Trong một căn phòng trên tầng năm của cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi đang đứng trong bếp, cố gắng nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình, Từ Cầm dựa vào khung cửa ở phía sau hướng dẫn cho hắn.
Hai người thỉnh thoảng trao đổi vài câu, thảo luận về quan điểm của họ về các loại thịt khác nhau, sau đó cùng nhau nếm thử các món thịt được làm ra.
Căn bếp nhỏ lúc này không khiến người ta cảm thấy chật chội, mà ngược lại rút ngắn khoảng cách giữa mọi người, khiến bọn họ sát lại rất gần với nhau.
Mùi thịt thơm thoang thoảng bay vào mũi, Hàn Phi cử động ngón trỏ, hắn hiện tại càng ngày càng thích ăn thịt.
"Quản lý! Tôi vào được không! Bên ngoài có người tìm anh!"
Giọng nói của Huỳnh Long đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Hàn Phi cất đĩa thịt đã chuẩn bị vào ô vật phẩm, sau đó chạy đến cửa phòng khách: "Ai tìm tôi? Xảy ra chuyện gì?"
“Ông bác của học viện tư thục Ích Dân đến, ông ấy còn dẫn theo một người.” Huỳnh Long dẫn Hàn Phi xuống tầng, bọn họ từ xa đã nhìn thấy ông bác bảo vệ toàn thân đầy quỷ.
“Bác à, đêm nay sao lại có hứng tới thăm chúng tôi vậy?” Hàn Phi chào hỏi bác bảo vệ.
"Tôi vừa đi loanh quanh ở cổng trường, thì thấy có một người đêm hôm nằm lên trên cổng trường, hình như là định vào trộm đồ, vì vậy khuyên nhủ mấy câu, kết quả ai biết được cậu này trực tiếp rơi từ trên cổng trường xuống rồi ngất xỉu luôn, có gọi thế nào cũng không tỉnh." Con người bác bảo vệ rất tốt, ông đã ngần này tuổi rồi, mà vẫn cõng Kim Tuấn, chỉ là ông không biết lúc này vô số quỷ quái trên người mình đều đang đè lên trên người anh ta.
"Tôi thấy chàng trai này là người lạ, vì vậy cõng cậu ấy đến đây hỏi xem có phải là cư dân mới của cư xá các cậu hay không." Bác bảo vệ hai tay ôm lấy Kim Tuấn, kéo anh ta từ bên trong vô số cánh tay quỷ ra, đặt lên trên mặt đất.
"Quả thực là người chỗ chúng tôi, xin lỗi vì đã làm phiền đến bác rồi." Hàn Phi nhìn Kim Tuấn đang bất tỉnh trên mặt đất, với một nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, hắn cảm thấy Kim Tuấn chỉ vừa mới ra khỏi cửa, kết quả đã bị đưa trở lại rồi.
"Đúng là cư dân mới à, vậy không sao cả, đều là hàng xóm của nhau mà. Khi nào cậu ấy tỉnh lại, nói với cậu ấy rằng lần sau nếu muốn đến trường học chơi, tôi có thể dẫn cậu ấy đi tham quan, không cần phải trèo tường." Hai tay bác chắp phía sau lưng, nhẹ nhõm gật gật đầu: "Tốt lắm, cảm thấy khu chúng ta càng ngày càng náo nhiệt."
Hàn Phi đưa tay chạm vào Kim Tuấn, kiểm tra thuộc tính của anh ta một chút, anh ta đi con đường toàn bộ gia tăng thể lực, khá phù hợp với thiên phú người khám phá.
“Tôi đặt hi vọng rất cao vào anh, anh không thể cứ ngã xuống như vậy được, cả một vùng đất rộng lớn vô danh này vẫn đang chờ anh đi khám phá đấy.” Hàn Phi vươn tay ấn giữ đầu Kim Tuấn, sử dụng năng lực ngôn linh lên anh ta, từng câu từng câu mang theo nguyền rủa xuyên thấu vào cơ thể Kim Tuấn.
"Năng lực chịu đựng tâm lý của anh rất mạnh, sẽ không dễ dàng hôn mê đâu."
"Anh sợ hãi tất cả mọi thứ, nhưng lại có một trái tim kiên định, anh sẽ tiếp tục không ngừng chạy về phía xa."
"Trong từ điển của anh không có cái chết, anh cũng sẽ không bao giờ dừng chân lại."
Liên tiếp sử dụng ba lần năng lực ngôn linh, Kim Tuấn mới từ từ mở mắt ra.
Anh ta mơ màng nhìn về phía trước, bác bảo vệ cố gắng dùng biểu cảm ôn hoà nhất nhìn anh ta: "Cậu tỉnh rồi?"
Những phần tay chân bị biến dạng chui ra từ trong những khuôn mặt quỷ, bao quanh người Kim Tuấn, lúc này anh ta mới phát hiện, hóa ra hôn mê là một điều hạnh phúc đến nhường nào.
Tiếng hét cắt ngang bầu trời đêm và sương mù, Kim Tuấn gần như "bắn ra" khỏi mặt đất, dang chân chạy về phía xa.
"Cậu sợ gì chứ! Cậu muốn đến trường học tôi có thể đưa cậu đi! Thanh niên thì phải đường đường chính chính mà đi chứ!" Bác bảo vệ đuổi theo phía sau, dường như đang muốn thuyết phục Kim Tuấn.
Mắt nhìn bọn họ chạy ra khỏi cư xá Hạnh Phúc, Hàn Phi lắc lắc đầu: "Con người của bác thật ra rất tốt, chỉ là quá nhiệt tình."
Bác bảo vệ là người tốt nhất trong học viện tư thục Ích Dân, đến quỷ quái cũng không nhẫn tâm làm tổn thương ông, tất cả mọi người đều trèo lên người, giúp bịt mắt ông, phát huy hết các kỹ năng, để ông cảm thấy mình vẫn đang còn sống.
“Tiểu huynh đệ này khá hợp khẩu vị với tôi, để tôi đi hộ giá.” Lý Tai ở tòa nhà số 2 lại ngửi thấy khí tức bất hạnh, cũng lao ra ngoài cùng bác bảo vệ.
Hàn Phi muốn thoát game cần phải ở lại đủ ba tiếng, vốn định dùng khoảng thời gian này để cải thiện kỹ năng nấu nướng của mình, nhưng thấy Kim Tuấn được chào đón như vậy, hắn nghĩ tốt hơn là nên đi theo thì hơn.
Thiên phú của Kim Tuấn kết hợp hoàn hảo với hắn, nhân tài như thế này không thể để xảy ra bất kỳ tai nạn nào.
"Đi thôi, chúng ta cũng đi qua đó."
Dưới sự kích thích của bác bảo vệ, Kim Tuấn dường như đã đột phá giới hạn của chính mình, anh ta chạy ngày một nhanh hơn, thiên phú người khám phá càng phát huy hết tác dụng, tốc độ gia tăng giá trị khám phá chẳng khác gì rửa tiền, điên cuồng tích lũy.
Mất một tiếng đồng hồ, Kim Tuấn đã chạy từ cư xá Hạnh Phúc đến tòa nhà chết chóc, anh ta đã sức cùng lực kiệt, không thể chạy được nữa.
Ngoảnh đầu nhìn lại, vốn chỉ có ông bác toàn thân đầy quỷ đuổi theo, kết quả hiện tại ông bác vẫn chưa chịu bỏ đi cũng thôi đi, trong sương mù còn có thêm mấy bóng quỷ nữa.
Kim Tuấn thực sự không thể chạy được nữa, anh ta trốn vào bên trong tòa nhà chết chóc.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Kim Tuấn dùng sức lực cuối cùng chạy lên được mấy tầng, sau đó ngẫu nhiên chọn một cánh cửa, chuẩn bị trốn vào trước.
Ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, Kim Tuấn đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hàn Phi từ phía sau.
"Đừng đến gần cánh cửa đó!"
Kim Tuấn vốn đã vô cùng căng thẳng, nhưng sau khi nghe thấy tiếng hét của Hàn Phi, anh ta bị dọa cho giật mình, trực tiếp mở cửa ra.
Một cỗ tử ý mạnh mẽ xen lẫn với khí tức tai họa bay ra khỏi căn phòng, Kim Tuấn yếu ớt ngã luôn xuống đất, anh ta cảm thấy như thể mình đã mở chiếc hộp Pandora ra vậy.
Bóng đen của cái chết bao trùm lấy anh ta, một con quỷ khổng lồ màu đen cực kỳ cường đại, xuyên thủng qua cánh cửa và bức tường rồi chạy ra ngoài.
Khi Kim Tuấn cảm thấy mình sắp bị nghiền thành thịt băm, một bóng dáng quen thuộc đã đứng trước mặt anh ta.
"Lão đại? Lão đại!"
Cơ thể Hàn Phi bị con quỷ khổng lồ màu đen va vào bay ra, miệng vết thương lại bung ra, máu trên không trung vẽ ra một đường vòng cung.
"Lão đại!!"
Đôi mắt đỏ hoe, Kim Tuấn bật dậy khỏi mặt đất, đôi chân không ngừng run rẩy, nhưng anh ta không chọn cách bỏ chạy.
Cố gắng chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, anh ta lấy ra một con dao chẻ củi gỉ sét từ trong ô vật phẩm, đây là một đạo cụ thiết yếu để người khám phá vượt qua các chướng ngại vật.
Tim đang đập loạn xạ, hai chân đang run rẩy, bàn tay cầm dao chẻ củi của Kim Tuấn cũng đang run rẩy dữ dội.
Anh ta nhìn bóng quỷ khổng lồ màu đen, di chuyển thân hình về phía trước.
Sau khi thực hiện bước đầu tiên khó khăn nhất, anh ta bắt đầu tăng tốc.
"Trong cuộc đời của mỗi người, thường sẽ phải có một lần hướng về chân lý, không cần biết đến hậu quả và kết cục của chính mình, tiến lên! Tiến về phía trước!"
Cầm dao chẻ củi, Kim Tuấn hét lên và lao về phía con quái vật màu đen, nhưng anh ta còn chưa đến gần đã bị đánh bay bởi tử ý đang trào dâng.
Từ dưới đất đứng dậy, khi Kim Tuấn chuẩn bị tung cước thứ hai trong đời, Hàn Phi đang nôn ra máu, từ dưới đất bật dậy: "Đừng kích động, tôi còn chưa chết, nói về chuyện này có phải các anh đều đã thỏa thuận với nhau rồi không? Tôi đã đổi một căn phòng khác cho Đại Nghiệt rồi, tại sao lần nào các anh cũng đều tìm được nó vậy?"
“Lão đại?” Kim Tuấn nhìn chằm chằm Hàn Phi, muốn đi qua, nhưng lại hơi chút sợ hãi: “Vậy, vậy con quái vật kia...”
"Quái vật gì? Đây là thú cưng nhỏ của tôi." Hàn Phi sờ sờ đầu của Đại Nghiệt, tay bị đâm đến chảy máu, nhưng hắn dường như không quan tâm: "Đứa nhỏ đang thời kỳ nổi loạn, có thể đã dọa sợ anh rồi."
“Thời kỳ nổi loạn?” Da mặt Kim Tuấn co quắp: “Lão đại, tay cậu chảy máu rồi.”
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.” Hàn Phi xua xua tay với Kim Tuấn: “Anh tiếp tục chơi đi.”
Ngồi trên người Đại Nghiệt, Hàn Phi một bên vẫn chảy máu, một bên ăn tim lợn.
Sau khi bọn họ rời đi, Kim Tuấn ngã thẳng xuống đất, quyết định vừa rồi đã rút hết can đảm của anh ta.
"Cậu nhóc rất khá, có hứng thú muốn kết bạn với tôi không?"
Giọng nói của một người đàn ông xa lạ lọt vào tai, Kim Tuấn ngước lên, anh ta nhìn thấy một chiếc cổ mảnh mai trên trần nhà, đồng thời cũng nhìn thấy một khuôn mặt người.
"Tôi tên là Lý Tai, còn anh thì sao?"
"Ahhh!"
Tiếng thét chói tai vang vọng trong tòa nhà chết chóc, Hàn Phi cũng nghe thấy âm thanh đó, hắn khẽ gật đầu: "Trời sẽ giao cho người này một trọng trách lớn, trước tiên nhất định phải khiến anh ta phiền não đau khổ, xương cốt rã rời, chịu đói nhịn khát, thân thể suy nhược, mọi hành động đều không như ý…."
Sau khi lại giấu Đại Nghiệt trong một căn phòng khác, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng Đại Nghiệt lại ủy khuất cọ cọ vào chân hắn.
Nhìn bắp chân bê bết máu, Hàn Phi lại ăn thêm một miếng tim lợn, sau đó ngồi xổm xuống nói với Đại Nghiệt: "Mày hãy chịu khó dưỡng thương cho tốt, chờ sau khi áp chế hoàn toàn được nguyền rủa, tao sẽ đưa mày đến một nơi tốt để vui chơi."
Nghe đến đây, Đại Nghiệt lại mừng rỡ trở lại, nó chạy xung quanh căn phòng, sau đó há miệng, phun ra một ít đồ vật kì lạ nhuốm đầy tử ý.
“Đây là cái gì?” Hàn Phi đặc biệt tìm đến Bạch Tư Niệm, sau khi hỏi xong mới rõ, những đồ vật kỳ lạ đó là đồ cống phẩm trong điện thờ.
Sau khi Hàn Phi biết đáp án, cũng không cảm thấy kinh ngạc: "Mày muốn chia sẻ những thứ này với tao sao?"
Đại Nghiệt hưng phấn gật đầu, trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười khổ: "Nếu ai mà đắc tội mày, có lẽ là sẽ xui xẻo đến tận nhà."
Đại Nghiệt khác với người bình thường, sau khi đắc tội tiểu khả ái này, nó sẽ giết chết bạn trong vòng ba ngày, sau khi bốc tro cho bạn xong, đợi hết bảy ngày đầu tiên lại quay trở lại ăn hết đồ cúng của bạn.
Đưa tay chạm vào các vật phẩm trên mặt đất, hệ thống chỉ nhắc nhở chúng là vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt, chỉ có thể được sử dụng trong nhiệm vụ thừa kế điện thờ.
Hàn Phi quan sát kỹ thì thấy hoa văn trên các cống phẩm có vẻ đều giống nhau, có khắc một ông già và ba đứa trẻ.
“Nó lấy những đồ cống phẩm này ở đâu vậy?” Hàn Phi hỏi Bạch Tư Niệm.
"Có một cái đến từ điện thờ ở cổng cư xá Hạnh Phúc, còn hai cái đến từ điện thờ bỏ hoang từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cái bát cuối cùng được lấy từ một điện thờ nào đó ở Thất Lạc Viên." Bạch Tư Niệm nhớ lại.
“Hai người thế này giống như những kẻ trộm mộ vậy.” Hàn Phi nhìn những cống phẩm: “Hoa văn tương đồng, những điện thờ này có lẽ đều thờ cúng cùng một vị thần linh.”
Hàn Phi đem hết những cống phẩm đó bỏ vào ô vật phẩm của mình: "Xem ra ba khu vực cư xá Hạnh Phúc, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và Thất Lạc Viên có mối liên hệ chặt chẽ hơn mình nghĩ."
Sau khi kiểm tra cống phẩm, Hàn Phi nghi ngờ rằng hầu hết các điện thờ trong ba khu vực này đều do Phó Sinh để lại, cũng chỉ có Phó Sinh bước ra khỏi đây mới có khả năng để lại nhiều điện thờ như vậy.
"Giữa những điện thờ này có khi nào là thông với nhau không? Chúng cùng nhau che giấu thế giới ký ức của Phó Sinh?"
Hàn Phi đã làm qua nhiệm vụ kế thừa điện thờ, hắn biết sau khi vào điện thờ, sẽ nhìn thấy cuộc đời của không thể nhắc đến.
"Cư xá Hạnh Phúc tiếp đón sự xuất hiện của đứa trẻ sơ sinh, sau đó gửi nó đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để cải tạo, cuối cùng nhốt vào trong Thất Lạc Viên để theo dõi, chờ sau khi đáp ứng các điều kiện, nó sẽ được đưa đến chỗ sâu hơn của thành phố, Phó Sinh có lẽ cũng muốn dẫn dắt mình theo cách này."
Hàn Phi hiện tại rất mong đợi đi vào điện thờ kia trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ cần có thể đi vào thế giới ký ức của Phó Sinh, vậy thì rất có thể hắn sẽ tìm ra quá khứ của ông ấy.
Trong khi trò chuyện với Bạch Tư Niệm, Hàn Phi đã cho Đại Nghiệt uống máu của mình, dưới sự trợ giúp máu của hắn, tốc độ Đại Nghiệt áp chế nguyền rủa đã tăng tốc thấy rõ.
Chờ sau khi ba tiếng trôi qua, Hàn Phi tìm thấy Kim Tuấn ở hành lang, anh chàng này thực sự đã tăng giá trị thăm dò của mình lên một level trong tòa nhà chết chóc.
"Thiên phú của người khám phá còn có thể dùng như thế này à?"
Lúc này Kim Tuấn đã hơi chút hoảng hốt, nhưng quả thực anh ta đã kiên cường hơn trước rất nhiều, nếu như trong hiện thực gặp lại người thợ sơn và các sự kiện linh dị, anh ta cũng sẽ không sợ đến mất kiểm soát nữa.
“Ý chí của anh đã được rèn luyện, người khác nếu muốn thôi miên anh nữa cũng sẽ rất khó.” Sau khi nhìn thấy vực sâu không đáy, bóng tối bình thường sẽ không còn có thể khiến trái tim Kim Tuấn khuấy động nữa, cái mà Hàn Phi muốn chính là hiệu quả như vậy.
Sử dụng thiên phú hồi hồn, Hàn Phi đưa Kim Tuấn đi, sau đó hắn đi vào con ngõ nhỏ ở giữa một số khu vực cùng với những người hàng xóm của mình.
Lần này Hàn Phi phải mất ba tiếng đồng hồ mới nhận được một nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ trong ngõ đã sắp bị mình làm hết rồi, bắt đầu từ ngày mai, nếu mình muốn thoát game bình thường, sẽ phải vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ hoặc khu vực công viên giải trí mới được."
Những ngày an nhàn lại sắp kết thúc rồi, hệ thống đang buộc Hàn Phi phải tiến lên.
"Thực sự hy vọng Thất Lạc Viên và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ có thể đánh nhau."
Trở lại tòa nhà chết chóc, Hàn Phi tìm một nơi an toàn thoát game, hôm nay hắn còn có việc khác phải làm.
Cởi bỏ mũ bảo hiểm ra, Hàn Phi nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, rời khỏi cư xá nơi mình sống.
Đầu tiên hắn đi tìm Kim Tuấn tâm sự một chút, sau đó gọi cho Bạch Hiển, Hoàng Doanh và Mèo Lưu Ly.
Sau khi xác định mấy người buổi sáng đều có thời gian, Hàn Phi lại không ngừng tiếp tục chạy tới bệnh viện.
Sau cục cảnh sát, bệnh viện trở thành nơi quen thuộc thứ hai của Hàn Phi, y tá trực ban vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn, đích thân dẫn hắn đến cửa phòng bệnh của bác gái Lý.
Bác gái Lý đã thức dậy, đang nằm trên giường, con trai bà đang ngồi bên cạnh, nửa bước ở bên không rời.
Nhìn thấy hai người trong phòng bệnh, Hàn Phi nghĩ tới bản thể của Gương Thần.
"Con của bác gái Lý là nhân viên của Deep Space Technology, không biết liệu có thể phát triển anh ta thành người của mình hay không."
Hàn Phi giờ đây đã biết nhiều hơn về Vĩnh Sinh Pharmaceutical, Deep Space Technology là một gã khổng lồ bên cạnh Vĩnh Sinh Pharmaceutical, sau lưng chắc hẳn cũng ẩn chứa rất nhiều bí mật. Hàn Phi thậm chí còn nghi ngờ rằng trước đây hai công ty này đã đứng đằng sau hỗ trợ cho Phó Sinh, nhưng sau đó đã xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Hắn lặng lẽ đợi ngoài cửa một lúc, cho đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh mới đi theo vào trong.
Bác gái Lý trên giường bệnh lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Hàn Phi, bà dường như nhận ra hắn chính là người đàn ông đeo mặt nạ ở thế giới tầng sâu rồi.