nghiệt lại có thể chạy khắp nơi rồi.
“Vết thương của tôi vẫn chưa lành, nên tạm thời chúng ta hãy ở lại trong cư xá Hạnh Phúc đi.” Sau khi kiểm tra bảng thuộc tính một lúc, ánh mắt Hàn Phi dừng lại ở thiên phú chiêu hồn: “Thiên phú của Kim Tuấn là người hồi hồn, anh ta là một kết hợp hoàn hảo với thiên phú hồi hồn của mình, chỉ cần anh ta không bị đánh đến hồn phi phách tán, có lẽ rất khó bị giết chết. Nếu như thực lực anh ta đủ mạnh, thậm chí có thể làm một số nhiệm vụ khó khăn mức độ cao mà người thường không dám chạm vào, nói không chừng cũng có thể giúp mình trong thế giới tầng sâu. Một thiên phú tốt như vậy, nếu như không lợi dụng, thì thực sự quá lãng phí rồi."
Đội ngũ của Hàn Phi trong thế giới tầng cạn đã bắt đầu hình thành, Kim Tuấn với tư cách là một trong "Big Five", không thể quá kém được.
Sau khi do dự một chút, Hàn Phi đi tới hành lang, khẽ đọc ra hai chữ chiêu hồn.
Bảng thuộc tính biến thành quỷ môn, Hàn Phi thì thầm gọi ra tên Kim Tuấn.
Hắn hoàn toàn không nghĩ đến những thứ khác trong đầu, cũng không sử dụng chuông dẫn hồn mà chỉ đơn giản nói ra tên Kim Tuấn.
Gần như ngay khi giọng nói vừa dứt, trong biển máu dường như có một du hồn bị lực lượng nào đó kéo đi, trực tiếp xuyên qua quỷ môn, ngã xuống trước mặt Hàn Phi.
Gặp nhau, quá đột ngột.
Kim Tuấn bị ngã đến choáng váng, nhìn Hàn Phi còn chưa kịp đeo mặt nạ, bốn mắt nhìn nhau, không ai có phản ứng kịp.
“Lão đại?” Kim Tuấn tập trung toàn bộ sự chú ý vào Hàn Phi, không hề để ý rằng cánh cửa máu phía sau đang từ từ đóng lại.
"Anh hãy trả lời một câu hỏi của tôi trước, giá trị may mắn của anh là bao nhiêu?"
"Một, sao vậy?"
“Vậy thì không sao.” Hàn Phi chưa bao giờ lại chiêu hồn suôn sẻ như vậy, cảm giác đó không giống như là hắn đang chiêu hồn, mà là Kim Tuấn ấn đầu để xuống âm phủ vậy.
Thiên đường có đường thì không đi, địa ngục không cửa thì cứ muốn xông vào, chính là để nói về Kim Tuấn.
"Người hồi hồn và thiên phú chiêu hồn tương hợp với nhau, thể chất linh dị, giá trị may mắn là 1, anh đúng là có chút khó tin đấy." Hàn Phi dìu Kim Tuấn đứng lên: "Ở đây là bản đồ ẩn của《Cuộc sống hoàn hảo》 , có lẽ sẽ giúp được anh rèn luyện lòng can đảm, ngoài ra lúc trước anh không phải đã nói với tôi rằng thiên phú của anh là người khám phá sao? Trong bản đồ ẩn này cơ bản không có người chơi nào hết, anh có thể nhanh chóng tăng giá trị khám phá của mình để thiên phú khám phá phát huy tối đa hiệu quả."
“Ở đây là bản đồ ẩn sao?” Kim Tuấn nhìn xung quanh một lúc lâu: “Chẳng trách không khí khác với bản đồ thông thường, tôi nghe nói rằng bản đồ ẩn cực kỳ hiếm, mỗi một bản đồ sẽ được coi là bí mật lớn nhất của người khám phá. Lão đại, cậu vậy mà lại bằng lòng chia sẻ với tôi, thật sự đã lâu rồi tôi không thấy cảm động như vậy."
“Đừng vui mừng quá sớm, bản đồ ẩn này vô cùng quỷ dị, cực kỳ nguy hiểm, anh nhất định phải chú ý an toàn.” Hàn Phi sợ Kim Tuấn không chịu được kích thích nên đã tiêm một mũi dự phòng trước cho anh ta.
"Có thể có nguy hiểm gì chứ?"
Kim Tuấn từ dưới đất đứng dậy, men theo cửa sổ ngoài hành lang, nhìn ra bên ngoài, thành phố chìm trong bóng tối không thể nhìn thấy tận cùng.
"Thiên phú khám phá của tôi hiển thị những bản đồ này đều chưa được khám phá, toàn bộ đều có thể cung cấp giá trị khám phá! Nơi này đối với tôi mà nói đúng là thiên đường mà!" Kim Tuấn kích động đến thốt lên.
“Vậy thì anh hãy nhanh chóng đi khám phá đi, nhớ kĩ tuyệt đối không được đi ra khỏi sương mù, tôi cũng phải đi làm nhiệm vụ rồi.” Hàn Phi dặn dò xong liền lên tầng năm, đi vào nhà Từ Cầm.
Chờ sau khi vết thương lành lại, hắn chuẩn bị khám phá bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nên cần chuẩn bị thêm chút thịt mới được.
"Lão đại đã cứu mạng mình hai lần, còn chia sẻ bản đồ ẩn với mình, kiếp trước mình đã cứu thế giới sao? Tại sao lại gặp được người tốt như vậy?" Kim Tuấn lần lượt mở cửa phòng hai bên, nghe theo giọng nói của thiên phú người khám phá được kích hoạt, vui đến không ngậm được miệng: "Những căn phòng này lão đại cũng chưa từng đến à? Hay là cố ý để lại cho mình?"
Đi xuống từng tầng một, Kim Tuấn nhận ra cửa ở tầng hai đã bị khóa, anh ta nhẹ nhàng gõ cửa.
Không lâu sau, cánh cửa căn nhà được mở ra, ánh sáng ấm áp chiếu vào Kim Tuấn, một bà lão rất hiền từ xuất hiện ở cửa.
"Cậu là khách thuê nhà mới à?"
"Có thể hiểu như vậy."
“Bên ngoài không an toàn, vào nhà nghỉ ngơi một chút đi, tiện thể ăn một bát cháo nóng.” Mạnh Thi mời Kim Tuấn vào nhà, cách bài trí ở đây vẫn là phong cách của mấy chục năm trước, vừa hoài cổ vừa đặc biệt ấm áp.
Một lúc sau Mạnh Thi bưng cháo mới nấu ra.
Nhìn tô cháo bốc khói nghi ngút, Kim Tuấn cảm thấy mọi thứ trước mắt đều vô cùng chữa trị: "Lão đại đã quá lo lắng rồi, tuy rằng phong cách tổng thể của bản đồ ẩn này có chút đáng sợ, nhưng trong sự kinh khủng lại mang theo tình người, trong sự kinh sợ có chứa nhiệt độ của thế gian."
Cháo nóng ấm bụng, xoa dịu cơ thể và tinh thần.
“Lão bà bà, cám ơn cháo của bà, cháu còn có chuyện phải làm, chờ xong việc sẽ lại quay lại gặp bà.” Kim Tuấn cảm thấy mình trên thế giới này đặc biệt thoải mái, không có ai ở đây biết anh ta là một paparazzi, anh ta cũng có thể kết bạn và sinh sống giống như một người bình thường.
“Muộn như vậy rồi còn muốn ra ngoài à?” Mạnh Thi cầm thìa đi ra ngoài, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Sẽ không sao đâu.” Kim Tuấn cười cười, anh ta đang định đi ra ngoài thì một đứa trẻ chạy ra khỏi phòng ngủ, cầm trên tay một bát cơm nguội giơ lên cao, như thể chuẩn bị ném xuống đất.
"Cháu không ăn đồ từ..."
Cậu nhóc chưa kịp nói xong thì Kim Tuấn đã cầm lấy chiếc bát từ tay cậu: "Trẻ con không được kén ăn nhé! Bà em làm cũng không dễ đâu, em phải học cách thông cảm với bà nghe chưa."
Đặt cái bát lên bàn, Kim Tuấn lại cười với bà lão, rồi mới bước ra khỏi phòng.
"Làm việc tốt đúng là vui thật, tối nay mình phải làm một cuộc chiến lớn! Chạy hết bản đồ này!"
Sau khi điều chỉnh trạng thái, Kim Tuấn lao ra khỏi cư xá Hạnh Phúc, xung quanh là sương mù dày đặc, anh ta không thể nhìn rõ các tòa nhà xung quanh, vì vậy chỉ có thể chạy về phía trước.
Nhìn vào giá trị người khám phá tăng vọt, Kim Tuấn dường như cuối cùng đã tìm thấy niềm vui của trò chơi.
"Bản đồ thuộc về riêng mình! Ở đây sẽ không có ai cạnh tranh giá trị khám phá với mình nữa rồi, sau này mình sẽ là vua khám phá!"
Khi giá trị khám phá đạt đến một cấp độ nhất định, thiên phú người khám phá sẽ mang lại cho Kim Tuấn một số phần thưởng, bao gồm cả việc cộng thêm một chút vào thể lực cơ sở.
Chạy trên con đường vắng vẻ không người, với nụ cười trên môi, Kim Tuấn rất nhanh đến trước một ngôi trường kì lạ.
"Học viện tư thục Ích Dân? Tại sao sau khi phát hiện nơi này, mình lại nhận được gấp bốn lần giá trị khám phá?" Kim Tuấn ghé sát lên cổng trường nhìn vào bên trong, nhưng sương mù quá dày khiến anh ta không thể nhìn rõ.
"Cậu kia, xuống mau! Đừng có ghé sát người lên cổng trường như vậy!" Giọng nói nghiêm nghị của một ông lão từ phía sau vang lên, Kim Tuấn không thèm để ý đến đối phương, hiện tại anh ta đã hoàn toàn bị giá trị khám phá gấp bốn thu hút.
"Người ngoài trường không thể tùy tiện vào được! Cậu xuống đây mau!" Tiếng bước chân của ông lão vang lên, ông đi đến phía sau Kim Tuấn: "Tôi nói cho cậu biết, trong trường này có tin đồn có quỷ đấy, cậu tốt nhất nên nhanh chóng đi đi."
"Rời đi? Giá trị khám phá gấp bốn mà ông bảo tôi rời đi?" Kim Tuấn căn bản không để tâm, từ trên cổng sắt nhảy xuống: "Đừng nói là ngôi trường này chỉ là đồn đại có quỷ, cho dù là ngôi trường này thực sự có quỷ, tôi cũng phải đi vào, ai nói cũng không có tác dụng gì."
Một mùi hôi thối bay đến, Kim Tuấn quay người lại, nhìn về phía ông bác.
Trên người ông bác mặc đồng phục bảo vệ, có chất đầy một ngọn núi quỷ!
Vô số tay chân bò lổm ngổm trên mặt và cơ thể ông ấy, những khuôn mặt máu me bê bết đó đều đang nhìn chằm chằm vào Kim Tuấn.
Tim phổi ngừng đột ngột!