Hàn Phi đã có kinh nghiệm làm nhiệm vụ kế thừa điện thờ trước đây, nên hắn biết khả năng sống sót càng về sau sẽ càng khó khăn hơn, vì vậy phải nhanh chóng nghĩ cách phá vỡ cục diện.
"Nhiệm vụ kế thừa điện thờ của Gương Thần yêu cầu mình phải sống sót trong 30 ngày, trên thực tế từ ngày thứ 15 trở về sau mình đã không còn có cơ hội phản kháng, chỉ có thể từng bước bị ký ức thôn tính, lần này mình cũng nên chuẩn bị trước."
Bước đi một cách thận trọng trên vỉa hè, Hàn Phi thật sự lo những người qua đường bên cạnh sẽ bất ngờ dùng dao giết chết mình, dù sao thì lần này hắn thay thế thành người mà chủ nhân điện thờ ghét nhất.
"Theo kinh nghiệm lần trước, mình phải hoàn thành tiếc nuối của chủ nhân điện thờ rồi mới có thể mở ô vật phẩm, vì vậy nhiệm vụ hàng đầu của mình chính là nhanh chóng làm rõ tiếc nuối của Phó Sinh là gì."
Mở điện thoại ra, Hàn Phi bắt đầu tìm địa chỉ công ty của mình, hắn vừa cúi đầu xuống kiểm tra thì đột nhiên có thứ gì đó đập nát tủ cửa hàng không xa trước mặt.
Các mảnh vỡ nằm rải rác khắp nơi, sau đó một người đàn ông bịt mặt bước ra với một túi đồ trang sức.
Tốc độ của người đàn ông nhanh hơn người bình thường, thản nhiên xách túi đồ trang sức, chạy vào trong một con ngõ nhỏ.
“Kẻ cướp? Hay người chơi?” Hàn Phi lấy điện thoại di động ra chụp ảnh bóng lưng của người đàn ông, hắn luôn cảm thấy đối phương không thuộc về thế giới này.
Người trong cửa hàng chạy ra ngoài kêu cứu nhưng tên cướp đã sớm biến mất.
Hàn Phi cung cấp cho cửa hàng những bức ảnh hắn chụp được, sau đó liền rời đi.
Hắn đi lòng vòng trên phố rất lâu, cuối cùng cũng tìm được nơi mình làm việc.
Đó là một tòa nhà văn phòng cao gần 30 tầng, công ty hắn làm thuê nguyên cả một tầng.
"Phó Nghĩa, cậu càng ngày càng quá đáng. Cậu tự mình nhìn đồng hồ xem bây giờ là mấy giờ rồi?"
Hàn Phi vừa chen vào thang máy, một người phụ nữ mặc âu phục công sở liền nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đó như muốn phun ra lửa.
“Chị Thiến, trên đường em gặp một tên cướp cướp tiệm trang sức, em còn chụp được cả ảnh đây.” Hàn Phi mượn cớ hành hiệp trượng nghĩa vô cùng thành thạo, hắn lấy điện thoại di động ra cho người phụ nữ xem.
“Gặp phải kẻ cướp?” Người phụ nữ cau mày, nhìn điện thoại của Hàn Phi.
Khi người phụ nữ đến gần, Hàn Phi cũng cẩn thận nhìn đối phương, người phụ nữ này tên là Triệu Thiến, còn lớn hơn bố của chủ nhân điện thờ hai tuổi, nhưng chăm sóc da vô cùng tốt, trông có vẻ còn trẻ hơn cả hắn.
Cô ấy có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, cho người ta cảm giác chuyên nghiệp, thời thượng, thân thiện, khiêm tốn, và có vẻ như có rất nhiều tiền.
Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đứng bên cạnh mình, vậy mà câu hỏi đầu tiên trong đầu Hàn Phi là liệu cô ấy có giết mình không? Câu hỏi thứ hai là cô ấy sẽ dùng cách nào để giết mình?
Thấy Hàn Phi không nói dối, người phụ nữ liền bỏ qua cho hắn một lần: "Mau đi làm đi, tôi xem cậu ngày mai có thể lấy cớ gì nữa."
Gót giày chạm vào gạch lát sàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, sau khi cửa thang máy mở ra, người phụ nữ bước vào văn phòng của mình.
“Mình ở nhóm thiết kế.” Hàn Phi đến phòng bên cạnh phòng làm việc của Triệu Thiến, sau khi mở cửa ra, bốn nhân viên trong phòng đều đang chăm chỉ làm việc.
“Đây chính là nơi làm việc của mình sao?” Hàn Phi bước đến bàn làm việc trong cùng, trong quá trình di chuyển hắn âm thầm khẽ liếc Lý Quả Nhi một cái.
Lý Quả Nhi đeo kính, dường như hoàn toàn đắm mình trong công việc, không biểu lộ chút ý định nào là muốn giết chết Hàn Phi, như thể những gì hắn nhìn thấy vào buổi sáng chỉ là ảo giác.
So với Triệu Thiến, Lý Quả Nhi ăn mặc trông trẻ trung và giản dị hơn, hơi giống một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.
Ngồi vào chỗ, Hàn Phi bật máy vi tính, hắn nhìn lướt qua kế hoạch thiết kế game, lén lút chơi một chút game thực vật đại chiến zombie.
"Khi nào mới tan làm?"
Hàn Phi cũng không phải là lười biếng, chủ yếu là bởi vì lý lịch cá nhân của hắn quá kinh khủng, hắn lo lắng nếu mình làm việc nghiêm túc chăm chỉ, có thể trực tiếp làm cho công ty đóng cửa luôn.
Đến lúc đó, những đồng nghiệp không có việc làm có lẽ sẽ càng điên cuồng nhắm vào hắn.
"Mình phải tìm ra lý do tại sao Lý Quả Nhi muốn giết mình trước, nhìn từ lịch sử trò chuyện, cô ấy và mình là đồng nghiệp có quan hệ tương đối tốt."
Còn chưa chơi hết một ván thực vật đại chiến zombie, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông hét to với Hàn Phi: "Một bộ kế hoạch hành động mà các cậu thiết kế lâu như vậy? Có thể nhanh hơn được không?"
“Điều cốt lõi nhất trong một game loại hành động chính là hành động, đương nhiên phải thiết kế lâu một chút rồi.” Hàn Phi thản nhiên đáp.
“Phó Nghĩa, cậu đang gây rối à?” Người đàn ông rất bất mãn với thái độ của Hàn Phi: “Tôi biết sau khi bị thay thế, cậu rất khó chịu, cậu có thể tìm chị Triệu để nêu ý kiến, chứ ở đây làm khó những người như chúng tôi thì có bản lĩnh gì?"
“Tôi sẽ nhanh chóng thiết kế xong, anh đừng vội.” Hàn Phi tắt thực vật đại chiến zombie đi, lại bắt đầu chơi đấu địa chủ, nhân tiện xem qua các kế hoạch thiết kế trò chơi kia.
Vĩnh Sinh là một game khám phá quy mô lớn, kể về câu chuyện những người sau khi bất tử, đã xây dựng một thành phố tương lai khổng lồ, nhân vật nam chính là một người hạ đẳng mang gen không hoàn chỉnh, vĩnh viễn cũng không thể bất tử, đã từng bước trưởng thành như thế nào.
Dự án lớn này ban đầu là Phó Nghĩa phụ trách, sau đó ban lãnh đạo đã giao dự án cho người khác với lý do anh ta không đủ năng lực, rồi giao cho anh ta một dự án nhỏ là phát triển tình yêu ảo.
“Game tình yêu thì cần thiết kế hành động gì?” Hàn Phi vừa đọc xong phần giới thiệu dự án, Lý Quả Nhi đã gửi cho hắn một tập tài liệu.
Thử mở nó ra, bên trong chứa đầy những giao diện hành động không thể diễn tả được.
“Chuyện này không hay lắm thì phải?” Hàn Phi cảm thấy vẫn nên trao đổi với Lý Quả Nhi một chút, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh cô ta: “Tuy rằng game của chúng ta quả thực là 18+, nhưng những tấm hình này có phải là quá lộ liễu rồi không?”
"Không phải là anh yêu cầu hay sao? Game phát triển tình yêu thì chỉ cần lộ da thịt là được rồi, em cũng đã nghiên cứu qua rồi, hầu hết game trên thị trường đều làm theo kiểu này, mọi người đều đang không ngừng thăm dò giới hạn đánh giá.” Tốc độ nói của Lý Quả Nhi rất nhanh, trả lời cũng rất bình thường.
"Nếu như những trò chơi trên thị trường đều như thế này, vậy thì chúng ta có lộ da thịt hơn nữa cũng sẽ không có sức cạnh tranh gì mấy, hay là thay đổi ý tưởng, chúng ta biến game phát triển tình yêu này thành game tình yêu kinh dị, thế nào hả?"
"Tình yêu kinh dị?"
"Nam chính là một tên cặn bã, anh ta đã hại rất nhiều cô gái đặc biệt tốt, kết quả là một ngày nọ, những cô gái đó đã thay đổi, muốn giết chết anh ta bằng nhiều cách khác nhau." Hàn Phi cố gắng để biểu đạt một cách uyển chuyển nhất có thể: "Anh ta cũng cảm thấy những cô gái đó muốn giết mình là không sai, nhưng anh ta muốn cố gắng hết sức để bù đắp cho những sai lầm và tiếc nuối trong những quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình."
“Nghe có vẻ thú vị đấy, em rất tò mò về một ý tưởng biến thái như này, trưởng nhóm làm thế nào mà anh nghĩ ra nó vậy?” Lý Quả Nhi nhìn Hàn Phi, ánh mắt dưới cặp kính của cô ta có chút đáng sợ.
"Nếu thực sự muốn làm game, một số suy nghĩ cá nhân cũng sẽ lồng ghép vào trong đó, sai lầm đã phạm phải rồi, không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể dùng khoảng thời gian cuối đời để bù đắp." Hàn Phi cầm phương án trên bàn lên: "Vừa hay, chúng ta còn chưa quyết định tuyến chính, hiện tại đổi lại cũng vẫn kịp."
“Không phải chứ, trưởng nhóm, chúng ta đã tăng ca hai ngày rồi.” Ba thành viên khác trong nhóm bắt đầu hét lên.
"Yên tâm, tôi ghét nhất là tăng ca, mọi người chỉ cần chăm chỉ trong giờ làm việc là được. Tan ca tôi sẽ đi về đầu tiên, nếu không có đủ thời gian cho dự án, chúng ta sẽ kéo dài thêm, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm." Hàn Phi thảo luận một chút với bốn thành viên trong nhóm về cách thiết kế game tình yêu kinh dị, ở phương diện này hắn có kinh nghiệm và thiên phú độc đáo.
"Tình tiết băm thịt này sẽ để đến ba giờ sáng, người vợ cũng muốn giết chết anh ta. Đừng lo kinh dị quá sẽ làm người chơi sợ hãi, trước kia tôi cũng yêu đương như vậy."
"Kẻ hành hạ? Anh ta đã ngoại tình nhiều lần như vậy, bị chém hai nhát có thiệt thòi không?"
"Tôi phát hiện tư duy của mọi người đều quá cứng nhắc? Tại sao cái chết là kết thúc? Không thể có nữ quỷ xuất hiện sao?"
"Về khoản nguyền rủa thì anh hỏi đúng người rồi, tôi có hơn một trăm loại ở đây..."
Dưới sự hướng dẫn của Hàn Phi, bốn cấp dưới cũng bùng lên cảm hứng, cuối cùng bọn họ đã hiểu tại sao Phó Nghĩa trước đây từng là người thiết kế game cấp cao nhất của công ty rồi.
Ý tưởng ngựa thần lướt gió tung mây, cốt truyện quỷ dị biến thái nhưng lại tràn đầy sức hấp dẫn, người có đầu óc bình thường khó mà nghĩ ra được những thứ này.
“Trưởng nhóm Phó, dưới tầng có người tìm anh.” Cửa văn phòng lại bị đẩy ra, có người hét to vào phòng một câu.
“Được, tôi biết rồi.” Hàn Phi sau khi chỉ dẫn cấp dưới xong, hắn vội vàng xuống tầng.
Vừa tới đại sảnh, hắn liền nhìn thấy một cô gái mặc váy màu vàng tơ đứng ở cửa.
Cô gái này có vẻ như mới lên đại học, trông cô ấy rất trẻ, còn cầm theo hai tách cà phê.
“Đây là ai vậy?” Hàn Phi cố hết sức nhớ lại thông tin trên điện thoại di động, cô gái này hình như là Phó Nghĩa quen biết trên mạng, anh ta dùng nick phụ đã từng nói chuyện với đối phương: “Hình như mình đã từng thấy ảnh của cô ấy, cô gái này tên là Vương Mỹ Giai, sau khi tốt nghiệp trung học thì không đi học tiếp nữa, hình như đang giúp việc trong một cửa hàng quần áo của một người họ hàng."
Phó Nghĩa là một người đã có gia đình, bị một cô gái trẻ hơn anh ta rất nhiều theo đuổi đến tận công ty, điều này đã chứng minh cho rất nhiều vấn đề.
Nếu là Phó Nghĩa trước đây, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, khiển trách cô gái.
“Sao em lại đến tìm anh vậy?” Hàn Phi đứng trước mặt cô gái.
"Bây giờ em cũng không thích uống trà sữa nữa rồi, em thấy cà phê rất ngon." Cô gái đưa cà phê đã mua cho Hàn Phi: "Em đã hỏi rất nhiều người, bọn họ nói với em anh đang làm việc ở đây."
“Em ngồi xuống trước đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Hàn Phi và cô gái ngồi trên sô pha tiếp khách ở tầng một, hai người rất hiểu ý đều duy trì khoảng cách.
Lấy cà phê từ trong túi ra, Hàn Phi phát hiện cô gái luôn vô thức nhìn vào cà phê, hắn mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Cầm cà phê lên, Hàn Phi để sự chú ý của cô gái tập trung vào trên người mình, sau đó bắt đầu hỏi về tình hình hiện tại của đối phương.
Cô gái lúc đầu chỉ lơ đãng trả lời, nhưng dần dần cô ấy đã mang nỗi niềm riêng của mình vào, càng nói càng buồn.
Người họ hàng đối xử với cô rất tệ, mẹ và cha dượng cũng liên tục mắng mỏ cô, Phó Nghĩa dường như đã hứa với cô một điều gì đó, nhưng không những không giữ lời hứa, mà còn chơi trò biến mất.
"Thế bây giờ em đang sống ở đâu? Còn ở với mẹ không?"
"Cha dượng đã đuổi em ra khỏi nhà rồi, ông ấy nói em trai cũng lớn rồi, cũng phải có phòng riêng." Vương Mỹ Giai nói một cách bình thản, nhưng hai tay lại đan chặt vào nhau.
“Thế này đi, em hãy tìm một chỗ ở trước, một mình phải chú ý an toàn, đừng chạy lung tung, anh sẽ nhanh chóng tìm cách giúp em tìm một việc làm.” Hàn Phi chuyển một khoản tiền cho đối phương, dặn dò rất nhiều điều, cảm giác như hắn là bố già của cô gái vậy.
Trong khi Hàn Phi đang nói, ánh mắt Vương Mỹ Giai nhìn hắn dần trở nên phức tạp.
"Ở gần đây hình như có một khách sạn, em ở đó luôn một tháng sẽ rẻ hơn rất nhiều, cũng tương đối gần công ty anh, nếu gặp bất cứ chuyện gì phiền phức đều có thể đến tìm anh." Hàn Phi vẫn luôn giữ khoảng cách với Vương Mỹ Giai, nhưng những gì hắn nói lại rất ấm áp, hắn cũng đang dùng hành động thực tế giúp đỡ cô ấy.
Cô gái không biết có nghe vào tai hay không, ánh mắt không ngừng di chuyển giữa Hàn Phi và ly cà phê trên tay hắn.
"Đi thôi, anh đưa em đến khách sạn đó trước."
Nghe được lời nói của Hàn Phi, thân thể Vương Mỹ Giai khẽ run lên, cô không còn do dự nữa, chỉ cúi đầu xuống.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi công ty, Hàn Phi đưa Vương Mỹ Giai đến một khách sạn gần đó, hắn không hề đi theo vào bên trong, vẫn nói với cô ấy những điều phụ nữ nên chú ý khi sống một mình giống như một người bố già, còn không ngừng an ủi và khuyên bảo đối phương.
Nói rất lâu, Hàn Phi cầm cà phê chuẩn bị rời đi, nhưng cô gái phía sau đột nhiên lao tới, va mạnh vào hắn.
"Sao tự nhiên lại đối xử tốt với em như vậy? Anh là đồ dối trá!"
Cô gái hét lớn rồi bỏ chạy.
Hàn Phi không hề bị cô gái hất ngã, nhưng cà phê trong tay hắn đã bị hất văng ra ngoài, cà phê sẫm màu rơi vãi trên mặt đất.
So với cà phê bình thường, cà phê cô gái đưa có mùi rất lạ.
“Cô ấy muốn hạ độc chết mình sao?” Vẻ mặt Hàn Phi đầy bất lực, hắn còn chưa có mảnh tình vắt vai nào, mà đã ba lần suýt bị giết chết rồi: “Ban đầu mình vậy mà lại còn dương dương tự đắc vì đã trở thành bố của quản lý tòa nhà tiền nhiệm, không ngờ nhiệm vụ này lại lừa đảo đến vậy."
Hàn Phi khẽ thở dài, hắn đang định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy một con mèo hoang chạy tới, tựa hồ muốn nếm thử thứ chất lỏng kỳ quái trên mặt đất.
“Thứ này không thể tùy tiện nếm thử được, con mèo ngốc này.” Hàn Phi nhanh chóng túm gáy con mèo, vào khách sạn mượn cây lau nhà và xô, giội sạch cà phê trên mắt đất rồi mới rời đi.
Trở lại tầng làm việc của game Vĩnh Sinh, ánh mắt của những nhân viên nhìn hơi cổ quái, có lẽ có mấy kẻ mồm to đã truyền ra tin có một cô gái chạy tới cửa tìm hắn rồi.
Hàn Phi đã quen với loại ánh mắt này, vẫn chào hỏi mọi người bình thường, sau đó bước vào văn phòng của nhóm thiết kế.
Bốn người cấp dưới của hắn đều đang rất chăm chỉ làm việc, nhưng rèm bên cửa sổ vẫn chưa được kéo vào hết, những người này có lẽ vừa rồi đều nhìn trộm bên cạnh cửa sổ.
Đi tới bên cạnh bàn làm việc của Lý Quả Nhi, Hàn Phi tiếp tục nói ý tưởng của mình, hắn phát hiện cô ấy có làm ra một bản thảo: "Đây là cái gì?"
“Em muốn làm phong phú thêm cốt truyện, thiết kế một cô gái muốn đầu độc chết nhân vật nam chính.” Lý Quả Nhi đeo kính, đầu cũng không ngẩng lên nói.
“Ý tưởng hay, có thể bổ sung thêm.” Hàn Phi cười khổ trở lại chỗ ngồi làm việc của mình, hắn quay đầu liếc nhìn đồng hồ, sau đó rất nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình máy tính, bắt đầu đấu địa chủ.
Lý Quả Nhi khẽ liếc nhìn, cô ấy nhìn Hàn Phi đang chăm chỉ làm việc, vẽ một con mèo hoang đáng yêu bên cạnh nam chính trong game.
Nam chính bị một con dao nhọn đâm vào ngực, ngã xuống đất, xung quanh anh ta đều là ánh mắt khinh thường ghê tởm, chỉ có một con mèo hoang bên cạnh thi thể, liếm liếm đôi bàn tay vốn đã lạnh của anh ta.