Những kẻ độc ác ngang ngược bắt nạt con mèo con ốm yếu, đá nó, xúc phạm nó, ném đá và rác vào nó.
Mèo con bò về phía trước một cách khó khăn, nó không kêu cứu, nó dường như biết rằng sẽ không có ai giúp mình.
Kéo lê thân thể, mèo con bảo vệ di ảnh trong thân thể mình.
Khi nó vùi đầu xuống bùn, đánh đập và mắng chửi lại đột ngột dừng lại, nó nhìn về phía đầu ngõ.
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn đường chiếu vào một người đàn ông, hắn dường như là vì đi quá vội vàng, đến cúc áo sơ mi cũng chưa được cài chặt.
"Lại đến một đứa chưa được trừng trị."
"Đá xe? Chiếc xe mới mua của lão tử, mày dám đá nó?"
"Cái thứ tự tìm cái chết! Đánh nó!"
Một đám côn đồ miệng tự xưng là lão tử, lao về phía lối vào của con ngõ.
"Ở đâu cũng đều có rác, vì vậy hộp đen phải chọn cả hai mặt mới đúng."
Thân thể Hàn Phi hoàn toàn chìm trong bóng tối, hắn chưa bao giờ tức giận như vậy, nhìn thấy Phó Sinh bị ức hiếp, lửa giận lập tức dồn lên não.
Tên côn đồ với mái tóc nhuộm màu tím chạy phía trước, nó bệ vệ cao ngạo, như thể việc hành hạ và đánh đập người khác là một chuyện rất vui vẻ, làm như vậy sẽ khiến mình trông rất lợi hại.
Vung nắm đấm, tóc tím muốn đánh nát sống mũi Hàn Phi, nhưng tốc độ của nó lại quá chậm.
Chưa kịp đến gần thì đã bị Hàn Phi đá vào đầu gối.
Trọng tâm mất cân bằng, lúc tóc tím sắp ngã xuống, nắm đấm nó vung ra đã bị Hàn Phi bắt lấy.
Nắm đấm có vết sẹo bỏng do tàn thuốc, ngón tay đeo nhẫn, không thể tiến về phía trước.
Tóc tím ngẩng đầu nhìn lên, nó đã nhìn thấy một ánh mắt kinh khủng mà cả đời này cũng không thể nào quên.
Hàn Phi từ dưới bóng đèn đường đi vào bóng tối trong ngõ, giống như một con sư tử đói, sát khí trong mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.
Khóa cánh tay của tóc tím, Hàn Phi bẻ cong về phía sau, tiếng hét thảm thiết của tóc tím ngay lập tức vang lên khắp con ngõ.
Tóc tím rất đau nhưng Hàn Phi vẫn không dừng tay lại, hắn ở trước mặt những tên côn đồ khác, từng chút một bẻ gãy tay tóc tím, sau đó một chân đá nó vào đống rác.
Toàn bộ quá trình cũng chỉ diễn ra trong ba giây, những tên côn đồ khác nhìn thấy cánh tay của tóc tím đã bị xoắn thành bánh quẩy, sợ quá không dám đi tiếp nữa.
"Nhiều người như vậy đánh một người, mấy đứa đều không dám lên sao?"
Ánh mắt Hàn Phi mang theo cảm giác áp bức khó tả, hai tên cồn đồ chạy phía trước không dám nhúc nhích, còn tên côn đồ đứng ở phía sau thì lặng lẽ lấy trong túi ra một con dao gấp.
Khi Hàn Phi đi về phía trước, ba tên côn đồ phía sau đã lao về phía hắn.
Bọn chúng từng người một hét lên để tăng thêm can đảm cho bản thân, bàn tay của người cuối cùng giấu trong ống tay áo, siết chặt con dao.
Nó nhìn Hàn Phi với ánh mắt hung ác, nhưng lại kinh ngạc phát hiện hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt của người đàn ông này dường như có thể nhìn thấu tâm can của nó.
Ở chỗ chỉ còn cách Hàn Phi vài mét, tên côn đồ đang chạy cuối cùng đột nhiên tăng tốc, rút dao gấp từ trong tay áo ra đâm hắn.
Nắm lấy cái thùng rác nặng trĩu bên cạnh, Hàn Phi thẳng tay đập vào mặt tên côn đồ đó.
Thùng rác chắn mất tầm mắt, tên côn đồ trong tiềm thức muốn đưa tay ra chặn lại, nó chặn thùng rác, nhưng sau khi thùng rác rơi xuống, một cú đấm của Hàn Phi đã đánh thẳng vào mặt nó.
Đầu óc choáng váng, tên côn đồ ngã sang một bên.
Hàn Phi tiện tay túm lấy tên côn đồ đó, lôi nó đi như lôi một con chó chết.
"Phó Nghĩa tao, là một tên khốn chết không đáng tiếc, chúng mày tuyệt đối đừng coi tao là người tốt."
Ấn gãy từng ngón tay của tên côn đồ đang cầm dao, Hàn Phi nghe tiếng hét thê thảm của nó, lôi thân thể nó đi về phía những tên côn đồ khác.
Hắn ngoài mặt mỉm cười, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng khiến người ta run sợ.
"Tất cả những người đã đánh cậu ấy, ai cũng đừng hòng rời đi."
Trong con ngõ tối om, tiếng la hét thê thảm không ngừng vang lên, Hàn Phi thậm chí không cho nhóm côn đồ có cơ hội gọi cảnh sát.
Khi tên côn đồ cuối cùng ngã vào đống rác, khóc lóc van xin tha mạng, Hàn Phi bước đến chỗ Phó Sinh.
Phó Sinh nằm co quắp trên mặt đất đã đứng dậy, trên người dính đầy bùn và dấu giày, nhưng khung ảnh mà cậu bảo vệ trên ngực vẫn nguyên vẹn không chút hư tổn.
Phó Sinh không chào hỏi Hàn Phi, cậu ôm khung ảnh đi về phía ngoài bóng tối, từng bước đến gần đèn đường ở lối vào của con ngõ.
Sắp xếp những bó hoa màu trắng trên mặt đất, Phó Sinh đặt ảnh của cô gái ngay ngắn, cậu cúi xuống bắt đầu thu dọn đống hàng hóa rơi vãi vào túi.
Cuối cùng đặt hai chai sữa chua mới trước di ảnh, đứng yên lặng một lúc rồi xách cái túi đi về phía nhà.
Đứa trẻ này trông vô cùng cô đơn, cậu dường như là sự tồn tại khác loại nhất trên thế giới này.
Sau khi đi được khoảng vài bước, Phó Sinh lại dừng lại, cậu chậm rãi quay người, nhìn về Hàn Phi đang đứng ở bóng tối trong ngõ.
Miệng mở ra, Phó Sinh nói câu đầu tiên với Hàn Phi: "Sau lưng bố có một người phụ nữ không mặt, cô ta muốn giết bố."
Sau khi nói xong, Phó Sinh xách túi đi về phía nhà, không hề ngoảnh đầu lại nữa.
"Xem ra Phó Sinh thực sự có thể nhìn thấy quỷ."
Hàn Phi đi ra khỏi ngõ nhỏ, hắn không trực tiếp đuổi theo cùng Phó Sinh về nhà, hắn biết cậu vẫn đặc biệt căm ghét hắn.
Ngồi bên cạnh di ảnh của cô gái, Hàn Phi nhìn tấm ảnh còn nguyên vẹn, rồi lại nhìn Phó Sinh người dính đầy bùn đất.
"Ngay cả khi chính mình bị đánh thành như vậy, cũng phải bảo vệ một quỷ hồn không quen biết, tại sao một Phó Sinh như thế lại chọn con đường hủy diệt thế giới tầng sâu?"
Con người không ngừng bắt nạt Phó Sinh, gây áp lực và đau đớn cho cậu, nghĩ rằng cậu là một tên điên, khiến cậu tổn thương khắp người, nhưng cuối cùng Phó Sinh vẫn lựa chọn bảo vệ con người.
"Khi đưa ra quyết định đó, chắc hẳn cậu cũng vô cùng đau khổ."
Trong thế giới ký ức của Phó Sinh, Hàn Phi nhìn thấy cậu rất cố gắng để bảo vệ tất cả các loại quỷ quái, điều này hoàn toàn khác với ấn tượng trước đây của Hàn Phi về Phó Sinh.
“Bất kể cậu ấy là người như thế nào, hiện tại mình phải bảo vệ cậu ấy, cậu ấy là con trai của mình.” Hàn Phi nhìn đôi tay nhuốm máu: “Trước đây không có ai gánh vác cho cậu...”
Sau khi Phó Sinh lên tầng, Hàn Phi lại hét vào trong ngõ một câu: "Nếu như tao phát hiện ra di ảnh bên ngoài có bất kì tổn hại nào, thì mấy người chúng mày chết chắc."
Hàn Phi nói xong đi về phía chung cư, khi hắn về đến nhà, Phó Sinh đã lại nhốt mình trong phòng.
"Vạn sự khởi đầu nan, hôm nay cậu ấy đã nói với mình một câu, đây chính là một bước tiến triển đột phá rồi."
Tâm trạng Hàn Phi rất tốt, khi hắn thay giày, phát hiện giày của vợ mình đặt ở một góc khác so với lúc trước: "Cô ấy cũng đi ra ngoài à?"
Giả bộ như không biết, Hàn Phi lặng lẽ mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy người vợ vẫn đang ngủ trên giường, động tác càng nhẹ nhàng hơn.
Chui vào trong chăn, khi Hàn Phi đang định đi ngủ thì đột nhiên nghe thấy hệ thống nhắc nhở.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của vợ đối với bạn -1."
“Hận ý -1?” Trong lòng Hàn Phi hơi kinh ngạc, hắn cũng không biết mình đã làm chuyện gì khiến vợ xúc động, hoặc có thể là tất cả mọi việc cộng lại với nhau, cuối cùng đã khiến sát ý của vợ giảm được 1 điểm.
“Tuy rằng chỉ giảm một điểm, nhưng đây cũng là một khởi đầu rất tốt rồi.” Hàn Phi nằm ở trên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, thân thể mệt mỏi cũng từ từ khôi phục, Hàn Phi đã ngủ một giấc đến rạng sáng.
Rèm cửa được kéo ra, ánh mặt trời chiếu vào mặt, khi Hàn Phi vừa mở mắt đã thấy vợ mình đang đứng ở cửa.
"Sắp muộn làm rồi."
“Được, anh dậy ngay đây.” Hàn Phi từ dưới đất đứng dậy, nhanh chóng gấp chăn và nệm lại, sau đó vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.
Khi hắn bước ra, người phụ nữ đã dọn đồ ăn ra bàn.
"Chân em đang bị thương, cứ nói với anh một tiếng, để anh làm là được."
Hàn Phi ăn xong bữa sáng một cách ngon lành, liếc nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện vẫn còn thời gian: "Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đưa Phó Thiên đi nhà trẻ."
“Không cần đâu, anh mau đi làm đi.” Người phụ nữ đưa cho Hàn Phi chiếc cặp đựng giấy tờ đã sắp xếp xong, tiễn hắn ra cửa: “Tối nay vẫn về nhà ăn cơm chứ?”
“Tối nay anh sẽ về nấu cơm, em cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi lại nhiều, hồi phục vết thương rồi tính sau.” Hàn Phi xách cặp đựng giấy tờ đi ra khỏi phòng: “Anh đi đây.”
"Trên đường... chú ý an toàn."
"Được."
Hàn Phi đi trong ánh nắng, vào thang máy xuống tầng.
Lần này hắn đã học được cách thông minh hơn, khi rời khỏi chung cư sẽ nhìn quanh xem có chiếc xe nào khả nghi không đã.
Cả đường thận trọng cẩn thận, cuối cùng cũng đến công ty trước chín giờ.
"Hôm nay vậy mà lại không đến muộn, rất đáng để ăn mừng."
Khi Hàn Phi đến văn phòng, bốn cấp dưới đã bắt đầu công việc rồi.
“Đến giờ tan ca chúng ta sẽ tan ca, nhưng trong thời gian làm việc phải chăm chỉ làm việc, không được lười biếng.” Hàn Phi trở về chỗ ngồi, khởi động máy tính, vừa định chơi một ván thực vật đại chiến zombies thì Lý Quả Nhi bất ngờ đi tới.
“Trưởng nhóm, cái này là thay đổi theo yêu cầu thiết kế của anh.” Lý Quả Nhi đưa tài liệu đã in ra cho Hàn Phi, bên trong là hình vẽ và chú thích tương ứng.
Đại khái tuyến chính của game là câu chuyện về một tên cặn bã yêu cùng lúc 5 người phụ nữ, sau khi sự việc bại lộ, anh ta đã bị 5 người phụ nữ và 2 nữ quỷ truy sát.
Có tương tác ngọt ngào, còn có cuộc sống hàng ngày ấm áp, có giao diện phúc lợi, nhưng phần nhiều là kinh dị và khủng khiếp.
Hàn Phi xem một lượt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Trong những bức hình do Lý Quả Nhi vẽ, nhân vật nam chính mỗi lần chết đều thê thảm hơn những lần trước, cô ấy thực sự đã dành hết cảm xúc của mình để làm ra nó.
Đứng bên cạnh Hàn Phi, Lý Quả Nhi nghiêng người, hàm ý sâu xa nói: "Trưởng nhóm, em đã vẽ ra bảy kết cục khác nhau, cho tên cặn bã này bảy cách chết. Trò chơi không thể toàn là kết cục như này được, nhưng em không thể nghĩ ra, một tên cặn bã như vậy phải thao tác như thế nào mới có thể sống sót."
“Ờm… Anh cũng cảm thấy anh ta chết chắc rồi, nhưng dù sao thì chúng ta là game, vẫn phải cho người chơi một chút cơ hội, cho dù đó chỉ là một tia sáng yếu ớt cũng được, ít nhất để khiến người chơi có hy vọng." Hàn Phi đặt văn kiện xuống: "Mọi người đều làm rất tốt, chúng ta hãy dừng công việc đang làm lại trước, thảo luận ngắn gọn một chút xem nam chính cặn bã phải làm thế nào mới có thể sống sót."
Vấn đề này Hàn Phi chủ yếu muốn hỏi Lý Quả Nhi, hắn vẫn chưa muốn đang làm việc thì đột ngột bị giết chết.
Trong số các cách chết mà Lý Quả Nhi vẽ ra vừa rồi, bao gồm việc trực tiếp đẩy thẳng tên cặn bã từ trên tầng xuống, hay là tên cặn bã đang ngủ trưa trên bàn làm việc, bị người ta dùng kéo đâm xuyên qua cổ...v...v....
Vốn dĩ Hàn Phi cũng không sợ hãi như vậy, nhưng khi nhìn thấy thứ này xong thực sự hoảng rồi.
“Tối hôm qua tôi đã nghĩ rất lâu, nam chính gần như không có cơ hội sống sót.” Anh giai tưới cây giả ngày hôm qua nhìn mọi người: “Hơn nữa tôi cũng rất muốn nam chính của game bị giết chết, tôi đến bây giờ vẫn còn độc thân, còn tên này vậy mà lại cùng lúc yêu năm người phụ nữ, bản thân vốn dĩ đã có vợ rồi, mẹ kiếp, loại người này nhất định phải chết!"
Hàn Phi gãi gãi đầu: "Mọi người khi suy nghĩ vấn đề không được đưa quan điểm cá nhân vào, mọi người phải suy xét vấn đề từ góc độ của người chơi, hiểu không? Người chơi là đóng vai tên cặn bã đó, bây giờ mọi người phải suy xét vấn đề từ góc độ của tên cặn bã, anh ta phải làm thế nào mới có cơ hội sống sót.”
"Nếu như tôi là tên cặn bã đó..." Anh giai cây giả trầm ngâm một lúc: "So với việc phải sợ hãi mỗi ngày, thà rằng tự kết liễu bản thân còn hơn, dù sao thì cũng đã được hưởng thụ rồi."
"Tiêu cực, suy nghĩ của anh quá tiêu cực."
"Tôi đã yêu năm người phụ nữ rồi, còn phải để tâm đến điều gì nữa."
Trong văn phòng không có ai mở miệng, cuối cùng Lý Quả Nhi đưa ra quan điểm của riêng mình: “Em nghĩ rằng tên cặn bã đó bất kể làm gì cũng sẽ chết, kết cục tốt nhất của anh ta là nên chọn một cách chết ít đau đớn nhất, đồng thời trước khi chết cố gắng giảm bớt sự thù hận của những người phụ nữ dành cho anh ta càng nhiều càng tốt."
“Có lý, em tiếp tục nói đi.” Hàn Phi chuẩn bị ghi lại những lời của Lý Quả Nhi, dùng phương pháp mà cô dạy để giảm bớt sự thù hận của cô đối với hắn.
"Vết thương đã gây rồi, cho dù có lành lại, cũng sẽ để lại vết sẹo xấu xí, trên thế gian này không có phương pháp hoàn hảo nào có thể bù đắp quá khứ, giả sử em là một trong những người phụ nữ bị anh ta làm tổn thương, em thực sự không có cách nào có thể tha thứ cho anh ta. Giới hạn duy nhất mà em có thể làm chính là giảm bớt chút đau đớn khi giết anh ta.” Lý Quả Nhi không hề nói ra biện pháp cụ thể là gì, cô nhẹ nhàng đẩy mắt kính lên, rồi chậm rãi ngồi trở lại chỗ của mình.
“Tiểu Quả, em quá lương thiện rồi.” Anh giai cây giả duỗi một ngón tay lắc lư trái phải: “Nếu như tôi là người phụ nữ bị tên cặn bã ức hiếp, tôi nhất định sẽ phế đi phần bên dưới của anh ta, như vậy còn khó chịu hơn cả bị giết! Trưởng nhóm, anh cứ nhìn tôi làm gì? Có phải anh cũng cho rằng tôi nói có lý không, quả nhiên vẫn là đàn ông hiểu đàn ông hơn!"
"Quả thực cũng có lý, mọi người tiếp tục làm việc đi, chúng ta hãy cố gắng làm xong kế hoạch trong hôm nay." Hàn Phi nhìn vào màn hình máy tính, đột nhiên cảm thấy thực vật đại chiến zombies không còn thú vị nữa, hắn lén liếc nhìn Lý Quả Nhi đang vùi đầu vào công việc, sau lưng không ngừng toát ra hơi lạnh.
Những cách chết mà Lý Quả Nhi vẽ ra, thực sự quá chân thực, cảm giác như cô ấy đã từng lên kế hoạch cẩn thận như thế vậy.
"Mị lực của mình đã -13 rồi, sao vẫn gặp phải nhiệm vụ như vậy?"
Nắm lấy tóc, Hàn Phi đang khổ não thì có tiếng gõ cửa phòng làm việc.
"Phó Nghĩa? Đến lượt các cậu đi dọn phòng chứa đồ, mấy tháng không thu dọn rồi." Một người đàn ông trung niên với nước da rất trắng xuất hiện ở cửa, anh ta ăn mặc vô cùng thoải mái, trên mặt mang theo một tia đắc ý.
“Bạch Tuộc, anh đừng có quá đáng, phòng chứa đồ vẫn luôn là các anh dọn dẹp cơ mà.” Anh giai cây giả đứng lên.
"Trước đây chúng tôi phụ trách những dự án ngoài lề nên có thời gian. Bây giờ chúng tôi tham gia nghiên cứu Vĩnh Sinh, làm gì có thời gian để làm những việc vặt đó?" Người đàn ông trung niên trắng nõn xua xua tay: "Chị Thiến cũng đồng ý rồi, nếu như các cậu không phục thì đi tìm chị ấy."
Bạch Tuộc nói xong liền bỏ đi, biểu cảm vô cùng đáng ghét.
"Con Bạch Tuộc chết tiệt này được đằng chân lân đằng đầu rồi!"
“Được rồi, được rồi, bốn người cứ tiếp tục làm việc đi, sớm xác định xong phương án, tôi đến phòng chứa đồ xem thế nào.” Hàn Phi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, hắn không muốn ngồi cùng Lý Quả Nhi, bây giờ vừa hay có cơ hội.
Đi về phía sâu trong hành lang, phòng chứa đồ và phòng hồ sơ bên này có rất ít người đến, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
“Giá trị tâm trạng không giảm, tạm thời vẫn an toàn.” Hàn Phi đẩy cửa phòng chứa đồ ra, nhìn thấy đủ loại đồ vật chất thành đống lộn xộn, có những hộp tài liệu, mô hình đạo cụ, màn hình máy tính bị hỏng...v.v...: "Thế này thì quá lộn xộn rồi."
Tiến vào bên trong, Hàn Phi vừa đi được hai bước liền nhận ra có gì đó không ổn: "Giá hàng hình như có vẻ hơi nghiêng, sao mấy cái mô hình trông rất nặng nề kia lại đặt ở trên cùng của giá hàng?"
Trước khi Hàn Phi làm diễn viên đã làm công việc hậu trường, nên hắn rất rõ việc sắp xếp như này tồn tại những nguy cơ mất an toàn.
“Cảm giác như cố ý làm vậy, người đàn ông trung niên tên Bạch Tuộc kia muốn hại mình?” Hàn Phi đóng cửa phòng chứa đồ lại: “Không đúng, lúc nãy anh ta còn nhắc đến chị Thiến, để nhóm mình đến đây dọn dẹp dường như là chỉ thị của chị Thiến thì phải."
Quan sát các vật dụng khác nhau trong phòng chứa đồ, Hàn Phi di chuyển lên phía trước từng chút một, rất nhanh hắn đã phát hiện ra vấn đề.
Dưới đống giấy vụn trên mặt đất có giấu những bó ruy băng, hai đầu ruy băng vừa hay được buộc chặt vào giá hàng, nếu như có người không nhìn thấy, không cẩn thận vấp phải ruy băng, vậy thì có thể lật đổ giá hàng.
Tìm cây chổi sau cánh cửa, Hàn Phi gạt đống giấy vụn phía trước đám ruy băng sang một bên, bên dưới có vứt nhiều loại đạo cụ bằng nhựa, trong đó có một số đạo cụ trông giống như dao không được mài vậy
Trong tình huống bình thường, những đạo cụ đó chắc chắn sẽ không thể làm người ta bị thương, nhưng nếu chẳng may giẫm phải, những đạo cụ đó rất có khả năng sẽ đâm thẳng vào thịt.
"Là ai muốn giết mình?"
"Lý Quả Nhi và cô gái mặc váy đều là trực tiếp ra tay, ôm ý tưởng đồng quy vô tận, nhưng người muốn giết mình này lại khác, cô ấy vô cùng hận mình, muốn mình chết, nhưng lại vô cùng lý trí."
Trong đầu Hàn Phi hiện lên hình bóng của chị Thiến, người phụ nữ mạnh mẽ chín chắn xinh đẹp ấy đến nay vẫn còn độc thân.
"Không phải chứ? Trên điện thoại của mình không có bất kỳ lịch sử trò chuyện mập mờ nào liên quan đến cô ấy, chẳng lẽ những lịch sử trò chuyện đó theo yêu cầu của cô ấy, đã bị mình xóa rồi sao?" Hàn Phi nhìn điện thoại, yết hầu chuyển động: "Cấp dưới muốn giết mình, lãnh đạo cũng muốn giết mình?"
Triệu Thiến còn lớn hơn Phó Nghĩa vài tuổi, thông minh chín chắn, kinh nghiệm phong phú, nếu như cô ấy cũng muốn giết Phó Nghĩa, vậy thì nhất định ngoài mặt sẽ không lộ ra bất kì sát ý nào.
"Dễ né ngọn giáo nơi sơ hở, khó tránh vết đâm trong bóng tối, mình sau này vẫn phải cẩn thận hơn mới được."
Hàn Phi cầm chổi, mạnh mẽ nhấc những dải ruy băng trên mặt đất lên, giá hàng bên trái vốn đã không ổn định đổ về phía lối đi ở giữa, tất cả đồ trên giá cũng đều rơi xuống.
"Đầu, thân dưới, má, vị trí của những đạo cụ đó đã được thử nghiệm nhiều lần..."
Tiếng động lớn truyền ra, tiếng bước chân bên ngoài lập tức vang lên, Hàn Phi cũng thuận thế ngã xuống đất.
Vài giây sau, cửa phòng chứa đồ được đẩy ra, người đầu tiên bước vào quả nhiên là Triệu Thiến.
Cô ấy gợi cảm chín chắn, cái nhìn đầu tiên là nhìn thẳng vào giá hàng, bên dưới giá không có gì cả.
Sau đó cô mới nhìn sang bên cạnh, phát hiện Hàn Phi có vẻ đang sợ đến ngây ngốc.
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhìn Hàn Phi hết sức quan tâm: "Cậu không sao chứ?"
Khóe miệng Hàn Phi hơi giật giật, gật đầu: "Ừ, em chưa chết."