Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539: Ba Người? Anh Khinh Thường Ai Vậy?

Chương 539: Ba người? Anh khinh thường ai vậy? Chương 539: Ba người? Anh khinh thường ai vậy?

Có lẽ là vì lần đầu tiên nhìn thấy người nhà của mình trên TV, Phó Thiên đặc biệt kích động, cậu hét toáng lên, có lẽ đến hàng xóm cũng biết rồi.

Hàn Phi liếc nhìn căn phòng của Phó Sinh ở tầng 2, con trai lớn không hề đi ra, có điều giọng của Phó Thiên lớn như vậy, Phó Sinh nhất định cũng có thể nghe thấy.

Tiến vào thế giới ký ức này hai ngày rồi, cuối cùng Hàn Phi cũng đứng được thẳng lưng: "Chuyện nhỏ thôi mà, anh hùng thầm lặng có chút khoa trương rồi."

Hàn Phi đi về phía vợ mình, còn chưa đi đến trước mặt, người vợ đã tắt TV đi.

"Lúc anh cứu cô ấy, có phải không có bất kì do dự nào không?"

Giọng nói người vợ bình thản, nói xong liền liếc nhìn vào trong bếp, con dao làm bếp trên thớt vẫn còn dính thịt băm.

Nghe được câu hỏi của vợ, não Hàn Phi nhanh chóng bắt đầu hoạt động, các tế bào não của hắn đều hoạt động hết công suất để nghĩ cách trả lời.

Nếu nói không phải, rõ ràng là đang nói dối, camera giám sát đã quay được rõ ràng như thế, chiếc xe tải chạy đến, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc Hàn Phi đã cứu Lý Quả Nhi.

Nếu nói phải, thì còn thê thảm hơn, đây không phải rõ ràng là Hàn Phi thích Lý Quả Nhi hơn hay sao? Còn sẵn sàng cứu người ta như vậy.

Hàn Phi bây giờ chỉ hận là mình đã không suy nghĩ chu đáo ngay từ đầu, đem tất cả điểm thuộc tính cộng vào thể lực, hắn cảm thấy được trí tuệ của mình hơi chút theo không kịp rồi.

Hít nhẹ vào một hơi, Hàn Phi không chuyển chủ đề mà nhìn thẳng vào mắt vợ.

Hắn bật công tắc diễn xuất bậc thầy trong đầu, khiến đôi mắt mình trong vắt như pha lê lại đau khổ.

Sau khi làm xong những cái này, hắn khẽ gật gật đầu: "Chiếc xe đang lao tới, nếu không cứu, cô ấy sẽ chết. Lúc đó anh có chút chắc chắn nên đã lao tới không do dự."

Đôi mắt của người vợ hơi ảm đạm, Hàn Phi lại nói tiếp: "Anh sẽ cứu người khác dưới tiền đề là bản thân phải an toàn, nhưng nếu như người nhà anh gặp nguy hiểm, anh sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ đứng chắn phía trước mọi người. Anh không phải là anh hùng gì hết, anh là chồng của em, là bố của các con."

Hàn Phi khẽ cúi đầu, từ từ đưa tay lên, tựa hồ muốn ôm lấy người vợ đang khó chịu của mình, nhưng lại không dám làm như vậy, áy náy, đau khổ, hối hận, hắn dường như cảm thấy mình không xứng đáng ôm người phụ nữ trước mặt.

Người vợ chứng kiến tất cả, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Hàn Phi, còn có đôi cánh tay muốn đưa lên nhưng lại không dám dang về phía trước.

“Em hãy vào nghỉ ngơi đi, anh sẽ nấu ăn.” Hàn Phi xoay người đi vào phòng bếp, người vợ cũng nhìn thấy vết thương trên lưng hắn, người đàn ông này vẫn luôn gắng gượng.

Hắn liên tục bảo vợ chú ý vết thương ở chân, nhưng chưa hề nói một lời nào về vết thương của mình.

Trong đoạn video giám sát, lưng của Hàn Phi va vào bậc thềm, mu bàn tay cũng bị thủy tinh làm xước, hẳn là vô cùng đau.

Người vợ bước tới cửa phòng bếp, nhìn Hàn Phi đang bận rộn bên trong, hình bóng đó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của vợ đối với bạn -1 ! Tích lũy đã giảm được hai điểm hận ý!"

Một lúc sau, mùi thịt thoang thoảng bay ra, Hàn Phi bưng đồ ăn đi ra khỏi phòng bếp: "Phó Thiên, rửa tay chuẩn bị ăn cơm!"

"Được ạ! Con thích ăn cơm bố nấu nhất!"

Sau khi dọn món ăn ra xong, Hàn Phi lại lấy khay ra, cũng chuẩn bị một phần ăn cho Phó Sinh, sau đó nhẹ nhàng bưng lên tầng hai.

“Chúng ta cũng ăn tối thôi.” Hàn Phi gắp thức ăn cho vợ và Phó Thiên, để bọn họ nếm thử tay nghề của mình, thấy Phó Thiên ăn rất vui vẻ, hắn cũng cười theo.

Không có gì trên đời này đáng tự hào hơn lời khen ngợi chân thành của một đứa trẻ.

Người vợ lẳng lặng nhìn bộ dạng vui vẻ của Hàn Phi và Phó Thiên, ánh mắt cô từ từ chuyển sang tay hắn, những vết thương nhỏ do kính tủ cửa hàng cứa vào vẫn chưa lành, nhưng hắn lại không quan tâm, cứ như vậy ăn với Phó Thiên, có thể khiến hắn quên đi mọi đau đớn.

Sau khi ăn xong, Hàn Phi đang định thu dọn, nhưng người vợ đã đứng lên trước một bước: "Tay anh không nên nhúng vào nước, cứ để em."

Người vợ đi rửa bát, Hàn Phi cẩn thận đứng bên cạnh, bởi vì chân vợ bị thương, hắn lo vợ sẽ trượt chân ngã.

Đôi bàn tay không còn trắng trẻo mịn màng cầm những cái đĩa đầy dầu mỡ, người vợ đang rửa bát bất ngờ nói một câu: “Hồi em có bầu, anh cũng không rời nửa bước như thế này.”

Đương nhiên Hàn Phi biết, hiện tại hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng điện thoại di động của Phó Nghĩa, bên trong nick phụ đó ẩn chứa rất nhiều thông tin. Khi người vợ mang thai, Phó Nghĩa đang cặp kè với một người phụ nữ nào đó.

"Anh biết mình đáng chết, nhưng anh muốn thay đổi điều gì đó trước khi chết, để khiến em và các con trở nên hạnh phúc hơn một chút."

Sau khi thu dọn xong, cả nhà ba người ngồi trên ghế sô pha, Hàn Phi bắt đầu hỏi Phó Thiên đã học được gì ở trường mẫu giáo, sau khi kiểm tra xong bài tập về nhà, bắt đầu chơi với cậu bé.

Buổi tối 9 giờ 30 phút, người vợ đi dỗ Phó Thiên ngủ, Hàn Phi cả ngày mệt mỏi cũng chuẩn bị nghỉ ngơi sớm.

Hàn Phi vẫn lựa chọn nằm dưới đất, hôm nay hắn một mình phải dọn dẹp phòng chứa đồ, còn suýt chút nữa bị người phụ nữ không mặt giết chết, cho nên cơ thể đặc biệt mệt mỏi.

Sau lưng đau âm ỉ, Hàn Phi cởi áo khoác ra, nằm nghiêng trên nệm.

Một lúc sau, người vợ cũng đi vào, sau khi cô lên giường, không thể nào chợp mắt được, tâm trạng rối bời.

Vốn dĩ cô và Hàn Phi là nằm quay lưng vào nhau, nhưng cô dần dần xoay người nằm nghiêng ở trên giường, nhìn Hàn Phi đang nằm trên sàn nhà.

Bởi vì bị thương ở lưng, Hàn Phi chỉ có thể nằm nghiêng để ngủ.

Đèn phòng ngủ đã tắt, trong bóng tối, người vợ cứ nhìn bóng lưng của Hàn Phi, hắn nhạy bén nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, cố chịu đựng sự mệt mỏi không dám ngủ.

Làm việc cả một ngày, đụng phải một con quỷ, còn hành hiệp trượng nghĩa một lần, Hàn Phi hiện tại mi mắt đang đánh nhau rồi, nhưng hắn không dám tùy tiện ngủ, ngộ nhỡ một khi nhắm mắt vào, không còn có thể mở ra nữa thì sẽ tiêu đời.

Sau khi nhìn rất lâu, người vợ phát hiện thấy vai của Hàn Phi khẽ run lên.

Là do đau quá mà không ngủ được à?

Những chuyện xảy ra trước đó hiện lên trong đầu, người vợ do dự hồi lâu, từ từ đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ.

"Sao lại đi ra rồi? Là đi lấy dao à?" Hàn Phi sắp bật khóc mất, thế giới này quá kiềm chế hắn rồi, là một người mắc chứng sợ hãi xã hội chưa từng yêu đương, hắn lại bị ép buộc đến mức này, cũng không dễ dàng gì.

Tiếng bước chân vang lên, cửa phòng ngủ từ từ được đẩy ra, người vợ bật đèn phòng ngủ lên.

Ánh đèn chiếu vào người Hàn Phi, người vợ đứng ở bên cạnh hắn: "Đừng giả vờ ngủ nữa, cởi áo ra đi, dính đầy máu rồi."

"Cởi áo?"

“Em biết là anh chưa ngủ, xem anh đau đến không chịu được nữa rồi.” Người vợ thở dài một cái: “Để em giúp anh xử lý vết thương trên lưng, tự anh không sờ vào được.”

Hàn Phi quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện lần này người vợ không cầm một con dao nhọn, mà là một hộp thuốc.

Thành thật mà nói, Hàn Phi gần như sắp khóc đến nơi rồi.

Từ dao nhọn đến hộp thuốc, đây quả là một sự thay đổi về chất.

Hàn Phi ngồi dậy, người vợ ở phía sau giúp hắn xử lý vết thương, thật ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm, qua mấy ngày nữa có lẽ sẽ khỏi, dù sao thì 30 điểm thể lực của hắn cũng không phải là tự nhiên mà có.

Cảm giác được sống lưng lành lạnh, Hàn Phi cũng không chỉ nghĩ đến hưởng thụ, hắn thỉnh thoảng lại nhìn vào chiếc gương trên bàn trang điểm, để chắc chắn trong hộp thuốc không cất giấu thứ gì sắc nhọn.

Hàn Phi làm như vậy là vì lo người vợ bốc đồng, nhưng sau khi nhìn hồi lâu, hắn đột nhiên phát hiện trong gương dường như có một người phụ nữ, người phụ nữ đó đứng ở bên cạnh giường, trông hơi giống nam nhân viên trong văn phòng.

“Sau khi ăn xong nam nhân viên, người phụ nữ không mặt lại cách mình gần hơn rồi, chính là hiện tại không biết cô ta có thể đi ra không.” Hàn Phi hơi lo lắng, giả sử người phụ nữ không mặt đi ra và giết chết người vợ vào lúc này, vậy thì người vợ còn chưa hoàn toàn tiêu tan hận ý nói không chừng cũng sẽ biến thành hận ý, đến lúc đó hắn sẽ phải cùng lúc đối mặt với sự truy sát của hai hận ý liền!

"Nhất định phải nhanh chóng xóa bỏ hận ý của bọn họ, ít nhất cũng phải xóa bỏ hận ý của một số người trước."

Sau khi xử lý vết thương xong, ánh mắt Hàn Phi nhìn người vợ đầy cảm động, một người phụ nữ lương thiện như vậy lại bị Phó Nghĩa làm tổn thương hết lần này đến lần khác, Phó Nghĩa kia quả nhiên là một tên khốn chết không đáng tiếc.

"Ngủ đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm đi làm."

"Ừ."

Hàn Phi rất nhanh ngủ thiếp đi trên đệm, hắn thật sự mệt rồi.

Cả đêm không phát ra tiếng nào, Hàn Phi ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Đồng hồ báo thức vang lên, vết thương trên lưng cơ bản đã lành, tâm trạng và thể chất cũng trở lại tốt nhất.

"Chuẩn bị đi làm!"

Sau khi gấp chăn và nệm lại, Hàn Phi bắt đầu tắm rửa, người vợ cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Hắn ăn hùng hục, còn người vợ đang từ trên tầng hai đi xuống.

Cô đặt bữa sáng do mình làm trước cửa phòng Phó Sinh, sau đó lấy đồ ăn mà Hàn Phi bưng lên trên ngày hôm qua xuống, đồ Hàn Phi làm, Phó Sinh một miếng cũng không ăn.

“Đứa trẻ này có thành kiến rất lớn với mình.” Hàn Phi nhìn về phía tầng hai: “Có điều không sao, sớm muộn gì mình cũng sẽ thay đổi những thứ này.”

Xách cặp tài liệu lên, Hàn Phi chủ động đi vào phòng bếp: "Anh đi làm đây, buổi tối sẽ trở về nấu cơm!"

"Anh không tham gia tiệc rượu của mọi người, có khi nào lãnh đạo sẽ có ý kiến gì với anh không? Cảm thấy anh không hòa đồng?"

“So với em và bọn trẻ, bọn họ đều phải đứng sang một bên, anh đi đây.” Hàn Phi bước ra khỏi nhà, cố ý tránh con đường mà hôm qua Thẩm Lạc xuất hiện: “Anh chàng này là trốn ra từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, chờ sau khi mình hoàn thành một vài nhiệm vụ, có khả năng tự bảo vệ mình rồi sẽ đi tìm anh ta."

Hàn Phi đi ngang qua một quán cà phê, tin tức buổi sáng đang chiếu trên màn hình TV của quán cà phê.

"Gần đây lại có rất nhiều vụ trộm cướp hung ác trong thành phố của chúng ta, mọi người dân hãy chú ý an toàn."

"Người dân vật lộn chống lại tên côn đồ đêm qua đã được tìm thấy, tiếp theo hãy xem tin tức truyền về từ hiện trường."

"Ông Tường Vì, ông có suy nghĩ gì khi xông tới lúc đó? Tên côn đồ trong tay cầm dao, ông có sợ không?"

Khi Hàn Phi sắp đi qua cửa quán cà phê, hắn nghe thấy hai từ Tường Vi.

Dừng lại, Hàn Phi nhìn TV, người đàn ông tóc dài tuấn tú đang tiếp nhận phỏng vấn!

"Cứu người là điều nên làm, cũng giống như anh hùng thầm lặng ngày hôm qua, tôi hy vọng càng có nhiều người có thể trở nên nhiệt huyết dũng cảm hơn, tôi còn chuẩn bị thành lập một tổ chức công ích ở tầng 1 của tòa nhà kinh tế tài chính Đông Thị, tôi muốn giúp đỡ được nhiều người hơn nữa."

Nhìn vào màn hình phỏng vấn trên TV, Hàn Phi phát hiện, động tác vật lộn của Tường Vi và tên côn đồ kia dường như đã được thương lượng từ trước vậy, trông thì cực kỳ nguy hiểm, trên thực tế không ai có ý định thực sự làm tổn thương đối phương.

“Đây là do anh ta tự biên tự diễn, tên côn đồ đó cũng là một người chơi?” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào Tường Vi, sau đó nhìn về phía đông thành phố: “Mười tám người chơi bao gồm cả Tường Vi cùng nhau đi vào Thất Lạc Viên, bọn họ đã tìm thấy điện thờ trong mê cung? Thông qua điện thờ đó đi vào thế giới ký ức của Phó Sinh?"

Điện thờ trong Thất Lạc Viên và điện thờ trong bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ tương đương với hai lối vào thế giới ký ức này.

Thẩm Lạc chạy vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, mười tám người chơi kia thì lại đi vào Thất Lạc Viên, bây giờ bọn họ đang khám phá thế giới này.

"Tường Vi muốn thông qua phương pháp này để tập hợp những người chơi lại với nhau, một ý kiến rất hay, nhưng giả sử Thẩm Lạc nhìn ra gì đó, cũng đi tìm bọn họ tập hợp, vậy liệu có khi nào sẽ đem bọn họ tận diệt hết không?"

Trong đầu Hàn Phi hiện lên cảnh tượng đó, một nhóm người chơi nhìn Thẩm Lạc, hét lên rằng là anh dẫn đám lệ quỷ này đến đây phải không?

"Cũng khá tốt, có nhiều người xung quanh như vậy, mình cũng bớt áp lực hơn nhiều."

Tường Vi là một người rất thông minh, anh ta biết cách lợi dụng mọi thứ, bản thân cũng là một cao thủ level 19, trước khi thế giới bắt đầu dị hóa, bọn họ có thể sống rất tốt, nói không chừng có thể sẽ điều tra ra được một manh mối nào đó.

Hàn Phi tiếp tục xem tin tức, sau tin tức về Tường Vi chính là tin tức về hắn, trong tin tức còn đặc biệt nhấn mạnh, tài xế gây tai nạn chết ngay tại chỗ, bệnh nhân ngồi ở ghế phụ lái đã bỏ trốn.

"Anh chàng Thẩm Lạc này quả thực là rất xui xẻo, vừa trốn khỏi bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ đã bị cả thành phố truy nã, có lẽ những người dân coi anh ta như một kẻ bị bệnh thần kinh."

Tin tức cũng đặc biệt trích xuất diện mạo của Thẩm Lạc, người chủ cửa hàng cũng sẵn sàng thưởng 50.000 nhân dân tệ cho ai tìm ra anh ta, hiện tại rất nhiều người đều đang tìm kiếm.

"Anh ta muốn trốn khỏi đây, cảm giác khá khó khăn đấy."

Gần đến giờ làm việc, Hàn Phi vội vàng chạy vào công ty, hắn luôn đến làm và tan ca đúng giờ.

“Trưởng nhóm, thật là trùng hợp.” Lý Quả Nhi đang bưng hai cốc cà phê bên cạnh thang máy, vừa hay “đụng mặt” Hàn Phi đang định đi lên tầng.

Nhìn thấy cà phê, ánh mắt Hàn Phi thay đổi: "Tiểu Lý, em lên trước đi, anh nghe điện thoại đã."

Lấy điện thoại di động ra, Hàn Phi đi vào lối đi an toàn.

Hắn một hơi leo lên tầng nơi đặt trụ sở công ty mình, khi bước vào trong, hắn bất ngờ phát hiện khóa cửa của lối đi an toàn dường như đã bị phá.

"Hôm qua lúc mình tan làm vẫn còn bình thường mà."

Hàn Phi để mắt đến nó, nhưng vì sắp đi làm muộn nên không ở trên hành lang quá lâu, hắn đi tới văn phòng nhóm của mình.

"Chào buổi sáng mọi người!"

"Trưởng nhóm chào buổi sáng!"

"Hôm nay chúng ta nhất định phải xác định xong tuyến chính của trò chơi, cứ tiếp tục kéo dài thêm thời gian, tôi cũng không biết ăn nói thế nào với cấp trên." Hàn Phi đi tới bàn làm việc của mình, nhìn thấy còn có thêm một ly cà phê trên bàn, bên trên còn có một ghi chú, viết hai chữ cảm ơn.

"Đây là cách chết nhẹ nhàng nhất à? Sau khi uống xong, vẫn có thể toàn thây." Hàn Phi liếc nhìn Lý Quả Nhi một cái, cô ấy đang lau kính, tháo kính xuống trông cô ấy có vẻ càng đáng yêu hơn.

Nhẹ nhàng đặt cà phê sang một bên, Hàn Phi kiểm tra tiến độ công việc của từng người cấp dưới, cấp dưới của hắn đều là tinh anh, ý tưởng thiết kế của hắn đều được cấp dưới hiện thực hóa một cách hoàn hảo.

"Mọi người làm rất tốt! Hôm nay chúng ta hãy cố gắng hơn chút nữa!"

Sau khi khích lệ tinh thần xong, Hàn Phi mở kho lưu trữ thực vật đại chiến zombies mà mình lưu ngày hôm qua ra, một tay chống cằm, khẽ cau mày suy nghĩ xem nên chọn loại cây nào cho màn này.

"Trưởng nhóm, tối hôm qua sau khi em về đến nhà, lại có cảm hứng mới."

Lý Quả Nhi cầm điện thoại di động đi tới, Hàn Phi bình tĩnh mở tài liệu của công ty ra: "Cảm hứng gì?"

"Em cảm thấy nếu anh ta chỉ bị một người phụ nữ hay một nữ quỷ truy sát thì thật không thú vị, có thể để đan xen lẫn nhau, để anh ta bị mọi người phân thây." Lý Quả Nhi trượt xuống bức ảnh: "Trưởng nhóm, anh cảm thấy bức ảnh này làm ảnh bìa cho trò chơi của chúng ta thì thế nào? Có phải rất kích thích không?"

Bức ảnh mà Lý Quả Nhi đưa ra có chút không phù hợp với trẻ em, một người đàn ông có thân hình giống Hàn Phi đến tám chín phần bị đặt trên chiếc bàn ăn màu trắng, xung quanh bàn ăn là bảy người phụ nữ với tính cách và diện mạo khác nhau, bọn họ trang điểm ăn mặc vô cùng xinh đẹp, mỗi người đều có sức hấp dẫn độc đáo của riêng mình, quan trọng hơn là vũ khí trong tay họ cũng đều khác nhau, có dao làm bếp, dao gọt hoa quả, búa, còn có cưa máy.

Bức ảnh này khá chấn kinh, khiến Hàn Phi phải toát mồ hôi hột.

“Tiểu Lý, ý kiến của em rất hay, nhưng ảnh bìa này không phải quá bạo lực hay sao? Anh cảm thấy không tốt lắm.” Hàn Phi khẽ lắc đầu.

"Em hiểu ý của trưởng nhóm." Lý Quả Nhi dường như tỉnh ngộ: "Anh cảm thấy nhân vật nam chính trong trò chơi lúc còn sống quá lăng nhăng, nếu như anh ta đã thành tâm muốn hối cải, vậy thì chỉ có thể chọn một người phụ nữ, chỉ có thể chết ở trong tay một người phụ nữ, không thể để sinh mệnh của anh ta bị chia sẻ với những người phụ nữ khác, đây có lẽ chính là trung trinh cuối cùng của anh ta."

"Tiểu Lý, có phải em đang hiểu sai về trung trinh không?"

“Nhóm trưởng, vậy giả sử nếu anh là nam chính, anh sẽ lựa chọn bị bảy người phân thây, hay là muốn bị một trong số những người phụ nữ đó độc hưởng?” Lý Quả Nhi đang rất nghiêm túc thảo luận về nội dung trò chơi với Hàn Phi, ba người khác trong phòng làm việc cũng cảm thấy rất bình thường.

“Anh cảm thấy… anh nên đi dọn dẹp phòng chứa đồ rồi.” Hàn Phi cầm ly cà phê lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Mở cửa phòng làm việc, Hàn Phi còn chưa kịp đi ra ngoài, đã nhìn thấy Triệu Thiến trước mặt.

Bản thân Triệu Thiến là một người vô cùng khí chất, hôm nay cô ấy dường như còn trang điểm kĩ càng, khiến mình trông có vẻ chững chạc và trí thức hơn.

"Tôi đang định tới tìm cậu đây." Triệu Thiến chặn ở cửa: "Nhóm các cậu rốt cuộc là như thế nào? Đã hai ngày rồi, không có chút thành quả nào à? Ngày nào cũng ở đây lười biếng?"

“Hôm nay chúng tôi có thể đưa ra thành quả, nhất định sẽ làm chị hài lòng.” Hàn Phi nói xong liền đi về phía phòng chứa đồ.

"Đợi một chút."

“Sao vậy?” Hàn Phi quay đầu lại, phát hiện Triệu Thiến đang nhìn chằm chằm ly cà phê trên tay hắn, trên nắp cà phê có một tờ ghi chú rất dễ thương: “Nếu không còn việc gì, tôi đi dọn phòng chứa đồ đây."

Hàn Phi đến chỗ sâu nhất của hành lang, bây giờ là ban ngày, thế giới còn chưa dị hóa, quỷ quái cũng sẽ không dễ dàng đi ra.

"Lát nữa sẽ tháo chiếc gương đó ra trước."

Bước vào phòng chứa đồ, Hàn Phi kéo rèm cửa trong phòng ra để ánh mặt trời chiếu vào bên trong.

“Trời sáng như vậy, người phụ nữ không mặt đó chắc không dám xuất hiện đâu.” Hàn Phi thoả mãn đi tới chỗ sâu nhất của phòng chứa đồ, nhưng hắn còn chưa đến gần dãy kệ cuối cùng, thì đột nhiên nhìn thấy có thứ gì đó di chuyển giữa các giá hàng.

Nheo mắt, Hàn Phi nắm lấy chiếc ghế trên mặt đất: "Ai ở đó! Đi ra!"

Khoảng vài giây sau, một bóng người quen thuộc trong bộ y phục bệnh viện màu xanh trắng bước ra từ chỗ sâu nhất của kệ hàng với hai tay giơ lên: "Tôi... tôi không phải là kẻ trộm, chỉ muốn tạm thời trốn ở đây một chút thôi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, chiếc ghế trong tay Hàn Phi trực tiếp rơi xuống đất, sắc mặt khẽ co giật.

"Tôi thực sự không phải là kẻ trộm! Đại ca, anh tin tôi đi! Hiện tại cả thành phố đều đang truy bắt tôi, tạm thời tôi không còn nơi nào để đi, muốn tránh nạn ở đây một chút, anh có thể..." Thẩm Lạc đang mặc áo bệnh nhân cũng nhìn thấy Hàn Phi, anh ta chậm rãi ngừng nói: "Ấy? Trông anh quen quá! Giọng nói cũng hơi quen thuộc! Anh không phải là đại minh tinh Hàn Phi hay sao!"

Nghe thấy giọng nói của Thẩm Lạc, Hàn Phi thậm chí có chút muốn diệt khẩu luôn.

Hắn thay thế thành bố của chủ nhân điện thờ, nhưng chỉ có những người trong thế giới ký ức của điện thờ mới nghĩ rằng hắn là Phó Nghĩa, những người bên ngoài không chịu ảnh hưởng của ký ức chủ nhân điện thờ, bọn họ nhìn thấy vẫn là bản thể của Hàn Phi.

Trước đây Hàn Phi vẫn luôn đeo mặt nạ, lần này Thẩm Lạc đã trực tiếp nhìn thấy khuôn mặt của hắn.

"Anh nhận nhầm người rồi, tôi tên là Phó Nghĩa, là nhà thiết kế game của công ty này."

"Không thể nào, anh chính là Hàn Phi, tôi đã xem anh đóng《Hoa Song Sinh》, rất tuyệt vời!"

“Tôi nói rồi, tôi tên là Phó Nghĩa.” Trên mu bàn tay Hàn Phi xuất hiện một đường gân xanh.

"Nhưng anh chính là Hàn Phi mà! Tôi nhớ là anh cũng chơi《Cuộc sống hoàn hảo》, tôi còn nghe nói anh chính là sao nam bị paparazzi từ bỏ, đam mê chơi game, không có scandal nào cả." Thẩm Lạc nói như đã rất thân quen: "Người anh em Hàn Phi, giang hồ cấp cứu, hiện tại tôi đang bị cả thành phố truy nã, anh cho tôi trốn ở đây một lát..."

Thẩm Lạc chưa kịp nói xong, Hàn Phi đã tiến lên khóa chặt cổ anh ta lại, sau đó lấy một mảnh vỡ đạo cụ treo chắn trước mặt anh ta: "Anh nên hỏi tên tôi là gì?"

"Phó, anh Phó, anh đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy Thẩm Lạc cuối cùng cũng đổi tên xưng hô, Hàn Phi đẩy anh ta sang một bên, cau mày suy nghĩ.

Thẩm Lạc bị cả thành phố truy nã, xui xẻo cực độ, nhưng dường như thiên phú tuyệt xứ phùng sinh của anh ta đã bị kích hoạt, anh ta hồ đồ thế nào mà lại trốn trong phòng chứa đồ của công ty Hàn Phi.

"Tôi đã nghi ngờ tại sao khóa cửa của lối đi an toàn lại bị phá vỡ, hóa ra là anh làm à."

"Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường... Anh Phó Nghĩa, chỗ anh có gì để ăn uống không? Hiện tại tình trạng sức khỏe của tôi rất kém, sắp xuất hiện ảo giác rồi."

"Tôi ra ngoài mua đồ ăn cho anh, anh đừng có chạy lung tung đấy, cứ trốn ở sau giá hàng đi." Hàn Phi đặt ly cà phê trên tay xuống, định đi ra ngoài thì đột nhiên cửa phòng chứa đồ nhẹ nhàng bị đẩy mở từ bên ngoài.

"Chị Thiến?"

Triệu Thiến hôm nay ăn mặc trang điểm một cách đặc biệt tỉ mỉ bước vào phòng chứa đồ, cô bước tới trước mặt Hàn Phi nói: "Cậu đừng có ám hiệu gì với tôi nữa, chúng ta đã kết thúc rồi."

“Em ám hiệu với chị?” Hàn Phi ngẩn người ra.

“Phòng chứa đồ này đối với cậu và tôi đều rất khó quên, không phải sao?” Triệu Thiến nhìn chằm chằm Hàn Phi: “Hai ngày nay cậu đều chạy vào đây một mình, không phải là nghĩ như vậy à?"

"Nghĩ như nào?!"

“Tùy cậu thôi, nếu như cậu vẫn muốn, tối nay có thể đến nhà tôi.” Giọng nói Triệu Thiến rất nhẹ, điều này tạo nên sự tương phản với khí chất trưởng thành và mạnh mẽ của cô, mang theo một sức hút chết người.

Hầu hết mọi người sẽ cắn câu ngay lập tức, nhưng Hàn Phi lại nhìn thấy một tia sát khí trong mắt Triệu Thiến.

Người phụ nữ này muốn giết Hàn Phi, nhưng cô biết rằng khó có thể giết hắn bằng cách bình thường, vì vậy muốn dẫn Hàn Phi đến một nơi có lợi cho mình.

“Nhớ lúc về nhà thì hóng nhiều gió một chút, nếu không thì vợ cậu sẽ ngửi thấy mùi nước hoa trên người tôi đấy.” Triệu Thiến mỉm cười bước ra khỏi phòng chứa đồ.

Cơ thể Hàn Phi cứng ngắc, không bao lâu sau khi Triệu Thiến rời đi, Lý Quả Nhi lại đi vào: "Trưởng nhóm, công việc của em đã hoàn thành rồi, anh có cần đến xem không, lần này em nghĩ ra một cái kết khá hoàn hảo. Sau khi anh xem xong, nói không chừng có thể mang lại cho anh một số cảm hứng."

Cơ thể Lý Quả Nhi áp tương đối gần, Hàn Phi lập tức lui về phía sau, thấy hắn hơi nhếch nhác, Lý Quả Nhi cười ngọt ngào: "Trưởng nhóm, cà phê em tặng có ngon không? So với cà phê của cô gái mặc váy vàng tơ kia, ai thơm hơn?"

“Em mau trở lại làm việc đi!” Lưng Hàn Phi đã dán vào giá hàng rồi.

Sau khi Lý Quả Nhi rời đi, Hàn Phi thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn khóa trái cửa phòng chứa đồ lại.

"Vãi thật! Tôi ở đây chơi phải thục mạng bỏ trốn, còn anh thì lại yêu đương! Trò chơi này là chơi như vậy à?" Thẩm Lạc từ sau giá hàng bước ra, ánh mắt nhìn thẳng: "Chị đại cấp trên thì mời về nhà, em gái ngọt ngào cấp dưới thì mời uống cà phê, anh lại còn có vợ nữa?! Một mình anh đã chiếm giữ ba người phụ nữ tốt như vậy, anh đúng là cầm thú mà!"

“Ba người?” Hàn Phi cũng lười giải thích, hừ lạnh một tiếng: “Anh khinh thường ai vậy?"

Bình Luận (0)
Comment