Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 542 - Chương 542: Nhiệm Vụ Điện Thờ Ngẫu Nhiên Đầu Tiên

Chương 542: Nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên đầu tiên Chương 542: Nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên đầu tiên

Có vẻ như vì tín hiệu kém, điện thoại của Hàn Phi đột nhiên bị mất tiếng của vợ.

"Alo? Em còn ở đó không?"

"Phó Nghĩa, con trai chỉ là xin nghỉ dài ngày ở nhà, không muốn đi học, anh lại trực tiếp thương lượng đến chuyển trường rồi sao?"

Trong giọng nói của người vợ có chút gì đó chấn kinh, lần đầu tiên cô thấy học sinh đánh nhau, kết quả phụ huynh đánh hiệu trưởng một trận, chưa vội nói đến chuyện hành động thực tế, nhiều người đến nghĩ còn không dám.

"Tên hiệu trưởng đó rất tệ, nhất định là nhận tiền xử lý sự việc, cái trường học nát này chúng ta không học cũng không sao." Hàn Phi lấy được chứng cứ nhóm người bắt nạt Phó Sinh, hắn còn chuẩn bị bắt tay vào điều tra về trường học, vì vậy vẫn nên để Phó Sinh tránh xa nơi này thì tốt hơn.

Thấy Hàn Phi hết sức bảo vệ Phó Sinh như vậy, người vợ tuy rằng lo lắng, nhưng nội tâm lại cảm thấy hắn đã thực sự thay đổi rồi.

Trước đây hắn chỉ quan tâm đến công việc và bản thân, nhưng hiện tại dường như hắn chỉ tập trung cho gia đình.

"Vậy... anh không đánh hiệu trưởng bị làm sao đấy chứ?"

"Đều là vết thương ngoài da, anh nói cho em biết, đây không thể coi là trừng phạt, sớm muộn gì, anh cũng sẽ khiến bọn họ hối hận." Hàn Phi hung ác nói.

“Anh đừng có làm chuyện gì bốc đồng đấy.” Người vợ phát hiện chồng mình quả thực đã thay đổi, trước đây chồng không quan tâm gì đến gia đình, như thể nơi này chỉ là một khách sạn ở lâu mà thôi, nhưng bây giờ chồng đang thực sự cố gắng bảo vệ mọi thành viên trong gia đình.

“Yên tâm, anh hiếm khi làm những việc mà mình không chắc chắn.” Hàn Phi cúp điện thoại, bước xuống tầng.

Sau khi hắn đi xa, cô giáo Lưu bước ra khỏi góc hành lang, cô nắm lấy ba lô, ánh mắt có chút đau đớn và méo mó: "Khuôn mặt nào của anh mới là thật? Anh trước đây là một tên khốn miệng đầy dối trá và tự tư tự lợi, đến gia đình của mình anh cũng không quan tâm, còn đổ hết lỗi lầm trước đây lên người cô ấy. Nhưng tại sao bây giờ anh lại biểu lộ ra khuôn mặt như này? Anh rõ ràng yêu con mình đến như vậy, rõ ràng phẫn nộ đến như thế?

Những ngón tay của cô giáo Lưu thọc vào trong túi, như thể đang nắm lấy một thứ gì đó qua chiếc túi.

Trong bóng tối phía bên kia hành lang, Hàn Phi đang dựa vào tường, hắn nghe thấy hết tất cả những gì cô giáo Lưu nói.

Lúc nãy khi ở phòng hiệu trưởng, cô giáo Lưu chủ động lấy video ra để Hàn Phi copy lại, điều này khiến hắn có chút cảm ơn.

"Một cô gái rất tốt, nếu không phải một lòng một dạ muốn mình chết, vậy thì càng hoàn hảo hơn."

Hàn Phi rời khỏi tòa nhà văn phòng, vừa bước tới cửa phòng dạy học, lại kinh ngạc nhìn thấy cô bé mặc đồng phục học sinh, đối phương dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người Hàn Phi, nên mới cố ý xuất hiện khi hắn đi ngang qua.

"Cháu đang đợi Phó Sinh à? Chú là bố của cậu ấy, chú đồng ý hôn sự của hai đứa, cháu có thể về nhà với chú, giúp chú thuyết phục cậu ấy không?"

Hàn Phi lần này sử dụng năng lực ngôn linh, nhưng khi hắn bước tới, cô bé vẫn biến mất.

“Là mình đã quá vội vã rồi à?” Hàn Phi bước đến chỗ cô bé đã biến mất, trên bậc thang sạch sẽ có một tờ giấy nhàu nát, mặt trước có vẽ hai người nhỏ đang ngồi ăn cơm ở bậc thềm, mặt sau có một dòng chữ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo —— Cậu ấy có ổn không? Đừng làm cho cậu ấy cảm thấy buồn.

"Cậu ấy? Là chỉ Phó Sinh phải không?" Hàn Phi không ngờ cô gái vậy mà lại muốn mình giúp đỡ Phó Sinh, có điều từ đó có thể thấy Phó Sinh và quỷ quái có mối quan hệ rất tốt, đứa trẻ này vẫn luôn bị con người bắt nạt, nhưng lại được quỷ đối xử dịu dàng như vậy.

Sau khi nhìn thấy những điều này, trong nội tâm Hàn Phi thực ra càng thêm khó hiểu, Phó Sinh đã có những từng trải như vậy, tại sao lại cứ muốn phá hủy thế giới tầng sâu?

"Bây giờ những gì mình đang trải qua là ký ức về thời học sinh của Phó Sinh, chẳng lẽ sau khi trưởng thành, lại trải qua những chuyện khác nữa?"

Hai mặt của hộp đen lần lượt tượng trưng cho hủy diệt và cứu chuộc, người sở hữu hộp đen phải làm theo con tim của mình để đưa ra lựa chọn, điều đó có nghĩa là trái tim của Phó Sinh nghiêng về hủy diệt hơn.

"Thế giới con người có thứ để ông lưu niệm sao? Nhưng tại sao trong kí ức đối với ông không có chút gì tốt đẹp, mọi thứ về ông cũng đều bị xóa sạch trên đời, tất cả mọi người đều không nhớ tới sự tồn tại của ông." Hàn Phi cảm thấy con người Phó Sinh này, không thể đơn thuần dùng người tốt và người xấu để đánh giá.

Trịnh trọng cất tờ giấy đi, Hàn Phi lại hét lên về phía không gian rộng mở phía sau: "Phó Sinh nhà chú là một nhân vật lớn có số mệnh cứu cả thế giới, bạn học, nếu cháu bỏ qua cơ hội này, sẽ không có cơ hội khác như vậy nữa đâu."

Nữ sinh vẫn không xuất hiện lại nữa, Hàn Phi ngồi ở chỗ đó đợi một hồi lâu, cuối cùng mới từ bỏ.

"Xem ra hai người bọn họ chỉ là tình bạn đơn thuần."

Hàn Phi không đến công ty nữa, trực tiếp bắt taxi trở về nhà.

Chạy cả một ngày rồi Hàn Phi cũng rất mệt, hắn còn chưa kịp vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng từ trong nhà bay ra.

Phó Thiên nghe thấy tiếng bước chân của hắn, trực tiếp chạy đến mở cửa, đến gõ cửa cũng không đợi.

"Cả nhà đang đợi bố sao?"

Hàn Phi vào nhà, phát hiện người vợ đã chuẩn bị một bữa ăn rất thịnh soạn, cô và con trai đều chưa bắt đầu ăn.

Người vợ ở trong bếp, không hề biểu hiện ra là rất nhiệt tình, cô vẫn như trước, nhưng Hàn Phi đã cảm nhận được sự thay đổi rõ ràng từ trên người cô.

“Rửa tay rồi ăn cơm thôi, hôm nay anh đã vất vả rồi.” Người vợ bưng món ăn cuối cùng lên bàn, cô lại chuẩn bị riêng cho Phó Sinh một khay cơm.

“Trước đây anh đã quá ít giao tiếp với Phó Sinh, đứa trẻ này ở trường đã phải chịu rất nhiều oan ức.” Hàn Phi đón lấy khay cơm từ tay vợ: “Gia đình nên là nơi tiếp thêm sức mạnh cho con, nhưng anh trước đây lại luôn kéo chân con lại, là người bố như anh đã không làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng sau này anh nhất định sẽ tìm cách bù đắp, anh đã nợ gia đình này quá nhiều rồi.”

Bưng khay đồ ăn lên, Hàn Phi bước lên tầng hai.

Hắn gõ nhẹ vào cửa, lần này Phó Sinh trong phòng không có phản ứng quá dữ dội.

Hàn Phi đặt khay cơm ở cửa, từ trong túi lấy ra tờ giấy nhỏ, khẽ nói vào bên trong phòng ngủ: "Cô bé trên bậc thềm tòa nhà dạy học rất lo lắng cho con, cô bé viết cho con một câu, nếu như con có gì muốn nói, bố có thể giúp con chuyển lời cho cô bé."

Hàn Phi nhét tờ giấy vào phòng ngủ dọc theo khe cửa, sau đó mới rời đi.

“Chúng ta hãy ăn tối trước.” Hàn Phi đã quen với việc Phó Sinh khép mình lại như thế này, hắn cũng đã sẵn sàng cho một trận chiến kéo dài.

Xuống nhà ngồi với vợ và Phó Thiên, Hàn Phi không mang những cảm xúc xấu đã phát sinh bên ngoài về nhà, trên mặt luôn nở một nụ cười, để gia đình này không còn cảnh phiền muộn nữa.

Bố đóng vai trò vô cùng quan trọng trong gia đình, một người bố tốt có thể chống đỡ bầu trời cho tất cả thành viên trong gia đình, mang lại sức mạnh cho vợ con.

Sau khi ăn xong, Hàn Phi hỏi Phó Thiên hôm nay làm gì ở trường mẫu giáo, sau đó hai người ngồi trong phòng khách xem TV như thường lệ.

Hơn chín giờ tối, sau khi người vợ đưa Phó Thiên đi ngủ, Hàn Phi tắt đèn trong phòng khách, ra hiệu cho người vợ vào phòng ngủ.

“Chúng ta thảo luận một chút về việc chuyển trường của Phó Sinh.” Hàn Phi lấy điện thoại ra, ghi lại tất cả thông tin về trường học mà hắn tìm kiếm được lại: “Nhiều trường học như vậy, nhất định sẽ có trường phù hợp.”

"Thực sự muốn chuyển trường sao? Em cảm thấy nên hỏi ý kiến của Phó Sinh thì tốt hơn." Mặc dù người vợ không phải là mẹ ruột của Phó Sinh, nhưng cô luôn coi cậu như con ruột của mình.

"Em nói đúng, chờ ngày mai anh sẽ lại đến trường học bọn họ một chuyến, bất kể Phó Sinh lựa chọn như thế nào, anh cũng đều sẽ dọn sẵn đường cho con."

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của Hàn Phi, người vợ khẽ cắn môi dưới, như muốn hỏi điều gì đã chôn chặt trong lòng bấy lâu nay nhưng cô vẫn kìm lại.

"Chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi, đúng rồi, sau này buổi tối khi đi ngủ, chúng ta hãy dùng vải che hết gương ở trong nhà lại."

"Tại sao?"

“Phó Thiên hay chỉ vào gương và nói rằng có người bên trong, trẻ con dường như có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy.” Hàn Phi sẽ không nói rằng có nữ quỷ núp trong gương truy sát mình, vẫn là đổ lên đầu Phó Thiên thì sẽ thuận tiện hơn, dù sao thì cậu dường như cũng thực sự có thể nhìn thấy quỷ.

“Đừng hù dọa em.” Người vợ buổi tối luôn nằm trên giường một mình, mở mắt là có thể nhìn thấy chiếc gương.

“Thà tin rằng là có còn hơn tin là không có, cẩn thận một chút cũng không có gì là xấu.” Hàn Phi lấy nệm ra trải trên mặt đất, còn chưa kịp nằm xuống, bỗng nhiên nghe thấy trên tầng hai có động tĩnh truyền đến, hình như cánh cửa phòng Phó Sinh bị mở ra.

Người vợ và Hàn Phi rất hiểu ý nhau, hai người đều không có ai lên tiếng, khi tiếng cửa vang lên lần thứ hai, Hàn Phi và người vợ mới bước ra.

Lặng lẽ đến tầng hai, Hàn Phi thấy đồ ăn trên khay đã ăn sạch sẽ, tờ giấy mà cô bé đưa cho Phó Sinh không bị cậu trả lại, mà trên khay lại có thêm một tờ giấy mới.

“Đây là Phó Sinh để lại cho anh sao?” Hàn Phi hơi chút kích động khoe với vợ: “Phó Sinh dường như đồng ý giao tiếp với anh rồi.”

Đối với Hàn Phi, Phó Sinh là then chốt của toàn bộ thế giới ký ức điện thờ, việc Phó Sinh sẵn sàng thoát ra khỏi nơi giam cầm đồng nghĩa với việc chiến lược của hắn đã có tiến triển đột phá, hắn đương nhiên sẽ vô cùng phấn khích.

Người vợ bên cạnh không hề biết những chuyện này, chỉ thấy Hàn Phi lúc này đặc biệt kích động, dường như là cảm giác vui sướng phát ra từ nội tâm.

Hóa ra gia đình quan trọng đối với hắn như vậy.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của người vợ đối với bạn giảm đi một điểm, tích lũy giảm đi ba điểm."

Hàn Phi nhận được phản hồi của Phó Sinh, hắn cầm tờ giấy nhỏ như thể đã tìm thấy kho báu quan trọng nhất.

Nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Hàn Phi, người vợ cũng không làm phiền hắn, bưng khay đi vào bếp, rửa sạch sẽ bộ đồ ăn và bát đũa.

Cầm tờ giấy, Hàn Phi ngồi bên cạnh bàn ăn, khi hắn mở tờ giấy ra, trong đầu xuất hiện nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên —— Đâu là chuyện đúng đắn?"

"Đâu là chuyện đúng đắn (nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên): Rất nhiều người cho dù đã trưởng thành, vẫn không hiểu đâu là chuyện đúng đắn, đâu là chuyện sai trái."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Tìm thấy hiệu trưởng tiền nhiệm bị mất tích, ông ấy có thể nói cho bạn biết đâu là chuyện đúng đắn."

Nhiệm vụ ngẫu nhiên điện thờ đầu tiên cuối cùng cũng được kích hoạt, Hàn Phi nhìn thấy dòng chữ được viết trên tờ giấy của Phó Sinh —— Trời mưa rồi, hãy che ô giúp cây non đó.

Gần như ngay khi Hàn Phi nhìn thấy tờ giấy, bên ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh, hạt mưa rơi trên kính cửa sổ.

"Đúng là mưa thật sao?"

Hàn Phi cầm lấy tờ giấy của Phó Sinh, đi vào phòng bếp: "Anh cần đi ra ngoài một chuyến."

“Muộn vậy còn đi ra ngoài?” Người vợ dường như nghĩ đến chuyện gì đó không hay, trước đây Phó Nghĩa hình như cũng làm như vậy, lấy lý do công việc đi ra ngoài vào đêm khuya, thực ra là đi chơi với những người phụ nữ khác.

“Em còn nhớ cô giáo Lưu đã nói, Phó Sinh sẽ chạy đi cầm ô che cho cây non khi trời mưa không” Hàn Phi đưa tờ giấy đó cho người vợ: “Bây giờ bên ngoài trời lại mưa rồi, anh chuẩn bị đến trường của Phó Sinh xem thử, làm rõ tại sao con mình lại cầm ô che cho cây non."

"Nhưng……"

“Anh nhất định phải tin tưởng con mình, nếu như đến chúng ta cũng không tin tưởng con, vậy trên đời này còn có ai tin con nữa?” Hàn Phi cất tờ giấy đi: “Bọn họ đều cho rằng con trai mình bị điên, nhưng trong lòng anh, con vẫn luôn là niềm tự hào của anh, anh sẽ chứng minh cho tất cả mọi người thấy."

Nhặt một chiếc ô lên, sau khi Hàn Phi mặc quần áo xong, liền rời khỏi nhà.

Người vợ nhìn ra cánh cửa, mắt đảo qua con dao làm bếp và chiếc ô, cuối cùng cô ấy cầm một chiếc ô và đuổi ra ngoài.

Mưa rửa sạch thành phố, thế giới ký ức của Phó Sinh lớn hơn rất nhiều so với Gương Thần, Hàn Phi dừng một chiếc taxi lại, đối phương lái xe rất lâu mới đưa hắn đến được trường học.

Không biết có phải do thế giới này còn chưa bắt đầu dị hóa không, mà trường học trong đêm đen cũng không có trở nên đáng sợ quá mức.

Hàn Phi trèo qua tường tiến vào trường học, đi ở bên trong, ngược lại còn không có cảm giác ngột ngạt của ban ngày.

Tránh camera giám sát ra, Hàn Phi đi tới bậc thềm ở tòa nhà dạy học trước, hắn đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy nữ sinh mặc đồng phục học sinh.

Lần này, nữ sinh dường như là dẫn đường cho hắn, sau khi xuất hiện, cô bé bước xuống bậc thềm, đi về phía sân vận động phía sau trường học.

Mưa xuyên qua người nữ sinh, cô bé dẫn Hàn Phi đi trong đêm mưa ở trường học.

Đối với Hàn Phi, cảm giác này rất quái dị, hắn biết nữ sinh là quỷ quái, nhưng lại không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn có một cảm giác thân thiết không thể giải thích được trong lòng.

"Bất kể là đi đến đâu, quỷ dường như đối xử với mình tốt hơn con người, chẳng lẽ mình chính là bạn của mãnh quỷ sao?"

Nữ sinh bước vào bụi cây sau sân vận động, đứng bên cạnh một cây non nhỏ.

"Đây chính là cây non mà Phó Sinh vẫn luôn chăm sóc?"

Sau khi Hàn Phi đến gần cây non, nội tâm vậy mà lại trở nên tĩnh lặng, hắn cảm thấy có một tia ấm áp.

Hơi ấm đó không phải là loại hơi ấm thể xác, như thể linh hồn được đắp lên một tấm chăn mỏng.

"Vào đêm trời mưa, còn có quỷ quái đứng bên cạnh, nhưng cây non này lại khiến mình cảm thấy ấm áp."

Đứng bên cạnh cây non, Hàn Phi cầm ô che cho nó như Phó Sinh đã làm.

Cứ như vậy cho đến 0 giờ nửa đêm, Hàn Phi phát hiện giá trị tâm trạng của mình vậy mà lại tăng thêm hai điểm.

"Thông thường mà nói khi quỷ quái xuất hiện, giá trị tâm trạng sẽ đột ngột giảm xuống. Đây là lần đầu tiên mình gặp phải tình huống mà giá trị tâm trạng lại đột ngột tăng lên."

Khi Hàn Phi còn đang thấy quỷ dị, có một người đàn ông trung niên ăn mặc giản dị xuất hiện, anh ta đặt một nắm đất xuống bên cạnh cây non, rồi đi về phía sân vận động.

Mưa xuyên qua thân thể anh ta, ánh mắt có chút mông lung, lúc này hình như hoàn toàn chỉ là hành động theo bản năng lúc còn sống.

Sau khi băng qua sân vận động, kiểm tra một chút các thiết bị khác nhau, tiếp theo anh ta tiến vào phòng dạy học, kiểm tra từng lớp học một.

Những bức tường màu trắng, bàn học mới thay, trong phòng học cũng đều lắp đặt điều hòa, sau khi nhìn thấy những điều này, người đàn ông trung niên nở một nụ cười hài lòng.

"Anh ấy có vẻ quan tâm đến các học sinh ở trong trường."

Hàn Phi lặng lẽ đi theo sau lưng người đàn ông trung niên, bọn họ cùng nhau đi trong đêm tối.

Bình Luận (0)
Comment