Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 543 - Chương 543: Nghề Nghiệp Ẩn Phù Hợp?

Chương 543: Nghề nghiệp ẩn phù hợp? Chương 543: Nghề nghiệp ẩn phù hợp?

Khuôn viên trường học trong đêm mưa hoàn toàn khác với ban ngày, không có sự ồn ào náo động, được bao bọc trong một làn sương mờ ảo, đến đường nét của tòa nhà dường như cũng mềm mại hơn.

Hàn Phi đi theo người đàn ông trung niên về phía trước, đây là nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên đầu tiên mà hắn kích hoạt, cũng sẽ là khởi đầu của mọi thay đổi, cho nên hắn vô cùng thận trọng.

"Ngôi trường trước đây dường như không phải như này, người đàn ông này có vẻ rất vui với những thay đổi trong trường học."

Sau khi đi được hơn mười phút, người đàn ông trung niên dừng lại ở cửa phòng học thứ 4 của lớp 12, anh ta đứng ở cửa sau của lớp học, quan sát tình hình trong lớp qua ô kính trên cửa, đôi mắt không lớn lắm ấy hiện giờ trở nên vô cùng sắc sảo

Anh ta nhìn lướt qua những bàn học không có người ngồi, cuối cùng nhìn lên bục giảng, như thể lo lắng rằng giáo viên trên bục giảng sẽ làm không tốt.

Ánh mắt người đàn ông trung niên nghiêm nghị, như thể anh ta đã nhìn thấy thứ gì đó trong phòng học trống trải.

Vài phút sau, người đàn ông trung niên thu hồi lại ánh mắt, có vẻ hài lòng với màn trình diễn của giáo viên, lặng lẽ rời đi.

Bước lên cầu thang, nhiệt độ xung quanh trở nên lạnh lẽo, giá trị tâm trạng của Hàn Phi giảm xuống một điểm.

Hắn cảm thấy không ổn, giảm tốc độ, do dự một chút: "Quỷ trong ngôi trường này không chỉ có người đàn ông trung niên và nữ sinh, còn có thứ khác nữa!"

Thấy người đàn ông trung niên không dừng lại, Hàn Phi đành phải tiếp tục đi theo để hoàn thành nhiệm vụ.

Tầng ba, tầng bốn, người đàn ông trung niên cuối cùng dừng lại ở cầu thang dẫn lên sân thượng ở tầng năm.

Dưới mái che tránh mưa trên sân thượng, có bốn nam sinh mặt mày nhợt nhạt cơ thể đều có những phần khuyết tật đang đứng, bọn chúng cởi đồng phục học sinh, ngồi ở trên đó, ném tàn thuốc xuống bậc thềm.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên đến gần, bốn học sinh đứng dậy ngay lập tức, lúc trước bọn chúng rõ ràng có biểu hiện bất cần đời, không sợ bất cứ cái gì, vậy mà lại vâng vâng dạ dạ trước mặt anh ta.

Người đàn ông đi tới trước mặt bốn người, nói rất nhiều với bọn chúng, Hàn Phi ở phía sau không nghe rõ, chỉ thấy anh ta tuy rằng ngữ khí nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thương xót, anh ta có vẻ như biết những chuyện đã xảy ra với bốn đứa trẻ này, không ngừng thuyết phục bọn chúng.

Không lâu sau, ba trong số bốn nam sinh cúi đầu, còn một người bắt đầu khóc.

Có thể nhìn ra, bốn nam sinh đó không đơn thuần là sợ người đàn ông trung niên, bốn người bọn chúng dường như coi anh ta như là người nhà.

Ngay cả khi bọn chúng từ bỏ chính mình, vẫn có một người xa lạ luôn dõi theo, hết lần này đến lần khác dạy bảo, sẵn lòng giao tiếp, ôm hy vọng với bọn chúng.

Lau nước mắt đi, bốn học sinh chạy qua Hàn Phi, trở lại các phòng học khác nhau, rồi biến mất.

Người đàn ông trung niên thấy lũ trẻ đã trở lại lớp học mới từ từ quay người lại, anh ta đóng cánh cửa dẫn lên sân thượng lại, bước ra khỏi tòa nhà dạy học.

"Bốn học sinh đó cũng là quỷ hồn, bọn chúng làm sao mà chết vậy?"

Sau khi đi ra khỏi tòa nhà dạy học, người đàn ông trung niên nhìn thấy tòa nhà văn phòng mới xây, anh ta hơi cau mày nhìn tòa nhà văn phòng khí thế, đi về phía trước mà không nói một lời.

Điều kỳ lạ là khi người đàn ông trung niên đi đến lối vào tòa nhà văn phòng, anh ta dường như bị ngăn cách bởi một bức tường vô hình, không thể đi vào bên trong.

"Tại sao anh ta không thể vào tòa nhà văn phòng?"

Hàn Phi rảo bước chân, bức tường vô hình đó dường như chỉ nhằm vào quỷ, người sống có thể tự do đi vào.

"Không làm chuyện sai trái, không sợ quỷ gõ cửa. Người đàn ông trung niên tuần tra khuôn viên trường học, những nơi đi đến, ngay cả mưa cũng trở nên dịu dàng hơn, vong hồn của tất cả học sinh đều bình tĩnh trở lại, một linh hồn ấm áp như thế, vậy mà lại bị tòa nhà văn phòng ngăn cản lại bên ngoài?"

Nhìn xung quanh, Hàn Phi thấy ở lối vào của tòa nhà văn phòng có mấy chậu hoa lớn màu đen, bên trong có trồng cây giả bằng nhựa.

"Mấy cây giả này đây để đón khách à?"

Người đàn ông trung niên bên ngoài tòa nhà văn phòng thấy không vào được, càng thêm nóng nảy, anh ta bắt đầu không ngừng đâm vào bức tường vô hình.

"Đừng vội, để tôi giúp thử xem."

Hàn Phi đã từng đến tòa nhà văn phòng một lần, hắn nhớ không biết vì lý do gì mà trong tòa nhà có đặt rất nhiều cây giả, lúc đó hắn còn nghĩ rằng trường học là muốn có nhiều màu xanh hơn.

Bước tới bên cạnh chậu hoa, Hàn Phi lục lọi bên trong hồi lâu, phát hiện dưới gốc cây giả có một chiếc túi vải nhỏ màu đỏ.

Trông chỉ có kích thước bằng ngón tay cái, bên trong là một thứ màu đen đông đặc.

Sau khi mở túi vải ra, một mùi tanh thoang thoảng bay ra ngoài, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, Hàn Phi phán đoán trong túi vải có chứa một mảnh da người nhỏ đã thối rữa.

"Vật này có thể ngăn cản không cho quỷ đến gần à? Đây là da của ai?"

Thứ hôi hám, đáng sợ, khiến người ra tránh còn không kịp, trong mắt Hàn Phi lại giống như bảo bối.

"Nếu như nó thực sự có thể ngăn cản quỷ quái đến gần, thì lần sau khi người phụ nữ không mặt truy sát, mình hoàn toàn có thể ném thứ này vào mặt cô ta."

Lần tìm các chậu hoa một lượt, Hàn Phi chạy đến cửa hông của tòa nhà văn phòng, lại tìm thấy một chiếc túi vải màu đỏ thứ hai.

Sau khi hắn cất hai cái túi vải đỏ đi, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng thành công bước vào tòa nhà dạy học, anh ta cũng lần đầu tiên nhìn Hàn Phi, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia cảm kích.

"Một con quỷ lịch sự như vậy, mình nhất định phải thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với anh ta."

Hàn Phi đi theo người đàn ông trung niên lên tầng, anh ta rất kiên nhẫn với học sinh, tính tình cũng rất tốt, nhưng hiện tại biểu cảm trên mặt đang dần dần trở nên méo mó, từng đốm thi ban lặng lẽ xuất hiện, anh ta nhìn những văn phòng trên tầng bốn một cách dữ tợn, như một lệ quỷ đến đòi mạng.

Bàn tay dính đầy nước của anh ta chạm vào bức tường không dính chút bụi, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng hồ sơ, anh ta muốn đi vào, nhưng chỉ cần chạm vào cánh cửa đó, thì sẽ lộ ra biểu cảm rất đau đớn, cơ thể cũng trở nên mờ nhạt hơn.

"Để đó cho tôi."

Hàn Phi cởi áo khoác, che lại camera ở tầng bốn trước, hắn đứng ở bên cửa sổ liếc mắt nhìn bên ngoài một chút.

Ngay cả khi bảo vệ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào camera giám sát mà không ngủ, cũng phải mất khoảng tám phút mới chạy đến đây, thời gian như vậy là đủ rồi.

“Đại ca, tôi từng học qua cách mở khóa.” Hàn Phi nhớ tới nội dung trong sách kỹ năng mở khóa của Hoàng Doanh, nhưng khi bước tới cửa mới nhớ ra mình không mở được ô vật phẩm, không thể lấy ra dây thép và cây nạy.

Xấu hổ cười cười, Hàn Phi nhắm ngay khóa cửa phòng hồ sơ, một cước đạp tung!

"Bụp!"

Khóa cửa rơi xuống, cánh cửa đóng sầm một cái vào tường.

Sự chấn động cực lớn, cũng làm rơi chiếc túi vải nhỏ màu đỏ giấu phía trên khung cửa xuống.

Hàn Phi cầm túi vải cất đi, dùng tay ra hiệu cho người đàn ông trung niên đi vào.

Nhìn cánh cửa bị đá tung, người đàn ông trung niên nhớ tới lời nói của Hàn Phi, không khỏi lại nhìn hắn vài cái nữa, rồi mới tiến vào bên trong phòng hồ sơ.

"Có lẽ mình đã để lại ấn tượng khá tốt trong lòng anh ấy."

Người đàn ông trung niên đi đến phía trong cùng của phòng hồ sơ, dừng lại bên cạnh một chiếc tủ nào đó.

"Anh muốn tìm đồ trong tủ này sao?"

Hàn Phi lại lấy ra bản lĩnh "bẻ khóa" của mình mở cửa tủ ra, hắn bắt đầu xem qua tài liệu và hồ sơ bên trong, phần lớn đều là tài liệu rất bình thường.

Nếu không phải người đàn ông trung niên cứ đứng đây không chịu đi, Hàn Phi e rằng đã từ bỏ rồi.

Hắn tìm kiếm hồi lâu, khi hắn cầm lên một tập tài liệu không có gì khác biệt với những túi tài liệu khác, khuôn mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trở nên gớm ghiếc, khiến hắn cũng bị dọa sợ.

Người đàn ông vốn luôn mặt mày hiền hậu, đột nhiên trở nên như muốn ăn thịt người vậy.

Hàn Phi vội vàng mở tập tài liệu ra, mấy tờ trên cùng vẫn là thông tin rất bình thường, nhưng nhìn xuống dưới, hắn dần dần phát hiện có điểm không ổn.

Trường trung học phổ thông tư thục này tiền thân là trường giáo dục đặc biệt thành phố Tân Hỗ, chủ yếu phụ trách việc giáo dục và giúp đỡ trẻ khiếm thính, thiểu năng trí tuệ, tự kỷ, bại não và khuyết tật thể chất nhẹ, hiệu trưởng của ngôi trường này tên là Lưu Dục Dân, cũng chính là người đàn ông trung niên đứng cạnh Hàn Phi.

Sau đó ngôi trường đã ngừng hoạt động vì nhiều lý do khác nhau, ở đây cũng chuẩn bị mở rộng thành một trường trung học phổ thông tư thục.

Lưu Dục Dân đã đi khắp nơi để kêu gọi, với hy vọng mang đến một nơi học tập cho trẻ em khuyết tật, đừng coi bọn chúng như là gánh nặng.

Tiếng nói của anh nhận được rất nhiều sự hưởng ứng của phụ huynh, khi thấy sức ảnh hưởng càng ngày càng lớn, Lưu Dục Dân đã có gia đình lại bị tiết lộ có quan hệ đặc biệt với nữ giáo viên của trường học, rất nhiều tờ báo đăng tải những bức ảnh mập mờ của Lưu Dục Dân và nữ giáo viên, ví dụ hai người đứng rất gần nhau, buổi tối rất muộn mới cùng nhau rời khỏi trường, còn ngồi cùng một chiếc xe rời đi.

Lưu Dục Dân có trăm miệng cũng không biện bạch được, bên phía người phụ nữ cũng không đứng lên phản bác, sau đó anh ta đã biến mất trong thành phố.

Có người nói anh ta xấu hổ nên đã nhảy xuống sông tự vẫn, còn có người nói anh ta là một kẻ hèn nhát, bỏ lại vợ và con gái, một mình trốn đến một thành phố khác.

Lưu Dục Dân trước đây là một hiệu trưởng được kính trọng, cha mẹ của những đứa trẻ khuyết tật coi anh như người duy nhất mà họ có thể tin tưởng, còn Lưu Dục Dân bây giờ trở thành một kẻ ngoại tình mà ai cũng đều có thể dẫm lên.

Mắng một tên lưu manh mắc lỗi chẳng có gì thú vị, nhưng nhục mạ một người từng được coi là hình mẫu, hình như lại mang đến cho bọn họ nhiều khoái cảm hơn.

Vợ của Lưu Dục Dân sức khỏe không tốt, đã qua đời trong suy sụp và đau khổ, con gái của anh Lưu Lệ Na chịu đựng sự khinh bỉ và chỉ trích của người khác, cô không chỉ trở thành một giáo viên, mà còn quay lại làm việc tại ngôi trường mà bố mình đã từng xảy ra chuyện.

Cô ấy làm việc cực kỳ nghiêm túc, biểu hiện vô cùng ưu tú, luôn được đánh giá là giáo viên được yêu thích nhất trường, có lẽ cô ấy muốn rửa sạch những sỉ nhục mà những người đó đã gán cho bố mình bằng cách này.

"Có lẽ anh đã bị những kẻ đó hãm hại rồi, bọn họ vu oan anh ngoại tình trước, sau đó mới giết chết anh, khiến anh chết mà vẫn để tiếng xấu muôn đời." Hàn Phi cẩn thận cất tập tài liệu đi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên: "Anh là một người tốt, tôi có thể giúp anh rửa rạch oan ức."

Sau khi Hàn Phi biết người đàn ông trung niên kia là bố của cô giáo Lưu, trong lòng hắn có chút sợ hãi.

Cô giáo Lưu vô cùng căm hận ngoại tình, gặp phải tên khốn kiếp Phó Nghĩa, cũng chẳng trách hiện tại cô ấy lại muốn giết Phó Nghĩa, Hàn Phi thay đổi góc độ suy nghĩ, đến hắn còn muốn giết chết bản thân mình.

"Phạm sai lầm thì phải bù đắp, tôi sẽ tìm cách trả lại sự trong sạch cho anh trước."

Sau khi người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói của Hàn Phi, anh ta quay người đi về phía văn phòng hiệu trưởng.

Dưới sự dẫn dắt của người đàn ông trung niên, Hàn Phi mở ngăn ẩn đằng sau tủ sách, lấy được một cái USB và vài tấm ảnh trong đó.

Bức ảnh được chụp từ xa, vào một đêm mưa, hai người mặc áo mưa màu đen đang đào một cái hố ở bụi cây phía sau sân vận động, sau đó ném thứ gì đó xuống hố.

"Xem ra tên hiệu trưởng mới này vẫn còn lưu tay, ông ta lo lắng một ngày nào đó sẽ đi theo con đường của anh à?"

Nghĩ đến lão già ba phải ban ngày, khóe miệng Hàn Phi nhếch lên một tia giễu cợt: "Biết nội tình mà không báo, cố ý bao che hung thủ, đây chính là đồng lõa. Các người bắt nạt con trai tôi, tôi sẽ cho tất cả các người vào tròng."

Liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối không có một ai đi qua, Hàn Phi cấp bách muốn hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp mở máy tính trong phòng hiệu trưởng lên, cắm USB vào.

Bên trong có một số video, tất cả đều là bí mật quay.

Một vài video đầu là Lưu Dục Dân đang ngồi trong văn phòng hiệu trưởng cũ tồi tàn, anh ta đang tranh cãi với vài người trong phòng, có một số người thuyết phục anh ta hợp tác làm việc, nhanh chóng đuổi những đứa trẻ tàn tật đó đi, Lưu Dục Dân vẫn luôn tính khí ôn hòa vỗ mạnh xuống bàn yêu cầu nhóm người đó cút.

Mấy video tiếp theo hơi kinh dị, những người đó đã chi rất nhiều tiền để khiến một nữ giáo viên trẻ trong trường vu khống Lưu Dục Dân, chủ động đến gần anh ta, có những cử chỉ thân mật ở nơi công cộng.

Trường học đặc biệt rất nhiều việc, khối lượng công việc nhiều, nhân lực không đủ nên Lưu Dục Dân thường làm việc đến khuya mới trở về.

Những người đó bảo nữ giáo viên cũng đợi Lưu Dục Dân ở trường, để cả hai cùng nhau tan làm.

Tất cả mọi thứ đều là một ván cờ, không hề phức tạp, nhưng lại rất hiệu quả.

"Một người tốt cái gì cũng không làm mà lại bị vu oan, bây giờ sẽ để cho một tên khốn cái gì cũng làm rồi giúp anh rửa sạch oan ức, đây cũng có thể coi là một loại chuộc tội vậy."

Chứng cứ đã có trong tay, Hàn Phi cũng không ở lại đó nữa, hắn lấy về USB và áo khoác, lau sạch nước đọng lại trên người, cất hết các thứ cẩn thận rồi rời đi.

"Nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên vẫn chưa hoàn thành, xem ra cần phải triệt để giúp lão hiệu trưởng rửa sạch oan ức mới được, đâu là chuyện đúng đắn, việc mình đang làm bây giờ có lẽ chính là chuyện đúng đắn."

Sau khi Hàn Phi xuống lầu, một người phụ nữ bước ra, cô cởi áo khoác, cẩn thận lau đi một số dấu giày còn lại trên mặt đất.

Hàn Phi trèo qua bức tường rời khỏi trường học, hắn che ô, cau mày nghĩ: "Phó Nghĩa là một hải vương, nếu do anh ta vạch trần những chuyện này sẽ không có sức thuyết phục, mọi người thích nhất là đeo một cái kính màu để nhìn nhận một người. Nếu như thực sự muốn giúp hiệu trưởng tiền nhiệm, cách tốt nhất chính là nói mọi chuyện với cô giáo Lưu, để đích thân cô ấy trả thù cho bố mình."

"Nếu như ngày mai hiệu trưởng đến làm, phát hiện đồ vật bị mất, ông ta nhất định sẽ tìm cách di chuyển thi thể, đến lúc đó sẽ càng phiền phức."

Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Hàn Phi cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, không có dao tái sinh trong tay, hắn hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Hàn Phi suy nghĩ một hồi liền lấy điện thoại di động ra, gọi cho cô giáo Lưu.

Sau hơn mười mấy hồi chuông, điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của cô giáo Lưu từ trong điện thoại truyền đến: "Phó Nghĩa, anh tìm tôi giờ này làm gì? Không phải vì bị vợ đuổi ra khỏi nhà, bây giờ không có chỗ nào để di, nên mới muốn đến chỗ tôi đấy chứ?"

"Có thể gặp nhau được không? Tôi biết bố cô bị oan, tôi đã có bằng chứng, tôi cũng đã tìm được nơi chôn cất thi thể của ông ấy."

Sau khi Hàn Phi nói xong lời này, điện thoại không có bất kì âm thanh nào nữa, qua rất lâu sau, cô giáo Lưu mới nói: "Anh đã lừa gạt tôi quá nhiều rồi, lần này nếu như anh dùng chuyện của bố tôi để lừa gạt tôi nữa, tôi nhất định sẽ giết chết anh."

"Tôi sẽ không tới nhà cô, cô tới quán net gần trường học đi."

"Được rồi, tôi sẽ đến ngay."

Nửa giờ sau, Hàn Phi nhìn thấy cô giáo Lưu ở lối vào của quán net, cô ấy mặc một bộ đồ thể thao, mang theo chiếc túi căng phồng đó.

Hàn Phi vẫy tay với cô giáo Lưu: "Cô có mang theo chứng minh thư không? Bọn họ không cho tôi vào máy."

“Người thuê phòng khách sạn khắp nơi như anh, ra ngoài lại không mang theo chứng minh thư à?” Cô giáo Lưu không tin Hàn Phi chút nào, cô đi vào quán net, tìm một vị trí kín đáo mở máy.

“Đều ở trong USB, cô tự mình xem đi, tôi đã mất bao công sức mới có được đấy.” Hàn Phi đưa USB cho cô giáo Lưu, lại lấy mấy bức ảnh chụp ra.

Cô giáo Lưu bấm vào những đoạn video được quay lén, cô xem và bất giác nắm chặt tay mình, đôi mắt đỏ hoe sưng lên, nước mắt lăn dài trên má.

Bố cô không làm gì có lỗi với mẹ con cô, thực sự là một người cao thượng, ngay thẳng, luôn kiên định làm điều đúng đắn nhưng ai cũng cảm thấy ông là người sai trái.

Chân tướng bị che giấu đã nổi lên, cô giáo Lưu nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiến răng và bật khóc.

Cô xem đi xem lại những đoạn phim đó, cuối cùng cúi đầu xuống nhìn thấy mấy bức ảnh mờ ảo.

Nơi chôn cất Lưu Dục Dân trước đây không có cỏ dại, bây giờ ở đó đã mọc lên một cây non nho nhỏ.

Hàn Phi mua một gói giấy đặt bên cạnh cô giáo Lưu, hắn lại lấy giấy bút ra viết chi tiết quá trình để dẫn cảnh sát đến hiện trường, còn liệt kê đầy đủ ra các chứng cứ, bổ sung thêm đầy đủ các mắt xích và dẫn chứng logic.

"Trời vừa sáng cô hãy lập tức đi báo cảnh sát, cầm lấy những thứ này, làm theo những gì tôi nói, nhất định sẽ trả lại được sự trong sạch cho bố cô, những kẻ đã giết chết bố cô, một người cũng không thể chạy thoát."

Cô giáo Lưu gục trên bàn phím, tất cả những oan ức trong bao nhiêu năm bùng phát.

Hàn Phi đứng bên cạnh, hắn lo sức khỏe cô giáo Lưu xảy ra vấn đề nên vẫn không rời đi, nhưng cũng không đến quá gần.

Sau khi khóc rất lâu, cô giáo Lưu cất USB và ảnh đi, xách chiếc ba lô căng phồng bước ra ngoài.

Khi chuẩn bị bước ra khỏi quán net, cô ấy quay lại nhìn Hàn Phi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói được, cô ấy chạy nhanh vào trong màn mưa.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Hận ý của Lưu Lệ Na dành cho bạn giảm đi năm điểm."

Chuyện của bố luôn là chấp niệm trong lòng cô giáo Lưu, ngày này cô cuối cùng cũng tìm ra chân tướng mà mình đang tìm kiếm, nhưng điều cô không ngờ là chân tướng này vậy mà lại do người mà cô căm hận nhất nói với cô.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn một lần nữa đáp ứng điều kiện chuyển nghề nghiệp ẩn Côi phu, sau khi chủ động giảm đi mức độ thân thiện của ba lệ quỷ, lại khiến bọn họ có ấn tượng tốt về mình, bạn có muốn bắt đầu nhiệm vụ chuyển nghề nghiệp ẩn Côi phu không?"

"Không!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Mức độ phù hợp của bạn với nghề nghiệp ẩn Côi phu đã đạt 98%, là mức độ phù hợp cao, hãy lựa chọn cẩn thận."

"Không! Tôi không có hứng thú với việc yêu đương! Càng không thích hải vương! Đặc biệt là sau khi hoàn thành nhiệm vụ kế thừa điện thờ này! Ai ngoại tình tôi sẽ chém chết người đó!"

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã ba lần từ chối nhận nhiệm vụ chuyển nghề nghiệp ẩn Côi phu, chúc mừng bạn đã đạt được danh hiệu đặc biệt của nghề nghiệp ẩn —— Yêu ghét rõ ràng."

"Yêu ghét rõ ràng (danh hiệu đặc biệt): Bạn là cao thủ đùa giỡn tình cảm, bạn tận hưởng cảm giác kích thích nồng nhiệt này, giống như một tảng băng nhảy múa trên ngọn lửa. Sau khi có được danh hiệu này, những người thích bạn sẽ càng thích bạn hơn, mức độ thân thiện tăng nhanh. Người căm hận bạn sẽ càng căm hận bạn hơn, tốc độ hận ý tăng nhanh."

Sau khi nhìn thấy nhắc nhở của hệ thống, hai mắt Hàn Phi gần như sắp trợn ra ngoài: "Tôi là cao thủ đùa giỡn tình cảm? Tôi chỉ muốn sống sót thôi mà! Làm sao lại nhìn ra là tôi tận hưởng cảm giác này vậy?!"

Bình Luận (0)
Comment