"Sao còn chưa tan ca?"
Hàn Phi chơi đấu địa chủ đã từ 5.000 thắng đến 200.000, hắn lại lên mạng tìm kiếm thông tin nửa ngày, xem tin tức rất lâu nhưng vẫn chưa đến giờ tan ca.
Hàn Phi ho khan một tiếng, nhìn về phía bốn cấp dưới của mình, mọi người dưới sự dẫn dắt của hắn đều tràn đầy cảm hứng, đang nỗ lực sáng tạo.
"Rất tốt, đều rất có tinh thần."
Mỉm cười gật đầu, Hàn Phi đi tới cửa sổ văn phòng, đơn giản vặn vẹo người một chút.
Ánh chiều tà chiếu vào mặt, Hàn Phi tận hưởng nhiệt độ cuối cùng còn sót lại của mặt trời, sau khi trời tối, hắn không chỉ phải đề phòng người sống, mà còn phải đề phòng người chết.
Nhìn về phía xa xa, Hàn Phi đột nhiên nhìn thấy một tòa cao ốc kỳ lạ ở hai bên phía đông và tây thành phố.
Lần tiến vào thế giới ký ức điện thờ này rộng lớn hơn nhiều so với Sa Hà, Hàn Phi hiện tại đang ở nơi phồn hoa nhất thành phố, nằm ngay giữa hai tòa nhà đặc biệt kia.
“Phía đông có một công viên vui chơi giải trí, vòng đu quay khổng lồ giống như nhãn cầu của người sống vậy.” Hàn Phi quay đầu nhìn sang phía còn lại: “Tòa nhà lớn màu trắng ở phía tây giống như một gương mặt bị vỡ, gần giống với bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ở thế giới tầng sâu, chẳng lẽ thế giới ký ức trong điện thờ của Thất Lạc Viên và thế giới ký ức trong điện thờ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ được kết nối với nhau?"
Hàn Phi đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, đồng hồ báo thức hắn đặt cuối cùng cũng vang lên.
“Năm giờ chiều, kết thúc công việc thôi!” Hàn Phi tắt đồng hồ báo thức, vừa quay đầu lại thì phát hiện bốn cấp dưới đều đang nhìn mình, ngay cả Lý Quả Nhi người muốn giết chết hắn nhất bây giờ trong mắt cũng chỉ có ngạc nhiên.
“Trưởng nhóm, anh còn đặt đồng hồ báo thức riêng để nhắc nhở tan làm sao?” Một thành viên nam thấp giọng nhắc nhở Hàn Phi: “Nếu như bị chị Triệu phát hiện ra chuyện này, e rằng sẽ không hay."
“Năm giờ tan ca là quy định của công ty, tôi phục tùng theo sự sắp xếp của công ty là sai à?” Hàn Phi cầm đầu tắt máy: “Còn ngây ra đấy làm gì, lưu tài liệu lại, chuẩn bị về nhà thôi."
Để làm một tấm gương mẫu mực, Hàn Phi khoác áo vest lên, bước ra ngoài đầu tiên.
Hắn vừa bước ra khỏi phòng làm việc, vừa hay nhìn thấy Triệu Thiến từ trong phòng đi ra, hắn rất niềm nở chào hỏi: "Chị Thiến, chị cũng tan ca sao?"
“Tan ca?” Triệu Thiến đi tới trước mặt Hàn Phi, ném tài liệu trong tay vào tay hắn: “Một bộ hành động các cậu làm đi làm lại cũng không thiết kế ra được, còn muốn tan ca?"
"Em thấy ý tưởng trò chơi trước đây của các chị quá rác rưởi rồi, vì vậy em và các thành viên trong nhóm đang chuẩn bị thay đổi lại nội dung câu chuyện, viết lại tuyến chính, tạo ra một game tình yêu kinh dị chưa từng có mặt trên thị trường."
“Phó Nghĩa, có phải cậu đang giận dỗi với tôi vì đã bị loại bỏ tư cách là nhà thiết kế game Vĩnh Sinh không?” Triệu Thiến là một người rất có hào quang: “Đừng có giống như một đứa trẻ vậy, nếu như cậu đến một game phát triển tình yêu cũng không thể làm tốt, vậy chỉ có thể chứng minh quyết định của tôi và các giám đốc điều hành khác đều không có bất kì vấn đề gì!"
"Chị nói đều có lý, nhưng chúng tôi có quyết định của riêng mình, kế hoạch thiết kế trò chơi mới ngày mai sẽ gửi cho chị, chắc chắn sẽ tốt hơn trước đây, chúng tôi cũng là đang nghĩ đến lợi ích của công ty." Hàn Phi đưa lại tài liệu trong tay cho Triệu Thiến: "Nếu như làm không tốt, không cần chị nói, em sẽ tự mình rời đi."
Mang theo túi, Hàn Phi nói xong liền đi xuống tầng.
"Trưởng nhóm ngầu quá, dám nói chuyện với Triệu tổng như thế."
"Tôi luôn cảm thấy có một mối quan hệ đặc biệt giữa trưởng nhóm và Triệu tổng, trực giác của tôi luôn rất chính xác... Ôi trời! Tiểu Quả cô giẫm tôi làm gì?!"
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy đôi giày.” Lý Quả Nhi tắt máy tính, là người thứ hai bước ra khỏi văn phòng.
"Hai người họ đều đi rồi, chúng ta đi không? Bình thường đều tăng ca đến tám giờ, hay là chúng ta đi tưới nước cho cây giả rồi chờ một chút?"
"Được thôi, anh hùng cùng chung chí hướng."
Hàn Phi là người đầu tiên bước ra khỏi công ty, lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống sáng chín giờ làm việc chiều năm giờ tan ca, cảm giác cũng khá tốt.
“Có thể về nhà trước khi trời tối là được.” Hàn Phi đi phía trước, Lý Quả Nhi đeo túi đi phía sau, như thể sẽ lấy ra một con dao từ trong túi bất cứ lúc nào, khiến hắn sợ đến nỗi vừa không dám đi quá nhanh, cũng không dám đi quá chậm.
Sau khi bị bám đuôi một con phố, Hàn Phi dừng lại: "Lý Quả Nhi, anh nhớ là em lái xe đi làm mà, xe của em chắc vẫn còn ở bãi đậu xe của công ty đúng không?"
"Anh quả nhiên đã nhìn thấy tôi trong xe." Giọng nói của Lý Quả Nhi trở nên đáng sợ: "Anh rõ ràng đã nhìn thấy, vậy tại sao lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Anh đang cố ý giả vờ cho tôi xem à?"
"Chờ một chút, anh với em chỉnh lý lại suy nghĩ một chút. Phó Nghĩa anh hoàn toàn là một tên khốn, chết không đáng tiếc. Nhưng em thì khác, em thực sự là một cô gái tốt, nếu như em giết anh, em sẽ lãng phí cả quãng đời còn lại của mình." Hàn Phi giữ khoảng cách với Lý Quả Nhi: "Chờ anh giải quyết xong tất cả mọi chuyện, không cần em ra tay, anh sẽ tự mình chọn một phương pháp để chuộc lỗi."
Lý Quả Nhi nhìn Hàn Phi, mãi mới mở miệng nói: "Anh cho rằng tôi còn tin lời nói nhảm của anh sao?"
"Lần này là thật."
Không ai lên tiếng nữa, vài phút sau, Lý Quả Nhi cầm ba lô của mình, quay người rời đi.
Trên đường lớn đông đúc xe cộ, Hàn Phi khẽ thở ra một hơi: "Hay là mình cứ từ chức đi cho xong."
Trời gần tối, Hàn Phi bắt taxi trở về nhà.
"Sau khi trời tối giá trị tâm trạng có thể sẽ giảm xuống, vì vậy vẫn là ở trong nhà sẽ an toàn hơn một chút."
Hắn bước ra khỏi thang máy, khi sắp đến cửa nhà, điện thoại di động đột nhiên vang lên, một người tên là Lý tổng gọi điện thoại đến.
"Tiểu Phó, tan làm chưa? Cùng đến chơi đi, chúng ta đi xả hơi trước, sau khi ngà ngà say rồi lại chuyển địa điểm."
"Lý tổng, hôm nay thì thôi, em có chuyện rất quan trọng."
"Cậu không nể mặt mũi phải không? Tôi nói cho cậu biết, buổi tối còn có chuyện tốt! Mau tới đây đi!" Lý tổng rõ ràng không phải là lần đầu tiên đi uống rượu với Phó Nghĩa.
“Điện thoại sắp hết pin rồi, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.” Hàn Phi cúp điện thoại, bắt đầu xem qua chùm chìa khóa trong túi, còn chưa tìm được thì cửa đã được mở ra.
Một cậu bé rất đáng yêu đang đứng ở cửa, nó cũng không gọi bố, có thể nhìn ra nó có vẻ sợ Hàn Phi.
Hàn Phi sống một mình đã quen với việc tự mình cầm chìa khóa mở cửa, thỉnh thoảng có người giúp mở cửa hắn có chút không quen.
“Cảm ơn con, cậu nhóc.” Hàn Phi nở nụ cười ôn hòa, cậu bé nhìn thấy Hàn Phi mỉm cười, bản thân cũng có vẻ rất vui, lịch bịch chạy vào phòng khách.
Người phụ nữ từ phòng bếp đi ra, sau khi nhìn thấy Hàn Phi, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc: "Sao hôm nay anh về sớm thế?"
“Anh muốn ở bên em và mấy đứa nhỏ nhiều hơn.” Sau khi Hàn Phi thay quần áo xong, hắn đi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó mở tủ lạnh ra.
"Cơm có thể sẽ phải đợi một chút."
“Không sao, em nghỉ ngơi đi, hôm nay để anh vào bếp, em vẫn chưa nếm thử tay nghề của anh đúng không?” Hàn Phi đặc biệt có nhiều điểm kỹ năng, hắn cũng đã nâng cấp kỹ năng nấu nướng lên cấp cao.
Đi đến bên cạnh người phụ nữ, hai tay Hàn Phi vòng qua eo của cô, không hề phát sinh chút động chạm nào, chỉ đơn giản là cởi tạp dề ra, sau đó mặc lên người mình: "Hôm nay anh sẽ lộ chút tay nghề cho em xem."
Người phụ nữ dường như chưa từng thấy Phó Nghĩa như thế này, cô ấy nhìn Hàn Phi đeo tạp dề tiến vào bếp, cảm giác có phải tối hôm qua hắn đã uống say đến mức ngốc luôn rồi không.
Cắt sẵn đồ ăn, bật bếp đun dầu, động tác của Hàn Phi vô cùng điêu luyện, chẳng khác gì đầu bếp trong nhà hàng, chẳng bao lâu, mùi thơm của thịt đã tỏa ra từ trong phòng bếp.
“Thơm quá!” Phó Thiên chạy tới cửa phòng bếp, há to miệng hít lấy hít để mùi thơm, hành động hơi khoa trương một chút.
"Ở đây mùi dầu mỡ nhiều, các con đi ra ngoài trước, bố xong ngay rồi đây."
Động tác của Hàn Phi rất nhanh nhẹn, rất nhanh đã làm xong ba món ăn cùng một món canh. Hắn bưng thức ăn đặt lên bàn, trong nhà toàn là mùi thơm.
“Anh nấu ăn giỏi vậy sao?” Sự ngạc nhiên trong mắt người phụ nữ đã trào ra ngoài.
Phó Thiên thực sự không kìm được nữa, lén lút thử một miếng: "Woa! Ngon quá! Bố nấu ăn còn ngon hơn mẹ!"
“Mẹ nấu cũng rất ngon, bố thích ăn đồ do mẹ nấu nhất.” Hàn Phi bế cậu bé ngồi xuống ghế, hắn lại nhìn căn phòng trên tầng hai: “Để anh đi gọi con một tiếng."
Người phụ nữ muốn ngăn lại, nhưng Hàn Phi đã bước tới.
Hắn khẽ gõ cửa phòng, nói vào bên trong: "Phó Sinh, ra ăn cơm nào."
Còn chưa kịp nói xong thì một vật nặng đã đập mạnh vào cửa, đứa trẻ trong phòng dường như nghe thấy giọng của Hàn Phi thì cảm thấy rất phẫn nộ.
Không tiếp tục đứng ở cửa nữa, Hàn Phi cũng không cưỡng ép Phó Sinh, càng không phát sinh cãi vã cùng cậu, mà trở về phòng khách.
“Để anh chuẩn bị cho con một phần riêng.” Hàn Phi tìm một cái khay trong bếp, mỗi món ăn đều phần cho Phó Sinh một ít, sau đó hắn đặt khay cơm ở cửa phòng trên tầng hai.
“Chúng ta hãy tranh thủ lúc còn nóng ăn đi.” Hàn Phi ăn cơm nóng hổi, nhìn vợ và con bên bàn ăn, điều này hoàn toàn trái ngược với nhiệm vụ kế thừa điện thờ trước đó.
"Độ khó của nhiệm vụ kế thừa điện thờ vô cùng lớn, xem ra lần này phải đối mặt với vấn đề sống còn, không phải thức ăn quần áo nhà ở nữa, mà là những thứ khác rồi."
Đã gần một ngày trôi qua kể từ khi tiến vào thế giới ký ức điện thờ, Hàn Phi vẫn chưa kích hoạt bất kỳ lời nhắc nhở nhiệm vụ nào, trong lòng càng ngày càng bất an.
Sau khi ăn xong, hắn đơn giản thu dọn bàn ăn, chuẩn bị đi rửa bát thì bị người phụ nữ ngăn lại: "Anh ngồi nghỉ ngơi đi, đi làm một ngày cũng mệt rồi."
Người phụ nữ vào bếp rửa bát, còn Hàn Phi ngồi trên ghế sô pha với cậu con trai nhỏ.
Hắn có thể cảm thấy, Phó Nghĩa thường ngày có lẽ rất ít khi ở cùng con, Phó Thiên ngồi cùng hắn rất không thoải mái, hai tay đặt trên đầu gối, không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ dám thỉnh thoảng liếc nhìn một cái.
“Hôm nay cô giáo đã dạy con những gì ở trường mẫu giáo vậy?” Trong đầu Hàn Phi bật lên công tắc diễn xuất bậc thầy, hắn thử đóng vai một người bố tốt, nhưng kỳ lạ là, khi hắn dùng tâm biểu diễn, thì cậu bé lại càng sợ hãi.
Khẽ lắc đầu, Hàn Phi không sử dụng kỹ năng diễn xuất nữa, hắn giống như một đứa trẻ lớn ngồi xổm ở bên cạnh đứa nhỏ, đối mặt nhìn Phó Thiên: "Vừa ăn cơm xong, hay là chúng ta chơi một trò chơi được không? Con có biết trò chơi sói già sói già mấy giờ rồi không?"
Hàn Phi và Phó Nghĩa thực ra là hai loại tính cách, hắn có thể nhìn thấy điều đó từ thái độ của con cái và người vợ đối với mình.
Phó Nghĩa đã phản bội vợ, trong thâm tâm anh ta cũng biết mình đã sai, nhưng vì để che đậy sai lầm này, cố tình biểu lộ càng mạnh mẽ hơn. Anh ta cảm thấy mình đi làm nuôi gia đình, là trụ cột trong nhà, vì vậy anh ta đã mang tính ngạo mạn của "kẻ mạnh" này vào trong gia đình, đây có lẽ cũng là một trong những lý do tại sao người phụ nữ muốn giết chết anh ta.
Lời nói của Hàn Phi nhanh chóng khơi dậy hứng thú của cậu bé, sau đó hai người cùng nhau chơi đùa trong phòng khách.
Tiếng cười của đứa trẻ không ngừng vang lên, người phụ nữ đang dọn dẹp bát đĩa nhìn những gì đang diễn ra trong phòng khách, một quyết định nào đó trong lòng dường như cũng bị lung lay.
Tay cầm chiếc khăn rửa bát từ từ dùng lực, cô nhìn những con dao khác nhau bên cạnh chiếc thớt, lắng nghe tiếng cười nói vui vẻ của đứa trẻ bên ngoài, nhưng trong đầu hiện lên lại toàn là những lời dối trá và ủy khuất không kể xiết.
"Xoảng!"
Đĩa ăn trượt khỏi đầu ngón tay, người phụ nữ tỉnh lại sau khi ngẩn ngơ, chân cô vô tình giẫm phải những mảnh vỡ của đĩa, rạch ra những đường vết thương dài.
“Làm sao vậy?” Hàn Phi chạy vào phòng bếp: “Tủ thuốc trong nhà ở đâu?”
Người phụ nữ vươn ngón tay về phía tủ quần áo trong phòng ngủ, Hàn Phi vội vàng đi tới, lúc tìm thấy hộp thuốc, người phụ nữ đã đứng dậy.
“Lát nữa anh sẽ dọn dẹp.” Hàn Phi dìu người phụ nữ đến ghế sô pha, hắn đóng cửa phòng bếp lại trước, để tránh không cho đứa trẻ chạy vào, sau đó mở hộp thuốc giúp người phụ nữ lau vết thương.
Người phụ nữ nhìn xuống Hàn Phi đang xử lý vết thương cho mình, người đàn ông trước mặt đối với mình dường như không có chút phòng bị nào, ánh mắt cô lại nhìn vào con dao gọt hoa quả trên bàn trà, con dao ở ngay bên cạnh, dường như chỉ cần cầm lấy rồi đâm xuống, thì có thể giết chết người đàn ông trước mặt, chấm dứt mọi đau khổ.
Cô cứ nhìn con dao gọt hoa quả cho đến khi vết thương được băng bó xong.
“Thời gian này đừng làm việc nhà nữa, nghỉ ngơi thật tốt, buổi trưa anh không ở nhà mấy mẹ con gọi đồ ăn ngoài đi.” Hàn Phi để người phụ nữ nằm xuống ghế sô pha, hắn vào bếp bắt đầu dọn dẹp những mảnh vỡ.
Người phụ nữ sờ sờ vào vết thương được Hàn Phi băng bó, nhìn bóng lưng của hắn, cô thật sự cảm thấy chồng mình dường như đã trở thành một người khác.
Sau khi tất cả đều được thu dọn sạch sẽ, cả gia đình ba người ngồi trên ghế sô pha xem TV, Hàn Phi có năng lực tinh thông các loại dao cao cấp, lại chỉ cho Phó Thiên cách gọt táo, vỏ táo từ đầu đến cuối không đứt, bề ngang đều như nhau.
Bây giờ Phó Thiên nhìn Hàn Phi như đang nhìn siêu nhân, đối với một đứa trẻ, gọt được một quả táo như vậy đã là một điều đáng kinh ngạc rồi.
Hàn Phi không ngừng chơi đùa cùng Phó Thiên, ban đầu hắn muốn thông qua việc làm cho Phó Thiên vui, để giảm bớt giá trị thù hận của người vợ, phòng tránh bị giết chết khi ban đêm đang ngủ say, nhưng dần dần hắn thực sự cảm thấy chơi với trẻ con là một chuyện rất vui.
Chín giờ tối, Hàn Phi đưa Phó Thiên về phòng, ở bên giường kể chuyện để dỗ cậu bé ngủ.
Phó Thiên là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nhưng khi Hàn Phi ở bên cạnh, cậu không thể ngủ được, thường xuyên chớp mắt, nhìn chằm chằm vào phía sau hắn một cách khó hiểu.
Cuối cùng vẫn là người phụ nữ đến, mới dỗ được Phó Thiên ngủ say.
“Chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Hàn Phi quay đầu lại liếc nhìn lên tầng hai: “Nó đã bao lâu không ra ngoài rồi.”
"Nó không muốn nhìn thấy chúng ta, đôi khi sẽ ra ngoài vào ban đêm." Người phụ nữ quả thực là một người vợ rất tốt, Phó Sinh là con vợ cũ của Phó Nghĩa, nhưng cô ấy lại đối xử như con ruột của mình.
“Đồ ăn nguội rồi, hay là để anh đi hâm nóng lại rồi để ở cửa.” Hàn Phi yên lặng bước lên tầng, hắn biết Phó Sinh cực kỳ ghét mình, cho nên cũng không phát ra bất kì tiếng động nào, sau khi hâm nóng lại thức ăn, lại đặt nó trở lại vị trí cũ.
Nhìn Hàn Phi vô cùng dịu dàng như vậy, bàn tay người phụ nữ không ngừng nắm chặt rồi lại buông lỏng, dường như nội tâm vô cùng đắn đo.
“Đi thôi, chúng ta tắt đèn vào phòng thôi, nếu nó ra ngoài ăn sớm, đồ ăn sẽ vẫn còn nóng.” Hàn Phi dìu người phụ nữ vào phòng ngủ của họ.
Mở tủ quần áo ra, Hàn Phi lại trải đệm xuống đất.
“Anh đang làm gì vậy?” Người phụ nữ ngồi ở bên giường hơi chút khó hiểu hỏi.
“Anh ngủ dưới đất.” Ánh mắt Hàn Phi đầy vẻ hối lỗi: “Có một số chuyện anh định qua vài ngày nữa sẽ nói với em, trước khi nói ra anh sẽ ngủ dưới đất."
Hắn để điện thoại về chế độ im lặng, đặt ở trên bàn đầu giường sạc điện, sau đó tắt đèn phòng ngủ: "Em cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Hàn Phi cảm thấy hơi ấm trong chăn bông, nhưng trong lòng lại đang tự hỏi tại sao nhiệm vụ vẫn chưa được kích hoạt.
Thời gian trôi qua từng ngày, tình hình của hắn sẽ ngày càng trở nên nguy hiểm hơn.
"Tin tốt duy nhất lúc này là giá trị tâm trạng của mình đang rất cao. Nếu như không phải mọi người đều muốn giết mình, thì sống ở thành phố này cũng khá là thoải mái."
Cơn buồn ngủ ập đến, Hàn Phi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi đến nửa đêm, dường như có người đi trong bóng tối, có tiếng động bất thường từ phòng khách phát ra.
Hàn Phi mở mắt ra, hắn lặng lẽ đứng dậy, ghé sát vào cửa phòng ngủ nghe ngóng.
Có người bước ra từ tầng hai, sau đó dường như là mở cửa chống trộm của căn nhà và rời đi.
"Là Phó Sinh à?"
Ban đêm rời khỏi nhà giá trị tâm trạng có thể sẽ giảm xuống, khả năng cao gặp quỷ, sau khi do dự một lúc, Hàn Phi mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Phó Sinh là chủ nhân của điện thờ, nếu muốn kích hoạt nhiệm vụ, phải nhanh chóng tiếp xúc với cậu ấy mới được.
Mặc quần áo vào, Hàn Phi cũng mở cửa, lặng lẽ đi theo.
Sau khi Hàn Phi rời đi, người phụ nữ mở chăn ra, trong tay cô đang cầm một con dao nhọn.
Khẽ thở dài, người phụ nữ chịu đựng cơn đau đi giày vào, cũng bước theo ra ngoài.
Khi Hàn Phi chạy đến thang máy, phát hiện thang máy đã xuống tới tầng 4, hắn sợ mất dấu Phó Sinh, liền chạy thẳng vào hành lang.
Chạy một mạch xuống dưới, đuổi theo sát phía sau.
Khi hắn chạy ra khỏi hành lang, đúng lúc nhìn thấy một cậu bé mặc áo len đen đang đứng trước đống rác.
"Phó Sinh?"
Hàn Phi đã từng nhìn thấy đứa trẻ này trong quá trình làm nhiệm vụ người quản lý của cư xá Hạnh Phúc, lúc đó Phó Sinh đang mặc áo bệnh viện và bị trói trên giường bệnh, mà Phó Nghĩa dường như đã qua đời rồi.
"Sau khi Phó Nghĩa chết, Phó Sinh rơi vào tuyệt vọng sâu hơn, bây giờ mình phải đảo ngược mọi thứ à?"
Hàn Phi lặng lẽ theo sau, nhìn thấy Phó Sinh ném một túi rác lớn lên đống rác, sau đó cúi đầu 5 lần ở bãi rác mới rời đi.
"Trong đống rác kia là thứ gì vậy? Tại sao cậu ấy lại cúi đầu trước đống rác?"
Thành phố vào nửa đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiều, trên đường không có xe cộ, xung quanh cũng không có vật cản, tránh không để Phó Sinh phát hiện, Hàn Phi chỉ có thể trốn ở phía xa.
Phó Sinh vứt rác xong liền đi về phía cửa hàng tiện lợi 24 giờ, trên con đường trước cửa hàng tiện lợi có một vài thanh niên đang nói cười vui vẻ, trông bọn họ có vẻ ít tuổi, đẩy xe máy, trong miệng ngậm điếu thuốc, tay vung vẩy chai bia.
Phó Sinh đi ngang qua bọn họ, bước vào cửa hàng tiện lợi, mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày rồi bước ra với một chiếc túi lớn.
Lần này cậu ấy không trực tiếp rời đi, mà dừng ở bên cạnh mấy thanh niên đi xe máy, dùng giọng khàn khàn nói: "Đừng đứng ở đây nữa, các anh quấy rầy đến cô ấy rồi đấy."
Phó Sinh lấy ra hai chai sữa chua từ trong túi, đi về phía ngọn đèn đường phía sau nhóm người.
Bên cạnh ngọn đèn đường có đặt một khung ảnh đen trắng của một cô gái, gần khung ảnh còn bày những bó hoa màu trắng.
Đặt sữa chua trước khung ảnh, Phó Sinh chắp tay lại, như thể trong lòng đang mặc niệm điều gì đó.
"Này! Mày có biết con bé này không?" Một người con trai va vào vai Phó Sinh: "Nữ sinh bị chết trong một vụ tai nạn xe hơi này là của trường bọn tao, nó là đứa bị người ta ghét nhất trong lớp, vừa xấu vừa nghèo, còn luôn thích quản cái này cái kia, nó là đứa lớp trưởng quèn, mà còn tưởng mình là hiệu trưởng cơ đấy."
Sau khi người con trai nói xong, một số người khác cũng bật cười.
Một nữ sinh ngồi ở phía sau xe của người con trai dường như có mối hận từ lâu với người chết, nó đạp đổ sữa chua phía trước khung ảnh đen trắng, còn giẫm lên những bông hoa màu trắng: "Lần trước bọn tao nói đùa với một người 'bạn' trong lớp, người 'bạn' đó còn chưa nói gì mà nó đã chạy ra ngoài trước. Nếu như không phải nó nhiều chuyện, thì mấy người bọn tao đã không bị phạt nặng như vậy rồi."
Nữ sinh kia giẫm lên bông hoa màu trắng trên mặt đất, chưa nguôi giận, còn muốn đá văng khung ảnh đi, nhưng lại bị Phó Sinh hất ra.
Nữ sinh loạng choạng vấp phải bậc thềm, lúc này tất cả đám thanh niên tươi cười ban nãy vây quanh lại, bọn họ chặn Phó Sinh ở giữa.
"Mày dám động thủ à? Muốn tìm cái chết đúng không?"
"Bắt lấy nó!"
"Nó có lẽ đã yêu thầm con xấu xí đó, đêm hôm khuya khoắt còn mang sữa chua đến."
"Đi, mang nó vào trong ngõ dạy dỗ một chút."
"Cầm theo luôn bức ảnh của con xấu xí đó đi, lát nữa lão tử sẽ tè vào đầu nó."
Một vài thanh niên đã đậu xe máy lại, kéo Phó Sinh vào trong ngõ nhỏ, đá thẳng vào ngực và bụng cậu một cách thô bạo.
"Thật là không tự trọng, mày tự cho mình là anh hùng à?" Thanh niên tóc tím cầm đầu đá Phó Sinh một cước: "Nhát gan vậy sao? Đứng lên! Mày không phải còn muốn nói thay cho người mày thích à?"
Phó Sinh đang mặc áo len, trừng mắt nhìn tóc tím, cầm lấy cục gạch trên mặt đất, lao về phía tóc tím.
Biểu cảm của cậu rất dữ tợn, nhưng đáng tiếc là đối phương có quá nhiều người.
Phó Sinh vừa đứng dậy lại bị ấn xuống, những thanh niên đó đá vào người cậu một cách điên cuồng.
Toàn thân đau đớn, Phó Sinh ôm đầu lăn lộn trong bùn đất, áo len dính đầy dấu giày và bụi bẩn.
"Tiếp tục giả vờ đi?"
"Đứng dậy đi!"
Tóc tím hung hăng đá vào đầu Phó Sinh: "Không dậy nổi nữa sao? Có cần bọn tao kích thích mày không?"
Mấy thanh niên toàn bộ cười ồ lên, bọn họ ném bức ảnh của cô gái vào bên cạnh Phó Sinh, sau đó chuẩn bị đi tiểu vào bức ảnh.
Phó Sinh đầu óc choáng váng nặng trĩu, ngón tay bấu chặt đất trên mặt đất, cố gắng đứng dậy, nhưng chưa đứng vững lại bị đạp xuống.
Bị đạp dưới đất, má và cánh tay cậu đầy vết bầm tím, vết bùn và vết giày khắp người, xung quanh cũng không có ai giúp đỡ.
"Bộ dạng ốm yếu như thế này, còn học đòi anh hùng cứu mỹ nhân à?"
Tóc tím và đồng bọn tóm lấy Phó Sinh, như thể bọn họ đang tóm một con mèo con thương tích đầy mình, ép Phó Sinh vào tấm di ảnh, sau đó một bên vừa lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, một bên vừa chuẩn bị tè vào người.
"Bụp!"
Không đợi đám côn đồ có thêm bất kỳ động tác nào nữa, một tiếng động lớn phát ra từ con ngõ, đám côn đồ bối rối nhìn ra thì thấy xe máy của chúng đã bị đá văng đổ xuống đất.
Ánh sáng lờ mờ của đèn đường lọt vào trong ngõ, một người đàn ông mặc áo sơ mi đứng ở lối vào của ngõ.
Đêm tối nhấn chìm, hắn giống như một con sư tử đang giận dữ, đôi mắt đầy sát khí, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.