Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 533 - Chương 533: Nhiệm Vụ Rank E – Nhân Cách Hoàn Hảo

Chương 533: Nhiệm vụ rank E – nhân cách hoàn hảo Chương 533: Nhiệm vụ rank E – nhân cách hoàn hảo

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã khám phá thành công bản đồ ẩn rank E - Bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ!"

"Chú ý! Bản đồ giết chóc đã được thắp sáng! Tòa nhà đang gặp nguy hiểm lớn!"

Hàn Phi đi ra khỏi bóng tối ở góc phố, phía sau hắn là một bác sĩ cao lớn, không có khuôn mặt, một người phụ nữ mặc áo khoác kỳ quái, và một bóng đen biết di chuyển.

"Đây là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ư?"

Nhìn khu phức hợp cao ốc trước mặt, Hàn Phi có cảm giác không chân thực.

Trong hiện thực, hắn đã từng đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ do Vĩnh Sinh Pharmaceutical tạo ra, nơi đó gây sốc ít hơn nhiều so với bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở thế giới tầng sâu.

Các tòa nhà bệnh viện liên tục được nối với nhau, nhiều tòa nhà xoắn lại với nhau tạo thành một khuôn mặt khổng lồ bị vỡ.

“Bên trong bệnh viện ẩn giấu rất nhiều bệnh nhân, còn có sáu bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ, nhất định phải cẩn thận.” Trên tường hiện lên những dòng chữ đẫm máu, bác sĩ Nhan không ngừng nhắc nhở Hàn Phi, không ngờ hắn lại có lá gan lớn đến như vậy, dám chạy thẳng đến bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

“Yên tâm, tôi chắc chắn.” Trong ô vật phẩm của Hàn Phi có dự trữ đủ thịt, có thể tiêu hao cột máu để phóng xuất ra sương mù trong linh hồn, từ trong đó ẩn đi thân hình của mấy người.

Dưới sự dẫn dắt của bác sĩ Nhan, bọn họ dễ dàng tiến vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ thông qua đường hầm.

Hành lang chằng chịt như mê cung, ngay cả những bệnh nhân ở đây cũng thỉnh thoảng bị lạc đường, Hàn Phi thật sự không biết Thẩm Lạc từng bước như thế nào mà lại đến được căn phòng nguy hiểm nhất.

“Có điều gì đó không bình thường.” Bác sĩ Nhan dừng lại sau khi đi qua hai ngã tư, ông ấy viết lên trên chiếc áo khoác trắng của mình: “Trong trường hợp bình thường, xung quanh chắc chắn phải có một lượng lớn bệnh nhân, nhưng tất cả bọn họ đều không thấy, trong bệnh viện nhất định đã có chuyện gì xảy ra."

Bác sĩ Nhan đã nói như vậy, hẳn là bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã phát sinh thay đổi, nhưng Hàn Phi không muốn bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.

Mười tám người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đã tiến vào, tất cả đều là tinh anh từ các studio lớn, nếu như toàn bộ bọn họ đều chết trong trò chơi, tác động thật sự là quá lớn.

Đoán chừng đến lúc đó, những kẻ săn hộp đen bị lòng tham làm mờ mắt cũng sẽ liểu lĩnh tiến vào mê cung.

Nếu cứ để như vậy, ngộ nhỡ đám người chơi gây sự chú ý đưa không thể nhắc đến tới thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Hàn Phi bây giờ không còn nhiều thời gian, nên chỉ có thể nắm lấy cơ hội này để phá vỡ sự cân bằng lực lượng giữa tòa nhà chết chóc và bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

Có bác sĩ Nhan hỗ trợ dẫn đường, đám người Hàn Phi vẫn phải đi rất lâu, bên trong bệnh viện này quả thực phức tạp như lòng người.

"Tại sao lại không có một ai? Thôi quên đi, không nghĩ nhiều như vậy, phải phá hủy điện thờ trước đã!"

Ước chừng khoảng mười lăm phút, Đại Nghiệt vốn dĩ ở phía sau cùng của đội ngũ đột nhiên trở nên hưng phấn. Nó liều mạng dốc sức ra hiệu cho Hàn Phi, bắt đầu tăng tốc về một phía nào đó.

“Đừng chạy quá nhanh!” Hàn Phi vừa nói xong, Đại Nghiệt đã xông ra ngoài, bọn họ đành phải đuổi sát ở phía sau.

Đi lên cầu thang từng tầng một, bọn họ đi một hồi lâu trong tòa nhà giống như khuôn mặt vỡ này, cuối cùng dừng ở bên ngoài một cánh cửa khép hờ trên tầng ba.

Căn phòng này trông không khác nhiều so với những căn phòng khác, ngoại trừ hai chữ Vĩnh Sinh được viết trên cửa.

Nhìn kỹ có thể thấy hai chữ này dường như được kết hợp thành bởi rất nhiều nguyền rủa, chỉ cần chạm vào cánh cửa thì sẽ bị toàn bộ nguyền rủa tấn công.

"Là ai mở cửa?"

Mấy người nhìn vào trong phòng, mỗi người dường như nhìn thấy một cảnh khác nhau.

Trang Văn nhìn thấy màu máu vô biên cùng những khuôn mặt bị xé nát, Hàn Phi chỉ thấy bóng tối, Đại Nghiệt bò xung quanh Hàn Phi, lo lắng thúc giục hắn đi vào, giống như nó đã tìm được điện thờ ẩn sâu nhất trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ.

“Một khi chúng ta bước vào căn phòng này, ba hận ý đều sẽ quay lại ngay lập tức, vì vậy mặc kệ có thu hoạch được gì hay không, chúng ta đều phải rời đi trong vòng mười phút.” Bác sĩ Nhan lấy máu của chính mình để viết, lúc này ông ấy hơi sợ hãi, ban đầu ông ấy nhìn Hàn Phi có vẻ điềm đạm, cảm giác đối phương ít nhất hẳn là một người lý trí, nhưng sau khi lên thuyền giặc mới nhận ra rằng hắn quả thực là một con bạc liều lĩnh, tìm được cơ hội là mang cả tính mạng ra đặt cược.

"Được rồi, chúng ta vào xem một chút, cẩn thận đừng đụng vào cửa." Hàn Phi còn chưa nói hết nửa câu sau, Đại Nghiệt vừa nghe thấy mệnh lệnh của hắn đã xông vào. Thân thể to lớn của nó trực tiếp đụng vỡ cánh cửa. Hai chữ Vĩnh Sinh biến thành nguyền rủa dày đặc bắt đầu lan tràn khắp căn phòng.

Điều đáng chú ý là Trang Văn bị nguyền rủa chết chóc bao bọc cũng không hề sợ hãi. Hàn Phi đã nuốt thịt chứa nguyền rủa, khả năng chống lại nguyền rủa rất cao; Đại Nghiệt áp chế được nguyền rủa của không thể nhắc đến cũng có thể miễn dịch với hầu hết các loại nguyền rủa; Trong mấy người chỉ có bác sĩ Nhan là da mặt bị rịn ra từng sợi máu đen.

“Cẩn thận một chút.” Hàn Phi lấy dao tái sinh ra, lúc ánh sáng của nhân tính xua tan hắc ám, hận ý vô biên đột nhiên hướng ngực đâm tới!

Vào thời khắc mấu chốt, bàn tay đốt lên ngọn lửa đen hận ý của Trang Văn đã chặn lấy thân thể Hàn Phi.

Với sự trợ giúp của ánh sáng từ dao tái sinh, cuối cùng Hàn Phi cũng nhìn rõ cảnh tượng bên trong căn phòng.

Trần nhà, sàn nhà, vách tường, mọi thứ xung quanh đều được kết hợp thành từ cơ thể người, mà ở vị trí trung tâm của căn phòng này có đặt một cái điện thờ rất lớn!

Cao đến gần ba mét, khí tức từ điện thờ kia khủng khiếp hơn bất kỳ điện thờ nào mà Hàn Phi từng thấy.

Lúc này, tấm vải đen bao phủ điện thờ đã rơi xuống đất, cánh cửa trên điện thờ cũng đã mở ra, nửa thân thể của một người phụ nữ không mặt đã chui vào trong điện thờ, cô ta tựa hồ như đang thử nghiệm chiếm giữ điện thờ!

“Người thợ sơn và giày trắng nhỏ không có ở đây, người phụ nữ không mặt muốn nhân cơ hội này khống chế điện thờ?” Nhìn thấy bộ dáng hiện tại của người phụ nữ, Hàn Phi không do dự dù chỉ nửa giây, hắn cao giọng hô: “Động thủ!"

Hàn Phi không chỉ muốn trọng thương người phụ nữ không mặt, mà còn muốn phá hủy luôn điện thờ kia.

Cầm dao, Hàn Phi, Trang Văn và Đại Nghiệt xông về phía trước, bọn họ rất quyết đoán, bác sĩ Nhan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, ngọn lửa đen của hận ý trên người Trang Văn đã bắt đầu thiêu đốt người phụ nữ không mặt.

Vô số tiếng kêu thảm thiết và tiếng la hét truyền ra từ căn phòng được hết hợp hoàn toàn từ cơ thể người, có thể hai hận ý không hề có ý định đồng tình với bọn họ dù chỉ là một chút.

Mặc dù Trang Văn vừa mới trở thành hận ý, nhưng ngọn lửa đen của cô ấy không những ẩn chứa nguyền rủa chết chóc kinh khủng nhất của tòa nhà chết chóc, mà còn có sát khí lạnh thấu xương của Mười Ngón, kẻ nào chạm vào cô ấy đều sẽ chết.

Vào lúc Trang Văn và người phụ nữ không mặt va chạm, Đại Nghiệt xông về phía điện thờ, tai họa và điềm xấu hóa thân này phải cạnh tranh với người phụ nữ không mặt để tiến vào bên trong điện thờ.

Tiếng hét chói tai vang lên, người phụ nữ không mặt đang dung hợp một nửa với điện thờ đã bị Đại Nghiệt hung hăng đụng vào người.

Một người phụ nữ có bệnh trạng theo đuổi sắc đẹp, chỉ nhìn bộ dáng xấu xí kinh khủng của Đại Nghiệt đã ở cảnh giới phát cuồng.

Hận ý trong lòng người phụ nữ không mặt muốn xé xác Đại Nghiệt ra thành từng mảnh, nhưng mỗi lần tấn công, hồn thể của chính mình đều sẽ bị nhiễm một loại độc hồn đặc biệt.

Đánh không chết cũng không sao nhưng lại làm tổn thương linh hồn của mình.

Hiện tại người phụ nữ không mặt không cách nào phát huy được toàn bộ thực lực, chỉ muốn trì hoãn thời gian càng lâu càng tốt, nhưng lúc này trong lòng cô ta có một dự cảm rất xấu, khuôn mặt trống rỗng nhắm thẳng vào Hàn Phi.

Hàn Phi cầm dao tái sinh lặng lẽ đến gần điện thờ, hắn dùng năng lực thẩm định nghệ thuật để phát hiện ra điểm yếu của người phụ nữ không mặt, sau đó dùng sương mù trong linh hồn để che giấu cơ thể, cho đến khi hắn đến gần điện thờ mới bị người phụ nữ không mặt phát hiện.

"Tái sinh!"

Dùng hết sức vung dao, người phụ nữ không mặt dường như biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình bị chính con dao này chém tới.

Cô ta đã dung nhập hơn phân nửa cơ thể của mình vào điện thờ, bây giờ rút lui căn bản không kịp.

Để tránh bị trọng thương, nửa thân thể bên ngoài điện thờ đã bị biến thành nhiều mảnh, coi như trực tiếp hiến tế cho điện thờ.

Cánh cửa của điện thờ đã hoàn toàn mở ra, người phụ nữ không mặt cuối cùng vốn còn muốn trả thù Hàn Phi, nhưng Đại Nghiệt đã xông thẳng vào điện thờ như điên.

Khuôn mặt trống rỗng của người phụ nữ tức giận đến mức tan vỡ, những mảnh da của cô ta hòa vào toàn bộ căn phòng tạo thành từ cơ thể người và bắt đầu tụ lại bên trong.

Trang Văn thử tấn công bức tường bằng ngọn lửa màu đen của hận ý, nhưng không tác dụng mấy.

Vốn dĩ Hàn Phi muốn để Đại Nghiệt phá hủy điện thờ, nhưng bây giờ nó đã chui vào bên trong điện thờ trước, dẫn đến mấy người bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Nếu không muốn bị nghiền nát, chỉ có thể đi theo bọn họ vào bên trong điện thờ.

“Lần này có Trang Văn, bác sĩ Nhan và Đại Nghiệt cùng đi, chắc có lẽ sẽ không khó như lần trước nữa.” Hàn Phi vươn tay nắm lấy gai nhọn của Đại Nghiệt sắp biến mất, hắn quay lại nhìn Trang Văn và bác sĩ Nhan: "Đừng do dự nữa. Chúng ta cùng đi nào!"

Trang Văn mặc áo khoác dục vọng tiến vào, bác sĩ Nhan trên mặt chảy ra hai hàng huyết lệ cũng bị Trang Văn kéo vào trong.

Căn phòng được kết hợp thành từ cơ thể người và các mảnh vụn thân thể của người phụ nữ không mặt đều trở thành tế phẩm của điện thờ, rất nhanh bị điện thờ nuốt chửng.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, cánh cửa của điện thờ từ từ đóng lại.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt thành công nhiệm vụ kế thừa điện thờ rank E - nhân cách hoàn hảo!"

"Nhân cách hoàn hảo (chỉ những người chơi sở hữu điện thờ mới có thể nhận được nhiệm vụ kế thừa điện thờ): hoàn thành nguyện vọng của chủ nhân điện thờ trước đó, bù đắp những tiếc nuối trong ký ức của anh ta và được anh ta chấp thuận."

"Chú ý! Bởi vì chênh lệch giữa cấp độ người chơi và cấp độ nhiệm vụ quá lớn, gợi ý bổ sung sẽ được thêm vào!"

"Gợi ý 1: Nhiệm vụ kế thừa điện thờ và nhiệm vụ người quản lý không hoàn toàn giống nhau. Mỗi lần người chơi tử vong sẽ có xác suất lớn bị ký ức của chủ nhân điện thờ đồng hóa! Xin hãy cẩn thận!"

"Gợi ý 2: Có lẽ không có nhân cách hoàn hảo trên thế giới này."

"Gợi ý 3: Mị lực có thể giúp bạn thoát khỏi rất nhiều rắc rối."

"Gợi ý 4: Có một mảnh vỡ ký ức của Phó Sinh ẩn trong thế giới ký ức của điện thờ, đó chính là chìa khóa của mọi thứ."

Nhắc nhở càng nhiều, nói rõ càng nguy hiểm. Khi Hàn Phi kinh ngạc nghe thấy bốn lời nhắc nhở, trái tim của hắn đã gần như nguội lạnh...

Trên gương mặt truyền đến một cảm xúc lạnh lẽo, Hàn Phi cảm giác thân thể bị một lực nào đó lôi kéo, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, có một người phụ nữ mặc tạp dề đang kéo hắn vào phòng ngủ.

Bản năng sinh tồn khiến Hàn Phi giãy dụa, muốn từ dưới đất bò dậy, nhưng thân thể như bị rượu làm cho tê liệt, hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.

Ánh đèn sáng trưng chiếu lên trên mặt, Hàn Phi ngửi được mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ chính cơ thể mình, đồng thời cũng nhìn thấy mảnh vỡ gốm sứ bên cạnh bàn ăn.

Người phụ nữ này dùng hết sức lôi kéo Hàn Phi tới bên giường, rồi thử nhiều lần cũng không cách nào kéo được hắn lên giường.

Hàn Phi vẫn đang cố gắng khống chế thân thể, nhưng cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng đong đưa cánh tay, hơi rượu khiến hắn không nói được một câu hoàn chỉnh, thậm chí tốc độ suy nghĩ cũng chậm lại rất nhiều.

Thật sự không có cách nào kéo Hàn Phi lên giường, người phụ nữ từ trong tủ lấy ra một cái gối đặt dưới đầu Hàn Phi, tìm cho hắn một cái nệm và chăn màn.

Động tác của người phụ nữ rất thành thạo, hẳn là không phải lần đầu tiên cô ấy làm như vậy.

Sau khi tắt đèn trong phòng ngủ, người phụ nữ chuẩn bị rời đi, Hàn Phi lại dùng chút sức lực cuối cùng mơ mơ hồ hồ nói lời cảm ơn.

Nghe được âm thanh đó, người phụ nữ dường như nghi ngờ mình đã nghe nhầm, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi một hồi rồi mới đi ra phòng khách.

Cô ấy ngồi xổm xuống để dọn dẹp đống bát đĩa bị đập nát, rồi tìm một chiếc giẻ lau để lau dọn đống đồ ăn và cháo trên sàn nhà.

Sau khi dọn dẹp một chút, cô ấy cẩn thận lau những kẽ hở trên gạch lát nền rồi đột nhiên bật khóc.

Ánh đèn trong phòng khách chiếu vào một mình cô, khiến cô trông đặc biệt bất lực.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Cửa phòng ngủ kia bị mở ra, một cậu bé tầm bốn năm tuổi đứng ở cửa, trông rất đáng yêu.

“Mẹ không sao, con mau đi ngủ đi.” Người phụ nữ lau nước mắt, cô ấy không muốn để đứa nhỏ nhìn thấy sự tổn thương của mình.

"Bố và mẹ lại cãi nhau à?"

“Phó Thiên, con mau ngủ tiếp đi!” Người phụ nữ đặt chiếc giẻ lau xuống rồi bước vào phòng ngủ của đứa trẻ, sau khoảng nửa tiếng, cô ấy dỗ cậu bé ngủ rồi tiếp tục ra ngoài dọn dẹp phòng khách.

Đứa trẻ rất thích chạy nhảy bằng chân trần, mạnh vụn thủy tinh ở các khe hở của gạch lát nền rất có thể sẽ làm bị thương cậu bé, vì vậy người phụ nữ dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.

Sau khi cô ấy dọn dẹp xong tất cả, phòng khách đã sáng sủa hơn hẳn, đồng hồ trên tường cũng chỉ đến một giờ sáng.

Ngồi trên sô pha có chút mệt mỏi, người phụ nữ lấy điện thoại di động từ trong bộ âu phục sặc mùi rượu dưới đất.

Sau khi nhập mật khẩu màn hình khóa, cô bắt đầu xem qua thông tin bên trong, vẻ mặt càng ngày càng tuyệt vọng, cuối cùng lại nhét điện thoại vào trong bộ âu phục, che mặt lại khóc.

Đồng hồ tích tắc chạy, vào lúc hai giờ sáng, người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hàn Phi đang nằm trên mặt đất trong phòng ngủ.

Sau đó cô ấy để chân trần không đi dép vào trong bếp.

Một lúc sau, cô ấy đi ra khỏi bếp với một con dao sắc nhọn, bước từng bước đến cửa phòng ngủ.

Trong suốt quá trình cô ấy không tạo ra một tiếng động nào, như thể đã lặp lại cảnh này vô số lần.

Cầm trong tay con dao sắc bén sáng loáng trong tay, người phụ nữ với vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn Hàn Phi.

Cô ấy đã cố gắng nâng con dao lên nhiều lần, nhưng cuối cùng vẫn đặt nó xuống.

Mãi đến vài phút sau, có tiếng động từ trên lầu truyền đến, người phụ nữ mới vội vàng bỏ đi, cất con dao nhọn lại chỗ cũ.

Sau khi người phụ nữ đi, con mắt Hàn Phi mở ra một cái khe, thiếu chút nữa là hắn bị dọa chết rồi.

Rượu làm tê liệt cơ thể, không cử động được, bị đối phương chém xuống một nhát thì thật sự có thể mất mạng.

"Đứa trẻ vừa rồi được mẹ gọi là Phó Thiên, người từng là chủ tịch của Vĩnh Sinh Pharmaceutical cũng được gọi là Phó Thiên. Chẳng lẽ hiện tại mình lại biến thành bố của hai anh em Phó Thiên và Phó Sinh? Quản lý tòa nhà lần này cũng quá là không khách khí rồi nha?"

Lần trước tiến vào thế giới ký ức, với sự giúp đỡ của Gương Thần, Hàn Phi đã trực tiếp thay thế bản thể của chủ nhân điện thờ và trải qua cuộc sống của anh ta. Lần này có chút khác biệt, hắn dường như đã thay thế vào cuộc sống của người khác.

Đầu vẫn còn lơ mơ, sau khi Hàn Phi nhìn thấy người phụ nữ tắt đèn phòng khách, cuối cùng hắn cũng không chịu được nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Xoẹt!"

Tiếng mở rèm cửa vang lên bên tai, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt Hàn Phi, xoa xoa cái đầu buồn ngủ, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Sau khi say rượu, cổ họng khô khốc, đầu thì đau muốn chết.

Hắn miễn cưỡng đứng dậy khỏi nệm, vừa quay đầu đã nhìn thấy người phụ nữ, sau khi mở rèm cửa, cô ấy đưa cho hắn một ly nước.

“Cảm ơn.” Hàn Phi cầm lấy ly nước, theo bản năng nói lời cảm ơn, nhưng người phụ nữ nghe vậy lại hơi sửng sốt một chút.

"Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Sau khi ăn xong, anh nhanh chóng chỉnh trang lại một chút rồi đi làm." Sau khi nói xong người phụ nữ rời khỏi phòng ngủ, giọng điệu không có tức giận hay quá nhiều cảm xúc.

Sau khi rót một cốc nước lớn, Hàn Phi mới tranh thủ mở bảng thuộc tính ra xem.

"Người chơi số 0000 – Hãy chú ý! Mức độ đói hiện tại của bạn là 40."

"Tình trạng cơ thể của bạn bình thường, tình trạng cơ thể sẽ ảnh hưởng đến thể chất của bạn."

"Trạng thái tinh thần hiện tại của bạn hơi thấp, giá trị tâm trạng là 50. Sau khi giá trị tâm trạng giảm xuống dưới 50, thể chất của bạn sẽ từ từ suy giảm."

Nhìn nhắc nhở mới xuất hiện, Hàn Phi biết mình lại kích hoạt nhiệm vụ kế thừa điện thờ, lần này hắn vẫn cần bù đắp tiếc nuối của chủ nhân điện thờ.

"Hình như mình đã trở thành bố của Phó Sinh. Mình chưa bao giờ trải qua một vai diễn như vậy, cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương từ bố. Làm sao có thể dùng thân phận này để giúp ông ấy bù đắp tiếc nuối đây?"

Không giống như nhiệm vụ điện thờ lần trước, lần này Hàn Phi hầu như không nhận được một chút gợi ý nào.

Từ trên mặt đất đứng dậy, trước tiên Hàn Phi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ngồi ở bên cạnh bàn ăn.

Xung quanh bàn ăn chỉ có bốn cái ghế, đứa bé trai đáng yêu kia cầm thìa ngồi trên ghế rất ngoan, không dám nói lời nào, có vẻ hơi sợ hãi Hàn Phi.

Hàn Phi cầm đũa, hắn cũng không dám hành động linh tinh.

“Đồ ăn hôm nay ăn rất ngon.” Sau khi nếm thử Hàn Phi rất kinh ngạc, đương nhiên còn muốn khen đối phương nhiều hơn, hi vọng đối phương có thể giơ cao đánh khẽ, dưới đao lưu lại tình người.

Người phụ nữ không có phản ứng với Hàn Phi, một mình bưng khay, xới thêm một bát cơm, bày một chút đồ ăn lên một cái đĩa nhỏ.

Sau khi làm xong, cô ấy đi về phía tầng hai, gõ cửa một căn phòng nào đó: "Cháo còn nóng, mẹ để trước cửa cho con nhé."

Khẽ thở dài, người phụ nữ quay trở lại tầng một, cô ấy cũng ngồi bên cạnh bàn ăn.

“Tại sao nó không ăn cơm?” Hàn Phi nhìn về phía ghế trống bên cạnh.

"Anh còn chưa tỉnh rượu à? Sao hôm nay có cảm giác anh thật kỳ lạ?" Người phụ nữ nghi ngờ nhìn Hàn Phi.

"Đúng vậy, bình thường bố sẽ đi lên gõ cửa, nói không thích ăn thì..." Cậu bé làm theo điệu bộ, cho đến khi người phụ nữ quát lớn một câu.

Cậu bé tội nghiệp cúi đầu, không dám nói thêm lời nào, bắt đầu dùng thìa nhỏ húp cháo.

“Nhanh ăn cơm đi, không phải anh nói hôm nay còn có một cuộc họp rất quan trọng hay sao?” Sau khi người phụ nữ nhắc nhở, cô ấy vào phòng ngủ lấy ra một bộ âu phục mới: “Điện thoại cũng đã sạc cho anh rồi.”

Hàn Phi từ trước đến nay đều sống một mình, chưa từng có ai chăm sóc hắn như vậy, khiến hắn rất thẹn thùng.

"Đây chính là vợ chồng nha. Ban đêm còn muốn dùng dao chém chết người ta, ban ngày đã lại chăm sóc như thế này."

Hàn Phi vừa khen tài nấu nướng của người phụ nữ vừa ăn, khi cô ấy giục hắn đi làm sắp trễ giờ rồi, hắn mới nhanh chóng thay quần áo, xách cặp bước ra khỏi cửa.

Người phụ nữ tiễn Hàn Phi ra cửa, đúng lúc hắn mở cửa thì lại nhẹ giọng hỏi một câu: "Tối nay anh có về ăn cơm không?"

“Có chứ!” Hàn Phi dứt khoát trả lời, nói xong liền chạy ra khỏi nhà.

Nhìn xung quanh, Hàn Phi thấy nơi ở của mình rất tốt, là một nơi ở tương đối cao cấp: "Lần này cuối cùng cũng không phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa rồi."

Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, hiện tại ngay cả công ty ở đâu Hàn Phi cũng không biết, tất cả thông tin hắn cần đều có trong chiếc điện thoại di động này.

"Đêm qua hình như là người phụ nữ ấn những con số này." Hàn Phi bắt chước hướng người phụ nữ ấn lúc đó, liên tiếp thử ba lần, cuối cùng thành công vào lần thứ tư: "001221? Đây là sinh nhật của ai à?"

Vào thang máy, Hàn Phi bắt đầu xem lịch sử trò chuyện của mình.

Hắn phát hiện mình có ba tài khoản xã hội, một tài khoản dành cho công việc, một tài khoản để liên lạc với gia đình và bạn bè, còn có một tài khoản clone được để ở chế độ ẩn danh.

"Hóa ra là mình thiết kế trò chơi. Công ty này tên là... Vĩnh Sinh?" Hàn Phi kiểm tra tài khoản công việc trước, đều là nội dung rất bình thường.

Sau đó, hắn kiểm tra tài khoản liên lạc với gia đình và bạn bè, vợ hắn gửi rất nhiều tin nhắn nhưng nội dung mỗi tin nhắn hắn trả lời đều rất ngắn gọn, chủ yếu là tăng ca, có cuộc họp bất ngờ, tối nay không về ăn cơm, v.v.

Ngoài vợ, người trò chuyện với Hàn Phi nhiều nhất là một nữ đồng nghiệp, tên thật là Lý Quả Nhi, nick name là Lucky Fruit.

Nữ đồng nghiệp này kém Hàn Phi ba tuổi, chưa lập gia đình, thường xuyên hỏi han hắn, thỉnh thoảng còn an ủi khi hắn có chuyện không vui, nhưng nhìn chung cuộc trò chuyện của bọn họ vẫn bình thường.

Cuối cùng, Hàn Phi nhìn tài khoản clone ẩn danh, sau khi bấm vào, cơ mặt hắn khẽ co giật.

Hắn phát hiện ra rằng mình vậy mà lại cùng lúc trò chuyện với bốn người phụ nữ, nội dung lại còn tương đối mập mờ.

"Bố của Phó Sinh là hải vương sao? Điều này có thể chạm vào điểm mù kiến thức của mình..." Hàn Phi toát mồ hôi lạnh, hắn đã phần nào hiểu được tại sao Phó Sinh lại nhốt mình trong phòng không muốn ra ngoài. Ông ấy có vẻ rất chán ghét bố mình.

"Trong nhiệm vụ kế thừa điện thờ lần này, mình trở thành người bị chủ nhân điện thờ ghét nhất?"

Trong đầu nghĩ đến biện pháp đối phó, sau khi rời thang máy Hàn Phi đi ra khỏi tòa nhà, nhìn xuống lịch sử chat mập mờ kia, hắn đang đi thì đột nhiên nghe thấy có người hét lên.

Hắn quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ có vẻ ngoài có chút quen thuộc đang phóng xe thẳng về phía mình!

Hàn Phi đạp đất lùi về phía sau, nếu như không phải hắn phản ứng rất nhanh, hiện tại đoán chừng đã bay xa ba thước rồi.

Thấy Hàn Phi tránh ra, chủ xe cũng không tiếp tục mà lái xe bỏ đi.

"Người phụ nữ đó trông giống với bức ảnh này, cô ta chính là Lý Quả Nhi?" Hàn Phi không dám đi trên đường lớn. Hắn vừa đi quanh một con hẻm thì một tấm gương lớn vỡ vụn ngay bên cạnh, trong những mảnh vỡ thủy tinh giống hệt như có một người phụ nữ không mặt chợt lóe lên.

Giá trị tâm trạng giảm xuống một điểm, Hàn Phi vội vàng lui về phía ánh nắng: "Có ý gì vậy? Vợ muốn giết mình? Đồng nghiệp nữ cũng muốn giết mình? Còn có nữ quỷ âm hồn bất tán? Ngay cả bàn tay con gái mình còn chưa từng nắm, tình huống này liệu mình có thể ứng phó được không đây!"

Bình Luận (0)
Comment