Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 538 - Chương 538: Cô Giáo, Cô Cảm Thấy Con Trai Tôi Còn Có Thể Cứu Chữa Không?

Chương 538: Cô giáo, cô cảm thấy con trai tôi còn có thể cứu chữa không? Chương 538: Cô giáo, cô cảm thấy con trai tôi còn có thể cứu chữa không?

"Hận ý của Lý Quả Nhi với mình đã giảm năm điểm?"

Hàn Phi hơi chút sững sờ, hắn vừa rồi đi cứu Lý Quả Nhi hoàn toàn là phản ứng bản năng của cơ thể, không ngờ người tốt lại được báo đáp, đã trực tiếp giảm được một chút sát ý của cô ấy.

"Được người mình muốn giết nhất cứu, trong lòng Lý Quả Nhi bây giờ có lẽ cảm thấy vô cùng bối rối. Thực ra cô gái đó vẫn rất tốt, vô cùng thông cảm cho mình, nguyện ý dùng cách thoải mái nhất để giết chết, không đem lại đau đớn cho mình, rất hiểu chuyện."

Ngoảnh đầu nhìn lại một cái, đám đông vây quanh nơi xảy ra tai nạn xe hơi đến mức không len qua được, ngăn cản tầm mắt của Hàn Phi.

"Tại sao Thẩm Lạc lại mặc áo bệnh viện? Mình thấy trên chiếc xe tải đó hình như có in quảng cáo của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, chẳng lẽ anh ta là trốn từ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ ra?"

"Trong thế giới ký ức thời trẻ của Phó Sinh, bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ và công viên vui chơi giải trí tồn tại trong cùng thành phố, hai công trình này có ảnh hưởng như thế nào đến sự trưởng thành của ông ấy?"

Hàn Phi thông qua thông tin mà Sẹo Xấu cung cấp, biết bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ thuộc Vĩnh Sinh Pharmaceutical ban đầu là do Phó Sinh xây dựng, sau khi ông ấy biến mất, lại do Phó Thiên quản lý.

Đám đông phía xa ồ lên, hình như người trong xe tải chuẩn bị trèo ra, Hàn Phi thấy vậy liền nhanh chóng chạy ra phía xa.

Hắn bây giờ vẫn không có năng lực dẫn theo Thẩm Lạc, không thể để xem náo nhiệt rồi lại đem cả mạng mình vào.

Đi vòng một con đường xa hơn, Hàn Phi cuối cùng cũng về đến nhà, lúc này trời đã tối.

Hắn bước vào chung cư, phát hiện lối vào của hành lang có một chiếc xe điện lạ đang đậu.

Cũng không quá bận tâm đến nó, điều mà Hàn Phi nghĩ tới bây giờ là về nhà nấu cơm, tranh thủ giảm bớt hận ý của vợ.

“Anh về rồi đây.” Lấy chìa khóa mở cửa ra, khi Hàn Phi nhìn tủ giày, phát hiện bên trên thiếu một đôi dép lê, hắn lập tức có dự cảm rất tệ: “Hôm nay Phó Thiên không đến mở cửa cho mình."

Thay giày xong bước vào trong phòng, Hàn Phi nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đoan trang điềm đạm đang ngồi trên sô pha.

Theo bản năng muốn lùi lại, nhưng đúng lúc này Phó Thiên đã lịch bịch bưng cốc đồ uống chạy tới: "Cô Lưu, em mời cô uống nước cam."

"Cô Lưu? Họ Lưu?" Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, trong số những đối tượng ám muội của Phó Nghĩa không có ai họ Lưu.

“Hôm nay tôi đến thăm nhà, chủ yếu là vì muốn nói về chuyện của Phó Sinh.” Cô giáo Lưu nói chuyện rất dịu dàng, nhìn Hàn Phi nở nụ cười rất lịch sự.

Cuối cùng cũng gặp được một người phụ nữ bình thường rồi, Hàn Phi để cặp đựng giấy tờ xuống, ngồi ở phía bên kia sô pha: "Cô Lưu, vừa hay tôi cũng muốn hỏi ý kiến cô một chút."

Nghe thấy giọng nói của Hàn Phi, cô giáo Lưu dịu dàng cười: "Bố Phó Sinh, anh bắt đầu quan tâm đến con mình từ khi nào vậy?"

Giọng nữ giáo viên nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói dường như có mang theo gai nhọn.

"Trước đây tôi thực sự không quan tâm đến các con nhiều, tôi cảm thấy là do triết lý giáo dục của mình có vấn đề." Phó Nghĩa lúc trước ngày nào cũng chơi bời, làm gì có thời gian quản Phó Sinh, nên Hàn Phi tự biết mình đã sai: "Cô giáo, cô cảm thấy con trai tôi còn có thể cứu chữa không?"

“Con trai của anh có lẽ vẫn có thể cứu chữa.” Cô giáo Lưu dịu dàng nhìn Hàn Phi, dùng giọng rất thấp nói: “Nhưng anh thì không chắc.”

Nhìn cô giáo Lưu dịu dàng điềm đạm, trái tim Hàn Phi đập thình thịch.

Cửa phòng bếp đúng lúc này mở ra, người vợ bưng đĩa hoa quả đi ra, khuôn mặt mỉm cười, biểu hiện rất nhiệt tình: "Cô giáo Lưu, ăn hoa quả đi."

“Cảm ơn chị, mẹ Phó Thiên.” Cô giáo Lưu gọi Hàn Phi là bố Phó Sinh, nhưng lại gọi vợ hắn là mẹ Phó Thiên, chỉ là một cách xưng hô nhỏ, đã khiến hắn cảm thấy khủng hoảng.

"Cô giáo Lưu, có thể nói Phó Sinh đã xảy ra chuyện gì ở trường không? Có rất nhiều lý do khiến con không muốn đến trường, một số có lẽ cũng nằm ở trường học." Hàn Phi không để tâm nhiều nữa, Phó Sinh mới là mấu chốt của mọi thứ, hắn bây giờ cần gấp rút tìm hiểu mọi thứ liên quan đến Phó Sinh.

"Thành tích khi mới bắt đầu năm đầu tiên trung học phổ thông của Phó Sinh rất tốt, con cũng là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng thấy, xem qua là nhớ, vấn đề gì cũng chỉ giảng một lần là hiểu hoàn toàn, cũng đặc biệt có tinh thần trách nhiệm và chính nghĩa, điều kỳ lạ duy nhất là... ... con luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy." Trong lời nói của cô giáo Lưu hơi chút tiếc nuối, cô ấy thực sự đánh giá cao Phó Sinh.

"Có phải con nói có thể nhìn thấy quỷ không?"

"Đúng vậy, con còn làm rất nhiều chuyện kỳ lạ, chẳng hạn như trời mưa chạy vào bụi cây cầm ô che cho một cây non, mỗi buổi trưa sẽ lấy thêm một phần cơm đặt trên bậc thềm trước tòa nhà dạy học. Con cũng không bao giờ ăn cơm trong căng tin, luôn mua đồ trước rồi ngồi ăn trên bậc thềm của tòa nhà dạy học, cảm giác như đang ở cùng với ai đó vậy." Cô giáo Lưu kể về những chuyện bất thường của Phó Sinh ở trường học, người vợ sau khi nghe xong vẻ mặt đầy lo lắng, nhưng Hàn Phi không hề chất vấn con trai mình.

Sau một lúc suy nghĩ, Hàn Phi nói với cô giáo Lưu: "Cô giáo, trước đây trong trường học của các cô có phải có người chết không? Có phải có người đã chết trên bậc thềm của tòa nhà dạy học không?"

“Mấy năm trước có một đứa trẻ đã nhảy lầu, thi thể cuối cùng quả thực rơi ở trên bậc thềm, nhưng cũng không thể nói lên điều gì, bởi vì có rất nhiều người biết chuyện này.” Cô giáo Lưu nhìn Hàn Phi kỳ lạ: “Không phải anh đang nghĩ rằng con trai mình thực sự có thể nhìn thấy quỷ đấy chứ?"

"Tôi rất tin tưởng vào các con của mình, có một số người điên sau khi mất kiểm soát sẽ cầm dao ra đường chém người, nhưng cô đã bao giờ thấy có ai sau khi phát điên mà lại cầm ô che cho cây non không? Cho dù con có điên thật đi chăng nữa, vậy thì con cũng là một người điên hiền lành lương thiện." Hàn Phi không thích người khác nói xấu Phó Sinh, cũng không muốn người khác coi con mình như một người điên: "Tôi đề nghị cô nên kiểm tra kỹ cây non đó, chính là cây non mà Phó Sinh đã che ô vào ngày mưa cho nó, xem xem có phải gần cây non đó có chôn xác người, hoặc là từng xảy ra án mạng chết người không."

"Tôi là giáo viên của trường học, nếu thực sự có xảy ra chuyện gì, tôi chắc chắn sẽ phải nghe qua rồi."

"Vậy thì chưa chắc, ngộ ngỡ là một vụ tai tiếng thì sao? Nếu như trường học cố gắng che giấu nó đi, cô không chủ động nghe ngóng, cũng sẽ không có ai nói với cô cả." Hàn Phi rất kiên định ủng hộ Phó Sinh.

"Bố Phó Sinh, tôi đến đây để thảo luận với anh về cách giúp Phó Sinh nhanh chóng trở lại trường học, không phải là để anh một mực thuận theo con, đưa ra những gợi ý tâm lý tương tự cho con, điều này sẽ khiến bệnh tình của con càng trở nên tồi tệ hơn." Nụ cười dịu dàng của cô giáo Lưu đã biến mất, cô ấy vô cùng nghiêm túc.

“Chúng ta đều hãy bình tĩnh lại trước.” Hàn Phi đưa hai tay ra: “Thế này đi, ở nhà tôi sẽ thuyết phục Phó Sinh, hy vọng cô cũng có thể điều tra kỹ chuyện đã xảy ra trong trường học, xem xem hành vi kỳ lạ của Phó Sinh có mối liên hệ với những vụ án mạng nào đó không."

“Anh thực sự tin rằng con có thể nhìn thấy quỷ sao?” Đây là lần thứ hai cô giáo Lưu hỏi câu này, cô thực sự không thể hiểu nổi.

“Tôi không biết con có thể nhìn thấy quỷ hay không, nhưng đó là con trai của tôi, cho dù cả thế giới đều không tin con, thì tôi vẫn sẽ tin.” Hàn Phi nói rất bình thản, như thể mọi thứ vốn dĩ nên như vậy.

“Anh làm thế này là hại con đấy.” Cô giáo Lưu lấy trong túi ra một vài bản kiểm điểm: “Tất cả những học sinh bắt nạt con đều đã bị nhà trường phạt, mọi người đều hy vọng con có thể quay trở lại trường học.”

"Bọn chúng đã làm gì Phó Sinh?"

"Coi con như một kẻ lập dị, chế giễu, xúc phạm, sau đó đánh nhau, cuối cùng biến thành cô lập và các loại trò đùa ác ý."

“Bọn chúng làm nhiều chuyện tồi tệ như vậy, viết vài bản kiểm điểm có thể coi là trừng phạt hay sao?” Hàn Phi liếc nhìn những bản kiểm điểm nội dung gần như tương tự nhau: “Cô hãy cầm những bản kiểm điểm này về đi, chờ có cơ hội tôi sẽ dẫn Phó Sinh đến để bọn chúng đích thân mở miệng xin lỗi."

"Bố Phó Sinh, trước đây anh không giống như vậy."

“Con người luôn luôn thay đổi.” Hàn Phi đẩy những bản kiểm điểm đó đến trước mặt cô giáo Lưu, hắn không chấp nhận kiểu xin lỗi thiếu chân thành như thế này.

Đặt bản kiểm điểm lên bàn, cô giáo Lưu nhìn Hàn Phi một cái nhìn sâu sắc: "Hy vọng lần này anh không chỉ nói miệng."

Chỉnh lý lại túi xách, cô giáo Lưu đứng dậy chuẩn bị ra về.

“Cô giáo Lưu, cơm nước đã chuẩn bị xong, cô không ở lại ăn cơm sao?” Người vợ vội vàng đứng dậy, dường như là chuẩn bị đi tiễn cô giáo Lưu.

Nghe người vợ nhiệt tình giữ lại, ánh mắt của cô giáo Lưu lướt qua khuôn mặt của người vợ, rơi xuống trên người Hàn Phi: "Nếu như quan hệ gia đình hòa thuận như vậy, tại sao còn nói với tôi rằng hai người ngày ngày cãi nhau, cuộc sống dường như ngột ngạt đến nghẹt thở, còn khao khát nhận được sự an ủi và động viên nhiều hơn?”

Cô giáo Lưu đi giày của mình vào: "Phó Sinh trước đây đã nói với tôi như thế, tôi cảm thấy con có chút phóng đại, hy vọng mọi người có thể tiếp tục sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ như vậy, một gia đình tốt mới có thể cung cấp cho con cái một môi trường trưởng thành lành mạnh."

“Vất vả rồi, cô giáo Lưu.” Trên mặt người vợ vẫn nở nụ cười như cũ, đi theo cô giáo Lưu ra ngoài.

“Không cần tiễn nữa, tôi biết đường.” Cô giáo Lưu cũng dịu dàng cười, cô thành thạo mở cửa ra.

Khi cô giao Lưu chuẩn bị rời đi, cô ấy đột nhiên sững người ra một chút.

Cửa chống trộm được đẩy ra, có một người phụ nữ đang đứng ở hành lang bên ngoài!

Cô ấy đeo kính, trang phục có chút hư hại, trông ngọt ngào dễ thương, trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.

"Lý... Lý... Lý Quả Nhi?"

Ba người phụ nữ với tính cách hoàn toàn khác nhau đứng ở cửa, Hàn Phi sợ hãi đến mất trí.

"Đây chắc chắn không phải là do mình, đây chắc chắn là do Thẩm Lạc, nếu như không phải do mình nhìn thấy anh ta, có lẽ đã không xui xẻo đến vậy! Ôi trời, thật muốn có một khe hở để chui vào trong mà!"

Hàn Phi chưa từng có trải nghiệm như này, hắn hiện tại rất lo lắng mình sẽ trực tiếp bị phanh thây.

Ba người phụ nữ cũng nhìn lẫn nhau, bầu không khí ngưng trọng đến mức thở không nổi.

"Trưởng nhóm, em tới để trả lại điện thoại. Lúc anh ngã xuống điện thoại đã bị rơi ra." Lý Quả Nhi lấy điện thoại của Hàn Phi từ trong túi xách, dùng khăn giấy lau sạch sẽ.

Điện thoại của cấp trên lại lấy ra từ trong túi xách của nữ cấp dưới, còn vội đem trả ngay trước khi trời tối.

Thoạt nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng nghĩ kĩ lại có chút vi diệu, dù sao thì điện thoại cũng là thứ vật bất ly thân của hầu hết mọi người.

Biểu cảm của cô giáo Lưu và người vợ phát sinh thay đổi, khuôn mặt Hàn Phi đã trở nên tái mét.

"Tiểu Lý trên đường về suýt chút nữa bị xe tông trúng, lúc anh cứu cô ấy không cẩn thận bị ngã ra, điện thoại rơi xuống đất." Hàn Phi nhận lấy điện thoại từ Lý Quả Nhi: "Thật đấy, có lẽ chút nữa là mọi người có thể nhìn thấy trên mạng."

“Chị dâu, chị đừng nghĩ nhiều, lần này quả thực là trưởng nhóm đã cứu em.” Lý Quả Nhi nói là lần này, tựa hồ như là còn có lần trước vậy.

“Trong tình huống này, ai nhìn thấy cũng sẽ ra tay cứu người, cũng không có gì để nói.” Hàn Phi ngượng ngùng cười cười: “Trời đã tối rồi, mọi người về sớm đi, không lát nữa lại không kịp xe buýt."

Lý Quả Nhi và cô giáo Lưu cùng nhau bước ra ngoài, ba lô của bọn họ đều căng phồng, bên trong hình như chứa thứ gì đó.

Hai người đó cũng không nói chuyện, rõ ràng là cùng nhau đi về phía trước, nhưng dường như lại ở hai tầng khác nhau, duy trì một khoảng cách nhất định.

Hàn Phi cầm điện thoại đóng cửa lại, phát hiện nụ cười cùng nhiệt tình trên mặt vợ đều biến mất.

“Em xem tin tức đi, anh thật sự không có nói dối em.” Hàn Phi lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm, còn người vợ lại vào bếp một mình.

Một lúc sau, từ trong bếp phát ra tiếng băm thịt, từng nhát từng nhát chém xuống thớt, âm thanh đó nghe rất kinh khủng.

“Mẹ sao lại tức giận rồi?” Phó Thiên từ trên sô pha chạy tới, ngẩng đầu nhìn Hàn Phi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy nghi hoặc: “Vừa rồi mẹ vẫn còn cười mà.”

“Là bố khiến mẹ không vui.” Hàn Phi ngồi xổm trước mặt Phó Thiên nhìn vào mắt đứa trẻ: “Nếu như một ngày nào đó bố không còn nữa, con nhất định phải bảo vệ mẹ thật tốt, đừng để mẹ lại phải chịu ủy khuất nữa.”

Hàn Phi cũng không biết mình có thể tồn tại được bao lâu trong thế giới này, hắn muốn cố hết sức giúp đỡ gia đình càng nhiều càng tốt.

Thực tế sau khi cùng chung sống, người trong gia đình này thực ra đều rất tốt, Phó Sinh đối xử với quỷ và người đều rất dịu dàng, Phó Thiên tính cách ngoan ngoãn rất được người khác yêu quý, người vợ hiền lành xinh đẹp, còn đối xử với Phó Sinh như con ruột, bọn họ không nên sống trong bi thương, mà nên có hạnh phúc.

"Mình đã làm nhiệm vụ người quản lý của quản lý tòa nhà, đó là một mảnh ký ức của Phó Sinh để lại, theo như cảnh tượng trong ký ức, sau khi Phó Nghĩa qua đời, gia đình này không hề có được hạnh phúc, ngược lại càng thêm tuyệt vọng."

"Nhiệm vụ kế thừa điện thờ này có lẽ là để mình ở trong giới hạn sinh mệnh, đi thay đổi tương lai tồi tệ nhất kia."

Hàn Phi nhẹ nhàng lắc đầu, nói thì dễ làm thì khó, hiện tại hắn đến tự bảo vệ mình còn khó, huống chi là thay đổi vận mệnh của người khác.

Để Phó Thiên tự mình lên sô pha chơi, Hàn Phi lẳng lặng đi tới cửa phòng bếp: "Chân của em còn chưa khỏi, để anh vào nấu cơm."

"Không cần." Người phụ nữ đã băm miếng thịt trên thớt thành thịt nhuyễn, nhưng cô ấy vẫn không dừng lại, như thể đang tưởng tượng miếng thịt đó là một ai đó vậy.

Khi Hàn Phi đứng ở cửa, đang loay hoay không biết phải làm gì tiếp theo, thì Phó Thiên trong phòng khách đột nhiên hét lớn.

"Bố được lên TV rồi! Mẹ ơi! Anh ơi! Mọi người mau đến xem! Bố ở trên TV kìa!"

Phó Thiên chỉ vào màn hình TV, đặc biệt phấn khích, chạy vụt vào phòng bếp: "Mẹ ơi! Bố được lên TV rồi!"

Nghe thấy giọng nói của Phó Thiên, người phụ nữ lúc này mới ngừng băm thịt, cô ấy lau lau tay, hơi nghi hoặc bước vào phòng khách.

Đài địa phương đang phát về chuyện Hàn Phi cứu người, camera giám sát của cửa hàng đã ghi lại một màn mạo hiểm này.

Xe tải lao tới, Hàn Phi đẩy Lý Quả Nhi qua một bên, sau đó xe tải trực tiếp đâm vỡ kính của cửa hàng, lái vào bên trong.

"Theo các nhân chứng cho biết, vị anh hùng sau khi cứu người xong, không để lại bất kỳ thông tin liên lạc nào, đã trực tiếp rời đi!"

“Hành hiệp trượng nghĩa, tinh thần này rất đáng để chúng ta học hỏi và lan tỏa.”

"Hiện giờ đang lan truyền toàn thành phố, chúng ta hãy cùng nhau đi tìm vị anh hùng thầm lặng cứu người này!"

Bình Luận (0)
Comment